Phi Lai Hoành Khuyển
-
Chương 66
Đêm đã khuya, Hoàng tổng lại chưa ngủ.
Ngồi ngay ngắn trên tủ đầu giường, ôm đuôi mình, chóp đuôi dựng thẳng, mặt mày nghiêm túc nhìn về phía giường.
"Ưm," Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt, cau mày, rên rỉ một tiếng rất thấp.
Phương Trì ấn lại vai hắn, thở hổn hển, lúc nghe thấy tiếng của hắn liền nắm lấy lọ bôi trơn để bên cạnh điện thoại, ném tới tường.
Cái lọ chuẩn xác đập lên công tắc bật đèn bên cạnh tủ quần áo.
Đèn trong phòng ngủ sáng lên.
"Mẹ kiếp," Tôn Vấn Cừ nhấc tay lên che lại hai mắt mình, "Cậu..."
"Em muốn nhìn," Phương Trì vặn tay hắn ra, cầm lấy tay hắn đặt lên đỉnh đầu, mạnh mẽ va vào, "Dáng vẻ anh lúc này."
"...Nghịch tử." Tôn Vấn Cừ nhíu mày, hông ưỡn theo xung kích của Phương Trì.
Phương Trì cảm thấy toàn bộ da mặt mình ngay giờ phút này đã dồn hết lên mặt, kiểu gì cũng phải đến tám lớp, mà cũng chẳng thể ngăn được ngọn lửa đốt ra từ trong thân thể cậu.
Cậu nhìn lên mặt Tôn Vấn Cừ, cảm giác tầm mắt mình cũng đã bị thiêu đến hơi mơ hồ, nhưng cậu vẫn nhìn chăm chú, muốn nhìn thật rõ khuôn mặt Tôn Vấn Cừ đang nhíu mày, mắt hơi lim dim, thở dốc rên rỉ dưới tiến công của mình, muốn nhìn rõ thân thể hắn rung động, rồi dần dần căng thẳng, bên dưới va chạm của mình.
Nháy mắt cuối cùng là cảm thụ thế nào, cậu cũng không nói rõ được, như dòng điện xẹt qua bụng lúc ngồi tàu lượn lao xuống từ điểm cao nhất, cũng giống như lúc lông chim mơn trớn qua da dẻ mang theo run rẩy hết lần này tới lần khác.
Cậu cúi đầu hôn lên môi Tôn Vấn Cừ, nghe thấy tiếng rên rỉ khàn khàn từ trong dây dưa nơi đầu lưỡi truyền vào thân thể cậu.
Thanh âm này chậm rãi vang vọng bên trong thân thể, mang theo gợn sóng, cuối cùng dần dần bình phục lại từ trong vui sướng đang tràn trề dâng trào.
Hoàng tổng ngồi trên tủ đầu giường nhỏ giọng meo một tiếng, nhảy xuống đất, vểnh đuôi, bước chân nhẹ nhàng gánh lấy thân thể tròn ùng ục của mình ra khỏi phòng ngủ.
"A." Phương Trì vẫn đang đè trên người Tôn Vấn Cừ, nghe hô hấp của mình qua nửa ngày mới bình ổn trở lại.
"Tôi định viết bài văn." Tôn Vấn Cừ đẩy cậu hai lần không đẩy nổi, cánh tay dang ra bên cạnh.
"Hả?" Phương Trì nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ trên cổ hắn.
"Bàn luận về nguyên nhân động dục của thanh thiếu niên," Tôn Vấn Cừ nói, "Tiêu đề phụ: Chó hoang không được cho ăn no."
"No rồi." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực, rồi lại cười hai tiếng.
"Đó là bữa tối thêm cả bữa khuya," Tôn Vấn Cừ nói, "May là cậu chỉ đỗ một trường đại học phổ thông hạng một thôi, cậu mà đỗ được 985, 211* chắc tôi phải bỏ nhà ra đi mất."
*985, 211: 985 và 211 được dùng để nhắc tới các trường đại học trọng điểm quốc gia. Dự án 985 và dự án 211 là dự án xây dựng các trường học có tiêu chuẩn quốc tế. 985 là 39 trường đại học trọng điểm được chọn vào tháng 5 năm 1998; còn 211 là 100 trường đại học trọng điểm của thế kỷ 21.
"Lão đàn ông." Phương Trì tặc lưỡi.
"Xuống đi," Tôn Vấn Cừ cũng tặc lưỡi, "Lão đàn ông không khiêng nổi cậu, còn sợ tôi béo, sao cậu không lấy cái cân cân thử xem mình nặng bao nhiêu."
"Không tới 150 đâu, hôm qua vừa cân ở câu lạc bộ xong," Phương Trì trở mình xuống từ trên người hắn, cầm khăn ướt chậm rãi lau người cho hắn, "Anh tắm không?"
"Không tắm, một buổi tối tắm ba lần có mà rách da," Tôn Vấn Cừ kéo chăn trùm lên nhắm hai mắt lại, "Tôi muốn đi ngủ."
"Em đi xối người." Phương Trì nhảy xuống giường, kéo ga trải giường lại.
"Còn muốn nữa thì tự mình tuốt đi rồi hẵng lên giường!" Tôn Vấn Cừ vùi mặt vào trong chăn hô một tiếng.
"Đã bảo là ăn no rồi mà." Phương Trì chạy vào buồng tắm.
Lấy được thông báo rồi, một chút áp lực cuối cùng trong lòng Phương Trì cũng đã rời đi, ngày nào cũng cảm thấy bước chân mình như thể nhảy lên.
Thông báo của Tiếu Nhất Minh cũng đã lấy được, Phương Trì còn mất công đến trung tâm máy vi tính một chuyến, nhìn thử thông báo xịn xò của Tiếu Nhất Minh.
Hai người bọn họ ở cùng một nơi, có điều trường học cũng cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, Phương Trì cầm bản đồ nghiên cứu, nếu tính cả chờ xe, hai người bọn họ muốn gặp nhau một lần cũng gần bằng cậu về nhà một chuyến.
"Chuyện học phí mày giải quyết thế nào?" Phương Trì hỏi cậu.
"Hỏi mượn anh tao một ít," Tiếu Nhất Minh nói, "Thêm vào lương hai tháng này nữa, tính cả tiền tiết kiệm trước đây, cũng gần đủ, trước tiên tìm thêm việc gì đó làm nữa là được."
"Không đủ thì nói với tao." Phương Trì nhìn cậu, "Chỗ tao vẫn có, thật, cho mày rồi cũng vẫn còn."
"Biết rồi, thần tài." Tiếu Nhất Minh cười.
"Thời gian hai đứa mình đến nhập học cũng không khác lắm, đi cùng nhau luôn." Phương Trì nói.
"Chú Tôn lái xe đưa mày đến à?" Tiếu Nhất Minh suy nghĩ.
"Ừ," Phương Trì nói, "Đưa thêm mày cũng được."
"Không được," Tiếu Nhất Minh suy nghĩ liền nở nụ cười, "Trên đường không tiện."
"Cái gì mà không tiệ..."Phương Trì nói được nửa thì hiểu được, "Đệt, không đến mức đó!"
"Tao cảm giác đến mức đấy, tự tao ngồi tàu đi," Tiếu Nhất Minh cười, "Cũng không bao xa, còn nhanh hơn lái xe."
Phương Trì tặc lưỡi.
Hàn huyên với Tiếu Nhất Minh ở trung tâm máy tính một lúc, Phương Trì đi ra, gọi xe đến chỗ Phương Ảnh.
Phương Ảnh lại chuyển nhà, vẫn là khu nhà cũ kỹ, không có văn phòng bất động sản, vừa vào cổng khu nhà, Phương Trì đã nhìn thấy mấy phòng bài.
Cậu nhíu mày.
Theo địa chỉ Phương Ảnh đưa cho, cậu tìm được nhà Phương Ảnh thuê, nhưng lúc gõ cửa, mở cửa chỉ có Tiểu Quả ở nhà, nói là Phương Ảnh ra ngoài rồi.
"Đánh bài à?" Phương Trì hỏi Tiểu Quả.
"Chắc là thế," Tiểu Quả ngước đầu lên, "Cậu, cậu ăn chưa?"
"Cháu chưa ăn à?" Phương Trì hỏi.
"Vâng." Tiểu Quả cười hơi ngượng ngùng.
"Đi, cậu dẫn cháu đi ăn đã." Phương Trì kéo Tiểu Quả ra ngoài.
Phương Trì dẫn Tiểu Quả ra ngoài ăn bữa cơm, Tiểu Quả ăn rất nhiều, ăn xong vẫn luôn ợ, Phương Trì thấy con bé có hơi buồn.
Vốn là định dẫn con bé đi mua thêm ít đồ ăn vặt, mà Tiểu Quả chắc là ăn nhiều quá, đi chưa bao xa đã vội vã phải về nhà đi vệ sinh, Phương Trì đành phải dẫn con bé trở lại.
"Cậu à, mẹ cháu chắc là đang đánh bài ở tòa số 4 đó, tầng hai, cái phòng mà không có treo biển hiệu gì ấy." Tiểu Quả vừa chạy vào nhà vệ sinh vừa nói to với cậu.
"Biết rồi." Phương Trì đáp một tiếng.
Tiểu Quả vẫn hiểu rất rõ mẹ con bé, Phương Trì nhìn thấy Phương Ảnh đang vừa ăn cơm hộp vừa nhìn người khác đánh bài trong căn phòng bài con bé chỉ.
Phương Ảnh giãy dụa bị cậu kéo ra ngoài, có hơi khó chịu: "Gọi điện thoại không được à, chị cũng có chạy đâu, dã man thế!"
"Đi lấy tiền." Phương Trì nói.
"Đi thì đi," Phương Ảnh vừa đi đường vừa vẩy tay, "Này, Tiểu Trì, em lấy được thông báo chưa?"
"Lấy rồi." Phương Trì trả lời.
"A, là trường nào?" Phương Ảnh quay đầu lại nhìn cậu, "Biết ngay em trai chị thể nào cũng thi đậu mà!"
"Đại học thể thao." Phương Trì nói.
"Tốt quá! Là học leo núi à? Có khoa leo núi không?" Phương Ảnh lại hỏi.
"Chị bây giờ đánh bài rồi không quan tâm cả cho Tiểu Quả ăn cơm à?" Phương Trì không hề trả lời câu hỏi của cô.
"...À, chị định về ngay rồi," Phương Ảnh hơi lúng túng, "Trong nhà còn có bánh quy mà."
Phương Trì chẳng muốn nói gì nữa, nhìn thấy cây ATM liền đẩy Phương Ảnh qua, "Lấy tiền nhanh đi."
"Ai..." Phương Ảnh cau mày rất miễn cưỡng cắm thẻ vào, "Chị đã hai tháng nay không nhập tài khoản rồi...lần này không lấy được một vạn đâu?"
"Chuyển khoản." Phương Trì nói.
Phương Ảnh thở dài, ấn chuyển khoản, Phương Trì đi qua nhập số thẻ mình vào, sau đó cũng điền số tiền vào, lúc chuyển cậu cũng hơi lo lắng, sợ số dư trong thẻ không đủ.
Thuận lợi chuyển tiền rồi, Phương Trì mới quay đầu nhìn Phương Ảnh: "Xong."
"Tiền chị cũng hết luôn." Phương Ảnh bỏ lại thẻ vào túi, rồi thở dài.
"Đi làm đi," Phương Trì nhìn cô, "Tự chị sống không giống người rồi, còn bắt Tiểu Quả sống không bình thường nữa, chị thế này thì thà tặng con bé cho người khác đi."
"Có rắm, Phương Trì, em nói gì đấy!" Phương Ảnh nhíu mày.
"Nói chị đấy." Phương Trì nhìn cô, quay người đến ven đường gọi một con xe lại.
Phương Trì vốn cảm thấy cả mùa hè này chẳng có chuyện gì, không cần làm bài tập, không cần nghĩ tới vào học, chỉ dài dằng dặc.
Nhưng bởi vì có Tôn Vấn Cừ, thêm vào vừa khai giảng lại phải tách ra, mùa hè này làm cho Phương Trì cảm thấy thời gian quả thực trôi nhanh như tên bắn, có gào khóc túm lại cũng chẳng túm nổi, cứ như vậy mà trôi tuột qua.
Cả kỳ nghỉ hè đều đang làm gì đó... Phương Trì tổng kết lại, còn rất bận, ăn cơm với bạn học, huấn luyện, nhận việc, xem Tôn Vấn Cừ nung đồ gốm, lăn qua lăn lại trên giường.
Nếu nói có ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ cũng chính là chuyện cuối cùng, vừa nghĩ tới đến trường học rồi cậu chỉ có thể ngày nào cũng nằm trên cái giường một mét hai tuốt nấm, cậu lại không nhịn được buổi tối phải dằn vặt Tôn Vấn Cừ một phen.
Bàn luận về nguyên nhân động dục của thanh thiếu niên?
Dù sao thì nguyên nhân của cậu cũng chính là Tôn Vấn Cừ, trước lúc có cái lão đàn ông yếu ớt này, cậu có khi mấy ngày mới tuốt một lần.
Có điều, nói tới yếu ớt, Phương Trì cảm thấy Tôn Vấn Cừ một khi đã bắt tay vào làm việc, sẽ không yếu ớt nữa.
Việc nung đồ gốm rất khổ cực, nhất là mùa hè, vừa bẩn vừa nóng vừa mệt, mà con rắn cách xa máy điều hòa 20 độ liền không sống nổi như Tôn Vấn Cừ, ấy vậy mà lại có thể bận một lần là bận luôn mấy tiếng.
Phương Trì có lúc nhìn thấy hắn đổ mồ hôi đầy mặt, đều có hơi hoảng hốt, cảm giác như đây là một Tôn Vấn Cừ khác.
Đương nhiên, cho dù là Tôn Vấn Cừ ở trạng thái nào, cậu cũng thích đến mức vừa nghĩ tới là muốn mỉm cười, rồi nghĩ tới sắp phải đi nhập học ngay rồi, lập tức lại phiền muộn trong lòng.
Mấy ngày trước lúc đến trường, cậu về nhà chơi hai ngày, ở bên ông bà nội, chỉ có hai ngày không gặp Tôn Vấn Cừ thôi, cậu đã hơi không chịu nổi, ngày nào cũng đi sau ông nội, không ngừng nói chuyện, tự ngắt lời mình, không thì dẫn Tiểu Tử vào núi, chạy một mạch mấy tiếng.
Nếu không, chỉ dừng lại một cái thôi, cậu sẽ không nhịn được mà muốn gọi điện cho Tôn Vấn Cừ.
Lúc về lại thành phố liền mong được gặp Tôn Vấn Cừ ngay lập tức, gấp đến mức không chịu nổi, lại vừa cam lòng không được ở bên ông bà, cảm giác này quả thực làm cho cả người đều khó chịu.
Cũng chỉ ở những lúc như vậy, cậu mới có thể ngẩng đầu lên từ trong tình cảm điên cuồng dành cho Tôn Vấn Cừ, đột nhiên nhớ ra mình còn có một bước chưa bước qua được, đã chú định sẽ khiến cậu càng khó chịu hơn.
"Hôm nay ngủ sớm đi," Tôn Vấn Cừ mở vali hành lý Phương Trì đã chuẩn bị xong ra nhìn qua, "Ngày mai tới trường học chắc là sẽ bận lắm."
"Anh nói với chú Lượng Tử đi bao lâu chưa?" Phương Trì hỏi.
"Chưa nói,"Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Sao thế?"
"Nếu không thì anh ở lại thêm hai ngày đi," Phương Trì do dự, "Đến lúc bọn em tập quân sự thì đi?"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Sao cậu không nói luôn là bảo Lượng Tử xây cái lò bên trường các cậu đi, tôi ở đó nung đồ gốm là được?"
"Vậy là tốt nhất." Phương Trì chậc một tiếng.
"Tôi chỉ ở hai ngày thôi," Tôn Vấn Cừ đi tới trước mặt cậu, ôm lấy cậu, "Cậu tập quân sự rồi, khai giảng xong phải làm quen nữa, rất bận, đi sẽ không nỡ như vậy nữa.... với lại nửa tháng nữa cũng là quốc khánh rồi."
"Nửa tháng kia mà." Phương Trì thở dài.
Đêm đó, Phương Trì không tài nào ngủ ngon được, chẳng hề làm gì cả, chỉ ôm chặt dính sát vào Tôn Vấn Cừ.
"Không thở nổi nữa rồi." Nửa đêm, Tôn Vấn Cừ nói một câu.
"Mặc kệ." Phương Trì ôm hắn không hề thả lỏng.
"Cậu đáng ghét quá đi." Tôn Vấn Cừ mơ mơ màng màng cười.
"Ghét thì ghét, ghét cũng chẳng sao," Phương Trì nói bằng giọng buồn bực, "Em cảm thấy anh không thích em."
"Cậu muốn đánh nhau đấy à." Tôn Vấn Cừ nói.
"Em cảm thấy anh thích em không đủ." Phương Trì siết chặt cánh tay.
Trong giọng nói Tôn Vấn Cừ mang theo giọng mũi: "Sao lại nói như thế?"
"Không biết," Phương Trì dùng răng nhẹ nhàng cọ hai lần lên vai hắn, "Anh không luyến tiếc như em."
"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ gỡ bỏ tay cậu ra, giãy dụa trở mình, mặt đối mặt nhìn cậu, ngón tay sờ từ chóp mũi cậu tới trên môi, nhẹ nhàng gảy một cái, "Tôi, một lão đàn ông 30 tuổi trong lời cậu."
"Lão đàn ông." Phương Trì nói.
"Tôi sẽ không treo hết mọi thứ lên mặt, tôi nhớ cậu, muốn đè cậu hay là muốn bị cậu đè," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Tôi cũng sẽ không nói hết ra."
"Anh muốn đè em cũng có thể nói," Phương Trì nói, "Em cũng không để ý chuyện này."
"Giờ tôi lười động đậy," Tôn Vấn Cừ hôn một cái lên chóp mũi cậu, "Tôi nói cho cậu biết, chỉ cái kiểu không thèm quan tâm tôi có mệt hay không, một ngày tám mươi lần..."
"Cộng lại hết cũng không đến tám mươi lần được chứ?" Phương Trì mở mắt đang nhắm hờ ra.
"...Biện pháp tu từ nói quá, hiểu không, cậu mà học khối xã hội chắc chắn năm nay thi trượt," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Chỉ cậu như vậy, nếu tôi không thích cậu, sớm đã bảo cậu cút xéo, có bao xa cút bấy xa."
"Anh không muốn à?" Phương Trì lập tức căng thẳng, "Là em quá khát khao à?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, qua một lúc liền cười ra tiếng: "Mịe, tôi đang buồn ngủ cũng bị cậu làm buồn cười cho hết buồn ngủ luôn."
"Đó là cái gì?" Phương Trì vẫn không yên lòng mà truy hỏi.
"Nếu mà là cậu, tôi đều không cảm thấy gì cả," Tôn Vấn Cừ nhẹ giọng nói, "Cậu vừa dính người vừa đói khát, tôi cũng không cảm thấy gì, bởi vì tôi thích cậu, bộ dạng cậu như chó hoang không được ăn no tôi còn cảm thấy rất...hay."
"...À." Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một lúc rồi nhích lại gần trước mắt hắn, "Vậy anh nói đi."
"Nói gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Nói là anh rất thích Phương Trì, thích vô cùng, ngoài Phương Trì ra, người khác anh đều không muốn nhìn." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ cười, thở dài: "Anh rất thích Phương Trì, thích vô cùng, ngoài Phương Trì ra, người khác anh đều lười liếc mắt nhìn."
"Ừ," Phương Trì cười, "Em biết rồi."
Lúc xuất phát đi trường học nhập học, hai người bọn họ không lái xe con bọ, lái một con xe Cayenne không biết Mã Lượng mượn được từ đâu tới.
"Sao lại phải đi xe này?" Phương Trì lên xe.
"Xe, xe sang, chắc chắn, đi có mặt mũi hơn, lái xe con, con bọ qua, bạn học cậu ta đều không nhìn ra được." Tôn Vấn Cừ học theo giọng điệu của Mã Lượng nói, "Xe kia, nhỏ quá."
Phương Trì cười vui vẻ: "Thần kinh, chính là bảo đi xe này cho dễ làm màu chứ gì."
"Đúng," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Chú Lượng Tử nhà cậu cực kỳ am hiểu giúp đỡ người khác làm màu, nỗ lực tận dụng ngay ngày đầu tiên khai giảng đã để cậu bị người khác ghét."
Phương Trì nở nụ cười nửa buổi.
Lái xe đi đường cao tốc qua, lâu hơn ngồi tàu hai tiếng, nhưng Phương Trì rất hài lòng, lái trên đường hẳn mười tiếng tám tiếng là tốt nhất.
Mỗi lúc đi qua một trạm nghỉ chân, Phương Trì đều sẽ chỉ vào bảng hiệu nói: "Trạm nghỉ kìa, đi vào đi, em đi tiểu."
Lần thứ tư nói ra, Tôn Vấn Cừ chưa đi vào: "Cậu đái nhiều vậy, có khi là gần đây bị thận hư rồi."
"Em chỉ muốn chậm lại một chút thôi," Phương Trì chậc một tiếng, rồi đập đập lên đũng quần mình, "Còn khỏe lắm, làm sao mà thận hư được."
"Thận ở bên trên," Tôn Vấn Cừ nói, "Chỗ đấy là họa mi."
Phương Trì há hốc miệng không nói nên lời, qua một lúc mới cười hô to: "A!"
Tuy rằng cả đoạn đường Phương Trì đều đang rề rà kéo dài thời gian, mà qua trưa, xe vẫn lái tới trường học.
"Náo nhiệt thật." Tôn Vấn Cừ lúc lái xe vào trong trường liền nói một câu.
"Ừ," Phương Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, đủ loại tranh chữ băng rôn hoan nghênh sinh viên năm nhất từ thật xa đã thấy được, "Khuôn viên trường có vẻ rộng lắm."
"Cậu không phải đến cả đường xe bus cũng tra rồi à, lại không tìm hiểu tư liệu trường học?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Nếu anh mà ở cùng trong một trường với em, em nhất định sẽ thuộc cả bản đồ cảnh thực trường học luôn," Phương Trì nói, "Em là vì tính thời gian về nhà thăm anh nên mới mất thời gian đi tìm hiểu chứ."
Tôn Vấn Cừ cười, vỗ vỗ lên đùi cậu.
Xe dừng rồi, Phương Trì mới vừa bước từ trên xe xuống, thì đã có sinh viên lớp lớn lại đây, chỉ dẫn nơi đăng ký nhập học của chuyên ngành bọn họ.
"A, vừa khéo," Một cô gái nhìn qua bên cạnh, gọi người đang đạp xe đạp qua, "Trình Mạc!"
Chàng trai đạp xe dừng lại, quay đầu nhìn về hướng này.
"Đây là sinh viên mới khoa các cậu, cậu dẫn tới đi." Cô gái nói.
"Được," Chàng trai tên Trình Mạc liếc mắt nhìn Phương Trì một cái, rồi nghiêng đầu, "Bên này."
Chỗ nhập học cho sinh viên mới cũng không xa, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ đi theo sau Trình Mạc đi bộ về hướng kia.
"Đồ mang đủ rồi đúng không," Trình Mạc ngồi trên xe đạp, chân chống đất chốc lại trượt một cái tiến về phía trước, "Chứng minh thư, thông báo trúng tuyển, giấy chứng thi các thứ, chốc nữa cần dùng."
"Mang đủ rồi." Phương Trì nói.
"Tên gì?" Trình Mạc quay đầu lại nhìn cậu.
"Phương Trì." Phương Trì trả lời.
Ánh mắt Trình Mạc liền dời sang người Tôn Vấn Cừ: "Anh cậu à?"
"...Ừ." Phương Trì gật đầu, cậu vẫn luôn không yên tâm hết nhìn đông lại nhìn tây, suýt nữa nói trôi chảy một câu đây là bạn trai tôi.
"Chào anh." Trình Mạc nói với Tôn Vấn Cừ.
"Chào cậu." Tôn Vấn Cừ cười.
Trình Mạc quay đầu trở lại, tiếp tục ngồi trên xe dùng chân lê về phía trước, lê một đoạn đường rồi, anh ta quay đầu lại: "Phương Trì?"
"Ừ." Phương Trì gật đầu một lần nữa, không hiểu sao lại cảm giác người này hơi thần kinh.
"Cậu chơi leo núi đúng không?" Trình Mạc hỏi, "Trần Hưởng từng dẫn cậu đi thi đấu?"
Nghe thấy tên của Trần Hưởng, Phương Trì ngây người: "Đúng, anh ấy là huấn luyện viên của tôi, anh quen anh ấy à?"
"Không quen, chỉ nghe nói qua thôi." Trình Mạc nói, "Lần đầu cậu đi thi đấu ở đại hội thể thao thanh thiếu niên, tôi đã xem rồi, giỏi lắm."
"...À." Phương Trì đáp một tiếng.
Trình Mạc dẫn bọn họ tới chỗ học sinh mới làm thủ tục nhập học, Phương Trì đang định cảm ơn một câu, đã không biết y đi đâu mất rồi.
Sinh viên mới đến nhập học rất đông, Phương Trì đối chiếu thông tin, cầm được chứng minh nhập học cùng số phòng xong đã toát mồ hôi hột cả người.
"Đến ký túc xá đi, em hỏi rồi, lái xe qua được," Phương Trì phất chứng nhận nhập học trong tay, "Thứ này có cảm giác thật."
Tôn Vấn Cừ cười: "Cảm giác thế nào?"
"Rất sảng khoái," Phương Trì cười ha ha, "Chỉ là không biết bạn cùng phòng thế nào."
"Mấy người." Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Sáu người, ký túc xá to." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Nhiều người thế, không thì cậu ra ngoài thuê phòng cũng được."
"Nhiều người đông vui không phải rất tốt à," Phương Trì cười nói, "Nào có ai yếu ớt như anh."
Hai người trở về trên xe, xe lái về hướng ký túc xá, trên đường có thể nhìn thấy không ít sinh viên mới cùng ba mẹ xách hành lý, không cần nhìn cột mốc đường cũng có thể theo dòng người đến được ký túc xá.
Xe quẹo một cái, Phương Trì nhìn thấy Trình Mạc ở phía trước, vẫn là ngồi trên xe, dùng chân chậm rãi mà lê về phía trước.
"Xe anh ta có phải là tuột xích không vậy," Phương Trì không nhịn được mà hỏi một câu.
"Tuột xích mà còn đi cả một vòng trường à," Tôn Vấn Cừ nói, hạ cửa kính xuống, "Vừa nãy cậu định nói cảm ơn cậu ta đúng không."
"Ừ," Phương Trì thò đầu ra, "Trình Mạc."
Trình Mạc quay đầu lại, cậu cười: "Mới vừa nãy, cám ơn anh."
"Không có gì." Trình Mạc nói.
"Anh..." Phương Trì hơi do dự, "Xe đạp anh hỏng à? Muốn đi đâu, không thì anh lên xe..."
"Không cần," Trình Mạc nói, "Tôi đang rèn luyện."
"Rèn...luyện?" Phương Trì ngây người, "Ồ."
"Anh ta không bị làm sao chứ?" Phương Trì rút đầu vào trong xe rồi nói.
"Không biết," Tôn Vấn Cừ nhìn gương chiếu hậu, "Cậu cách xa cậu ta một chút."
"Hả?" Phương Trì nhìn hắn.
"Hả gì?" Tôn Vấn Cừ dừng xe ở bên tường tầng trệt tòa nhà ký túc xá.
"Sao còn phải nói cái này." Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ tắt máy, nhìn ra sau xe: "Chân cậu ta dài lắm."
"Mẹ," Phương Trì trợn tròn hai mắt, "Anh có ý gì thế! Người qua đường như vậy thôi mà anh còn nghiên cứu chân người ta nữa?"
"Cảm nhận được không?" Tôn Vấn Cừ vỗ lên mặt cậu.
"Cảm nhận được gì!" Phương Trì nói.
"Chỉ một người qua đường, cảm ơn rồi thì thôi, còn muốn cho người ta lên xe, còn muốn nghiên cứu xem người ta có bị làm sao không," Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại.
"...Anh ghen à?" Phương Trì cuối cùng cũng coi như tỉnh ra, cười vui vẻ, "Ồ, cách anh ghen cũng đặc biệt thật."
"Xuống xe đi," Tôn Vấn Cừ cười, "Cuộc sống mới của cậu bắt đầu rồi đó con trai."
Ngồi ngay ngắn trên tủ đầu giường, ôm đuôi mình, chóp đuôi dựng thẳng, mặt mày nghiêm túc nhìn về phía giường.
"Ưm," Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt, cau mày, rên rỉ một tiếng rất thấp.
Phương Trì ấn lại vai hắn, thở hổn hển, lúc nghe thấy tiếng của hắn liền nắm lấy lọ bôi trơn để bên cạnh điện thoại, ném tới tường.
Cái lọ chuẩn xác đập lên công tắc bật đèn bên cạnh tủ quần áo.
Đèn trong phòng ngủ sáng lên.
"Mẹ kiếp," Tôn Vấn Cừ nhấc tay lên che lại hai mắt mình, "Cậu..."
"Em muốn nhìn," Phương Trì vặn tay hắn ra, cầm lấy tay hắn đặt lên đỉnh đầu, mạnh mẽ va vào, "Dáng vẻ anh lúc này."
"...Nghịch tử." Tôn Vấn Cừ nhíu mày, hông ưỡn theo xung kích của Phương Trì.
Phương Trì cảm thấy toàn bộ da mặt mình ngay giờ phút này đã dồn hết lên mặt, kiểu gì cũng phải đến tám lớp, mà cũng chẳng thể ngăn được ngọn lửa đốt ra từ trong thân thể cậu.
Cậu nhìn lên mặt Tôn Vấn Cừ, cảm giác tầm mắt mình cũng đã bị thiêu đến hơi mơ hồ, nhưng cậu vẫn nhìn chăm chú, muốn nhìn thật rõ khuôn mặt Tôn Vấn Cừ đang nhíu mày, mắt hơi lim dim, thở dốc rên rỉ dưới tiến công của mình, muốn nhìn rõ thân thể hắn rung động, rồi dần dần căng thẳng, bên dưới va chạm của mình.
Nháy mắt cuối cùng là cảm thụ thế nào, cậu cũng không nói rõ được, như dòng điện xẹt qua bụng lúc ngồi tàu lượn lao xuống từ điểm cao nhất, cũng giống như lúc lông chim mơn trớn qua da dẻ mang theo run rẩy hết lần này tới lần khác.
Cậu cúi đầu hôn lên môi Tôn Vấn Cừ, nghe thấy tiếng rên rỉ khàn khàn từ trong dây dưa nơi đầu lưỡi truyền vào thân thể cậu.
Thanh âm này chậm rãi vang vọng bên trong thân thể, mang theo gợn sóng, cuối cùng dần dần bình phục lại từ trong vui sướng đang tràn trề dâng trào.
Hoàng tổng ngồi trên tủ đầu giường nhỏ giọng meo một tiếng, nhảy xuống đất, vểnh đuôi, bước chân nhẹ nhàng gánh lấy thân thể tròn ùng ục của mình ra khỏi phòng ngủ.
"A." Phương Trì vẫn đang đè trên người Tôn Vấn Cừ, nghe hô hấp của mình qua nửa ngày mới bình ổn trở lại.
"Tôi định viết bài văn." Tôn Vấn Cừ đẩy cậu hai lần không đẩy nổi, cánh tay dang ra bên cạnh.
"Hả?" Phương Trì nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ trên cổ hắn.
"Bàn luận về nguyên nhân động dục của thanh thiếu niên," Tôn Vấn Cừ nói, "Tiêu đề phụ: Chó hoang không được cho ăn no."
"No rồi." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực, rồi lại cười hai tiếng.
"Đó là bữa tối thêm cả bữa khuya," Tôn Vấn Cừ nói, "May là cậu chỉ đỗ một trường đại học phổ thông hạng một thôi, cậu mà đỗ được 985, 211* chắc tôi phải bỏ nhà ra đi mất."
*985, 211: 985 và 211 được dùng để nhắc tới các trường đại học trọng điểm quốc gia. Dự án 985 và dự án 211 là dự án xây dựng các trường học có tiêu chuẩn quốc tế. 985 là 39 trường đại học trọng điểm được chọn vào tháng 5 năm 1998; còn 211 là 100 trường đại học trọng điểm của thế kỷ 21.
"Lão đàn ông." Phương Trì tặc lưỡi.
"Xuống đi," Tôn Vấn Cừ cũng tặc lưỡi, "Lão đàn ông không khiêng nổi cậu, còn sợ tôi béo, sao cậu không lấy cái cân cân thử xem mình nặng bao nhiêu."
"Không tới 150 đâu, hôm qua vừa cân ở câu lạc bộ xong," Phương Trì trở mình xuống từ trên người hắn, cầm khăn ướt chậm rãi lau người cho hắn, "Anh tắm không?"
"Không tắm, một buổi tối tắm ba lần có mà rách da," Tôn Vấn Cừ kéo chăn trùm lên nhắm hai mắt lại, "Tôi muốn đi ngủ."
"Em đi xối người." Phương Trì nhảy xuống giường, kéo ga trải giường lại.
"Còn muốn nữa thì tự mình tuốt đi rồi hẵng lên giường!" Tôn Vấn Cừ vùi mặt vào trong chăn hô một tiếng.
"Đã bảo là ăn no rồi mà." Phương Trì chạy vào buồng tắm.
Lấy được thông báo rồi, một chút áp lực cuối cùng trong lòng Phương Trì cũng đã rời đi, ngày nào cũng cảm thấy bước chân mình như thể nhảy lên.
Thông báo của Tiếu Nhất Minh cũng đã lấy được, Phương Trì còn mất công đến trung tâm máy vi tính một chuyến, nhìn thử thông báo xịn xò của Tiếu Nhất Minh.
Hai người bọn họ ở cùng một nơi, có điều trường học cũng cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, Phương Trì cầm bản đồ nghiên cứu, nếu tính cả chờ xe, hai người bọn họ muốn gặp nhau một lần cũng gần bằng cậu về nhà một chuyến.
"Chuyện học phí mày giải quyết thế nào?" Phương Trì hỏi cậu.
"Hỏi mượn anh tao một ít," Tiếu Nhất Minh nói, "Thêm vào lương hai tháng này nữa, tính cả tiền tiết kiệm trước đây, cũng gần đủ, trước tiên tìm thêm việc gì đó làm nữa là được."
"Không đủ thì nói với tao." Phương Trì nhìn cậu, "Chỗ tao vẫn có, thật, cho mày rồi cũng vẫn còn."
"Biết rồi, thần tài." Tiếu Nhất Minh cười.
"Thời gian hai đứa mình đến nhập học cũng không khác lắm, đi cùng nhau luôn." Phương Trì nói.
"Chú Tôn lái xe đưa mày đến à?" Tiếu Nhất Minh suy nghĩ.
"Ừ," Phương Trì nói, "Đưa thêm mày cũng được."
"Không được," Tiếu Nhất Minh suy nghĩ liền nở nụ cười, "Trên đường không tiện."
"Cái gì mà không tiệ..."Phương Trì nói được nửa thì hiểu được, "Đệt, không đến mức đó!"
"Tao cảm giác đến mức đấy, tự tao ngồi tàu đi," Tiếu Nhất Minh cười, "Cũng không bao xa, còn nhanh hơn lái xe."
Phương Trì tặc lưỡi.
Hàn huyên với Tiếu Nhất Minh ở trung tâm máy tính một lúc, Phương Trì đi ra, gọi xe đến chỗ Phương Ảnh.
Phương Ảnh lại chuyển nhà, vẫn là khu nhà cũ kỹ, không có văn phòng bất động sản, vừa vào cổng khu nhà, Phương Trì đã nhìn thấy mấy phòng bài.
Cậu nhíu mày.
Theo địa chỉ Phương Ảnh đưa cho, cậu tìm được nhà Phương Ảnh thuê, nhưng lúc gõ cửa, mở cửa chỉ có Tiểu Quả ở nhà, nói là Phương Ảnh ra ngoài rồi.
"Đánh bài à?" Phương Trì hỏi Tiểu Quả.
"Chắc là thế," Tiểu Quả ngước đầu lên, "Cậu, cậu ăn chưa?"
"Cháu chưa ăn à?" Phương Trì hỏi.
"Vâng." Tiểu Quả cười hơi ngượng ngùng.
"Đi, cậu dẫn cháu đi ăn đã." Phương Trì kéo Tiểu Quả ra ngoài.
Phương Trì dẫn Tiểu Quả ra ngoài ăn bữa cơm, Tiểu Quả ăn rất nhiều, ăn xong vẫn luôn ợ, Phương Trì thấy con bé có hơi buồn.
Vốn là định dẫn con bé đi mua thêm ít đồ ăn vặt, mà Tiểu Quả chắc là ăn nhiều quá, đi chưa bao xa đã vội vã phải về nhà đi vệ sinh, Phương Trì đành phải dẫn con bé trở lại.
"Cậu à, mẹ cháu chắc là đang đánh bài ở tòa số 4 đó, tầng hai, cái phòng mà không có treo biển hiệu gì ấy." Tiểu Quả vừa chạy vào nhà vệ sinh vừa nói to với cậu.
"Biết rồi." Phương Trì đáp một tiếng.
Tiểu Quả vẫn hiểu rất rõ mẹ con bé, Phương Trì nhìn thấy Phương Ảnh đang vừa ăn cơm hộp vừa nhìn người khác đánh bài trong căn phòng bài con bé chỉ.
Phương Ảnh giãy dụa bị cậu kéo ra ngoài, có hơi khó chịu: "Gọi điện thoại không được à, chị cũng có chạy đâu, dã man thế!"
"Đi lấy tiền." Phương Trì nói.
"Đi thì đi," Phương Ảnh vừa đi đường vừa vẩy tay, "Này, Tiểu Trì, em lấy được thông báo chưa?"
"Lấy rồi." Phương Trì trả lời.
"A, là trường nào?" Phương Ảnh quay đầu lại nhìn cậu, "Biết ngay em trai chị thể nào cũng thi đậu mà!"
"Đại học thể thao." Phương Trì nói.
"Tốt quá! Là học leo núi à? Có khoa leo núi không?" Phương Ảnh lại hỏi.
"Chị bây giờ đánh bài rồi không quan tâm cả cho Tiểu Quả ăn cơm à?" Phương Trì không hề trả lời câu hỏi của cô.
"...À, chị định về ngay rồi," Phương Ảnh hơi lúng túng, "Trong nhà còn có bánh quy mà."
Phương Trì chẳng muốn nói gì nữa, nhìn thấy cây ATM liền đẩy Phương Ảnh qua, "Lấy tiền nhanh đi."
"Ai..." Phương Ảnh cau mày rất miễn cưỡng cắm thẻ vào, "Chị đã hai tháng nay không nhập tài khoản rồi...lần này không lấy được một vạn đâu?"
"Chuyển khoản." Phương Trì nói.
Phương Ảnh thở dài, ấn chuyển khoản, Phương Trì đi qua nhập số thẻ mình vào, sau đó cũng điền số tiền vào, lúc chuyển cậu cũng hơi lo lắng, sợ số dư trong thẻ không đủ.
Thuận lợi chuyển tiền rồi, Phương Trì mới quay đầu nhìn Phương Ảnh: "Xong."
"Tiền chị cũng hết luôn." Phương Ảnh bỏ lại thẻ vào túi, rồi thở dài.
"Đi làm đi," Phương Trì nhìn cô, "Tự chị sống không giống người rồi, còn bắt Tiểu Quả sống không bình thường nữa, chị thế này thì thà tặng con bé cho người khác đi."
"Có rắm, Phương Trì, em nói gì đấy!" Phương Ảnh nhíu mày.
"Nói chị đấy." Phương Trì nhìn cô, quay người đến ven đường gọi một con xe lại.
Phương Trì vốn cảm thấy cả mùa hè này chẳng có chuyện gì, không cần làm bài tập, không cần nghĩ tới vào học, chỉ dài dằng dặc.
Nhưng bởi vì có Tôn Vấn Cừ, thêm vào vừa khai giảng lại phải tách ra, mùa hè này làm cho Phương Trì cảm thấy thời gian quả thực trôi nhanh như tên bắn, có gào khóc túm lại cũng chẳng túm nổi, cứ như vậy mà trôi tuột qua.
Cả kỳ nghỉ hè đều đang làm gì đó... Phương Trì tổng kết lại, còn rất bận, ăn cơm với bạn học, huấn luyện, nhận việc, xem Tôn Vấn Cừ nung đồ gốm, lăn qua lăn lại trên giường.
Nếu nói có ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ cũng chính là chuyện cuối cùng, vừa nghĩ tới đến trường học rồi cậu chỉ có thể ngày nào cũng nằm trên cái giường một mét hai tuốt nấm, cậu lại không nhịn được buổi tối phải dằn vặt Tôn Vấn Cừ một phen.
Bàn luận về nguyên nhân động dục của thanh thiếu niên?
Dù sao thì nguyên nhân của cậu cũng chính là Tôn Vấn Cừ, trước lúc có cái lão đàn ông yếu ớt này, cậu có khi mấy ngày mới tuốt một lần.
Có điều, nói tới yếu ớt, Phương Trì cảm thấy Tôn Vấn Cừ một khi đã bắt tay vào làm việc, sẽ không yếu ớt nữa.
Việc nung đồ gốm rất khổ cực, nhất là mùa hè, vừa bẩn vừa nóng vừa mệt, mà con rắn cách xa máy điều hòa 20 độ liền không sống nổi như Tôn Vấn Cừ, ấy vậy mà lại có thể bận một lần là bận luôn mấy tiếng.
Phương Trì có lúc nhìn thấy hắn đổ mồ hôi đầy mặt, đều có hơi hoảng hốt, cảm giác như đây là một Tôn Vấn Cừ khác.
Đương nhiên, cho dù là Tôn Vấn Cừ ở trạng thái nào, cậu cũng thích đến mức vừa nghĩ tới là muốn mỉm cười, rồi nghĩ tới sắp phải đi nhập học ngay rồi, lập tức lại phiền muộn trong lòng.
Mấy ngày trước lúc đến trường, cậu về nhà chơi hai ngày, ở bên ông bà nội, chỉ có hai ngày không gặp Tôn Vấn Cừ thôi, cậu đã hơi không chịu nổi, ngày nào cũng đi sau ông nội, không ngừng nói chuyện, tự ngắt lời mình, không thì dẫn Tiểu Tử vào núi, chạy một mạch mấy tiếng.
Nếu không, chỉ dừng lại một cái thôi, cậu sẽ không nhịn được mà muốn gọi điện cho Tôn Vấn Cừ.
Lúc về lại thành phố liền mong được gặp Tôn Vấn Cừ ngay lập tức, gấp đến mức không chịu nổi, lại vừa cam lòng không được ở bên ông bà, cảm giác này quả thực làm cho cả người đều khó chịu.
Cũng chỉ ở những lúc như vậy, cậu mới có thể ngẩng đầu lên từ trong tình cảm điên cuồng dành cho Tôn Vấn Cừ, đột nhiên nhớ ra mình còn có một bước chưa bước qua được, đã chú định sẽ khiến cậu càng khó chịu hơn.
"Hôm nay ngủ sớm đi," Tôn Vấn Cừ mở vali hành lý Phương Trì đã chuẩn bị xong ra nhìn qua, "Ngày mai tới trường học chắc là sẽ bận lắm."
"Anh nói với chú Lượng Tử đi bao lâu chưa?" Phương Trì hỏi.
"Chưa nói,"Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Sao thế?"
"Nếu không thì anh ở lại thêm hai ngày đi," Phương Trì do dự, "Đến lúc bọn em tập quân sự thì đi?"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Sao cậu không nói luôn là bảo Lượng Tử xây cái lò bên trường các cậu đi, tôi ở đó nung đồ gốm là được?"
"Vậy là tốt nhất." Phương Trì chậc một tiếng.
"Tôi chỉ ở hai ngày thôi," Tôn Vấn Cừ đi tới trước mặt cậu, ôm lấy cậu, "Cậu tập quân sự rồi, khai giảng xong phải làm quen nữa, rất bận, đi sẽ không nỡ như vậy nữa.... với lại nửa tháng nữa cũng là quốc khánh rồi."
"Nửa tháng kia mà." Phương Trì thở dài.
Đêm đó, Phương Trì không tài nào ngủ ngon được, chẳng hề làm gì cả, chỉ ôm chặt dính sát vào Tôn Vấn Cừ.
"Không thở nổi nữa rồi." Nửa đêm, Tôn Vấn Cừ nói một câu.
"Mặc kệ." Phương Trì ôm hắn không hề thả lỏng.
"Cậu đáng ghét quá đi." Tôn Vấn Cừ mơ mơ màng màng cười.
"Ghét thì ghét, ghét cũng chẳng sao," Phương Trì nói bằng giọng buồn bực, "Em cảm thấy anh không thích em."
"Cậu muốn đánh nhau đấy à." Tôn Vấn Cừ nói.
"Em cảm thấy anh thích em không đủ." Phương Trì siết chặt cánh tay.
Trong giọng nói Tôn Vấn Cừ mang theo giọng mũi: "Sao lại nói như thế?"
"Không biết," Phương Trì dùng răng nhẹ nhàng cọ hai lần lên vai hắn, "Anh không luyến tiếc như em."
"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ gỡ bỏ tay cậu ra, giãy dụa trở mình, mặt đối mặt nhìn cậu, ngón tay sờ từ chóp mũi cậu tới trên môi, nhẹ nhàng gảy một cái, "Tôi, một lão đàn ông 30 tuổi trong lời cậu."
"Lão đàn ông." Phương Trì nói.
"Tôi sẽ không treo hết mọi thứ lên mặt, tôi nhớ cậu, muốn đè cậu hay là muốn bị cậu đè," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Tôi cũng sẽ không nói hết ra."
"Anh muốn đè em cũng có thể nói," Phương Trì nói, "Em cũng không để ý chuyện này."
"Giờ tôi lười động đậy," Tôn Vấn Cừ hôn một cái lên chóp mũi cậu, "Tôi nói cho cậu biết, chỉ cái kiểu không thèm quan tâm tôi có mệt hay không, một ngày tám mươi lần..."
"Cộng lại hết cũng không đến tám mươi lần được chứ?" Phương Trì mở mắt đang nhắm hờ ra.
"...Biện pháp tu từ nói quá, hiểu không, cậu mà học khối xã hội chắc chắn năm nay thi trượt," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Chỉ cậu như vậy, nếu tôi không thích cậu, sớm đã bảo cậu cút xéo, có bao xa cút bấy xa."
"Anh không muốn à?" Phương Trì lập tức căng thẳng, "Là em quá khát khao à?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, qua một lúc liền cười ra tiếng: "Mịe, tôi đang buồn ngủ cũng bị cậu làm buồn cười cho hết buồn ngủ luôn."
"Đó là cái gì?" Phương Trì vẫn không yên lòng mà truy hỏi.
"Nếu mà là cậu, tôi đều không cảm thấy gì cả," Tôn Vấn Cừ nhẹ giọng nói, "Cậu vừa dính người vừa đói khát, tôi cũng không cảm thấy gì, bởi vì tôi thích cậu, bộ dạng cậu như chó hoang không được ăn no tôi còn cảm thấy rất...hay."
"...À." Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một lúc rồi nhích lại gần trước mắt hắn, "Vậy anh nói đi."
"Nói gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Nói là anh rất thích Phương Trì, thích vô cùng, ngoài Phương Trì ra, người khác anh đều không muốn nhìn." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ cười, thở dài: "Anh rất thích Phương Trì, thích vô cùng, ngoài Phương Trì ra, người khác anh đều lười liếc mắt nhìn."
"Ừ," Phương Trì cười, "Em biết rồi."
Lúc xuất phát đi trường học nhập học, hai người bọn họ không lái xe con bọ, lái một con xe Cayenne không biết Mã Lượng mượn được từ đâu tới.
"Sao lại phải đi xe này?" Phương Trì lên xe.
"Xe, xe sang, chắc chắn, đi có mặt mũi hơn, lái xe con, con bọ qua, bạn học cậu ta đều không nhìn ra được." Tôn Vấn Cừ học theo giọng điệu của Mã Lượng nói, "Xe kia, nhỏ quá."
Phương Trì cười vui vẻ: "Thần kinh, chính là bảo đi xe này cho dễ làm màu chứ gì."
"Đúng," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Chú Lượng Tử nhà cậu cực kỳ am hiểu giúp đỡ người khác làm màu, nỗ lực tận dụng ngay ngày đầu tiên khai giảng đã để cậu bị người khác ghét."
Phương Trì nở nụ cười nửa buổi.
Lái xe đi đường cao tốc qua, lâu hơn ngồi tàu hai tiếng, nhưng Phương Trì rất hài lòng, lái trên đường hẳn mười tiếng tám tiếng là tốt nhất.
Mỗi lúc đi qua một trạm nghỉ chân, Phương Trì đều sẽ chỉ vào bảng hiệu nói: "Trạm nghỉ kìa, đi vào đi, em đi tiểu."
Lần thứ tư nói ra, Tôn Vấn Cừ chưa đi vào: "Cậu đái nhiều vậy, có khi là gần đây bị thận hư rồi."
"Em chỉ muốn chậm lại một chút thôi," Phương Trì chậc một tiếng, rồi đập đập lên đũng quần mình, "Còn khỏe lắm, làm sao mà thận hư được."
"Thận ở bên trên," Tôn Vấn Cừ nói, "Chỗ đấy là họa mi."
Phương Trì há hốc miệng không nói nên lời, qua một lúc mới cười hô to: "A!"
Tuy rằng cả đoạn đường Phương Trì đều đang rề rà kéo dài thời gian, mà qua trưa, xe vẫn lái tới trường học.
"Náo nhiệt thật." Tôn Vấn Cừ lúc lái xe vào trong trường liền nói một câu.
"Ừ," Phương Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, đủ loại tranh chữ băng rôn hoan nghênh sinh viên năm nhất từ thật xa đã thấy được, "Khuôn viên trường có vẻ rộng lắm."
"Cậu không phải đến cả đường xe bus cũng tra rồi à, lại không tìm hiểu tư liệu trường học?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Nếu anh mà ở cùng trong một trường với em, em nhất định sẽ thuộc cả bản đồ cảnh thực trường học luôn," Phương Trì nói, "Em là vì tính thời gian về nhà thăm anh nên mới mất thời gian đi tìm hiểu chứ."
Tôn Vấn Cừ cười, vỗ vỗ lên đùi cậu.
Xe dừng rồi, Phương Trì mới vừa bước từ trên xe xuống, thì đã có sinh viên lớp lớn lại đây, chỉ dẫn nơi đăng ký nhập học của chuyên ngành bọn họ.
"A, vừa khéo," Một cô gái nhìn qua bên cạnh, gọi người đang đạp xe đạp qua, "Trình Mạc!"
Chàng trai đạp xe dừng lại, quay đầu nhìn về hướng này.
"Đây là sinh viên mới khoa các cậu, cậu dẫn tới đi." Cô gái nói.
"Được," Chàng trai tên Trình Mạc liếc mắt nhìn Phương Trì một cái, rồi nghiêng đầu, "Bên này."
Chỗ nhập học cho sinh viên mới cũng không xa, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ đi theo sau Trình Mạc đi bộ về hướng kia.
"Đồ mang đủ rồi đúng không," Trình Mạc ngồi trên xe đạp, chân chống đất chốc lại trượt một cái tiến về phía trước, "Chứng minh thư, thông báo trúng tuyển, giấy chứng thi các thứ, chốc nữa cần dùng."
"Mang đủ rồi." Phương Trì nói.
"Tên gì?" Trình Mạc quay đầu lại nhìn cậu.
"Phương Trì." Phương Trì trả lời.
Ánh mắt Trình Mạc liền dời sang người Tôn Vấn Cừ: "Anh cậu à?"
"...Ừ." Phương Trì gật đầu, cậu vẫn luôn không yên tâm hết nhìn đông lại nhìn tây, suýt nữa nói trôi chảy một câu đây là bạn trai tôi.
"Chào anh." Trình Mạc nói với Tôn Vấn Cừ.
"Chào cậu." Tôn Vấn Cừ cười.
Trình Mạc quay đầu trở lại, tiếp tục ngồi trên xe dùng chân lê về phía trước, lê một đoạn đường rồi, anh ta quay đầu lại: "Phương Trì?"
"Ừ." Phương Trì gật đầu một lần nữa, không hiểu sao lại cảm giác người này hơi thần kinh.
"Cậu chơi leo núi đúng không?" Trình Mạc hỏi, "Trần Hưởng từng dẫn cậu đi thi đấu?"
Nghe thấy tên của Trần Hưởng, Phương Trì ngây người: "Đúng, anh ấy là huấn luyện viên của tôi, anh quen anh ấy à?"
"Không quen, chỉ nghe nói qua thôi." Trình Mạc nói, "Lần đầu cậu đi thi đấu ở đại hội thể thao thanh thiếu niên, tôi đã xem rồi, giỏi lắm."
"...À." Phương Trì đáp một tiếng.
Trình Mạc dẫn bọn họ tới chỗ học sinh mới làm thủ tục nhập học, Phương Trì đang định cảm ơn một câu, đã không biết y đi đâu mất rồi.
Sinh viên mới đến nhập học rất đông, Phương Trì đối chiếu thông tin, cầm được chứng minh nhập học cùng số phòng xong đã toát mồ hôi hột cả người.
"Đến ký túc xá đi, em hỏi rồi, lái xe qua được," Phương Trì phất chứng nhận nhập học trong tay, "Thứ này có cảm giác thật."
Tôn Vấn Cừ cười: "Cảm giác thế nào?"
"Rất sảng khoái," Phương Trì cười ha ha, "Chỉ là không biết bạn cùng phòng thế nào."
"Mấy người." Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Sáu người, ký túc xá to." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Nhiều người thế, không thì cậu ra ngoài thuê phòng cũng được."
"Nhiều người đông vui không phải rất tốt à," Phương Trì cười nói, "Nào có ai yếu ớt như anh."
Hai người trở về trên xe, xe lái về hướng ký túc xá, trên đường có thể nhìn thấy không ít sinh viên mới cùng ba mẹ xách hành lý, không cần nhìn cột mốc đường cũng có thể theo dòng người đến được ký túc xá.
Xe quẹo một cái, Phương Trì nhìn thấy Trình Mạc ở phía trước, vẫn là ngồi trên xe, dùng chân chậm rãi mà lê về phía trước.
"Xe anh ta có phải là tuột xích không vậy," Phương Trì không nhịn được mà hỏi một câu.
"Tuột xích mà còn đi cả một vòng trường à," Tôn Vấn Cừ nói, hạ cửa kính xuống, "Vừa nãy cậu định nói cảm ơn cậu ta đúng không."
"Ừ," Phương Trì thò đầu ra, "Trình Mạc."
Trình Mạc quay đầu lại, cậu cười: "Mới vừa nãy, cám ơn anh."
"Không có gì." Trình Mạc nói.
"Anh..." Phương Trì hơi do dự, "Xe đạp anh hỏng à? Muốn đi đâu, không thì anh lên xe..."
"Không cần," Trình Mạc nói, "Tôi đang rèn luyện."
"Rèn...luyện?" Phương Trì ngây người, "Ồ."
"Anh ta không bị làm sao chứ?" Phương Trì rút đầu vào trong xe rồi nói.
"Không biết," Tôn Vấn Cừ nhìn gương chiếu hậu, "Cậu cách xa cậu ta một chút."
"Hả?" Phương Trì nhìn hắn.
"Hả gì?" Tôn Vấn Cừ dừng xe ở bên tường tầng trệt tòa nhà ký túc xá.
"Sao còn phải nói cái này." Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ tắt máy, nhìn ra sau xe: "Chân cậu ta dài lắm."
"Mẹ," Phương Trì trợn tròn hai mắt, "Anh có ý gì thế! Người qua đường như vậy thôi mà anh còn nghiên cứu chân người ta nữa?"
"Cảm nhận được không?" Tôn Vấn Cừ vỗ lên mặt cậu.
"Cảm nhận được gì!" Phương Trì nói.
"Chỉ một người qua đường, cảm ơn rồi thì thôi, còn muốn cho người ta lên xe, còn muốn nghiên cứu xem người ta có bị làm sao không," Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại.
"...Anh ghen à?" Phương Trì cuối cùng cũng coi như tỉnh ra, cười vui vẻ, "Ồ, cách anh ghen cũng đặc biệt thật."
"Xuống xe đi," Tôn Vấn Cừ cười, "Cuộc sống mới của cậu bắt đầu rồi đó con trai."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook