Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1707: Hạ Lâm Ngọc xảy ra chuyện (ba)

Edit: kaylee

Mộ Dung Thiến nhào vào trong lòng nam nhân, khóc cực kì thê thảm: "Dạ, hạ đường phụ chàng hưu bắt nạt ta, chàng nhất định phải báo thù cho ta."

Thương Minh đưa tay nâng cằm Mộ Dung Thiến, dịu dàng thay nàng ta chà lau đi nước mắt ở khóe mắt.

"Ngươi đi gây sự với Cố Nhược Vân sao? Nàng đã trở lại?"

Ba năm!

Nữ nhân kia hẳn là cũng đã trở lại, chỉ là không biết tên Thiên Bắc Dạ kia trốn đi chỗ nào! Nếu không phải vì thương thế của mình còn chưa khôi phục, hắn quả quyết không có khả năng ở lại trong Minh phủ này!

Mộ Dung Thiến gật gật đầu, ô ô nỉ non: "Dạ, nữ nhân kia còn nói ta không xứng hoài cốt nhục của chàng! Nàng rõ ràng chính là ghen tị chàng hưu nàng mà yêu ta! Nàng còn nói, chỉ có nàng mới có thể sinh đứa nhỏ cho chàng, càng là muốn xoá sạch con của chúng ta, Dạ chàng nhất định phải báo thù cho ta!"

Ánh mắt Thương Minh tối sầm lại, khóe môi nhếch lên một độ cong cười như không cười: "Nàng thật nói như vậy?"

"Dạ..."

Nhìn thấy ánh mắt của nam nhân ám trầm một chút, Mộ Dung Thiến càng ủy khuất: "Chẳng lẽ chàng không tin lời nói của ta sao? Nàng quả thật nói như vậy, nàng còn nhục nhã ta, Dạ, chàng phải báo thù cho ta!"

Đùng!

Nam nhân vung tay, hung hăng ném thân mình Mộ Dung Thiến ở trên đất.

Mộ Dung Thiến lập tức ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin nhìn về phía nam nhân cao lớn đứng ở trước mặt mình, trong mắt hàm chứa nước mắt ủy khuất: "Dạ, chàng làm sao vậy?"

"Mộ Dung Thiến! Ta có thể cho ngươi mười phần yêu, cũng có thể cho ngươi trở thành phu nhân của ta, ta cũng có thể cho đứa nhỏ trong bụng ngươi một cái thân phận danh chính ngôn thuận, nhưng ta tuyệt không cho phép ngươi nói dối một câu!"

Cố Nhược Vân biết mình cũng không phải Thiên Bắc Dạ chân chính, nàng lại như thế nào nói ra loại lời nói này? Mộ Dung Thiến thật đúng là ỷ vào mình sủng ái, dám can đảm nói dối ở trước mặt của hắn ta!

Cả đời này, chỉ có hắn ta có thể đùa bỡn người khác, hắn quyết không cho phép người khác đùa bỡn hắn ta!

"Dạ, ta không có..." Mộ Dung Thiến ủy khuất khóc ra, đáng thương hề hề ngóng nhìn khuôn mặt cao lãnh ngạo nhiên của nam tử: "Ta thật sự không lừa chàng, Cố Nhược Vân nàng thật là nói như vậy."

Thương Minh chậm rãi đi xuống, hắn ta nhìn ngã nữ tử trên mặt đất, ngón tay nắm chặt cằm của nàng ta, khóe môi dương lên một chút tươi cười.

"Xem ra, trong mấy ngày nay ngươi học xấu! Dám nói dối ở trước mặt Bản Thánh! Một khi đã như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi một chút, cho ngươi hiểu rõ làm một một sủng vật nhu thuận như thế nào!"

Ánh mắt của hắn ta, lại khôi phục dịu dàng trước đó, lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.

Thương Minh chậm rãi xoay người, vung tay lên ngọn nến trên bàn đã bị gió thổi tắt, trong toàn bộ đại điện đều là một mảnh tối đen...

Thân mình Mộ Dung Thiến chấn động, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Nàng ta biết, tính cách của nam nhân này có chút cổ quái, tỷ như mỗi lần làm loại chuyện này, hắn ta đều thích thổi tắt nến, trong bóng đêm ái ân với nàng ta! Vì vậy hiện giờ vừa thấy hành động của nam nhân, nàng ta đã biết chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.

"Dạ, ta biết sai lầm rồi, lát sau chàng có thể nhẹ chút hay không..."

Vẻ mặt Mộ Dung Thiến thẹn thùng, không còn có sợ hãi lúc trước.

Nàng ta cũng không chú ý được, giờ này khắc này, đáy mắt của nam nhân đứng ở trước mặt nàng tràn đầy chán ghét, không có chút dịu dàng nào.

"Ngươi cởi y phục ra."

Âm thanh cao ngạo của nam nhân vang lên, giống như một Đế Vương ra lệnh.

Mộ Dung Thiến quả nhiên nhu thuận đi đến một bên cởi y phục của mình ra, trong lúc này, nàng ta không nhìn thấy, nam nhân ban đầu còn ở bên mình đã vô thanh vô tức biến mất...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương