Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1750: Đại kết cục (sáu)

Edit: kaylee

Thương Minh sửng sốt một chút, chửi ầm lên nói: "Nàng chỉ bởi vì quá mức không thú vị, nên buông tha tất cả lực lượng chuyển thế làm người, có phải nàng rất ngu xuẩn hay không?"

"Ngươi không phải là nàng, như thế nào biết trong lòng nàng là cái dạng ý nghĩ gì?" Giọng nói của Tử Tà tà mị nghiêm nghị, tiếp tục nói: "Năm đó, nàng là thần trong cảm nhận của mọi người, nàng không có bằng hữu, không có người thân, không có người yêu, bên người chỉ có ta và Manh Manh, nhưng Manh Manh không biết nói, ta lại chỉ là một Linh Thú, nàng tâm tính đơn thuần không thể chịu đựng được ngày như vậy, vì vậy, mới muốn đầu thai làm người, đi hưởng thụ tình thân trong nhân loại... Hiện tại, ngươi hẳn là biết vì sao ta sẽ thích nàng? Bởi vì chúng ta nhận biết thời gian lâu lắm."

Từ viễn cổ đến bây giờ, đã có bao nhiêu năm? Mà hắn, cũng ái mộ nàng từng ấy năm như vậy. Nhưng hắn không có khí phách như Thiên Bắc Dạ, cũng không dám theo đuổi nàng, chẳng sợ sống cùng nàng mấy kiếp, hắn cũng chưa từng thổ lộ.

Này chính là nguyên nhân cuối cùng hắn thất bại bởi Thiên Bắc Dạ.

Cố Nhược Vân là người bị động, chỉ có chủ động như Thiên Bắc Dạ mới có thể đả động nàng...

"Thương Minh, với ta mà nói, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi, ta cũng tin tưởng, Thiên Bắc Dạ sẽ cho nàng hạnh phúc."

Như thế, cũng đã đủ.

"Ha ha."

Thương Minh cười ha ha hai tiếng: "Tử Tà, ngươi là đang trì hoãn thời gian, làm cho nữ nhân này nhận truyền thừa gì đó ở trong Thượng Cổ Thần Tháp? Đáng tiếc, ta sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, Cố Nhược Vân và ngươi, phải chết!"

Nói tới đây, hắn ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu hiện tại ngươi phá bỏ trận pháp, nói không chừng ta sẽ lưu lại cho ngươi một cái toàn thi."

Tử Tà nâng lên khóe môi nở nụ cười: "Không sai, ta quả thật có thể rút bỏ trận pháp này, nhưng mà, ta sẽ không như ngươi mong muốn! Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ dùng thi thể của ta làm trận, nếu ngươi nghiền xương ta thành tro, tro cốt của ta chính là trận pháp này, ta sẽ đời đời kiếp kiếp phong ấn ngươi ở chỗ này, sẽ không cho ngươi rời đi trận pháp này."

Thương Minh tức giận rồi, cả người bốc cháy lên lửa giận hừng hực, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà.

"Ngươi đang đối nghịch với ta? Ngươi đều đã chết, thi thể và tro cốt của ngươi thế nào làm trận?"

Tử Tà cười cười: "Ngươi có thể thử xem! Ngay tại vừa rồi, ta đã làm xong hai trận pháp kế tiếp, cho dù ngươi giết ta, cũng không đi ra được chỗ này!"

"Tử Tà, ngươi nhốt ta ở trong này, ngươi sẽ không sợ ta giết Cố Nhược Vân?"

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.

Tử Tà không cho là đúng giương lên tươi cười: "Thời viễn cổ cho dù tâm tính nàng đơn thuần, nhưng cũng làm tốt đường lui vì bản thân, tuy rằng nàng cũng không nói với ta trong một cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp có cái gì, nhưng nàng lại nói qua, về sau nếu gặp nguy hiểm, thứ trong cánh cửa này có thể cứu nàng một mạng... Thương Minh, hiện tại nàng ở trong cánh cửa kia, ngươi căn bản là giết không được nàng."

Trên tươi cười tà mị của hắn tràn đầy tự tin, con ngươi màu tím chuyển về phía Thương Minh.

Quả thật như lời Tử Tà nói, hiện tại Cố Nhược Vân đang ở một cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp...

Trong cửa này, giống như một ảo cảnh.

Trong ảo cảnh này biểu hiện ra ngàn vạn cảnh tượng, bao gồm mảnh đại lục này tạo thành, cùng tranh phong thời viễn cổ đều biểu hiện ở trước mặt của nàng.

Ở bên trong ảo cảnh, xuất hiện một nữ tử, khuôn mặt nữ tử này luôn luôn thay đổi, một lát là bạch y nữ tử cầm cự kiếm Cửu Hoàng trong tay vạn năm trước, một lát là Hạ Nhược Vân, cuối cùng lại biến thành dung mạo hiện tại của nàng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương