Edit: kaylee

Ánh mắt hai người Thiên Bắc Dạ và Dạ Vô Trần nhìn nhau, trong nháy mắt, một dòng nảy sinh từ trong mắt hai người.

Đương nhiên, loại dòng điện này không phải hai nam nhân này nhất kiến chung tình! Mà là một loại đánh giá đụng tới đối thủ!

“Tiểu Dạ.”

“Vô trần!”

Vẻ mặt hai người Cố Nhược Vân và  Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, không đợi các nàng phản ứng lại, bóng dánh hai người kia đã bay lên, lập tức rơi xuống trong hư không, lực lượng cường đại từ thân thể khuếch tán ra, ầm ầm tập kích về phía đối phương.

Ầm!

Nắm tay của hai người chạm vào nhau ở không trung, khí thế ngập trời nhuộm đẫm nơi đây, phá hủy tất cả phòng ngói quanh thân, đầy trời tro bụi.

Nhưng một chưởng này cũng không có làm hai người kết thúc chiến đấu, ngược lại lại lần nữa tiến về phía đối phương.

Làm chúa tể một không gian, khó được đụng tới người kỳ phùng địch thủ với mình, nên bọn họ tất muốn quyết thắng bại! Cho nên, hai người này không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc chung quanh, như là không cần tiền tiêu hao linh lực trong cơ thể.

Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày, nàng biết Thiên Bắc Dạ có chừng mực, cho nên, cũng không ngăn cản hành động của bọn họ, ngược lại là quan sát nữ tử đứng ở trước mặt mình.

Nữ tử mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt lạnh băng, mặt mày hàm chứa lạnh lẽo, chỉ là, lúc nàng nhìn về phía Cố Nhược Vân hết, mới thu liễm hàn khí trên người kia.

“Vô Trần hắn đã lâu không đụng tới địch thủ, trong lúc nhất thời ngứa nghề khó nhịn, còn xin ngươi bỏ qua cho.” Khóe môi nàng khẽ giương lên một nụ cười, nhàn nhạt nói.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhướng mày: “Tiểu Dạ nhà ta cũng là như thế, không thể không nói, hôm nay bốn người chúng ta gặp gỡ, cũng coi như là một loại duyên phận.”

Nếu Phượng Thiên Huyễn và Thiên Bắc Tầm xuất hiện ở chỗ này, Cố Nhược Vân sẽ biết, cái gì mới là có duyên chân chính! Như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, đôi phu thê trước mắt này, thế nhưng là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của nhi tử nhà nàng.

Trong hư không, hai người chiến đấu cuối cùng là phân mở ra, đứng lặng ở trước mặt đối phương.

Trong tròng mắt yêu dị của Thiên Bắc Dạ xẹt qua một tia sáng, vươn tay về phía nam tử trước mặt: “Thiên Bắc Dạ.”

Nam nhân đối diện tà mị cười, cũng cầm tay đối phương duỗi tới, tự báo tên họ: “Dạ Vô Trần.”

Trong nháy mắt tay hai người nắm chặt, đột nhiên có một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Bởi vì, bọn họ từ trên người đối phương thấy được bóng dáng của mình ——

“Thực lực của ngươi thực không tồi, những năm gần đây, là người đầu tiên có thể được ta xưng là đối thủ trong những người ta gặp được.” Thiên Bắc Dạ thu hồi tay của mình, một đầu tóc bạc khẽ bay lên ở trên hư không.

Dạ Vô Trần tà mị cười nói: “Chúng ta đây có tính là không không đánh không quen nhau không? Ngươi đã là người thế giới này, ta muốn hỏi thăm ngươi một người, nàng nữ nhi của ta, tên Huyết Nhi.”

Huyết Nhi?

Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu: “Ta không nghe nói qua người này, nếu ngươi cần, ta có thể phái nhân thủ tìm cho ngươi, không biết hiện giờ nữ nhi ngươi bao nhiêu tuổi?”

Dạ Vô Trần giật mình, trầm ngâm một lúc lâu, trả lời: “Bao nhiêu tuổi khó mà nói, thời điểm nàng rời đi ta mới vài tuổi, hiện giờ đã qua mười năm.”

“Mười năm?” Con ngươi Thiên Bắc Dạ hơi hơi nhíu lại, xẹt qua một tia sáng: “Nói như thế, nữ nhi ngươi đang ở tuổi niên hoa, như thế vừa lúc, ta vừa vặn có một nhi tử, không bằng đợi sau khi tìm được nữ nhi ngươi, chúng ta kết thành thân gia như thế nào?”

Phỏng chừng như thế nào Thiên Bắc Tầm cũng không nghĩ tới, lão cha nhà mình lại ra lực như thế, nhanh như vậy đã bán mình cho nhạc phụ tương lai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương