Phi Chính Quy Luyến Ái
-
Chương 25: Thật sự làm bảo mẫu
Một giờ sau, Lục Diêu bị đưa đến tòa nhà được một đám thủ vệ sâm nghiêm, theo hiểu biết của hắn về nơi này thì còn chưa phán đoán được đây là sở nghiên cứu hay bệnh viện, bị hai người đưa đến ngoài cửa một gian phòng, chỗ đó còn có mấy quân nhân vẻ mặt đau khổ ngồi xổm trước cửa, bên cạnh còn có một cái xe đẩy đầy đồ ăn nóng hổi, bọn họ vừa thấy Lục Diêu đến nhất thời mắt sáng lên, như là ác lang thấy thịt mỡ thơm ngào ngạt.
Nam nhân trung niên mang kính mắt đứng một bên bọn họ đến đây, liền chủ động giải thích với Lục Diêu, “An Duy Tư thượng tướng trong quá trình chấp hành nhiệm vụ bị một loại ký sinh chủng lần đầu phát hiện ký sinh, loại ký sinh chủng này tựa hồ sẽ ảnh hưởng tới lý trí con người, thượng tướng không cho phép chúng ta tới gần, cân nhắc đến việc dị trùng sẽ không thương tổn ngươi, cho nên chúng ta suy đoán có lẽ đặc tính này của ngươi cũng ảnh hưởng tới ký sinh chủng này.” Giải thích xong, nam nhân mới báo cho Lục Diêu biết nhiệm vụ của hắn, “Việc ngươi cần làm rất đơn giản, để thượng tướng ăn đồ ăn này, bởi vì không biết có sinh ra phản ứng xấu không, nên không thể sử dụng dịch dinh dưỡng. Hôm nay là ngày thứ năm, thật sự nếu không ăn có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Không nghĩ tới là loại chuyện này, Lục Diêu lại không cảm giác thoải mái, chính hắn cũng không rõ ký sinh chủng có thể cho hắn mặt mũi hay không, nếu không được thì hiển nhiên là tính mạng sẽ nguy hiểm.
“Chúng ta đều ở ngoài cửa, cửa vẫn mở rộng, nếu có gì ngoài ý muốn chúng ta sẽ lập tức cứu ngươi.”
Thở dài, Lục Diêu biết ý nguyện của mình sẽ không được đoái hoài, vì thế liền đẩy xe thức ăn nhẹ nhàng mở cửa.
Thả nhẹ cước bộ đi vào phòng, Lục Diêu liền thấy An Duy Tư ngồi trên giường bệnh, thần sắc uể oải, hiển nhiên là do đã lâu chưa ăn gì khiến y tiều tụy không chịu nổi, nhưng khi nghe có tiếng động lại vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên.
Lục Diêu thấy An Duy Tư chỉ nhìn mình chằm chằm, không có thêm động tác gì, liền thử đi thêm vài bước, đối phương bỗng nhiên bày ra tư thế chuẩn bị tiến công, biểu tình âm lệ, ánh mắt lại không phải đang nhìn Lục Diêu.
Phát hiện đối phương nhìn về sau, Lục Diêu hơi do dự, cuối cùng xoay người đóng cửa lại. Người bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong, gấp đến độ xoay quanh nhưng cũng không dám đi vào.
Sau khi cửa đóng lại, An Duy Tư hiển nhiên thả lỏng hơn, con ngươi ngân bạch nhìn chằm chằm Lục Diêu, Lục Diêu không dám vọng động, hai người cứ giằng co như vậy.
Sau một lúc lâu, thấy đối phương không có ý định công kích, Lục Diêu thử thăm dò tiến tới vài bước, An Duy Tư vẫn không có động tác, tùy ý Lục Diêu tới bên mình.
“An Duy Tư, ăn cơm.” Nếu đối phương đã nói hắn không cần sử dụng kính ngữ, Lục Diêu liền cung kính không bằng tuân mệnh.
An Duy Tư lại vẫn không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Lục Diêu, xem như vậy căn bản không nghe hiểu Lục Diêu nói cái gì, thân thể thả lỏng xuống, lại khôi phục bộ dạng uể oải không phấn chấn ban đầu, ánh mắt nhìn Lục Diêu lại như có vài phần ủy khuất.
“……” Xem ra nam nhân kia bận tâm tới tâm tình của mấy người quân nhân, nên nói uyển chuyển một chút, thế này đâu chỉ là ảnh hưởng lý trí, căn bản là ảnh hưởng trí lực đi.
Thế nhưng chẳng lẽ là ảo giác sao, thế nào lại cảm giác An Duy Tư thế này có điểm quen mắt.
Xác nhận An Duy Tư không có địch ý với mình, Lục Diêu thoáng thoải mái một ít, lôi kéo tay An Duy Tư ngồi vào bàn bên cạnh, dọn đồ ăn ra, Lục Diêu nhét dao nĩa vào tay An Duy Tư, sau đó…… Hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi phát giác đối phương không thể sử dụng bộ đồ ăn, Lục Diêu sắc mặt trở nên xanh mét, nhưng vẫn bất đắc dĩ lấy lại dao nĩa, xắt miếng đồ ăn đưa tới miệng An Duy Tư. Đây là lần đầu tiên trong đời này Lục Diêu bón cho người khác.
Đáng để ăn mừng là đối phương coi như phối hợp, nếu thật sự trí lực thoái hóa đến như tiểu hài tử hồ nháo, thì Lục Diêu không biết bản thân có thể nhịn xuống không đánh người hay không.
Bón xong miếng cơm cuối cùng, Lục Diêu đặt bát đĩa vào xe đẩy định rời đi, thấy hắn muốn đi, An Duy Tư lập tức kéo lấy góc áo Lục Diêu, Lục Diêu quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn y, đối phương trong loại áp bách vô thanh này, không hề áp lực yêu cầu: “Giao phối.”
Lục Diêu một bàn tay chụp lên cái đầu ngân bạch kia, cũng không quay đầu liền bỏ đi.
Ra cửa, hắn lại đối mặt với hàng loạt ánh mắt lục quang lóe sáng, Lục Diêu nhất thời có loại cảm giác bất an.
Rời khỏi gian phòng đó không đến năm phút, Lục Diêu lại trở lại, lần này là thường trú.
Bị đưa ra yêu cầu như vậy hắn cũng coi như có trong dự kiến, điều duy nhất làm hắn ngoài ý muốn là những người này sao lại yên tâm giao An Duy Tư cho kẻ thân phận không rõ như mình? Nghĩ nghĩ, đại khái là bởi vì vũ lực trị chênh lệch rất xa.
Đen mặt ôm chăn vào phòng, Lục Diêu không phải không yêu cầu kê thêm một cái giường nữa, thế nhưng bọn họ tỏ vẻ bọn họ vừa vào phòng sẽ nhận được công kích không chút lưu tình của An Duy Tư, nếu Lục Diêu muốn kê giường, chỉ có thể tự kê.
Nhìn chằm chằm cái tên thấy mình vào thì có vẻ thật cao hứng, Lục Diêu mang theo ác ý nghĩ đợi An Duy Tư khôi phục bình thường, nhất định sẽ vì chuyện mình từng làm mà xấu hổ đến độ hận không thể tự sát đi.
Xứng đáng!!
Nghĩ vậy, tâm tình Lục Diêu rốt cuộc tốt lên một chút, nâng cằm có hứng thú nhìn An Duy Tư đang ngóng trông nhìn hắn, bỗng nhiên có điểm tò mò cái từ lúc trước An Duy Tư nói, thì ra trong lòng An Duy Tư làm tình = giao phối?
Phòng bệnh này cấu tạo rất đơn giản, một chiếc giường lớn, một cái bàn, mấy cái ghế dựa, không còn gì khác.
Đơn điệu tới mức Lục Diêu trừ nhìn chằm chằm An Duy Tư thì cũng không có lựa chọn khác.
Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng An Duy Tư đích xác rất ưa nhìn, mà hiện tại không còn biểu tình băng lãnh nghiêm túc lúc trước, bộ dáng đơn thuần vô tội này cũng coi như khả ái, không biết vì sao luôn khiến Lục Diêu cảm giác…… rất giống bạch miêu.
Thấy Lục Diêu nhìn chằm chằm mình, An Duy Tư chủ động sát lại càng gần, lúc y di chuyển Lục Diêu nghe được một ít động tĩnh nhỏ vụn, tựa hồ là từ trên người An Duy Tư truyền đến.
Thanh âm này có điểm quen tai.
Mày nhảy dựng, Lục Diêu đè An Duy Tư lại, giật nhẹ cổ áo bệnh nhân của đối phương – chỉ thấy một tiểu chuông khả ái được đeo trên cổ, Lục Diêu có thể tưởng tượng ra những người đó thay quần áo cho An Duy Tư, nhìn thấy trên cổ thượng tướng lãnh khốc mang chuông mèo thì sẽ hoảng sợ thế nào.
Mà cái chuông kia chính là cái Lục Diêu mua cho bạch miêu.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của An Duy Tư, Lục Diêu thở dài, kỳ thật không có kinh ngạc như trong tưởng tượng.
Lục Diêu đại khái đã sớm nghĩ tới khả năng này, chung quy bạch miêu biểu hiện quá mức nhân tính hóa, hơn nữa lông tóc cùng ánh mắt bạch miêu đều tương tự hệt An Duy Tư, lại tổng hợp một chút, thường xuyên có người hiểu lầm quan hệ của hắn với An Duy Tư, bí mật Grant nói, lại thế nào cũng đoán được không kém mười phần, chẳng qua hắn đích xác rất thích bạch miêu, cho nên vẫn không muốn suy nghĩ sâu xa.
Hiện tại thấy được thứ này, hắn lại muốn phủ nhận cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Như vậy An Duy Tư cúi mình tiếp cận hắn là vì cái gì? Nhiệm vụ đế quốc, trách nhiệm cá nhân, hay là thứ gì khác? Lục Diêu cảm giác khả năng này rất nhỏ, ở hắn trong lòng, thủy chung cho rằng nhất kiến chung tình là phi thường không thực tế, cho dù đối mặt với ai đó lần đầu có sinh ra hảo cảm, cũng không thể đạt tới trình độ này mới đúng. Ít nhất trước kia Lục Diêu kiên định cho rằng như vậy, nhưng hiện tại hắn không thể xác nhận, chung quy đã có Thường Dục làm vết xe đổ, thì không nên lại lấy việc mình mong muốn mà làm phương hướng tự hỏi.
Lui một vạn bước mà nói, nếu An Duy Tư thật sự vì nguyên nhân nào đó mà thích phải hắn, hắn cũng không có khả năng đáp lại bất cứ gì. Khi đi đến thế giới này không lâu Lục Diêu cũng đã quy hoạch tốt chuyện phải làm, tiếp cận Grant, kết giao một năm, sau đó rời đi, khả năng trong lúc đó sẽ có chút ngoài ý muốn nhưng kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi.
Lục Diêu có đôi khi đích xác là kẻ bất cận tình thân, nhưng cũng không có thú vui tùy ý đùa bỡn tình cảm của người khác, cho nên hắn nghĩ sau lần này, vẫn tận lực cách xa An Duy Tư thì hơn.
An Duy Tư giờ phút này còn không biết bản thân đã bị phán tử hình, cố chấp lôi kéo góc áo Lục Diêu ý đồ để đối phương chú ý.
Lấy lại tinh thần, Lục Diêu đặt chuông lại trong áo bệnh nhân An Duy Tư, giúp y sửa sang lại vạt áo một chút, thấy đối phương vẫn ngóng trông nhìn mình, Lục Diêu nhất thời cảm giác như hình ảnh người trước mặt cùng bạch miêu tựa hồ trùng khớp lên nhau, theo bản năng đưa tay nhu nhu đầu ngân sắc kia – không ngờ xúc cảm không tệ.
Lại nói tiếp may mắn sợi dây ở thế giới này tương đối tiện lợi, có thể tự động điều tiết chiều dài, không thì An Duy Tư chưa kịp biến thành người đã bị siết cổ chết.
Nói thế nào thì, Lục Diêu vẫn thực thích con mèo vì nhìn chủ nhân tắm rửa mà ngất xỉu kia, cho nên đối với người trước mặt cũng nhiều thêm vài phần kiên nhẫn.
Nam nhân trung niên mang kính mắt đứng một bên bọn họ đến đây, liền chủ động giải thích với Lục Diêu, “An Duy Tư thượng tướng trong quá trình chấp hành nhiệm vụ bị một loại ký sinh chủng lần đầu phát hiện ký sinh, loại ký sinh chủng này tựa hồ sẽ ảnh hưởng tới lý trí con người, thượng tướng không cho phép chúng ta tới gần, cân nhắc đến việc dị trùng sẽ không thương tổn ngươi, cho nên chúng ta suy đoán có lẽ đặc tính này của ngươi cũng ảnh hưởng tới ký sinh chủng này.” Giải thích xong, nam nhân mới báo cho Lục Diêu biết nhiệm vụ của hắn, “Việc ngươi cần làm rất đơn giản, để thượng tướng ăn đồ ăn này, bởi vì không biết có sinh ra phản ứng xấu không, nên không thể sử dụng dịch dinh dưỡng. Hôm nay là ngày thứ năm, thật sự nếu không ăn có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Không nghĩ tới là loại chuyện này, Lục Diêu lại không cảm giác thoải mái, chính hắn cũng không rõ ký sinh chủng có thể cho hắn mặt mũi hay không, nếu không được thì hiển nhiên là tính mạng sẽ nguy hiểm.
“Chúng ta đều ở ngoài cửa, cửa vẫn mở rộng, nếu có gì ngoài ý muốn chúng ta sẽ lập tức cứu ngươi.”
Thở dài, Lục Diêu biết ý nguyện của mình sẽ không được đoái hoài, vì thế liền đẩy xe thức ăn nhẹ nhàng mở cửa.
Thả nhẹ cước bộ đi vào phòng, Lục Diêu liền thấy An Duy Tư ngồi trên giường bệnh, thần sắc uể oải, hiển nhiên là do đã lâu chưa ăn gì khiến y tiều tụy không chịu nổi, nhưng khi nghe có tiếng động lại vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên.
Lục Diêu thấy An Duy Tư chỉ nhìn mình chằm chằm, không có thêm động tác gì, liền thử đi thêm vài bước, đối phương bỗng nhiên bày ra tư thế chuẩn bị tiến công, biểu tình âm lệ, ánh mắt lại không phải đang nhìn Lục Diêu.
Phát hiện đối phương nhìn về sau, Lục Diêu hơi do dự, cuối cùng xoay người đóng cửa lại. Người bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong, gấp đến độ xoay quanh nhưng cũng không dám đi vào.
Sau khi cửa đóng lại, An Duy Tư hiển nhiên thả lỏng hơn, con ngươi ngân bạch nhìn chằm chằm Lục Diêu, Lục Diêu không dám vọng động, hai người cứ giằng co như vậy.
Sau một lúc lâu, thấy đối phương không có ý định công kích, Lục Diêu thử thăm dò tiến tới vài bước, An Duy Tư vẫn không có động tác, tùy ý Lục Diêu tới bên mình.
“An Duy Tư, ăn cơm.” Nếu đối phương đã nói hắn không cần sử dụng kính ngữ, Lục Diêu liền cung kính không bằng tuân mệnh.
An Duy Tư lại vẫn không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Lục Diêu, xem như vậy căn bản không nghe hiểu Lục Diêu nói cái gì, thân thể thả lỏng xuống, lại khôi phục bộ dạng uể oải không phấn chấn ban đầu, ánh mắt nhìn Lục Diêu lại như có vài phần ủy khuất.
“……” Xem ra nam nhân kia bận tâm tới tâm tình của mấy người quân nhân, nên nói uyển chuyển một chút, thế này đâu chỉ là ảnh hưởng lý trí, căn bản là ảnh hưởng trí lực đi.
Thế nhưng chẳng lẽ là ảo giác sao, thế nào lại cảm giác An Duy Tư thế này có điểm quen mắt.
Xác nhận An Duy Tư không có địch ý với mình, Lục Diêu thoáng thoải mái một ít, lôi kéo tay An Duy Tư ngồi vào bàn bên cạnh, dọn đồ ăn ra, Lục Diêu nhét dao nĩa vào tay An Duy Tư, sau đó…… Hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi phát giác đối phương không thể sử dụng bộ đồ ăn, Lục Diêu sắc mặt trở nên xanh mét, nhưng vẫn bất đắc dĩ lấy lại dao nĩa, xắt miếng đồ ăn đưa tới miệng An Duy Tư. Đây là lần đầu tiên trong đời này Lục Diêu bón cho người khác.
Đáng để ăn mừng là đối phương coi như phối hợp, nếu thật sự trí lực thoái hóa đến như tiểu hài tử hồ nháo, thì Lục Diêu không biết bản thân có thể nhịn xuống không đánh người hay không.
Bón xong miếng cơm cuối cùng, Lục Diêu đặt bát đĩa vào xe đẩy định rời đi, thấy hắn muốn đi, An Duy Tư lập tức kéo lấy góc áo Lục Diêu, Lục Diêu quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn y, đối phương trong loại áp bách vô thanh này, không hề áp lực yêu cầu: “Giao phối.”
Lục Diêu một bàn tay chụp lên cái đầu ngân bạch kia, cũng không quay đầu liền bỏ đi.
Ra cửa, hắn lại đối mặt với hàng loạt ánh mắt lục quang lóe sáng, Lục Diêu nhất thời có loại cảm giác bất an.
Rời khỏi gian phòng đó không đến năm phút, Lục Diêu lại trở lại, lần này là thường trú.
Bị đưa ra yêu cầu như vậy hắn cũng coi như có trong dự kiến, điều duy nhất làm hắn ngoài ý muốn là những người này sao lại yên tâm giao An Duy Tư cho kẻ thân phận không rõ như mình? Nghĩ nghĩ, đại khái là bởi vì vũ lực trị chênh lệch rất xa.
Đen mặt ôm chăn vào phòng, Lục Diêu không phải không yêu cầu kê thêm một cái giường nữa, thế nhưng bọn họ tỏ vẻ bọn họ vừa vào phòng sẽ nhận được công kích không chút lưu tình của An Duy Tư, nếu Lục Diêu muốn kê giường, chỉ có thể tự kê.
Nhìn chằm chằm cái tên thấy mình vào thì có vẻ thật cao hứng, Lục Diêu mang theo ác ý nghĩ đợi An Duy Tư khôi phục bình thường, nhất định sẽ vì chuyện mình từng làm mà xấu hổ đến độ hận không thể tự sát đi.
Xứng đáng!!
Nghĩ vậy, tâm tình Lục Diêu rốt cuộc tốt lên một chút, nâng cằm có hứng thú nhìn An Duy Tư đang ngóng trông nhìn hắn, bỗng nhiên có điểm tò mò cái từ lúc trước An Duy Tư nói, thì ra trong lòng An Duy Tư làm tình = giao phối?
Phòng bệnh này cấu tạo rất đơn giản, một chiếc giường lớn, một cái bàn, mấy cái ghế dựa, không còn gì khác.
Đơn điệu tới mức Lục Diêu trừ nhìn chằm chằm An Duy Tư thì cũng không có lựa chọn khác.
Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng An Duy Tư đích xác rất ưa nhìn, mà hiện tại không còn biểu tình băng lãnh nghiêm túc lúc trước, bộ dáng đơn thuần vô tội này cũng coi như khả ái, không biết vì sao luôn khiến Lục Diêu cảm giác…… rất giống bạch miêu.
Thấy Lục Diêu nhìn chằm chằm mình, An Duy Tư chủ động sát lại càng gần, lúc y di chuyển Lục Diêu nghe được một ít động tĩnh nhỏ vụn, tựa hồ là từ trên người An Duy Tư truyền đến.
Thanh âm này có điểm quen tai.
Mày nhảy dựng, Lục Diêu đè An Duy Tư lại, giật nhẹ cổ áo bệnh nhân của đối phương – chỉ thấy một tiểu chuông khả ái được đeo trên cổ, Lục Diêu có thể tưởng tượng ra những người đó thay quần áo cho An Duy Tư, nhìn thấy trên cổ thượng tướng lãnh khốc mang chuông mèo thì sẽ hoảng sợ thế nào.
Mà cái chuông kia chính là cái Lục Diêu mua cho bạch miêu.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của An Duy Tư, Lục Diêu thở dài, kỳ thật không có kinh ngạc như trong tưởng tượng.
Lục Diêu đại khái đã sớm nghĩ tới khả năng này, chung quy bạch miêu biểu hiện quá mức nhân tính hóa, hơn nữa lông tóc cùng ánh mắt bạch miêu đều tương tự hệt An Duy Tư, lại tổng hợp một chút, thường xuyên có người hiểu lầm quan hệ của hắn với An Duy Tư, bí mật Grant nói, lại thế nào cũng đoán được không kém mười phần, chẳng qua hắn đích xác rất thích bạch miêu, cho nên vẫn không muốn suy nghĩ sâu xa.
Hiện tại thấy được thứ này, hắn lại muốn phủ nhận cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Như vậy An Duy Tư cúi mình tiếp cận hắn là vì cái gì? Nhiệm vụ đế quốc, trách nhiệm cá nhân, hay là thứ gì khác? Lục Diêu cảm giác khả năng này rất nhỏ, ở hắn trong lòng, thủy chung cho rằng nhất kiến chung tình là phi thường không thực tế, cho dù đối mặt với ai đó lần đầu có sinh ra hảo cảm, cũng không thể đạt tới trình độ này mới đúng. Ít nhất trước kia Lục Diêu kiên định cho rằng như vậy, nhưng hiện tại hắn không thể xác nhận, chung quy đã có Thường Dục làm vết xe đổ, thì không nên lại lấy việc mình mong muốn mà làm phương hướng tự hỏi.
Lui một vạn bước mà nói, nếu An Duy Tư thật sự vì nguyên nhân nào đó mà thích phải hắn, hắn cũng không có khả năng đáp lại bất cứ gì. Khi đi đến thế giới này không lâu Lục Diêu cũng đã quy hoạch tốt chuyện phải làm, tiếp cận Grant, kết giao một năm, sau đó rời đi, khả năng trong lúc đó sẽ có chút ngoài ý muốn nhưng kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi.
Lục Diêu có đôi khi đích xác là kẻ bất cận tình thân, nhưng cũng không có thú vui tùy ý đùa bỡn tình cảm của người khác, cho nên hắn nghĩ sau lần này, vẫn tận lực cách xa An Duy Tư thì hơn.
An Duy Tư giờ phút này còn không biết bản thân đã bị phán tử hình, cố chấp lôi kéo góc áo Lục Diêu ý đồ để đối phương chú ý.
Lấy lại tinh thần, Lục Diêu đặt chuông lại trong áo bệnh nhân An Duy Tư, giúp y sửa sang lại vạt áo một chút, thấy đối phương vẫn ngóng trông nhìn mình, Lục Diêu nhất thời cảm giác như hình ảnh người trước mặt cùng bạch miêu tựa hồ trùng khớp lên nhau, theo bản năng đưa tay nhu nhu đầu ngân sắc kia – không ngờ xúc cảm không tệ.
Lại nói tiếp may mắn sợi dây ở thế giới này tương đối tiện lợi, có thể tự động điều tiết chiều dài, không thì An Duy Tư chưa kịp biến thành người đã bị siết cổ chết.
Nói thế nào thì, Lục Diêu vẫn thực thích con mèo vì nhìn chủ nhân tắm rửa mà ngất xỉu kia, cho nên đối với người trước mặt cũng nhiều thêm vài phần kiên nhẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook