Phế Vật Tu Tiên
-
Chương 8
Ngay khi Dịch Nhiên nói ra mười viên linh thạch thượng phẩm, Phó Tu Vân dưới sự dụ dỗ của linh thạch trực tiếp đồng ý dẫn y rời khỏi đây và tìm một nơi tốt để trị thương.
Nhưng ngay khi Phó Tu Vân cố đi tới đó đỡ người mà không nhìn vào y, hắn đột nhiên dừng tay lại.
Trong lòng Dịch Nhiên tuy sốt ruột nhưng không hiện lên mặt, lạnh lẽo hỏi: "Ngươi còn do dự cái gì? Ngươi không giết được ta.
"
Phó Tu Vân bĩu môi, thong thả lại kiên định nói: "Cơ thể ngươi hiện tại trần trụi, ngay cả đầu cũng trọc, có chỗ nào có thể đựng linh thạch chứ?"
Dịch Nhiên nghe thấy lập tức muốn xé xác người trước mắt, sát ý không ngừng tăng lên, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không cần quan tâm! Ta có tiền!"
Phó Tu Vân cảm nhận được sự tức giận trong câu nói của y, cảm thấy khả năng người này lừa gạt rất nhỏ, huống chi cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, nếu gặp được thì cứu đi.
Tuyệt đối không phải là vì cứu người thì hắn sẽ có linh thạch để mua y phục mới đâu.
"Được rồi không đùa nữa, nói việc chính.
Có người đuổi theo ngươi không?" Biểu tình trên mặt Phó Tu Vân lập tức trở nên bình tĩnh, khí thế chuyển biến nhanh như vậy khiến Dịch Nhiên phải sững sờ, sau đó y nghĩ tới chuyện mấy tên Kim Đan đang ở bên kia núi đánh nhau với mũi kiếm của kiếm bản mạng của y, cười lạnh: "Mấy tên ngu xuẩn đó sao có thể phát hiện ra ta."
Phó Tu Vân gật đầu: "Nếu vậy thì ta cũng an tâm.
Dù sao với thực lực hiện tại của hai ta thì chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ mạnh hơn thôi."
Tuy Dịch Nhiên không muốn thừa nhận mình yếu, nhưng trúc độc, phải mạnh mẽ đột phá kết giới rồi còn phải bẻ kiếm để thoát thân, y đã từng là tu giả Nguyên Anh trẻ tuổi nhất đại tam giới, vậy mà hiện tại chỉ còn là tu giả Ngưng Mạch! Thậm chí nếu y không mau đi trị thương thì từ Ngưng Mạch sẽ lui về Trúc Cơ, quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Mau đi thôi."
Phó Tu Vân nói xong lập tức mang Dịch Nhiên rời khỏi núi Tuyệt Linh không có linh khí lại có vẻ yên tĩnh và nóng rực.
Nửa canh giờ trôi qua, trận chiến của tu giả Kim Đan bên kia núi Tuyệt Linh đã kết thúc, bởi vì mỗi người đều có đồng mình chứ không phải chiến đấu một mình, nên cuối cùng nửa bảo kiếm Tiên Khí đã khiến Nhiên Nguyên Giới rối loạn cuối cùng bị năm đại môn phái thay phiên nhau bảo vệ.
Chỉ là tứ đại thế gia vẫn có quyền lợi tới xem xét nên mới không tiếp tục xảy ra tranh đấu nữa.
"Chậc, không nói tới nửa thanh Tiên Kiếm này, nếu mũi kiếm đã ở đây vậy đương nhiên cũng có thân kiếm và chuôi kiếm.
Thân kiếm và chuôi kiếm đó thì hãy so bản lĩnh của từng người đi! Đến lúc đó cũng đừng có ai nói ai cái gì, nếu ai dám động thủ thì cả đời này đều không thể tiến vào Nguyên Anh!"
Trưởng lão Chu gia nói xong lập tức dẫn đầu rời đi, những người còn lại hiển nhiên cũng đồng ý lời này, từng người tản ra các hướng khác nhau với tốc độ nhanh nhất, lúc này còn chưa tìm được hết bộ phận của bảo vật, không chừng bộ phận quan trọng nhất còn ở quanh đây, tuyệt đối không thể để những người khác nhặt được, không thì không phải bọn họ sẽ tức chết sao?
Ba trong số chín người trực tiếp bay tới núi Tuyệt Linh, họ cũng không để ý chuyện gì xảy ra ở bên này trong lúc đoạt bảo vật, nhưng hiện tại lại khác, họ sẽ không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào khả nghi, bởi vì rất có khả năng là do thân kiếm và chuôi kiếm gây ra.
"Này, nơi này từng có người tới, không biết đó là ai?"
"Tại sao núi Tuyệt Linh lại đột nhiên phun trào? Chẳng lẽ trong núi có bảo vật thuộc tính Hỏa?"
Hai đại năng Kim Đan không không nói hai lời lập tức bay tới núi Tuyệt Linh, chỉ còn lại Triệu Trung Thiên im lặng nhìn mảnh đất bị đốt trụi lủi.
Nếu là trước kia gã chưa từng để ý tới báo cáo từ người giám sát Phó Tu Vân, thì hiện tại, Triệu Trung Thiên nhìn mảnh đất khô cằn này lại đột nhiên nhớ tới một chuyện Lý Đại từng báo cáo.
"Gia chủ, Phó Tu Vân tới nhặt rác ở núi Tuyệt Linh mỗi ngày."
Đôi mắt Triệu Trung Thiên hơi tối lại, gã thật sự không muốn đoán Phó Tu Vân tới đây là có mục đích, nếu hài tử năm đó chỉ mới năm tuổi đã lừa gã cả mười năm, vậy gã thật sự nên khen hài tử đó một tiếng "lòng dạ thâm sâu"!
Triệu Trung Thiên vung tay áo biến mất tại chỗ, gã phải đi về xem xem tiểu tử kia rốt cuộc có ở tiểu viện của nó không?
Còn tiểu tử "lòng dạ thâm sâu" được gia chủ Triệu gia nhớ thương đang mặt không biến sắc đối diện với gương mặt kinh hoảng của lão bản khách điếm cũ nát.
Dịch Nhiên đứng bên cạnh đã đỏ bừng mặt, hai mắt tức giận tới muốn bốc lửa, y nghĩ nếu hiện tại y có thể di chuyển, y nhất định sẽ xiên thiếu niên bên cạnh một kiếm!
Nhưng rõ ràng Phó Tu Vân không sợ chút nào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người khỏa thân bao giờ à? Huynh đệ của ta bị ái nhân lừa mất gia tài, giận quá nên say rượu làm loạn thì có làm sao? Không phải trên người y còn quấn lá cây à? Mau cho ta một phòng và mua một bộ y phục!"
Vẻ mặt Phó Tu Vân lúc này cực kỳ giống tiểu tử ăn chơi trác táng, hắn hao hơn phân nửa linh lực mang theo huynh đệ khỏa thân tới đây vì đây là nơi có rất nhiều người thường, cơ bản thì người tu tiên sẽ không tới đây vì linh khí rất loãng.
Đương nhiên, đây cũng nơi hắn tính toán thoát thân ngay từ đầu, chỉ có nơi này mới đủ lớn để tránh thoát sự theo dõi từ cả Phó gia và Triệu gia.
Lão bản lắp bắp kinh hãi một lúc lâu rồi nhanh chóng phản ứng lại, tốt xấu gì ông cũng là người thấy không ít trường hợp lớn, khỏa thân thì sao chứ? Có bạc là được!
Phải biết rằng ngay từ đầu Phó Tu Vân đã ném mười lượng bạc cho ông, đủ để bao trọn khách điếm cũ nát của ông ta cả tháng.
"Vâng vâng vâng, thiếu gia cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho ngài! Tiểu Trương, mau đưa hai vị khách tới phòng chữ Thiên số 1, thuận tiện chuẩn bị nước tắm và cơm canh cho tốt!"
Đương nhiên tiểu Trương cũng nhìn ra Phó Tu Vân ra tay hào phóng, vì vậy vui vẻ dẫn hai người lên lầu, trên đường còn muốn giúp vị thiếu gia nhìn qua có vẻ ốm yếu đỡ công tử còn lại, chỉ là tay hắn còn chưa đụng tới vị bọc lá cây này đã bị đối phương nhìn một cách đầy áp lực, tiểu Trương bị dọa sợ tới mức suýt tiểu ra quần!
Sau khi hai người vào phòng, tiểu Trương mới dựa cửa thở phào nhẹ nhõm: "Mẫu thân ơi, tiểu Trương ta lớn tới từng này còn chưa gặp qua ánh mắt đáng sợ như vậy đâu, như là chỉ cần chạm vào y là sẽ chết vậy! Quả nhiên là đại gia."
Chỉ là nữ nhân đúng là họa thủy.
Xem xem gây hại cho người ta thành dạng gì rồi?
Phó Tu Vân lập tức ném Dịch Nhiên lên giường ngay sau khi vào phòng, lúc này Dịch Nhiên bị thương nặng nên không thể hoạt động được nhiều, nhưng đôi mắt lại là lửa giận không chút nào che giấu.
"Chậc, đừng có nhìn ta như vậy chứ, ta cũng rất vội chứ bộ.
Với lại ta cũng không thể cứ để ngươi khỏa thân đi trên đường được, đúng chứ? Vậy dù có là người thường cũng bị ngươi làm cho hết hồn.
Hơn nữa từ nãy tới giờ đều là ta ra tiền.
Đổi lại là ai đó muốn ta giúp một xu hoặc linh thạch, ta có thể đánh chết người đó."
Dịch Nhiên giật giật khóe môi, cuối cùng sống không còn gì luyến tiếc mà trở người để mông đối mặt Phó Tu Vân, y sắp tuyệt vọng với tên nghèo khổ này rồi.
Lớn tới chừng này, dù là khất cái ở thế giới kia của y cũng có tiền hơn thiếu niên.
Phó Tu Vân ngồi trên ghế nhìn chiếc lá lớn trên mông Dịch Nhiên, nhìn một hồi lại không nhịn được phụt một tiếng, sau đó bị ánh mắt tức giận của y trừng tới khiến hắn cười càng thêm vui vẻ, mắt phượng cong cong, nụ cười không hề cố kỵ lại làm Dịch Nhiên sững sờ.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đối phương cười...!rất bình thương và ưa nhìn.
Thật ra trong lòng Dịch thổ hào, loạt hành vi nãy giờ của Phó Tu Vân không tốt lắm, Dịch Nhiên đã sớm gán cho Tu Vân cái danh âm hiểm xảo trá tham lam, nhưng Phó Tu Vân vừa cười như vậy lại khiến Dịch công tử nghĩ lại có phải y đã trách oan người ta hay không?
Tốc độ của lão bản và tiểu nhị khách điếm rất nhanh, gần mười lăm phút sau, đồ ăn và y phục được đưa tới cùng lúc.
Sau khi Phó Tu Vân nhận đồ từ ngoài cửa, bản thân ăn cơm còn y phục thì ném cho Dịch Nhiên.
Mãi tới khi hắn mãn nguyện uống xong bát canh gà, vừa quay đầu lập tức ngây người nhìn Dịch Nhiên đã mặc xong y phục.
Đối phương chỉ lẳng lặng đứng đó lại như một thanh bảo kiếm sắc nhọn! Ngay cả khi trụi tóc, sắc mặt tái nhợt, nhưng không một ai thấy buồn cười khi thấy y như vậy mà còn cảm thấy vô cùng nguy hiểm! Tựa hồ chỉ cần ngươi lơ là một chút thì giây tiếp theo sẽ bị y chém thành từng mảnh.
Mãi tới lúc này Phó Tu Vân mới không kiềm được mà nhíu mày, có lẽ hắn đã cứu một gia hỏa không đơn giản.
Khí thế và sự nguy hiểm tỏa ra từ người này khiến hắn muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tại sao lúc nãy hắn lại cảm thấy không nguy hiểm?
"...!Chậc."
Phó Tu Vân hoàn toàn dựa vào hai chữ "cẩn thận" mới có thể sống tới bây giờ.
Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy mình thật sự quá bất cẩn, thôi thôi, nếu nguy hiểm vậy thì rời khỏi đây thôi! Dù sao trên đường hắn cũng chỉ bỏ ra mười lượng bạc, cũng không tốn bao nhiêu.
Rời xa cái tên vừa nhìn đã biết rất phiền phức mới là chuyện đúng đắn.
"Nếu ngươi đã có thể tự đi, hơn nữa thương thế của ngươi cũng không tới nỗi không tự đi tới thành Vận được, ta còn có việc nên không đi cùng ngươi được! Cho ngươi khối vàng này, ngươi đưa cho chưởng quầy, ông ta sẽ đưa ngươi tới thành Vận."
Phó Tu Vân ném xong vàng lập tức muốn đi, nhưng rõ ràng có người có tốc độ còn nhanh hơn hắn.
Lần nữa bị cánh tay của Dịch Nhiên siết chặt cổ, Phó Tu Vân không khỏi trợn trắng mắt.
"Đưa ta tới đó.
Ta còn chưa trả linh thạch cho ngươi." Thanh âm của Dịch Nhiên vẫn không đổi, nhưng trong lòng lại là vô cùng khiếp sợ, thương thế của y khiến y không thể điều động chút linh khí trong một canh giờ, trái lại sẽ khiến độc Diệt Linh phát tác, nhưng y thế mà có thể miễn cưỡng điều động chút linh lực coi bên trong cơ thể, vừa thấy liền khiến y cả kinh, độc dược bao phủ hết gân mạch và linh căn lại xảy ra biến đổi! Độc giữa mày của y thế mà giảm một nửa!
"..."
Phó Tu Vân bị siết chặt không thể nhúc nhích, lòng nghĩ biết thể chả làm! Quả nhiên người chết vì tiền chim chết vì mồi, không biết đối phương ăn kim đan diệu dược gì thế mà có thể điều động linh lực! Sau đó, hắn đánh cũng không lại, chạy cũng không được!
Hết chương 8.
Tiểu kịch trường:
Máy đo Dịch Nhiên
Dịch Nhiên: Người này âm hiểm xảo trá.
Phó Tu Vân cười với Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên:...!Có phải y đã trách oan người ta hay không?
Phó Tu Vân đạp y.
Dễ cháy: Chắc chắn không phải là người tốt.
Phó Tu Vân lại cười.
Dịch Nhiên:...!Lúc nãy không phải cố ý.
Phó Tu Vân lại đánh y.
Dịch Nhiên: Thôi, muốn làm gì làm đi.
Những người khác dùng sức cười.
Dịch Nhiên: Cút.
Tưởng ta ngốc hả?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook