Phi Lai Hoành Khuyển
-
Chương 92
Sáng hôm sau, Phương Trì không phải tự nhiên tỉnh.
Tuy rằng sáng sớm nay phải về nhà tâm sự với ba mẹ, mà không làm sao cưỡng lại được chuyện rau hẹ cuối cùng cũng có thể lên sân khấu, sau khi tiếng vỗ tay như sấm động hoàn toàn kết thúc rồi, cả một đêm ngủ đến không mộng mị, chỉ cảm giác mới vừa nhắm mắt lại, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại.
Cậu mơ màng mở mắt ra, định nói anh hơn nửa đêm rồi còn nói chuyện với ai nữa, kết quả là nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng.
"Tôi xoay sang bên kia cũng không chảy ra nước nóng," Tôn Vấn Cừ ngậm bàn chải đánh răng nói không rõ, "Tối hôm qua dùng vẫn tốt...à, à...được tôi xem lại xem."
"Điện thoại ai thế?" Phương Trì chờ cho hắn dập điện thoại, rồi hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?"
"Chủ nhà, gần tám giờ rồi con trai ạ," Tôn Vấn Cừ ném điện thoại lên trên giường, quay người đi ra ngoài, "Dậy đi, hôm qua không phải bảo sáng nay quay về à?"
"...Em cảm giác vừa mới ngủ mà," Phương Trì dụi mắt, "Đừng đi, lại đây cho em hôn một cái."
"Tôi đầy một miệng bọt." Tôn Vấn Cừ quay lại liếc mắt nhìn cậu.
"Em mặc kệ." Phương Trì dang tay ra.
Tôn Vấn Cừ đi tới, chống tay lên giường, cúi đầu dùng miệng cọ lung tung lên trán lên mũi lên môi cậu một lượt, sau đó nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Phương Trì qua nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, liền cảm thấy ngoài miệng là vị của kem đánh răng, đưa tay lên sờ mặt, cả tay đầy bọt kem đánh răng, lập tức tỉnh táo, bật dậy: "Tôn Vấn Cừ, hành vi này của anh là gì?"
"Hành vi đã nói tôi đầy một miệng bọt rồi mà cậu còn nhất định phải hôn tôi không thể làm gì khác hơn là dùng hành động cho cậu biết hậu quả tự gánh lấy." Tôn Vấn Cừ ở ngoài phòng khách nói, "Chốc nữa sang bên Lượng Tử ăn chực bữa sáng đi."
"Ừ." Phương Trì chậm rãi xuống giường, xỏ dép chạy vào nhà tắm, từ phía sau ôm lấy Tôn Vấn Cừ đang rửa mặt.
"Đừng có trả thù đấy." Tôn Vấn Cừ nói.
"Em là người có tư cách," Phương Trì buông hắn ra, đẩy hắn ra bên cạnh, cầm lấy bàn chải đánh răng, "Đây là bàn chải trước đó em dùng à?"
"Không phải, mới thay." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cái bàn chải cũ còn chưa dùng được mấy lần, đã vứt rồi?" Phương Trì tặc lưỡi, "Phung phí."
"Bàn chải đánh răng, một tháng phải thay một lần," Tôn Vấn Cừ lau mặt, đưa mặt tới trước gương nhìn.
"Bàn chải này của em cũng đã dùng tới một tháng đâu." Phương Trì nói.
"Cậu đủ chưa," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm qua gương, "Tôi thay cái của tôi thì thay cái của cậu luôn, tôi không quan tâm cậu dùng hay không dùng, tôi thích hai cái giống nhau để ở đó."
Phương Trì ngây người, nở nụ cười: "Vậy thì anh cũng có thể..."
"Không, tôi cũng không thích lần nào cũng dùng một kiểu bàn chải đánh răng," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu, "Nhanh chóng sửa soạn đi, sáng sớm ra đã dài dòng thế này rồi, sao trước đây lại không phát hiện ra cậu nói nhiều nhỉ."
"Sao anh biết em định nói gì." Phương Trì vừa đánh răng vừa cười.
"Lúc tôi sắp tốt nghiệp tiểu học rồi cậu mới còn đang thành hình người trong bụng mẹ cậu đó thiếu niên." Tôn Vấn Cừ gảy lên mặt cậu, quay người đi ra ngoài.
Bữa sáng Hồ Viện Viện làm là sủi cảo rán và sữa đậu nành, Phương Trì ăn rất vui vẻ, chỉ là lúc ăn cứ bị nhìn chằm chằm.
Vừa ngước mắt sang là có thể nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của Hoàng tổng và Tương Vừng ngồi song song trên bàn.
"Mèo ở nhà hai người được đối xử quá cao sang rồi, còn được lên cả bàn nữa, thế này nếu mà không ngăn lại chốc nữa có khi còn bới cả trong bát," Phương Trì chỉ vào Hoàng tổng, "Tương Hồng Bì, mày đã béo thành bốn bình tương rồi còn nhìn vào bát người khác làm gì hả?"
Hoàng tổng hơi nhúc nhích cũng không thèm nhúc, như thể chẳng nghe thấy gì, Tương Vừng bên cạnh nhưng lại meo một tiếng.
"Con mèo trắng này không sao chứ?" Tôn Vấn Cừ ăn mấy cái sủi cảo xong liền buông đũa xuống, ngón tay gõ lên bàn mấy lần, hai con mèo cùng nhau quay người lần lượt đi tới bên tay hắn, Hoàng tổng còn cúi đầu dụi dụi trong lòng bàn tay hắn.
"Ừ, mang về là tỉnh rồi, lúc mang đến bệnh viện kiểm tra người ta bảo là sức khỏe tốt, tiêm vắc xin phòng bệnh gì đó thôi," Hồ Viện Viện nói, "Chị nghĩ, không thì nhặt thêm vài con, cửa hàng trong nội thành không phải định làm thành cafe đồ gốm à, cho mèo qua bên đấy."
"Để Hoàng tổng trong cửa hàng xấu cả cửa hàng đi," Phương Trì nhéo lên chóp đuôi Hoàng tổng, Hoàng tổng quay lại cho một chưởng lên tay cậu, cậu tặc lưỡi: "Tính tình thế này còn có thể đặt trong cửa hàng cho người khác vuốt lông chắc?"
"Chỉ cào mỗi cháu, trước đấy cháu ngược đãi gì nó đúng không?" Hồ Viện Viện cười ngặt nghẽo.
"Lúc cháu nhặt nó về nó còn sắp chết đến nơi rồi, chăm sóc nguyên một tuần mới bình thường lại," Phương Trì lại nhón cái đuôi nó, "Kết quả vừa thấy Tôn Vấn Cừ cái liền trở mặt, con thái giám xấu xí."
Hoàng tổng quay người lại chém một cái lên tay cậu, rồi thi triển một bộ vô ảnh chưởng lên tay cậu.
"Au!" Phương Trì đứng lên "Đi đây!"
Lần này quay về, so với lần về trước Tết, tâm trạng Phương Trì đã có khác biệt rất lớn.
Căng thẳng, sợ sệt, bất an, hổ thẹn, kể từ giờ khắc cậu quyết định nói ra đã bám chặt lên cảm xúc cậu, giờ đang từ từ lùi xa, vẫn có bất an, vẫn còn hổ thẹn, mà cảm giác càng mãnh liệt hơn chính là kiên định.
Đối mặt với nhượng bộ và lo lắng của người nhà, chuyện duy nhất cậu có thể làm là chứng minh với bọn họ.
Chứng minh rằng, nhượng bộ và bao dung của bọn họ là đáng giá.
"Lái xe nghiêm túc chút." Tôn Vấn Cừ ngồi kế bên ghế tài xế nói môt câu.
"....Em nghiêm túc lắm mà." Phương Trì thu hồi tâm tư, liếc mắt qua nhìn hắn, "Không phải anh đang ngủ à?"
"Cậu xóc hai cái, làm tôi giật mình tỉnh dậy rồi," Tôn Vấn Cừ lại nhắm hai mắt lại, "Ánh mắt đã vô định rồi....nghĩ gì thế?"
"Nghĩ chuyện sau này." Phương Trì cười ha ha.
"Nghĩ ngợi giỏi thật." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Phương tổng quản, thân thỉnh, tháng sau phải chuyển khoản cho Lượng Tử."
"Bao nhiêu?" Phương Trì hỏi.
"Gom hết lại rồi chuyển khoản qua," Tôn Vấn Cừ nói, "Tổng cộng cũng không bao nhiêu."
"Được," Phương Trì gật đầu, ngẫm lại liền cười, "Em đáng ra nên rút hết tiền ra, sau đó mang tới cho chú."
"Thần kinh." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Anh nói xem nếu thật sự làm thế, chú sẽ nói gì?" Phương Trì hỏi.
"Có tí, tí tẹo này mà, cũng phải mất công rút ra," Tôn Vấn Cừ học theo giọng Mã Lượng, "Đổi thành, tiền lẻ tốt hơn bao nhiêu, trông còn nhiều."
Phương Trì nhìn phía trước cười một tràng.
Ngày hôm nay, xe trên đường đã bắt đầu đông lên, người làm ăn đều đã ra ngoài làm việc, ai nghỉ ngơi cũng đã ra ngoài chơi, Phương Trì ngẫm nghĩ lại hơi cảm khái, đây là kỳ nghỉ đầu tiên cậu không đi chơi với bạn bè.
Đang cảm khái, điện thoại di động trong tay vang lên, Tôn Vấn Cừ đưa tay giúp cậu lấy ra nhìn: "Tiếu Nhất Minh."
"Tai nghe ở trong túi," Phương Trì nói, Tôn Vấn Cừ giúp cậu cắm tai nghe vào, điện thoại vừa nối cậu liền nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia.
"Thế nào?" Tiếu Nhất Minh cũng không chờ cậu mở miệng, hỏi trước một câu.
"Cũng được, đều biết rồi," Phương Trì nói, "Hôm qua tao quay lại thành phố, giờ đang lái xe quay về."
"Cùng chú Tôn à?" Tiếu Nhất Minh hỏi.
"Ừ." Phương Trì đáp.
Tiếu Nhất Minh bên kia nói khẽ với ai đó bên cạnh: "Không sao nữa rồi."
"Mày đang ở cùng ở Trình Mạc à?" Phương Trì hỏi.
"...Ừ." Tiếu Nhất Minh hắng giọng.
"Cả Tết đều ở cùng nhau?" Phương Trì liền truy hỏi.
"Ừ," Tiếu Nhất Minh trả lời, "Anh ta không về nhà ăn Tết."
"Đệt," Phương Trì nở nụ cười, "Vậy bọn mày ăn Tết ở đâu?"
"Tết tao đi làm mà," Tiếu Nhất Minh nói, "Chỉ có ba mươi đi ăn bữa cơm thôi."
"Dù sao thì cũng chính là mấy ngày nay hai người bọn mày đều dính với nhau đúng không?" Phương Trì cười.
"Tao bảo anh ta về nhà rồi, anh ta không về, tao cũng lười để ý," Giọng Tiếu Nhất Minh trở nên hơi không rõ, nghe như đang ăn gì, "Dù sao..."
"Dù sao thì anh ta không về mày cũng có đủ hạt dẻ ăn." Phương Trì nói.
Tiếu Nhất Minh cười: "À, Trình Mạc nói chuyện với mày."
"Phương Trì," Đầu kia lập tức vang lên giọng của Trình Mạc, "Bầu không khí nhà cậu giờ thế nào?"
"Bình thường, không quá thảm, cũng không vui vẻ lắm," Phương Trì nói, "Nhưng vẫn phải thật sự cảm ơn mẹ anh, hôm nào đó có thời gian, tôi về thành phố rồi thì ăn với dì một bữa đi?"
"Không cần, cậu mời tôi ăn đi," Trình Mạc nói, "Không khí nhà cậu giờ có cần người đến thay đổi không? Là giúp đỡ xây dựng bầu không khí vui vẻ ngày Tết nên có."
Phương Trì giật mình rồi cười: "Hai người à?"
"Ừ, nếu như anh cậu cũng đến không tiện thì thôi, hai người bọn tôi tìm chỗ khác chơi." Trình Mạc nói.
"Tôn Vấn Cừ không ở nhà tôi," Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh ấy đến chỗ nông gia nhạc của bạn anh ấy."
"Nông gia nhạc?" Trình Mạc vừa nghe thấy liền phấn chấn tinh thần, "Nông gia nhạc cũng được, vậy thì bọn tôi cùng anh cậu ở nông gia nhạc đi."
"Nông gia nhạc kia của Lý Bác Văn có thể để người ở không?" Phương Trì hỏi Tôn Vấn Cừ.
"Chắc chắn là có chỗ cho người ở," Tôn Vấn Cừ cười, "Chính anh ta tới cũng phải có chỗ ở."
"Vậy chắc cũng ở được tàm tạm," Phương Trì nói với điện thoại, "Là..."
"Không sao, ở hai ngày chơi một lúc thôi, cảm nhận không khí ăn Tết ở nông thôn." Trình Mạc nói.
Phương Trì tặc lưỡi: "Tôi hỏi anh, anh là muốn đến xây dựng bầu không khí cho nhà tôi hay là đi chơi?"
"Chơi chứ," Trình Mạc nở nụ cười, "Nhưng mà nói thật, nếu thật sự cần bọn tôi đến xây dựng bầu không khí, cậu nói một câu, bọn tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức."
"Tới đây rồi thì gọi cho tôi đi." Phương Trì cười nói.
Tiểu Tử vẫn chờ ở ngã tư, nó nhận ra được xe Tôn Vấn Cừ, từ thật xa đã nhìn thấy, vừa chạy vừa kêu lao tới, đuôi đã vẫy thành vòng.
Phương Trì hạ cửa kính xuống: "Tiểu Tử ngoan, chạy xa xe chút đi, không là đè lên chân mày!"
Tiểu Tử chạy theo xe đến cổng thôn.
"Dừng xe ở đâu?" Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ nhìn về nông gia nhạc trước mặt đường đã tu sửa được một nửa, hơi híp mắt lại: "Dừng trước cổng nông gia nhạc đi."
Nông gia nhạc vẫn đang làm dang dở, làm cứng mặt đất, tu sửa một căn nhà hai tầng có sẵn, những thứ khác vẫn chưa khởi công, trông không khác buổi tối hôm đó Phương Trì nhìn thấy lắm.
Cổng không thấy ai, chỉ dừng một chiếc xe bán tải bẩn thỉu.
Tôn Vấn Cừ xuống xe, đi lại bên ngoài, Phương Trì không theo hắn, mà đứng ở cổng chơi với Tiểu Tử.
Tôn Vấn Cừ đi một vòng rồi quay trở về: "Quy mô cũng không nhỏ."
"Em thấy ở trong còn có công nhân." Phương Trì nói
"Vào đi." Tôn Vấn Cừ kéo khăn quàng cổ, quay người đi vào cổng nông gia nhạc.
"Tiểu Tử, mày chờ ở đây." Phương Trì sờ lên đầu Tiểu Tử.
Ngày đó lúc Phương Trì tới đây cũng không thấy rõ bên trong nông gia nhạc là thế nào, ngày hôm nay vào rồi mới nhìn rõ, quy mô thật sự không nhỏ, vòng lại nguyên một khoảng đất trống lớn, bao gồm cả một ao cá và một khoảng đất trồng rau.
Phương Trì chép miệng, xem ra Lý Bác Văn cũng thật sự định nghiêm túc mở nông gia nhạc.
Nếu như không phải chủ nông gia nhạc này là Lý Bác Văn, cậu còn cảm thấy có một nông gia nhạc lớn như vậy rất tốt.
Trong nhà có người, nghe thấy tiếng động hai người bọn họ trong sân, có người đi ra.
Phương Trì quay đầu lại nhìn, lại là Lý Bác Văn.
Tết nhất còn ở đây?
Cũng đúng là quá chăm chỉ.
"Vấn Cừ?" Lý Bác Văn thấy rõ người trong sân là ai rồi liền sửng sốt.
"Ăn Tết vui vẻ." Tôn Vấn Cừ cho hai tay vào túi, cười với gã.
"Ăn Tết vui vẻ," Lý Bác Văn nhìn qua mặt Phương Trì vài lần, rồi đi ra bên ngoài sân nhìn, "Hai người sao lại...đến đây?"
"Xem chứ sao, xem nông gia nhạc của anh em tốt," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Hôm nay tôi mới tới, xem ra là không đủ ý tứ rồi."
Lý Bác Văn giật giật trên mặt, như là định cười mà lại không cười ra được: "Vào nhà ngồi một lúc?"
"Chưa ngồi vội," Tôn Vấn Cừ lại quay đầu nhìn xung quanh, "Giờ cậu ở đây à? Chỗ ở làm xong rồi?"
"Mấy căn phòng trong nhà đều có thể ở rồi, đã chuẩn bị xong," Sắc mặt Lý Bác Văn không tốt chút nào, "Có điều tôi không ở đây..."
"Vậy thì tốt quá," Tôn Vấn Cừ vỗ vai Phương Trì, "Vào xem thử phòng đi."
Phương Trì gật đầu, cùng hắn đi vào trong nhà.
Trong nhà có hai người, nhìn có vẻ là công nhân, đang nhìn bản vẽ.
Tôn Vấn Cừ đi vào nhà rồi liền cứ thế lên thẳng trên tầng, Phương Trì đi theo sau hắn hết nhìn đông lại ngó tây, trong phòng cũng đã được trang trí, sơn lại tường trắng, cũng treo đèn rất đẹp lên, trông có vẻ là phong cách điền viên nguyên sơ, nhìn qua rất dễ chịu.
Tầng hai đều là sàn gỗ cũ, lan can và cửa phòng cũng là miếng gỗ cũ ghép lại, trong hành lang còn treo đèn.
"Rất có phong cách." Tôn Vấn Cừ đẩy cửa ra nhìn vào bên trong.
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn đi theo tới, trên mặt vẫn treo nụ cười cơ mặt giật giật không thể nào bình thường lại được, "Cậu có ý gì?"
"Căn phòng này đi," Tôn Vấn Cừ chỉ vào căn phòng, "Tối hôm nay tôi ở đây, căn bên cạnh để cho bạn học Phương Trì."
Vẻ mặt Lý Bác Văn cứng lại: "Cái gì?"
"Tôi ở căn này, hai bạn học của Phương Trì ở căn kia," Tôn Vấn Cừ nhìn gã, "Máy sưởi chưa lắp à? Nhưng tôi thấy điều hòa cũng lắp rồi mà."
"...Đúng," Lý Bác Văn nhìn hắn chằm chằm, "Cậu có ý gì."
"Chính là có ba người muốn ở đây một đêm," Phương Trì tặc lưỡi, "Nói ba lần chắc cũng hiểu được rồi chứ?"
Lý Bác Văn không lên tiếng, đối mặt với Tôn Vấn Cừ, trên mặt vẫn có một vệt cười theo thói quen, tuy liếc mắt một cái đã nhìn ra được chẳng hề vui vẻ gì, nhưng lúc quay đầu qua nhìn Phương Trì, nụ cười cũng không còn.
Nhìn chằm chằm Phương Trì hồi lâu, gã đột nhiên gào lên: "Không hiểu! Muốn chơi tôi thế nào cứ nói thẳng!"
Một tiếng gào này vô cùng có uy lực, không hề bị ngày đông lạnh không có lò sưởi ảnh hưởng chút nào, vọt thẳng tới mây xanh, đáng sợ tới mức Phương Trì suýt nữa lao tới cho gã một đấm.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ cũng sợ hết hồn, lùi về phía sau một bước, "Giọng cao quá, tôi suýt nữa định vỗ tay."
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn hít vào một hơi, nỗ lực kiềm chế giọng nói, "Sao cậu không tới nhà cậu ta, nhà cậu ta gần như vậy.... giữa chúng ta lại đang có hiểu lầm lớn như vậy, giờ cậu đến đây ở, cậu rốt cuộc là định...làm gì?"
"Hiểu lầm? Giữa chúng ta có hiểu lầm gì?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Hôm đó cậu gọi cho tôi là nói chuyện này à? Tôi vẫn đang không hiểu đây."
Lý Bác Văn nhìn hắn, khóe mắt nhẹ nhàng giật mấy lần: "Cậu không biết thật?"
"Hôm đó tôi đã nói rồi," Tôn Vấn Cừ thò tay vào trong túi, dựa lên tường, "Tôi không có hơi sức giằng co với cậu."
"Được, coi như cậu không biết," Lý Bác Văn nhắm mắt lại, rồi hít một hơi, chậm rãi thở ra, "Vậy giờ tôi nói cho cậu biết, ba tôi cho rằng tôi thích đàn ông....không, ba cho rằng tôi thích...cậu!"
Tôn Vấn Cừ sững sờ, rồi nở nụ cười.
Phương Trì ở một bên hỏi: "Vậy anh có thích anh ấy không?"
"Tôi mẹ nó không phải đồng tính luyến!" Lý Bác Văn quay đầu lại gằn giọng gào về phía cậu, "Không phải!"
"Ồ." Phương Trì đáp.
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn nhìn Tôn Vấn Cừ, "Giờ tôi ngay cả cửa cũng không ra được, ở đây vừa mới bắt đầu làm ba tôi đã lập tức bảo tôi rút lui..."
"Chú Lý không phải là văn minh lắm à?" Tôn Vấn Cừ mặt mày kinh ngạc.
Lý Bác Văn nhìn chằm chằm hắn: "Đúng là rất văn minh, ông ấy bảo có thể hiểu được chuyện thích đàn ông, nhưng không thể thích cậu được!"
Tôn Vấn Cừ cùng gã nhìn nhau mấy giây liền cười ra tiếng, dựa vào tường cười không ngừng lại được.
"Đừng cười nữa, hôm nay tôi tới lấy ít đồ, ba tôi suýt nữa còn gọi người ép tôi đi... Vấn Cừ," Lý Bác Văn chỉ vào mình, "Tôi thích đàn ông hay phụ nữ, cậu không rõ à?"
"Tôi thật sự không rõ." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Lý Bác Văn há hốc miệng không nói nên lời, biểu cảm trên mặt sắp dồn thành một con dao, lấy xuống có thể chém người.
Ba người đều không lên tiếng, Tôn Vấn Cừ nhịn cười, Lý Bác Văn nén giận, Phương Trì cúi đầu chơi điện thoại bên cạnh.
Qua rất lâu, điện thoại Phương Trì vang lên, cậu quay người sang một bên nghe điện thoại.
Lý Bác Văn liếc mắt nhìn cậu, rồi dịch lại gần Tôn Vấn Cừ, lần thứ hai hít một hơi sâu: "Vấn Cừ."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ nhìn gã.
"Giữa chúng ta có hiểu nhầm," Lý Bác Văn cau mày, "Cậu hiểu nhầm tôi."
"Vậy à," Tôn Vấn Cừ cười, "Chắc là vậy."
"Cho dù cậu thấy tôi thế nào, tôi đối với cậu....có ý đó hay không," Lý Bác Văn nói, "Cậu phải rõ ràng, hiện giờ ba tôi cho rằng tôi như vậy, tôi có giải thích thế nào ông ấy cũng không tin."
"Tính cách chú Lý vốn là rất cố chấp." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi không quan tâm ông ấy sao lại như vậy, nhưng chỉ có cậu giúp tôi nói được," Lý Bác Văn thở dài, "Giờ ông ấy cứ khăng khăng là tôi quấy rầy cậu."
"Vậy cậu đừng quấy rầy tôi nữa không phải là được à?" Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại.
"Tôi..." Lý Bác Văn nhìn hắn, lửa trong mắt đã sắp đốt cháy lông mi.
"Bác Văn," Tôn Vấn Cừ cười, đưa tay ra vỗ lên vai gã, "Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, không thể nói là rất tốt, thế nhưng đều hiểu nhau rất rõ, tính tôi lười biếng, bình thường không ép tôi tôi đều lười động đậy, càng sẽ không chủ động gây sự bao giờ."
Lý Bác Văn nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
"Hai ta, là bạn bè bình thường," Tôn Vấn Cừ nói, "Giống như bọn La Bằng, cậu cũng không cần nói với tôi, giải thích với tôi nhiều như vậy, giờ tôi đến đây thuê hai căn phòng ở, cậu cũng không cần nghĩ sâu hơn, còn chú Lý...."
Tôn Vấn Cừ cười: "Chú ấy cũng không phải người không biết suy nghĩ, có phải hay không, thời gian dài tự chú ấy sẽ biết, giờ tôi chạy đến giải thích với chú ấy, cậu không sợ chú sẽ cảm thấy tôi bị cậu ép à?"
Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh ngồi xe khách buổi chiều tới đây, Phương Trì nói với bọn họ về nhà mình ăn tối, sau đó dập điện thoại.
Bên kia Tôn Vấn Cừ và Lý Bác Văn đã không còn nói chuyện nữa, Lý Bác Văn ngậm điếu thuốc đứng trong hành lang, Tôn Vấn Cừ đang đi tới đi lui trong hai căn phòng, bày tỏ hoàn cảnh ăn ở cũng không tệ.
"Phương Trì, cậu về nhà trước đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi ngủ một lúc, tối hôm qua ngủ không ngon."
"À, vậy..." Phương Trì liếc mắt nhìn Lý Bác Văn, hơi không yên tâm.
"Bác Văn cũng phải về nội thành rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Anh ta đến lấy đồ đạc thôi, về nội thành muộn chú Lý lại không vui."
Lý Bác Văn há hốc miệng, nửa buổi mới nói một câu: "Được, tôi đi đây."
Nhìn gã quay người xuống tầng, Phương Trì mới cười ha ha hai tiếng: "Sắp nội thương."
"Chiều nay hai người Tiếu Nhất Minh mới tới à?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi.
"Ừ, tối nay hai người họ đến nhà em ăn cơm, hai ngày nay họ hàng đều đi rồi, vừa khéo có bọn nó đến cho náo nhiệt," Phương Trì thở dài, "Tuy đều biết hai người bọn họ... nhưng mà dù sao cũng tốt hơn trong nhà chỉ có mỗi mấy người, ông nội em vẫn luôn thích náo nhiệt."
"Vậy cậu đi về trước đi," Tôn Vấn Cừ sờ lên mặt cậu, "Trò chuyện tâm sự với ba mẹ cậu, nếu như tình hình cũng ổn, thì tối tôi cũng qua."
"Được," Phương Trì tới gần ôm hắn, "Trưa để em mang đến cho anh ít thức ăn?"
"Không cần, tôi ăn không vào," Tôn Vấn Cừ vỗ lên lưng cậu, "Tôi chỉ buồn ngủ không chịu được thôi, tôi ngủ một giấc rồi tính, chiều mà đói tôi gọi cho cậu."
"Ừ." Phương Trì gật đầu.
Bởi vì dưới tầng còn có hai công nhân chưa đi, hơn nữa còn phải chạy về nhà, cho nên Phương Trì cũng không dính lấy Tôn Vấn Cừ quá lâu, chạy xuống tầng ra khỏi cổng.
Tiểu Tử vẫn ngoan ngoãn chờ ngoài cổng, thấy cậu đi ra, lập tức phe phẩy đuôi tiến lên đón.
"Ngoan," Phương Trì sờ lên đầu nó, quay mặt sang liền phát hiện Lý Bác Văn còn đang ngồi trên xe bán tải kia, cậu đi tới, gõ lên cửa xe.
"Làm gì." Lý Bác Văn nhíu mày, hạ cửa kính xe xuống.
"Anh còn chưa đi cơ à?" Phương Trì hỏi.
"Đi!" Lý Bác Văn trợn trừng mắt, gào lên một tiếng, khởi động xe, đạp ga lái đi, xe phát ra tiếng ầm ầm mà lao đi.
Phương Trì nhìn xe nhanh chóng bỏ đi, đứng tại chỗ cười nửa buổi.
Tiểu Tử gọi cậu mấy tiếng, cậu khom lưng gãi lên tai Tiểu Tử: "Biết rồi, giờ chúng ta về."
Phương Trì thở ra một hơi, dẫn Tiểu Tử chạy về trong thôn.
Mỗi lần cậu về nhà đều sẽ chạy theo thói quen, trước kia là muốn nhanh về nhà, hôm nay cho dù trong lòng không vững vàng, cũng không phải ngóng trông muốn về nhà ngay lập tức, nhưng vẫn theo thói quen mà chạy chậm một mạch về.
Tiểu Tử vẫn theo thông lệ cách cổng hơn mười mét đã bắt đầu kêu, ông nội từ trong sân vươn nửa người ra: "Về rồi à?"
"Ông!" Phương Trì gọi một tiếng, rảo chân chạy tới.
Cảm xúc phấp phỏm trước đó, lúc nghe thấy câu "Về rồi à" này của ông liền lập tức tan biến.
Ba mẹ đều đang ở trong sân, ba đang sửa lều che nắng dưới mái hiên, mẹ ở bên cạnh đỡ thang.
"Ba." Phương Trì gọi, đi qua đỡ lấy thang: "Mẹ."
"Cứ nghĩ là con đến lúc ăn trưa mới về," Mẹ phủi bụi bám trên ống tay áo cậu, "Không chơi thêm một lúc à?"
"Không, bạn học con....là bọn Tiếu Nhất Minh, buổi chiều tới đây chơi." Phương Trì nói.
Tâm trạng mẹ có lẽ không tốt lắm, tối qua chắc đã ngủ không ngon.
"Tiếu Nhất Minh à?" Ông nội cười nói, đi về hướng nhà bếp, "Vậy thì tốt, ông đi bảo bà nội con tối nay làm mấy món ngon một chút."
"Biết rồi, tôi nghe thấy rồi," Bà nội đang ở trong phòng bếp đáp một tiếng, "Tối nay ăn thịt xiên được không?"
"Được." Ông nội trả lời.
Ông bà nội đều đang ở trong bếp, trong sân chỉ còn Phương Trì và ba mẹ, cả ba người đều không lên tiếng, Phương Trì đột nhiên cảm thấy vừa căng thẳng vừa lúng túng.
"Ba," Cậu hắng giọng, rồi ngẩng đầu lên, "Để con làm đi, ba xuống dưới đi."
"Được, con lên đi," Ba gật đầu, từ trên thang đi xuống, lúc Phương Trì đang leo lên thang, ba vỗ vỗ lên lưng cậu, "Tiểu Trì."
"Sao ạ?" Phương Trì quay đầu lại.
"Không sao cả," Ba nói, "Không sao cả."
Phương Trì ngây người, không biết lời ba nói có ý gì.
"Ba nói chuyện với mẹ con rồi," Ba lại vỗ lên lưng cậu, "Không sao cả, con đừng lo ba mẹ suy nghĩ thế nào nữa, chúng ta.... chuyện này, ba với mẹ con... không có ý kiến gì."
Phương Trì hơi dừng lại, lúc trèo lên suýt nữa đạp hụt, lấy lại bình tĩnh leo lên đỉnh thang đứng vững lại rồi, cậu mới đưa tay lên xoa mắt: "Con cảm ơn."
________________________________
Tuy rằng sáng sớm nay phải về nhà tâm sự với ba mẹ, mà không làm sao cưỡng lại được chuyện rau hẹ cuối cùng cũng có thể lên sân khấu, sau khi tiếng vỗ tay như sấm động hoàn toàn kết thúc rồi, cả một đêm ngủ đến không mộng mị, chỉ cảm giác mới vừa nhắm mắt lại, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại.
Cậu mơ màng mở mắt ra, định nói anh hơn nửa đêm rồi còn nói chuyện với ai nữa, kết quả là nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng.
"Tôi xoay sang bên kia cũng không chảy ra nước nóng," Tôn Vấn Cừ ngậm bàn chải đánh răng nói không rõ, "Tối hôm qua dùng vẫn tốt...à, à...được tôi xem lại xem."
"Điện thoại ai thế?" Phương Trì chờ cho hắn dập điện thoại, rồi hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?"
"Chủ nhà, gần tám giờ rồi con trai ạ," Tôn Vấn Cừ ném điện thoại lên trên giường, quay người đi ra ngoài, "Dậy đi, hôm qua không phải bảo sáng nay quay về à?"
"...Em cảm giác vừa mới ngủ mà," Phương Trì dụi mắt, "Đừng đi, lại đây cho em hôn một cái."
"Tôi đầy một miệng bọt." Tôn Vấn Cừ quay lại liếc mắt nhìn cậu.
"Em mặc kệ." Phương Trì dang tay ra.
Tôn Vấn Cừ đi tới, chống tay lên giường, cúi đầu dùng miệng cọ lung tung lên trán lên mũi lên môi cậu một lượt, sau đó nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Phương Trì qua nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, liền cảm thấy ngoài miệng là vị của kem đánh răng, đưa tay lên sờ mặt, cả tay đầy bọt kem đánh răng, lập tức tỉnh táo, bật dậy: "Tôn Vấn Cừ, hành vi này của anh là gì?"
"Hành vi đã nói tôi đầy một miệng bọt rồi mà cậu còn nhất định phải hôn tôi không thể làm gì khác hơn là dùng hành động cho cậu biết hậu quả tự gánh lấy." Tôn Vấn Cừ ở ngoài phòng khách nói, "Chốc nữa sang bên Lượng Tử ăn chực bữa sáng đi."
"Ừ." Phương Trì chậm rãi xuống giường, xỏ dép chạy vào nhà tắm, từ phía sau ôm lấy Tôn Vấn Cừ đang rửa mặt.
"Đừng có trả thù đấy." Tôn Vấn Cừ nói.
"Em là người có tư cách," Phương Trì buông hắn ra, đẩy hắn ra bên cạnh, cầm lấy bàn chải đánh răng, "Đây là bàn chải trước đó em dùng à?"
"Không phải, mới thay." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cái bàn chải cũ còn chưa dùng được mấy lần, đã vứt rồi?" Phương Trì tặc lưỡi, "Phung phí."
"Bàn chải đánh răng, một tháng phải thay một lần," Tôn Vấn Cừ lau mặt, đưa mặt tới trước gương nhìn.
"Bàn chải này của em cũng đã dùng tới một tháng đâu." Phương Trì nói.
"Cậu đủ chưa," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm qua gương, "Tôi thay cái của tôi thì thay cái của cậu luôn, tôi không quan tâm cậu dùng hay không dùng, tôi thích hai cái giống nhau để ở đó."
Phương Trì ngây người, nở nụ cười: "Vậy thì anh cũng có thể..."
"Không, tôi cũng không thích lần nào cũng dùng một kiểu bàn chải đánh răng," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu, "Nhanh chóng sửa soạn đi, sáng sớm ra đã dài dòng thế này rồi, sao trước đây lại không phát hiện ra cậu nói nhiều nhỉ."
"Sao anh biết em định nói gì." Phương Trì vừa đánh răng vừa cười.
"Lúc tôi sắp tốt nghiệp tiểu học rồi cậu mới còn đang thành hình người trong bụng mẹ cậu đó thiếu niên." Tôn Vấn Cừ gảy lên mặt cậu, quay người đi ra ngoài.
Bữa sáng Hồ Viện Viện làm là sủi cảo rán và sữa đậu nành, Phương Trì ăn rất vui vẻ, chỉ là lúc ăn cứ bị nhìn chằm chằm.
Vừa ngước mắt sang là có thể nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của Hoàng tổng và Tương Vừng ngồi song song trên bàn.
"Mèo ở nhà hai người được đối xử quá cao sang rồi, còn được lên cả bàn nữa, thế này nếu mà không ngăn lại chốc nữa có khi còn bới cả trong bát," Phương Trì chỉ vào Hoàng tổng, "Tương Hồng Bì, mày đã béo thành bốn bình tương rồi còn nhìn vào bát người khác làm gì hả?"
Hoàng tổng hơi nhúc nhích cũng không thèm nhúc, như thể chẳng nghe thấy gì, Tương Vừng bên cạnh nhưng lại meo một tiếng.
"Con mèo trắng này không sao chứ?" Tôn Vấn Cừ ăn mấy cái sủi cảo xong liền buông đũa xuống, ngón tay gõ lên bàn mấy lần, hai con mèo cùng nhau quay người lần lượt đi tới bên tay hắn, Hoàng tổng còn cúi đầu dụi dụi trong lòng bàn tay hắn.
"Ừ, mang về là tỉnh rồi, lúc mang đến bệnh viện kiểm tra người ta bảo là sức khỏe tốt, tiêm vắc xin phòng bệnh gì đó thôi," Hồ Viện Viện nói, "Chị nghĩ, không thì nhặt thêm vài con, cửa hàng trong nội thành không phải định làm thành cafe đồ gốm à, cho mèo qua bên đấy."
"Để Hoàng tổng trong cửa hàng xấu cả cửa hàng đi," Phương Trì nhéo lên chóp đuôi Hoàng tổng, Hoàng tổng quay lại cho một chưởng lên tay cậu, cậu tặc lưỡi: "Tính tình thế này còn có thể đặt trong cửa hàng cho người khác vuốt lông chắc?"
"Chỉ cào mỗi cháu, trước đấy cháu ngược đãi gì nó đúng không?" Hồ Viện Viện cười ngặt nghẽo.
"Lúc cháu nhặt nó về nó còn sắp chết đến nơi rồi, chăm sóc nguyên một tuần mới bình thường lại," Phương Trì lại nhón cái đuôi nó, "Kết quả vừa thấy Tôn Vấn Cừ cái liền trở mặt, con thái giám xấu xí."
Hoàng tổng quay người lại chém một cái lên tay cậu, rồi thi triển một bộ vô ảnh chưởng lên tay cậu.
"Au!" Phương Trì đứng lên "Đi đây!"
Lần này quay về, so với lần về trước Tết, tâm trạng Phương Trì đã có khác biệt rất lớn.
Căng thẳng, sợ sệt, bất an, hổ thẹn, kể từ giờ khắc cậu quyết định nói ra đã bám chặt lên cảm xúc cậu, giờ đang từ từ lùi xa, vẫn có bất an, vẫn còn hổ thẹn, mà cảm giác càng mãnh liệt hơn chính là kiên định.
Đối mặt với nhượng bộ và lo lắng của người nhà, chuyện duy nhất cậu có thể làm là chứng minh với bọn họ.
Chứng minh rằng, nhượng bộ và bao dung của bọn họ là đáng giá.
"Lái xe nghiêm túc chút." Tôn Vấn Cừ ngồi kế bên ghế tài xế nói môt câu.
"....Em nghiêm túc lắm mà." Phương Trì thu hồi tâm tư, liếc mắt qua nhìn hắn, "Không phải anh đang ngủ à?"
"Cậu xóc hai cái, làm tôi giật mình tỉnh dậy rồi," Tôn Vấn Cừ lại nhắm hai mắt lại, "Ánh mắt đã vô định rồi....nghĩ gì thế?"
"Nghĩ chuyện sau này." Phương Trì cười ha ha.
"Nghĩ ngợi giỏi thật." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Phương tổng quản, thân thỉnh, tháng sau phải chuyển khoản cho Lượng Tử."
"Bao nhiêu?" Phương Trì hỏi.
"Gom hết lại rồi chuyển khoản qua," Tôn Vấn Cừ nói, "Tổng cộng cũng không bao nhiêu."
"Được," Phương Trì gật đầu, ngẫm lại liền cười, "Em đáng ra nên rút hết tiền ra, sau đó mang tới cho chú."
"Thần kinh." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Anh nói xem nếu thật sự làm thế, chú sẽ nói gì?" Phương Trì hỏi.
"Có tí, tí tẹo này mà, cũng phải mất công rút ra," Tôn Vấn Cừ học theo giọng Mã Lượng, "Đổi thành, tiền lẻ tốt hơn bao nhiêu, trông còn nhiều."
Phương Trì nhìn phía trước cười một tràng.
Ngày hôm nay, xe trên đường đã bắt đầu đông lên, người làm ăn đều đã ra ngoài làm việc, ai nghỉ ngơi cũng đã ra ngoài chơi, Phương Trì ngẫm nghĩ lại hơi cảm khái, đây là kỳ nghỉ đầu tiên cậu không đi chơi với bạn bè.
Đang cảm khái, điện thoại di động trong tay vang lên, Tôn Vấn Cừ đưa tay giúp cậu lấy ra nhìn: "Tiếu Nhất Minh."
"Tai nghe ở trong túi," Phương Trì nói, Tôn Vấn Cừ giúp cậu cắm tai nghe vào, điện thoại vừa nối cậu liền nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia.
"Thế nào?" Tiếu Nhất Minh cũng không chờ cậu mở miệng, hỏi trước một câu.
"Cũng được, đều biết rồi," Phương Trì nói, "Hôm qua tao quay lại thành phố, giờ đang lái xe quay về."
"Cùng chú Tôn à?" Tiếu Nhất Minh hỏi.
"Ừ." Phương Trì đáp.
Tiếu Nhất Minh bên kia nói khẽ với ai đó bên cạnh: "Không sao nữa rồi."
"Mày đang ở cùng ở Trình Mạc à?" Phương Trì hỏi.
"...Ừ." Tiếu Nhất Minh hắng giọng.
"Cả Tết đều ở cùng nhau?" Phương Trì liền truy hỏi.
"Ừ," Tiếu Nhất Minh trả lời, "Anh ta không về nhà ăn Tết."
"Đệt," Phương Trì nở nụ cười, "Vậy bọn mày ăn Tết ở đâu?"
"Tết tao đi làm mà," Tiếu Nhất Minh nói, "Chỉ có ba mươi đi ăn bữa cơm thôi."
"Dù sao thì cũng chính là mấy ngày nay hai người bọn mày đều dính với nhau đúng không?" Phương Trì cười.
"Tao bảo anh ta về nhà rồi, anh ta không về, tao cũng lười để ý," Giọng Tiếu Nhất Minh trở nên hơi không rõ, nghe như đang ăn gì, "Dù sao..."
"Dù sao thì anh ta không về mày cũng có đủ hạt dẻ ăn." Phương Trì nói.
Tiếu Nhất Minh cười: "À, Trình Mạc nói chuyện với mày."
"Phương Trì," Đầu kia lập tức vang lên giọng của Trình Mạc, "Bầu không khí nhà cậu giờ thế nào?"
"Bình thường, không quá thảm, cũng không vui vẻ lắm," Phương Trì nói, "Nhưng vẫn phải thật sự cảm ơn mẹ anh, hôm nào đó có thời gian, tôi về thành phố rồi thì ăn với dì một bữa đi?"
"Không cần, cậu mời tôi ăn đi," Trình Mạc nói, "Không khí nhà cậu giờ có cần người đến thay đổi không? Là giúp đỡ xây dựng bầu không khí vui vẻ ngày Tết nên có."
Phương Trì giật mình rồi cười: "Hai người à?"
"Ừ, nếu như anh cậu cũng đến không tiện thì thôi, hai người bọn tôi tìm chỗ khác chơi." Trình Mạc nói.
"Tôn Vấn Cừ không ở nhà tôi," Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh ấy đến chỗ nông gia nhạc của bạn anh ấy."
"Nông gia nhạc?" Trình Mạc vừa nghe thấy liền phấn chấn tinh thần, "Nông gia nhạc cũng được, vậy thì bọn tôi cùng anh cậu ở nông gia nhạc đi."
"Nông gia nhạc kia của Lý Bác Văn có thể để người ở không?" Phương Trì hỏi Tôn Vấn Cừ.
"Chắc chắn là có chỗ cho người ở," Tôn Vấn Cừ cười, "Chính anh ta tới cũng phải có chỗ ở."
"Vậy chắc cũng ở được tàm tạm," Phương Trì nói với điện thoại, "Là..."
"Không sao, ở hai ngày chơi một lúc thôi, cảm nhận không khí ăn Tết ở nông thôn." Trình Mạc nói.
Phương Trì tặc lưỡi: "Tôi hỏi anh, anh là muốn đến xây dựng bầu không khí cho nhà tôi hay là đi chơi?"
"Chơi chứ," Trình Mạc nở nụ cười, "Nhưng mà nói thật, nếu thật sự cần bọn tôi đến xây dựng bầu không khí, cậu nói một câu, bọn tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức."
"Tới đây rồi thì gọi cho tôi đi." Phương Trì cười nói.
Tiểu Tử vẫn chờ ở ngã tư, nó nhận ra được xe Tôn Vấn Cừ, từ thật xa đã nhìn thấy, vừa chạy vừa kêu lao tới, đuôi đã vẫy thành vòng.
Phương Trì hạ cửa kính xuống: "Tiểu Tử ngoan, chạy xa xe chút đi, không là đè lên chân mày!"
Tiểu Tử chạy theo xe đến cổng thôn.
"Dừng xe ở đâu?" Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ nhìn về nông gia nhạc trước mặt đường đã tu sửa được một nửa, hơi híp mắt lại: "Dừng trước cổng nông gia nhạc đi."
Nông gia nhạc vẫn đang làm dang dở, làm cứng mặt đất, tu sửa một căn nhà hai tầng có sẵn, những thứ khác vẫn chưa khởi công, trông không khác buổi tối hôm đó Phương Trì nhìn thấy lắm.
Cổng không thấy ai, chỉ dừng một chiếc xe bán tải bẩn thỉu.
Tôn Vấn Cừ xuống xe, đi lại bên ngoài, Phương Trì không theo hắn, mà đứng ở cổng chơi với Tiểu Tử.
Tôn Vấn Cừ đi một vòng rồi quay trở về: "Quy mô cũng không nhỏ."
"Em thấy ở trong còn có công nhân." Phương Trì nói
"Vào đi." Tôn Vấn Cừ kéo khăn quàng cổ, quay người đi vào cổng nông gia nhạc.
"Tiểu Tử, mày chờ ở đây." Phương Trì sờ lên đầu Tiểu Tử.
Ngày đó lúc Phương Trì tới đây cũng không thấy rõ bên trong nông gia nhạc là thế nào, ngày hôm nay vào rồi mới nhìn rõ, quy mô thật sự không nhỏ, vòng lại nguyên một khoảng đất trống lớn, bao gồm cả một ao cá và một khoảng đất trồng rau.
Phương Trì chép miệng, xem ra Lý Bác Văn cũng thật sự định nghiêm túc mở nông gia nhạc.
Nếu như không phải chủ nông gia nhạc này là Lý Bác Văn, cậu còn cảm thấy có một nông gia nhạc lớn như vậy rất tốt.
Trong nhà có người, nghe thấy tiếng động hai người bọn họ trong sân, có người đi ra.
Phương Trì quay đầu lại nhìn, lại là Lý Bác Văn.
Tết nhất còn ở đây?
Cũng đúng là quá chăm chỉ.
"Vấn Cừ?" Lý Bác Văn thấy rõ người trong sân là ai rồi liền sửng sốt.
"Ăn Tết vui vẻ." Tôn Vấn Cừ cho hai tay vào túi, cười với gã.
"Ăn Tết vui vẻ," Lý Bác Văn nhìn qua mặt Phương Trì vài lần, rồi đi ra bên ngoài sân nhìn, "Hai người sao lại...đến đây?"
"Xem chứ sao, xem nông gia nhạc của anh em tốt," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Hôm nay tôi mới tới, xem ra là không đủ ý tứ rồi."
Lý Bác Văn giật giật trên mặt, như là định cười mà lại không cười ra được: "Vào nhà ngồi một lúc?"
"Chưa ngồi vội," Tôn Vấn Cừ lại quay đầu nhìn xung quanh, "Giờ cậu ở đây à? Chỗ ở làm xong rồi?"
"Mấy căn phòng trong nhà đều có thể ở rồi, đã chuẩn bị xong," Sắc mặt Lý Bác Văn không tốt chút nào, "Có điều tôi không ở đây..."
"Vậy thì tốt quá," Tôn Vấn Cừ vỗ vai Phương Trì, "Vào xem thử phòng đi."
Phương Trì gật đầu, cùng hắn đi vào trong nhà.
Trong nhà có hai người, nhìn có vẻ là công nhân, đang nhìn bản vẽ.
Tôn Vấn Cừ đi vào nhà rồi liền cứ thế lên thẳng trên tầng, Phương Trì đi theo sau hắn hết nhìn đông lại ngó tây, trong phòng cũng đã được trang trí, sơn lại tường trắng, cũng treo đèn rất đẹp lên, trông có vẻ là phong cách điền viên nguyên sơ, nhìn qua rất dễ chịu.
Tầng hai đều là sàn gỗ cũ, lan can và cửa phòng cũng là miếng gỗ cũ ghép lại, trong hành lang còn treo đèn.
"Rất có phong cách." Tôn Vấn Cừ đẩy cửa ra nhìn vào bên trong.
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn đi theo tới, trên mặt vẫn treo nụ cười cơ mặt giật giật không thể nào bình thường lại được, "Cậu có ý gì?"
"Căn phòng này đi," Tôn Vấn Cừ chỉ vào căn phòng, "Tối hôm nay tôi ở đây, căn bên cạnh để cho bạn học Phương Trì."
Vẻ mặt Lý Bác Văn cứng lại: "Cái gì?"
"Tôi ở căn này, hai bạn học của Phương Trì ở căn kia," Tôn Vấn Cừ nhìn gã, "Máy sưởi chưa lắp à? Nhưng tôi thấy điều hòa cũng lắp rồi mà."
"...Đúng," Lý Bác Văn nhìn hắn chằm chằm, "Cậu có ý gì."
"Chính là có ba người muốn ở đây một đêm," Phương Trì tặc lưỡi, "Nói ba lần chắc cũng hiểu được rồi chứ?"
Lý Bác Văn không lên tiếng, đối mặt với Tôn Vấn Cừ, trên mặt vẫn có một vệt cười theo thói quen, tuy liếc mắt một cái đã nhìn ra được chẳng hề vui vẻ gì, nhưng lúc quay đầu qua nhìn Phương Trì, nụ cười cũng không còn.
Nhìn chằm chằm Phương Trì hồi lâu, gã đột nhiên gào lên: "Không hiểu! Muốn chơi tôi thế nào cứ nói thẳng!"
Một tiếng gào này vô cùng có uy lực, không hề bị ngày đông lạnh không có lò sưởi ảnh hưởng chút nào, vọt thẳng tới mây xanh, đáng sợ tới mức Phương Trì suýt nữa lao tới cho gã một đấm.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ cũng sợ hết hồn, lùi về phía sau một bước, "Giọng cao quá, tôi suýt nữa định vỗ tay."
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn hít vào một hơi, nỗ lực kiềm chế giọng nói, "Sao cậu không tới nhà cậu ta, nhà cậu ta gần như vậy.... giữa chúng ta lại đang có hiểu lầm lớn như vậy, giờ cậu đến đây ở, cậu rốt cuộc là định...làm gì?"
"Hiểu lầm? Giữa chúng ta có hiểu lầm gì?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Hôm đó cậu gọi cho tôi là nói chuyện này à? Tôi vẫn đang không hiểu đây."
Lý Bác Văn nhìn hắn, khóe mắt nhẹ nhàng giật mấy lần: "Cậu không biết thật?"
"Hôm đó tôi đã nói rồi," Tôn Vấn Cừ thò tay vào trong túi, dựa lên tường, "Tôi không có hơi sức giằng co với cậu."
"Được, coi như cậu không biết," Lý Bác Văn nhắm mắt lại, rồi hít một hơi, chậm rãi thở ra, "Vậy giờ tôi nói cho cậu biết, ba tôi cho rằng tôi thích đàn ông....không, ba cho rằng tôi thích...cậu!"
Tôn Vấn Cừ sững sờ, rồi nở nụ cười.
Phương Trì ở một bên hỏi: "Vậy anh có thích anh ấy không?"
"Tôi mẹ nó không phải đồng tính luyến!" Lý Bác Văn quay đầu lại gằn giọng gào về phía cậu, "Không phải!"
"Ồ." Phương Trì đáp.
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn nhìn Tôn Vấn Cừ, "Giờ tôi ngay cả cửa cũng không ra được, ở đây vừa mới bắt đầu làm ba tôi đã lập tức bảo tôi rút lui..."
"Chú Lý không phải là văn minh lắm à?" Tôn Vấn Cừ mặt mày kinh ngạc.
Lý Bác Văn nhìn chằm chằm hắn: "Đúng là rất văn minh, ông ấy bảo có thể hiểu được chuyện thích đàn ông, nhưng không thể thích cậu được!"
Tôn Vấn Cừ cùng gã nhìn nhau mấy giây liền cười ra tiếng, dựa vào tường cười không ngừng lại được.
"Đừng cười nữa, hôm nay tôi tới lấy ít đồ, ba tôi suýt nữa còn gọi người ép tôi đi... Vấn Cừ," Lý Bác Văn chỉ vào mình, "Tôi thích đàn ông hay phụ nữ, cậu không rõ à?"
"Tôi thật sự không rõ." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Lý Bác Văn há hốc miệng không nói nên lời, biểu cảm trên mặt sắp dồn thành một con dao, lấy xuống có thể chém người.
Ba người đều không lên tiếng, Tôn Vấn Cừ nhịn cười, Lý Bác Văn nén giận, Phương Trì cúi đầu chơi điện thoại bên cạnh.
Qua rất lâu, điện thoại Phương Trì vang lên, cậu quay người sang một bên nghe điện thoại.
Lý Bác Văn liếc mắt nhìn cậu, rồi dịch lại gần Tôn Vấn Cừ, lần thứ hai hít một hơi sâu: "Vấn Cừ."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ nhìn gã.
"Giữa chúng ta có hiểu nhầm," Lý Bác Văn cau mày, "Cậu hiểu nhầm tôi."
"Vậy à," Tôn Vấn Cừ cười, "Chắc là vậy."
"Cho dù cậu thấy tôi thế nào, tôi đối với cậu....có ý đó hay không," Lý Bác Văn nói, "Cậu phải rõ ràng, hiện giờ ba tôi cho rằng tôi như vậy, tôi có giải thích thế nào ông ấy cũng không tin."
"Tính cách chú Lý vốn là rất cố chấp." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi không quan tâm ông ấy sao lại như vậy, nhưng chỉ có cậu giúp tôi nói được," Lý Bác Văn thở dài, "Giờ ông ấy cứ khăng khăng là tôi quấy rầy cậu."
"Vậy cậu đừng quấy rầy tôi nữa không phải là được à?" Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại.
"Tôi..." Lý Bác Văn nhìn hắn, lửa trong mắt đã sắp đốt cháy lông mi.
"Bác Văn," Tôn Vấn Cừ cười, đưa tay ra vỗ lên vai gã, "Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, không thể nói là rất tốt, thế nhưng đều hiểu nhau rất rõ, tính tôi lười biếng, bình thường không ép tôi tôi đều lười động đậy, càng sẽ không chủ động gây sự bao giờ."
Lý Bác Văn nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
"Hai ta, là bạn bè bình thường," Tôn Vấn Cừ nói, "Giống như bọn La Bằng, cậu cũng không cần nói với tôi, giải thích với tôi nhiều như vậy, giờ tôi đến đây thuê hai căn phòng ở, cậu cũng không cần nghĩ sâu hơn, còn chú Lý...."
Tôn Vấn Cừ cười: "Chú ấy cũng không phải người không biết suy nghĩ, có phải hay không, thời gian dài tự chú ấy sẽ biết, giờ tôi chạy đến giải thích với chú ấy, cậu không sợ chú sẽ cảm thấy tôi bị cậu ép à?"
Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh ngồi xe khách buổi chiều tới đây, Phương Trì nói với bọn họ về nhà mình ăn tối, sau đó dập điện thoại.
Bên kia Tôn Vấn Cừ và Lý Bác Văn đã không còn nói chuyện nữa, Lý Bác Văn ngậm điếu thuốc đứng trong hành lang, Tôn Vấn Cừ đang đi tới đi lui trong hai căn phòng, bày tỏ hoàn cảnh ăn ở cũng không tệ.
"Phương Trì, cậu về nhà trước đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi ngủ một lúc, tối hôm qua ngủ không ngon."
"À, vậy..." Phương Trì liếc mắt nhìn Lý Bác Văn, hơi không yên tâm.
"Bác Văn cũng phải về nội thành rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Anh ta đến lấy đồ đạc thôi, về nội thành muộn chú Lý lại không vui."
Lý Bác Văn há hốc miệng, nửa buổi mới nói một câu: "Được, tôi đi đây."
Nhìn gã quay người xuống tầng, Phương Trì mới cười ha ha hai tiếng: "Sắp nội thương."
"Chiều nay hai người Tiếu Nhất Minh mới tới à?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi.
"Ừ, tối nay hai người họ đến nhà em ăn cơm, hai ngày nay họ hàng đều đi rồi, vừa khéo có bọn nó đến cho náo nhiệt," Phương Trì thở dài, "Tuy đều biết hai người bọn họ... nhưng mà dù sao cũng tốt hơn trong nhà chỉ có mỗi mấy người, ông nội em vẫn luôn thích náo nhiệt."
"Vậy cậu đi về trước đi," Tôn Vấn Cừ sờ lên mặt cậu, "Trò chuyện tâm sự với ba mẹ cậu, nếu như tình hình cũng ổn, thì tối tôi cũng qua."
"Được," Phương Trì tới gần ôm hắn, "Trưa để em mang đến cho anh ít thức ăn?"
"Không cần, tôi ăn không vào," Tôn Vấn Cừ vỗ lên lưng cậu, "Tôi chỉ buồn ngủ không chịu được thôi, tôi ngủ một giấc rồi tính, chiều mà đói tôi gọi cho cậu."
"Ừ." Phương Trì gật đầu.
Bởi vì dưới tầng còn có hai công nhân chưa đi, hơn nữa còn phải chạy về nhà, cho nên Phương Trì cũng không dính lấy Tôn Vấn Cừ quá lâu, chạy xuống tầng ra khỏi cổng.
Tiểu Tử vẫn ngoan ngoãn chờ ngoài cổng, thấy cậu đi ra, lập tức phe phẩy đuôi tiến lên đón.
"Ngoan," Phương Trì sờ lên đầu nó, quay mặt sang liền phát hiện Lý Bác Văn còn đang ngồi trên xe bán tải kia, cậu đi tới, gõ lên cửa xe.
"Làm gì." Lý Bác Văn nhíu mày, hạ cửa kính xe xuống.
"Anh còn chưa đi cơ à?" Phương Trì hỏi.
"Đi!" Lý Bác Văn trợn trừng mắt, gào lên một tiếng, khởi động xe, đạp ga lái đi, xe phát ra tiếng ầm ầm mà lao đi.
Phương Trì nhìn xe nhanh chóng bỏ đi, đứng tại chỗ cười nửa buổi.
Tiểu Tử gọi cậu mấy tiếng, cậu khom lưng gãi lên tai Tiểu Tử: "Biết rồi, giờ chúng ta về."
Phương Trì thở ra một hơi, dẫn Tiểu Tử chạy về trong thôn.
Mỗi lần cậu về nhà đều sẽ chạy theo thói quen, trước kia là muốn nhanh về nhà, hôm nay cho dù trong lòng không vững vàng, cũng không phải ngóng trông muốn về nhà ngay lập tức, nhưng vẫn theo thói quen mà chạy chậm một mạch về.
Tiểu Tử vẫn theo thông lệ cách cổng hơn mười mét đã bắt đầu kêu, ông nội từ trong sân vươn nửa người ra: "Về rồi à?"
"Ông!" Phương Trì gọi một tiếng, rảo chân chạy tới.
Cảm xúc phấp phỏm trước đó, lúc nghe thấy câu "Về rồi à" này của ông liền lập tức tan biến.
Ba mẹ đều đang ở trong sân, ba đang sửa lều che nắng dưới mái hiên, mẹ ở bên cạnh đỡ thang.
"Ba." Phương Trì gọi, đi qua đỡ lấy thang: "Mẹ."
"Cứ nghĩ là con đến lúc ăn trưa mới về," Mẹ phủi bụi bám trên ống tay áo cậu, "Không chơi thêm một lúc à?"
"Không, bạn học con....là bọn Tiếu Nhất Minh, buổi chiều tới đây chơi." Phương Trì nói.
Tâm trạng mẹ có lẽ không tốt lắm, tối qua chắc đã ngủ không ngon.
"Tiếu Nhất Minh à?" Ông nội cười nói, đi về hướng nhà bếp, "Vậy thì tốt, ông đi bảo bà nội con tối nay làm mấy món ngon một chút."
"Biết rồi, tôi nghe thấy rồi," Bà nội đang ở trong phòng bếp đáp một tiếng, "Tối nay ăn thịt xiên được không?"
"Được." Ông nội trả lời.
Ông bà nội đều đang ở trong bếp, trong sân chỉ còn Phương Trì và ba mẹ, cả ba người đều không lên tiếng, Phương Trì đột nhiên cảm thấy vừa căng thẳng vừa lúng túng.
"Ba," Cậu hắng giọng, rồi ngẩng đầu lên, "Để con làm đi, ba xuống dưới đi."
"Được, con lên đi," Ba gật đầu, từ trên thang đi xuống, lúc Phương Trì đang leo lên thang, ba vỗ vỗ lên lưng cậu, "Tiểu Trì."
"Sao ạ?" Phương Trì quay đầu lại.
"Không sao cả," Ba nói, "Không sao cả."
Phương Trì ngây người, không biết lời ba nói có ý gì.
"Ba nói chuyện với mẹ con rồi," Ba lại vỗ lên lưng cậu, "Không sao cả, con đừng lo ba mẹ suy nghĩ thế nào nữa, chúng ta.... chuyện này, ba với mẹ con... không có ý kiến gì."
Phương Trì hơi dừng lại, lúc trèo lên suýt nữa đạp hụt, lấy lại bình tĩnh leo lên đỉnh thang đứng vững lại rồi, cậu mới đưa tay lên xoa mắt: "Con cảm ơn."
________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook