Edit: kaylee

Cảnh Dương cung.

Liễu phi tránh ở trong góc run bần bật, hoảng sợ nhìn về phía Tá Thần đang nổi điên, sắc mặt trắng bệch.

Ở bên cạnh Tá Thần, còn có một con Liệt Diễm Hổ uy mãnh hùng tráng, mà Liệt Diễm Hổ này, chính là Linh Thú cảnh giới Võ Tôn lúc trước Thiên Bắc Tầm tặng cho hắn!

“Thần Nhi!”

Bỗng nhiên, một âm thanh nôn nóng từ ngoài cung điện truyền tới, ngay sau đó, một bóng dáng màu đỏ xẹt qua không trung, xuất hiện ở trong cung điện.

Phượng Thiên Huyễn ôm chặt thân thể của Tá Thần: “Thần Nhi, đệ thế nào? Xảy ra chuyện gì?”

“Tỷ……” Tá Thần thống khổ nhắm mắt lại: “Ta thật là khó chịu, ta cảm thấy thân thể đang bốc hỏa, ta thật sự rất là khó chịu! Tỷ tỷ, cứu ta, mau cứu ta……”

“Không có việc gì, Thần Nhi, không có việc gì! Có ta ở đây, ta tuyệt sẽ không để đệ có bất luận chuyện gì!” Tay Phượng Thiên Huyễn ôm Tá Thần dùng lực độ rất mạnh, con ngươi sát khí tràn ngập nhìn về phía Liễu phi tránh ở trong góc: “Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì với Thần Nhi?”

“Ta……”

Liễu phi vừa định trả lời Phượng Thiên Huyễn, bỗng nhiên, một thiếu niên người mặc cẩm y từ ngoài cung điện bước vào, ánh mắt lãnh ngạo của hắn chậm rãi đảo qua trên người Liễu phi, rồi rơi về phía Liệt Diễm Hổ ở một bên.

“Ta làm ngươi bảo vệ hắn, ngươi chính là bảo vệ như vậy?”

“Rống.”

Liệt Diễm Hổ phát ra một tiếng gầm nhẹ, phủ phục trên mặt đất, áy náy cúi đầu, ngay cả một câu nói cũng không dám phản kháng một chút.

Hắn biết, lúc này đây là hắn sai, không thể bảo vệ tốt Tá Thần, thẹn với sự tin cậy của Thiên Bắc Tầm.

“Nói cho ta, vì sao Tá Thần lại biến thành như vậy?”

Thiên Bắc Tầm khẽ nâng mặt, lạnh lùng dò hỏi.

“Rống,” Liệt Diễm Hổ lại lần nữa gầm nhẹ một tiếng, con ngươi hung ác chuyển về phía Liễu phi trong góc: “Vừa rồi nàng ta lừa chủ nhân uống một chén canh, từ sau khi chủ nhân uống xong chén canh kia thì biến thành như vậy.”

Canh?

Lúc này Thiên Bắc Tầm mới phát hiện chén canh đánh rớt trên mặt đất, hắn vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống, nhặt lên mảnh chén vỡ, đưa tới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút.

Ở sau khi ngửi được hương vị của canh, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi: “Là Cuồng Bạo quả! Nếu để người ăn vào Cuồng Bạo quả này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ làm lực lượng trong cơ thể tán loạn, nổ tan xác mà chết!”

“Đặc biệt là, loại Cuồng Bạo quả này còn hỗn loạn nọc độc rắn độc, làm cho chén canh này trở thành kịch độc!” Sắc mặt Thiên Bắc Tầm nháy mắt trầm xuống, trên người dần dần xuất hiện sát khí.

Phỏng chừng như thế nào Tá Thần cũng không nghĩ tới, Liễu phi có lá gan mưu hại hắn! Rốt cuộc hắn là hoàng tử Chu Tước quốc! Liễu phi chỉ là một phi tử mà thôi!

“Tỷ tỷ, ta thật là khó chịu, ta thật sự rất là khó chịu, ta vốn không muốn uống chén canh này, nàng nói nếu ta uống canh này, sẽ trả tro cốt mẫu thân lại cho chúng ta…… Ta muốn tro cốt của mẫu thân……”

Tá Thần cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ phấn nộn đáng yêu của hắn đỏ bừng, có lẽ là bởi vì thống khổ mãnh liệt, khiến hắn chau mày.

Nhìn khuôn mặt thống khổ của nam hài kia, trong lòng Phượng Thiên Huyễn xuất hiện lửa giận, con ngươi huyết hồng nhiễm ánh sáng thị huyết, lạnh lùng nhìn Liễu phi.

“Nếu Thần Nhi có chuyện gì, ta muốn thiên đao vạn quả ngươi, cho ngươi chết không toàn thây!”

Nói xong lời này, nàng không còn liếc mắt nhìn về phía Liễu phi một cái nào nữa, ngược lại chuyển ánh mắt về phía Thiên Bắc Tầm: “Có biện pháp gì cứu Thần Nhi không?”

Thiên Bắc Tầm hơi hơi nhíu mày: “Ta mẫu thân là một Y Sư, đáng tiếc từ nhỏ ta lại không có hứng thú đối với y thuật, bởi vậy ta không biết nên giải độc cho hắn như thế nào, nhưng mà, thật ra có một người có thể cứu hắn……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương