Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
-
Chương 454: Tai họa tiếp nối tai họa
Cả ba bị nước sông đổ thẳng vào đầu ướt sũng cả người.
Bùm bùm bùm bùm ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả nhóm còn chưa kịp định thần, hàng chục xoáy nước thô to như con trăn khổng lồ từ dưới sông phun bắn ra, cuốn thẳng về vị trí cả ba đang đứng.
Kỹ năng điều khiển sông nước tấn công kẻ thù của Tử Sắc Thủy Yết.
“ Võ Hồn, hiện ~~~!! Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể ta mở ~~~~~~~~~~~~~~!!”
Dương Kiệt trực tiếp kích hoạt võ hồn Huyền Vũ của mình, cộng thêm kỹ năng phòng thủ, hoàn toàn có thể hiên ngang đứng trước một kẻ mạnh Xuất Khiếu tầng thứ 1 để mặc đối phương đánh thoải mái nửa ngày trời mà không bị sao cả.
Rầm rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả ba đứng ngay phía sau cái mỡ bụng, cảm nhận sự rung lắc kinh hoàng khi gần chục xoáy nước như những con trăn khổng lồ không ngừng lao tới đâm đầu lên bề mặt chiếc khiên phòng thủ mà không kìm được chảy cả mồ hôi lạnh.
Cũng may là kỹ năng phòng thủ của Dương Kiệt đã không phụ lòng trông cậy của cả nhóm, hoàn toàn chặn đứng những luồng xoáy nước đáng sợ.
Cả ba còn chưa kịp reo hò ăn mừng, Tử Sắc Thủy Yết lần nữa từ dưới sông phóng thẳng lên bờ, chiếc đuôi khổng lồ cong lên và duỗi thẳng về phía trước, như hình thành một mũi kim tiêm khổng lồ chứa đầy độc tố có thể hạ gục một con mồi cấp 5 trung cấp trở xuống một cách dễ dàng, ghim thẳng về nhóm Dương Kiệt ở trước mặt.
“ Dung nhi, Đào Hoa Trận, mau mở Đào Hoa Trận ~~~~~~~~~!!”
Dương Kiệt không đủ tự tin cái mỡ bụng của mình lần này có thể cản lại cú đâm đuôi của con bò cạp đáng sợ ở trước mắt, hối hả lên tiếng nhắc nhở Hoàng Dung sử dụng võ hồn Đào Hoa Trận, hòng bắt nhốt được con quỷ quái đáng sợ kia.
Không cần Dương Kiệt nhắc nhở, Hoàng Dung đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp kích hoạt võ hồn pháp trận của mình chụp thẳng về phía cơ thể khổng lồ của Tử Sắc Thủy Yết đang lao tới.
“ Đào Hoa Trận, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” bụt ~~~~~~!!
Võ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu của Hoàng Dung, trực tiếp chụp thẳng vào cơ thể khổng lồ của Tử Sắc Thủy Yết và khóa nó vào trong khu vườn mộng mơ lãng mạn nhưng chết chóc.
“ khá lắm, Dung …… hả, cái gì ~~~~!!!” Xoảng ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ á á á á ~~~~~~~~~~!!!”
Dương Kiệt còn chưa kịp reo hò ăn mừng, võ hồn của Hoàng Dung chỉ duy trì được vài giây đã bị Tử Sắc Thủy Yết dùng sức mạnh hủy diệt của mình phá nát một cách không thương tiếc.
Hoàng Dung lộ ra vẻ mặt đầy đau khổ hai tay ôm đầu ngã quỵ xuống đất vì võ hồn của mình bị phá nát.
Nếu như là người tu luyện bình thường, võ hồn bị phá nát tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì, không tốn thời gian tịnh dưỡng lâu dài để phục hồi, tuyệt đối không thể tiếp tục kích hoạt võ hồn lên nữa.
Cũng may là đặc tính cộng với linh hồn cực kỳ lớn mạnh của Hoàng Dung đã giúp cô ta có thể phục hồi trong thời gian ngắn nhất có thể.
“ Chẩu ( chạy đi) ~~~~!!!”
Dương Kiệt vội vã đỡ lấy Hoàng Dung đứng dậy, cả hai đưa mắt nhìn nhau và cùng thốt lên câu đó.
Không chút do dự chần chừ, cả ba lập tức thi triễn tuyệt kỹ bỏ chạy của mình, quay đầu bỏ chạy một cách dứt khoát không cần suy nghĩ.
Đùa à, dùng hết mọi chiêu bài mà cũng không thể khiến con bò cạp kinh tởm đó trầy da tróc vẩy, không bỏ chạy chẳng lẽ ở lại biến thành món ăn béo bở cho nó sao???
Thực tế thì không phải sợ đánh không lại con bò cạp, nếu như cả ba cùng hợp sức nhau, tạo ra một tình thế cân tài cân sức hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ là với sức phòng thủ đã đạt tới mức kinh hoàng của đối thủ, cho dù đứng yên cho cả ba đánh tới tết công gô cũng chưa chắc đập vỡ được nữa là.
nếu như đã xác định không đủ khả năng trảm sát đối thủ, thay vì tiếp tục ở lại tốn công phí sức vô ích, quay đầu bỏ chạy luôn cho khỏe người không phải sao??
Tuyệt kỹ thánh phẫm Tiêu Dao Du thi triễn ra, trừ khi đối phương có kỹ năng cùng cấp hoặc lớn hơn Hoàng Dung một đại cảnh giới, nếu không thì còn lâu mới có thể chạm được vào tà áo của cô ta, cho dù lúc này phải kéo theo một Dương Kiệt nặng gần cả ngàn kg đi nữa cũng không thành vấn đề. Còn Lý Nguyên Bá, với cặp giò vàng chạy còn nhanh hơn cả ngựa chiến của hắn, cũng chỉ thua kém tốc độ của Hoàng Dung đôi chút mà thôi.
Một con bò cạp nặng xác đặc biệt là chủng loại chuyên sống dưới nước như Tử Sắc Thủy Yết, làm sao mà đuổi kịp ba con mồi đã quyết tâm bỏ chạy chứ, lúc này nó chỉ biết chôn chân g rít từng tiếng rít đầy phẫn nộ và tuyệt vọn nhìn kẻ thù giết con bỏ chạy khỏi tầm nhìn của mình mà thôi.
Phì phò phì phò ~~~~~~~~~~~~~!!!
Bỏ chạy thục mạng gần cả khắc giờ, nhận thấy đã hoàn toàn thoát khỏi lãnh thổ của Tử Sắc Thủy Yết và con quái không có dấu hiệu đuổi theo, cả ba nằm ngã người trên mặt đất hít thở dồn dập nặng nề, thở như chưa từng được thở qua vậy.
Xoạt xoạt ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả ba đang nằm thở hổn hển giật mình nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng động phát ra từ đùm cây cách đó không xa, chuẩn bị sẵn tư thế bỏ chạy nếu như con Tử Sắc Thủy Yết truy đuổi tới.
“ Hao Thiên Khuyển??? Đồ khốn, ngươi trốn ở đâu nãy giờ thế hả??? Làm hết cả hồn à ~~~~~~~~~~!!!”
Nhìn thấy Hao Thiên Khuyển xuất hiện sau đùm cây, cả nhóm lần nữa ngã quỵ xuống đất vì quá mệt mỏi và căng thẳng tột độ, Hoàng Dung vốn dĩ không ưa gì con cẩu xực đó, thậm chí lên tiếng chửi rủa đầy bất mãn với hành vi lúc cần không thấy đâu, lúc không cần thì cứ đi qua đi lại ngay trước mắt mình.
Hao Thiên Khuyển trợn mắt trắng và không thèm quan tâm tới lời xỉa xói của đối phương, tìm một vị trí thoáng mát nào đó tiếp tục ngã mình nằm xuống.
“ ngươi …..” “ thôi kệ nó đi Dung nhi. Còn ngươi nữa Nguyên Bá, bỏ cái ánh mắt đó đi kẻo mang họa vào thân đấy ~~!!”
Nhìn thấy Hoàng Dung còn định ăn thua đủ với con cẩu xực kia, Dương Kiệt vội vã lên tiếng ngăn cản, đặc biệt là Lý Nguyên Bá, đôi mắt thèm khát của hắn khi nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển khiến Dương Kiệt giật nẩy mình, xem ra tên ngốc này vẫn chưa thôi ý tưởng mầm thịt con mực no tròn như con heo ú đây mà.
Mẹ kiếp, đúng là điếc không sợ súng mà.
Ai không biết sự đáng sợ của con cẩu xực đó chứ Dương Kiệt biết rõ, nó im lặng nhường nhịn không có nghĩ là để mặc người khác muốn làm gì thì làm, chửi gì thì chửi, chẳng qua là đám người ở trước mắt không đủ tư cách khiến nó bận tâm, nhưng nếu như thật sự chọc điên nó lên, hậu quả đáng sợ tới cỡ nào, ngay cả Dương Kiệt cũng không dám nghĩ tới nữa.
“ mẹ kiếp, đúng là họa vô đơn chí, gặp đúng ngày xui cho dù uống ngậm nước cũng nghẹt cổ mà chết ~~~!!!”
Trấn an Hoàng Dung và cảnh cáo Lý Nguyên Bá xong, Dương Kiệt phẫn nộ trút giận vào một tảng đá to bằng quả dưa nằm ngay dưới chân mình, trực tiếp vung chân đá bay tảng đá ra xa để bày tỏ nỗi bực bội bất mãn của mình.
Vèo ~~~~~~~~~~~~!!!! Gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
“ Cái quỷ quái gì thế này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Tảng đá vừa đá bay đi chưa bao lâu, phía xa vang lên tiếng gào lớn đầy phẫn nộ của loài thú dữ, Dương Kiệt giật mình khóc không thành tiếng khi nhìn thấy một con ma thú có thân hình thậm chí to lớn hơn cả Tử Sắc Thủy Yết từ phía xa lao tới xuất hiện ngay trước mặt cả nhóm với ánh mắt đầy thù hận, đặc biệt là vầng trán sưng u lên một cục của nó, đủ hiểu lý do gì đã lôi kéo nó xuất hiện ở nơi này rồi.
Mẹ kiếp, chỉ trút giận lên tảng đá thôi mà lôi kéo thêm một con ma thú đáng sợ nào nữa đây??
Cả Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá vội vã nhảy tránh xa Dương Kiệt ra, cả hai chỉ để lại cho anh ta ánh mắt và vẻ mặt đầy thương hại mà thôi.
Đúng là đồ phế vật, chỉ giỏi rước rắc rối vào thân.
Hao Thiên Khuyển khẽ trợn mắt trắng với hành vi tự rước họa vào thân của Dương Kiệt, thôi không thèm quan tâm tới anh ta nữa.
Con ma thú vừa xuất hiện có hình dáng giống hệt như một con sư tử phóng to của Trái Đất, toàn thân như được nhuộm đỏ bởi máu tươi, đặc biệt là chiếc bờm trên đầu không ngừng nhấp nháy như được hình thành từ những đóm lửa đỏ, cộng thêm cặp răng nanh dài gần ba mét thò ra khỏi miệng vẫn còn đang dính đầy máu thịt, chứng tỏ nó vừa mới dùng bữa chưa được bao lâu, cả nhóm có thể dễ dàng hình dung ra được rằng, đừng nói cơ thể máu thịt của con người, cho dùng là những tấm ván khiên kiên cố dày trên hai tấc, cũng sẽ dễ dàng bị xuyên thủy bởi hai chiếc răng nanh đầy kinh khủng đó cho mà xem.
Và khí thế đáng sợ từ trên cơ thể nó phát tán ra, thậm chí đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với Tử Sắc Thủy Yết mà cả nhóm đối diện trước đó.
Ma thú cấp 6 sơ cấp, Hỏa Linh Sư Vương.
Mẹ kiếp, hết ma thú cấp 5 cao cấp giờ lại tới ma thú cấp 6, rốt cuộc là hôm nay khi ra khỏi nhà quên coi lịch hay sao mà xui xẻo tận mạng thế này.
Gào ~~~ gào ~~~ gào ~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Hỏa Linh Sư Vương tỏ ra phẫn nộ vô cùng, đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành sau bữa ăn no nê, thế mà bị tên khốn trời đánh phá đám ném đá vào đầu mình u lên cả cục bự chà bá, cái hành vi mất nét này thật không thể tha thứ.
“ im lặng đồ khốn ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Hỏa Linh Sư Vương định lao tới xé xác tên khốn đã khiến mình u đầu, một giọng nói đầy bất mãn vang lên kèm theo một luồng sát khí kinh hoàng ập thẳng vào đầu, khiến nó giật nảy mình, toàn thân run rẩy đưa mắt quét nhanh về phía luồng sát khí đáng sợ đang không ngừng phát tán ra và đang nhắm thẳng vào mình.
Chỉ thấy một con cẩu với bộ lông xù đen như mực, điểm ấn tượng nhất chính là thân hình béo ú như một con heo đủ điều kiện đưa vào lò mổ bất kỳ lúc nào đang phóng ánh mắt đầy bất mãn nhìn chằm chằm về phía mình, chỉ là, một hình tượng đầy khôi hài như thế lại khiến cho Hỏa Linh Sư Vương hoảng sợ tới nỗi suýt chút quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.
Trong thế giới ma thú, cách biệt cấp bậc sở hữu quyền sinh sát tuyệt đối đối với những con ma thú cấp thấp. Hao Thiên Khuyển tuy thực lực không còn như xưa, nhưng lúc này tuyệt đối tương đương với một con ma thú cấp 7 cao cấp. Một con ma thú cấp 6 sơ cấp như Hỏa Linh Sư Vương khi đối diện với Hao Thiên Khuyển, chẳng khác nào con chuột nhắt đang đối diện với một con mèo trưởng thành, đừng nói là phản kháng, đủ dũng khí để đứng thẳng lên quay đầu bỏ chạy đã là một vấn đề lớn rồi đấy.
Hao Thiên Khuyển tất nhiên không phải muốn giúp đỡ Dương Kiệt rồi, chỉ là tỏ ra bất mãn trước tiếng gào thét đinh tai nhức óc của con Hỏa Linh Sư Vương đang làm ảnh hưởng tới mình mà thôi.
Mẹ kiếp, mày lao tới xé xác con heo mập đó thì làm nhanh đi, cứ đứng đó gân cổ họng lên gào thét làm chi vậy?? Để chứng tỏ cho uy quyền và sự tồn tại của người chắc, ngươi có biết gào thét ồn ào nơi công cộng như thế là bất lịch sự lắm không??Có biết như thế là sẽ làm ảnh hưởng tới người xung quanh không hả???
“ Qua đây ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Hao Thiên Khuyển vẫn nằm yên tại chỗ chỉ khẽ giơ chi trước ra vẫy vẫy vài cái, lạnh lạnh nói.
Bùm bùm bùm bùm ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả nhóm còn chưa kịp định thần, hàng chục xoáy nước thô to như con trăn khổng lồ từ dưới sông phun bắn ra, cuốn thẳng về vị trí cả ba đang đứng.
Kỹ năng điều khiển sông nước tấn công kẻ thù của Tử Sắc Thủy Yết.
“ Võ Hồn, hiện ~~~!! Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể ta mở ~~~~~~~~~~~~~~!!”
Dương Kiệt trực tiếp kích hoạt võ hồn Huyền Vũ của mình, cộng thêm kỹ năng phòng thủ, hoàn toàn có thể hiên ngang đứng trước một kẻ mạnh Xuất Khiếu tầng thứ 1 để mặc đối phương đánh thoải mái nửa ngày trời mà không bị sao cả.
Rầm rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả ba đứng ngay phía sau cái mỡ bụng, cảm nhận sự rung lắc kinh hoàng khi gần chục xoáy nước như những con trăn khổng lồ không ngừng lao tới đâm đầu lên bề mặt chiếc khiên phòng thủ mà không kìm được chảy cả mồ hôi lạnh.
Cũng may là kỹ năng phòng thủ của Dương Kiệt đã không phụ lòng trông cậy của cả nhóm, hoàn toàn chặn đứng những luồng xoáy nước đáng sợ.
Cả ba còn chưa kịp reo hò ăn mừng, Tử Sắc Thủy Yết lần nữa từ dưới sông phóng thẳng lên bờ, chiếc đuôi khổng lồ cong lên và duỗi thẳng về phía trước, như hình thành một mũi kim tiêm khổng lồ chứa đầy độc tố có thể hạ gục một con mồi cấp 5 trung cấp trở xuống một cách dễ dàng, ghim thẳng về nhóm Dương Kiệt ở trước mặt.
“ Dung nhi, Đào Hoa Trận, mau mở Đào Hoa Trận ~~~~~~~~~!!”
Dương Kiệt không đủ tự tin cái mỡ bụng của mình lần này có thể cản lại cú đâm đuôi của con bò cạp đáng sợ ở trước mắt, hối hả lên tiếng nhắc nhở Hoàng Dung sử dụng võ hồn Đào Hoa Trận, hòng bắt nhốt được con quỷ quái đáng sợ kia.
Không cần Dương Kiệt nhắc nhở, Hoàng Dung đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp kích hoạt võ hồn pháp trận của mình chụp thẳng về phía cơ thể khổng lồ của Tử Sắc Thủy Yết đang lao tới.
“ Đào Hoa Trận, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” bụt ~~~~~~!!
Võ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu của Hoàng Dung, trực tiếp chụp thẳng vào cơ thể khổng lồ của Tử Sắc Thủy Yết và khóa nó vào trong khu vườn mộng mơ lãng mạn nhưng chết chóc.
“ khá lắm, Dung …… hả, cái gì ~~~~!!!” Xoảng ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ á á á á ~~~~~~~~~~!!!”
Dương Kiệt còn chưa kịp reo hò ăn mừng, võ hồn của Hoàng Dung chỉ duy trì được vài giây đã bị Tử Sắc Thủy Yết dùng sức mạnh hủy diệt của mình phá nát một cách không thương tiếc.
Hoàng Dung lộ ra vẻ mặt đầy đau khổ hai tay ôm đầu ngã quỵ xuống đất vì võ hồn của mình bị phá nát.
Nếu như là người tu luyện bình thường, võ hồn bị phá nát tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì, không tốn thời gian tịnh dưỡng lâu dài để phục hồi, tuyệt đối không thể tiếp tục kích hoạt võ hồn lên nữa.
Cũng may là đặc tính cộng với linh hồn cực kỳ lớn mạnh của Hoàng Dung đã giúp cô ta có thể phục hồi trong thời gian ngắn nhất có thể.
“ Chẩu ( chạy đi) ~~~~!!!”
Dương Kiệt vội vã đỡ lấy Hoàng Dung đứng dậy, cả hai đưa mắt nhìn nhau và cùng thốt lên câu đó.
Không chút do dự chần chừ, cả ba lập tức thi triễn tuyệt kỹ bỏ chạy của mình, quay đầu bỏ chạy một cách dứt khoát không cần suy nghĩ.
Đùa à, dùng hết mọi chiêu bài mà cũng không thể khiến con bò cạp kinh tởm đó trầy da tróc vẩy, không bỏ chạy chẳng lẽ ở lại biến thành món ăn béo bở cho nó sao???
Thực tế thì không phải sợ đánh không lại con bò cạp, nếu như cả ba cùng hợp sức nhau, tạo ra một tình thế cân tài cân sức hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ là với sức phòng thủ đã đạt tới mức kinh hoàng của đối thủ, cho dù đứng yên cho cả ba đánh tới tết công gô cũng chưa chắc đập vỡ được nữa là.
nếu như đã xác định không đủ khả năng trảm sát đối thủ, thay vì tiếp tục ở lại tốn công phí sức vô ích, quay đầu bỏ chạy luôn cho khỏe người không phải sao??
Tuyệt kỹ thánh phẫm Tiêu Dao Du thi triễn ra, trừ khi đối phương có kỹ năng cùng cấp hoặc lớn hơn Hoàng Dung một đại cảnh giới, nếu không thì còn lâu mới có thể chạm được vào tà áo của cô ta, cho dù lúc này phải kéo theo một Dương Kiệt nặng gần cả ngàn kg đi nữa cũng không thành vấn đề. Còn Lý Nguyên Bá, với cặp giò vàng chạy còn nhanh hơn cả ngựa chiến của hắn, cũng chỉ thua kém tốc độ của Hoàng Dung đôi chút mà thôi.
Một con bò cạp nặng xác đặc biệt là chủng loại chuyên sống dưới nước như Tử Sắc Thủy Yết, làm sao mà đuổi kịp ba con mồi đã quyết tâm bỏ chạy chứ, lúc này nó chỉ biết chôn chân g rít từng tiếng rít đầy phẫn nộ và tuyệt vọn nhìn kẻ thù giết con bỏ chạy khỏi tầm nhìn của mình mà thôi.
Phì phò phì phò ~~~~~~~~~~~~~!!!
Bỏ chạy thục mạng gần cả khắc giờ, nhận thấy đã hoàn toàn thoát khỏi lãnh thổ của Tử Sắc Thủy Yết và con quái không có dấu hiệu đuổi theo, cả ba nằm ngã người trên mặt đất hít thở dồn dập nặng nề, thở như chưa từng được thở qua vậy.
Xoạt xoạt ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cả ba đang nằm thở hổn hển giật mình nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng động phát ra từ đùm cây cách đó không xa, chuẩn bị sẵn tư thế bỏ chạy nếu như con Tử Sắc Thủy Yết truy đuổi tới.
“ Hao Thiên Khuyển??? Đồ khốn, ngươi trốn ở đâu nãy giờ thế hả??? Làm hết cả hồn à ~~~~~~~~~~!!!”
Nhìn thấy Hao Thiên Khuyển xuất hiện sau đùm cây, cả nhóm lần nữa ngã quỵ xuống đất vì quá mệt mỏi và căng thẳng tột độ, Hoàng Dung vốn dĩ không ưa gì con cẩu xực đó, thậm chí lên tiếng chửi rủa đầy bất mãn với hành vi lúc cần không thấy đâu, lúc không cần thì cứ đi qua đi lại ngay trước mắt mình.
Hao Thiên Khuyển trợn mắt trắng và không thèm quan tâm tới lời xỉa xói của đối phương, tìm một vị trí thoáng mát nào đó tiếp tục ngã mình nằm xuống.
“ ngươi …..” “ thôi kệ nó đi Dung nhi. Còn ngươi nữa Nguyên Bá, bỏ cái ánh mắt đó đi kẻo mang họa vào thân đấy ~~!!”
Nhìn thấy Hoàng Dung còn định ăn thua đủ với con cẩu xực kia, Dương Kiệt vội vã lên tiếng ngăn cản, đặc biệt là Lý Nguyên Bá, đôi mắt thèm khát của hắn khi nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển khiến Dương Kiệt giật nẩy mình, xem ra tên ngốc này vẫn chưa thôi ý tưởng mầm thịt con mực no tròn như con heo ú đây mà.
Mẹ kiếp, đúng là điếc không sợ súng mà.
Ai không biết sự đáng sợ của con cẩu xực đó chứ Dương Kiệt biết rõ, nó im lặng nhường nhịn không có nghĩ là để mặc người khác muốn làm gì thì làm, chửi gì thì chửi, chẳng qua là đám người ở trước mắt không đủ tư cách khiến nó bận tâm, nhưng nếu như thật sự chọc điên nó lên, hậu quả đáng sợ tới cỡ nào, ngay cả Dương Kiệt cũng không dám nghĩ tới nữa.
“ mẹ kiếp, đúng là họa vô đơn chí, gặp đúng ngày xui cho dù uống ngậm nước cũng nghẹt cổ mà chết ~~~!!!”
Trấn an Hoàng Dung và cảnh cáo Lý Nguyên Bá xong, Dương Kiệt phẫn nộ trút giận vào một tảng đá to bằng quả dưa nằm ngay dưới chân mình, trực tiếp vung chân đá bay tảng đá ra xa để bày tỏ nỗi bực bội bất mãn của mình.
Vèo ~~~~~~~~~~~~!!!! Gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
“ Cái quỷ quái gì thế này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Tảng đá vừa đá bay đi chưa bao lâu, phía xa vang lên tiếng gào lớn đầy phẫn nộ của loài thú dữ, Dương Kiệt giật mình khóc không thành tiếng khi nhìn thấy một con ma thú có thân hình thậm chí to lớn hơn cả Tử Sắc Thủy Yết từ phía xa lao tới xuất hiện ngay trước mặt cả nhóm với ánh mắt đầy thù hận, đặc biệt là vầng trán sưng u lên một cục của nó, đủ hiểu lý do gì đã lôi kéo nó xuất hiện ở nơi này rồi.
Mẹ kiếp, chỉ trút giận lên tảng đá thôi mà lôi kéo thêm một con ma thú đáng sợ nào nữa đây??
Cả Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá vội vã nhảy tránh xa Dương Kiệt ra, cả hai chỉ để lại cho anh ta ánh mắt và vẻ mặt đầy thương hại mà thôi.
Đúng là đồ phế vật, chỉ giỏi rước rắc rối vào thân.
Hao Thiên Khuyển khẽ trợn mắt trắng với hành vi tự rước họa vào thân của Dương Kiệt, thôi không thèm quan tâm tới anh ta nữa.
Con ma thú vừa xuất hiện có hình dáng giống hệt như một con sư tử phóng to của Trái Đất, toàn thân như được nhuộm đỏ bởi máu tươi, đặc biệt là chiếc bờm trên đầu không ngừng nhấp nháy như được hình thành từ những đóm lửa đỏ, cộng thêm cặp răng nanh dài gần ba mét thò ra khỏi miệng vẫn còn đang dính đầy máu thịt, chứng tỏ nó vừa mới dùng bữa chưa được bao lâu, cả nhóm có thể dễ dàng hình dung ra được rằng, đừng nói cơ thể máu thịt của con người, cho dùng là những tấm ván khiên kiên cố dày trên hai tấc, cũng sẽ dễ dàng bị xuyên thủy bởi hai chiếc răng nanh đầy kinh khủng đó cho mà xem.
Và khí thế đáng sợ từ trên cơ thể nó phát tán ra, thậm chí đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với Tử Sắc Thủy Yết mà cả nhóm đối diện trước đó.
Ma thú cấp 6 sơ cấp, Hỏa Linh Sư Vương.
Mẹ kiếp, hết ma thú cấp 5 cao cấp giờ lại tới ma thú cấp 6, rốt cuộc là hôm nay khi ra khỏi nhà quên coi lịch hay sao mà xui xẻo tận mạng thế này.
Gào ~~~ gào ~~~ gào ~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Hỏa Linh Sư Vương tỏ ra phẫn nộ vô cùng, đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành sau bữa ăn no nê, thế mà bị tên khốn trời đánh phá đám ném đá vào đầu mình u lên cả cục bự chà bá, cái hành vi mất nét này thật không thể tha thứ.
“ im lặng đồ khốn ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Hỏa Linh Sư Vương định lao tới xé xác tên khốn đã khiến mình u đầu, một giọng nói đầy bất mãn vang lên kèm theo một luồng sát khí kinh hoàng ập thẳng vào đầu, khiến nó giật nảy mình, toàn thân run rẩy đưa mắt quét nhanh về phía luồng sát khí đáng sợ đang không ngừng phát tán ra và đang nhắm thẳng vào mình.
Chỉ thấy một con cẩu với bộ lông xù đen như mực, điểm ấn tượng nhất chính là thân hình béo ú như một con heo đủ điều kiện đưa vào lò mổ bất kỳ lúc nào đang phóng ánh mắt đầy bất mãn nhìn chằm chằm về phía mình, chỉ là, một hình tượng đầy khôi hài như thế lại khiến cho Hỏa Linh Sư Vương hoảng sợ tới nỗi suýt chút quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.
Trong thế giới ma thú, cách biệt cấp bậc sở hữu quyền sinh sát tuyệt đối đối với những con ma thú cấp thấp. Hao Thiên Khuyển tuy thực lực không còn như xưa, nhưng lúc này tuyệt đối tương đương với một con ma thú cấp 7 cao cấp. Một con ma thú cấp 6 sơ cấp như Hỏa Linh Sư Vương khi đối diện với Hao Thiên Khuyển, chẳng khác nào con chuột nhắt đang đối diện với một con mèo trưởng thành, đừng nói là phản kháng, đủ dũng khí để đứng thẳng lên quay đầu bỏ chạy đã là một vấn đề lớn rồi đấy.
Hao Thiên Khuyển tất nhiên không phải muốn giúp đỡ Dương Kiệt rồi, chỉ là tỏ ra bất mãn trước tiếng gào thét đinh tai nhức óc của con Hỏa Linh Sư Vương đang làm ảnh hưởng tới mình mà thôi.
Mẹ kiếp, mày lao tới xé xác con heo mập đó thì làm nhanh đi, cứ đứng đó gân cổ họng lên gào thét làm chi vậy?? Để chứng tỏ cho uy quyền và sự tồn tại của người chắc, ngươi có biết gào thét ồn ào nơi công cộng như thế là bất lịch sự lắm không??Có biết như thế là sẽ làm ảnh hưởng tới người xung quanh không hả???
“ Qua đây ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Hao Thiên Khuyển vẫn nằm yên tại chỗ chỉ khẽ giơ chi trước ra vẫy vẫy vài cái, lạnh lạnh nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook