Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
-
Chương 1734: Quyết chiến cuối cùng (một)
Edit: kaylee
"Vân Nhi!"
Đông Phương Ngọc mắt thấy Cố Nhược Vân muốn rời đi, vội vàng đưa tay muốn giữ chặt nàng, nhưng mà, tay nàng ấy vừa mới vươn đến, đã đụng đến một bình chướng trong suốt.
Bình chướng này giống như một vách tường vô hình, ngăn cản Đông Phương Ngọc và Hồng Liên Lĩnh chủ ở trong đó.
"Tiểu Dạ, Tử Tà."
Cố Nhược Vân nhìn hai nam nhân không biết khi nào đã bước đến bên người nàng, nói: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong lời này, nàng đi đến ngoài phủ, giờ phút này, phía trên khuôn mặt của nữ tử mang theo vẻ kiên quyết, bước chân không có một chút chần chờ.
Đông Phương Ngọc kinh ngạc nhìn bóng dáng màu xanh kia chậm rãi rời đi, trong lòng giống như đè nặng một khối đá lớn, nặng làm cho nàng không thở nổi.
Hồng Liên Lĩnh chủ yên lặng đến sau thân thể của nàng, từ phía sau đưa tay ôm thân hình run run của nữ tử, không tiếng động an ổn nàng.
"Thiên ca, Vân Nhi sẽ bình an vô sự , đúng hay không?"
Nàng quay đầu nhìn về phía hồng y nam tử lạnh lùng phía sau, trong mắt lóe ra nhiều điểm lệ quang.
Hồng Liên Lĩnh chủ nhẹ nhàng gật gật đầu, chỉ là, cánh tay ôm lấy nàng càng thêm dùng sức, giống như muốn ôm nữ tử trước mặt vào trong thân thể của mình.
"Ngọc Nhi, nếu Vân Nhi không để chúng ta giúp nàng, hiện tại chúng ta đây cứ ở trong này chờ nàng trở lại, ta tin tưởng, trận chiến đấu này không cần bao lâu, có thể kết thúc."
Lúc hai người nói chuyện nhưng không có nhìn thấy, một bóng dáng tuyết trắng xuyên qua từ bên cạnh bọn họ, mà bình chướng trong suốt vốn ngăn lại đường đi của bọn họ, lại giống như không có ngăn cản gì đối với nó...
Ở ngoài cửa cung.
‘Hưu’ một tiếng, Manh Manh nhanh chóng vọt ra ngoài phủ đệ, dừng ở bên trong ôm ấp của Cố Nhược Vân, ánh mắt tội nghiệp ngóng nhìn nàng.
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, hình như không rõ vì sao trận pháp này không hề có tác dụng đối với Manh Manh, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là hơi hơi nhíu mày.
"Manh Manh, ngươi muốn cùng ta cùng đi?"
Tiểu gia hỏa chớp mắt, liều mạng gật gật đầu, ‘quang quác’ kêu lớn lên, móng vuốt ôm chặt Cố Nhược Vân, sợ Cố Nhược Vân sẽ bỏ lại nó.
"Vân Nhi, mang theo nó đi, nó có tác dụng đối với ngươi."
Thiên Bắc Dạ nhìn tiểu gia hỏa, có điều ám chỉ nói.
"Được."
Nghe được âm thanh của Thiên Bắc Dạ, Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta đây lập tức xuất phát! Tiểu Dạ, Tử Tà, ta biết các ngươi đã từng có ân oán rất lớn với Thương Minh, cho nên, hiện giờ trận chiến sau cùng này, chính là thời điểm giải quyết tất cả tranh cãi."
Có lẽ là nghĩ đến hậu quả chiến đấu thất bại, tâm Cố Nhược Vân dần dần trầm xuống, mặt mày thanh lãnh lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thiên Bắc Dạ kéo nữ tử bên người vào trong lòng, mặt mày toàn là ý cười: "Vân Nhi, nàng không cần quá mức khẩn trương! Chúng ta và Thương Minh chẳng phải không cách nào một trận chiến, chỉ cần nàng mang theo tiểu gia hỏa này, nó khẳng định có tác dụng rất lớn đối với nàng."
Cố Nhược Vân hơi hơi mím môi, nàng nhìn về phía hai nam nhân đứng ở hai bên mình, đột nhiên, nàng nở nụ cười.
Không sai, nàng quả thật quá lo lắng quyết chiến cuối cùng này, hơn nữa ngay cả tâm đều khẩn trương lên.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy không có gì đáng sợ.
Cuộc đời này, nam nhân nàng yêu nhất, và một đồng bạn nàng tín nhiệm nhất đều ở bên cạnh nàng, vậy nàng còn có gì mà e ngại? Cho dù là trời sập xuống, đều do ba người bọn họ cùng ngăn cản, căn bản là không có gì đáng sợ!
"Tiểu Dạ, Tử Tà."
Cố Nhược Vân nắm chặt tay hai nam tử bên cạnh, phía trên khuôn mặt thanh lệ mang theo tươi cười lạnh nhạt mà tự tin.
"Vân Nhi!"
Đông Phương Ngọc mắt thấy Cố Nhược Vân muốn rời đi, vội vàng đưa tay muốn giữ chặt nàng, nhưng mà, tay nàng ấy vừa mới vươn đến, đã đụng đến một bình chướng trong suốt.
Bình chướng này giống như một vách tường vô hình, ngăn cản Đông Phương Ngọc và Hồng Liên Lĩnh chủ ở trong đó.
"Tiểu Dạ, Tử Tà."
Cố Nhược Vân nhìn hai nam nhân không biết khi nào đã bước đến bên người nàng, nói: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong lời này, nàng đi đến ngoài phủ, giờ phút này, phía trên khuôn mặt của nữ tử mang theo vẻ kiên quyết, bước chân không có một chút chần chờ.
Đông Phương Ngọc kinh ngạc nhìn bóng dáng màu xanh kia chậm rãi rời đi, trong lòng giống như đè nặng một khối đá lớn, nặng làm cho nàng không thở nổi.
Hồng Liên Lĩnh chủ yên lặng đến sau thân thể của nàng, từ phía sau đưa tay ôm thân hình run run của nữ tử, không tiếng động an ổn nàng.
"Thiên ca, Vân Nhi sẽ bình an vô sự , đúng hay không?"
Nàng quay đầu nhìn về phía hồng y nam tử lạnh lùng phía sau, trong mắt lóe ra nhiều điểm lệ quang.
Hồng Liên Lĩnh chủ nhẹ nhàng gật gật đầu, chỉ là, cánh tay ôm lấy nàng càng thêm dùng sức, giống như muốn ôm nữ tử trước mặt vào trong thân thể của mình.
"Ngọc Nhi, nếu Vân Nhi không để chúng ta giúp nàng, hiện tại chúng ta đây cứ ở trong này chờ nàng trở lại, ta tin tưởng, trận chiến đấu này không cần bao lâu, có thể kết thúc."
Lúc hai người nói chuyện nhưng không có nhìn thấy, một bóng dáng tuyết trắng xuyên qua từ bên cạnh bọn họ, mà bình chướng trong suốt vốn ngăn lại đường đi của bọn họ, lại giống như không có ngăn cản gì đối với nó...
Ở ngoài cửa cung.
‘Hưu’ một tiếng, Manh Manh nhanh chóng vọt ra ngoài phủ đệ, dừng ở bên trong ôm ấp của Cố Nhược Vân, ánh mắt tội nghiệp ngóng nhìn nàng.
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, hình như không rõ vì sao trận pháp này không hề có tác dụng đối với Manh Manh, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là hơi hơi nhíu mày.
"Manh Manh, ngươi muốn cùng ta cùng đi?"
Tiểu gia hỏa chớp mắt, liều mạng gật gật đầu, ‘quang quác’ kêu lớn lên, móng vuốt ôm chặt Cố Nhược Vân, sợ Cố Nhược Vân sẽ bỏ lại nó.
"Vân Nhi, mang theo nó đi, nó có tác dụng đối với ngươi."
Thiên Bắc Dạ nhìn tiểu gia hỏa, có điều ám chỉ nói.
"Được."
Nghe được âm thanh của Thiên Bắc Dạ, Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta đây lập tức xuất phát! Tiểu Dạ, Tử Tà, ta biết các ngươi đã từng có ân oán rất lớn với Thương Minh, cho nên, hiện giờ trận chiến sau cùng này, chính là thời điểm giải quyết tất cả tranh cãi."
Có lẽ là nghĩ đến hậu quả chiến đấu thất bại, tâm Cố Nhược Vân dần dần trầm xuống, mặt mày thanh lãnh lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thiên Bắc Dạ kéo nữ tử bên người vào trong lòng, mặt mày toàn là ý cười: "Vân Nhi, nàng không cần quá mức khẩn trương! Chúng ta và Thương Minh chẳng phải không cách nào một trận chiến, chỉ cần nàng mang theo tiểu gia hỏa này, nó khẳng định có tác dụng rất lớn đối với nàng."
Cố Nhược Vân hơi hơi mím môi, nàng nhìn về phía hai nam nhân đứng ở hai bên mình, đột nhiên, nàng nở nụ cười.
Không sai, nàng quả thật quá lo lắng quyết chiến cuối cùng này, hơn nữa ngay cả tâm đều khẩn trương lên.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy không có gì đáng sợ.
Cuộc đời này, nam nhân nàng yêu nhất, và một đồng bạn nàng tín nhiệm nhất đều ở bên cạnh nàng, vậy nàng còn có gì mà e ngại? Cho dù là trời sập xuống, đều do ba người bọn họ cùng ngăn cản, căn bản là không có gì đáng sợ!
"Tiểu Dạ, Tử Tà."
Cố Nhược Vân nắm chặt tay hai nam tử bên cạnh, phía trên khuôn mặt thanh lệ mang theo tươi cười lạnh nhạt mà tự tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook