Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư
Chương 217: CHƯƠNG 217: BÔI ĐEN, NGƯỜI HOA GIA ĐẾN

CHƯƠNG 217: BÔI ĐEN, NGƯỜI HOA GIA ĐẾN
Editor: Luna Huang
Quang mang quanh thân của Đản Đản đại thịnh, một bên Thủy Duyệt Nhi thấy càng yêu thích, một lần một lần mài Hoa Dương.
Hoa Dương muốn nói thêm cái gì, còn chưa mở miệng, đã thấy Cố Khuynh Thành lãnh mâu một cái như lãnh đao bay tới, Hoa Dương lập tức sỏa tại chỗ, đã không có động tĩnh, Thủy Duyệt Nhi bất mãn kéo tay áo của Hoa Dương, Hoa Dương cúi đầu, không dám chống lại tê mâu của Cố Khuynh Thành, kiền ba ba nói: “Còn thỉnh cô nương bỏ những thứ yêu thích.”
“A, biết là đồ của ta, còn muốn ta bỏ những thứ yêu thích? Hai người các ngươi lá gan không nhỏ.”
Thanh âm của Cố Khuynh Thành thanh lãnh, ngữ điệu bằng phẳng, chút nào không giống người vừa động tới. Nhưng trong tay của nàng, lại nắm gân thú tiên, gân thú tiên thật dài phủ phục trên mặt đất, như trường xà chuẩn bị tùy thời công kích đối phương, mặc dù là Hoa Dương, cũng không dám đơn giản động thủ.
“Uy, tiểu tiện nhân, chúng ta là người của Hoa gia Noãn thành, ngươi dám nói như thế với theo chúng ta. Có phải không muốn sống nữa hay không!” Thủy Duyệt Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hai tay chống nạnh, nhất phó công chúa bệnh rất nặng.
Cố Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để Thủy Duyệt Nhi trong mắt, “Hoa gia Noãn thành…Uy phong thật to.”
Thủy Duyệt Nhi ỷ vào Hoa gia Noãn thành, làm việc theo tâm tình của mình nhưng không biết, Cố Khuynh Thành đối với Hoa gia của Noãn thành một chút xíu hảo cảm cũng không có, chuyện của Hoa Huyên cùng Minh Trường Phong nàng còn phải cùng Hoa gia hảo hảo toán toán bút trướng này!
Vốn muốn để Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên dưỡng hảo thương, đợi nàng hồi Minh gia cùng nhau giải quyết chuyện này, nhưng không nghĩ tới, tại trong Vãng Sinh Sơn Mạch lớn như vậy, lại để cho nàng đụng phải người của Hoa gia, đây có tính có tính thiên đường có đường hắn không đi địa phủ không cửa lại muốn tìm không?
“Biết chúng ta là người của Hoa gia, thông minh hai tay dâng đồ lên.” Thủy Duyệt Nhi cho rằng, Cố Khuynh Thành là sợ Hoa gia, thần tình đắc ý nói.
Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn về phía Thủy Duyệt Nhi, trong thu đồng uông uông tràn đầy lãnh ý hãi nhân, “Đồ muốn tìm chết.”

“Ngươi…”
Thủy Duyệt Nhi bị mắng, đang muốn phản bác, Cố Khuynh Thành lại đột nhiên xuất thủ, gân thú tiên phủ phục trên mặt đất bỗng nhiên vung lên thật cao, cuộn hông của Thủy Duyệt Nhi, bay không trung hung hăng đập trên mặt đất.
Khụ khụ. . .
Vọng Thư Uyển
Bụi bay kắp bầu trời, Thủy Duyệt Nhi ho khan hai tiếng, bụi phun ra miệng đầy, phủi phủi tay chân, Thủy Duyệt Nhi chưa cảm thấy cả người có đau xót khác, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Cố Khuynh Thành, đầu tiên là phun một ngụm bùn, sau đó hung ác nói: “Phi. . . Tiểu tiện nhân, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh bao lớn, nguyên lai bất quá là gối thêu hoa, nhìn được dùng không được!”
Cố Khuynh Thành cười mỉa mai, thu hồi ánh mắt, nhìn cũng không nhìn Thủy Duyệt Nhi, “Có gan, ngươi lặp lại lần nữa.”
“Không chỉ lặp lại lần nữa, chính là nói thêm mười lần ta cũng dám!” Thủy Duyệt Nhi tin tưởng vững chắc, ngay từ đầu đều là nữ nhân xa lạ Cố Khuynh Thành đang hư trương thanh thế, dưới tình huống lại không bị thươngm Thủy Duyệt Nhi càng tin tưởng vững chắc điểm này.
“Duyệt nhi” Hoa Dương thấp giọng cảnh cáo nói, không biết tính sao, Hoa Dương chính là cảm thấy nữ nhân trước mắt này không phải là dễ đối phó.
Thủy Duyệt Nhi ngu ngốc, mắt mù, không nhìn thấy Cố Khuynh Thành xuất thủ, mang linh lực ba động ra ngoài, nhưng Hoa Dương không phải là ngu ngốc, y theo hắn thấy, Cố Khuynh Thành thực lực cao, sợ là hắn cũng đấu không lại Cố Khuynh Thành, Thủy Duyệt Nhi mắt mù lại tìm đường chết là như thế này. . .
Nếu không phải phụ thân giao phó, hắn sớm đã để một mình Thủy Duyệt Nhi ở đây bản thân sớm đi.
Thủy Duyệt Nhi nghe ra ý cảnh cáo trong giọng nói Hoa Dương, trong nháy mắt biến sắc mặt, nước mắt ào ào rơi: “Hoa Dương ca ca, nữ nhân này nàng khi dễ ta, ngươi nhất định phải giúp ta trút giận a!” Thủy Duyệt Nhi không biết, Hoa Dương tại sao muốn cảnh cáo nàng, lấy lòng Hoa Dương nàng không dám chỉ trích Hoa Dương, liền đem tất cả lỗi lầm đều đổ lên trên đầu Cố Khuynh Thành, cuối cùng còn không quên ác hung hăng trợn mắt nhìn Cố Khuynh Thành một mắt.

“Câm miệng. Chúng ta tới học viện Thanh Minh, còn có những chuyện khác phải làm, nếu như ngươi tiếp tục như vậy nữa, ta tìm người tiễn ngươi về Noãn thành.” Hoa Dương là một người thông minh, hắn so với Thủy Duyệt Nhi thấy rõ đây hết thảy đều là Thủy Duyệt Nhi phá ra, nếu là người ta thực sự xuất thủ, làm hai người bọn họ bị thương vậy cũng là bọn hắn đáng đời, không có gì có thể nói.
Nhưng phụ thân có mệnh, để hắn hảo hảo bảo hộ Thủy Duyệt Nhi, hắn không thể để cho Thủy Duyệt Nhi thụ thương, cũng chỉ có thể thừa dịp Cố Khuynh Thành còn chưa chân chính động thủ, mau mang người đi.
Thủy Duyệt Nhi vừa nghe, lê hoa đái vũ oán giận nói: “Hoa Dương ca ca, nàng bất quá là nữ giả nam trang, giả mạo người của thiếu gia dòng chính hơn mười năm, hôm nay đã không có nàng, ngươi chính là đệ nhất nhân của Hoa gia, lẽ nào ngươi muốn tìm nàng về, đoạt địa vị với ngươi sao?”
Ân?
Thiếu gia dòng chính của Hoa gia nữ giả nam trang?
Đây là. . . Đang nói Hoa Huyên?
Một bên Cố Khuynh Thành nghe đối thoại của hai người, đầu óc rất nhanh chuyển động, chỉ sợ hai người kia là Hoa gia phái ra tìm kiếm Hoa Huyên, chỉ là gia chủ Hoa gia cũng quá gài bẫy, cư nhiên tìm một người thích khiêu khích đến, xác định đây là tìm người không phải là hại người sao?
Từ miệng của Thủy Duyệt Nhi nghe ra, nàng có khuynh hướng Hoa Dương, trong lời nói để lộ ra ý tứ, phải đưa Hoa Huyên vào chỗ chết, củng cố địa vị của Hoa Dương.
A, quả nhiên là người của Hoa gia, trước có một Hoa phu nhân hại nữ nhi ruột thịt, sau có một Thủy Duyệt Nhi ý đồ sát nhân để giúp Hoa Dương, thật đúng là ứng câu kia, không phải là người một nhà không vào cùng một nhà, một so với một cực phẩm hơn!
Hoa Dương không nói gì, chỉ là lạnh lùng quét Thủy Duyệt Nhi một mắt.
Chuyện tìm kiếm Hoa Huyên, vốn chính là bí mật chi mật, phụ thân cố ý giao phó, nếu để người khác biết, khó tránh khỏi vỡ lở ra làm mất mặt mũi của Hoa gia, nhưng Thủy Duyệt Nhi căn bản không biết nặng nhẹ, chỉ một mặt dựa theo suy nghĩ trong lòng làm xằng làm bậy.

Không chỉ nói Cố Khuynh Thành nhìn không được, ngay cả Hoa Dương, đối với một loạt cử động này của Thủy Duyệt Nhi cũng chán ghét đến cực điểm.
“Hoa Dương ca ca, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, sẽ dọa người. . .” Thủy Duyệt Nhi lần đầu tiên thấy mâu quang lạnh lùng như vậy của Hoa Dương, sợ đến cái cổ rụt một cái, nước mắt dừng lại, ủy ủy khuất khuất nói.
Trò khôi hài của Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi, Cố Khuynh Thành chẳng muốn biết, nhưng chuyện liên quan đến Hoa Huyên, Cố Khuynh Thành chịu nhịn tính tình nghe xong một hồi, có thể thấy được hai người hoàn toàn không có tự giác phải ly khai, mi tâm của Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng vặn một cái, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi muốn ôn chuyện, đến địa phương khác đi, không nên ở chỗ này, ngại mắt của ta.”
“Tiểu tiện nhân, ta. . .”
Thủy Duyệt Nhi giơ cánh tay lên, liền muốn bắt đầu đánh Cố Khuynh Thành, Hoa Dương phản ứng rất nhanh, tiến lên ngăn cản: “Thủy Duyệt Nhi đủ rồi! Không nên hồ đồ nữa!”
“Hoa Dương ca ca, ngươi mặc cho tiểu tiện nhân kia khi dễ ta, khi dễ danh dự của Thủy gia cùng Hoa gia như vậy sao!” Thủy Duyệt Nhi mang bối cảnh của mình cùng Hoa gia ra, nỗ lực lấy áp chế kia bức bách Hoa Dương động thủ.
Cố Khuynh Thành nghe được Thủy gia, híp mắt điều ký ức của nguyên chủ.
vongthuuyen.com
Thủy gia, đại thế gia thứ sáu của Chu Tước quốc, lấy thủy hệ trị bệnh vi chủ, có mỹ dự ‘ Không phải là dược sư, càng hơn dược sư’, người trên Linh Huyễn đại lục tôn xưng Thủy gia là Thanh Minh Thủy gia, cùng Lưu Thương Minh gia, Hoa Uyển Mạnh gia, Bắc Thu Mặc gia, cùng là tứ đại gia.
Trong tứ đại gia này, phân bố rất rộng, không chỉ có gia tộc trong tứ đại quốc gia, còn bao gồm Lưu Thương Minh gia, gia tộc trong tứ đại thành như vậy, sở dĩ trở thành tứ đại gia, ngược lại không phải là nói thực lực phi thường cao siêu, mà là bởi vì, mỗi một gia tộc trong tứ đại gia đều có sở trường của mình, thường thường loại sở trường đặc biệt này là những gia tộc khác không có.
Tỉ như, Lưu Thương Minh gia am hiểu linh lực công kích, lấy lôi hệ vi chủ, trên Linh Huyễn đại lục, linh sư tu luyện lôi hệ ít lại càng ít, cái này để người bên ngoài ngưỡng vọng Minh gia. Lại tỉ như, Thanh Minh Thủy gia, còn lại là lấy thủy hệ linh lực vi chủ, đời đời đều có xuất hiện một linh sư thủy hệ cao giai.
Thủy hệ thủy hệ thuộc về trị bệnh, điều này sẽ đưa đến rất nhiều người cũng sẽ tận lực mượn hơi Thủy gia, kết bạn thám hiểm hoặc lịch lãm với mình, bởi vì nói như vậy, một khi gặp phải nguy hiểm, cho dù bị chút ít thương, có người của Thủy gia, không có đan dược của tốt nhất cũng không cần sợ hãi.
Trong lòng Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới, Thanh Minh Thủy gia luôn luôn lấy đại thiện nhân làm danh xưng cư nhiên sẽ dạy dỗ nữ nhi như Thủy Duyệt Nhi vậy, đơn giản là bôi đen Thủy gia.

Bất quá, một chiêu uy hiếp này của Thủy Duyệt Nhi, trái lại nổi lên tác dụng.
“Cô nương, còn xin ngươi bỏ những thứ yêu thích, đưa vật kia cho Duyệt nhi, nếu là thành, Hoa gia ta cùng Thủy gia tất nhiên là cảm kích không ngớt.” Hoa Dương nghe qua do dự mãi, nghĩ tương lai mình còn cần Thủy gia ủng hộ, không thể xé rách da mặt với Thủy gia, cũng chỉ có thể đắc tội người không quen biết là Cố Khuynh Thành.
Từ xưa đến nay, trong mắt nam nhân quyền lợi địa vị vĩnh viễn là quan trọng nhất, giống như suy nghĩ của Thủy Duyệt Nhi, làm thứ tử hai mươi năm, hôm nay thân phận đại thiếu gia đích hệ của Hoa Huyên bị phơi bày, hắn liền trở thành đệ nhất nhân tử đệ trong thế hệ trẻ của Hoa gia, tương lai vị trí gia chủ Hoa gia, quyền lợi chí cao vô thượng kia chính là của hắn.
Nhưng hắn cuối cùng cũng là thứ tử, phải cần sự giúp đỡ của người khác.
Thủy Duyệt Nhi là ngũ tiểu thư đích hệ của Thủy gia, được gia chủ Thủy gia vô cùng yêu thích, từ trước đến nay được xem như bảo trong tay, nhưng Thủy Duyệt Nhi hết lần này tới lần khác thích thứ tử như Hoa Dương, bất quá thân phận thứ tử của Hoa Dương gia chủ Thủy gia rất không vui, nể tình nữ nhi bảo bối thích cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con lén lén lút lút chịu đựng Hoa Dương.
Nên, Hoa Dương không dám đắc tội Thủy Duyệt Nhi, lại không dám đắc tội gia chủ Thủy gia.
Thấy Hoa Dương ăn hại vậy, Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, “Các ngươi đã muốn chết, bổn cô nương sẽ thanh toàn các ngươi!” Nói, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nâng gân thú tiên lên, gân thú tiên mềm mại nằm trên đất trong nháy mắt biến thành cây côn kiên cường như sắt.
Không có cho Hoa Dương cùng Thủy Duyệt Nhi cơ hội phản ứng nào, gân thú tiên cũng đã hung hăng đập lên bụng của hai người, trực tiếp quét ngang hai người trên mặt đất, bay xa hơn mười mét.
Đây là. . . Lực lượng của nàng?
Đuôi lông mày của Cố Khuynh Thành nhướng một cái, nàng chỉ là rưới vào trong gân thú tiên một ít linh lực, không nghĩ tới lại có uy lực lớn như vậy, chẳng lẽ là có liên quan đến tình huống gần đây của nàng?
Dù sao, khế ước với trấn hồn huyết thạch, trấn yêu tháp, lôi long xong, mỗi người đều là thần vật, nếu là khế ước xong, thực lực của nàng có tăng lên tự nhiên là rất có thể, chỉ bất quá vì sao một chút cảm giác nàng cũng không có?
Cố Khuynh Thành âm thầm lấy làm kỳ, thử điều động linh lực, đột phá một tầng cái chắn, nhưng nàng còn chưa kịp động thủ, chợt nghe thanh âm khinh bỉ của tổ tiên: “Nha đầu đần! Từ lúc ngươi hôn mê bất tỉnh, hoàn thành khế ước với trấn hồn huyết thạch cũng đã hoàn thành tấn cấp, ngươi bây giờ thử lại, cũng là uổng phí khí lực.”
Ngủ một giấc liền hoàn thành tấn cấp, vận khí cùng thiên phú của nha đầu này quả thực quá bạo, nhưng nàng lại còn cái gì cũng không biết, cái này căn bản là cừu hận!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương