Phi Lai Hoành Khuyển
-
Chương 61
Đồ đạc muốn mang lại thành phố ngày hôm qua đã chuẩn bị hết rồi, hôm sau cũng không có gì để chuẩn bị nữa, Phương Trì theo thường lệ cùng Tôn Vấn Cừ đi chạy bộ, còn cùng hắn ở bên dòng suối nhỏ tập bát đoạn cẩm.
"Tôi phát hiện anh đúng là thần kỳ thật đó," Phương Trì đứng phía sau Tôn Vấn Cừ, làm theo động tác của hắn, "Sở trường toàn là mấy thứ rất có phong phạm, vẽ tranh này, thư pháp này, kéo đàn nhị này, làm gốm này, bát đoạn cẩm này... Anh còn biết tập Thái Cực gì đó nữa đúng không?"
"Làm màu mà," Tôn Vấn Cừ chậm rãi phất tay đánh ra, động tác khoáng đạt mà mạnh mẽ, "Phải làm màu mấy cái người thường khó làm được chứ."
"Cũng không phải," Phương Trì thu động tác lại, đứng thẳng người, "Tôi cảm thấy bởi vì mấy thứ này, cho nên anh, vừa nhìn đã thấy khác người khác, rất đặc biệt."
"Sáng ra đã chịu khó vỗ mông ngựa thế." Tôn Vấn Cừ cũng thu động tác lại, quay người liếc mắt nhìn cậu.
"Tiện tay vỗ vỗ." Phương Trì cười.
Về đến nhà, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, hôm nay là ông nội làm, bánh nướng, còn có cả sủi cảo rán.
Lúc đang ăn, điện thoại di động Phương Trì vang lên, cậu cầm lên nhìn: "Ba con."
"Ôi," Bà nội ở bên cạnh than thở, "Con xem, giờ mới nhớ ra gọi điện thoại, làm ba mẹ cũng vô tư thật."
"Ba." Phương Trì nghe điện thoại.
"Hôm nay có điểm thi đại học rồi phải không?" Ba ở đầu bên kia hỏi, "Nghe mọi người nói hôm nay có thể tra điểm rồi."
"Vâng, hôm qua là tra được rồi, con đã tra rồi, 551 điểm, cũng được," Phương Trì nói, "Hôm nay con về trường học, điểm ra rồi thì điền nguyện vọng."
"Nguyện vọng điền thế nào?" Ba hỏi.
"Con về trường rồi thì bàn bạc lại với lão Lý rồi điền," Phương Trì nói, "Con cũng gần như chắc chắn rồi."
"Tốt lắm, điền cẩn thận chút," Ba nói, "Hôm nào con rảnh thì lên thị trấn một chuyến, ba với mẹ đưa con đi chúc mừng."
"Không cần đi chúc mừng đâu, cũng không phải thi tốt lắm." Phương Trì nói.
"Vậy cũng phải chúc mừng chứ, bình thường ba mẹ cũng không động viên gì con, chuyện lớn như thế... vẫn phải chúc mừng." Cha nói.
"À, vậy cũng được." Phương Trì đáp, hàn huyên với ba mấy câu nữa thì cúp điện thoại.
"Nhìn đi," Bà nội thở dài, "Cũng may là thằng bé này bớt lo, hai bọn họ quẳng gánh khỏi lo, đi học cũng không lo, thi cũng không lo, quen bạn gái kết hôn bà thấy hai người bọn họ cũng không định lo..."
"Mấy cái đó không cần để ý," Phương Trì cúi đầu cắn bánh, nói hơi không rõ ràng, nhưng không do dự quá lâu, "Yêu đương thì muốn yêu thì yêu, không muốn yêu thì không yêu, kết hôn...cũng vậy thôi, muốn kết hôn thì kết, không muốn thì con cứ..."
"Nói linh tinh gì đó!" Bà nội cuống lên, đập cho cậu một cái, "Không muốn kết hôn thì không kết à! Cái thằng này, đang nghĩ gì thế!"
"Con chỉ nói như vậy thôi," Phương Trì cười, "Con còn chưa tới 20 tuổi mà, thật sự không nghĩ tới những việc này."
"Đúng là hơi sớm," Ông nội nói, "Bà nội con cứ như thế, chuyện gì cũng gấp."
"Tôi không phải là mong nó có thể sớm sống yên ổn à," Bà nội thở dài, "Ai, mấy đứa trẻ bây giờ, chính là nhiều ý nghĩ, được rồi, con không vội, không vội thì không vội, bà đợi xem đến lúc không tìm được vợ rồi con có vội không."
"...Không vội." Phương Trì nói.
"Cái thằng này, có ghét không cơ chứ!" Bà nội lại đập cậu một cái.
Phương Trì cười không ra tiếng.
"Bà xem Thủy Cừ người ta cũng có kết hôn đâu," Ông nội cười nói, "Tôi thấy Thủy Cừ cũng sống rất tốt, cũng có phải vội đâu."
"Thủy Cừ à," Bà nội như là đột nhiên nhớ ra, nhìn Tôn Vấn Cừ, "Đúng nhỉ, con chưa kết hôn phải không?"
"Không ạ." Tôn Vấn Cừ cắn một miếng sủi cảo, đưa nửa cái sủi cảo còn lại cho Tiểu Tử.
"Con 30 rồi đúng không?" Bà nội hơi giật mình nhìn hắn, "Sao mà vẫn chưa kết hôn?"
"Cháu...không có ý định kết hôn." Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cũng không tìm ra được người có thể kết hôn cùng cháu."
"A?" Bà nội nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thở dài, "Người trẻ tuổi như mấy đứa, đúng là muốn cha mẹ nóng ruột chết."
Ăn xong bữa sáng, Phương Trì cùng Tôn Vấn Cừ cũng không vội vã đi, chỉ là nhét hành lí vào trong xe con bọ, sau đó về nhà trò chuyện với ông bà.
Ông bà nội ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng Phương Trì biết hai người họ không nỡ, lần này hắn và Tôn Vấn Cừ đi rồi, trong nhà chỉ còn hai ông bà cụ, cậu nghĩ tới là lại thấy đau lòng.
Cho nên bèn chạy sang nhà chú Trương hàng xóm nói chuyện với chú một lúc lâu, nhờ chú giúp đỡ một chút.
Vẫn luôn làm phiền đến tận trưa, ăn xong cơm trưa rồi, hai người bọn họ mới chuẩn bị lên đường.
Ông bà nội dặn dò đi đường cẩn thận, Tiểu Tử cũng chạy đuổi theo rất sát, làm Hoàng tổng trong balo mèo sợ đến mức kêu ngoa ngoa liên tục.
Tuy rằng lúc ăn sáng, chuyện bà nội nhắc tới làm Phương Trì toát mồ hôi cả người, có điều đề tài qua rồi cũng không tiếp tục nữa, lúc này bước chân của cậu cũng dễ dàng hơn.
Trước lúc lên xe, Phương Trì ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Tử: "Chốc nữa không được chạy theo."
Tiểu Tử dựng lỗ tai không động đậy.
"Nó không phải là tự biết về à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Hôm nay không được đâu, nó chắc chắn sẽ chạy theo xe lâu lắm," Phương Trì nói, "Bình thường có mỗi tôi đi, hôm nay cả hai chúng ta cùng đi mà."
"Tiểu Tử ngoan," Tôn Vấn Cừ khom lưng, cũng xoa đầu Tiểu Tử, "Tao sẽ về gặp mày, hôm nay không được chạy theo."
Tiểu Tử hừ một tiếng, nhích đến bên chân hắn cọ cọ.
Nói tạm biệt với ông bà nội xong, hai người họ lên xe, Tôn Vấn Cừ khởi động xe, xe vừa lái về phía trước, Tiểu Tử lập tức theo tới.
"Không được đuổi theo," Phương Trì chỉ vào nó, "Về đi!"
Tiểu Tử kêu một tiếng.
Tôn Vấn Cừ dừng xe lại, Phương Trì chỉ Tiểu Tử: "Về đi!"
Tiểu Tử lui lại mấy bước, lại kêu hai tiếng, lúc Phương Trì thò đầu ra từ trước cửa kính chỉ vào nó lần thứ ba, nó mới quay đầu lùi lại về bên chân ông nội.
Phương Trì lại phất tay với ông bà nội: "Con đến nơi rồi sẽ gọi điện cho chú Trương nói cho ông bà!"
"Rồi, chú ý an toàn!" Ông nội nói.
Phương Trì trở lại trong xe, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tiểu Tử đuổi theo ra đến vài bước, bị ông nội gọi trở lại.
"Ai, con chó ngu này." Phương Trì kéo cửa kính lên, mở máy lạnh.
"Giống cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi mà phải tách ra với anh như thế," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Tôi phải chạy theo xe hai dặm."
"Cậu đuổi được kia à." Tôn Vấn Cừ cười.
"Đừng có xem thường tôi," Phương Trì cười ha ha, sờ lên tay hắn đang đặt trên vô lăng, "Biết không, tôi thích cảm giác như bây giờ lắm."
"Cảm giác gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chính là, hai chúng ta cùng nhau lái xe." Phương Trì dựa lưng vào ghế dựa, "Chỉ có hai chúng ta."
Tôn Vấn Cừ nhìn ra được tâm trạng Phương Trì rất tốt, cảm giác hai người lái xe như đi du lịch... trải nghiệm như vậy đối với hắn, có hơi xa lạ.
Hai người, cùng làm gì đó, chạy bộ, tán gẫu, một người làm gì đó, một người khác ngồi lẳng lặng bên cạnh, cùng nhau lái xe mấy tiếng đến đâu đó.
Trước đây có lẽ cũng từng có, thế nhưng không hiểu tại sao, có lẽ là bởi vì Phương Trì nhiệt tình điên cuồng như mở van, làm cho trải nghiệm lần này của hắn càng trở nên sâu sắc.
Tôn Vấn Cừ nhìn ra ngoài cửa kính xe, rất tốt.
Không quá nửa giờ sau, Phương Trì vừa bày tỏ trải nghiệm như vậy rất vui vẻ lại mãn nguyện tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, hắn thấy có hơi buồn cười.
"Anh gọi điện cho chú Lượng Tử chưa?" Phương Trì ngủ một giấc rồi mới mở mắt nghiêng đầu sang hỏi một câu.
"Gọi rồi, nó gần đến giờ sẽ đi đón chúng ta," Tôn Vấn Cừ nói, "Có mấy thứ phải để cho nó mang về phòng làm việc trước."
"Vậy anh...thời gian này ở đâu?" Phương Trì lại hỏi.
Câu hỏi này, ngày hôm qua cậu đã hỏi một lần rồi, Tôn Vấn Cừ không trả lời rõ ràng, lần này cậu không nhịn được mà hỏi lại lần nữa.
"Tôi bảo Lượng Tử tìm hộ tôi căn phòng," Tôn Vấn Cừ đưa một tay ra khoác lên vai Phương Trì, "Mấy hôm nay tôi ở chỗ cậu đã, phòng làm xong rồi thì tôi...chạy qua lại hai đầu, chủ yếu là vì chỗ cậu cách cái lò của nhà nó xa quá, tôi mà bắt đầu làm rồi là phải ở bên kia."
"Ừ," Phương Trì gật đầu, tuy rằng Tôn Vấn Cừ không có ý định vẫn luôn ở chỗ cậu, nhưng đáp án này đã khiến cậu vui vẻ lắm rồi, suy nghĩ một lúc cậu liền thử hỏi một câu, "Vậy nếu....lúc anh không quá bận... tôi.."
"Cậu qua đó cũng không sao," Tôn Vấn Cừ liếc nhìn cậu, "Nhiều lắm là tôi không có thời gian ở cùng cậu thôi."
"Không sao!" Phương Trì vừa nghe thấy liền lập tức nhướng mày, "Không sao!"
Lúc xe đến bến xe thành phố, Mã Lượng đã chờ ở đó, gặp mặt cũng không nhiều lời, trực tiếp lái xe dẫn đường, đi ăn một bữa.
Lúc chuẩn bị ăn, Phương Trì đi nhà vệ sinh, Mã Lượng nhìn Tôn Vấn Cừ: "Nhà, nhà cần trả, trả lại không?"
"Sao lại trả?" Tôn Vấn Cừ ngây người.
"Mày không ở, ở chỗ cậu ta cậu ta lại lấy, ba mét vải trắng, thắt cổ mất." Mã Lượng nói.
"Không đến mức." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Tao nói với cậu ấy rồi."
"Vậy được." Mã Lượng gật đầu.
Mã Lượng tặng cho Phương Trì một cái máy tính xách tay, lúc lấy ra cho cậu, Phương Trì sợ hết hồn: "Thế này hơi quá!"
"Tặng cậu thì cậu cứ cầm đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Gọi, gọi một tiếng chú, không thể gọi không được." Mã Lượng vỗ lên người cậu, "Cái máy này cấu hình tốt, vừa chơi, chơi game, vừa xem xiếc đều không, không vấn đề gì."
"Xem...xiếc?" Phương Trì sững sờ.
"Mày này, làm chú kiểu gì." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Chỗ ba cậu có, có," Mã Lượng chỉ Tôn Vấn Cừ, "Cậu hỏi ba cậu đi."
"...Đệt." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ một cái liền đột nhiên phản ứng được, lập tức cảm thấy mặt nóng bừng đến mức tóc tai cũng không giữ được, suýt nữa hất cả máy tính xách tay lên mặt Mã Lượng.
"Học tập cho giỏi, ngày ngày tiến lên phía trước." Mã Lượng lại đập lên người cậu.
Chuyển đồ phải để cho Mã Lượng mang về phòng làm việc lên xe Mã Lượng xong, Tôn Vấn Cừ lái xe cùng Phương Trì trở về nhà cậu.
Chìa khóa vẫn còn ở chỗ cũ, Tiếu Nhất Minh còn rất cẩn thận dùng băng dính dán lại, chắc là sợ mất.
Trong nhà cũng dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn không thấy dấu vết cậu đã từng ở đây.
"Hoan nghênh quang lâm," Phương Trì cầm lấy hành lý trên tay Tôn Vấn Cừ mang vào phòng, "Chỗ tôi...tương đối gì kia. Không sánh được với căn nhà cao cấp trước kia anh ở."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ nói, đi tới bàn học nhìn tranh hắn vẽ đang dán lên tường, rồi cười, "Chỗ căn phòng ở nhà cậu dưới quê tôi ở cũng không thật sự thoải mái."
"Tôi...thu dọn qua đã." Phương Trì cầm đồ đạc của mình vào phòng, xếp quần áo vào trong tủ.
Ga trải giường chắc Tiếu Nhất Minh cũng đã giặt, còn giúp cậu thay sang cái mới, cậu cầm gối ra, đây là gối mới, cậu mua rồi vẫn chưa dùng lần nào.
Hai cái gối đặt lên giường xong, cậu liền nằm sấp lên giường vỗ vỗ gối, thưởng thức vài cái, giờ mới xuống giường.
Quay người lại liền phát hiện Tôn Vấn Cừ đang dựa vào cạnh cửa, đang cong khóe miệng nhìn cậu, nụ cười bên môi rất rõ ràng.
Cậu lập tức trở nên lúng túng: "Tôi... Anh chạy đến đây nhìn gì."
"Nhìn chỗ tôi ngủ tối nay chứ gì nữa," Tôn Vấn Cừ đi tới, cũng vỗ vỗ lên gối, "Gối cũng được."
"Anh muốn tắm không?" Phương Trì gãi đầu, nhìn hắn.
"Ừ, tắm." Tôn Vấn Cừ đưa hành lý của mình vào trong nhà, "Tủ chừa cho tôi một ít chỗ đi, có mấy bộ quần áo của tôi để ở đây."
"Được!" Phương Trì nhanh chóng mở tủ ra, đẩy quần áo của mình qua một bên, cậu không ngờ Tôn Vấn Cừ sẽ nói với cậu một câu như vậy, tay cũng run lên.
Tôn Vấn Cừ treo quần áo vào trong tủ quần áo xong liền cầm áo ngủ đi tắm, Phương Trì không nhúc nhích, đứng trước tủ nhìn chằm chằm quần áo của hắn một lúc lâu, lại đi đi lại lại sửa sang mấy lần.
Không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đến không chịu được.
Tôn Vấn Cừ tắm xong đi ra chỉ mặc một cái quần cộc, cởi trần, một tay cầm khăn mặt lau tóc: "Chỗ cậu có máy sấy tóc không?"
"Có, chỉ là không biết...còn dùng được nữa không," Phương Trì lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, "Bình thường tôi không dùng."
Tôn Vấn Cừ sờ đầu cậu: "Ừ, bình thường cậu vẩy vẩy mấy cái là khô luôn."
Phương Trì cười ha ha, lúc ánh mắt đảo qua nửa người trên để trần của hắn, cảm thấy cuống họng có hơi khô, đưa tay tóm lấy eo hắn nắn bóp mấy cái.
Máy sấy tóc vẫn dùng được, chỉ là gió thổi ra có hơi phong tình vạn chủng, chốc to chốc nhỏ, thi thoảng còn có thể dừng lại.
"Dùng được tàm tạm." Tôn Vấn Cừ vừa sấy tóc vừa nói.
"Vậy anh cứ sấy đi," Phương Trì vào phòng cầm quần áo thay, "Tôi đi tắm."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Chốc nữa cậu tự giải quyết đi."
"Giải quyết...cái gì?" Phương Trì sững sờ tại chỗ.
"Giải quyết nhu cầu sinh lý của cậu," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Tôi hôm nay lái xe mấy tiếng mệt mỏi..."
"Ai, đệt," Phương Trì lập tức trở nên lúng túng, quay đầu đi vào phòng tắm, "Biết rồi."
"Hối hận để tôi lái xe lắm đúng không?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh sấy tóc của anh đi!" Phương Trì thò đầu từ phòng tắm ra, rồi lại rụt về đóng cửa lại.
Phương Trì vốn cảm thấy bản thân đâu có khát khao đến vậy, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì chuyện buổi tối nằm chung trên một cái giường, chỉ cần có hai bọn ho, không ai quấy rầy, không cần lo lắng đề phòng là được.
Mà cụ thể là không ai quấy rầy không cần lo lắng đề phòng thì sẽ như thế nào, cậu còn chưa kịp suy nghĩ.
Kết quả là bị câu nói này của Tôn Vấn Cừ hất tung, dục vọng vốn đang rất ngoan ngoãn của cậu đột nhiên dâng lên sóng lớn mênh mang, lúc nước chảy lên người còn có thể liên tưởng tới bàn tay Tôn Vấn Cừ mơn trớn trên bụng cậu.
Lão đàn ông không có nhân tính.
Phương Trì thở dài, thật sự là không có nhân tính, cậu nhắm mắt lại, tay thế nhưng vẫn rất có nhân tính mà trượt xuống dưới.
Lúc từ buồng tắm đi ra, Tôn Vấn Cừ đã không còn ở phòng khách, đi vào phòng ngủ dựa đầu vào đầu giường nhìn máy tính xách tay, nghe âm thanh là đang xem phim.
"Anh...xem xiếc, không, xem phim à?" Phương Trì hỏi, điều hòa thổi lên người cậu, thổi đến mức cả người cậu nổi da gà.
Cậu liếc mắt nhìn nhiệt độ máy điều hòa, 18 độ, người này đúng là công tử nhà giàu, còn phải hưởng thụ đời sống hủ bại bật điều hòa đắp chăn.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Pass wifi nhà cậu là bao nhiêu?"
"Sinh nhật tôi," Phương Trì lấy khăn mặt lau lung tung trên tóc, rồi cầm một cái chăn trong tủ ra ném lên giường, "Anh cần phải biến mùa hè cũng thành mùa đông à?"
"Tôi thích chui trong chăn." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì tắt đèn, chỉ chừa lại đèn ngủ nhỏ, sau đó đắp chăn lên người Tôn Vấn Cừ, rồi chui vào trong chăn.
"Này," Phương Trì nằm xuống, đập mấy cái lên giường, "Giường tôi anh ngủ có quen không? Không thấy cứng chứ?"
"Vẫn được," Tôn Vấn Cừ trượt người xuống tiến vào trong chăn, để máy tính xách tay sang gối, quay người tiếp tục xem phim.
"Anh xem xong rồi mới ngủ à?" Phương Trì vươn mình qua ôm lấy hắn.
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp.
Phương Trì không nói gì, đợi một lúc sau phát hiện ra Tôn Vấn Cừ thật sự vẫn luôn xem, cậu duỗi tay tới, cứ thế đóng máy tính xách tay lại, sau đó cầm lấy bỏ lên trên tủ đầu giường bên mình.
"Ơ?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu qua nhìn cậu, "Giờ cậu cũng vênh váo nhỉ?"
"Đang kìm nén lửa đây," Phương Trì nói, "Đừng có trêu tôi."
"Lúc tắm gội không giải tỏa à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, trở mình nhìn cậu.
"Chó hoang nhân rau hẹ như tôi," Phương Trì nằm xuống ôm sát lấy hắn, hôn mấy lần lên miệng lên chóp mũi hắn, "Lửa trên người, tiết một lần không hết được.
"Vậy cậu muốn xem xiếc không?" Tôn Vấn Cừ vòng tay ra phía sau cậu, ngón tay lại gẩy gẩy trên lưng cậu.
"Anh..." Phương Trì vốn cảm thấy bản thân nói ra một câu như vậy đã như thể kỳ tích xảy ra rồi, hiện giờ Tôn Vấn Cừ cứ trả lời lại một câu như thế, cậu lập tức chẳng nói nên lời.
"Tôi cứ tưởng cậu đã giỏi lắm rồi cơ đấy," Tôn Vấn Cừ cười, nằm ngửa, "Ngủ đi chó con."
Phương Trì cọ lại sát bên người hắn, ôm chặt lấy, cánh tay cẳng chân đều khoác lên người hắn, như thể buộc chặt vào, rồi mới nhắm hai mắt lại.
Nhịn nửa buổi lại chẳng thấy buồn ngủ gì.
Có lẽ bởi vì đột nhiên chỉ còn có hai người họ, Hoàng tổng hôm nay cửu biệt trùng phùng với cái ổ của nó nên không vào phòng ngủ, dưới tầng không có ông bà, không có Tiểu Tử.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió từ điều hòa không khí, còn có khí tức ấm áp của Tôn Vấn Cừ trong chăn, hương vị thơm tho lẫn với mùi hương sữa dừa.
Cái người yếu ớt này, đến sữa tắm cũng mang theo.
Rất dễ chịu.
Dễ chịu không ngủ được.
"Ai."Phương Trì nhỏ giọng kêu.
"Ừm." Tôn Vấn Cừ cũng không ngủ, đáp lại cậu.
"Chú Lượng Tử biết chuyện của hai chúng ta rồi đúng không?" Phương Trì hỏi.
"Biết, nó cứ nhìn chằm liên tục đó thôi, lúc nào cũng hỏi han, chỉ sợ tôi sảy chân một cái bỏ lỡ chung thân."
Phương Trì chậc một tiếng: "Vậy chú biết...hai ta... ờm, là...đến mức nào không?"
"Chuyện này tôi chưa kể," Tôn Vấn Cừ cười rất nhẹ, "Có cần kể không?"
"Kể gì?" Phương Trì nhìn hắn.
"Kể là thằng nhóc này quá non, muốn đè tao lâu như vậy rồi, đến giờ vẫn chưa dám rút súng ra." Giọng Tôn Vấn Cừ mang theo tiếng cười.
"Đệt." Phương Trì cúi đầu cắn một cái lên vai hắn.
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì nữa, Phương Trì cũng không nhúc nhích, môi vẫn dính sát trên vai hắn, trầm mặc rất lâu mới lại nhỏ giọng mà hỏi một câu: "Vậy anh...có muốn không?"
"Tôi à, vẫn chịu được," Tôn Vấn Cừ sờ lên cánh tay cậu, "Nhưng nếu mà cậu không ngại, thấy tuốt chán rồi, thì tôi cứ làm cậu trước, cậu thấy thế nào?"
"Là anh nói hôm nay mệt rồi bảo tôi tự giải quyết!" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.
"Đúng," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Tôi cũng không bảo hôm nay mà."
"Vậy thì ngày mai." Phương Trì nói rất kiên quyết.
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
Một lúc sau, Phương Trì liền bồi thêm một câu: "Chỗ anh có phim đúng không, cho tôi...xem đi."
Tôn Vấn Cừ không nhịn được cười ra tiếng, cười đến nửa buổi cũng không ngừng được: "Ai, được."
"Tôi phát hiện anh đúng là thần kỳ thật đó," Phương Trì đứng phía sau Tôn Vấn Cừ, làm theo động tác của hắn, "Sở trường toàn là mấy thứ rất có phong phạm, vẽ tranh này, thư pháp này, kéo đàn nhị này, làm gốm này, bát đoạn cẩm này... Anh còn biết tập Thái Cực gì đó nữa đúng không?"
"Làm màu mà," Tôn Vấn Cừ chậm rãi phất tay đánh ra, động tác khoáng đạt mà mạnh mẽ, "Phải làm màu mấy cái người thường khó làm được chứ."
"Cũng không phải," Phương Trì thu động tác lại, đứng thẳng người, "Tôi cảm thấy bởi vì mấy thứ này, cho nên anh, vừa nhìn đã thấy khác người khác, rất đặc biệt."
"Sáng ra đã chịu khó vỗ mông ngựa thế." Tôn Vấn Cừ cũng thu động tác lại, quay người liếc mắt nhìn cậu.
"Tiện tay vỗ vỗ." Phương Trì cười.
Về đến nhà, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, hôm nay là ông nội làm, bánh nướng, còn có cả sủi cảo rán.
Lúc đang ăn, điện thoại di động Phương Trì vang lên, cậu cầm lên nhìn: "Ba con."
"Ôi," Bà nội ở bên cạnh than thở, "Con xem, giờ mới nhớ ra gọi điện thoại, làm ba mẹ cũng vô tư thật."
"Ba." Phương Trì nghe điện thoại.
"Hôm nay có điểm thi đại học rồi phải không?" Ba ở đầu bên kia hỏi, "Nghe mọi người nói hôm nay có thể tra điểm rồi."
"Vâng, hôm qua là tra được rồi, con đã tra rồi, 551 điểm, cũng được," Phương Trì nói, "Hôm nay con về trường học, điểm ra rồi thì điền nguyện vọng."
"Nguyện vọng điền thế nào?" Ba hỏi.
"Con về trường rồi thì bàn bạc lại với lão Lý rồi điền," Phương Trì nói, "Con cũng gần như chắc chắn rồi."
"Tốt lắm, điền cẩn thận chút," Ba nói, "Hôm nào con rảnh thì lên thị trấn một chuyến, ba với mẹ đưa con đi chúc mừng."
"Không cần đi chúc mừng đâu, cũng không phải thi tốt lắm." Phương Trì nói.
"Vậy cũng phải chúc mừng chứ, bình thường ba mẹ cũng không động viên gì con, chuyện lớn như thế... vẫn phải chúc mừng." Cha nói.
"À, vậy cũng được." Phương Trì đáp, hàn huyên với ba mấy câu nữa thì cúp điện thoại.
"Nhìn đi," Bà nội thở dài, "Cũng may là thằng bé này bớt lo, hai bọn họ quẳng gánh khỏi lo, đi học cũng không lo, thi cũng không lo, quen bạn gái kết hôn bà thấy hai người bọn họ cũng không định lo..."
"Mấy cái đó không cần để ý," Phương Trì cúi đầu cắn bánh, nói hơi không rõ ràng, nhưng không do dự quá lâu, "Yêu đương thì muốn yêu thì yêu, không muốn yêu thì không yêu, kết hôn...cũng vậy thôi, muốn kết hôn thì kết, không muốn thì con cứ..."
"Nói linh tinh gì đó!" Bà nội cuống lên, đập cho cậu một cái, "Không muốn kết hôn thì không kết à! Cái thằng này, đang nghĩ gì thế!"
"Con chỉ nói như vậy thôi," Phương Trì cười, "Con còn chưa tới 20 tuổi mà, thật sự không nghĩ tới những việc này."
"Đúng là hơi sớm," Ông nội nói, "Bà nội con cứ như thế, chuyện gì cũng gấp."
"Tôi không phải là mong nó có thể sớm sống yên ổn à," Bà nội thở dài, "Ai, mấy đứa trẻ bây giờ, chính là nhiều ý nghĩ, được rồi, con không vội, không vội thì không vội, bà đợi xem đến lúc không tìm được vợ rồi con có vội không."
"...Không vội." Phương Trì nói.
"Cái thằng này, có ghét không cơ chứ!" Bà nội lại đập cậu một cái.
Phương Trì cười không ra tiếng.
"Bà xem Thủy Cừ người ta cũng có kết hôn đâu," Ông nội cười nói, "Tôi thấy Thủy Cừ cũng sống rất tốt, cũng có phải vội đâu."
"Thủy Cừ à," Bà nội như là đột nhiên nhớ ra, nhìn Tôn Vấn Cừ, "Đúng nhỉ, con chưa kết hôn phải không?"
"Không ạ." Tôn Vấn Cừ cắn một miếng sủi cảo, đưa nửa cái sủi cảo còn lại cho Tiểu Tử.
"Con 30 rồi đúng không?" Bà nội hơi giật mình nhìn hắn, "Sao mà vẫn chưa kết hôn?"
"Cháu...không có ý định kết hôn." Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cũng không tìm ra được người có thể kết hôn cùng cháu."
"A?" Bà nội nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thở dài, "Người trẻ tuổi như mấy đứa, đúng là muốn cha mẹ nóng ruột chết."
Ăn xong bữa sáng, Phương Trì cùng Tôn Vấn Cừ cũng không vội vã đi, chỉ là nhét hành lí vào trong xe con bọ, sau đó về nhà trò chuyện với ông bà.
Ông bà nội ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng Phương Trì biết hai người họ không nỡ, lần này hắn và Tôn Vấn Cừ đi rồi, trong nhà chỉ còn hai ông bà cụ, cậu nghĩ tới là lại thấy đau lòng.
Cho nên bèn chạy sang nhà chú Trương hàng xóm nói chuyện với chú một lúc lâu, nhờ chú giúp đỡ một chút.
Vẫn luôn làm phiền đến tận trưa, ăn xong cơm trưa rồi, hai người bọn họ mới chuẩn bị lên đường.
Ông bà nội dặn dò đi đường cẩn thận, Tiểu Tử cũng chạy đuổi theo rất sát, làm Hoàng tổng trong balo mèo sợ đến mức kêu ngoa ngoa liên tục.
Tuy rằng lúc ăn sáng, chuyện bà nội nhắc tới làm Phương Trì toát mồ hôi cả người, có điều đề tài qua rồi cũng không tiếp tục nữa, lúc này bước chân của cậu cũng dễ dàng hơn.
Trước lúc lên xe, Phương Trì ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Tử: "Chốc nữa không được chạy theo."
Tiểu Tử dựng lỗ tai không động đậy.
"Nó không phải là tự biết về à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Hôm nay không được đâu, nó chắc chắn sẽ chạy theo xe lâu lắm," Phương Trì nói, "Bình thường có mỗi tôi đi, hôm nay cả hai chúng ta cùng đi mà."
"Tiểu Tử ngoan," Tôn Vấn Cừ khom lưng, cũng xoa đầu Tiểu Tử, "Tao sẽ về gặp mày, hôm nay không được chạy theo."
Tiểu Tử hừ một tiếng, nhích đến bên chân hắn cọ cọ.
Nói tạm biệt với ông bà nội xong, hai người họ lên xe, Tôn Vấn Cừ khởi động xe, xe vừa lái về phía trước, Tiểu Tử lập tức theo tới.
"Không được đuổi theo," Phương Trì chỉ vào nó, "Về đi!"
Tiểu Tử kêu một tiếng.
Tôn Vấn Cừ dừng xe lại, Phương Trì chỉ Tiểu Tử: "Về đi!"
Tiểu Tử lui lại mấy bước, lại kêu hai tiếng, lúc Phương Trì thò đầu ra từ trước cửa kính chỉ vào nó lần thứ ba, nó mới quay đầu lùi lại về bên chân ông nội.
Phương Trì lại phất tay với ông bà nội: "Con đến nơi rồi sẽ gọi điện cho chú Trương nói cho ông bà!"
"Rồi, chú ý an toàn!" Ông nội nói.
Phương Trì trở lại trong xe, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tiểu Tử đuổi theo ra đến vài bước, bị ông nội gọi trở lại.
"Ai, con chó ngu này." Phương Trì kéo cửa kính lên, mở máy lạnh.
"Giống cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi mà phải tách ra với anh như thế," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Tôi phải chạy theo xe hai dặm."
"Cậu đuổi được kia à." Tôn Vấn Cừ cười.
"Đừng có xem thường tôi," Phương Trì cười ha ha, sờ lên tay hắn đang đặt trên vô lăng, "Biết không, tôi thích cảm giác như bây giờ lắm."
"Cảm giác gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chính là, hai chúng ta cùng nhau lái xe." Phương Trì dựa lưng vào ghế dựa, "Chỉ có hai chúng ta."
Tôn Vấn Cừ nhìn ra được tâm trạng Phương Trì rất tốt, cảm giác hai người lái xe như đi du lịch... trải nghiệm như vậy đối với hắn, có hơi xa lạ.
Hai người, cùng làm gì đó, chạy bộ, tán gẫu, một người làm gì đó, một người khác ngồi lẳng lặng bên cạnh, cùng nhau lái xe mấy tiếng đến đâu đó.
Trước đây có lẽ cũng từng có, thế nhưng không hiểu tại sao, có lẽ là bởi vì Phương Trì nhiệt tình điên cuồng như mở van, làm cho trải nghiệm lần này của hắn càng trở nên sâu sắc.
Tôn Vấn Cừ nhìn ra ngoài cửa kính xe, rất tốt.
Không quá nửa giờ sau, Phương Trì vừa bày tỏ trải nghiệm như vậy rất vui vẻ lại mãn nguyện tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, hắn thấy có hơi buồn cười.
"Anh gọi điện cho chú Lượng Tử chưa?" Phương Trì ngủ một giấc rồi mới mở mắt nghiêng đầu sang hỏi một câu.
"Gọi rồi, nó gần đến giờ sẽ đi đón chúng ta," Tôn Vấn Cừ nói, "Có mấy thứ phải để cho nó mang về phòng làm việc trước."
"Vậy anh...thời gian này ở đâu?" Phương Trì lại hỏi.
Câu hỏi này, ngày hôm qua cậu đã hỏi một lần rồi, Tôn Vấn Cừ không trả lời rõ ràng, lần này cậu không nhịn được mà hỏi lại lần nữa.
"Tôi bảo Lượng Tử tìm hộ tôi căn phòng," Tôn Vấn Cừ đưa một tay ra khoác lên vai Phương Trì, "Mấy hôm nay tôi ở chỗ cậu đã, phòng làm xong rồi thì tôi...chạy qua lại hai đầu, chủ yếu là vì chỗ cậu cách cái lò của nhà nó xa quá, tôi mà bắt đầu làm rồi là phải ở bên kia."
"Ừ," Phương Trì gật đầu, tuy rằng Tôn Vấn Cừ không có ý định vẫn luôn ở chỗ cậu, nhưng đáp án này đã khiến cậu vui vẻ lắm rồi, suy nghĩ một lúc cậu liền thử hỏi một câu, "Vậy nếu....lúc anh không quá bận... tôi.."
"Cậu qua đó cũng không sao," Tôn Vấn Cừ liếc nhìn cậu, "Nhiều lắm là tôi không có thời gian ở cùng cậu thôi."
"Không sao!" Phương Trì vừa nghe thấy liền lập tức nhướng mày, "Không sao!"
Lúc xe đến bến xe thành phố, Mã Lượng đã chờ ở đó, gặp mặt cũng không nhiều lời, trực tiếp lái xe dẫn đường, đi ăn một bữa.
Lúc chuẩn bị ăn, Phương Trì đi nhà vệ sinh, Mã Lượng nhìn Tôn Vấn Cừ: "Nhà, nhà cần trả, trả lại không?"
"Sao lại trả?" Tôn Vấn Cừ ngây người.
"Mày không ở, ở chỗ cậu ta cậu ta lại lấy, ba mét vải trắng, thắt cổ mất." Mã Lượng nói.
"Không đến mức." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Tao nói với cậu ấy rồi."
"Vậy được." Mã Lượng gật đầu.
Mã Lượng tặng cho Phương Trì một cái máy tính xách tay, lúc lấy ra cho cậu, Phương Trì sợ hết hồn: "Thế này hơi quá!"
"Tặng cậu thì cậu cứ cầm đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Gọi, gọi một tiếng chú, không thể gọi không được." Mã Lượng vỗ lên người cậu, "Cái máy này cấu hình tốt, vừa chơi, chơi game, vừa xem xiếc đều không, không vấn đề gì."
"Xem...xiếc?" Phương Trì sững sờ.
"Mày này, làm chú kiểu gì." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Chỗ ba cậu có, có," Mã Lượng chỉ Tôn Vấn Cừ, "Cậu hỏi ba cậu đi."
"...Đệt." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ một cái liền đột nhiên phản ứng được, lập tức cảm thấy mặt nóng bừng đến mức tóc tai cũng không giữ được, suýt nữa hất cả máy tính xách tay lên mặt Mã Lượng.
"Học tập cho giỏi, ngày ngày tiến lên phía trước." Mã Lượng lại đập lên người cậu.
Chuyển đồ phải để cho Mã Lượng mang về phòng làm việc lên xe Mã Lượng xong, Tôn Vấn Cừ lái xe cùng Phương Trì trở về nhà cậu.
Chìa khóa vẫn còn ở chỗ cũ, Tiếu Nhất Minh còn rất cẩn thận dùng băng dính dán lại, chắc là sợ mất.
Trong nhà cũng dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn không thấy dấu vết cậu đã từng ở đây.
"Hoan nghênh quang lâm," Phương Trì cầm lấy hành lý trên tay Tôn Vấn Cừ mang vào phòng, "Chỗ tôi...tương đối gì kia. Không sánh được với căn nhà cao cấp trước kia anh ở."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ nói, đi tới bàn học nhìn tranh hắn vẽ đang dán lên tường, rồi cười, "Chỗ căn phòng ở nhà cậu dưới quê tôi ở cũng không thật sự thoải mái."
"Tôi...thu dọn qua đã." Phương Trì cầm đồ đạc của mình vào phòng, xếp quần áo vào trong tủ.
Ga trải giường chắc Tiếu Nhất Minh cũng đã giặt, còn giúp cậu thay sang cái mới, cậu cầm gối ra, đây là gối mới, cậu mua rồi vẫn chưa dùng lần nào.
Hai cái gối đặt lên giường xong, cậu liền nằm sấp lên giường vỗ vỗ gối, thưởng thức vài cái, giờ mới xuống giường.
Quay người lại liền phát hiện Tôn Vấn Cừ đang dựa vào cạnh cửa, đang cong khóe miệng nhìn cậu, nụ cười bên môi rất rõ ràng.
Cậu lập tức trở nên lúng túng: "Tôi... Anh chạy đến đây nhìn gì."
"Nhìn chỗ tôi ngủ tối nay chứ gì nữa," Tôn Vấn Cừ đi tới, cũng vỗ vỗ lên gối, "Gối cũng được."
"Anh muốn tắm không?" Phương Trì gãi đầu, nhìn hắn.
"Ừ, tắm." Tôn Vấn Cừ đưa hành lý của mình vào trong nhà, "Tủ chừa cho tôi một ít chỗ đi, có mấy bộ quần áo của tôi để ở đây."
"Được!" Phương Trì nhanh chóng mở tủ ra, đẩy quần áo của mình qua một bên, cậu không ngờ Tôn Vấn Cừ sẽ nói với cậu một câu như vậy, tay cũng run lên.
Tôn Vấn Cừ treo quần áo vào trong tủ quần áo xong liền cầm áo ngủ đi tắm, Phương Trì không nhúc nhích, đứng trước tủ nhìn chằm chằm quần áo của hắn một lúc lâu, lại đi đi lại lại sửa sang mấy lần.
Không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đến không chịu được.
Tôn Vấn Cừ tắm xong đi ra chỉ mặc một cái quần cộc, cởi trần, một tay cầm khăn mặt lau tóc: "Chỗ cậu có máy sấy tóc không?"
"Có, chỉ là không biết...còn dùng được nữa không," Phương Trì lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, "Bình thường tôi không dùng."
Tôn Vấn Cừ sờ đầu cậu: "Ừ, bình thường cậu vẩy vẩy mấy cái là khô luôn."
Phương Trì cười ha ha, lúc ánh mắt đảo qua nửa người trên để trần của hắn, cảm thấy cuống họng có hơi khô, đưa tay tóm lấy eo hắn nắn bóp mấy cái.
Máy sấy tóc vẫn dùng được, chỉ là gió thổi ra có hơi phong tình vạn chủng, chốc to chốc nhỏ, thi thoảng còn có thể dừng lại.
"Dùng được tàm tạm." Tôn Vấn Cừ vừa sấy tóc vừa nói.
"Vậy anh cứ sấy đi," Phương Trì vào phòng cầm quần áo thay, "Tôi đi tắm."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Chốc nữa cậu tự giải quyết đi."
"Giải quyết...cái gì?" Phương Trì sững sờ tại chỗ.
"Giải quyết nhu cầu sinh lý của cậu," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Tôi hôm nay lái xe mấy tiếng mệt mỏi..."
"Ai, đệt," Phương Trì lập tức trở nên lúng túng, quay đầu đi vào phòng tắm, "Biết rồi."
"Hối hận để tôi lái xe lắm đúng không?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh sấy tóc của anh đi!" Phương Trì thò đầu từ phòng tắm ra, rồi lại rụt về đóng cửa lại.
Phương Trì vốn cảm thấy bản thân đâu có khát khao đến vậy, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì chuyện buổi tối nằm chung trên một cái giường, chỉ cần có hai bọn ho, không ai quấy rầy, không cần lo lắng đề phòng là được.
Mà cụ thể là không ai quấy rầy không cần lo lắng đề phòng thì sẽ như thế nào, cậu còn chưa kịp suy nghĩ.
Kết quả là bị câu nói này của Tôn Vấn Cừ hất tung, dục vọng vốn đang rất ngoan ngoãn của cậu đột nhiên dâng lên sóng lớn mênh mang, lúc nước chảy lên người còn có thể liên tưởng tới bàn tay Tôn Vấn Cừ mơn trớn trên bụng cậu.
Lão đàn ông không có nhân tính.
Phương Trì thở dài, thật sự là không có nhân tính, cậu nhắm mắt lại, tay thế nhưng vẫn rất có nhân tính mà trượt xuống dưới.
Lúc từ buồng tắm đi ra, Tôn Vấn Cừ đã không còn ở phòng khách, đi vào phòng ngủ dựa đầu vào đầu giường nhìn máy tính xách tay, nghe âm thanh là đang xem phim.
"Anh...xem xiếc, không, xem phim à?" Phương Trì hỏi, điều hòa thổi lên người cậu, thổi đến mức cả người cậu nổi da gà.
Cậu liếc mắt nhìn nhiệt độ máy điều hòa, 18 độ, người này đúng là công tử nhà giàu, còn phải hưởng thụ đời sống hủ bại bật điều hòa đắp chăn.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Pass wifi nhà cậu là bao nhiêu?"
"Sinh nhật tôi," Phương Trì lấy khăn mặt lau lung tung trên tóc, rồi cầm một cái chăn trong tủ ra ném lên giường, "Anh cần phải biến mùa hè cũng thành mùa đông à?"
"Tôi thích chui trong chăn." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì tắt đèn, chỉ chừa lại đèn ngủ nhỏ, sau đó đắp chăn lên người Tôn Vấn Cừ, rồi chui vào trong chăn.
"Này," Phương Trì nằm xuống, đập mấy cái lên giường, "Giường tôi anh ngủ có quen không? Không thấy cứng chứ?"
"Vẫn được," Tôn Vấn Cừ trượt người xuống tiến vào trong chăn, để máy tính xách tay sang gối, quay người tiếp tục xem phim.
"Anh xem xong rồi mới ngủ à?" Phương Trì vươn mình qua ôm lấy hắn.
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp.
Phương Trì không nói gì, đợi một lúc sau phát hiện ra Tôn Vấn Cừ thật sự vẫn luôn xem, cậu duỗi tay tới, cứ thế đóng máy tính xách tay lại, sau đó cầm lấy bỏ lên trên tủ đầu giường bên mình.
"Ơ?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu qua nhìn cậu, "Giờ cậu cũng vênh váo nhỉ?"
"Đang kìm nén lửa đây," Phương Trì nói, "Đừng có trêu tôi."
"Lúc tắm gội không giải tỏa à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, trở mình nhìn cậu.
"Chó hoang nhân rau hẹ như tôi," Phương Trì nằm xuống ôm sát lấy hắn, hôn mấy lần lên miệng lên chóp mũi hắn, "Lửa trên người, tiết một lần không hết được.
"Vậy cậu muốn xem xiếc không?" Tôn Vấn Cừ vòng tay ra phía sau cậu, ngón tay lại gẩy gẩy trên lưng cậu.
"Anh..." Phương Trì vốn cảm thấy bản thân nói ra một câu như vậy đã như thể kỳ tích xảy ra rồi, hiện giờ Tôn Vấn Cừ cứ trả lời lại một câu như thế, cậu lập tức chẳng nói nên lời.
"Tôi cứ tưởng cậu đã giỏi lắm rồi cơ đấy," Tôn Vấn Cừ cười, nằm ngửa, "Ngủ đi chó con."
Phương Trì cọ lại sát bên người hắn, ôm chặt lấy, cánh tay cẳng chân đều khoác lên người hắn, như thể buộc chặt vào, rồi mới nhắm hai mắt lại.
Nhịn nửa buổi lại chẳng thấy buồn ngủ gì.
Có lẽ bởi vì đột nhiên chỉ còn có hai người họ, Hoàng tổng hôm nay cửu biệt trùng phùng với cái ổ của nó nên không vào phòng ngủ, dưới tầng không có ông bà, không có Tiểu Tử.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió từ điều hòa không khí, còn có khí tức ấm áp của Tôn Vấn Cừ trong chăn, hương vị thơm tho lẫn với mùi hương sữa dừa.
Cái người yếu ớt này, đến sữa tắm cũng mang theo.
Rất dễ chịu.
Dễ chịu không ngủ được.
"Ai."Phương Trì nhỏ giọng kêu.
"Ừm." Tôn Vấn Cừ cũng không ngủ, đáp lại cậu.
"Chú Lượng Tử biết chuyện của hai chúng ta rồi đúng không?" Phương Trì hỏi.
"Biết, nó cứ nhìn chằm liên tục đó thôi, lúc nào cũng hỏi han, chỉ sợ tôi sảy chân một cái bỏ lỡ chung thân."
Phương Trì chậc một tiếng: "Vậy chú biết...hai ta... ờm, là...đến mức nào không?"
"Chuyện này tôi chưa kể," Tôn Vấn Cừ cười rất nhẹ, "Có cần kể không?"
"Kể gì?" Phương Trì nhìn hắn.
"Kể là thằng nhóc này quá non, muốn đè tao lâu như vậy rồi, đến giờ vẫn chưa dám rút súng ra." Giọng Tôn Vấn Cừ mang theo tiếng cười.
"Đệt." Phương Trì cúi đầu cắn một cái lên vai hắn.
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì nữa, Phương Trì cũng không nhúc nhích, môi vẫn dính sát trên vai hắn, trầm mặc rất lâu mới lại nhỏ giọng mà hỏi một câu: "Vậy anh...có muốn không?"
"Tôi à, vẫn chịu được," Tôn Vấn Cừ sờ lên cánh tay cậu, "Nhưng nếu mà cậu không ngại, thấy tuốt chán rồi, thì tôi cứ làm cậu trước, cậu thấy thế nào?"
"Là anh nói hôm nay mệt rồi bảo tôi tự giải quyết!" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.
"Đúng," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Tôi cũng không bảo hôm nay mà."
"Vậy thì ngày mai." Phương Trì nói rất kiên quyết.
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
Một lúc sau, Phương Trì liền bồi thêm một câu: "Chỗ anh có phim đúng không, cho tôi...xem đi."
Tôn Vấn Cừ không nhịn được cười ra tiếng, cười đến nửa buổi cũng không ngừng được: "Ai, được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook