Ánh trăng mát mẻ.
Tâm trạng có lẽ được bao phủ bởi màu sắc của ánh trăng, Đào Kính Hàn đột nhiên muốn nói hết mọi chuyện.
Từ lần đầu tiên nàng đến đất nước xa lạ đó, thận trọng bước vào phòng tập, nhìn thấy Biên Tuế Đồng, lại có ngữ khí từ chối hồn nhiên nhưng sắc bén của người kia.
Ba năm chỉ trong dăm ba câu khái quát.
Ngữ khí của Đào Kính Hàn chuyển từ khao khát sang hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Như vậy khổ sở cũng ủy khuất ban đầu dần dần lắng xuống theo thời gian, chậm rãi lắng động, về sau chỉ cảm thấy đau đớn, nhịn một chút liền đi qua.
Kỳ thực đó đã là gì? Tình yêu thường có bắt đầu mà không có kết thúc, nàng cũng không phải là người duy nhất trên thế giới này biết yêu.
Vô số người đã ẩn mình trong những bức tường của riêng mình sống rất tốt, Đào Kính Hàn cũng có thể làm như vậy.

Những ngày đêm ở biên giới kia, dù là lần đầu tiên nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc của một cô gái ngoại quốc, hay là sau ba năm nghiến răng kiên trì nâng đỡ lẫn nhau chẳng qua là một giấc mộng hoang đường.
Giống như ngôi sao băng xẹt qua trên bầu trời đêm, thoáng qua liền qua.
Nên tỉnh dậy từ lâu.
Cô gái ngoại quốc kia vốn không thuộc về nàng.
Đào Kính Hàn dần dần bình tĩnh lại, toàn thân giống như bị rút đi sức lực, đôi mắt ảm đạm.
Hạ Thanh Tây đột nhiên cảm thấy đồng bệnh tương liên, nàng có chút lo lắng nhìn bên mặt của Đào Kính Hàn, ngũ vị tạp trần.
Đã có lúc nàng đã từng cố chấp, cũng may là nàng thả xuống.
Cho nên, nàng thật lòng hi vọng Đào Kính Hàn cũng có thể thả xuống.
Hạ Thanh Tây vỗ vỗ vai Đào Kính Hàn, thở dài.
“Thử nhìn về phía trước xem.”
Nàng nói cái này với Đào Kính Hàn, cũng có thể coi là trải nghiệm cá nhân của nàng trong những ngày này.
Đào Kính Hàn gật đầu: "Nếu không nhìn về phía trước thì sao?"
Khóe mắt cong cong: "Cũng không thể đứng yên tại chỗ, nhân sinh cũng không phải là thiếu tình yêu liền không thể sống."
"Cậu xem mấy ngày này, tớ cách xa chị ấy không phải vẫn sống tốt đó sao? Tớ là ai? Tớ là đội trưởng của Wonders, đứng vị trí C trong số 98 cô gái a!"
Đào Kính Hàn đột nhiên đứng dậy thở ra một hơi dài, như muốn phun ra hết nỗi phiền muộn đang giấu trong lòng mấy ngày nay: "Tôi là vua của thế giới này! Tôi là nhân vật chính tuyệt đối! Number one, Đào Kính Hàn! Hahahaha!"
Gió cuốn lên một góc áo ngủ, để lộ vòng eo bằng phẳng trắng nõn của cô gái giữa đêm, thực sự thể hiện một tinh thần hăng hái.
Hạ Thanh Tây sững sờ mấy giây, lại bị nàng đột nhiên tuyên bố lần thứ hai dọa sợ.


Nỗi phiền muộn vừa rồi liền biến mất không còn tăm hơi, khóe miệng giật giật, cảm khái một tiếng.
Gừng càng già càng cay.
Những lời vô liêm sỉ như vậy, ngay cả khi nàng còn học năm hai sơ trung cũng không dám nói ra.
Chẳng trách làm đội trưởng của nhân gia a.
Chậc chậc chậc.
Đào Kính Hàn bên cạnh chưa nói xong, kích động nước miếng văng tung tóe, cao giọng hô to: “Ai cũng đừng nghĩa tôi ở một chỗ chờ đợi!”
“Hành trình của tôi là trời cao biển rộng!”
Một cửa sổ đột nhiên mở ra: “Gào khóc thảm thiết cái gì! Có để mọi người ngủ không!”
Vương Kỳ Vũ hùng hùng hổ hổ mắng.
“Xin lỗi, Xin lỗi.” Trong nháy mắt liền khúm núm.
Một giây trước sau như hai người khác nhau.
Hạ Thanh Tây không khỏi đen mặt lại, liếc nàng một cái.
“Được rồi, đừng mơ tưởng đến nhân vật chính của cậu nữa, đi ngủ đi.”
Hạ Thanh Tây ngáp một cái, duỗi eo đứng dậy: “Tớ buồn ngủ rồi.”
Đào Kính Hàn xua tay: “Đi đi, đi đi."
"Tớ...!ngồi một lúc."
Ngữ khí đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, lời nói cuồng nhiệt lừa mình dối người vừa rồi chìm trong tĩnh mịch.
Hạ Thanh Tây sững sờ tiếp tục nhìn lại nàng, sau mấy giây, thở dài.
Khi cánh cửa mở ra, ánh đèn màu cam dịu đi, bóng người dài đáp trên đất, lăn đến bóng của Đào Kính Hàn, cuối cùng đóng cửa "rầm" một tiếng.
Giống như Đào Kính Hàn là người duy nhất còn lại trên thế giới này, vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên rùng mình, cảm thấy cả người rét run.
……
Ngày hôm sau không khác hôm trước, Đào Kính Hàn cùng Biên Tuế Đồng không xa không gần ở chung, nụ cười doanh nghiệp quen thuộc khiến hai người giống như chị em, thỉnh thoảng chăm sóc tiểu fans và nhóc cà lăm hay đỏ mặt, để Đồng Đạo cắt bỏ những đoạn không cần thiết.
Không biết phim truyện có bị cắt thành như vậy không nhỉ?
Hạ Thanh Tây bóp khớp ngón tay, cảm thấy hai ngày qua giống như một năm.
Người mình yêu ở ngay trước mắt mà ôm không được, chưa kịp nhận ra tâm ý của mình, mỗi ngày được xoa xoa đầu nhiều lần cũng biến mất.
Nhớ lại lúc trước mình không muốn bị xoa, Hạ Thanh Tây không khỏi tự phỉ nhổ chính mình lúc đó, thật sự có phúc mà không biết hưởng!
May mà ngày tháng trôi qua nhanh chóng, buổi tối, Hạ Thanh Tây nhìn qua cửa sổ lại thấy Đào Kính Hàn ngồi bên ngoài.
Bên cạnh nàng có thêm một người nữa, mái tóc màu đỏ tím, ngoại trừ Trác Tri Vi thì chỉ có Biên Tuế Đồng.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thang thứ ba, dáng người thon gầy như nhau, cũng lặng lẽ nhìn về phía những vì sao hồi lâu.
Cuối cùng, giống như không ai nói gì, Biên Tuế Đồng đứng dậy, Đào Kính Hàn cũng đứng dậy, không xoay người về hướng đối phương mà hiển nhiên đi về hai hướng hoàn toàn khác nhau, không ai quay đầu nhìn lại.
Nói chung lại nhìn thấy Đào Kính Hàn mang sắc mặt như sương mù nhưng chỉ thoáng qua.
Nàng không biết sự im lặng của người kia có phải là một nhát dao bổ vào trái tim đang rỉ máu hay không.
...
Lúc giao chìa khóa vào nhà, Hạ Thanh Tây đột nhiên cảm thấy không muốn từ bỏ nơi này.
Đây là nơi nàng phát hiện ra tâm ý, cũng là nơi nàng quyết định không lừa mình dối người nữa.
Nàng nghĩ, nếu sau này Trác Tri Vi có nguyện ý cùng nàng một chỗ, nàng nhất định phải thăm lại chốn cũ một lần nữa, hoặc là...
Hạ Thanh Tây bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Để Hạ Đông Triệt mua biệt thự này cho nàng.
Chờ đến khi kết hôn, nàng sẽ tặng nó cho Trác Tri Vi như một món quà cưới!
Hai mắt Tiểu sư tử sáng ngời, nắm chặt tay, vẻ mặt phấn khích bừng bừng, quanh thân tựa như có bọt hồng bốc lên.
Đào Kính Hàn kỳ quái nhìn nàng, không biết nàng đã bổ sung cái gì vào não, đột nhiên phấn khích như vậy cũng thật là kỳ quái.
Lại liếc nhìn Trác Tri Vi đang mặt không biến sắc lặng lẽ nhìn Hạ Thanh Tây.
Hai người kia dạo này thật kỳ quái.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng một mực chơi trò thầm mến, đặc biệt là Hạ Thanh Tây, thời điểm chụp ảnh chung lại còn dùng bàn tay thân sĩ?
Nhìn đôi bàn tay thon gầy trắng nõn kia nắm chặt thành nắm đấm đặt lên eo của Trác Tri Vi, Đào Kính Hàn chỉ muốn tát cho gã ngốc này chết đi, ra vẻ đạo mạo gia hỏa.
Sói đuôi to còn giả vờ cái gì?
Thời điểm nhìn trộm Trác Tri Vi từ phía sau, nước miếng đều muốn chảy ra!
Nghĩ không ai nhìn thấy sao?
Thôi quên đi.
Đào Kính Hàn cũng không định quan tâm hai người này chơi trò gì, rốt cuộc nàng cũng không hiểu tình yêu đơn phương của hai người này.
Đào Kính Hàn mặt không cảm xúc nghĩ.
Hai nhóm nữ mấy ngày nay ở chung rất hòa hợp, tuy ngôn ngữ không thông nhưng đều là những cô gái tốt tính, chỉ cần mỉm cười với nhau sẽ sinh ra một chút hảo cảm, đột nhiên lưu luyến không muốn rời.
Cùng W.S cáo biệt, toàn quá trình Đào Kính Hàn không nói với Biên Tuế Đồng một lời, kỳ thực nàng cũng không hiểu là làm sao.
Rõ ràng, khi ở trước đó, nàng đã đồng ý xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi thi đấu xong hai người liền có loại bầu không khí căng thẳng, ký ức giống như chậm rãi khôi phục, chỉ cần đối mặt với nhau liền có cảm giác choáng ngợp.
Ngay cả Biên Tuế Đồng cũng như vậy, bị từ chối cũng không muốn sang bắt quàng làm họ.
Để người ta nghĩ mình dây dưa không dứt cũng không tốt.
Biên Tuế Đồng im lặng trong suốt quá trình, luôn luôn nhìn xuống, khác với vẻ ôn nhu hoạt bát khi mới đến, cũng không biết đến cùng là làm sao.
Đào Kính Hàn gọi Bùi Thư Nhất sang một bên.
Nếu nàng không phải là người ở bên cạnh lau nước mắt cho cô, Đào Kính Hàn cũng nguyện ý giao quyền.
“Hình như tâm tình của Tuế Đồng tỷ không tốt lắm, em chú ý một chút.”
Bùi Thư Nhất kỳ quái nhìn nàng, nhưng vẫn đáp lại một tiếng “Được a”.
W.S ghi danh đầu tiên, Wonders cần phải đợi thêm chút nữa.
Đồng Đạo yêu cầu người ta trả điện thoại lại cho bọn họ, Hạ Thanh Tây không thể chờ đợi được nữa liền mở điện thoại của mình lên.
Kết nối với wifi ở sân bay, tải thêm một lúc.
Gru Gru...
Điện thoại bỗng nhiên rung liên tục.
Thanh thông báo hiện lên:
Phương Huyên Dao: Tôi sẽ không ly hôn với em.
Thân thể Hạ Thanh Tây đột nhiên run lên, như có tật giật mình vội vàng che điện thoại lại, phòng bị nhìn Trác Tri Vi đang cách nàng không xa, sợ bị nhìn thấy.
Mặt Trác Tri Vi đen lại, xoay người, có chút kiêu ngạo ngẩng đầu rời đi.
Nhìn như có chút tức giận.
Đào Kính Hàn im lặng nhìn nàng, ánh mắt đầy thương cảm, thở dài.
Tên ngu ngốc này, tự cầu phúc đi.
Ban đầu có thể chưa nhìn ra gì, hơn nữa, coi như trong lòng có quỷ cũng không cần lộ liễu như vậy, đề phòng như đề phòng cướp như vậy, Trác Tri Vi không phải người ngốc, làm sao có thể không thấy được.
Hạ Thanh Tây lén lút nhìn xung quanh, giấu mình và điện thoại vào một góc không ai để ý.
Khi mở WeChat, tất cả tin nhắn đều là của Phương Huyên Dao, 99+ hiển thị trên đầu của hộp thoại, khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, Hạ Thanh Tây liền sửng sốt.
Chỉ trong bảy ngày, Phương Huyên Dao thực sự gọi cho nàng hàng trăm lần.
Cũng không biết như vậy là ý gì.
Trong mắt Hạ Thanh Tây từng tấc từng hiện lên chút lạnh lẽo, lòng tràn đầy cảnh giác mở WeChat ra.
Đọc từng câu từng chữ.
Tôi sẽ không ly hôn với em.
Tây Tây, em đừng nhất thời kích động, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút.
Không phải em thích tôi sao? Em vẫn luôn thích tôi, từ mười bốn tuổi cho tới hiện tại, tôi không tin em có thể đột nhiên quên.
Tôi cũng hối hận rồi, trước kia tôi đối xử không tốt với em, nhưng kỳ thực chỉ là tai nạn thôi, em cho tôi một cơ hội có được không? Tôi biết tôi ngốc, tôi rất ngốc, thế nhưng tôi phát hiện ra tôi thích em, tôi hy vọng...
Hạ Thanh Tây hơi nhíu mày, mím môi có chút không kiên nhẫn.

Nàng thực sự không chịu nổi, ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình.
Nàng đã từng thích Phương Huyên Dao bao nhiêu thì hiện tại lại không muốn nhắc đến chuyện này bấy nhiêu, nhất là khi nàng phát hiện ra mình đã thích Trác Tri Vi.
Đây là tin nhắn của ngày thứ hai sau khi nàng bay đến Vương quốc Anh, đại khái đều có thể cữu vãn.
Ngày thứ 3:
Tây Tây, đừng không để ý đến tôi, kỳ thực em cũng muốn sớm giải quyết chuyện này mà phải không? Chúng ta cũng có thể hảo hảo nói chuyện.
Chúng ta vừa mới kết hôn, xin lỗi em vì trước đó đã đối xử lạnh nhạt với em.

Chúng ta còn nửa đời người, em cho tôi một cơ hội nữa, chúng ta thử lại một lần được chứ?
Tiếp tục kéo xuống.
Ngày thứ tư và ngày thứ năm, Hạ Thanh Tây không có đọc kỹ, quét vài cái đại khái là yếu lòng, xin lỗi, ủy khuất.
Đến ngày thứ sáu, giống như người không còn kiên nhẫn nữa.
Tây Tây, chúng ta đã kết hôn, hiện tại tôi là vợ của em, nếu tôi không đồng ý ly hôn, một thời gian em sẽ không thể tách ra.
Hơn nữa, làm vợ của tôi cũng không có gì không tốt, phải không? Tôi có thể hiểu em giấu cuộc hôn nhân này, hoặc là có thể làm đạo diễn theo chuyên ngành của em cũng được, tôi có thể chấp nhận.
Hạ Thanh Tây nhíu nhíu mày, đây là đang đe dọa sao? Ly hôn liền để lộ tin tức?
Nhưng lúc này, cho dù là lộ ra tin tức nàng cũng nhận, người kia giống như rắn độc bí mật rình mò, nếu không triệt để thoát khỏi, sớm muộn gì cũng phải chịu tổn thất lớn.
Hơn nữa...!Ánh mắt Hạ Thanh Tây tối sầm lại, lặng lẽ nhìn trộm Trác Tri Vi đang yên lặng ngồi ở bên kia.
Người kia giống như cảm giác nàng đang nhìn trộm, cổ cúi xuống thấp hơn.

Đào Kính Hàn ngồi sau lưng cô vẫn có thể nhìn thấy sợi lông tơ mềm mại nổi lên màu hồng nhạt.
Nhìn sang bên này, hai người kia vừa vặn ngay trước mặt nhau.
Đào Kính Hàn xì cười một tiếng,, như đang cười nhạo nàng.
Mặt Hạ Thanh Tây đen lại, tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Ngày thứ bảy là ngày hôm qua, Phương Huyên Dao không nói gì, chỉ gửi một bức ảnh.
Nhưng bức ảnh này dù có ung hay xem Phương Huyên Dao như trò cười, Hạ Thanh Tây đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nàng mở to mắt, đột nhiên đứng lên, lại khiếp sợ nhìn về phía Trác Tri Vi.
Lần này nhìn sang không phải là Đào Kính Hàn, mà là Trác Tri Vi.
Hạ Thanh Tây không muốn Trác Tri Vi lo lắng, cho nên nàng miễn cưỡng mỉm cười với cô, ngồi xuống một lần nữa.
Người kia dời tầm mắt.
Không biết qua bao lâu, Hạ Thanh Tây híp híp mắt, phun ra một chữ.
"Fuck.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương