Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
-
Chương 160
“Chuyện gì?” Tinh Linh Vương lạnh lùng hỏi, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng dự cảm vô cùng không tốt.
“Mộc Cận đại nhân tẩu hỏa nhập ma, vô tình mở ra cánh cổng Ma Giới. Lệ linh của Ma Giới không ngừng tràn vào tộc Tinh Linh. Lúc này, toàn bộ tộc Tinh Linh đều vô cùng hỗn loạn. Các vị đại nhân khác căn bản không ngăn cản được.” Người đến đưa tin nói ra rõ ràng mọi chuyện.
“Cái gì?” Sắc mặt của Tinh Linh Vương và các vị đại nhân đột nhiên thay đổi. Không kịp suy nghĩ nhiều, họ lập tức phi thân: “Mau dẫn đường.”
Sắc mặt của Linh Hoàn và Linh Diên cũng thay đổi, theo sát phía sau.
Trúc Thanh thấy Linh Diên rời đi, cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.
“Chúng ta cũng đi thôi”. Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, người đã bay vọt đi mất. Đám người của Đông Phương Thanh Thanh cũng theo sát phía sau.
Nơi bắt đầu chính là chỗ tu luyện của tộc Tinh Linh. Lúc này, nơi đây vô cùng hỗn loạn, xác chất khắp nơi, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, đến mức khiến người ta buồn nôn.
Tinh Linh Vương và các vị đại nhân khác đều gia nhập vào cuộc chiến. Linh Hoàn, Linh Diên, Trúc Thanh cũng vậy.
Tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt. Lệ linh của Ma Giới vô cùng hung ác. Người của tộc Tinh Linh, vốn dĩ không phải đối thủ của bọn chúng. Dù có thêm Tinh Linh Vương và đám người Trúc Thanh gia nhập, tình huống cũng không có nhiều chuyển biến.
Bách Lý Thần Hi ánh mắt u ám, vung tay lên, gọi tất cả thành viên của tổ chức Quang ra. Nàng nhìn về phía trước, dặn dò: “Các ngươi lên hỗ trợ đi”
“Vâng.” Đám người cùng đồng thanh. Lời vừa dứt, tất cả thành viên của tổ chức Quang đã gia nhập vào cuộc chiến.
Bách Lý Thần Hi thu tầm mắt, quay lại hỏi Ngự Thanh: “Ngự Thanh, ngươi nói xem. Khả năng để ta tịnh hoá luồng hắc ám này, chặn lại cánh cổng Ma Giới, ngăn không cho Lệ linh tiếp tục tràn ra, là bao nhiêu?”
“Theo tu vi bây giờ của ngươi, không phải là không có khả năng, chỉ sợ là ngươi phải nếm chút đau khổ rồi.” Ngự Thanh thành thực trả lời. Dừng một chút, giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, nói: “Để Hắc Mãng ra giúp luôn đi.”
“Hắn sẽ không bị hút vào Ma Giới chứ?” Nàng vẫn nhớ Hắc Mãng đã từng vào Ma Giới.
“Không đâu!” Ngự Thanh trả lời vô cùng chắc chắn: “Ma tính của Hắc Mãng vốn dĩ không lớn, lại ngây ngốc trong Tử Giới lâu đến vậy rồi, có lẽ sẽ càng bình tĩnh hơn”
Cho đến bây giờ, Bách Lý Thần Hi mới biết, Tử Giới còn có tác dụng tịnh hoá ma tính.
Nghe Ngự Thanh nói vậy, Bách Lý Thần Hi cũng không chần chờ nữa, vung tay lên, tung Hắc Mãng ra ngoài. Nói với Hắc Mãng: “Ngăn cản những lệ linh của Ma Giới kia lại”
“Vâng”. Đã quyết định đi theo Bách Lý Thần Hi thì dĩ nhiên không thể chống lại mệnh lệnh của nàng.
Thấy Hắc Mãng cũng đã gia nhập trận chiến, Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh cũng không chần chờ thêm nữa.
Ngư Thanh trở về hình dáng Thanh Long, trực tiếp đưa Bách Lý Thần Hi đến cánh cổng của lệ linh Ma Giới. Bách Lý Thần Hi suy nghĩ một chút, đưa tay ra, luồng ánh sáng trong suốt đánh thẳng vào lối ra. Ánh sáng đi đến đâu, hắc ám liền biến mất ngay lập tức.
Ma pháp tịnh hóa hệ ánh sáng. Những người ở đây, ngoài Bách Lý Thần Hi, không còn người nào có thể thực hiện được. Cho nên, trách nhiệm tịnh hóa, đặt hết lên người nàng. Nói cách khác, có thể đóng lại cánh cổng kia để ngăn cản lệ linh không ngừng tràn ra hay không, đều phải trông chờ vào Bách Lý Thần Hi.
“Ngự Thanh, ngươi tới trước hỗ trợ đi”. Bách Lý Thần Hi nói thẳng.
Mặc dù Ngự Thanh đã khôi phục bảy phần tu vi, nhưng vẫn không thể đối phó với cảnh cổng này.
“Ta ở lại giúp ngươi”. Ngự Thanh cũng không muốn rời khỏi Bách Lý Thần Hi. Lúc trước, khi bọn họ nghĩ đến việc này, đã biết sẽ rất nguy hiểm, nhưng không ngờ, sự việc so với trong tính toán của hắn lại nghiêm trọng hơn hẳn. Hắn sao có thể yên tâm để nàng ở nơi này một mình ứng phó?
“Ngươi ở lại thì làm được gì?” Bách Lý Thần Hi hỏi: “Ngươi không có ma pháp tịnh hóa, không thể giúp ta tịnh hóa luồng khí hắc ám ở chỗ này. Ta sử dụng ma pháp tịnh hóa, những lệ linh kia cũng không dám đến gần ta. Tại sao ngươi lại không xuống đó hỗ trợ đi?”
“Ngươi giúp tránh bớt một sinh linh bỏ mạng, chúng ta sẽ bớt được chút việc.”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút”. Ngự Thanh biết Bách Lý Thần Hi nói rất có lý, cũng không nhiều lời nữa, phi thân xuống dưới, gia nhập vào đám người đang chiến đấu với lệ linh.
Bỗng chốc, hiện trường đủ loại ánh sáng lấp lánh. Khắp nơi đều là khói lửa. Mùi máu tươi vô cùng nồng đậm.
Bách Lý Thần Hi cũng không có tâm trạng xem những người kia đánh nhau, tập trung tịnh hóa hắc ám.
Tu vi của Bách Lý Thần Hi càng cao, năng lực tịnh hóa của nàng cũng càng tăng mạnh. Nhưng dĩ nhiên, hắc ám lúc này, so với ma pháp hắc ám lúc trước Đường Dao sử dụng, mạnh hơn rất nhiều.
Lúc trước, Bách Lý Thần Hi cảm thấy, tịnh hóa ma pháp hắc ám của Đường Dao rất tốn sức. Bây giờ, nàng tịnh hóa cả một luồng khí hắc ám ở chỗ này, lại càng tốn sức hơn.
Dù sao cũng là cả bầy lệ linh tuôn ra, lực lượng hắc ám của Ma Giới so với ma pháp hắc ám mạnh hơn rất nhiều. Bách Lý Thần Hi dường như đã dùng hết sức lực, tốc độ tịnh hóa cũng vô cùng chậm chạp.
Còn may là, Bách Lý Thần Hi đã ăn Thiên Địa Tuyết Liên, thân thể trở nên khác biệt, lúc này, cũng chưa quá mệt mỏi.
Ánh sáng dần dần ngăn chặn được hắc ám, xem như đã khống chế được lệ linh không ngừng tuôn ra. Những người còn sống sót ở nơi này, chỉ cần tiêu diệt hết những tên lệ linh đã tuôn ra là được rồi.
Thời gian chiến đấu dần dần trôi qua, một mình chống đỡ rất tốn sức. Tốc độ tịnh hóa của Bách Lý Thần Hi vô cùng chậm chạp, cũng không dám buông lỏng. Bởi vì, nếu như sức lực của nàng không theo kịp, những nơi được tịnh hóa, một lần nữa, sẽ bị hắc ám bao trùm.
Bên dưới, trận chiến đã kết thúc. Mặc dù tộc Tinh Linh chết rất nhiều, nhưng cũng đã tiêu diệt hết tất cả lệ linh tràn vào, chỉ có một mình Bách Lý Thần Hi còn đang đau khổ chống đỡ.
Ánh mắt của mọi người đều đặt lên người Bách Lý Thần Hi, trong lòng vô cùng cảm động. Nếu như không có Bách Lý Thần Hi, tộc Tinh Linh có lẽ sẽ không thể đứng đây được nữa.
Nếu như bọn hắn biết tất cả sự việc lần này, đều do hai người Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh bày ra, không biết sẽ có phản ứng thế nào?
Ngự Thanh vẫn không yên lòng về Bách Lý Thần Hi, nhảy lên một cái, bay đến bên cạnh Bách Lý Thần Hi, lo lắng hỏi: “Thần Hi, sao rồi? Còn có thể tiếp tục chống đỡ không?”
“Còn có lựa chọn nào khác à, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ cái này thôi, không phải sao? Bách Lý Thần Hi vô cùng bình tĩnh hỏi lại.
Trong lòng Ngự Thanh đau nhói, hắn nói: “Ngươi có hối hận về tất cả mọi chuyện hôm nay không?
Ngự Thanh hỏi, Bách Lý Thần Hi hiểu rõ, nàng nói: “Không phải ngươi đã biết rõ câu trả lời rồi sao?”
Nạp Lan Ngôn Kỳ nói chỉ mong có thể liều mạng vì nàng. Vậy tại sao nàng lại không thể vì hắn mà vứt bỏ tất cả?
Bách Lý Thần Hi không nói thêm gì nữa, tiếp tục tịnh hóa không gian hắc ám.
Thời gian trôi qua, Bách Lý Thần Hi cảm giác càng ngày càng phải cố hết sức. Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến, lối ra của Ma Giới, lại khó phong ấn đến thế. Nhưng mà nàng ngoài kiên trì ra, thì vẫn chỉ có kiên trì thôi.
Đám người của Đông Phương Thanh Thanh ở phía dưới chờ đến có chút lo lắng, nhưng vẫn không ai dám tiến lên. Tinh Linh Vương và Huyết tộc Hoàng Trúc Thanh muốn tiến lên, đều bị đám người Mẫn Gia và La Gia cưỡng chế ngăn lại.
Sắc mặt của Bách Lý Thần Hi ngày càng khó coi, ngay cả hô hấp cũng đã có chút gấp rút. Ngự Thanh đứng bên cạnh quan sát, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, lo lắng hỏi Thần Hi: “Ngươi sao rồi? Chịu đựng…”
Lúc này, bọn họ vốn đã không còn đường lui, ngoài kiên trì, cũng chỉ có kiên trì.
“Ta không sao…” Bách Lý Thần Hi vừa nói xong, khóe miệng chảy xuống một đường máu.
Ngự Thanh hoảng sợ, nhíu mày: “Thần Hi…”
“Ngự Thanh, đừng động đậy…” Ngự Thanh muốn tiến lên trước, lại bị câu nói của Bách Lý Thần Hi ngăn lại. Nàng nói: “Nếu như ta chết, ngươi hãy đem món đồ đó đến Phượng Chi Cảnh Vực cứu Ngôn Kỳ…”
Còn chưa nói xong, Ngự Thanh liền ngăn lại: “Nói ngốc nghếch gì vậy? Ngươi sẽ không chết đâu.”
“Con người, trước sau gì cũng sẽ chết.” Bách Lý Thần Hi nói: “Chúng ta đến chậm một bước rồi, cánh cổng này, so với trong tính toán, khó giải quyết hơn rất nhiều”
Nói xong, Bách Lý Thần Hi lại tăng thêm năng lượng tịnh hóa, ánh sáng trong suốt nhìn vô cùng chói mắt, từng chút từng chút cắn nuốt hắc ám. Trán của Bách Lý Thần Hi mồ hôi rơi không ngừng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống như mưa.
Sắc mặt ngày càng khó coi.
“Thần Hi…” Ngự Thanh đau lòng gọi Bách Lý Thần Hi, lần đầu tiên có cảm giác bất lực.
Đột nhiên, Ngự Thanh hối hận lúc trước đã đưa ra quyết định đó.
“Ta…” Bách Lý Thần Hi muốn nói gì đó, nhưng khi vừa mở miệng, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, cảm giác khó chịu như cơn sóng ập đến, khiến nàng không chịu được nữa. Vì thế, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Thần Hi…”
Tiếng kinh hô đột nhiên vang lên. Những người ở đây vô cùng lo lắng nhìn Bách Lý Thần Hi, muốn tiến lên phía trước nhưng đành phải nhẫn nhịn, chỉ vì Ngự Thanh từng nói. Cho dù nhìn thấy gì, cũng không được tiến lên.
Máu tươi như mưa, toàn bộ đều được phun vào bóng đêm phía đối diện.
Ngay thời khắc đó cũng đã xảy ra kỳ tích.
Hắc ám vốn dĩ rất khó để tịnh hóa, đột nhiên trở nên vô cùng dễ dàng. Bách Lý Thần Hi gương mặt trắng bệch, khóe miệng mang theo vết máu, lại cong lên một đường nhạt nhẽo.
Khi hắc ám đã được tịnh hóa hoàn toàn, sự chống đỡ của Bách Lý Thần Hi cũng đã đạt đến cực hạn. Ngư Thanh nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, mang nàng đi xuống.
“Thanh Thanh, giao lại cho ngươi.” Ngự Thanh đặt Bách Lý Thần Hi tựa vào ngực mình, nâng mày nói với Thanh Thanh. Lúc này, hắn quên mất Bách Lý Thần Hi có thân thể đặc biệt, vốn dĩ không cần bất kì người nào ra tay, đều có thể tự mình chữa khỏi.
Nhưng mà, Bách Lý Thần Hi cũng không từ chối. Dù sao, đã làm nhiều việc như thế rồi, đây là bước mấu chốt, không được mắc sai lầm.
“Vâng” Đông Phương Thanh Thanh gật đầu, trong miệng đọc chú ngữ, nâng tay, ánh sáng màu vàng của ma pháp hồi phục từ trong tay nàng bay ra, trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể của Bách Lý Thần Hi.
Trong nhóm người ở đây, có ma pháp hồi phục hệ ánh sáng, ngoài Bách Lý Thần Hi đang bị thương, cũng chỉ có Đông Phương Thanh Thanh.
Nói ra thì, tu vi của Đông Phương Thanh Thanh, sau khi ra khỏi Hoán thành Thần Tàng không bao lâu liền đột phá, thăng liền một lúc mấy cấp, dùng thêm vài viên thủy tinh tím của Bách Lý Thần Hi. Lúc này, nàng đã là cấp bậc Ma đạo sư, không thể khinh thường.
Nguyên nhân khiến cho Đông Phương Thanh Thanh cố gắng gia tăng tu vi, có lẽ là do khả năng tự hồi phục nhanh chóng của Bách Lý Thần Hi. Xung quanh Bách Lý Thần Hi tỏa ra từng luồng ánh sáng màu tím. Sau khi ánh sáng màu vàng lóe lên, gương mặt trắng bệch của nàng cùng thay đổi, dần dần ửng hồng, khôi phục lại sắc thái của người bình thường.
Bách Lý Thần Hi đứng lên, đám người Tinh Linh Vương vô cùng biết ơn, nói: “Việc hôm nay, xin đa tạ!”
“Ta không giúp đỡ không công đâu.” Bách Lý Thần Hi phủi phủi bụi đất trên người, nói thẳng.
“Vậy ngươi muốn trả công như thế nào?” Linh Linh Vương cũng hỏi thẳng.
Bách Lý Thần Hi liếc nhìn Tinh Linh Vương một cái, lại thản nhiên lướt nhìn những người còn sống sót ở chỗ này. Sau đó, lại nhìn về phía những người đã tử trận, nàng nói: “Ta cũng có thể cứu sống những người này, thù lao mà ta muốn, chính là Trái Tim Tinh Linh…”
Những người ở đây đều bị khiếp sợ, Tinh Linh Vương cùng những người còn sống sót có vẻ vô cùng khó xử, có người người nói: “Chúng ta rất biết ơn ngươi vì đã cứu chúng ta. Nhưng Trái Tim Tinh Linh chính là bảo vật trấn tộc của tộc Tinh Linh…”
Còn chưa nói xong, liền bị Bách Lý Thần Hi ngăn lại, nàng nói: “Điều này, ta hiểu rõ. Nhưng mà, thứ ta muốn, cũng chỉ có Trái Tim Tinh Linh.”
“Nếu chúng ta không đưa, ngươi sẽ không cứu họ?” Có người đứng xem là bạn của những người đang nằm dưới đất này, hỏi.
“Không.” Bách Lý Thần Hi nói: “Cho dù các ngươi không chịu đưa cho ta Trái Tim Tinh Linh thì ta vẫn sẽ cứu sống họ.”
“Tại sao?”
“Bọn họ vốn dĩ không đáng chết. Nếu ta có cách để cứu sống họ, tại sao lại phải từ chối?”
Được rồi, Bách Lý Thần Hi bây giờ muốn lấy lùi làm tiến. Nàng muốn làm cho tộc Tinh Linh cảm thấy khó xử, khiến họ cam tâm tình nguyện giao ra.
“Không biết ngươi muốn lấy Trái Tim Tinh Linh để làm gì? Vì sao lại không thể không lấy?” Hỏi một mạch hai câu, người hỏi vô cùng thận trọng.
“Cứu người ta yêu.” Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu không phải do rất cần Trái Tim Tinh Linh, ta cũng không cần mạo hiểm như vậy để đến Rừng Tinh Linh.”
“Cứu người?” Về tác dụng của Trái Tim Tinh Linh, Tinh Linh Vương cũng biết một chút. Cho nên, khi Bách Lý Thần Hi nói ra câu trả lời, nàng cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng thật ra lại có chút tò mò. Người như thế nào, mới có thể khiến một cô gái vĩ đại đến như vậy cam tâm tình nguyện đi mạo hiểm?
Tinh Linh Vương nhìn về phía đám người của tộc Tinh Linh. Cả đám đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều đang suy nghĩ, lo lắng. Dù sao, Trái Tim Tinh Linh chính là bảo vật trấn tộc.
Có người hỏi Bách Lý Thần Hi “Nếu như không có Trái Tim Tinh Linh thì sao?”
“Vậy thì, chàng sẽ mãi mãi không tỉnh lại.” Bách Lý Thần Hi trầm tĩnh trả lời, xoay người, bắt đầu cứu những người đã chết đang nằm trên đất.
“Thanh Thanh, giúp một tay.” Bách Lý Thần Hi vừa dùng ma pháp hồi phục đánh vào cơ thể của người ở gần nàng nhất, vừa lấy trong nhẫn không gian ra mấy bình đan dược, tiện tay ném cho Văn Nhân, nói: “Văn Nhân, các ngươi phụ trách chia thuốc cho bọn hắn ăn, mỗi người một viên.”
Bỗng chốc, Bách Lý Thần Hi cùng đám người của tổ chức Quang đều bắt đầu bận rộn.
Tất cả tinh linh đều nhìn thấy bọn họ, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của họ. Đặc biệt là nhìn thấy Bách Lý Thần Hi, bản thân vốn bị thương nặng vẫn chống đỡ cứu người, trong lòng vô cùng cảm động. Mà những người được cứu sống, đối với Bách Lý Thần Hi vô cùng cảm kích. Hơn thế nữa, Bách Lý Thần Hi cũng không cần biết người của tộc Tinh Linh giao chiến như thế nào. Cuối cùng, khi nàng cứu sống một người cuối cùng, Tinh Linh Vương liền mở miệng.
“Chúng ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu như ngươi vô cùng muốn có Trái Tim Tinh Linh, vậy thì chúng ta bằng lòng đem nó tặng cho ngươi. Để ngươi đi cứu người mà ngươi yêu.”
Bách Lý Thần Hi có chút ngạc nhiên nhìn Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương nói tiếp.
“Mộc Cận tẩu hỏa nhập ma, gây ra đại tội. Nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ, cả tộc Tinh Linh chúng ta đều sẽ bị lệ linh của Ma Giới tiêu diệt. Cho nên, dùng Trái Tim Tinh Linh, đổi lấy mạng cả tộc Tinh Linh của ta, đáng giá!”
“Cảm ơn!” Bách Lý Thần Hi thật lòng nói lời cảm ơn. Dù tất cả đều nằm trong tính toán của nàng.
“Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều đã được cứu sống rồi. Ta sẽ kêu người dẫn các ngươi đi nghỉ ngơi. Trễ một chút sẽ đem Trái Tim Tinh Linh đến tặng cho ngươi.”
“Mộc Cận đại nhân tẩu hỏa nhập ma, vô tình mở ra cánh cổng Ma Giới. Lệ linh của Ma Giới không ngừng tràn vào tộc Tinh Linh. Lúc này, toàn bộ tộc Tinh Linh đều vô cùng hỗn loạn. Các vị đại nhân khác căn bản không ngăn cản được.” Người đến đưa tin nói ra rõ ràng mọi chuyện.
“Cái gì?” Sắc mặt của Tinh Linh Vương và các vị đại nhân đột nhiên thay đổi. Không kịp suy nghĩ nhiều, họ lập tức phi thân: “Mau dẫn đường.”
Sắc mặt của Linh Hoàn và Linh Diên cũng thay đổi, theo sát phía sau.
Trúc Thanh thấy Linh Diên rời đi, cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.
“Chúng ta cũng đi thôi”. Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, người đã bay vọt đi mất. Đám người của Đông Phương Thanh Thanh cũng theo sát phía sau.
Nơi bắt đầu chính là chỗ tu luyện của tộc Tinh Linh. Lúc này, nơi đây vô cùng hỗn loạn, xác chất khắp nơi, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, đến mức khiến người ta buồn nôn.
Tinh Linh Vương và các vị đại nhân khác đều gia nhập vào cuộc chiến. Linh Hoàn, Linh Diên, Trúc Thanh cũng vậy.
Tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt. Lệ linh của Ma Giới vô cùng hung ác. Người của tộc Tinh Linh, vốn dĩ không phải đối thủ của bọn chúng. Dù có thêm Tinh Linh Vương và đám người Trúc Thanh gia nhập, tình huống cũng không có nhiều chuyển biến.
Bách Lý Thần Hi ánh mắt u ám, vung tay lên, gọi tất cả thành viên của tổ chức Quang ra. Nàng nhìn về phía trước, dặn dò: “Các ngươi lên hỗ trợ đi”
“Vâng.” Đám người cùng đồng thanh. Lời vừa dứt, tất cả thành viên của tổ chức Quang đã gia nhập vào cuộc chiến.
Bách Lý Thần Hi thu tầm mắt, quay lại hỏi Ngự Thanh: “Ngự Thanh, ngươi nói xem. Khả năng để ta tịnh hoá luồng hắc ám này, chặn lại cánh cổng Ma Giới, ngăn không cho Lệ linh tiếp tục tràn ra, là bao nhiêu?”
“Theo tu vi bây giờ của ngươi, không phải là không có khả năng, chỉ sợ là ngươi phải nếm chút đau khổ rồi.” Ngự Thanh thành thực trả lời. Dừng một chút, giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, nói: “Để Hắc Mãng ra giúp luôn đi.”
“Hắn sẽ không bị hút vào Ma Giới chứ?” Nàng vẫn nhớ Hắc Mãng đã từng vào Ma Giới.
“Không đâu!” Ngự Thanh trả lời vô cùng chắc chắn: “Ma tính của Hắc Mãng vốn dĩ không lớn, lại ngây ngốc trong Tử Giới lâu đến vậy rồi, có lẽ sẽ càng bình tĩnh hơn”
Cho đến bây giờ, Bách Lý Thần Hi mới biết, Tử Giới còn có tác dụng tịnh hoá ma tính.
Nghe Ngự Thanh nói vậy, Bách Lý Thần Hi cũng không chần chờ nữa, vung tay lên, tung Hắc Mãng ra ngoài. Nói với Hắc Mãng: “Ngăn cản những lệ linh của Ma Giới kia lại”
“Vâng”. Đã quyết định đi theo Bách Lý Thần Hi thì dĩ nhiên không thể chống lại mệnh lệnh của nàng.
Thấy Hắc Mãng cũng đã gia nhập trận chiến, Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh cũng không chần chờ thêm nữa.
Ngư Thanh trở về hình dáng Thanh Long, trực tiếp đưa Bách Lý Thần Hi đến cánh cổng của lệ linh Ma Giới. Bách Lý Thần Hi suy nghĩ một chút, đưa tay ra, luồng ánh sáng trong suốt đánh thẳng vào lối ra. Ánh sáng đi đến đâu, hắc ám liền biến mất ngay lập tức.
Ma pháp tịnh hóa hệ ánh sáng. Những người ở đây, ngoài Bách Lý Thần Hi, không còn người nào có thể thực hiện được. Cho nên, trách nhiệm tịnh hóa, đặt hết lên người nàng. Nói cách khác, có thể đóng lại cánh cổng kia để ngăn cản lệ linh không ngừng tràn ra hay không, đều phải trông chờ vào Bách Lý Thần Hi.
“Ngự Thanh, ngươi tới trước hỗ trợ đi”. Bách Lý Thần Hi nói thẳng.
Mặc dù Ngự Thanh đã khôi phục bảy phần tu vi, nhưng vẫn không thể đối phó với cảnh cổng này.
“Ta ở lại giúp ngươi”. Ngự Thanh cũng không muốn rời khỏi Bách Lý Thần Hi. Lúc trước, khi bọn họ nghĩ đến việc này, đã biết sẽ rất nguy hiểm, nhưng không ngờ, sự việc so với trong tính toán của hắn lại nghiêm trọng hơn hẳn. Hắn sao có thể yên tâm để nàng ở nơi này một mình ứng phó?
“Ngươi ở lại thì làm được gì?” Bách Lý Thần Hi hỏi: “Ngươi không có ma pháp tịnh hóa, không thể giúp ta tịnh hóa luồng khí hắc ám ở chỗ này. Ta sử dụng ma pháp tịnh hóa, những lệ linh kia cũng không dám đến gần ta. Tại sao ngươi lại không xuống đó hỗ trợ đi?”
“Ngươi giúp tránh bớt một sinh linh bỏ mạng, chúng ta sẽ bớt được chút việc.”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút”. Ngự Thanh biết Bách Lý Thần Hi nói rất có lý, cũng không nhiều lời nữa, phi thân xuống dưới, gia nhập vào đám người đang chiến đấu với lệ linh.
Bỗng chốc, hiện trường đủ loại ánh sáng lấp lánh. Khắp nơi đều là khói lửa. Mùi máu tươi vô cùng nồng đậm.
Bách Lý Thần Hi cũng không có tâm trạng xem những người kia đánh nhau, tập trung tịnh hóa hắc ám.
Tu vi của Bách Lý Thần Hi càng cao, năng lực tịnh hóa của nàng cũng càng tăng mạnh. Nhưng dĩ nhiên, hắc ám lúc này, so với ma pháp hắc ám lúc trước Đường Dao sử dụng, mạnh hơn rất nhiều.
Lúc trước, Bách Lý Thần Hi cảm thấy, tịnh hóa ma pháp hắc ám của Đường Dao rất tốn sức. Bây giờ, nàng tịnh hóa cả một luồng khí hắc ám ở chỗ này, lại càng tốn sức hơn.
Dù sao cũng là cả bầy lệ linh tuôn ra, lực lượng hắc ám của Ma Giới so với ma pháp hắc ám mạnh hơn rất nhiều. Bách Lý Thần Hi dường như đã dùng hết sức lực, tốc độ tịnh hóa cũng vô cùng chậm chạp.
Còn may là, Bách Lý Thần Hi đã ăn Thiên Địa Tuyết Liên, thân thể trở nên khác biệt, lúc này, cũng chưa quá mệt mỏi.
Ánh sáng dần dần ngăn chặn được hắc ám, xem như đã khống chế được lệ linh không ngừng tuôn ra. Những người còn sống sót ở nơi này, chỉ cần tiêu diệt hết những tên lệ linh đã tuôn ra là được rồi.
Thời gian chiến đấu dần dần trôi qua, một mình chống đỡ rất tốn sức. Tốc độ tịnh hóa của Bách Lý Thần Hi vô cùng chậm chạp, cũng không dám buông lỏng. Bởi vì, nếu như sức lực của nàng không theo kịp, những nơi được tịnh hóa, một lần nữa, sẽ bị hắc ám bao trùm.
Bên dưới, trận chiến đã kết thúc. Mặc dù tộc Tinh Linh chết rất nhiều, nhưng cũng đã tiêu diệt hết tất cả lệ linh tràn vào, chỉ có một mình Bách Lý Thần Hi còn đang đau khổ chống đỡ.
Ánh mắt của mọi người đều đặt lên người Bách Lý Thần Hi, trong lòng vô cùng cảm động. Nếu như không có Bách Lý Thần Hi, tộc Tinh Linh có lẽ sẽ không thể đứng đây được nữa.
Nếu như bọn hắn biết tất cả sự việc lần này, đều do hai người Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh bày ra, không biết sẽ có phản ứng thế nào?
Ngự Thanh vẫn không yên lòng về Bách Lý Thần Hi, nhảy lên một cái, bay đến bên cạnh Bách Lý Thần Hi, lo lắng hỏi: “Thần Hi, sao rồi? Còn có thể tiếp tục chống đỡ không?”
“Còn có lựa chọn nào khác à, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ cái này thôi, không phải sao? Bách Lý Thần Hi vô cùng bình tĩnh hỏi lại.
Trong lòng Ngự Thanh đau nhói, hắn nói: “Ngươi có hối hận về tất cả mọi chuyện hôm nay không?
Ngự Thanh hỏi, Bách Lý Thần Hi hiểu rõ, nàng nói: “Không phải ngươi đã biết rõ câu trả lời rồi sao?”
Nạp Lan Ngôn Kỳ nói chỉ mong có thể liều mạng vì nàng. Vậy tại sao nàng lại không thể vì hắn mà vứt bỏ tất cả?
Bách Lý Thần Hi không nói thêm gì nữa, tiếp tục tịnh hóa không gian hắc ám.
Thời gian trôi qua, Bách Lý Thần Hi cảm giác càng ngày càng phải cố hết sức. Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến, lối ra của Ma Giới, lại khó phong ấn đến thế. Nhưng mà nàng ngoài kiên trì ra, thì vẫn chỉ có kiên trì thôi.
Đám người của Đông Phương Thanh Thanh ở phía dưới chờ đến có chút lo lắng, nhưng vẫn không ai dám tiến lên. Tinh Linh Vương và Huyết tộc Hoàng Trúc Thanh muốn tiến lên, đều bị đám người Mẫn Gia và La Gia cưỡng chế ngăn lại.
Sắc mặt của Bách Lý Thần Hi ngày càng khó coi, ngay cả hô hấp cũng đã có chút gấp rút. Ngự Thanh đứng bên cạnh quan sát, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, lo lắng hỏi Thần Hi: “Ngươi sao rồi? Chịu đựng…”
Lúc này, bọn họ vốn đã không còn đường lui, ngoài kiên trì, cũng chỉ có kiên trì.
“Ta không sao…” Bách Lý Thần Hi vừa nói xong, khóe miệng chảy xuống một đường máu.
Ngự Thanh hoảng sợ, nhíu mày: “Thần Hi…”
“Ngự Thanh, đừng động đậy…” Ngự Thanh muốn tiến lên trước, lại bị câu nói của Bách Lý Thần Hi ngăn lại. Nàng nói: “Nếu như ta chết, ngươi hãy đem món đồ đó đến Phượng Chi Cảnh Vực cứu Ngôn Kỳ…”
Còn chưa nói xong, Ngự Thanh liền ngăn lại: “Nói ngốc nghếch gì vậy? Ngươi sẽ không chết đâu.”
“Con người, trước sau gì cũng sẽ chết.” Bách Lý Thần Hi nói: “Chúng ta đến chậm một bước rồi, cánh cổng này, so với trong tính toán, khó giải quyết hơn rất nhiều”
Nói xong, Bách Lý Thần Hi lại tăng thêm năng lượng tịnh hóa, ánh sáng trong suốt nhìn vô cùng chói mắt, từng chút từng chút cắn nuốt hắc ám. Trán của Bách Lý Thần Hi mồ hôi rơi không ngừng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống như mưa.
Sắc mặt ngày càng khó coi.
“Thần Hi…” Ngự Thanh đau lòng gọi Bách Lý Thần Hi, lần đầu tiên có cảm giác bất lực.
Đột nhiên, Ngự Thanh hối hận lúc trước đã đưa ra quyết định đó.
“Ta…” Bách Lý Thần Hi muốn nói gì đó, nhưng khi vừa mở miệng, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, cảm giác khó chịu như cơn sóng ập đến, khiến nàng không chịu được nữa. Vì thế, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Thần Hi…”
Tiếng kinh hô đột nhiên vang lên. Những người ở đây vô cùng lo lắng nhìn Bách Lý Thần Hi, muốn tiến lên phía trước nhưng đành phải nhẫn nhịn, chỉ vì Ngự Thanh từng nói. Cho dù nhìn thấy gì, cũng không được tiến lên.
Máu tươi như mưa, toàn bộ đều được phun vào bóng đêm phía đối diện.
Ngay thời khắc đó cũng đã xảy ra kỳ tích.
Hắc ám vốn dĩ rất khó để tịnh hóa, đột nhiên trở nên vô cùng dễ dàng. Bách Lý Thần Hi gương mặt trắng bệch, khóe miệng mang theo vết máu, lại cong lên một đường nhạt nhẽo.
Khi hắc ám đã được tịnh hóa hoàn toàn, sự chống đỡ của Bách Lý Thần Hi cũng đã đạt đến cực hạn. Ngư Thanh nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, mang nàng đi xuống.
“Thanh Thanh, giao lại cho ngươi.” Ngự Thanh đặt Bách Lý Thần Hi tựa vào ngực mình, nâng mày nói với Thanh Thanh. Lúc này, hắn quên mất Bách Lý Thần Hi có thân thể đặc biệt, vốn dĩ không cần bất kì người nào ra tay, đều có thể tự mình chữa khỏi.
Nhưng mà, Bách Lý Thần Hi cũng không từ chối. Dù sao, đã làm nhiều việc như thế rồi, đây là bước mấu chốt, không được mắc sai lầm.
“Vâng” Đông Phương Thanh Thanh gật đầu, trong miệng đọc chú ngữ, nâng tay, ánh sáng màu vàng của ma pháp hồi phục từ trong tay nàng bay ra, trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể của Bách Lý Thần Hi.
Trong nhóm người ở đây, có ma pháp hồi phục hệ ánh sáng, ngoài Bách Lý Thần Hi đang bị thương, cũng chỉ có Đông Phương Thanh Thanh.
Nói ra thì, tu vi của Đông Phương Thanh Thanh, sau khi ra khỏi Hoán thành Thần Tàng không bao lâu liền đột phá, thăng liền một lúc mấy cấp, dùng thêm vài viên thủy tinh tím của Bách Lý Thần Hi. Lúc này, nàng đã là cấp bậc Ma đạo sư, không thể khinh thường.
Nguyên nhân khiến cho Đông Phương Thanh Thanh cố gắng gia tăng tu vi, có lẽ là do khả năng tự hồi phục nhanh chóng của Bách Lý Thần Hi. Xung quanh Bách Lý Thần Hi tỏa ra từng luồng ánh sáng màu tím. Sau khi ánh sáng màu vàng lóe lên, gương mặt trắng bệch của nàng cùng thay đổi, dần dần ửng hồng, khôi phục lại sắc thái của người bình thường.
Bách Lý Thần Hi đứng lên, đám người Tinh Linh Vương vô cùng biết ơn, nói: “Việc hôm nay, xin đa tạ!”
“Ta không giúp đỡ không công đâu.” Bách Lý Thần Hi phủi phủi bụi đất trên người, nói thẳng.
“Vậy ngươi muốn trả công như thế nào?” Linh Linh Vương cũng hỏi thẳng.
Bách Lý Thần Hi liếc nhìn Tinh Linh Vương một cái, lại thản nhiên lướt nhìn những người còn sống sót ở chỗ này. Sau đó, lại nhìn về phía những người đã tử trận, nàng nói: “Ta cũng có thể cứu sống những người này, thù lao mà ta muốn, chính là Trái Tim Tinh Linh…”
Những người ở đây đều bị khiếp sợ, Tinh Linh Vương cùng những người còn sống sót có vẻ vô cùng khó xử, có người người nói: “Chúng ta rất biết ơn ngươi vì đã cứu chúng ta. Nhưng Trái Tim Tinh Linh chính là bảo vật trấn tộc của tộc Tinh Linh…”
Còn chưa nói xong, liền bị Bách Lý Thần Hi ngăn lại, nàng nói: “Điều này, ta hiểu rõ. Nhưng mà, thứ ta muốn, cũng chỉ có Trái Tim Tinh Linh.”
“Nếu chúng ta không đưa, ngươi sẽ không cứu họ?” Có người đứng xem là bạn của những người đang nằm dưới đất này, hỏi.
“Không.” Bách Lý Thần Hi nói: “Cho dù các ngươi không chịu đưa cho ta Trái Tim Tinh Linh thì ta vẫn sẽ cứu sống họ.”
“Tại sao?”
“Bọn họ vốn dĩ không đáng chết. Nếu ta có cách để cứu sống họ, tại sao lại phải từ chối?”
Được rồi, Bách Lý Thần Hi bây giờ muốn lấy lùi làm tiến. Nàng muốn làm cho tộc Tinh Linh cảm thấy khó xử, khiến họ cam tâm tình nguyện giao ra.
“Không biết ngươi muốn lấy Trái Tim Tinh Linh để làm gì? Vì sao lại không thể không lấy?” Hỏi một mạch hai câu, người hỏi vô cùng thận trọng.
“Cứu người ta yêu.” Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu không phải do rất cần Trái Tim Tinh Linh, ta cũng không cần mạo hiểm như vậy để đến Rừng Tinh Linh.”
“Cứu người?” Về tác dụng của Trái Tim Tinh Linh, Tinh Linh Vương cũng biết một chút. Cho nên, khi Bách Lý Thần Hi nói ra câu trả lời, nàng cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng thật ra lại có chút tò mò. Người như thế nào, mới có thể khiến một cô gái vĩ đại đến như vậy cam tâm tình nguyện đi mạo hiểm?
Tinh Linh Vương nhìn về phía đám người của tộc Tinh Linh. Cả đám đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều đang suy nghĩ, lo lắng. Dù sao, Trái Tim Tinh Linh chính là bảo vật trấn tộc.
Có người hỏi Bách Lý Thần Hi “Nếu như không có Trái Tim Tinh Linh thì sao?”
“Vậy thì, chàng sẽ mãi mãi không tỉnh lại.” Bách Lý Thần Hi trầm tĩnh trả lời, xoay người, bắt đầu cứu những người đã chết đang nằm trên đất.
“Thanh Thanh, giúp một tay.” Bách Lý Thần Hi vừa dùng ma pháp hồi phục đánh vào cơ thể của người ở gần nàng nhất, vừa lấy trong nhẫn không gian ra mấy bình đan dược, tiện tay ném cho Văn Nhân, nói: “Văn Nhân, các ngươi phụ trách chia thuốc cho bọn hắn ăn, mỗi người một viên.”
Bỗng chốc, Bách Lý Thần Hi cùng đám người của tổ chức Quang đều bắt đầu bận rộn.
Tất cả tinh linh đều nhìn thấy bọn họ, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của họ. Đặc biệt là nhìn thấy Bách Lý Thần Hi, bản thân vốn bị thương nặng vẫn chống đỡ cứu người, trong lòng vô cùng cảm động. Mà những người được cứu sống, đối với Bách Lý Thần Hi vô cùng cảm kích. Hơn thế nữa, Bách Lý Thần Hi cũng không cần biết người của tộc Tinh Linh giao chiến như thế nào. Cuối cùng, khi nàng cứu sống một người cuối cùng, Tinh Linh Vương liền mở miệng.
“Chúng ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu như ngươi vô cùng muốn có Trái Tim Tinh Linh, vậy thì chúng ta bằng lòng đem nó tặng cho ngươi. Để ngươi đi cứu người mà ngươi yêu.”
Bách Lý Thần Hi có chút ngạc nhiên nhìn Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương nói tiếp.
“Mộc Cận tẩu hỏa nhập ma, gây ra đại tội. Nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ, cả tộc Tinh Linh chúng ta đều sẽ bị lệ linh của Ma Giới tiêu diệt. Cho nên, dùng Trái Tim Tinh Linh, đổi lấy mạng cả tộc Tinh Linh của ta, đáng giá!”
“Cảm ơn!” Bách Lý Thần Hi thật lòng nói lời cảm ơn. Dù tất cả đều nằm trong tính toán của nàng.
“Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều đã được cứu sống rồi. Ta sẽ kêu người dẫn các ngươi đi nghỉ ngơi. Trễ một chút sẽ đem Trái Tim Tinh Linh đến tặng cho ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook