Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
-
Chương 165
Nạp Lan Ngôn Kỳ, Đông Phương Thanh Thanh và những người khác đều nhìn Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi nói: "Băng Minh đã được giải quyết, tiếp đến cũng nên xử lý chuyện của Thanh Thanh."
Điều này là hiển nhiên, đến nhà của Đông Phương Thanh Thanh giúp nàng ấy trả thù.
“Cũng được, chuyện giải quyết xong chúng ta sẽ trở lại Liệt Diễm Quốc.” Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu đồng ý.
Những người khác cũng không phản đối, mối hận của Đông Phương Thanh Thanh lẽ ra đã được báo từ lâu mà không nên trì hoãn đến bây giờ.
“Thanh Thanh, dẫn đường!” Bách Lý Thần Hi nói.
"Vâng."
Cứ như thế, có một nhóm người đã hành quân đến thị trấn nơi có gia tộc Đông Phương.
Vạn Nhạc Thành nằm ở phía nam của Băng Minh Quốc, có thể được coi là một thị trấn tương đối thịnh vượng của Băng Minh Quốc, gia tộc Đông Phương là gia tộc lớn ở thị trấn Vạn Nhạc Thành này và có ảnh hưởng khá lớn.
Năm đó, những chuyện về Đông Phương Thanh Thanh hầu như ai cũng biết, nghĩ đến nhiều năm như vậy chắc ai cũng tưởng Đông Phương Thanh Thanh đã chết rồi, có lẽ họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được Đông Phương Thanh Thanh mà bọn họ khinh thường, hãm hại sau vài năm sẽ quay lại báo thù.
“Thanh Thanh, ngươi nói thử xem lần này trở về, gia tộc Đông Phương sẽ rửa cổ chờ đợi sao?” Bách Lý Thần Hi đột nhiên nhớ tới khi nàng vừa rời khỏi Liệt Diễm Quốc thì gặp thiếu gia và tiểu thư nhà Đông Phương đi ngang qua một thị trấn.
“Ta sợ bọn họ một năm này ngủ không được ngon.” Đông Phương Thanh Thanh hiển nhiên nghĩ đến những chuyện lúc trước, dựa vào hiểu biết của nàng đối với người trong gia tộc Đông Phương năm nay, e rằng tất cả đều đã kinh sợ.
“Ha, vừa hay.” Mộ Dung Phong cười độc đoán “Lần này chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời những gì mà Thanh Thanh đã chịu.”
“Đúng vậy, muốn một người chết rất dễ dàng, nhưng muốn một người sống không bằng chết cũng phải phí một chút tâm tư.” Thác Bạt Duệ và Độc Cô Điêm theo tổ chức Quang nhiều ngày như vậy, sau vài trận chiến, bọn họ đã không còn là một nam nhân ngây thơ nữa.
Đông Phương Thanh Thanh nói: "Sống không bằng chết? Bách Lý chủ tử có rất nhiều cách.”
“Ngươi biết thật nhiều ha.” Bách Lý Thần Hi cười nhẹ, nàng đúng là có rất nhiều cách khiến người ta sống không bằng chết.
"Đó là đương nhiên. Lúc trước, Tư Đồ Mộng Liên đã sai người đến gϊếŧ chủ tử. Cho đến bây giờ, ta vẫn nhớ rõ số phận của những người đó." Đó là lần đầu tiên Đông Phương Thanh Thanh nhìn thấy phương pháp tra tấn của Bách Lý Thần Hi, và đó cũng là lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy nên để những người đó chết đi so với việc để Bách Lý Thần Hi tra tấn thực sự tốt hơn rất nhiều.
“Thanh Thanh, nếu ngươi muốn, ta có thể đáp ứng bất cứ lúc nào.” Bách Lý Thần Hi nói: “Chỉ là, ngươi có thực sự muốn họ chết không?” Theo quan điểm của Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh không phải là người thích phiền toái, cho nên nếu trực tiếp gϊếŧ gia tộc Đông Phương vậy sẽ thực tế hơn nhiều.
“Vậy thì tùy bọn họ lựa chọn.” Đôi mắt Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng, một cỗ sát khí lạnh lẽo tỏa ra khắp người.
Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng vỗ vai Đông Phương Thanh Thanh, động viên và ủng hộ nàng ấy.
Đột nhiên, Mộ Dung Phong kêu lên: "Đó là cái gì vậy?"
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Mộ Dung Phong thấy cách đó không xa có một con sư tử tuyết trắng khiến bọn họ sửng sốt một hồi.
"Đây là..." Bách Lý Thần Hi nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
“Tuyết Diễm Ma Sư.” Nạp Lan Ngôn Kỳ bình tĩnh nói, giọng nói đủ khiến mọi người có mặt đều có thể nghe rõ.
“Tuyết Diễm Ma Sư?” Bách Lý Thần Hi nhỏ giọng lặp lại, Nạp Lan Ngôn Kỳ giải thích: “Sở dĩ nó được gọi là Tuyết Diễm Ma sư bởi vì nó có bộ lông trắng như tuyết nhưng lại có thể phun ra lửa.”
“Sẽ phun ra lửa sao?” Bách Lý Thần Hi nói: “Gia hỏa này còn trông khá đẹp”.
“Thích không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ dịu dàng nhìn Bách Lý Thần Hi, nói: “Nếu ta huấn luyện nó sau đó tặng nó cho nàng thì sao?
“Vẫn là để ta tự mình ra tay đi.” Bách Lý Thần Hi, nói: “Chỉ là nhóm người của Thanh Thanh ngươi suy nghĩ giúp họ tìm thú cưỡi đi, như vậy thời gian trở về gia tộc Đông Phương sẽ được rút ngắn hơn.”
“Thật ra, nàng nghĩ rằng muốn mình phải mạnh hơn, đúng không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ không khỏi mỉm cười.
“Đúng rồi, ngươi biết ta nghĩ như vậy, mà ngươi vẫn nói ra sao?” Bách Lý Thần Hi nhướng mày hỏi.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cười nhẹ nhéo mũi Bách Lý Thần Hi, nói: "Sau khi nàng thăng cấp được Tuyết Diễm Ma Sư, ta sẽ tặng cho mỗi người trong tổ chức một con thú cưỡi như một phần thưởng dành cho nàng."
“Vậy thì ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.” Bách Lý Thần Hi cười độc đoán, với vẻ mặt quyết tâm chiến thắng.
Dứt lời, Bách Lý Thần Hi bật dậy, trực tiếp bay tới đối diện với Tuyết Diễm Ma Sư cách đó vài mét, nhìn thấy Tuyết Diễm Ma Sư không hề trốn tránh mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Làm thú cưỡi của ta, được chứ?"
“Chỉ bằng ngươi?” Tuyết Diễm Ma Sư kiêu ngạo nói.
Bách Lý Thần Hi sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên nàng chưa từng nghĩ tới tên này trước mặt nàng thật sự có thể nói được tiếng người, nếu như nàng nhớ kỹ, ma thú hẳn là đã tu luyện đến cấp năm hai mới nói được tiếng người, nghe nói lưu loát. Nói như vậy thì tu luyện của nó đã đạt đến độ cao nào rồi?
"Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có thể nói chuyện thì ta không xứng làm chủ nhân của ngươi?" Sau khi sững sờ, Bách Lý Thần Hi lên tiếng lạnh lùng hỏi đầy khí phách.
“Ngươi đương nhiên không xứng làm chủ nhân của ta.” Tuyết Diễm Ma Sư nói: “Ta thậm chí chưa từng nghĩ tới tìm một người làm chủ nhân của ta.”
Bách Lý Thần Hi nói: "Vậy thì ngay bây giờ thì ngươi có thể nghĩ tới việc đó rồi."
“Khẩu khí không nhỏ.” Tuyết Diễm Ma Sư khinh thường nhìn Bách Lý Thần Hi, hừ lạnh nói.
“Cảm ơn vì lời khen.” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh tiếp nhận, nói: “Ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh dự vì ta có thể ưa thích ngươi và chọn ngươi làm vật cưỡi.”
“Mặt người thật dày.” Tuyết Diễm Ma Sư càng ngày càng bất mãn với Bách Lý Thần Hi.
“Cảm ơn vì lời khen.” Bách Lý Thần Hi không quan tâm đến thái độ của Tuyết Diễm Ma Sư, nói: “Ta sẽ cho ngươi ba giây để suy xét…”
“Không cần suy xét.” Bách Lý Thần Hi còn chưa dứt lời đã bị Tuyết Diễm Ma Sư cắt ngang.
“Đừng nói chắc chắn như vậy, nếu không ngươi không có cơ hội hối hận đâu.” Bách Lý Thần Hi không khỏi nhắc nhở Tuyết Diễm Ma Sư rằng thứ nàng muốn chưa bao giờ không có được, và tên tiểu tử trước mặt này tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
"Ngươi quá đề cao bản thân, ta sẽ hối hận sao? Nực cười!" Tuyết Diễm Ma Sư không thèm để ý nói.
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Bách Lý Thần Hi khéo léo xoay chủ đề.
"Không phải việc của ngươi?"
"Ta chỉ quan tâm đến thú cưỡi của mình."
"Thú cưỡi? Ta nghĩ ngươi đang nằm mơ."
"Nằm mơ cũng thấy ngươi là một sư tử đặc biệt xinh đẹp, sau này tỉnh lại thì thế nào?"
"Ngươi..." Tuyết Diễm Ma Sư không nói nên lời.
Bách Lý Thần Hi hơi cong môi nói: "Ngươi nghĩ thế nào rồi?"
“Không cần cân nhắc chút nào.” Tuyết Diễm Ma Sư hoàn hồn trả lời.
“Ngươi có biết phải làm gì với những gì ta không thể có được không?” Bách Lý Thần Hi hỏi nhỏ.
“ Thì có liên quan gì đến ta?” Tuyết Diễm Ma Sư hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo vô cùng.
"Ngươi nói..." Lời nói của Bách Lý Thần Hi vừa mới thốt ra, liền bị Tuyết Diễm Ma Sư cắt ngang. "Ngươi không cần tốn sức nữa, tuyệt đối không thể!"
"Hì hì..." Bách Lý Thần Hi cười nhẹ, nhưng trong tích tắc, nụ cười trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là một mảnh băng lãnh. "Những thứ ta không đạt được, thường chỉ có thể phá hủy chúng. Chúng ta cứ thử cá cược với nhau xem, ngươi cảm thấy thế nào? "
“Ta không có thời gian để bồi cùng ngươi.” Khi giọng nói đó rơi xuống, Bách Lý Thần Hi nhìn thấy một đàn quái vật đột nhiên xuất hiện xung quanh mình, vây chặt lấy Tuyết Diễm Ma Sư.
Bách Lý Thần Hi nhướng mày, đám ma thú đó là nguyên nhân Tuyết Diễm Ma Sư xuất hiện ở đây?
“Chỉ cần ngươi cho bọn ta biết người đó ở đâu, bọn ta liền thả ngươi đi.” Người đang nói chuyện hiển nhiên là thủ lĩnh của nhóm ma thú.
Bách Lý Thần Hi lại ngạc nhiên, đây là nơi gì vậy? Những con quái vật xuất hiện đều lần lượt nói chuyện, thậm chí còn nói rất chuẩn?
“Có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi, người các người tự mình tìm.” Tuyết Diễm Ma Sư không hề lo lắng hay sợ hãi, câu vừa nói ra hoàn toàn đầy khí phách.
"Ngươi đang tìm đường chết..."
"Nếu các ngươi có thể gϊếŧ ta."
Hiển nhiên đối phương hoàn toàn tức giận bởi lời của Tuyết Diễm Ma Sư, nói: "Vì ngươi muốn chết, vậy chúng ta sẽ đáp ứng ngươi, lên..."
Khi lời nói xong, cuộc chiến giữa Tuyết Diễm Ma Sư và những ma thú khác chính thức bắt đầu, trong một lúc ánh sáng đã hắt ra bốn phía.
Bách Lý Thần Hi đứng tại chỗ, kéo một chiếc khiên ma thuật đến trước mặt và lặng lẽ theo dõi cuộc chiến giữa những ma thú này.
Phải nói rằng Tuyết Diễm Ma Sư quả thực rất có năng lực, chẳng trách nó lại dám kiêu ngạo như vậy, có mắt cao hơn đầu.
Đúng như Nạp Lan Ngôn Kỳ đã nói, Tuyết Diễm Ma Sư có lông trắng toàn thân, nhưng vũ khí lợi hại nhất chính là ngọn lửa, cao ba thước và cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên, ma thú đuổi theo Tuyết Diễm Ma Sư không phải là loại đèn cạn dầu, lúc đầu thì Tuyết Diễm Ma Sư còn có thể ngang hàng với chúng, dần dần thì bị gió đánh trúng, vài lần suýt bị đối thủ đánh trọng thương. Nếu Bách Lý Thần Hi không ra tay chỉ sợ nó đã mình đầy thương tích.
“Hứa với điều kiện của ta, ta sẽ gϊếŧ chúng cho ngươi và giúp ngươi thăng cấp, thế nào hả?” Nhìn thấy Tuyết Diễm Ma Sư sắp bị thương bởi những ma thú khác, Bách Lý Thần Hi lại giúp nó ngăn chặn nguy cơ.
“Ta có thể tự mình làm được.” Tuyết Diễm Ma Sư lại từ chối.
“Ngươi đã lâu rồi không được thăng cấp đúng không?” Bách Lý Thần Hi tiếp tục dụ dỗ: “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nói được sẽ làm được”.
Tuyết Diễm Ma Sư bắt đầu do dự, Bách Lý Thần Hi biết rằng vấn đề đã hoàn thành được nửa đường, không đợi câu trả lời của Tuyết Diễm Ma Sư, nàng trực tiếp vận dụng ma pháp, một tay hệ hỏa, một tay hệ gió, hướng về những ma thú khởi xướng công kích, căn bản không cho chúng nó kịp phản ứng lại.
Những ma thú kiệt sức vì chiến đấu với Tuyết Diễm Ma Sư không ngờ Bách Lý Thần Hi lại ra tay như vậy, phản ứng kịp thì đã quá muộn, chỉ còn biết đứng nhìn ngọn lửa lao tới mà chết như thế nào cũng không biết.
“Tại sao ngươi lại có Hỏa linh cầu?” Tuyết Diễm Ma Sư nhận ra đồ vật của Bách Lý Thần Hi, trong nháy mắt bị sốc.
“Đương nhiên quá trình tu luyện mà có.” Bách Lý Thần Hi nói: “Những rắc rối của ngươi đã được giải quyết. Bây giờ, ngươi có thể cho ta câu trả lời mà ta muốn không?”
“Ngươi thật sự có thể giúp ta thăng cấp sao?” Tuyết Diễm Ma Sư vẫn là có chút khó tin.
“Tất nhiên.” Bách Lý Thần Hi lấy ra một viên thuốc từ chiếc nhẫn không gian, đưa nó cho Tuyết Diễm Ma Sư, nói: “Uống đi.”
Tuyết Diễm Ma Sư do dự, nhưng vẫn nuốt nó.
Không bao lâu, Tuyết Diễm Ma Sư liền có phản ứng, kết giới vẫn luôn không thể đột phá liền dễ dàng được giải trừ, linh lực còn sót lại đột nhiên tìm được lối ra, âm thanh thăng cấp vang vọng khắp bầu trời.
Bách Lý Thần Hi lặng lẽ quan sát, khóe môi bất giác cong lên.
Đông Phương Thanh Thanh và những người khác đứng từ xa nhìn, trong lòng không khỏi cảm thán, dường như thứ mà Bách Lý Thần Hi muốn không bao giờ là không đạt được.
Nạp Lan Ngôn Kỳ không có biểu hiện đặc biệt gì, ngay từ đầu hắn đã biết rằng Tuyết Diễm Ma Sư sẽ nhận Bách Lý Thần Hi làm chủ nhân và làm ma thú cho nàng, thực ra hắn đã chuẩn bị đề nghị của nàng từ trước rồi chẳng qua là chỉ đưa cho nàng sớm hơn dự định một chút.
Tuyết Diễm Ma Sư kết thúc việc thăng cấp, ánh mắt của nó nhìn Bách Lý Thần Hi hoàn toàn thay đổi, thái độ của nó cũng trở nên kính trọng.
"Chủ tử…"
“Ký kết huyết đồng rồi cùng ta rời đi.” Bách Lý Thần Hi cũng rất dứt khoát, trực tiếp nặn ra một giọt máu, xẹt qua lông mày của Tuyết Diễm Ma Sư, hoàn thành khế ước huyết đồng, xoay người đi về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ dịu dàng nhìn Bách Lý Thần Hi, trước khi nàng nói, hắn lấy thú cưỡi đã chuẩn bị từ trước ra cho các thành viên trong Tổ chức Quang.
Hai mươi con hổ được xếp thành hàng, mỗi con đều có tu luyện trên Cấp bốn, trông rất khí phách.
“Nàng có thích không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Bách Lý Thần Hi quay sang hỏi các thành viên của tổ chức Quang: "Các ngươi có thích không?"
"Cảm ơn Nạp Lan chủ tử, cảm ơn Thần Hi chủ tử..." Các thành viên của Tổ chức Quang đồng thanh cảm ơn, trong giọng nói có vẻ phấn khích không thể kiềm chế được.
“Các ngươi là người của ta, và đây là điều các ngươi xứng đáng có được.” Bách Lý Thần Hi nói: “Đi thôi.”
Nói xong, Bách Lý Thần Hi đã ngồi trên lưng của Tuyết Diễm Ma Sư, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng theo sau lưng của Tuyết Diễm Ma Sư. Các thành viên của tổ chức Quang lần lượt chọn một con ngồi lên nó.
Bách Lý Thần Hi và những người khác đi trên một con đường nhỏ, do đó, một nhóm đông người không được chú ý lắm, nhưng bây giờ thì khác. Một nhóm người cưỡi quái thú bay lượn trên bầu trời hấp dẫn nhiều sự tò mò cùng chú ý.
Tuyết Diễm Ma Sư biết phương hướng của thị trấn Vạn Nhạc, vì vậy không cần Đông Phương Thanh Thanh dẫn đường, không, trông giống như một bầy hổ kì lạ theo sau Tuyết Diễm Ma Sư, chứ đừng nói đến gió.
Thị trấn Vạn Nhạc, Gia tộc Đông Phương...
Trong sảnh ngôi đền, tất cả các thành viên trong gia tộc Đông Phương đều tập trung đông đủ, gia chủ Đông Phương và phu nhân Đông Phương đang ngồi trên cao, tất cả các thành viên khác của gia tộc đứng phía dưới.
“Tin tức lần này ngươi nhận được có đáng tin không?” Phu nhân Bạch Tố nghiêm nghị hỏi.
“Đúng là những người được phái đến đó đã nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh đánh nhau với người ở thủ đô. Nghe nói cấp bậc tu luyện của nàng ấy đã rất cao rồi.” Một trưởng lão thành thật trả lời.
“Họ nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh đến thị trấn Vạn Nhạc?” Đông Phương Thục phi không khỏi hỏi.
Từ một năm trước, nữ nhi của ông trở về với cậu con trai bị thương nặng, nói về việc gặp gỡ Đông Phương Thanh Thanh. Cả gia đình Đông Phương luôn rơi vào tình trạng căng thẳng. Họ đã thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa nhưng chưa bao giờ thấy bóng dáng của Đông Phương Thanh Thanh. Còn tưởng rằng Đông Phương Thanh Thanh sợ gia tộc Đông Phương không dám trở về, không biết làm sao lại nghe được tin tức của Đông Phương Thanh Thanh?
"Đúng…"
“Hừm, trở về thì trở về đi, nàng ấy là nữ nhân, còn có thể làm ra chuyện gì chứ? Ta không tin gia tộc Đông Phương chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một nữ nhân như nàng ấy sao?" Bạch Tô hừ lạnh "Nàng ấy gϊếŧ chết con trai cả của ta, lại làm hại đứa con trai thứ hai của ta, ta đang lo lắng không biết tìm thấy nàng ấy ở đâu, nhưng nàng đã tự mình đưa đến tận cửa ”.
"Tố Tố, ngươi đã quên năm trước Tiếu Tiếu nói gì rồi sao? Thanh Thanh bây giờ không phải là người dễ chọc." Đông Phương Thước vẫn luôn rụt rè, điều này khiến Đông Phương phu nhân Bạch Tố một tay che trời, tạo ra bi kịch giữa Đông Phương Thanh Thanh và mẹ của nàng.
“Bạch Tố ta cũng không phải dễ trêu chọc.” Bạch Tố khịt mũi lạnh lùng, một năm trước bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng Đông Phương Thanh Thanh không tới, bây giờ Đông Phương Thanh Thanh lại tới, sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
"Bạch Tố, làm người đừng quá chắc chắn. Ban đầu là ngươi có lỗi với Thanh Thanh..." Một người lớn tuổi khác đứng lên, đây là một vị trưởng lão của gia tộc Đông Phương và cũng là sư phụ của Đông Phương Thanh Thanh.
Khi Đông Phương Thanh Thanh gặp nạn, ông tình cờ có việc ở bên ngoài, khi ông quay lại thì Đông Phương Thanh Thanh đã không còn ở đó, ông nghĩ nhiều cách để tìm nàng nhưng rốt cuộc cũng không tìm được, thời gian trôi qua, ông cho rằng Đông Phương Thanh Thanh đã chết, đành phải từ bỏ, cho đến một năm trước thì nghe tin Đông Phương Thanh Thanh quay lại để trả thù.
"Ngươi là sư phụ của Đông Phương Thanh Thanh, ngươi vẫn luôn tốt với nàng. Hiện tại nàng đang uy hiếp gia tộc Đông Phương, ngươi còn tưởng rằng nàng là đệ tử tốt của ngươi sao?"
"Thanh Thanh luôn là người có lý, nó chắc chắn không phải là kẻ gϊếŧ người vô tội. Nếu ngươi không có lỗi với nó, liệu nó có như thế này không?"
"Nghe giọng điệu này của ngươi chẳng lẽ là muốn đứng về phía Đông Phương Thanh Thanh?"
"Ta là người của gia tộc Đông Phương không đứng về bên nào cả, chỉ là Bạch Tố, ngươi đang lo cái gì?"
"Ngươi đang buộc tội ta? Ngươi có tư cách gì để buộc tội ta? Ngươi cũng đã nhiều tuổi rồi, nên hưởng phúc, gia tộc Đông Phương chúng ta không cần loại người ăn cây táo rào cây sung như ngươi."
"Định đuổi ta ra khỏi gia tộc Đông Phương?"
"Đây cũng chính là tự ngươi tìm lấy."
"Bạch Tố, ngươi không thể làm chuyện này..." Có người bất mãn, mới vừa lên tiếng lại bị Bạch Tố cắt ngang: “Ai lắm chuyện muốn cầu xin cho hắn thì cũng cút khỏi gia tộc Đông Phương cho ta.”
Lời vừa nói ra cũng không ai dám lên tiếng nữa.
"Đông Phương Thước, ngươi để một nữ nhân này khống chế gia tộc Đông Phương? Không có gì để nói?" Ông lão nhìn về phía Đông Phương Thước, chỉ nhận được sự trầm mặc, ông cũng hết hi vọng, phất tay áo xoay người rời đi. "Từ nay về sau, chuyện của gia tộc Đông Phương không liên quan gì đến ta nữa."
Không lâu sau khi ông lão đi khỏi, có người bước vào thông báo: "Gia chủ, có một đám ma thú đang bay về phía chúng ta."
“Ma thú?” Mọi người có mặt đều bị sốc.
“Là ma thú, nhưng trên ma thú còn có người.” Người báo tin trả lời thành thật.
“Đi, ra ngoài xem một chút.” Thật kì lạ, những người có mặt ở đây, bao gồm cả Bạch Tố trong lòng đều có dự cảm không tốt.
Bách Lý Thần Hi cùng những người khác ngồi trên ma thú trong vòng nửa ngày họ đã đến thị trấn Vạn Nhạc, do Đông Phương Thanh Thanh dẫn đầu, đi thẳng đến cửa chính gia tộc Đông Phương.
Ngay khi Đông Phương Thanh Thanh và những người khác đến gia tộc Đông Phương đã thấy người của gia tộc lần lượt đi ra khỏi cửa chính, Đông Phương Thanh Thanh không khỏi cười nói: "Ồ, biết ta đã trở lại các ngươi đều vội vàng ra đón?"
Đông Phương Thanh Thanh ngoài mặt là cười, nhưng ý cười này trong đáy mắt nàng ấy nửa điểm cũng không có, ngược lại mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
“Đông Phương Thanh Thanh nữ nhân phản nghịch này, còn có mặt mũi trở về?” Bạch Tố ngẩng đầu nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh đang ngồi trên con hổ biến dị, ả không tự giác được liền hoảng sợ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Các ngươi nợ ta cái gì, ta đương nhiên muốn lấy lại.” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng nói: “Bạch Tố, ngươi gϊếŧ mẹ ta, hại ta mấy lần, còn có nhân lúc ta ở trong thiên lao mà kìm hãm việc thăng cấp của ta. Những khoản này, chúng ta từ từ mà tính toán cho rõ ràng. "
“Thanh Thanh, ngươi làm gì vậy?” Đông Phương Thước trong lòng cũng sợ hãi, nhưng khi nghĩ rằng mình là cha của Đông Phương Thanh Thanh, gan ông ta cũng lớn hơn nhiều.
"Phụ thân đại nhân, ngài ngốc thật hay là giả ngốc vậy hả? Ngài không thấy ta đang làm cái gì sao?" Đông Phương Thanh Thanh nói: "Ta vừa rồi đã nói ta trở về muốn lấy lại vài thứ."
"Gia tộc Đông Phương không có thứ ngươi muốn, ngươi lập tức rời đi cho ta."
"Không có? Ta nghĩ hẳn là rất nhiều mới phải. Phụ thân đại nhân, lúc đầu ngài có biết về cái chết của mẫu thân ta không? Ả đàn bà này đã gϊếŧ bà ấy và hãm hại ta nhiều lần. Ngài có bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?"
"Ta là cha của ngươi..."
"Cha ta đã chết."
"Ngươi …"
"Đông Phương Thanh Thanh, ngươi xem gia tộc Đông Phương là nơi nào? Ai cho ngươi cái lá gan ngông cuồng như vậy hả?" Bạch Tố đoạt lấy lời nói của Đông Phương Thước, lạnh lùng nhìn Đông Phương Thanh Thanh.
Đông Phương Thanh Thanh không nói gì, Bách Lý Thần Hi lên tiếng trước, nói: "Là ta cho."
"Ngươi là ai? Ngươi...á..." Bạch Tố không để Bách Lý Thần Hi vào mắt chút nào, mắng nàng, vừa nói ra lời đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ vung mấy cái tát nặng nề.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Trước mặt Bổn tôn, không ai có thể lớn tiếng với nàng nửa lời. Nếu không phải nể mặt Thanh Thanh, vừa rồi bổn tôn đã gϊếŧ ngươi."
Khi Nạp Lan Ngôn Kỳ vung tay lên, gia tộc Đông Phương thấy hắn ra tay như vậy không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không thấy được tu luyện của những người kia, cũng không nhìn thấu được người nào, trong lòng không khỏi hoảng sợ: Lẽ nào là ông trời phá hủy gia tộc Đông Phương sao?
"Các ngươi, các ngươi thật là nghịch thiên. Các ngươi có biết gia tộc Đông Phương là nơi nào không hả? Có tin..." Bạch Tố cố gắng bình tĩnh để uy hiếp, nhưng khi nói được một nửa liền bị cắt ngang.
Mộ Dung Phong nói: "Thanh Thanh, ta thực nghi ngờ chỉ số thông minh của những người gia tộc Đông Phương này."
"Tuổi đã lớn như vậy rồi, vẫn không thể nhìn rõ được tình thế. Tự cho rằng mình thông minh, nhưng thật ra bọn họ ngu như heo." Mẫn Gia cũng hiếm khi nói.
La Gia cũng góp vui: "Thanh Thanh, ngươi đừng cùng đám người này ở đây nói nhảm nữa. Muốn thì ta trực tiếp gϊếŧ luôn, đừng ở đây phí lời"
"Ngươi dám..." Khi gia tộc sắp bị diệt vong, tất cả mọi người có mặt đều rất kích động.
Bách Lý Thần Hi khẽ mỉm cười, có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra lại mang đến cho người ta cảm giác rợn người, nàng nói: "Ngươi nghĩ có điều gì mà Bách Lý Thần Hi ta không dám làm sao?"
“Bách Lý Thần Hi, ngươi là Quý Phi của Liệt Diễm Quốc?” Những người trong gia tộc Đông Phương đều sửng sốt.
"Đúng!"
"Các ngươi chỉ là hoàng đế và quý phi của Liệt Điêm Quốc, không thể tấn công gia tộc Đông Phương của chúng ta." Rõ ràng, họ đã đoán được thân phận của Nạp Lan Ngôn Kỳ không chút sai lệch nào.
Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: "Đừng nói đến một gia tộc nhỏ như gia tộc Đông Phương, cho dù toàn bộ Vạn Thành bị phá hủy, tân hoàng đế của Băng Minh cũng sẽ không nói gì."
"Không thể..." Ai có thể tin được tin tức như vậy? Đã nói như vậy thì ai mà không sợ?
"Bây giờ mới biết sợ? Thật đáng tiếc, đã quá muộn..." Bách Lý Thần Hi quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thanh nói: "Thanh Thanh, mọi việc ở đây đều do ngươi phụ trách, ta sẽ gánh chịu hậu quả."
“Vâng.” Đông Phương Thanh Thanh gật đầu, sau đó quay sang các thành viên của tổ chức Quang nói: “Các huynh đệ, đã đến lúc phải hoạt động rồi…”
Điều này là hiển nhiên, đến nhà của Đông Phương Thanh Thanh giúp nàng ấy trả thù.
“Cũng được, chuyện giải quyết xong chúng ta sẽ trở lại Liệt Diễm Quốc.” Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu đồng ý.
Những người khác cũng không phản đối, mối hận của Đông Phương Thanh Thanh lẽ ra đã được báo từ lâu mà không nên trì hoãn đến bây giờ.
“Thanh Thanh, dẫn đường!” Bách Lý Thần Hi nói.
"Vâng."
Cứ như thế, có một nhóm người đã hành quân đến thị trấn nơi có gia tộc Đông Phương.
Vạn Nhạc Thành nằm ở phía nam của Băng Minh Quốc, có thể được coi là một thị trấn tương đối thịnh vượng của Băng Minh Quốc, gia tộc Đông Phương là gia tộc lớn ở thị trấn Vạn Nhạc Thành này và có ảnh hưởng khá lớn.
Năm đó, những chuyện về Đông Phương Thanh Thanh hầu như ai cũng biết, nghĩ đến nhiều năm như vậy chắc ai cũng tưởng Đông Phương Thanh Thanh đã chết rồi, có lẽ họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được Đông Phương Thanh Thanh mà bọn họ khinh thường, hãm hại sau vài năm sẽ quay lại báo thù.
“Thanh Thanh, ngươi nói thử xem lần này trở về, gia tộc Đông Phương sẽ rửa cổ chờ đợi sao?” Bách Lý Thần Hi đột nhiên nhớ tới khi nàng vừa rời khỏi Liệt Diễm Quốc thì gặp thiếu gia và tiểu thư nhà Đông Phương đi ngang qua một thị trấn.
“Ta sợ bọn họ một năm này ngủ không được ngon.” Đông Phương Thanh Thanh hiển nhiên nghĩ đến những chuyện lúc trước, dựa vào hiểu biết của nàng đối với người trong gia tộc Đông Phương năm nay, e rằng tất cả đều đã kinh sợ.
“Ha, vừa hay.” Mộ Dung Phong cười độc đoán “Lần này chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời những gì mà Thanh Thanh đã chịu.”
“Đúng vậy, muốn một người chết rất dễ dàng, nhưng muốn một người sống không bằng chết cũng phải phí một chút tâm tư.” Thác Bạt Duệ và Độc Cô Điêm theo tổ chức Quang nhiều ngày như vậy, sau vài trận chiến, bọn họ đã không còn là một nam nhân ngây thơ nữa.
Đông Phương Thanh Thanh nói: "Sống không bằng chết? Bách Lý chủ tử có rất nhiều cách.”
“Ngươi biết thật nhiều ha.” Bách Lý Thần Hi cười nhẹ, nàng đúng là có rất nhiều cách khiến người ta sống không bằng chết.
"Đó là đương nhiên. Lúc trước, Tư Đồ Mộng Liên đã sai người đến gϊếŧ chủ tử. Cho đến bây giờ, ta vẫn nhớ rõ số phận của những người đó." Đó là lần đầu tiên Đông Phương Thanh Thanh nhìn thấy phương pháp tra tấn của Bách Lý Thần Hi, và đó cũng là lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy nên để những người đó chết đi so với việc để Bách Lý Thần Hi tra tấn thực sự tốt hơn rất nhiều.
“Thanh Thanh, nếu ngươi muốn, ta có thể đáp ứng bất cứ lúc nào.” Bách Lý Thần Hi nói: “Chỉ là, ngươi có thực sự muốn họ chết không?” Theo quan điểm của Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh không phải là người thích phiền toái, cho nên nếu trực tiếp gϊếŧ gia tộc Đông Phương vậy sẽ thực tế hơn nhiều.
“Vậy thì tùy bọn họ lựa chọn.” Đôi mắt Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng, một cỗ sát khí lạnh lẽo tỏa ra khắp người.
Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng vỗ vai Đông Phương Thanh Thanh, động viên và ủng hộ nàng ấy.
Đột nhiên, Mộ Dung Phong kêu lên: "Đó là cái gì vậy?"
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Mộ Dung Phong thấy cách đó không xa có một con sư tử tuyết trắng khiến bọn họ sửng sốt một hồi.
"Đây là..." Bách Lý Thần Hi nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
“Tuyết Diễm Ma Sư.” Nạp Lan Ngôn Kỳ bình tĩnh nói, giọng nói đủ khiến mọi người có mặt đều có thể nghe rõ.
“Tuyết Diễm Ma Sư?” Bách Lý Thần Hi nhỏ giọng lặp lại, Nạp Lan Ngôn Kỳ giải thích: “Sở dĩ nó được gọi là Tuyết Diễm Ma sư bởi vì nó có bộ lông trắng như tuyết nhưng lại có thể phun ra lửa.”
“Sẽ phun ra lửa sao?” Bách Lý Thần Hi nói: “Gia hỏa này còn trông khá đẹp”.
“Thích không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ dịu dàng nhìn Bách Lý Thần Hi, nói: “Nếu ta huấn luyện nó sau đó tặng nó cho nàng thì sao?
“Vẫn là để ta tự mình ra tay đi.” Bách Lý Thần Hi, nói: “Chỉ là nhóm người của Thanh Thanh ngươi suy nghĩ giúp họ tìm thú cưỡi đi, như vậy thời gian trở về gia tộc Đông Phương sẽ được rút ngắn hơn.”
“Thật ra, nàng nghĩ rằng muốn mình phải mạnh hơn, đúng không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ không khỏi mỉm cười.
“Đúng rồi, ngươi biết ta nghĩ như vậy, mà ngươi vẫn nói ra sao?” Bách Lý Thần Hi nhướng mày hỏi.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cười nhẹ nhéo mũi Bách Lý Thần Hi, nói: "Sau khi nàng thăng cấp được Tuyết Diễm Ma Sư, ta sẽ tặng cho mỗi người trong tổ chức một con thú cưỡi như một phần thưởng dành cho nàng."
“Vậy thì ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.” Bách Lý Thần Hi cười độc đoán, với vẻ mặt quyết tâm chiến thắng.
Dứt lời, Bách Lý Thần Hi bật dậy, trực tiếp bay tới đối diện với Tuyết Diễm Ma Sư cách đó vài mét, nhìn thấy Tuyết Diễm Ma Sư không hề trốn tránh mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Làm thú cưỡi của ta, được chứ?"
“Chỉ bằng ngươi?” Tuyết Diễm Ma Sư kiêu ngạo nói.
Bách Lý Thần Hi sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên nàng chưa từng nghĩ tới tên này trước mặt nàng thật sự có thể nói được tiếng người, nếu như nàng nhớ kỹ, ma thú hẳn là đã tu luyện đến cấp năm hai mới nói được tiếng người, nghe nói lưu loát. Nói như vậy thì tu luyện của nó đã đạt đến độ cao nào rồi?
"Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có thể nói chuyện thì ta không xứng làm chủ nhân của ngươi?" Sau khi sững sờ, Bách Lý Thần Hi lên tiếng lạnh lùng hỏi đầy khí phách.
“Ngươi đương nhiên không xứng làm chủ nhân của ta.” Tuyết Diễm Ma Sư nói: “Ta thậm chí chưa từng nghĩ tới tìm một người làm chủ nhân của ta.”
Bách Lý Thần Hi nói: "Vậy thì ngay bây giờ thì ngươi có thể nghĩ tới việc đó rồi."
“Khẩu khí không nhỏ.” Tuyết Diễm Ma Sư khinh thường nhìn Bách Lý Thần Hi, hừ lạnh nói.
“Cảm ơn vì lời khen.” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh tiếp nhận, nói: “Ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh dự vì ta có thể ưa thích ngươi và chọn ngươi làm vật cưỡi.”
“Mặt người thật dày.” Tuyết Diễm Ma Sư càng ngày càng bất mãn với Bách Lý Thần Hi.
“Cảm ơn vì lời khen.” Bách Lý Thần Hi không quan tâm đến thái độ của Tuyết Diễm Ma Sư, nói: “Ta sẽ cho ngươi ba giây để suy xét…”
“Không cần suy xét.” Bách Lý Thần Hi còn chưa dứt lời đã bị Tuyết Diễm Ma Sư cắt ngang.
“Đừng nói chắc chắn như vậy, nếu không ngươi không có cơ hội hối hận đâu.” Bách Lý Thần Hi không khỏi nhắc nhở Tuyết Diễm Ma Sư rằng thứ nàng muốn chưa bao giờ không có được, và tên tiểu tử trước mặt này tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
"Ngươi quá đề cao bản thân, ta sẽ hối hận sao? Nực cười!" Tuyết Diễm Ma Sư không thèm để ý nói.
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Bách Lý Thần Hi khéo léo xoay chủ đề.
"Không phải việc của ngươi?"
"Ta chỉ quan tâm đến thú cưỡi của mình."
"Thú cưỡi? Ta nghĩ ngươi đang nằm mơ."
"Nằm mơ cũng thấy ngươi là một sư tử đặc biệt xinh đẹp, sau này tỉnh lại thì thế nào?"
"Ngươi..." Tuyết Diễm Ma Sư không nói nên lời.
Bách Lý Thần Hi hơi cong môi nói: "Ngươi nghĩ thế nào rồi?"
“Không cần cân nhắc chút nào.” Tuyết Diễm Ma Sư hoàn hồn trả lời.
“Ngươi có biết phải làm gì với những gì ta không thể có được không?” Bách Lý Thần Hi hỏi nhỏ.
“ Thì có liên quan gì đến ta?” Tuyết Diễm Ma Sư hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo vô cùng.
"Ngươi nói..." Lời nói của Bách Lý Thần Hi vừa mới thốt ra, liền bị Tuyết Diễm Ma Sư cắt ngang. "Ngươi không cần tốn sức nữa, tuyệt đối không thể!"
"Hì hì..." Bách Lý Thần Hi cười nhẹ, nhưng trong tích tắc, nụ cười trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là một mảnh băng lãnh. "Những thứ ta không đạt được, thường chỉ có thể phá hủy chúng. Chúng ta cứ thử cá cược với nhau xem, ngươi cảm thấy thế nào? "
“Ta không có thời gian để bồi cùng ngươi.” Khi giọng nói đó rơi xuống, Bách Lý Thần Hi nhìn thấy một đàn quái vật đột nhiên xuất hiện xung quanh mình, vây chặt lấy Tuyết Diễm Ma Sư.
Bách Lý Thần Hi nhướng mày, đám ma thú đó là nguyên nhân Tuyết Diễm Ma Sư xuất hiện ở đây?
“Chỉ cần ngươi cho bọn ta biết người đó ở đâu, bọn ta liền thả ngươi đi.” Người đang nói chuyện hiển nhiên là thủ lĩnh của nhóm ma thú.
Bách Lý Thần Hi lại ngạc nhiên, đây là nơi gì vậy? Những con quái vật xuất hiện đều lần lượt nói chuyện, thậm chí còn nói rất chuẩn?
“Có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi, người các người tự mình tìm.” Tuyết Diễm Ma Sư không hề lo lắng hay sợ hãi, câu vừa nói ra hoàn toàn đầy khí phách.
"Ngươi đang tìm đường chết..."
"Nếu các ngươi có thể gϊếŧ ta."
Hiển nhiên đối phương hoàn toàn tức giận bởi lời của Tuyết Diễm Ma Sư, nói: "Vì ngươi muốn chết, vậy chúng ta sẽ đáp ứng ngươi, lên..."
Khi lời nói xong, cuộc chiến giữa Tuyết Diễm Ma Sư và những ma thú khác chính thức bắt đầu, trong một lúc ánh sáng đã hắt ra bốn phía.
Bách Lý Thần Hi đứng tại chỗ, kéo một chiếc khiên ma thuật đến trước mặt và lặng lẽ theo dõi cuộc chiến giữa những ma thú này.
Phải nói rằng Tuyết Diễm Ma Sư quả thực rất có năng lực, chẳng trách nó lại dám kiêu ngạo như vậy, có mắt cao hơn đầu.
Đúng như Nạp Lan Ngôn Kỳ đã nói, Tuyết Diễm Ma Sư có lông trắng toàn thân, nhưng vũ khí lợi hại nhất chính là ngọn lửa, cao ba thước và cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên, ma thú đuổi theo Tuyết Diễm Ma Sư không phải là loại đèn cạn dầu, lúc đầu thì Tuyết Diễm Ma Sư còn có thể ngang hàng với chúng, dần dần thì bị gió đánh trúng, vài lần suýt bị đối thủ đánh trọng thương. Nếu Bách Lý Thần Hi không ra tay chỉ sợ nó đã mình đầy thương tích.
“Hứa với điều kiện của ta, ta sẽ gϊếŧ chúng cho ngươi và giúp ngươi thăng cấp, thế nào hả?” Nhìn thấy Tuyết Diễm Ma Sư sắp bị thương bởi những ma thú khác, Bách Lý Thần Hi lại giúp nó ngăn chặn nguy cơ.
“Ta có thể tự mình làm được.” Tuyết Diễm Ma Sư lại từ chối.
“Ngươi đã lâu rồi không được thăng cấp đúng không?” Bách Lý Thần Hi tiếp tục dụ dỗ: “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nói được sẽ làm được”.
Tuyết Diễm Ma Sư bắt đầu do dự, Bách Lý Thần Hi biết rằng vấn đề đã hoàn thành được nửa đường, không đợi câu trả lời của Tuyết Diễm Ma Sư, nàng trực tiếp vận dụng ma pháp, một tay hệ hỏa, một tay hệ gió, hướng về những ma thú khởi xướng công kích, căn bản không cho chúng nó kịp phản ứng lại.
Những ma thú kiệt sức vì chiến đấu với Tuyết Diễm Ma Sư không ngờ Bách Lý Thần Hi lại ra tay như vậy, phản ứng kịp thì đã quá muộn, chỉ còn biết đứng nhìn ngọn lửa lao tới mà chết như thế nào cũng không biết.
“Tại sao ngươi lại có Hỏa linh cầu?” Tuyết Diễm Ma Sư nhận ra đồ vật của Bách Lý Thần Hi, trong nháy mắt bị sốc.
“Đương nhiên quá trình tu luyện mà có.” Bách Lý Thần Hi nói: “Những rắc rối của ngươi đã được giải quyết. Bây giờ, ngươi có thể cho ta câu trả lời mà ta muốn không?”
“Ngươi thật sự có thể giúp ta thăng cấp sao?” Tuyết Diễm Ma Sư vẫn là có chút khó tin.
“Tất nhiên.” Bách Lý Thần Hi lấy ra một viên thuốc từ chiếc nhẫn không gian, đưa nó cho Tuyết Diễm Ma Sư, nói: “Uống đi.”
Tuyết Diễm Ma Sư do dự, nhưng vẫn nuốt nó.
Không bao lâu, Tuyết Diễm Ma Sư liền có phản ứng, kết giới vẫn luôn không thể đột phá liền dễ dàng được giải trừ, linh lực còn sót lại đột nhiên tìm được lối ra, âm thanh thăng cấp vang vọng khắp bầu trời.
Bách Lý Thần Hi lặng lẽ quan sát, khóe môi bất giác cong lên.
Đông Phương Thanh Thanh và những người khác đứng từ xa nhìn, trong lòng không khỏi cảm thán, dường như thứ mà Bách Lý Thần Hi muốn không bao giờ là không đạt được.
Nạp Lan Ngôn Kỳ không có biểu hiện đặc biệt gì, ngay từ đầu hắn đã biết rằng Tuyết Diễm Ma Sư sẽ nhận Bách Lý Thần Hi làm chủ nhân và làm ma thú cho nàng, thực ra hắn đã chuẩn bị đề nghị của nàng từ trước rồi chẳng qua là chỉ đưa cho nàng sớm hơn dự định một chút.
Tuyết Diễm Ma Sư kết thúc việc thăng cấp, ánh mắt của nó nhìn Bách Lý Thần Hi hoàn toàn thay đổi, thái độ của nó cũng trở nên kính trọng.
"Chủ tử…"
“Ký kết huyết đồng rồi cùng ta rời đi.” Bách Lý Thần Hi cũng rất dứt khoát, trực tiếp nặn ra một giọt máu, xẹt qua lông mày của Tuyết Diễm Ma Sư, hoàn thành khế ước huyết đồng, xoay người đi về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ dịu dàng nhìn Bách Lý Thần Hi, trước khi nàng nói, hắn lấy thú cưỡi đã chuẩn bị từ trước ra cho các thành viên trong Tổ chức Quang.
Hai mươi con hổ được xếp thành hàng, mỗi con đều có tu luyện trên Cấp bốn, trông rất khí phách.
“Nàng có thích không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Bách Lý Thần Hi quay sang hỏi các thành viên của tổ chức Quang: "Các ngươi có thích không?"
"Cảm ơn Nạp Lan chủ tử, cảm ơn Thần Hi chủ tử..." Các thành viên của Tổ chức Quang đồng thanh cảm ơn, trong giọng nói có vẻ phấn khích không thể kiềm chế được.
“Các ngươi là người của ta, và đây là điều các ngươi xứng đáng có được.” Bách Lý Thần Hi nói: “Đi thôi.”
Nói xong, Bách Lý Thần Hi đã ngồi trên lưng của Tuyết Diễm Ma Sư, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng theo sau lưng của Tuyết Diễm Ma Sư. Các thành viên của tổ chức Quang lần lượt chọn một con ngồi lên nó.
Bách Lý Thần Hi và những người khác đi trên một con đường nhỏ, do đó, một nhóm đông người không được chú ý lắm, nhưng bây giờ thì khác. Một nhóm người cưỡi quái thú bay lượn trên bầu trời hấp dẫn nhiều sự tò mò cùng chú ý.
Tuyết Diễm Ma Sư biết phương hướng của thị trấn Vạn Nhạc, vì vậy không cần Đông Phương Thanh Thanh dẫn đường, không, trông giống như một bầy hổ kì lạ theo sau Tuyết Diễm Ma Sư, chứ đừng nói đến gió.
Thị trấn Vạn Nhạc, Gia tộc Đông Phương...
Trong sảnh ngôi đền, tất cả các thành viên trong gia tộc Đông Phương đều tập trung đông đủ, gia chủ Đông Phương và phu nhân Đông Phương đang ngồi trên cao, tất cả các thành viên khác của gia tộc đứng phía dưới.
“Tin tức lần này ngươi nhận được có đáng tin không?” Phu nhân Bạch Tố nghiêm nghị hỏi.
“Đúng là những người được phái đến đó đã nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh đánh nhau với người ở thủ đô. Nghe nói cấp bậc tu luyện của nàng ấy đã rất cao rồi.” Một trưởng lão thành thật trả lời.
“Họ nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh đến thị trấn Vạn Nhạc?” Đông Phương Thục phi không khỏi hỏi.
Từ một năm trước, nữ nhi của ông trở về với cậu con trai bị thương nặng, nói về việc gặp gỡ Đông Phương Thanh Thanh. Cả gia đình Đông Phương luôn rơi vào tình trạng căng thẳng. Họ đã thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa nhưng chưa bao giờ thấy bóng dáng của Đông Phương Thanh Thanh. Còn tưởng rằng Đông Phương Thanh Thanh sợ gia tộc Đông Phương không dám trở về, không biết làm sao lại nghe được tin tức của Đông Phương Thanh Thanh?
"Đúng…"
“Hừm, trở về thì trở về đi, nàng ấy là nữ nhân, còn có thể làm ra chuyện gì chứ? Ta không tin gia tộc Đông Phương chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một nữ nhân như nàng ấy sao?" Bạch Tô hừ lạnh "Nàng ấy gϊếŧ chết con trai cả của ta, lại làm hại đứa con trai thứ hai của ta, ta đang lo lắng không biết tìm thấy nàng ấy ở đâu, nhưng nàng đã tự mình đưa đến tận cửa ”.
"Tố Tố, ngươi đã quên năm trước Tiếu Tiếu nói gì rồi sao? Thanh Thanh bây giờ không phải là người dễ chọc." Đông Phương Thước vẫn luôn rụt rè, điều này khiến Đông Phương phu nhân Bạch Tố một tay che trời, tạo ra bi kịch giữa Đông Phương Thanh Thanh và mẹ của nàng.
“Bạch Tố ta cũng không phải dễ trêu chọc.” Bạch Tố khịt mũi lạnh lùng, một năm trước bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng Đông Phương Thanh Thanh không tới, bây giờ Đông Phương Thanh Thanh lại tới, sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
"Bạch Tố, làm người đừng quá chắc chắn. Ban đầu là ngươi có lỗi với Thanh Thanh..." Một người lớn tuổi khác đứng lên, đây là một vị trưởng lão của gia tộc Đông Phương và cũng là sư phụ của Đông Phương Thanh Thanh.
Khi Đông Phương Thanh Thanh gặp nạn, ông tình cờ có việc ở bên ngoài, khi ông quay lại thì Đông Phương Thanh Thanh đã không còn ở đó, ông nghĩ nhiều cách để tìm nàng nhưng rốt cuộc cũng không tìm được, thời gian trôi qua, ông cho rằng Đông Phương Thanh Thanh đã chết, đành phải từ bỏ, cho đến một năm trước thì nghe tin Đông Phương Thanh Thanh quay lại để trả thù.
"Ngươi là sư phụ của Đông Phương Thanh Thanh, ngươi vẫn luôn tốt với nàng. Hiện tại nàng đang uy hiếp gia tộc Đông Phương, ngươi còn tưởng rằng nàng là đệ tử tốt của ngươi sao?"
"Thanh Thanh luôn là người có lý, nó chắc chắn không phải là kẻ gϊếŧ người vô tội. Nếu ngươi không có lỗi với nó, liệu nó có như thế này không?"
"Nghe giọng điệu này của ngươi chẳng lẽ là muốn đứng về phía Đông Phương Thanh Thanh?"
"Ta là người của gia tộc Đông Phương không đứng về bên nào cả, chỉ là Bạch Tố, ngươi đang lo cái gì?"
"Ngươi đang buộc tội ta? Ngươi có tư cách gì để buộc tội ta? Ngươi cũng đã nhiều tuổi rồi, nên hưởng phúc, gia tộc Đông Phương chúng ta không cần loại người ăn cây táo rào cây sung như ngươi."
"Định đuổi ta ra khỏi gia tộc Đông Phương?"
"Đây cũng chính là tự ngươi tìm lấy."
"Bạch Tố, ngươi không thể làm chuyện này..." Có người bất mãn, mới vừa lên tiếng lại bị Bạch Tố cắt ngang: “Ai lắm chuyện muốn cầu xin cho hắn thì cũng cút khỏi gia tộc Đông Phương cho ta.”
Lời vừa nói ra cũng không ai dám lên tiếng nữa.
"Đông Phương Thước, ngươi để một nữ nhân này khống chế gia tộc Đông Phương? Không có gì để nói?" Ông lão nhìn về phía Đông Phương Thước, chỉ nhận được sự trầm mặc, ông cũng hết hi vọng, phất tay áo xoay người rời đi. "Từ nay về sau, chuyện của gia tộc Đông Phương không liên quan gì đến ta nữa."
Không lâu sau khi ông lão đi khỏi, có người bước vào thông báo: "Gia chủ, có một đám ma thú đang bay về phía chúng ta."
“Ma thú?” Mọi người có mặt đều bị sốc.
“Là ma thú, nhưng trên ma thú còn có người.” Người báo tin trả lời thành thật.
“Đi, ra ngoài xem một chút.” Thật kì lạ, những người có mặt ở đây, bao gồm cả Bạch Tố trong lòng đều có dự cảm không tốt.
Bách Lý Thần Hi cùng những người khác ngồi trên ma thú trong vòng nửa ngày họ đã đến thị trấn Vạn Nhạc, do Đông Phương Thanh Thanh dẫn đầu, đi thẳng đến cửa chính gia tộc Đông Phương.
Ngay khi Đông Phương Thanh Thanh và những người khác đến gia tộc Đông Phương đã thấy người của gia tộc lần lượt đi ra khỏi cửa chính, Đông Phương Thanh Thanh không khỏi cười nói: "Ồ, biết ta đã trở lại các ngươi đều vội vàng ra đón?"
Đông Phương Thanh Thanh ngoài mặt là cười, nhưng ý cười này trong đáy mắt nàng ấy nửa điểm cũng không có, ngược lại mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
“Đông Phương Thanh Thanh nữ nhân phản nghịch này, còn có mặt mũi trở về?” Bạch Tố ngẩng đầu nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh đang ngồi trên con hổ biến dị, ả không tự giác được liền hoảng sợ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Các ngươi nợ ta cái gì, ta đương nhiên muốn lấy lại.” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng nói: “Bạch Tố, ngươi gϊếŧ mẹ ta, hại ta mấy lần, còn có nhân lúc ta ở trong thiên lao mà kìm hãm việc thăng cấp của ta. Những khoản này, chúng ta từ từ mà tính toán cho rõ ràng. "
“Thanh Thanh, ngươi làm gì vậy?” Đông Phương Thước trong lòng cũng sợ hãi, nhưng khi nghĩ rằng mình là cha của Đông Phương Thanh Thanh, gan ông ta cũng lớn hơn nhiều.
"Phụ thân đại nhân, ngài ngốc thật hay là giả ngốc vậy hả? Ngài không thấy ta đang làm cái gì sao?" Đông Phương Thanh Thanh nói: "Ta vừa rồi đã nói ta trở về muốn lấy lại vài thứ."
"Gia tộc Đông Phương không có thứ ngươi muốn, ngươi lập tức rời đi cho ta."
"Không có? Ta nghĩ hẳn là rất nhiều mới phải. Phụ thân đại nhân, lúc đầu ngài có biết về cái chết của mẫu thân ta không? Ả đàn bà này đã gϊếŧ bà ấy và hãm hại ta nhiều lần. Ngài có bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?"
"Ta là cha của ngươi..."
"Cha ta đã chết."
"Ngươi …"
"Đông Phương Thanh Thanh, ngươi xem gia tộc Đông Phương là nơi nào? Ai cho ngươi cái lá gan ngông cuồng như vậy hả?" Bạch Tố đoạt lấy lời nói của Đông Phương Thước, lạnh lùng nhìn Đông Phương Thanh Thanh.
Đông Phương Thanh Thanh không nói gì, Bách Lý Thần Hi lên tiếng trước, nói: "Là ta cho."
"Ngươi là ai? Ngươi...á..." Bạch Tố không để Bách Lý Thần Hi vào mắt chút nào, mắng nàng, vừa nói ra lời đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ vung mấy cái tát nặng nề.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Trước mặt Bổn tôn, không ai có thể lớn tiếng với nàng nửa lời. Nếu không phải nể mặt Thanh Thanh, vừa rồi bổn tôn đã gϊếŧ ngươi."
Khi Nạp Lan Ngôn Kỳ vung tay lên, gia tộc Đông Phương thấy hắn ra tay như vậy không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không thấy được tu luyện của những người kia, cũng không nhìn thấu được người nào, trong lòng không khỏi hoảng sợ: Lẽ nào là ông trời phá hủy gia tộc Đông Phương sao?
"Các ngươi, các ngươi thật là nghịch thiên. Các ngươi có biết gia tộc Đông Phương là nơi nào không hả? Có tin..." Bạch Tố cố gắng bình tĩnh để uy hiếp, nhưng khi nói được một nửa liền bị cắt ngang.
Mộ Dung Phong nói: "Thanh Thanh, ta thực nghi ngờ chỉ số thông minh của những người gia tộc Đông Phương này."
"Tuổi đã lớn như vậy rồi, vẫn không thể nhìn rõ được tình thế. Tự cho rằng mình thông minh, nhưng thật ra bọn họ ngu như heo." Mẫn Gia cũng hiếm khi nói.
La Gia cũng góp vui: "Thanh Thanh, ngươi đừng cùng đám người này ở đây nói nhảm nữa. Muốn thì ta trực tiếp gϊếŧ luôn, đừng ở đây phí lời"
"Ngươi dám..." Khi gia tộc sắp bị diệt vong, tất cả mọi người có mặt đều rất kích động.
Bách Lý Thần Hi khẽ mỉm cười, có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra lại mang đến cho người ta cảm giác rợn người, nàng nói: "Ngươi nghĩ có điều gì mà Bách Lý Thần Hi ta không dám làm sao?"
“Bách Lý Thần Hi, ngươi là Quý Phi của Liệt Diễm Quốc?” Những người trong gia tộc Đông Phương đều sửng sốt.
"Đúng!"
"Các ngươi chỉ là hoàng đế và quý phi của Liệt Điêm Quốc, không thể tấn công gia tộc Đông Phương của chúng ta." Rõ ràng, họ đã đoán được thân phận của Nạp Lan Ngôn Kỳ không chút sai lệch nào.
Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: "Đừng nói đến một gia tộc nhỏ như gia tộc Đông Phương, cho dù toàn bộ Vạn Thành bị phá hủy, tân hoàng đế của Băng Minh cũng sẽ không nói gì."
"Không thể..." Ai có thể tin được tin tức như vậy? Đã nói như vậy thì ai mà không sợ?
"Bây giờ mới biết sợ? Thật đáng tiếc, đã quá muộn..." Bách Lý Thần Hi quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thanh nói: "Thanh Thanh, mọi việc ở đây đều do ngươi phụ trách, ta sẽ gánh chịu hậu quả."
“Vâng.” Đông Phương Thanh Thanh gật đầu, sau đó quay sang các thành viên của tổ chức Quang nói: “Các huynh đệ, đã đến lúc phải hoạt động rồi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook