Phế Vật - Kiều Mộc Kiều
-
C20: Chương 20
Kiều Hàn là bị tiếng vang của TV đánh thức, cô lại hoàn toàn không có chú ý tới gian phòng này còn có TV. Kiều Ảnh một mặt dáng vẻ chán chường xem ti vi, là tin tức mới, Kiều Hàn cũng nhìn lên. Đột nhiên Kiều Hàn trợn to mắt nhìn bóng lưng của Kiều Ảnh, cô hiểu rõ thì ra khủng bố giết người như ma của khoảng thời gian này chính là Kiều Ảnh, khi Kiều Ảnh nhìn tin tức truyền bá chính mình, khóe miệng cong ra độ cong, nụ cười biến thái ở dưới ánh sáng của TV có vẻ tăng thêm sự kinh khủng. Kiều Hàn bắt đầu nghĩ không thông... Kiều Ảnh tại sao... Tại sao... Làm như vậy...
Kiều Ảnh đứng dậy, tắt đi TV đi tới bên cạnh Kiều Hàn, ngồi xuống, đột nhiên ôm đầu của Kiều Hàn thân thiết lên. "Đều là ta... Giết... Ta có phải rất lợi hại không... Màu đỏ... Giày cao gót.... Đều là... Ta giết... Có lợi hại hay không..." Kiều Ảnh liên tục tái diễn mấy câu nói này, nụ cười kinh khủng, lại làm cho Kiều Hàn cảm thấy đau lòng. Kiều Ảnh ôm chặt đầu của Kiều Hàn, dường như muốn cùng cô hòa vào làm một thể, Kiều Hàn không nói gì, chỉ là dùng con mắt dịu dàng nhìn Kiều Ảnh, cô không biết như thế nào đối thoại với Kiều Ảnh... Chỉ có thểnhư vậy nhìn nàng... Cho nàng từng tia một ấm áp cũng có thể. "Kiều Ảnh... Ta dẫn ngươi về nhà" Kiều Hàn cuối cùng nói ra câu nói này
Kiều Ảnh dừng lại một chút đột nhiên bắt đầu cười lớn, "Dẫn ta về nhà? Ha ha ha! Dẫn ta đi địa phương tối tăm ngột ngạt kia sao, dẫn ta đi làm món đồ chơi cho người thừa kế kia của người sao ha ha ha ha!" Kiều Ảnh điên rồi, dạng chân ở trên người Kiều Hàn, liên tục đánh mạnh Kiều Hàn, cuối cùng cắn lấy cánh tay của Kiều Hàn, mãi đến tận có cỗ vị tanh, rót vào cuống họng. Mới ngừng lại, cúi đầu từ giường ngã ở trên sàn nhà, khóc nức nở, ngồi chồm hổm ôm chính mình. Lại đột nhiên cười to... Vừa khóc vừa cười... Người ngoài nhìn ra là cực kỳ kinh khủng, chỉ có Kiều Hàn... Cảm nhận được một loại, cảm giác chua xót không đất dung thân
Kiều Ảnh lại về đến cái góc nhỏ kia... Cái kia là căn nhà chân chính... Thuộc về chính mình
Hết chương 22
Kiều Ảnh đứng dậy, tắt đi TV đi tới bên cạnh Kiều Hàn, ngồi xuống, đột nhiên ôm đầu của Kiều Hàn thân thiết lên. "Đều là ta... Giết... Ta có phải rất lợi hại không... Màu đỏ... Giày cao gót.... Đều là... Ta giết... Có lợi hại hay không..." Kiều Ảnh liên tục tái diễn mấy câu nói này, nụ cười kinh khủng, lại làm cho Kiều Hàn cảm thấy đau lòng. Kiều Ảnh ôm chặt đầu của Kiều Hàn, dường như muốn cùng cô hòa vào làm một thể, Kiều Hàn không nói gì, chỉ là dùng con mắt dịu dàng nhìn Kiều Ảnh, cô không biết như thế nào đối thoại với Kiều Ảnh... Chỉ có thểnhư vậy nhìn nàng... Cho nàng từng tia một ấm áp cũng có thể. "Kiều Ảnh... Ta dẫn ngươi về nhà" Kiều Hàn cuối cùng nói ra câu nói này
Kiều Ảnh dừng lại một chút đột nhiên bắt đầu cười lớn, "Dẫn ta về nhà? Ha ha ha! Dẫn ta đi địa phương tối tăm ngột ngạt kia sao, dẫn ta đi làm món đồ chơi cho người thừa kế kia của người sao ha ha ha ha!" Kiều Ảnh điên rồi, dạng chân ở trên người Kiều Hàn, liên tục đánh mạnh Kiều Hàn, cuối cùng cắn lấy cánh tay của Kiều Hàn, mãi đến tận có cỗ vị tanh, rót vào cuống họng. Mới ngừng lại, cúi đầu từ giường ngã ở trên sàn nhà, khóc nức nở, ngồi chồm hổm ôm chính mình. Lại đột nhiên cười to... Vừa khóc vừa cười... Người ngoài nhìn ra là cực kỳ kinh khủng, chỉ có Kiều Hàn... Cảm nhận được một loại, cảm giác chua xót không đất dung thân
Kiều Ảnh lại về đến cái góc nhỏ kia... Cái kia là căn nhà chân chính... Thuộc về chính mình
Hết chương 22
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook