*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nữ sinh bị làm đồ lau sàn nhà cười khằng khặc hai tiếng: "Ngu ngốc, có thể làm cái chổi a!"
Nhân viên quản lý ký túc xá lúc này mới giật mình tỉnh lại.
Đúng rồi, không thể làm đồ lau sàn nhà thì có thể làm cái chổi!
Nhân viên quản lý không do dự nữa, ngẩng đầu lên tàn bạo nhìn chằm chằm này hai đứa học sinh không tuân thủ quy định, nhấc nữ sinh lên liền đi qua.
Nữ sinh hết sức vui vẻ khi nhìn thấy người khác xui xẻo, trong miệng phát ra tiếng cười quái lạ, miệng mở lớn, lộ ra hàm răng sắc bén, sợ là đụng một chút sẽ bị cắn đến thịt đầy miệng.
Chu Văn Ngạn đang định đẩy người bên cạnh ra, còn chưa kịp động thủ, chỉ thấy Thẩm Đông Thanh dáng người nhanh nhẹn mà lao ra ngoài, cho nhân viên quản lý ký túc xá một cước.
Nhân viên quản lý là một bác gái bốn mươi, năm mươi tuổi, trong lồng ngực còn đang ôm nữ sinh, vốn là trọng tâm không mấy vững vàng, một cước như thế đạp tới, nhân viên quản lý nhất thời mất đi cân bằng, ngửa về sau ngã lăn ra đất.
Nữ sinh lăn ùng ục ùng ục qua một bên, sau khi lấy lại tự do, nàng lập tức quay đầu, bắt đầu đối phó với nhân viên quản lý vẫn luôn coi nàng là đồ lau sàn.
Có khả năng là làm đồ lau sàn lâu rồi nên hai chân của nữ sinh đều mềm oặt mà nằm dưới đất, chỉ dựa vào đôi tay bò đi, một vết máu thật dài uốn lượn dưới sàn.
"Lại đây giúp tôi!" Âm thanh của nữ sinh sắc nhọn, "Chỉ có giết nàng, các người mới an toàn!"
Ở tình huống như vậy, Chu Văn Ngạn quyết định thật nhanh, quyết định giết nhân viên quản lý đầu tiên.
Nhân viên quản lý trên bản chất còn là người, toàn bộ là dựa vào thân phận nhân viên quản lý và "công cụ" trong tay, hiện tại nữ sinh phản bội, Chu Văn Ngạn không phải phí nhiều khí lực liền giải quyết được nàng.
Nhân viên quản lý hai chân quơ quơ một lát, liền ngoẹo cổ mất đi sinh khí.
Chu Văn Ngạn đang muốn đứng dậy, dư quang đột nhiên thoáng qua tàn ảnh của nữ sinh, có thể thấy được trên mặt nàng còn mang theo nụ cười đắc ý.
Chỉ cần giết này hai học sinh này, nàng có thể trở thành nhân viên quản lý mới rồi!
Đôi mắt nữ sinh đỏ sậm lên, nhìn chằm chặp người đứng ở cách đó không xa. Tuy rằng hai chân của nàng không có khí lực, mà đôi tay chống trên đất giống như liệp báo*, trong chớp mắt liền bò tới trước mặt Thẩm Đông Thanh, tốc độ nhanh chóng, cơ hồ khiến người không phản ứng kịp.
*Liệp báo (báo đốm):


Miệng nữ sinh mở lớn, nước bọt chảy xuống, tham lam nhìn cái cổ mảnh khảnh kia của Thẩm Đông Thanh, như muốn cắn một khúc.
Chỉ cần lại gần thêm một bước, là có thể . . . hả?
Động tác của nữ sinh cứng đờ, lăng lăng nhìn da thịt gần trong gang tấc, tiếp đến bụng truyền đến một cảm giác đau đớn, nàng giống như diều đứt dây, không làm chủ được bay ngược ra ngoài, đụng phải vách tường mới ngừng lại.
Chu Văn Ngạn ánh mắt đảo qua nữ sinh ngã xuống đất đứng không nổi.
Ra tay thẳng thắn dứt khoát, đấm thẳng trọng điểm, không một chút nào vì bên ngoài thân phận mà hạ thủ lưu tình, thoạt nhìn tiểu Đông Thanh cũng không phải đơn thuần như vậy.
Chu Văn Ngạn đứng ở một bên, khóe môi hiện lên một nụ cười hứng thú —— dù sao ở trong game này, như thế có thể đi được xa hơn.
Thẩm Đông Thanh buông chân xuống, ghét bỏ mà cà cà trên đất: "Cô quá bẩn, cách xa tui một chút."
Nữ sinh bị làm đồ lau sàn nhà nên chẳng có chỗ nào sạch sẽ, cả người đều là máu me nhầy nhụa.
Lúc này nghe thấy Thẩm Đông Thanh nói, nàng ngẩng đầu lên: "Cậu, cậu . . ."
Nhưng lời còn chưa nói hết, nàng liền hóa thành một tia sáng trắng, biến mất ở tại chỗ.
Ở chỗ nữ sinh biến mất, một tờ giấy chậm rãi bay lượn, rơi xuống tay Thẩm Đông Thanh.
Trên đó viết một vài lời nói:
【 Từ lúc bắt đầu khi ấy, bầu không khí trong trường liền trở nên kỳ quái . . .
Lẽ nào đây chính là báo ứng sao? 】
Câu nói này không đầu không đuôi, khiến người ta không hiểu là ý gì.
Sau khi Chu Văn Ngạn xem qua tờ giấy này, nhét vào trong túi: "Đi qua ký túc xá nữ xem xem."
Vừa dứt lời xong, hắn đã nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Đông Thanh.
"Không phải như cậu nghĩ." Chu Văn Ngạn giải thích, "Mỗi tòa ký túc xá đều sẽ có nhân viên quản lý, chúng ta ở đây đạt được một cái tin tức, có lẽ ở ký túc xá nữ cũng sẽ có tin tức ở đó."
Sau khi nói xong, hắn liền nở nụ cười: "Giống như chơi game xoát quái vậy."
Nhưng mà đây cũng không phải game thật, không có cách nào save hay try again, không có sinh mạng vô hạn, thậm chí còn không phải nhân vật chính.
Mỗi một người chơi tử vong, đều là biến mất một mạng.
Chu Văn Ngạn chơi game không biết bao nhiêu lần nhưng chưa được tận mắt thấy có người có thể thoát game.
Có lẽ có một ngày nào đó hắn sẽ bị cái game không có nút exit này hành hạ đến phát rồ, nhưng . . .
Hắn liếc nhìn người sau lưng, trong lòng yên lặng nói: Không phải hiện tại.
Coi như mới vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không có ai vì vậy mà ra tới xem một chút.
Bọn học sinh không dám phản lại nội quy nhà trường, các người chơi tự nhiên là muốn bo bo giữ mình, sống qua một ngày là một ngày.
Hai người một trước một sau mà đi ra ký túc xá nam, dưới ánh đèn lạnh lẽo màu trắng đường, hai bóng người kéo dài.
Buổi tối vườn trường thập phần yên tĩnh, nơi không có ánh đèn chiếu xuống là một mảng hắc ám, dường như bên trong ẩn náu thứ gì, ở chỗ tối lặng lẽ theo dõi.
Khi nào khi bạn phát hiện nó, nó lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ký túc xá nam cùng ký túc xá nữ cách nhau cũng không xa.
Hai người bỏ ra năm phút đồng hồ thời gian đi tới, lại tốn ba phút đồng hồ giải quyết nhân viên quản lý ký túc xá nữ.
Quả nhiên, lại đạt được một tờ giấy nhỏ.
【 Ta biết, những người lạnh lùng đứng xem, đều là tiếp tay cho kẻ giết người.
Không, không, . . . Ngày hôm đó ta không nên đi lên ban công, như vậy sẽ không . . .】
Chu Văn Ngạn nhặt tờ giấy lên, nhìn một lần.
Trên Thiên đài khẳng định đã xảy ra chuyện gì, mới có thể dẫn đến dị biến phát sinh toàn bộ trường học.
"Đi về trước, ngày mai lại đi khu dạy học xem xem." Chu Văn Ngạn nói.
Thẩm Đông Thanh không có ý kiến.
Hai người về ký túc xá, bạn cùng phòng như không biết gì về việc bọn họ ra ra vào vào phòng ngủ, nằm yên tĩnh như thi thể.
Thẩm Đông Thanh bò lên giường, không lâu lắm liền ngủ say, lại bị tiếng còi sáng sớm đánh thức.
Hắn dụi dụi con mắt, bò xuống giường.
Phương Kỳ lôi kéo hắn hỏi: "Đại lão, các anh tối hôm qua đi ra ngoài hả? Có gặp phải nguy hiểm gì hay không?"
Chu Văn Ngạn mặc quần áo bên trên, nghe rõ được phía dưới truyền lên tiếng trò chuyện, hắn cũng không lên tiếng, thân thủ đem dây kéo áo khoác học sinh kéo lên, cụp mắt nhìn Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh mờ mịt "a" một tiếng, dưới mắt ân cần của Phương Kỳ, hắn chậm rãi nói: "Tối hôm qua ra ngoài hẹn hò."
Phương Kỳ: !??
Hắn đang chơi game khủng bố sao?
Chu Văn Ngạn từ giường trên nhảy xuống, đứng kế bên Thẩm Đông Thanh, vươn người một cái: "Đi."
Bất đồng với buổi tối, phòng ngủ ban ngày náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đám học sinh đi tới, chuẩn bị đi học, cùng ký túc xá học sinh bình thường không có gì khác nhau, chỗ quỷ dị duy nhất chính là thi thể nhân viên quản lý ký túc xá trong hành lang.
Mà đám học sinh giống như hoàn toàn không nhìn thấy, từ bên cạnh vũng máu đi qua.
Chu Văn Ngạn đi một đường, lúc sắp đi vào lớp học mở miệng nói: "Ẩn giấu thông tin là đúng, có khi người biết đến càng nhiều, lại càng phiền phức."
Đặc biệt là một số người tự cho mình thông minh, cuối cùng sẽ đem sự tình làm hỏng.
Qua nửa ngày, Thẩm Đông Thanh mới hiểu được Chu Văn Ngạn đang nói chuyện vừa nãy phát sinh.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói thật: "Chẳng qua tui cảm thấy giải thích quá phiền phức."
Còn không bằng tùy tiện bịa một lý do.
Chu Văn Ngạn trầm mặc một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Cho nên cậu muốn hẹn hò với tôi?"
Thẩm Đông Thanh có chút ảo não —— đều bị cô chủ nhiệm mang trật.
Hắn không biết nên trả lời làm sao, chỉ có thể lấy quyển nội quy nhà trường vỗ ở trên người hắn, có nề nếp mà nói: "Cấm chỉ yêu sớm."
Chu Văn Ngạn nhận lấy nội quy nhà trường, nụ cười trở nên ý tứ sâu xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương