Phế Vật Khuynh Thiên Địa
C22: Như Thế Nào Là Hồ Ly Chân Chính? (1)

"Nha đầu, ngươi..."

"Ta làm sao?"

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

"A! Đúng rồi!" Phong Lăng bất ngờ vỗ trán như bừng tỉnh đại ngộ.

"?" Cái gì ni mạ?

"Lão sư, có phải hay không Học Viện rất thiếu thốn Tán Khí đan? Chỗ ta mấy ngày nữa vừa hay lại có một lượng kha khá nha..." Phong Lăng nói đến đây còn cố tình ngân dài giọng.

"..." Ừ ừ, rồi sao nữa? Ánh mắt Tề Tử Du thúc giục.

"Ta lại không cần nhiều như vậy." Phong Lăng từ tốn mỗi câu có ngắt nghỉ đàng hoàng.


"..." Ngươi mau mau nói tiếp đi a!

"Vì vậy ta đang rất phiền muộn vì chuyện này." Thậm chí còn tranh thủ nhâm nhi trà.

"..."

"Lại không biết phải xử lý sao cho thỏa đáng."

"..." Lão phu muốn giết người!!!

"Bây giờ nghe lão sư nói ta mới nghĩ ra."

"..."

"Học Viện có hay không muốn bàn chuyện làm ăn với ta?" Lời nói hết, tách trà cũng vừa vặn hết. Phong Lăng liền tự rót cho mình một tách mới, động tác nước chảy mây trôi vô cùng tự nhiên.

"Ồ? Nha đầu ngươi thử nói chút cho lão phu nghe coi?" Tề Tử Du nhất thời hứng thú, một nha đầu mới mười mấy tuổi thì có thể nói chuyện làm ăn thế nào. Hình như lão già đã quên nha đầu mười mấy tuổi này thậm chí còn bán cho Vạn Hoa Các một khối lượng đan dược khổng lồ.

"Chẳng là, sư phụ lo lắng ta ở Học Viện nguyên khí không được nồng đậm nên đã cho ta ít đồ để dùng tạm. Có lẽ qua ít ngày nữa liền nhận được. Tán Khí đan khẳng định là không thể thiểu rồi..."

"Thật sự?" Tề Tử Du nghe đến đây quả thực có chút kích động. "Bất quá nha đầu, đó dù gì cũng là của sư phụ ngươi gửi cho ngươi. Nếu Học Viện không biết xấu hổ mà nhận lấy thì quả thực là..."

"Lão sư, ngài nhầm." Phong Lăng cắt ngang lời tự bộc bạch dài không điểm dừng của Tề Tử Du. "Học sinh là đang làm ăn sòng phẳng cùng Học Viện, sư phụ ta một cọng lông chân cũng không lên quan đến. Có trách cũng trách hắn để cho ta nhiều đồ bỏ đi như vậy làm chi?" Lời nói tuy tùy hứng lại không làm cho người nghe cảm thấy như đang nói dối. Phong Lăng hơi nhấp môi, trà này... nhất định phải có!


"Hự." Tề Tử Du quả thực muốn phun máu. Nha đầu này cư nhiên nói đan dược tứ phẩm là đồ bỏ đi? Nếu để cho các Luyện Dược Sư khác nghe được khẳng định sẽ muốn một chưởng chụp chết nàng ta. "Nếu nha đầu ngươi đã nói như vậy ta cũng không quanh co nữa. Ngươi liền ra giá đi, Học Viện dám chắc sẽ không bỏ tiền ít hơn Vạn Hoa Các." Mặc dù nội tâm đang nổi sóng dữ dội nhưng ngoài mặt Tề Tử Du vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.

Phong Lăng chớp chớp mắt nhìn Tề Tử Du không nói. Ý trong ánh mắt chính là: Ngươi vẫn còn biết ta đã bán đan dược cho Vạn Hoa Các? Vậy ngươi còn nghĩ bổn tiểu thư sẽ thiếu tiền sao? Ngu xuẩn. Không có đầu óc. Thất bại của tạo hóa.

Tề Tử Du nói xong cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu cực ngu, không khỏi ho khan. "Khụ khụ. Nếu không tiểu nha đầu, ngươi xem đối với Học Viện có gì hứng thú, có thể hay không chúng ta trao đổi đồng giá?

"Nha!" Phong Lăng gật gù, tách trà trên tay cũng chưa từng rời. "Học sinh nói thế nào cũng chỉ vừa mới đến Học Viện, đối với mọi việc vẫn là rất lạ lẫm. Lại thấy lão sư đã có tâm như vậy, chi bằng ngài giới thiệu qua một lượt những thứ có giá trị cho ta nghe?"

Tề Tử Du sâu sắc nhận sai. Hắn đã quá coi thường nha đầu này. Muốn chiếm tiện nghi của nàng quả thực không dễ dàng chút nào.

Thật ra là người trong cuộc, Tề Tử Du vẫn chưa thấy được rõ ràng, khác hẳn với Lam Hân trong Nghịch Thiên Giới Chỉ có thể nhìn rõ một hai. Lam Hân thề rằng nàng đã nhìn thấy sau lưng Phong Lăng mọc ra chín cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, hai cái tai tên đầu thì vẫy vẫy. Thật sự so với Tiểu Ly còn muốn giống hồ ly hơn!

Lão già này xong rồi! Lam Hân âm thầm mặc niệm.

"Khụ. Nha đầu, không phải Học Viện không có bảo vật nhưng nếu dùng những thứ đó để đổi lấy Tán Khí đan thì... Nha đầu, ngươi phải biết tuy Tán Khí đan trân quý nhưng Học Viện lại có nhiều thứ trân quý hơn nhiều. Nếu mang ra đổi Tán Khí đan quả thực phi thường lãng phí. Vẫn nên là nha đầu ngươi ra giá đi thôi, Học Viện chắc chắn có thể đáp ứng." Tề Tử Du tận lực "khuyên bảo".

"Một khỏa không thể vậy mười khỏa, 100 khỏa cũng không thể?"Phong Lăng nhíu mày trầm tư.


"1...100?" 100 khỏa Tán Khí đan? Dọa chết người a!

Phong Lăng nhún vai. "Cũng không phải con số chính xác, ta chẳng qua chỉ ước chừng mà thôi. Nhưng là có lẽ cũng phải tầm khoảng đấy đi?"

Tề Tử Du hít một ngụm khí lạnh. 100 khỏa Tán Khi đan! Đây chẳng phải là sánh ngang với số lượng Tán Khí đan của Học Viện rồi sao?

Không để cho vị Luyện Dược Sư đáng kính kịp thở, Phong Lăng lại nói.

"Mặc dù vậy nhưng nếu Học Viện không cần ta cũng không miễn cưỡng. Cùng lắm thì đợi đến khi được ra ngoài ta lại đến Vạn Hoa Các một chuyến." Phong Lăng thở dài.

___________________________________

Tại sao ta lại lười như vậy? Why? Tell me why?!!!!! (ಥ_ಥ)(ಥ_ಥ)(ಥ_ಥ)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương