Phế Hậu Xoay Người Ký
Chương 28: Vĩnh biệt



Quỳ suốt mấy buổi tối, cho dù là Hoàng đế mạnh bằng năm nam tử thì cũng không thể chịu đựng nổi, chứ đừng nói tới những cung tần thể chất yếu ớt. Sau bảy ngày khâm liệm, Hoàng đế để các nàng quay trở lại tẩm cung của mình nghỉ ngơi, để tránh mệt mỏi lại xảy ra chuyện gì không hay. Theo ý hắn, chính là muốn ở lại Điện Cam Lộ, nhưng không chịu nổi Cố Vân Tiện nhiều lần khuyên can đành phải quay lại Điện Trường An với nàng.

Thái Hà đã sớm được phân phó, sai dưới bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bày đầy hơn nửa bàn. Cần muối chua Bích Hồ, cóc non Lục Ba, mẫu đơn Yên Thái, tuyết dạ đào hoa còn có nhân sâm nghìn năm sao khô hầm thành canh, để trong bát, đĩa sứ lam, màu sắc phối hợp nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Cố Vân Tiện tự tay lấy nửa bát canh đưa tới, “Bệ hạ, những ngày này đã mệt mỏi rồi, phải để tâm đến sức khỏe của mình.”

Hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng, đón lấy bát sứ.

Cố Vân Tiện thấy hắn chỉ trầm mặc uống canh, khẽ nói: “Có một chuyện, nô tỳ muốn xin ân điển của bệ hạ.”

“Nàng nói đi.”

“Việc này là về Liễu thượng cung ạ.”

Quả nhiên, ba chữ kia vừa được thốt ra, động tác uống canh của Hoàng đế hơi dừng lại, nghĩ nghĩ mới nói: “Là sơ sót của trẫm, gần đây đều không nhớ tới bà. Mẫu hậu mất, trong nội tâm Liễu thượng cung thập phần khổ sở.”

Thần sắc Cố Vân Tiện thương cảm, “Hai người ấy làm chủ tớ hai mươi năm, làm bạn cả đời, hôm nay cô đi trước, Liễu thượng cung chỉ cảm thấy không còn lưu luyến cuộc sống.”

Trên mặt Hoàng để không có bất kỳ biểu hiện gì, “Nàng muốn trẫm đồng ý cho Liễu thượng cung tuẫn táng theo?”

Theo như cung quy, cung nhân tự sát là tội lớn. Có lẽ Liễu thượng cung lo lắng bà đi theo chủ sẽ liên lụy đến cha mẹ tuổi già của mình.

Thế nhưng nàng đã thật sự quá lo lắng rồi, hắn sao có thể vì chuyện này mà giáng tội bà chứ?


Hắn nhớ lúc còn nhỏ, mẫu hậu bận rộn công việc hậu cung, không có thời gian rảnh chăm sóc hắn. Lúc đó, luôn là Liễu thượng cung nói chuyện với hắn, còn dẫn hắn đi hái mận, một nắm to màu đỏ au, đặt trong đĩa sứ trắng, khiến hắn nhìn đến rất thích.

Hắn cảm thấy không nỡ. Nhưng hắn hiểu tính tình của bà, mẫu hậu mất, bà cũng không còn lý do muốn sống. Hắn cũng không muốn miễn cưỡng bà.

Sinh tử đều là chuyện lớn, như cả bản thân mình cũng cảm thấy chết còn tốt hơn sống, hắn cũng chẳng còn lý do gì ngăn cản.

“Không phải, nô tỳ muốn bệ hạ ẩn chuẩn để sau này Liễu thượng cung đi theo nô tỳ.”

Hoàng đế mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn nàng.

“Để Liễu thượng cung đi theo nàng?” Hắn ngạc nhiên nói, “Bà bằng lòng sao?”

Cố Vân Tiện rủ mắt, có vài phần đắng chát, “Theo ý của bà tất nhiên là sẽ muốn đi theo cô. Chỉ là, cô lo lắng cho A Vân, trước khi đi có phân phó bà sau này ở bên cạnh ta, không được chết theo…”

Hoàng đế không nói gì, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài, “Như vậy cũng tốt.” Ánh mắt phức tạp nhìn nàng, “Mẫu hậu đối với nàng, quả nhiên là cực kỳ yêu thương.”

Cố Vân Tiện cúi đầu, hồi lâu nức nở nói: “Ta biết.”

Ngón tay Hoàng đế xoa búi tóc nàng, giống như là đang vuốt ve tiểu nữ nhi, trìu mến mà cưng chiều.

Cố Vân Tiện thuận thế dựa sát vào lòng hắn, đôi má đặt lên bờ vai hắn.

Hoàng đế chỉ cảm thấy thân thể trong ngực lại có thể gầy đến thế, khiến cho lòng hắn quặn thắt từng hồi. Hắn ôm nàng, như là ôm một bó sen, trắng nõn sạch sẽ, thanh vận động lòng người. Lồng ngực của nàng dán vào hắn, có chút ấm áp, khiến cho hắn cảm thấy trong nháy mắt đóa hoa trong ngực đang ngày một dài ra, uốn lượn một đường, quấn chặt lấy hắn.

Trong phòng huân hương lượn lờ, bọn họ cứ như vậy dựa vào nhau, có một loại bi thương nương tựa lẫn nhau.

“Chư vị thái y ở Viện Thái y, bệ hạ định như thế nào?” Cố Vân Tiện nói khẽ.

Thời điểm Thái hậu bệnh nặng, Hoàng đế từng hạ lệnh, nếu có sơ xuất, muốn để cả Viện Thái y chôn cùng. Chuyện này tuy là quyết định khi nổi giận, nhưng mà có cái gọi là quân không nói đùa, mọi người ở Viện Thái y sau khi Thái hậu băng hà, không một người nào dám rời đi, tất cả đều chủ động ở đó, chờ Hoàng đế xử lý.

“Bọn họ bất tài, toàn bộ đều không làm tròn trách nhiệm, quyết không thể tha thứ.”

Cố Vân Tiện mím môi, “Nô tỳ hiểu tâm tình của bệ hạ. Chỉ là, mọi người ở Viện Thái y đã làm hết bổn phận thầy thuốc, tuy bọn họ không thể cứu sống Thái hậu là tội, nhưng là tội không đáng chết. Kính xin bệ hạ xử tội nhẹ cho họ.”

Thấy Hoàng đế không nói gì, nàng lại nói: “Cô là một người lễ Phật, vô cùng mềm lòng, nếu như người biết bởi vì bản thân mình mà hại mấy chục mạng người, chỉ sợ linh hồn cũng sẽ không yên!”

Hoàng đế cúi đầu, thấy nàng hơi ngửa mặt lên, một đôi mắt to thanh tịnh nhìn hắn, bên trong còn ẩn hiện tia cầu xin.

Hắn trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Nếu Vân Nương đã mở miệng, trẫm liền miễn tội chết cho họ. Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, phái phạt trượng, phạt bổng, một ngừoi cũng không được tha.”

Cố Vân Tiện tỏ vể vui mừng, “Nô tỳ tạ ơn bệ hạ khoan dung độ lượng, cao thấy Viện Thái y chắc chắn sẽ cảm kích đại ân đại đức của bệ hạ!”

“Cảm kích đại ấn đại đức của nàng mới đúng.” Hắn xoa cằm nàng, có chút bất đắc dĩ.

Nàng mỉm cười, cúi đầu.


Nàng biết, không được bao lâu, chuyện nàng cầu tình cho Viện Thái y sẽ truyền đi.

Kỳ thật với tính cách của Hoàng đế, lời nói ngày đó chỉ là nổi nóng nhất thời mà thôi, sẽ không thật sự để Viện Thái y chết theo. Nhưng hôm nay, nàng bán cho Viện Thái y một ân tình lớn như vậy, sau này có yêu cầu gì, bọn họ không thể không tận tâm tận lực rồi.

.

Thái hậu được hạ táng ngày hai mươi lăm tháng năm, đưa tang cùng ngày, toàn Dục Đô là một mảnh trắng muốt, mưa bắt đầu tí tách rơi từ buổi sáng, dường như ông trời cũng hiểu rõ nỗi niềm thương nhớ người thân của họ.

Hoàng đế mang theo quần thần vịn linh ra khỏi kinh thành, đưa linh cữu Thái hậu đến Chiêu lăng, hợp táng cùng tiên đế. Cố Vân Tiện mặc áo tơ trắng, tóc búi thấp, theo một hàng cung tần do Thẩm thục nghi dẫn đầu, quỳ lạy theo phương hướng cung điện dưới mặt đất, nhìn cửa đá khổng lồ trùng điệp lắp xuống.

Trong lòng nàng yên lặng nói: Từ nay về sau, rốt cuộc không có người che chở ngươi nữa rồi, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính ngươi.

Cô, người hãy nhìn A Vân. A Vân sẽ không khiến người phải thất vọng.

.

Sau khi Thái hậu hạ táng mười ngày, triều đình lại tái khởi phong ba.

Thời gian trước vì trở ngại, quần thần miễn cưỡng nể mặt bệ hạ, không thừa cơ lúc hắn vừa mất mẫu hậu mà công kích Phế hậu. Hôm nay, mọi chuyện đã xong, mọi người lại giương cờ gióng trống, tái chiến giang hồ.

Đại khái là vì cảm xúc tích lũy quá lâu, khiến cho lần này thật khí thế. Cố Vân Tiện ở Điện Trường An nghe nói trên triều tấu chương ngập trời, Doãn lệnh nghi cũng cố ý đến chỗ nàng nghe ngóng tình hình.

“Bên ngoài huyên náo thật sự không thể tưởng nổi, tỷ tỷ không nghĩ biệp pháp gì sao?”

Ánh mắt Cố Vân Tiện yên tĩnh: “Ta còn có thể có biện pháp nào?” Từ sau chuyện Ôn thị, quốc triều thập phần cảnh giác hậu cung tham dự triều chính, ngoại thích chuyên quyền. Thái hậu trở thành hậu cung chi chủ nhiều năm như vậy, mới miễn cưỡng có một ít phục thần trong triều, nhưng khi bà mất đi, nàng, một Phế hậu đến một điểm phương pháp cũng không có.

“Tỷ tỷ không có cách nào?” Doãn lệnh nghi lộ vẻ kinh ngạc, “Có thể tỷ tỷ…”

Nhìn thái độ bình tĩnh ung dung của nàng, nàng còn tưởng nàng còn có chiêu sau, nhưng, đúng là không có?

“Xem chuẩn bị của họ, đừng nói là phục dựng, ngay cả đường sống cũng không muốn cho ta đâu.” Trong thanh âm của Cố Vân Tiện mang theo vài phần lãnh ý.

Doãn lệnh nghi toàn thân phát lạnh. Trên triều giương cung bạt kiếm, làm sao nàng nhìn không ra được chứ? Chính là vì thế, nàng mới lo lắng như vậy.

“Chẳng lẽ chúng ta đành ngồi chờ chết sao?”

Cố Vân Tiện mỉm cười: “Nàng đừng lo lắng, ta không chết được.” Trong thanh âm mang theo ba phần khoan thai, “Nếu ta đã không thể ngăn được những người kia thì dứt khoát cứ để bọn họ tiếp tục náo loạn đi.”

.

Cung Trường Nhạc không có chủ nhân, yên tĩnh như một phần mộ. Từng cọng cây ngọn cỏ cũng vẫn như thế nhưng dường như mất đi phần tươi sáng, mang theo cô đơn cùng thê lương vô biên. Cố Vân Tiện vẫn ở lại trong Điện Trường An như cũ, lại đóng của không ra ngoài, giống như trở lại thời khuê trung đợi gả.

Hoàng đế bận rộn gần nửa tháng, rốt cuộc cũng thu xếp được công việc bớt chút thời gian đến Điện Trường An. Sau khi bước vào, hắn nhìn thấy Cố Vân Tiện đang đổi dây đàn cho một cây đàn ngọc, sườn mặt chuyên chú đẹp đẽ như đóa hoa lan dưới ánh mặt trời vậy.

“Bệ hạ.” Nàng phát hiện ra hắn, đứng dậy hành lễ.

“Nàng đang làm gì thế?” Ý hắn bảo nàng bắt đầu…., ánh mắt rơi vào trên cây đàn ngọc.


“Đây là cây Thất huyền cầm trước đây cô vẫn quen dùng. Hôm qua lúc nô tỳ kiểm tra di vật ở Điện Trường Tín, phát hiện nó bị đứt một dây, cho nên bây giờ đang thay lại.”

Hắn gật đầu, lại nhìn chếch đi, chỗ đó đặt đầy sách vở, váy áo mang theo không khí vui vẻ hòa thuận, nhìn lại lại thập phần quen mắt.

“Nàng đang sắp xếp lại di vật mẫu hậu sao?”

“Vâng. Những quyển sách kia nô tỳ đang phân loại, váy áo bị hư hại cũng chuẩn bị đưa đến Thượng y cục. Còn nhạc khí hư hại, bị ẩm mốc đều chọn ra, suy nghĩ biện pháp sửa chữa.” Nàng nói, “Những thứ này đều là vật cô để lại, phải giữ gìn thật tốt mới được.”

“Dù như vậy, nàng cần gì phải nóng lòng như thế?” Hoàng đế nói, “Trẫm vốn định qua mấy việc bận rộn gần đây sẽ tự mình làm những việc này, nàng lại đoạt trước rồi.”

Cố Vân Tiện nghe thế cười cười, nhưng nụ cười kia lại có vài phần miễn cưỡng, dường như đang cất giấu tâm sự vô hạn.

Hắn giống như ngộ ra điều gì đó,”Nàng lo lắng, càng kéo dài sẽ không có cơ hội?”

Cố Vân Tiện giơ tay châm trà cho hắn, lại bị hắn đè tay hắn xuống, “Nàng nghe nói chuyện trên triều đình, cảm thấy trẫm không thể bảo vệ nàng chính vì thế cho rằng ngày giờ của mình không nhiều, muốn nhanh chóng giải quyết tâm nguyện của mình.”

Nói ra là câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định.

Hắn dán sát vào nàng, mặt không biểu tình, “Mẫu hậu mới đi không lâu, nàng liền tỏ vẻ muốn đi theo bà. Có tin trẫm thu thập nàng hay không?”

“Bệ hạ hiểu lầm rồi, nô tỳ cũng không nghi ngờ năng lực của bệ hạ.” Giọng nói của nàng đông cúng, “Bệ hạ tất nhiên có thể bảo vệ nô tỳ, chỉ là nô tỳ không biết mình có quan trọng đến vậy, đáng giá phải để cho bệ hạ vì ta mà đối kháng với quần thần.”

Hắn chăm chú nhìn thần sắc có vài phần u oán của nàng, lại không hiểu lại cảm thấy sung sướng, “Nàng có quan trọng hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Thấy nàng vẫn rầu rĩ không nói lời nào, hắn mỉm cười nói: “Đêm đó trước linh tiền mẫu hậu, nàng đã nói với trẫm như thế nào, nàng quên rồi sao?”

“Không có…”

“Nàng nói vì mẫu hậu, chúng ta đều phải sống tốt hơn, thì ra chỉ là nói đùa?”

“Tất nhiên không phải.”

“Vậy chẳng phải được rồi sao.” Hắn gọn gàng linh hoạt tổng kết, “Trẫm đã từng nói, nhất định sẽ giữ lời. Về phần đối chọi với quần thần, ngoài việc này ra trẫm cũng không còn việc yêu thích nào nữa.”






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương