Phép Biện Chứng Phong Thủy
-
Chương 3: Anh trai nhỏ đừng giận
Đường Cửu có phòng riêng trong biệt thự, còn ngay cạnh phòng Dung Dư Dương, nếu không phải Dung Dư Dương cật lực phản đối, chỉ sợ cô đã mở một cửa nhỏ thông giữa hai phòng rồi.
Sáng sớm hôm sau, đôi vợ chồng kia lại tới, lần này còn có người cô quen đi cùng. Người nọ là khách hàng cũ của Dung Dư Dương, họ Trương, trước đây ông ấy gặp khó khăn được người ta mách nước đến tìm Dung Dư Dương, sau này trở thành khách quen của anh.
Ông Trương có vẻ áy náy, vừa bước vào đã cất lời: “Thành thật xin lỗi Dung tiên sinh, tôi không hỏi chuyện rõ ràng đã giới thiệu người đến.”
Tối qua ông cũng mới hay tin, nếu không phải đã muộn, nhất định ông sẽ đi suốt đêm tới tạ lỗi.
Đường Cửu ngồi bên Dung Dư Dương, bởi vì có người ngoài, cô không vội mở miệng, có điều nhìn tướng mạo đôi vợ chồng này, cô đã xác định được điều mình cần biết.
Dung Dư Dương thoáng gật đầu, đôi mắt bịt dải lụa ‘nhìn’ về phía đôi vợ chồng.
Không ăn diện cẩn thận như hôm qua, lần này gương mặt tràn đầy sợ hãi và lo lắng, nhất là người phụ nữ trung niên, dường như cả đêm không ngủ, tinh thần suy sụp rất nhiều: “Dung tiên sinh, là do chúng tôi bị ma ám, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi tình nguyện trả giả, nhưng mà con tôi vô tội, xin hãy cứu con tôi, xin hãy cứu con tôi…”
Ông Trương và đôi vợ chồng này cũng là bạn tốt lâu năm, tuy trong lòng oán trách họ che giấu chân tướng sự việc, song nhìn tình cảnh gia đình họ vẫn có chút không nỡ: “Dung tiên sinh, thầy xem chuyện này… Nhọt trên mặt đứa bé kia bỗng phình lớn, bác sĩ cũng bó tay.”
Đường Cửu nhíu mày, quét mắt nhìn đôi vợ chồng, xem ra hôm qua họ giấu giếm không chỉ một chuyện.
Ông Trương biết đôi vợ chồng này còn rất nhiều việc chưa nói thật bèn giải thích: “Vào mấy tháng trước, việc kinh doanh của nhà họ bỗng xảy ra vấn đề, không những thế trên mặt và sau gáy con trai họ đều nổi nhọt, đến bệnh viện kiểm tra toàn diện mà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.”
Phần còn lại, Ông Trương nhìn về phía người đàn ông trung niên chờ đương sự mở miệng.
Người đàn ông kia ngập ngừng: “Đó là chuyện của hai mươi năm trước, mẹ tôi đột nhiên chết bệnh, cha thì bệnh nặng, nhưng ông nằng nặc không muốn hạ táng bà, cho đến khi có một vị tiên sinh xuất hiện. Dưới sự chỉ điểm của ông ấy, cha tôi mới mua một miếng đất, hơn nữa còn bảo tôi ký khế ước với vị tiên sinh kia, trong vòng mười năm gia đình tôi sẽ phát đạt, khi đó ông ấy sẽ đến lấy thù lao bằng 30% gia sản, ngày khế ước lập xong cha tôi cũng qua đời.”
“Tôi hạ táng cha mẹ theo sự chỉ điểm của nhà địa lý kia, sau đó ông ấy rời khỏi.” Nét mặt người đàn ông trung niên đầy hối hận: “Từ khi hạ táng cha mẹ, việc làm ăn của gia đình tôi luôn thuận buồm xuôi gió, còn được quý nhân trợ giúp, ngay cả con trai tôi cũng học giỏi hiếu thuận, năm ngoái bỗng có một chàng trai cầm khế ước tìm tới cửa, tôi mới biết vị tiên sinh kia đã qua đời, chàng trai trẻ là đồ đệ của ông ấy. Tôi… cũng mù quáng, dù sao đã qua mười năm, gia sản tăng gấp nhiều lần…”
Người đàn ông trung niên đỏ mắt: “Hơn nữa do không phải là vị tiên sinh kia, tôi đã sai bảo vệ cướp khế ước về thiêu hủy, đồng thời đuổi người đi.”
Đường Cửu lắng nghe, cảm thấy người này đúng là to gan lớn mật, nếu là người không hiểu phong thuỷ làm chuyện hồ đồ thì còn hiểu được.
Nhưng gia đình này rõ ràng biết phong thuỷ có thật mà còn làm ra chuyện như vậy, đúng là mua dây buộc mình.
Người đàn ông trung niên tiếp: “Ai ngờ mới qua một tháng, việc kinh doanh của gia đình tôi bắt đầu xảy ra vấn đề, trên mặt và sau gáy con trai tôi nổi nhọt. Con dâu mang thai, siêu âm là bé trai, thế nhưng lại sinh ra bé gái, thai sau vẫn là nữ, thậm chí con của nhân tình nó cũng là nữ, khoảng thời gian trước nhọt trên mặt và sau gáy con tôi bỗng phình lớn, vừa nhọn vừa dài…”
Ông Trương không biết nói gì cho phải, chỉ biết nhìn Dung Dư Dương: “Dung tiên sinh, thầy xem?”
Bấy giờ Đường Cửu mới mở miệng: “Ông không đi tìm đồ đệ của nhà địa lý xin lỗi? Trả những gì cần trả cho anh ta?”
Người đàn ông trung niên vội đáp: “Tôi đã cho người tìm nhưng căn bản không thấy, sau khi gia đình gặp chuyện không may, tôi đã rất hối hận muốn tìm chàng trai nọ xin lỗi, tôi chấp nhận bồi thường nửa gia sản. Do không tìm thấy người nên tôi đã nhờ một số nhà phong thủy, nhưng đều chưa có tin tức.”
Đường Cửu cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Ngón tay Dung Dư Dương nhẹ nhàng gõ tay vịn: “Tiễn khách.”
Ông Trương nhìn Dung Dư Dương rồi nhìn đôi vợ chồng, cuối cùng không nói gì thêm.
Đôi vợ chồng quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin: “Dung tiên sinh, xin hãy cứu con tôi, chúng tôi biết sai rồi…”
Đường Cửu nhíu mày, thấy hai người định tới gần Dung Dư Dương, cô tiến lên một bước trầm giọng: “Đến nước này mà hai người còn không chịu nói thật, một khi đã vậy còn tìm sư phụ tôi làm gì?”
Trong lòng ông Trương vừa nóng vừa giận, nghe thế lập tức nhìn về phía đôi vợ chồng: “Ông bà còn che giấu điều gì?”
Hai tay Dung Dư Dương đan vào nhau đặt trên đùi, giọng có phần nghiêm khắc: “Lại đây.”
Cảm xúc của đôi vợ chồng này đang bất ổn, chẳng may ngộ thương Đường Cửu thì phải làm sao?
Đường Cửu lui về bên người Dung Dư Dương, bạnh quai hàm trừng mắt lườm đôi vợ chồng, không nói gì nữa.
Dung Dư Dương nói: “Đồ đệ tôi nói không sai.”
Dứt lời, Đường Cửu bèn cười tít mắt, vừa ngọt vừa đắc ý.
Ông Trương thúc giục: “Nói mau đi.”
Người đàn ông trung niên đang do dự, người phụ nữ đã nói: “Vệ sĩ bất cẩn làm người kia bị thương, trước khi bỏ đi cậu ấy từng nói ‘Phong thuỷ có thể làm điều thiện, cũng có thể làm việc ác, chúng tôi sẽ gặp báo ứng.’”
Đường Cửu: “Anh ta nói không sai.”
Phong thuỷ vốn là con dao hai lưỡi, thiện ác đều nằm trên một đường.
Người phụ nữ trung niên khóc: “Tôi biết, do chúng tôi bị ma ám, là chúng tôi sai, nhưng con tôi không có lỗi…”
Đường Cửu tỉ mỉ quan sát tướng mạo người phụ nữ rồi nhìn tướng mạo người đàn ông, cô nhíu mày, mím môi do dự.
Ông Trương thở dài, ông cũng không biết hai người này dám cho vệ sĩ ra tay với nhà địa lý, ông cảm thấy hai người đều không có đầu óc, nhà địa lý biết nơi mai táng cha mẹ họ, muốn động chân động tay quá dễ dàng. Kỳ thực, trong lòng ông ta còn hơi ghen ghét với vận may của họ, phải biết rằng huyệt tốt có thể gặp nhưng không thể cầu.
Dung Dư Dương vốn không có hứng thú với chuyện này, anh tự có chủ ý của mình, chỉ cần biết tiền căn hậu quả là được, ‘quản’ chia làm rất nhiều loại: “7 giờ sáng mai ở mộ tổ nhà ông, nhớ dẫn theo con trai hai người.”
Nói xong, Dung Dư Dương không lên tiếng nữa.
Đường Cửu vòng ra phía sau Dung Dư Dương, đẩy xe lăn nói: “Anh Lâm tiễn khách.”
Ông Trương tiến lên đỡ đôi vợ chồng trung niên đứng dây, khuyên nhủ: “Dung tiên sinh nhất định sẽ quản, sẽ được cứu thôi.”
Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương tới vườn hoa, cô ngồi ở trên ghế đối mặt với Dung Dư Dương hỏi: “Anh ơi, tướng mạo vị nữ sĩ kia em nhìn sao cũng thấy không thể có con trai, chỉ có con gái, hơn nữa còn chết yểu mà?”
Dung Dư Dương gõ mu bàn tay Đường Cửu, không đau mà chỉ là cảnh cáo nho nhỏ: “Đúng.”
Đường Cửu không thèm để ý, nắm ngược lại tay Dung Dư Dương, bởi vì tay cô nhỏ hơn tay anh nên đổi thành mười ngón giao nhau: “Con trai trong miệng bà ấy của… Là nhờ phong thủy phần mộ tổ tiên ạ?”
Dung Dư Dương cảm thấy vành tai hơi nóng, bối rối giật ngón tay nhưng không có ý né tránh: “Không phải, tính theo bát tự, số mệnh của vị tiên sinh này có con trai.”
Nếu là người khác sợ còn phải ngẫm nghĩ mới hiểu được lời Dung Dư Dương, Đường Cửu đi theo anh nhiều năm, quan hệ giữa hai người đi từng bước một cho tới hôm nay, có thể nói trên thế giới này cô là người hiểu Dung Dư Dương nhất: “Cho nên đó là con trai ruột của vị tiên sinh kia nhưng không phải của vị nữ sĩ kia, nhưng nhìn thái độ của bà ấy, hình như hoàn toàn không biết gì cả.”
Dung Dư Dương gật đầu.
Đường Cửu bỗng ghé sát vào Dung Dư Dương, anh vô thức né tránh, song cô cũng không để ý: “Anh trai nhỏ, anh quên tiền cược của chúng ta rồi sao?”
Dung Dư Dương nhấp môi dưới, hơi nghiêng người, môi khẽ in lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa phải lúc, chờ một thời gian nữa.”
Ánh mắt Đường Cửu đỏ hoe nhưng không rơi lệ, khóe miệng nhếch lên cười hì hì: “Không sao, em sẽ chờ.”
Dung Dư Dương nhíu mày định nói chuyện, lập tức cảm giác được một ngón tay đặt trên môi anh.
“Suỵt, bây giờ anh không cần nói chuyện, nghe em là được.” Đường Cửu cười tít mắt, môi Dung Dư Dương thật mềm: “Anh đừng cử động, chờ em đi qua.”
Dung Dư Dương toan mở lời bỗng cảm thấy có miếng ngọc bội đè vào ấn đường của mình, sắc mặt anh nghiêm nghị: “Đường Cửu!”
Ngón tay Đường Cửu nhẹ nhàng hoạt động tại chính giữa miếng ngọc bội: “Anh phải nghe lời.”
Dung Dư Dương nắm chặt tay vịn xe lăn, trên mu bàn tay đẹp đẽ đã nổi đầy gân xanh: “Đường Cửu, em…”
Khi nói chuyện, một dòng nước ấm theo ấn đường tiến vào cơ thể, nửa câu còn lại Dung Dư Dương nói không nên lời, anh cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn.
Dòng nước ấm này tuy ít lại khiến Dung Dư Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giọng anh mang theo sự mỏi mệt, vô lực và hối hận: “Đường Cửu, đừng tiếp tục nữa.”
Đường Cửu thu hồi ngọc bội, đeo lên cổ, nhét vào trong quần áo: “Sư phụ, anh biết là không có khả năng mà.”
Dung Dư Dương cắn răng, hít một hơi thật sâu nói: “Anh có thể tự đứng lên dần dần.”
Đường Cửu ngồi xuống, nũng nịu lên án: “Anh gạt người.”
Dung Dư Dương nhấp môi dưới không phản bác, lần đầu tiên anh hối hận vì đã dạy dỗ Đường Cửu xuất sắc như thế: “Em có từng nghĩ, nếu, nếu em không còn, bảo anh…”
“Sư phụ.” Đường Cửu cầm tay Dung Dư Dương áp vào má mình: “Anh quên em có mệnh ‘Phúc Thọ song toàn’ hả?”
Tay anh run rẩy, không biết là giận hay lo: “Mệnh sẽ biến đổi, dù là số mệnh cũng không ngăn nổi bản thân muốn đi tìm đường chết.”
Đường Cửu dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay anh: “Sư phụ, không bằng chúng ta đánh cược tiếp? Xem anh có thể đứng lên trước, hay là em ép mình chết trước?”
“Nghiệt đồ! Không được nói lung tung!”
“Đằng nào em cũng đã phản bội sư môn rồi, anh không quản được em nữa!”
Sáng sớm hôm sau, đôi vợ chồng kia lại tới, lần này còn có người cô quen đi cùng. Người nọ là khách hàng cũ của Dung Dư Dương, họ Trương, trước đây ông ấy gặp khó khăn được người ta mách nước đến tìm Dung Dư Dương, sau này trở thành khách quen của anh.
Ông Trương có vẻ áy náy, vừa bước vào đã cất lời: “Thành thật xin lỗi Dung tiên sinh, tôi không hỏi chuyện rõ ràng đã giới thiệu người đến.”
Tối qua ông cũng mới hay tin, nếu không phải đã muộn, nhất định ông sẽ đi suốt đêm tới tạ lỗi.
Đường Cửu ngồi bên Dung Dư Dương, bởi vì có người ngoài, cô không vội mở miệng, có điều nhìn tướng mạo đôi vợ chồng này, cô đã xác định được điều mình cần biết.
Dung Dư Dương thoáng gật đầu, đôi mắt bịt dải lụa ‘nhìn’ về phía đôi vợ chồng.
Không ăn diện cẩn thận như hôm qua, lần này gương mặt tràn đầy sợ hãi và lo lắng, nhất là người phụ nữ trung niên, dường như cả đêm không ngủ, tinh thần suy sụp rất nhiều: “Dung tiên sinh, là do chúng tôi bị ma ám, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi tình nguyện trả giả, nhưng mà con tôi vô tội, xin hãy cứu con tôi, xin hãy cứu con tôi…”
Ông Trương và đôi vợ chồng này cũng là bạn tốt lâu năm, tuy trong lòng oán trách họ che giấu chân tướng sự việc, song nhìn tình cảnh gia đình họ vẫn có chút không nỡ: “Dung tiên sinh, thầy xem chuyện này… Nhọt trên mặt đứa bé kia bỗng phình lớn, bác sĩ cũng bó tay.”
Đường Cửu nhíu mày, quét mắt nhìn đôi vợ chồng, xem ra hôm qua họ giấu giếm không chỉ một chuyện.
Ông Trương biết đôi vợ chồng này còn rất nhiều việc chưa nói thật bèn giải thích: “Vào mấy tháng trước, việc kinh doanh của nhà họ bỗng xảy ra vấn đề, không những thế trên mặt và sau gáy con trai họ đều nổi nhọt, đến bệnh viện kiểm tra toàn diện mà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.”
Phần còn lại, Ông Trương nhìn về phía người đàn ông trung niên chờ đương sự mở miệng.
Người đàn ông kia ngập ngừng: “Đó là chuyện của hai mươi năm trước, mẹ tôi đột nhiên chết bệnh, cha thì bệnh nặng, nhưng ông nằng nặc không muốn hạ táng bà, cho đến khi có một vị tiên sinh xuất hiện. Dưới sự chỉ điểm của ông ấy, cha tôi mới mua một miếng đất, hơn nữa còn bảo tôi ký khế ước với vị tiên sinh kia, trong vòng mười năm gia đình tôi sẽ phát đạt, khi đó ông ấy sẽ đến lấy thù lao bằng 30% gia sản, ngày khế ước lập xong cha tôi cũng qua đời.”
“Tôi hạ táng cha mẹ theo sự chỉ điểm của nhà địa lý kia, sau đó ông ấy rời khỏi.” Nét mặt người đàn ông trung niên đầy hối hận: “Từ khi hạ táng cha mẹ, việc làm ăn của gia đình tôi luôn thuận buồm xuôi gió, còn được quý nhân trợ giúp, ngay cả con trai tôi cũng học giỏi hiếu thuận, năm ngoái bỗng có một chàng trai cầm khế ước tìm tới cửa, tôi mới biết vị tiên sinh kia đã qua đời, chàng trai trẻ là đồ đệ của ông ấy. Tôi… cũng mù quáng, dù sao đã qua mười năm, gia sản tăng gấp nhiều lần…”
Người đàn ông trung niên đỏ mắt: “Hơn nữa do không phải là vị tiên sinh kia, tôi đã sai bảo vệ cướp khế ước về thiêu hủy, đồng thời đuổi người đi.”
Đường Cửu lắng nghe, cảm thấy người này đúng là to gan lớn mật, nếu là người không hiểu phong thuỷ làm chuyện hồ đồ thì còn hiểu được.
Nhưng gia đình này rõ ràng biết phong thuỷ có thật mà còn làm ra chuyện như vậy, đúng là mua dây buộc mình.
Người đàn ông trung niên tiếp: “Ai ngờ mới qua một tháng, việc kinh doanh của gia đình tôi bắt đầu xảy ra vấn đề, trên mặt và sau gáy con trai tôi nổi nhọt. Con dâu mang thai, siêu âm là bé trai, thế nhưng lại sinh ra bé gái, thai sau vẫn là nữ, thậm chí con của nhân tình nó cũng là nữ, khoảng thời gian trước nhọt trên mặt và sau gáy con tôi bỗng phình lớn, vừa nhọn vừa dài…”
Ông Trương không biết nói gì cho phải, chỉ biết nhìn Dung Dư Dương: “Dung tiên sinh, thầy xem?”
Bấy giờ Đường Cửu mới mở miệng: “Ông không đi tìm đồ đệ của nhà địa lý xin lỗi? Trả những gì cần trả cho anh ta?”
Người đàn ông trung niên vội đáp: “Tôi đã cho người tìm nhưng căn bản không thấy, sau khi gia đình gặp chuyện không may, tôi đã rất hối hận muốn tìm chàng trai nọ xin lỗi, tôi chấp nhận bồi thường nửa gia sản. Do không tìm thấy người nên tôi đã nhờ một số nhà phong thủy, nhưng đều chưa có tin tức.”
Đường Cửu cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Ngón tay Dung Dư Dương nhẹ nhàng gõ tay vịn: “Tiễn khách.”
Ông Trương nhìn Dung Dư Dương rồi nhìn đôi vợ chồng, cuối cùng không nói gì thêm.
Đôi vợ chồng quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin: “Dung tiên sinh, xin hãy cứu con tôi, chúng tôi biết sai rồi…”
Đường Cửu nhíu mày, thấy hai người định tới gần Dung Dư Dương, cô tiến lên một bước trầm giọng: “Đến nước này mà hai người còn không chịu nói thật, một khi đã vậy còn tìm sư phụ tôi làm gì?”
Trong lòng ông Trương vừa nóng vừa giận, nghe thế lập tức nhìn về phía đôi vợ chồng: “Ông bà còn che giấu điều gì?”
Hai tay Dung Dư Dương đan vào nhau đặt trên đùi, giọng có phần nghiêm khắc: “Lại đây.”
Cảm xúc của đôi vợ chồng này đang bất ổn, chẳng may ngộ thương Đường Cửu thì phải làm sao?
Đường Cửu lui về bên người Dung Dư Dương, bạnh quai hàm trừng mắt lườm đôi vợ chồng, không nói gì nữa.
Dung Dư Dương nói: “Đồ đệ tôi nói không sai.”
Dứt lời, Đường Cửu bèn cười tít mắt, vừa ngọt vừa đắc ý.
Ông Trương thúc giục: “Nói mau đi.”
Người đàn ông trung niên đang do dự, người phụ nữ đã nói: “Vệ sĩ bất cẩn làm người kia bị thương, trước khi bỏ đi cậu ấy từng nói ‘Phong thuỷ có thể làm điều thiện, cũng có thể làm việc ác, chúng tôi sẽ gặp báo ứng.’”
Đường Cửu: “Anh ta nói không sai.”
Phong thuỷ vốn là con dao hai lưỡi, thiện ác đều nằm trên một đường.
Người phụ nữ trung niên khóc: “Tôi biết, do chúng tôi bị ma ám, là chúng tôi sai, nhưng con tôi không có lỗi…”
Đường Cửu tỉ mỉ quan sát tướng mạo người phụ nữ rồi nhìn tướng mạo người đàn ông, cô nhíu mày, mím môi do dự.
Ông Trương thở dài, ông cũng không biết hai người này dám cho vệ sĩ ra tay với nhà địa lý, ông cảm thấy hai người đều không có đầu óc, nhà địa lý biết nơi mai táng cha mẹ họ, muốn động chân động tay quá dễ dàng. Kỳ thực, trong lòng ông ta còn hơi ghen ghét với vận may của họ, phải biết rằng huyệt tốt có thể gặp nhưng không thể cầu.
Dung Dư Dương vốn không có hứng thú với chuyện này, anh tự có chủ ý của mình, chỉ cần biết tiền căn hậu quả là được, ‘quản’ chia làm rất nhiều loại: “7 giờ sáng mai ở mộ tổ nhà ông, nhớ dẫn theo con trai hai người.”
Nói xong, Dung Dư Dương không lên tiếng nữa.
Đường Cửu vòng ra phía sau Dung Dư Dương, đẩy xe lăn nói: “Anh Lâm tiễn khách.”
Ông Trương tiến lên đỡ đôi vợ chồng trung niên đứng dây, khuyên nhủ: “Dung tiên sinh nhất định sẽ quản, sẽ được cứu thôi.”
Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương tới vườn hoa, cô ngồi ở trên ghế đối mặt với Dung Dư Dương hỏi: “Anh ơi, tướng mạo vị nữ sĩ kia em nhìn sao cũng thấy không thể có con trai, chỉ có con gái, hơn nữa còn chết yểu mà?”
Dung Dư Dương gõ mu bàn tay Đường Cửu, không đau mà chỉ là cảnh cáo nho nhỏ: “Đúng.”
Đường Cửu không thèm để ý, nắm ngược lại tay Dung Dư Dương, bởi vì tay cô nhỏ hơn tay anh nên đổi thành mười ngón giao nhau: “Con trai trong miệng bà ấy của… Là nhờ phong thủy phần mộ tổ tiên ạ?”
Dung Dư Dương cảm thấy vành tai hơi nóng, bối rối giật ngón tay nhưng không có ý né tránh: “Không phải, tính theo bát tự, số mệnh của vị tiên sinh này có con trai.”
Nếu là người khác sợ còn phải ngẫm nghĩ mới hiểu được lời Dung Dư Dương, Đường Cửu đi theo anh nhiều năm, quan hệ giữa hai người đi từng bước một cho tới hôm nay, có thể nói trên thế giới này cô là người hiểu Dung Dư Dương nhất: “Cho nên đó là con trai ruột của vị tiên sinh kia nhưng không phải của vị nữ sĩ kia, nhưng nhìn thái độ của bà ấy, hình như hoàn toàn không biết gì cả.”
Dung Dư Dương gật đầu.
Đường Cửu bỗng ghé sát vào Dung Dư Dương, anh vô thức né tránh, song cô cũng không để ý: “Anh trai nhỏ, anh quên tiền cược của chúng ta rồi sao?”
Dung Dư Dương nhấp môi dưới, hơi nghiêng người, môi khẽ in lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa phải lúc, chờ một thời gian nữa.”
Ánh mắt Đường Cửu đỏ hoe nhưng không rơi lệ, khóe miệng nhếch lên cười hì hì: “Không sao, em sẽ chờ.”
Dung Dư Dương nhíu mày định nói chuyện, lập tức cảm giác được một ngón tay đặt trên môi anh.
“Suỵt, bây giờ anh không cần nói chuyện, nghe em là được.” Đường Cửu cười tít mắt, môi Dung Dư Dương thật mềm: “Anh đừng cử động, chờ em đi qua.”
Dung Dư Dương toan mở lời bỗng cảm thấy có miếng ngọc bội đè vào ấn đường của mình, sắc mặt anh nghiêm nghị: “Đường Cửu!”
Ngón tay Đường Cửu nhẹ nhàng hoạt động tại chính giữa miếng ngọc bội: “Anh phải nghe lời.”
Dung Dư Dương nắm chặt tay vịn xe lăn, trên mu bàn tay đẹp đẽ đã nổi đầy gân xanh: “Đường Cửu, em…”
Khi nói chuyện, một dòng nước ấm theo ấn đường tiến vào cơ thể, nửa câu còn lại Dung Dư Dương nói không nên lời, anh cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn.
Dòng nước ấm này tuy ít lại khiến Dung Dư Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giọng anh mang theo sự mỏi mệt, vô lực và hối hận: “Đường Cửu, đừng tiếp tục nữa.”
Đường Cửu thu hồi ngọc bội, đeo lên cổ, nhét vào trong quần áo: “Sư phụ, anh biết là không có khả năng mà.”
Dung Dư Dương cắn răng, hít một hơi thật sâu nói: “Anh có thể tự đứng lên dần dần.”
Đường Cửu ngồi xuống, nũng nịu lên án: “Anh gạt người.”
Dung Dư Dương nhấp môi dưới không phản bác, lần đầu tiên anh hối hận vì đã dạy dỗ Đường Cửu xuất sắc như thế: “Em có từng nghĩ, nếu, nếu em không còn, bảo anh…”
“Sư phụ.” Đường Cửu cầm tay Dung Dư Dương áp vào má mình: “Anh quên em có mệnh ‘Phúc Thọ song toàn’ hả?”
Tay anh run rẩy, không biết là giận hay lo: “Mệnh sẽ biến đổi, dù là số mệnh cũng không ngăn nổi bản thân muốn đi tìm đường chết.”
Đường Cửu dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay anh: “Sư phụ, không bằng chúng ta đánh cược tiếp? Xem anh có thể đứng lên trước, hay là em ép mình chết trước?”
“Nghiệt đồ! Không được nói lung tung!”
“Đằng nào em cũng đã phản bội sư môn rồi, anh không quản được em nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook