Bởi vì đang là sáng sớm nên khi Diệp Tịch Vụ đến công trường homestay thì chẳng có ai.

Thầy Hà đã chờ sẵn ở đó, hai người dạo quanh mấy điểm thoát nước một vòng, sửa lại xong xuôi bản thiết kế một lần nữa.

Nhưng mới đến khoảng 8 giờ, Diệp Tịch Vụ nghĩ một chút rồi hỏi thầy Hà: “Bác có chìa khoá lâu vương không?”
Thầy Hà tỏ vẻ “Cuối cùng cậu cũng nhớ tới phải đi xem rồi à”, cười bảo: “Có thì có nhưng thật ra khoá mật mã đã cài đặt xong rồi, cậu nhập mật mã là được.”
Diệp Tịch Vụ hơi ngại: “Cháu không biết mật mã…”
“Cậu không biết tôi lại càng không biết.” Thầy Hà giật dây anh, “Đi, tôi đi cùng cậu thử một chút xem sao?”
Lâu vương không hổ là lâu vương, không biết Giản Tinh Lai nghĩ thế nào về cái thiết kế này.

Cả một khoảng đất rộng dưới chân núi mà chỉ có một toà biệt thự bốn tầng, tính bảo mật và riêng tư đều là cấp độ cao nhất.

Lúc Diệp Tịch Vụ khảo sát khu vực xanh hoá đã nghĩ chỗ này nên dành cho mấy ngôi sao hàng đầu ở, kể cả flycam của đám săn ảnh cũng không vào được, mà vào được thì cũng không chụp được gì.
Bởi thầy Hà đã từng vào một lần nên đi trước dẫn đường.

Sân trước lâu vương có một hàng rào bảo vệ, bên trên phủ đầy dây thường xuân, ngay cả cổng vào cũng chẳng dễ tìm.
Cành lá tốt tươi tầng tầng lớp lớp rủ xuống, nom hệt một tấm rèm cửa.

Thầy Hà chỉ vị trí khoá mật mã cho anh, Diệp Tịch Vụ giơ tay nhẹ nhàng gạt lá cây ra.
“Cháu không biết mật mã thật mà.” Diệp Tịch Vụ rất bối rối.


Mặc dù Giản Tinh Lai nói nhà này là chuẩn bị cho anh nhưng từ đó tới giờ vẫn chưa từng nói cho anh mật mã.

Anh mở sáng màn hình nhưng không biết tiếp theo nên bấm cái gì, chỉ biết bất lực đứng tại chỗ.
Chẳng rõ có phải thầy Hà lớn tuổi tâm tình tốt không mà tươi cười vui vẻ bảo: “Ấn bừa đi, thử đại mấy cái xem nào.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Diệp Tịch Vụ nghĩ một chút, chỉ đành thử nhập mật mã sinh nhật Giản Tinh Lai.
Thầy Hà: “Nhập sinh nhật cậu xem, chẳng phải phim truyền hình toàn thế sao.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Kết quả thế mà mở được thật.
Thầy Hà đắc ý cười bảo: “Tôi bảo mà, phim truyền hình cũng có lý đấy chứ.”
Diệp Tịch Vụ không còn gì để nói.

Thật ra anh còn hơi ngại mà thầy Hà lại kích động còn hơn cả anh: “Tôi đợi ở ngoài này, cậu tự vào xem đi.”
Diệp Tịch Vụ: “Bác không vào ạ?”
“Ôi dào, mấy cái bất ngờ lãng mạn này sao lại để người ngoài vào cùng được.” Thầy Hà đẩy anh một cái, “Mau vào đi.”
Không giống biệt thự ở Hồ Đông của Giản Tinh Lai, sân trước lâu vương lớn hơn nhiều.

Diệp Tịch Vụ đi một vòng không phát hiện nơi nào bất ổn.

Thiết kế cũng xem như hợp lý, hòn non bộ, đình nghỉ mát không thiếu cái nào.
Nhưng nhìn ra được Giản Tinh Lai đã sớm nghĩ Diệp Tịch Vụ sẽ vào ở nên đã xây xong nhà kính trồng hoa ở góc đông bắc.


Diệp Tịch Vụ khom lưng đẩy cửa rào, nhận ra lều kính và dụng cụ tưới nước đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Nói không cảm động thì dĩ nhiên là không thể nào.

Dù cho Giản Tinh Lai xấu hổ không biểu đạt, tình cảm cũng chẳng nói rõ ràng nhưng trong tưởng tượng của người đàn ông về tương lai, Diệp Tịch Vụ luôn có thể thấy hình bóng mình trong đó.
Chàng hoàng tử bé của anh ấy à, rốt cuộc cũng cẩn thận gieo một hạt giống hoa Tịch Vụ trên tinh cầu của mình rồi.
Rồi cả ngày lại hốt hoảng lo sợ, sợ hạt chẳng lên mầm, cũng sợ chẳng nở được hoa.
Diệp Tịch Vụ nhìn một vòng quanh nhà kính trồng hoa, viền mắt hơi nóng lên.

Anh cúi đầu, sửa sang lại tâm tình một lần nữa mới tiếp tục sải bước vào trong.
Giản Tinh Lai thật sự thích phong cách cửa sổ sát đất, tầng một cũng theo thiết kế tương tự, khoá mật mã quả nhiên không có gì bất ngờ, vẫn là sinh nhật Diệp Tịch Vụ.
Anh vừa đẩy cửa vào liền phát hiện trên tường treo mấy bó hoa hạ lan hương khô.

Nhưng vấn đề là hoa khô này làm cũng chẳng thành công.

Diệp Tịch Vụ thật sự rất không hiểu rốt cuộc Giản Tinh Lai mua được dạ lan hương khô xấu thế này ở đâu.

Đến gần nhìn lên, chợt nhận ra bên trên còn buộc một tấm thẻ nhỏ.
Mà tấm thẻ này chẳng phải mới viết, Diệp Tịch Vụ chỉ thấy quen mắt cho đến khi mở ra, trên mặt chầm chậm lộ ra biểu cảm vừa khiếp sợ vừa phức tạp.
Những bông dạ lan hương này là những bông hoa đầu tiên Diệp Tịch Vụ tặng Giản Tinh Lai, dùng làm hoa xin lỗi.

Diệp Tịch Vụ căn bản không biết Giản Tinh Lai làm chúng thành hoa khô từ khi nào nhưng nhìn ra được tay nghề đối phương không thạo, cũng chẳng nhẹ nhàng.

Qua nhiều năm như vậy mà còn giữ lại được mấy bó thế này có thể thấy đã là kỳ tích.
Nếu đã thấy dạ lan hương, vậy khi thấy đám hoa hồng khô sắc đỏ thẫm lác đác trên bức tường bên kia thì Diệp Tịch Vụ liền hiểu ngay vấn đề.
Diệp Tịch Vụ quả thật là vừa buồn cười vừa cảm động không chịu được.

Anh đứng nơi chân tường, ngẩng đầu nhìn những bông hoa hồi lâu, chẳng có động tác tiếp theo, mãi cho đến khi, không biết có phải thời gian quá lâu hay do Giản Tinh Lai dán không chắc mà một bông hồng khô đột nhiên rơi xuống.
Diệp Tịch Vụ vì vậy mà nhặt nó lên, cầm trên tay.
Anh cầm hoa lên tầng hai, quả nhiên thấy được chậu Bạc tuyết vạn niên thảo anh tặng Giản Tinh Lai khi lần đầu tiên hai người đi dạo chợ hoa Côn Minh.

Loại thực vật như cây mọng nước rất dễ trồng.

Giản Tinh Lai đi theo Diệp Tịch Vụ lâu như vậy có lẽ cũng có một chút kinh nghiệm làm vườn.

Chậu cây này quả thật là được hắn chăm đến tốt tươi mọng nước, xanh tốt xum xuê.
Ngoại trừ cây mọng nước, còn có những bông hướng dương lẻ tẻ Diệp Tịch Vụ đưa, rồi hoa nhài, Giản Tinh Lai cũng đều giữ lại.

Sau khi lên tới tầng ba, Diệp Tịch Vụ còn thấy được hoa baby và cả một bó hồng Diana được làm thành hoa khô.
Diệp Tịch Vụ cười, cầm Diana lên so sánh với hoa hồng đỏ trong tay mình, nhận ra nhiều năm như vậy rồi mà trình độ làm hoa khô của Giản Tinh Lai vẫn thế, chẳng có chút tiến bộ vượt bậc nào.
Diệp Tịch Vụ vừa cầm vừa bước dọc theo lối đi, ôm hết những bông hoa bảo bối này vào lòng.

Anh đang định bước lên tầng bốn, bỗng nghe được tiếng động từ sân trước.
Diệp Tịch Vụ theo bản năng nhìn ra cửa sổ, mờ mờ phía xa xa, hình như thầy Hà “bịch” một tiếng ngã xuống nơi cửa vào.
Bao ngày trời trôi qua, hiếm khi có hôm không cần ở viện nhưng không quá muốn nghỉ ngơi, hắn nằm trên giường một hồi, nhận ra trên gối đều là mùi của Diệp Tịch Vụ liền vừa thấy ngọt ngào vừa khó chịu.

Rốt cuộc không chịu được nữa, ôm gối Diệp Tịch Vụ thường nằm, kẹp giữa hai chân cọ cọ một hồi.
Nhưng như vậy chẳng khác nào trông mơ giải khát (1), chẳng những không có tác dụng mà còn khiến người ta càng khó chịu hơn.
Vì vậy Giản Tinh Lai dứt khoát ngồi dậy, mở điện thoại.
Hắn gọi đi lần thứ nhất, Diệp Tịch Vụ không nghe máy.
Giản Tinh Lai nghĩ mình thế này, vừa xa nhau đã gọi điện liên lạc cũng hơi ẻo lả, vì vậy để điện thoại sang một bên, lại một mình chịu đựng, lát sau thì buồn ngủ.
Ngờ đâu vừa nhắm mắt, đầy đầu đều là gương mặt Diệp Tịch Vụ, Giản Tinh Lai đỡ trán, bắt đầu hơi ghét bỏ chính mình.
Nhưng Diệp Tịch Vụ vẫn không nhận điện thoại của hắn.
Giản Tinh Lai chờ chờ, liền bắt đầu nôn nóng, vì vậy không nhịn được lại gọi thêm một cuộc nữa.
Bên kia kêu được một nửa thì điện thoại bị ngắt.
Giản Tinh Lai: “…”
Hắn bắt đầu tự hỏi, có nên hỏi Chương Vị Niên một chút không, hỏi xem gọi điện thoại cho bạn trai nhiều quá thì bạn trai có giận không.
__________________________
(1) Trông mơ giải khát: Cuối thời Đông Hán, Tào Tháo chỉ huy quân đội hành quân đánh trận dưới cái nắng như thiêu như đốt trên sa mạc mênh mông, ai cũng khát và muốn được uống nước, nhưng xung quanh bốn bề đều là cát, không tìm được nguồn nước.

Tào Tháo nghĩ ra một cách hay.

Ông nói với các binh sĩ rằng đi thêm một đoạn đường nữa là có thể thấy một rừng mơ rất lớn, ở đó có rất nhiều mơ, vừa ngọt, vừa chua, giải khát rất tốt.

Binh sĩ nghe Tào Tháo nói, bắt đầu tưởng tượng ra vị chua của mơ.

Ai cũng đều ứa nước miếng, thế là tự nhiên không còn cảm thấy khát nữa.

Câu thành ngữ được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương