Phi Điển Hình Cứu Rỗi
-
C30: Chương 30
Edit: Ry
Trên giường Minh Dao có một hộp quà lớn rất dễ thấy.
Loại phong cách này hiển nhiên không phù hợp với anh, dưới ánh mắt trêu chọc của Lâm Chức, Minh Dao hơi mím môi: "Có người nói như vậy sẽ mang lại hiệu quả tốt."
Minh Dao không chỉ hỏi ý kiến mỗi ông nội mà còn hỏi những người khác nữa, trong đó bao gồm thư kí Cao. Lúc anh chọn hộp quà, chính hắn đã đưa ra đề nghị này.
Một món quà nổi bật vừa nhìn đã thấy sẽ tạo cảm giác bất ngờ hơn, nếu cậu Lâm mất một lúc mới nhìn thấy thì chẳng phải hiệu quả sẽ giảm bớt sao?
Thư kí Cao nói vậy, Minh Dao thấy rất có lí, thế là tăng thêm tiền thưởng cuối năm cho hắn.
Lâm Chức tự tay mở món quà, bên trong có hai đồ vật.
Một bức tranh trị giá ba triệu tệ cùng với một đĩa nhạc cổ có tiền cũng không mua được, đều đến từ các bậc thầy đã qua đời. Đây đều là những tác phẩm yêu thích của Lâm Chức, y từng đề cập tới trong lúc thưởng thức tranh hoặc nghe nhạc.
Ý nghĩa của những thứ này vượt quá giá trị tiền tài của chúng, trong mắt Lâm Chức, thứ khiến chúng hấp dẫn đến vậy là vì tấm chân tình của Minh Dao.
Ánh trăng sáng trong rọi vào qua ô cửa, khiến đêm nay trở nên tĩnh lặng tuyệt diệu.
"Em không thích à?"
Minh Dao có chút bất an hỏi thăm, Lâm Chức không có vẻ bất ngờ mà có một loại cảm giác anh không miêu tả được.
"Không, em rất thích, hôm nay em thật sự rất vui."
Lâm Chức nhìn về phía Minh Dao, nở nụ cười rạng rỡ. Y lấy đĩa nhạc kia ra, trong phòng Minh Dao có máy phát, Lâm Chức thuần thục đặt đĩa vào bật lên. Tiếng đàn violon trữ tình như ánh trăng trút xuống, chảy xuôi trong không gian
"Cảm ơn anh, đây là một sinh nhật rất có ý nghĩa với em."
Lâm Chức ôm Minh Dao. Vì chân anh đã khỏi hẳn, chiều cao giữa họ khiến Lâm Chức phải kiễng chân lên mới hôn được.
Tiếng dương cầm như thủy triều chập trùng, khiến không khí nhiễm sự ướt át mờ nhạt.
Đôi mắt Minh Dao sáng lên, ôm Lâm Chức làm sâu hơn nụ hôn này.
Bàn tay anh dán lấy vòng eo Lâm Chức, theo thói quen kéo đối phương vào trong lồng ngực mình.
Cùng người mình thích nhiệt liệt ôm nhau sẽ khiến cho con người vô thức sản sinh ý nghĩ điên cuồng muốn cùng đối phương hòa làm một.
Hộp quà trên giường bị đẩy ra mép, giày dép vứt lộn xộn, bóng người ôm hôn nặng nề ngã xuống bị ánh trăng kéo dài.
Lồng ngực Minh Dao chập trùng, trái tim kịch liệt nhảy lên. Khi Lâm Chức chủ động hôn anh, Minh Dao đã quên mất món quà quan trọng nhất, nhưng nụ hôn của y cũng khiến anh có lòng tin.
Nhẹ nhàng hôn lấy thanh niên mỹ lệ nằm trong lòng mình, ở trần đi tìm thứ anh chuẩn bị đã lâu.
Tấm lưng rộng lớn, đường cong cơ bắp đẹp mà không quá khoa trương kia khiến người ta thích thú, Lâm Chức chống tay ngồi dậy, đợi Minh Dao lấy đồ.
Minh Dao tìm được thứ mình muốn, bình tĩnh đi tới trước mặt Lâm Chức, nửa quỳ bên cạnh cửa sổ, mở ra hộp nhẫn trên tay.
Trong hộp là một cặp nhẫn, viên kim cương xanh lấp lánh chói mắt.
Đây là chiếc nhẫn Minh Dao đã hứa, một cặp nhẫn được khảm viên kim cương xanh đắt đỏ được đấu giá ở Geneva.
"Giờ anh có thể đeo nó lên vì em không?"
Minh Dao có cố giữ bình tĩnh đến mấy thì nhịp thở hơi rối loạn và đôi mắt vẫn bại lộ tâm trạng thấp thỏm của anh.
Đây là ước định im ắng, ước định có phải họ sẽ trở thành người yêu bầu bạn với nhau trọn đời.
Lâm Chức im lặng nhìn anh, cong môi cười: "Em tưởng là đến hôn lễ mới trao nhẫn chứ?"
"Ừ." Đôi mắt Minh Dao càng thêm sáng, tiếng trả lời cũng khàn khàn.
Anh dùng hết lí trí cuối cùng cất kĩ cặp nhẫn, quay người tới gần Lâm Chức.
Tiếng dương cầm đã tới đoạn vui sướng, biểu đạt sự nhiệt liệt dồn dập khi tình nhân gặp nhau.
Quần áo mùa đông tán loạn mềm mại, cả đồ lót bị xé rách, rời sân với trạng thái không thể cứu vãn.
Lâm Chức có chút kinh ngạc, nhưng dường như loại lãng mạn nguyên thủy này đã được khắc sẵn trong bản năng của con người.
Tiếng violon quấn giao vội vàng, âm điệu lúc dài lúc ngắn. Mồ hôi chảy khắp người Lâm Chức, trong nhịp tim của Minh Dao, dường như tiếng nhạc cũng trở nên mơ hồ.
Lâm Chức cảm nhận được khả năng của người chồng đã hoàn toàn khỏe mạnh của mình, không bị giới hạn, một thế giới bao vây giam cầm y không thể trốn thoát.
Ánh trăng bị tầng mây che đậy dần trở nên ảm đạm, dưới ánh sáng mờ ảo, hơi nước ngập đầy trong đôi mắt thanh niên như hổ phách, ngưng tụ nhỏ xuống giữa lay động không ngừng, chỉ là chưa kịp trượt xuống đã biến mất trong những cái hôn.
Bờ môi dù không cười cũng luôn cong cong đỏ thắm quá độ, khuôn mặt mĩ lệ vô hại càng thêm khiến người ta thương tiếc.
"Chức Chức."
Minh Dao khẽ gọi xưng hô thân mật, trái tim thỏa mãn như sắp nổ tung.
Cánh hoa rơi mĩ lệ lại hư ảo dừng trong tay anh hóa thành thực thể, khiến anh khó mà kìm lòng.
Em ấy đã đồng ý kết hôn với mình.
Em ấy đã đồng ý.
Quá nửa đêm, được Minh Dao bế lên di chuyển, Lâm Chức mới chợt phát hiện một vài thứ khá thú vị.
Trong phòng Minh Dao còn giấu một ít vật liệu làm bánh gatô, túi kem nặn hoa còn có cả bơ.
"Cái bánh kia anh làm trong bếp, đồ ở đây chỉ dùng để luyện tập thôi."
Minh Dao thấp giọng giải thích, anh không tiện luyện tập trong bếp, thật sự không quen bị người khác nhìn.
Lâm Chức không ngờ ngay cả bánh ngọt cũng là Minh Dao tự tay làm, một giây sau đã bị anh đặt lên chiếc bàn dùng để luyện tập.
Bánh gatô thơm ngọt và bơ mềm mại đúng là kết hợp tuyệt vời, sẽ không ai phủ nhận điều ấy.
Lâm Chức tùy ý nặn thử một ít, sau đó tiếc nuối nhìn Minh Dao: "Hình như em không có năng khiếu."
Đôi mắt Minh Dao đã không còn tỉnh táo, Lâm Chức bị đau hơi ngửa đầu, lại cười đầy sung sướng.
Năng khiếu của Lâm Chức thật sự quá xuất sắc, Minh Dao nghĩ, dù là về mặt nào.
Tiếng đàn violon đã bị người tắt, đêm khuya có âm thanh của riêng nó. Tiếng nhạc biến mất, nhưng cơn sóng chập trùng vẫn chưa ngừng.
Ban ngày tiến tới khiến chân trời sáng thêm mấy phần, chỉ là ngày đông nắng còn chưa nóng cháy. Minh Dao kéo rèm lại, hoàn toàn ngăn cách ánh sáng.
Anh bế Lâm Chức vào phòng tắm, y ngủ rất say, chóp mũi vẫn còn hơi đỏ vì nước mắt.
Trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, tấm gương phản chiếu khuôn mặt mơ màng xinh đẹp của thanh niên, còn có bóng dáng người đàn ông đang ôm lấy y.
Minh Dao thấy rất có lỗi, anh vốn định để Lâm Chức ngủ nhiều hơn một chút, không ngờ ở bên trong lại kéo dài trễ nải như vậy.
Lâm Chức ngủ rất say, tiếng điện thoại trong áo khoác cũng không khiến y có bất kì phản ứng nào.
Minh Dao lấy di động ra, đôi mắt sắc bén nhìn tên người gọi, bấm kết nối.
"Hôm nay cậu rảnh không, ra ăn một bữa cơm đi. Công việc của tôi ở bên này sắp kết thúc rồi, phải về bên chi nhánh, có khi về sau còn phải tới trụ sở ở nước ngoài, một thời gian dài cũng không thể gặp nhau được."
Trong giọng Quý Song Thành có chút tiếc nuối. Hắn biết lời mời này của mình sẽ được chấp nhận, dù sao thì quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ.
Đầu bên kia điện thoại vẫn im ắng, Quý Song Thành cười nói tiếp: "Tôi nhớ chúng ta còn hẹn đi xem triển lãm tranh, nếu lúc đó tôi ở trong nước thì nhất định sẽ tới. Mà nếu ở nước ngoài có triển lãm tranh thích hợp tôi chắc chắn sẽ nhắn cho cậu, đến lúc đó tôi sẽ làm chủ nhà mời cậu tới chơi."
Cái chớp mắt tiếp theo, hắn nghe được câu trả lời từ bên kia, không phải giọng nói luôn chứa ý cười quen thuộc, mà là một giọng nam lạnh lùng trầm thấp.
"Em ấy không rảnh, vừa mới ngủ."
Quý Song Thành nhìn trên điện thoại hiển thị 10 giờ sáng, không biết phải nói gì.
"Xin hỏi anh là?"
"Minh Dao."
"Anh có thể gửi địa chỉ của mình cho Lâm Chức, nếu anh chuẩn bị đi thì tôi sẽ nhắc em ấy gửi thiệp cưới cho anh."
Cuộc gọi kết thúc, Quý Song Thành nhìn điện thoại, cố gắng xóa đi chút tiếc nuối trong lòng. Đến giờ hắn cũng hiểu ra tại sao vị giám đốc Minh này lại khó tiếp cận như vậy.
Minh Dao đặt điện thoại Lâm Chức sang một bên, nhìn khuôn mặt mềm mại khi ngủ của người yêu, khẽ hôn lên môi y.
Có điều nghĩ tới trước kia Lâm Chức còn đi gặp Quý Song Thành trong tình trạng người đầy dấu vết của anh, con người Minh Dao hơi tối lại.
Lâm Chức đang ngủ ngon bị khoái cảm đánh thức. Y nắm lấy vai Minh Dao, khàn khàn lẩm bẩm: "Em buồn ngủ."
Đến khi Lâm Chức hoàn toàn tỉnh táo, y phát hiện đã mấy ngày trôi qua.
Lâm Chức day ấn đường, nghe thấy tiếng 01.
[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ! Anh muốn đến thế giới tiếp theo luôn hay tạm dừng ở thế giới này, thời gian tạm dừng dài nhất là 7 ngày nha.]
"Về sau thế giới này sẽ ra sao?"
01: [Sẽ biến mất.]
Lâm Chức bỗng trở nên lạnh lùng: "Có ý gì? Nếu như nó sẽ biến mất thì các người để tôi làm chuyện vô ích trong thế giới hư cấu này?"
01: [Không phải như vậy không phải như vậy! Sau khi vết thương lành hẳn thì đương nhiên sẽ biến mất, tức là anh khép lại thế giới này!]
[Giống như là một người có vô số vết thương, mỗi lần chúng ta xuyên tới một thế giới tương đương tiến vào vết thương đó. Nếu như bỏ mặc không quan tâm, những vết thương đó sẽ thối rữa, không chỉ khiến chủ thể đau khổ mà cuối cùng sẽ còn khiến hắn tử vong.]
[Chúng ta chữa khỏi cho một đối tượng nhiệm vụ tương đương với một vết thương sẽ khép lại, thế giới này không có về sau nữa, nó sẽ biến mất, là như vậy đó.]
Lâm Chức: "Tức là những gì cậu nói trước đó đều là lừa tôi? Điểm năng lượng là giả?"
01 oan ức: [Tôi không cố ý, chương trình của tôi được thiết lập như vậy. Sau khi kí chủ thành công tôi mới biết những thông tin này, tôi không cố ý lừa anh.]
[Sau khi kí chủ thành công chữa khỏi tất cả vết thương, anh sẽ nhận được báo đáp, bất cứ điều gì anh muốn!]
Lâm Chức giữ vững tỉnh táo, hồi tưởng những gì 01 vừa nói, tóm được một điểm hỏi lại: "Chủ thể? Tất cả đối tượng nhiệm vụ đều là một người?"
01: [Đúng, mà cũng không đúng.]
[Những đối tượng nhiệm vụ khác không có kí ức, đều là sự tồn tại tương đối độc lập, nhưng xét về bản chất thì họ đều là thể phân liệt của cùng một người.]
01: [Kí chủ anh phải mau chóng lựa chọn. Anh muốn đến thế giới tiếp theo hay muốn dừng lại, đề nghị của tôi là dừng lại, như vậy sẽ giúp anh điều chỉnh trạng thái tốt hơn.]
Đúng là một người thiết kế gian xảo. 01 ngốc nghếch ngây ngô thật, nhưng chương trình của nó có hạn chế, dù có khách sáo giấu giếm thì vẫn sẽ lộ sơ hở.
Nhưng Lâm Chức cũng không thấy có vấn đề gì, đây mới là thiết kế bình thường của một người thông minh. Nếu ngay từ đầu đã đưa ra tất cả át chủ bài thì quá thiếu sáng suốt, xác định y thành công một lần mới tiết lộ một ít bí mật, loại thiết lập này ổn thỏa hơn.
Đều là một người.
Chút buồn phiền bé nhỏ trong lòng Lâm Chức biến mất, trên mặt lại là nụ cười như mọi ngày.
Y đưa ra lựa chọn: [Dừng lại 7 ngày.]
Y gửi tin nhắn cho Minh Dao rồi khoan thai đứng dậy đi vào nhà tắm.
Lâm Chức nói muốn một tuần sau tổ chức hôn lễ, Minh Dao thấy tin nhắn này không còn tâm tư xử lý công việc.
Thậm chí anh còn nhờ ông Minh đã về hưu được rất lâu tới công ty quản lý một phần công việc, bản thân thì vùi đầu vào chuẩn bị hôn lễ.
Không tới nửa ngày, tất cả mọi người đều biết người cầm lái của tập đoàn Minh Thị chuẩn bị kết hôn.
Cừu Thanh Vanh nhận được thư mời thầm thấy may mắn, mà cậu ba Tào trước đó phát ngôn thiếu suy nghĩ lại bị người nhà đập cho một trận. Hồ Đồng thì chuẩn bị quà cưới ngay trong đêm, Quản Ý nhận được tin tức cũng gửi tới một phần quà.
Cùng ngày diễn ra hôn lễ, quà của Quý Song Thành được Hồ Đồng mang tới.
Minh Tri Tề nghe tin cũng gửi một món quà. Bên trong là rất nhiều ảnh chụp của mẹ Minh Dao, còn có thiệp chúc mừng viết tay và hai lá bùa bình an, đây là tín hiệu đã buông bỏ.
Sau khi trao nhẫn, đến đoạn hôn, Lâm Chức chủ động hôn Minh Dao, nhẹ nhàng cười với anh: "Hẹn gặp lại."
Người yêu dấu, em cứu vớt sinh mạng của anh, và anh cũng mang lại cho em một cuộc sống mới.
______________________________________
Cuối cùng cũng lết xong thế giới thứ nhất =)))))))))))))) Chắc nhiều người tưởng tui drop bộ này cmnr nhưng hong có nha =))))))))) Chả mấy khi kiếm được truyện tà răm như dị phải cố chứ =)))))))))))
Nhắc lại là truyện pỏn ver Tấn Giang nên cũng không có âm mưu dương mưu gì đâu nhé, đơn thuần là công thụ chim chuột với nhau thui =))))))
Tui tạm nghỉ ốm, tới chừng cuối tháng 11 đầu tháng 12 sẽ bắt đầu đăng chương lại cho bộ này nhe ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook