Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 6: Bị theo dõi
"Đi theo nàng, tra rõ ràng nàng là ai." Ninh Sở đi rồi, Cố Phong Vân trầm giọng nói với lão Vương, nhìn theo bóng dáng Ninh Sở rời đi ánh mắt lóe lên tia khác thường.
"Thưa, các chủ." Lão vương cung kính đối Cố Phong Vân nói, lập tức biến mất ở trong đám người...
Ra sòng bạc sau, Ninh Sở nhàn nhã chạy trên đường, cuối cùng trực tiếp vào một hiệu thuốc.
"Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn dược liệu gì ?." Dược đồng ở cửa không kiêu không siểm nịnh hỏi, trên mặt mang theo mỉm cười nhã nhặn.
"Lấy giấy bút đến, ta viết cho ngươi." Ninh Sở thản nhiên nói với hắn, trong lòng thầm nghĩ, nơi này thái độ phục vụ thật đúng là không sai.
"Tốt, ngài chờ." Lễ phép nói với Ninh Sở một câu, dược đồng liền đi tới phòng trong.
Quan sát một chút bài trí bên trong hiệu thuốc , nơi này tuy rằng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thoải mái . Bản thân vừa mới ở sòng bạc thắng không ít tiền, hẳn là không thua sáu trăm khỏa linh thạch, mua những dược liệu kia vẫn là dư dả.
"Tiểu thư, ngài muốn gì đó." Dược đồng đem giấy bút lấy đến trước mặt Ninh Sở , mỉm cười.
Ninh Sở viết lên tờ giấy trắng, nâng tay đem giấy cho dược đồng."Ta còn muốn một bộ ngân châm."
"Chờ." Dược đồng tiếp nhận Ninh Sở đưa qua giấy, hướng lên trên mặt giấy nhìn lướt qua, nhìn thấy chữ viết trên mặt giấy, nao nao, nữ tử này... Chữ viết thật đúng là cứng cáp hữu lực, một nữ tử nhưng sẽ có chữ viết phóng khoáng như vậy. Tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu hiện ra ngoài, chính là bất động thanh sắc nhìn Ninh Sở liếc mắt một cái, liền xoay người đi bốc thuốc cho nàng.
Ninh Sở cũng không có nghĩ nhiều, tựa vào quầy thượng hơi hơi nhắm mắt.
Đột nhiên cảm giác có một đạo ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú bản thân, ánh mắt nhất lăng, hướng tới chỗ tối quét tới, đáy mắt là sâu không thấy đáy hàn ý, thậm chí còn mang theo một tia sát ý.
Có người ở giám thị nàng? Người kia là ai?
Chỗ tối nam nhân cảm nhận được Ninh Sở ánh mắt, rùng mình một cái, vội vàng ẩn nấp đứng lên. Nữ tử này, bản thân rõ ràng không cảm giác trên người nàng có chút linh lực, vì sao sẽ e ngại ánh mắt của nàng. Rõ ràng là nữ tử bình thường, một cái ánh mắt lại làm cho người ta cảm giác bản thân tiến vào ÂM Ti.
Thu hồi ánh mắt, Ninh Sở hơi hơi nhắm mắt mắt, người tới cũng không có gì ác ý,bọn họ muốn tra, như vậy tùy bọn họ .
"Tiểu thư, đồ ngài muốn đã chuẩn bị cho ngươi tốt lắm." Đúng lúc này, thanh âm dược đồng ở bên tai Ninh Sở vang lên, Ninh Sở thần trí đang mơ màng nháy mắt hoàn hồn.
"Ân." Nhàn nhạt lên tiếng, tiếp nhận gói thuốc, trả tiền, đi ra ngoài.
Hiện tại trên người bản thân cũng còn hơn một trăm khỏa linh thạch, lại đi mua vài món quần áo đi. Cúi đầu nhìn nhìn trên người quần áo bản thân, tựa hồ là nên mua mới đi. Ninh gia đám kia khốn khiếp ( khốn khiếp : là một câu kiểu chửi ạ. đại ý là rùa đen gì đó ta cũng k rõ =)) , chỉ để ý ngươi sẽ không đói chết sẽ không đông chết là được, còn lại , đều sẽ không quan tâm.
Nhấc chân đi vào một y phường (y phường là nơi bán quần áo nhé ), mua bốn bộ quần áo xong chuẩn bị về phủ .
Dọc theo đường đi, Ninh Sở cảm giác đuôi nhỏ phía sau bản thân không hề rời đi, câu môi lạnh lùng cười, hoàn toàn không để ý tới đuôi nhỏ phía sau, trái lại tự hướng Ninh gia đi đến. Bọn họ muốn tra, nàng liền cho bọn hắn một cái thống khoái...
Ỷ thiên các.
"Chủ tử, tra được ." Một gã áo xanh nửa quỳ ở trước mặt Cố Phong Vân , căn cứ hiểu biết tình huống của bản thân nghe ngóng được báo cáo nói.
"Nga? Nói tới nghe một chút." Cố Phong Vân nhíu mày, đáy mắt lóng lánh thoáng một tia quang mang giảo hoạt.
"Nàng là Ninh thế gia tiểu thư, Ninh Sở." Nam tử cung kính hồi đáp, nói thân phận của Ninh Sở, đáy mắt kia che giấu không được khinh thường khiến Cố Phong Vân hơi hơi nhăn mày mi.
"Nga? Ninh gia phế vật? Thú vị như vậy ? ." Cố Phong Vân cười đến ý vị thâm trường, tuấn mỹ trên mặt tràn đầy nghiền ngẫm.
"Thưa, các chủ." Lão vương cung kính đối Cố Phong Vân nói, lập tức biến mất ở trong đám người...
Ra sòng bạc sau, Ninh Sở nhàn nhã chạy trên đường, cuối cùng trực tiếp vào một hiệu thuốc.
"Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn dược liệu gì ?." Dược đồng ở cửa không kiêu không siểm nịnh hỏi, trên mặt mang theo mỉm cười nhã nhặn.
"Lấy giấy bút đến, ta viết cho ngươi." Ninh Sở thản nhiên nói với hắn, trong lòng thầm nghĩ, nơi này thái độ phục vụ thật đúng là không sai.
"Tốt, ngài chờ." Lễ phép nói với Ninh Sở một câu, dược đồng liền đi tới phòng trong.
Quan sát một chút bài trí bên trong hiệu thuốc , nơi này tuy rằng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thoải mái . Bản thân vừa mới ở sòng bạc thắng không ít tiền, hẳn là không thua sáu trăm khỏa linh thạch, mua những dược liệu kia vẫn là dư dả.
"Tiểu thư, ngài muốn gì đó." Dược đồng đem giấy bút lấy đến trước mặt Ninh Sở , mỉm cười.
Ninh Sở viết lên tờ giấy trắng, nâng tay đem giấy cho dược đồng."Ta còn muốn một bộ ngân châm."
"Chờ." Dược đồng tiếp nhận Ninh Sở đưa qua giấy, hướng lên trên mặt giấy nhìn lướt qua, nhìn thấy chữ viết trên mặt giấy, nao nao, nữ tử này... Chữ viết thật đúng là cứng cáp hữu lực, một nữ tử nhưng sẽ có chữ viết phóng khoáng như vậy. Tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu hiện ra ngoài, chính là bất động thanh sắc nhìn Ninh Sở liếc mắt một cái, liền xoay người đi bốc thuốc cho nàng.
Ninh Sở cũng không có nghĩ nhiều, tựa vào quầy thượng hơi hơi nhắm mắt.
Đột nhiên cảm giác có một đạo ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú bản thân, ánh mắt nhất lăng, hướng tới chỗ tối quét tới, đáy mắt là sâu không thấy đáy hàn ý, thậm chí còn mang theo một tia sát ý.
Có người ở giám thị nàng? Người kia là ai?
Chỗ tối nam nhân cảm nhận được Ninh Sở ánh mắt, rùng mình một cái, vội vàng ẩn nấp đứng lên. Nữ tử này, bản thân rõ ràng không cảm giác trên người nàng có chút linh lực, vì sao sẽ e ngại ánh mắt của nàng. Rõ ràng là nữ tử bình thường, một cái ánh mắt lại làm cho người ta cảm giác bản thân tiến vào ÂM Ti.
Thu hồi ánh mắt, Ninh Sở hơi hơi nhắm mắt mắt, người tới cũng không có gì ác ý,bọn họ muốn tra, như vậy tùy bọn họ .
"Tiểu thư, đồ ngài muốn đã chuẩn bị cho ngươi tốt lắm." Đúng lúc này, thanh âm dược đồng ở bên tai Ninh Sở vang lên, Ninh Sở thần trí đang mơ màng nháy mắt hoàn hồn.
"Ân." Nhàn nhạt lên tiếng, tiếp nhận gói thuốc, trả tiền, đi ra ngoài.
Hiện tại trên người bản thân cũng còn hơn một trăm khỏa linh thạch, lại đi mua vài món quần áo đi. Cúi đầu nhìn nhìn trên người quần áo bản thân, tựa hồ là nên mua mới đi. Ninh gia đám kia khốn khiếp ( khốn khiếp : là một câu kiểu chửi ạ. đại ý là rùa đen gì đó ta cũng k rõ =)) , chỉ để ý ngươi sẽ không đói chết sẽ không đông chết là được, còn lại , đều sẽ không quan tâm.
Nhấc chân đi vào một y phường (y phường là nơi bán quần áo nhé ), mua bốn bộ quần áo xong chuẩn bị về phủ .
Dọc theo đường đi, Ninh Sở cảm giác đuôi nhỏ phía sau bản thân không hề rời đi, câu môi lạnh lùng cười, hoàn toàn không để ý tới đuôi nhỏ phía sau, trái lại tự hướng Ninh gia đi đến. Bọn họ muốn tra, nàng liền cho bọn hắn một cái thống khoái...
Ỷ thiên các.
"Chủ tử, tra được ." Một gã áo xanh nửa quỳ ở trước mặt Cố Phong Vân , căn cứ hiểu biết tình huống của bản thân nghe ngóng được báo cáo nói.
"Nga? Nói tới nghe một chút." Cố Phong Vân nhíu mày, đáy mắt lóng lánh thoáng một tia quang mang giảo hoạt.
"Nàng là Ninh thế gia tiểu thư, Ninh Sở." Nam tử cung kính hồi đáp, nói thân phận của Ninh Sở, đáy mắt kia che giấu không được khinh thường khiến Cố Phong Vân hơi hơi nhăn mày mi.
"Nga? Ninh gia phế vật? Thú vị như vậy ? ." Cố Phong Vân cười đến ý vị thâm trường, tuấn mỹ trên mặt tràn đầy nghiền ngẫm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook