Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
-
Chương 1787
Edit: kaylee
Ngôn Tử Thần dương môi cười: “Ta cũng không cảm thấy chúng ta là người hai thế giới, ta cảm thấy chúng ta là cùng một loại người! Phượng Thiên Huyễn, gả cho ta, ta cho ngươi cuộc sống ngươi muốn, làm ngươi về sau không bao giờ bị bất luận kẻ nào bắt nạt.”
Phượng Thiên Huyễn nở nụ cười, tươi cười của nàng cực đẹp, đẹp đến làm người không cách nào dời đi ánh mắt.
Mà Ngôn Tử Thần, chính là luân hãm ở dưới tươi cười như vậy của nàng, không cách nào tự kềm chế.
“Cuộc sống ta muốn, ngươi biết ta muốn cuộc sống thế nào không?”
Ngôn Tử Thần nhìn Phượng Thiên Huyễn, vẻ tự tin trên mặt cực kỳ nồng đậm: “Cuộc sống ngươi muốn, đơn giản là mang theo đệ đệ ngươi rời đi nơi này, ta có thể trợ giúp ngươi! Cũng cho tỷ đệ các ngươi cả đời áo cơm không lo!”
“Xin lỗi,” Phượng Thiên Huyễn hơi hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta xác thật muốn loại cuộc sống này, chỉ là, ta có thể dựa vào sự nỗ lực của mình mà đạt được, mà không cần mượn dùng lực lượng của ngươi! Huống chi, ta đã có vị hôn phu, ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi đi, ta tuyệt sẽ không đi cùng ngươi.”
Lời nói của thiếu nữ làm sắc mặt Ngôn Tử Thần hơi hơi trầm xuống, đôi con ngươi âm lãnh dần dần chuyển về phía Tá Vũ, lạnh giọng hỏi: “Phượng Thiên Huyễn đã có vị hôn phu, vì sao ngươi không nói với ta chuyện này?”
Khuôn mặt Tá Vũ hoàn toàn thay đổi: “Nàng xác thật không có vị hôn phu, này chỉ là cái cớ để nàng cự tuyệt ngươi mà thôi.”
Tá Vũ vốn là muốn giải thích cho mình, không nghĩ tới lời này của hắn làm khuôn mặt Ngôn Tử Thần càng thêm khó coi.
Vì cự tuyệt mình, Phượng Thiên Huyễn vậy mà tìm ra loại cớ này, việc này nếu nói ra ngoài, mặt mũi của hắn còn ném ở nơi nào?
Hơn nữa, trước khi hắn đến cầu hôn, Tá Vũ đã bảo đảm với hắn, Phượng Thiên Huyễn nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn, không nghĩ tới hắn sẽ gặp phải một cái đinh.
“Phượng Thiên Huyễn,” Ngôn Tử Thần hơi hơi híp hai tròng mắt, bước tới gần Phượng Thiên Huyễn hai bước: “Ngươi cự tuyệt không được ta! Lần này nếu ta đã tới nơi này, thì nhất định phải cưới ngươi về, ta cũng tin tưởng, một ngày nào đó, ngươi sẽ yêu ta!”
Hiện giờ, hắn cũng không chỉ là đệ tử nội môn của Linh Tông, càng là một trong những người được đề cử là Thiếu chủ, chỉ cần hắn được chọn làm Thiếu chủ Linh Tông, ít ngày sau có thể kế thừa vị trí Tông chủ.
Như thế, toàn bộ đại lục chẳng phải là thiên hạ hắn? Nếu Phượng Thiên Huyễn gả cho hắn, hoàn toàn có thể hoành hành ở trên đại lục này! Không có người còn dám bắt nạt nàng.
Chuyện tốt như vậy, hắn không tin Phượng Thiên Huyễn thực sự có dũng khí cự tuyệt!
Phượng Thiên Huyễn lạnh lùng quét mắt nhìn Ngôn Tử Thần, môi đỏ giương lên một độ cong trào phúng: “Cả đời này Phượng Thiên Huyễn ta, chưa từng gặp qua người tự cho là đúng giống như ngươi! Hiện tại ta tới hoàng cung chỉ vì mang Tá Thần đi! Nếu các ngươi không giao Tá Thần ra đây, ta không ngại quậy hoàng cung này của ngươi đến long trời lở đất!”
Con ngươi Tá Vũ trầm một chút, hắn chuyển tầm mắt về phía Ngôn Tử Thần, hy vọng hắn ta có thể nói cái gì đó.
Nhưng mà, Ngôn Tử Thần vẫn không nói gì, đôi con ngươi vẫn chỉ ngóng nhìn Phượng Thiên Huyễn, ánh mắt tràn ngập tự tin.
“Nói không sai.”
Đột nhiên, một âm thanh êm tai từ ngoài thư phòng truyền đến, trong phút chốc đã rơi vào trong tai mọi người.
Mày Ngôn Tử Thần đột nhiên nhíu lại, ánh mắt chậm rãi rơi về phía ngoài cửa, nhìn thiếu niên đi vào từ ngoài thư phòng.
Thiếu niên này ngũ quan tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt trắng nõn giương lên một nụ cười lãnh ngạo, mắt đen nhánh chậm rãi đảo qua mọi người ở đây, rồi dừng ở trên người Phượng Thiên Huyễn.
Trong nháy mắt trông thấy thiếu niên xuất hiện, khuôn mặt lạnh nhạt của Phượng Thiên Huyễn cuối cùng là thả lỏng xuống, mắt đỏ của nàng hàm chứa ý cười.
Ngôn Tử Thần dương môi cười: “Ta cũng không cảm thấy chúng ta là người hai thế giới, ta cảm thấy chúng ta là cùng một loại người! Phượng Thiên Huyễn, gả cho ta, ta cho ngươi cuộc sống ngươi muốn, làm ngươi về sau không bao giờ bị bất luận kẻ nào bắt nạt.”
Phượng Thiên Huyễn nở nụ cười, tươi cười của nàng cực đẹp, đẹp đến làm người không cách nào dời đi ánh mắt.
Mà Ngôn Tử Thần, chính là luân hãm ở dưới tươi cười như vậy của nàng, không cách nào tự kềm chế.
“Cuộc sống ta muốn, ngươi biết ta muốn cuộc sống thế nào không?”
Ngôn Tử Thần nhìn Phượng Thiên Huyễn, vẻ tự tin trên mặt cực kỳ nồng đậm: “Cuộc sống ngươi muốn, đơn giản là mang theo đệ đệ ngươi rời đi nơi này, ta có thể trợ giúp ngươi! Cũng cho tỷ đệ các ngươi cả đời áo cơm không lo!”
“Xin lỗi,” Phượng Thiên Huyễn hơi hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta xác thật muốn loại cuộc sống này, chỉ là, ta có thể dựa vào sự nỗ lực của mình mà đạt được, mà không cần mượn dùng lực lượng của ngươi! Huống chi, ta đã có vị hôn phu, ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi đi, ta tuyệt sẽ không đi cùng ngươi.”
Lời nói của thiếu nữ làm sắc mặt Ngôn Tử Thần hơi hơi trầm xuống, đôi con ngươi âm lãnh dần dần chuyển về phía Tá Vũ, lạnh giọng hỏi: “Phượng Thiên Huyễn đã có vị hôn phu, vì sao ngươi không nói với ta chuyện này?”
Khuôn mặt Tá Vũ hoàn toàn thay đổi: “Nàng xác thật không có vị hôn phu, này chỉ là cái cớ để nàng cự tuyệt ngươi mà thôi.”
Tá Vũ vốn là muốn giải thích cho mình, không nghĩ tới lời này của hắn làm khuôn mặt Ngôn Tử Thần càng thêm khó coi.
Vì cự tuyệt mình, Phượng Thiên Huyễn vậy mà tìm ra loại cớ này, việc này nếu nói ra ngoài, mặt mũi của hắn còn ném ở nơi nào?
Hơn nữa, trước khi hắn đến cầu hôn, Tá Vũ đã bảo đảm với hắn, Phượng Thiên Huyễn nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn, không nghĩ tới hắn sẽ gặp phải một cái đinh.
“Phượng Thiên Huyễn,” Ngôn Tử Thần hơi hơi híp hai tròng mắt, bước tới gần Phượng Thiên Huyễn hai bước: “Ngươi cự tuyệt không được ta! Lần này nếu ta đã tới nơi này, thì nhất định phải cưới ngươi về, ta cũng tin tưởng, một ngày nào đó, ngươi sẽ yêu ta!”
Hiện giờ, hắn cũng không chỉ là đệ tử nội môn của Linh Tông, càng là một trong những người được đề cử là Thiếu chủ, chỉ cần hắn được chọn làm Thiếu chủ Linh Tông, ít ngày sau có thể kế thừa vị trí Tông chủ.
Như thế, toàn bộ đại lục chẳng phải là thiên hạ hắn? Nếu Phượng Thiên Huyễn gả cho hắn, hoàn toàn có thể hoành hành ở trên đại lục này! Không có người còn dám bắt nạt nàng.
Chuyện tốt như vậy, hắn không tin Phượng Thiên Huyễn thực sự có dũng khí cự tuyệt!
Phượng Thiên Huyễn lạnh lùng quét mắt nhìn Ngôn Tử Thần, môi đỏ giương lên một độ cong trào phúng: “Cả đời này Phượng Thiên Huyễn ta, chưa từng gặp qua người tự cho là đúng giống như ngươi! Hiện tại ta tới hoàng cung chỉ vì mang Tá Thần đi! Nếu các ngươi không giao Tá Thần ra đây, ta không ngại quậy hoàng cung này của ngươi đến long trời lở đất!”
Con ngươi Tá Vũ trầm một chút, hắn chuyển tầm mắt về phía Ngôn Tử Thần, hy vọng hắn ta có thể nói cái gì đó.
Nhưng mà, Ngôn Tử Thần vẫn không nói gì, đôi con ngươi vẫn chỉ ngóng nhìn Phượng Thiên Huyễn, ánh mắt tràn ngập tự tin.
“Nói không sai.”
Đột nhiên, một âm thanh êm tai từ ngoài thư phòng truyền đến, trong phút chốc đã rơi vào trong tai mọi người.
Mày Ngôn Tử Thần đột nhiên nhíu lại, ánh mắt chậm rãi rơi về phía ngoài cửa, nhìn thiếu niên đi vào từ ngoài thư phòng.
Thiếu niên này ngũ quan tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt trắng nõn giương lên một nụ cười lãnh ngạo, mắt đen nhánh chậm rãi đảo qua mọi người ở đây, rồi dừng ở trên người Phượng Thiên Huyễn.
Trong nháy mắt trông thấy thiếu niên xuất hiện, khuôn mặt lạnh nhạt của Phượng Thiên Huyễn cuối cùng là thả lỏng xuống, mắt đỏ của nàng hàm chứa ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook