Phỉ Hoạn
Chương 5

Đầu thu Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám, ngoài thành Bình Châu gió thu năm nay đặc biệt đến sớm. Trên núi Long Ngâm, sương dày đặc phủ kín cả một mảng rừng đìu hiu. Người Khiếu Nhiên trại ẩn trong lớp lớp lá đỏ trải khắp núi, nhìn đội nhân mã vội vã ra khỏi cửa thành, một đường hướng về Tây Bắc.

Tiếng vó ngựa di chuyển, người đi đầu vận một bộ hắc y kính trang, lưng mang cung tên, eo giắt trường kiếm. Trong lúc phóng ngựa trên đường, gã cảm giác tựa như có người đang theo dõi, đưa mắt ra xa nhìn về hướng sườn núi, vừa lúc hé ra gương mặt cương nghị đoan chính, rõ ràng là thủ hạ đệ nhất tâm phúc của Lạc đốc quân, Chung Việt. Gã trở tay xoay người, giương cung cài tên, “Vút ——” một tiếng xé gió vang lên, mũi tên xuyên mây bay qua sát lỗ tai Điền sư gia, cắm thật sâu vào thân cây sau lưng lão, lông vũ tuyết trắng trên cung tên vẫn còn rung rung không ngừng.

“Ta thao!” Tiểu lão đạo kinh hãi nhảy dựng, mông như bị lửa đốt nẩy lên cao ba trượng, khẩn cấp quyết đoán mà tóm ống tay áo Yến Khiếu, co rụt đầu lại, đem thân mình toàn bộ trốn phía sau hắn.

Nhóm người Chung Việt đi càng lúc càng xa, chốc lát đã biến thành vài chấm đen nhỏ bé ở cuối đường.

Điền sư gia bị hoảng hồn chưa kịp trấn định, run rẩy đưa tay gỡ xuống vài chiếc lá trên đầu, vò nát thuốc bỏ vào trong tẩu, “Động tác rất nhanh. Ruồi bọ ngửi được mùi cũng không thấy nhanh như vậy.”

Yến Khiếu nhìn về hướng Tây Bắc, thẳng đến khi những chấm đen mờ nhạt hoàn toàn không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt: “Y thật sự rất vội.”

Đều nói Hộ quốc công Yến gia xuất thân binh nghiệp, hành sự như sấm rền gió cuốn. Kỳ thật, một khi liên quan đến bản thân, họ Lạc kia so với bất cứ ai đều nhanh hơn.

Điền sư gia nghĩ nghĩ, nghiêng đầu sang chỗ khác không lên tiếng: “Hừ.”

Yến Khiếu vui sướng mà kéo kéo khóe miệng: “Trở về thôi, người đều đi cả rồi. Về sau thời gian còn rất dài.”

Bốn châu ở Tây Bắc bọn họ vươn tay không tới, trước mắt muốn đứng tại Tây Bắc gầy dựng đại nghiệp, nhất định phải nắm chặt ải Võ Vương vào trong tay, sau đó mới có thể tính đến mưu đồ khác. Quân quyền Tây Bắc, vị trí gia chủ của Lạc gia, lúc này thậm chí không thể nói đến…

Năm đó Thái tổ hoàng đế cùng Hộ quốc công Yến gia đời thứ nhất chính là dựa vào ải Võ Vương mà nhòm ngó đến ngôi báu Trung Nguyên.

Phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại vẫn là dáng vẻ như ngày đó khi Lạc Vân Phóng đến, nói dễ nghe là không gian rộng rãi thoáng đãng, thành thật mà nói chính là trống không một vật. Trừ bỏ mấy cái ghế dựa cùng người ngồi trên ghế, còn lại chỉ có vài chiếc lá khô bị gió thổi vào.

“Nhà chỉ có bốn bức tường a…. Trộm đến cũng phải khóc mất.” Điền sư gia nhớ tới nửa phần thu hoạch đột nhiên mất đi, trong tim đến giờ vẫn còn co rút co rút phát đau, “Năm đó khi một đường tiến lên phía bắc, tốt xấu gì cũng có cái chén bể.”

Đại đương gia huyết khí phương cương dùng tay quạt gió, kéo mở vạt áo, lộ ra tảng ngực lớn trần trụi: “Ít đồ có chỗ tốt của ít đồ, mát mẻ.”

“Đúng là mát mẻ, đông đến mức đáy lòng ta bốc lên khí lạnh luôn này. Ai nha, ta đây một lão già bị thấp khớp, cũng không biết có thể chịu đựng đến đầu xuân sang năm hay không.” Tiểu lão đạo đã từng đi qua khắp hang cùng ngõ hẻm, nói khóc liền khóc, ngay cả nước ớt cũng không cần dùng. (ý là không cần dùng ớt cay mà mắt vẫn chảy nước)

“Đừng nha lão Điền, lão chớ mang bộ mặt khóc lóc thảm thiết như vậy, lại còn bệnh thấp khớp…. Sáng sớm lão xuống núi lấy sương đọng cho Phi tỷ tỷ của ta, ta đều thấy. Nếu không phải Phi tỷ tỷ ngăn cản, lão đã hăng hái nhảy nhót lưu loát, giậm chân một cái là có thể leo lên đỉnh núi rồi.” Phi nương là góa phụ, một mình ở dưới chân núi mở một quán trà nhỏ bán một chung trà lớn.

Thấy lão rầu rĩ, Yến Khiếu lấy lòng mà ngồi xổm xuống, lấy ra mồi lửa, tự tay châm thuốc cho lão: “Lão Điền, Điền lão, Điền sư gia của ta. Chuyện lần đó ta biết lão tức giận, nhưng về sau nhất định sẽ là những ngày tháng tốt lành. Lão trước kiên nhẫn dùng chiếc lá rách, chờ sau này, ta sẽ cho lão những thứ tốt nhất. Điền Yên, tơ vàng thượng hạng Điền Yên. Ta sẽ đặt chúng ở đầu giường của lão, trải đệm giường cho lão, để cho lão nằm mơ cũng cảm thấy thơm mát.”

Nhị đương gia Yến Phỉ () chạy lại hảo tâm nhắc nhở: “Ca, không có tơ vàng Điền Yên, chỉ có tơ vàng gỗ lim, cái đó làm quan tài mới thích hợp.”

() Yến Phỉ (斐: văn chương, đẹp đẽ)

Sơn phỉ (匪: trộm cướp, cường đạo).

Nhị đương gia trời sinh lớn lên tuấn tú, môi hồng răng trắng một đôi mắt hoa đào, nhìn ai cũng đều mang theo vài phần ẩn ý đưa tình. Các cô nương từ trên núi đến dưới chân núi đều bị hắn mê hoặc điên đảo. Lúc trước muội muội của Đại đương gia Thương Lang trại kêu khóc đòi gả cho hắn, hết thắt cổ lại đến náo loạn bốn năm hồi. Nhưng từ lúc có Lạc đốc quân, hướng gió thành Lạc Nhạn liền toàn bộ thay đổi, người trong mộng mà các đại cô nương tiểu tức phụ đều tâm tâm niệm niệm nhất loạt biến thành quý công tử đoan chính đại khí, giá thị trường của Nhị đương gia tri kỷ thích cười lúc này liền tuột dốc không phanh.

Chẳng sợ hàng so với hàng, chỉ sợ người so với người. Hôm qua vẫn còn là miếng thịt tươi mới mẻ, đảo mắt một cái đã bị ép thành bã đậu.

Ngay cả cô nương bưng trà rót nước có khuôn mặt tròn tròn trong Khiếu Nhiên trại cũng nhìn ra: “Anh hùng rồi cũng có lúc đến tuổi xế chiều, mỹ nhân chung quy cũng sẽ già. Nhị đương gia phong lưu phóng khoáng của chúng ta nha, hiện nay chính là bánh nguyên tiêu (trôi nước) tháng hai, là bánh chưng sau tết đoan ngọ, bánh trung thu ngày mười sáu tháng tám, quá thời rồi!”

Truyền đến truyền đi lại truyền vào trong tai Nhị đương gia, một đôi mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc lúc này tức giận đến có thể nhỏ máu.

Đáng đời ngươi không còn làm cho người thích! Yến Đại đương gia vừa trừng mắt, Yến Phỉ cúi đầu ủ rũ, ngoan ngoãn cụp đuôi lôi kéo Tam đương gia bên cạnh tiếp tục suy nghĩ xem làm thế nào viết thơ tình cho hoa khôi Âm nương tử của Vân Hải các dưới chân núi.

Yến Khiếu nhìn thấy càng tức giận: “Lão nhị ngươi có chút tiền đồ được không! Một đại nam nhân, cả ngày Hoa Nhi, a Tuyết, Kỷ Kỷ.”

Xoay người duỗi ra cánh tay, đáp trên đầu vai Tam đương gia, Đại đương gia mặt mày hớn hở, cả khuôn mặt đều lộ ra gió xuân: “Lâu tiên sinh, có rảnh ngươi cùng ta tán gẫu, ta vừa học qua câu thơ: Tửu lực tiệm nùng xuân tư đãng, uyên ương tú bị phiên hồng lãng.”

(Men rượu dần nồng, ý tình thắm đượm. Chăn thêu uyên ương xao động đợt sóng hồng — Trích từ bài Phượng Tê Ngô của Liễu Vĩnh.)

Cho ngươi nhàn hạ xuống núi nghe hát dân gian! Lại đi học cái thứ loạn thất bát tao! Hảo hảo một Nhị đương gia lại bị ngươi làm hư!

Tam đương gia không tiếp lời, yên lặng cúi đầu uống trà. Những người còn lại người thì ngẩng đầu nhìn trời người thì cúi đầu ngẩn người, ai cũng không định đáp lại hắn. Cùng vị đương gia như thế này, rất dọa người….

“Lạc Vân Phóng… Ngươi thật sự tin y?” Hút một hơi thuốc, thần sắc Điền sư gia dần trở lại bình thường, “Việc này, không thể sơ suất.”

Khổ tâm tính toán chuẩn bị nhiều năm như vậy, đặt cược toàn bộ tính mạng của bọn họ cùng người của Khiếu Nhiên trại, chỉ cần một chút sai lầm cũng trở thành đại họa.

Cách một tầng sương khói lượn lờ, Yến Khiếu không gật đầu cũng không lắc đầu, duy chỉ thấy một đôi mắt lóe ra tinh quang. Không biết nhớ ra cái gì, trên mặt hắn thoáng hiện ra vài phần tiếu ý: “Y đến Bình Châu chính là vì một ngày nào đó có thể nở mày nở mặt trở lại kinh thành. Chuyện của chúng ta đối với y mới có lợi.”

Cho nên, vũng nước đục này Lạc Vân Phóng nhất định sẽ bước vào. Chung Việt rời thành chính là minh chứng tốt nhất.

Linh Châu cùng Thanh Châu cục diện hỗn loạn, phải chuẩn bị chu toàn mới có thể động thủ. Vốn cứ tưởng rằng, ít nhất phải chờ đến đầu xuân năm sau, không nghĩ tới, Lạc Vân Phóng vội vàng hơn hắn nghĩ. Điều này rất có ý vị, bất quá mới chỉ hơn hai tháng, vị tân nhậm đốc quân chưa trải đời này đã đem nha môn Bình Châu phủ từ trên xuống dưới nắm giữ chặt chẽ. Gặp chuyện lãnh tĩnh, làm việc sắc bén, xử sự quả quyết, không hổ là đệ nhất nhân trong số người trẻ tuổi của Lạc gia.

Bộ dạng của y rất đẹp, đây chính là điểm thuận lợi, làm việc gì cũng đều dễ dàng hơn một nửa so với người khác. Thế đạo này vừa thật bi thúc vừa rất vô tình nha….

“Lạc Vân Phóng người này, không phải là vật trong ao.” Tam đương gia luôn cùng đám Yến Phỉ nói chuyện đột nhiên ngắt lời. Tam đương gia họ Lâu, thích ăn mặc theo kiểu văn sĩ, toàn thân trường sam vải mỏng, đầu đội khăn văn sĩ màu xanh, tay cầm chiếc quạt lông trắng, khi nói chuyện ngữ điệu nhu nhuyễn ôn nhuận, cử chỉ thanh tao lịch sự, giống như tiên sinh dạy học vân đạm phong khinh trong học đường. Diệp Đấu Thiên khi còn tại thế, phàm là việc gì khó giải quyết, đều cùng hắn thương lượng. Từ khi Yến Khiếu tiếp nhận Khiếu Nhiên trại, từ trên xuống dưới đều tôn hắn một tiếng Lâu tiên sinh.

“Anh hùng sở kiến lược đồng (có cùng cái nhìn), ta thích cùng Lâu tiên sinh nói chuyện.” Vừa nghe có người khen Lạc Vân Phóng, Yến Đại đương gia vui tươi hớn hở nhếch miệng khoe, “Không phải ta khoe khoang, tài năng của y…”

Tam đương gia chậm rãi thong thả phe phẩy quạt: “Sự tình trọng đại, cần chậm rãi tính toán. Làm việc cẩn trọng, với chúng ta có lợi mà không hại.”

“Lời này rất đúng.” Điền sư gia liên tục gật đầu, gõ gõ tẩu thuốc, lại giội thêm một thùng nước lạnh, “Đừng lại giống như lần trước, vội vàng không rõ ràng, cho kẻ khác hưởng lợi.”

Nửa phần thu hoạch a, Dạ Kiêu, Thương Lang… bảy tám phỉ trại, nửa phần toàn bộ gia sản! Không nhìn thấy đại môn ngoài kia bị xe công thành đánh vỡ, đến bây giờ vẫn còn là một lỗ hổng trống trải sao? Đó là bộ mặt của Khiếu Nhiên trại nhà lão a! Trên mặt nhà ai mà chẳng lộ ra dáng vẻ hành tẩu giang hồ? Lần này phá đại môn, chiêu đãi các vị lục lâm đồng đạo, coi được sao? Có ý nghĩa sao? Bộ mặt Khiếu Nhiên trại có còn muốn hay không đây?

“Lão Điền, Điền lão, Điền sư gia của ta. Lão an tâm, ta có chừng mực.” Trấn an mà vỗ vỗ lưng lão, Yến Khiếu đứng dậy, khoanh tay đi về phía chủ vị, “Lão không tin người khác, chẳng lẽ cũng không tin ta?”

“Yến đương gia, lão hoàn toàn tin ngươi.” Ngày ấy trong phòng khách của Đốc quân phủ, Lạc Vân Phóng lưng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, đáp trả không một tia chần chờ.

Lúc đó hai người ngồi đối diện nhau, hương hoa sơn chi ngoài cửa sổ ngọt nị cùng tiếng gió xào xạc, bốn mắt nhìn nhau, hắn không lùi, y không nhân nhượng, gương mặt nhất tề đoan túc, tùy ý tầm mắt va chạm đan chéo lại dây dưa. Thời gian ngưng lại, yên tĩnh đến có thể nghe tiếng cây kim rơi xuống đất. Một lúc lâu sau, Yến Khiếu nở một nụ cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt. Hắn trầm giọng đặt câu hỏi: “Ngày đó hai nhà chúng ta liên thủ, Lạc đại nhân thật ra có tâm tư muốn một mẻ diệt sạch Khiếu Nhiên trại của ta đi?”

Như là không ngờ được hắn sẽ hỏi như vậy, Lạc Vân Phóng thật sâu nhìn hắn, đuôi lông mày khẽ nhếch, đáy mắt vẫn là băng lạnh không thể phá vỡ: “Yến đương gia cũng không phải là “Cơ duyên xảo hợp” bắt đi xá đệ sao?”

Ta tính kế ngươi, ngươi cũng từ đầu tới cuối đề phòng ta. Ngươi không tin ta, ta cũng chưa từng tin ngươi. Hai nhà cũng không phải kẻ ngốc, ai cũng đừng khóc ai đáng thương. Chuyện sau này, ta cưỡi lừa xem hát, từng bước một chờ xem.

“Nếu bàn về hợp tác, trước mắt y là người tốt nhất.” Thấy Điền sư gia muốn nói lại thôi, Yến Khiếu vỗ vỗ bàn tay, từng câu từng chữ thong thả nói, “Chúng ta không có nhiều thời gian.”

Một phòng vắng lặng, chỉ có âm thanh của tiếng nói còn lượn lờ, trầm thấp xoay quanh uốn khúc. Chư vị đương gia thân thể chấn động, vẻ lười nhác đọng trên mặt phút chốc tan thành mây khói, vẻ mặt lúc này đều chuyển sang nghiêm túc.

Điền sư gia cầm tẩu thuốc hút mạnh một hơi: “Ngươi là Đại đương gia, chúng ta nghe theo ngươi.”

Yến Khiếu vừa lòng gật đầu, vuốt cằm như có điều suy nghĩ: “Bất quá, nếu như y có thể tin ta, vậy càng tốt.”

Người Lạc gia gà mẹ bảo vệ gà con, chỉ tin người nhà.

“Vậy liền trở thành người Lạc gia đi.”

Thanh âm cúi đầu tự nói này chỉ có mấy người ngồi trước mới nghe được rõ ràng. Quạt lông phe phẩy trong tay Tam đương gia dừng một chút, đột nhiên nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhị đương gia chớp chớp mắt, ngốc hồ hồ chờ nghe câu kế tiếp. Điền sư gia trong lòng xẹt qua một cơn gió lạnh, mơ hồ có dự cảm không tốt.

Ngày hôm ấy, sau giờ ngọ, gió lạnh run, trời âm u, mặt trời ảm đạm.

Khiếu Nhiên trại từ lão già cho tới trẻ nhỏ, từ trên xuống dưới, phàm là ai đi ngang qua trước cửa phòng nghị sự đều có thể nhìn thấy Đại đương gia của bọn họ khôi ngô vĩ ngạn, tự xưng anh tuấn bất phàm, ngồi ở chủ vị xoa xoa tay, nhíu mày trầm tư: “Làm thế nào để thành người Lạc gia đây?”

“Đáng tiếc a, nương nương trong cung kia là Đường tỷ của y, họ hàng của y ngay cả một cô nương cũng không có. Vân Lan thì, trông cũng rất khá, nhưng tuổi quá nhỏ, không hạ thủ được…”

“Yến Phỉ đối với nữ nhân rất có năng lực, không biết với nam nhân thì thế nào? Nói như thế nào cũng là các huynh đệ một đường đi theo mình, không được. Vẫn là tìm người khác đi.”

Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng đơn giản dứt khoát kéo ra vạt áo, trái nhìn phải nhìn, đối với bộ ngực trần trụi của mình nhíu mày cười nhạt: “Châm ngôn nói, cầu người không bằng cầu mình. Chậc chậc, diện mạo này của ta, dáng người này, cơ bắp này, eo tốt chân tốt thận càng tốt, tuyệt!!”

Cô nương có khuôn mặt tròn tròn đang quét dọn ngoài phòng nghị sự nhịn không được giật mình một cái, chấn động ngã xuống đất nổi da gà.

Hoàng hôn tây sơn, mây tía như khói.

“Phật nói, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.” Đại đương gia ngẩng đầu bước ra xuất hiện trước mặt mọi người, hai mắt như lửa, thần sắc ngưng trọng.

Từng chữ từng lời, nặng tựa ngàn cân. Hắn khí khái nghiễm nhiên, hắn nói năng khí phách, hắn đội trời đạp đất, trông về phía trước không thấy người xưa, nhìn lại phía sau không thấy kẻ mới đến, như máu tàn dương trong gió tây đơn độc, buồn bã bi thương cơ khổ ai thán: “Người giang hồ hành sự trọng nhất một chữ ‘Nghĩa’, Yến Khiếu ta không thể vì bản thân mà bán huynh đệ của mình. Cho nên, vẫn là ta đi đi.”

Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản. (Gió tiêu diêu, sông Dịch lạnh căm. Tráng sĩ một đi không trở về)

Yến Đại đương gia không tiếc thân mình, thề sẽ đem Lạc đốc quân áp dưới thân! Câu dẫn, tấn công, đẩy ngã, Yến lão Nhị nói, với chuyện như vậy, nam nữ đều giống nhau, nắm cái tay nhỏ bé, hôn cái miệng nhỏ nhắn, rồi mò mò sờ xuống đùi.

Cái gọi là xả thân vì nghĩa, cái gọi là đại nghĩa lăng nhiên, cái gọi là vứt đầu lâu vẩy nhiệt huyết. Quả nhiên nghiêm nghị bất khuất, quả nhiên dũng cảm đại khí, quả nhiên trung nghĩa vô song. Chỉ cần xem nhẹ một chút thần thái phi dương trên đuôi lông mày kia, chỉ cần không nhìn trên khóe mắt kia một tia không thể chờ được, chỉ cần không chú ý trên khóe môi kia một chút phấn khởi kích động “Lão tử thật ra rất mong chờ cơ hội này”, thì hết thảy vẫn là dạt dào tình cảm, kích động tứ phía, thực khích lệ nhân tâm, thực tốt đẹp.

Có người cúi đầu che mặt, có người mờ mịt nhìn chung quanh, có người nghẹn họng nhìn trân trối —— đằng trước nói vô nghĩa nhiều như vậy, không phải ngài muốn nói chính là một câu cuối cùng này sao?

Kịp phản ứng trước tiên chính là Điền sư gia. Tiểu lão đạo trừng mắt, râu mép run rẩy, nhảy dựng lên, cầm tẩu thuốc đập thật mạnh vào đầu của hắn: “Ta biết ngươi có tâm tư này mà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương