Phất Y
-
Chương 45: Rốt cục vẫn gặp mặt
Tả An Chi không muốn chậm trễ thời gian, lập tức gọn gàng dứt khoát nói: “Có hay không một người tự xưng là sư thúc của Nhạc Bất Quần phái Hoa
Sơn đến đây?”
Hoàng Chung Công ngẩn người, đáp lại: “Quả nhiên không có chuyện gì qua được mắt Phạm trưởng lão. Người nọ gọi là Phong Nhị Trung, đi theo hắn là sư thúc của Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn. Huynh đệ thuộc hạ hổ thẹn, đã thất bại trong tay Phong Nhị Trung.”
Tả An Chi giật mình, đang định mở miệng, thì lại có người chạy vào. Nàng giương mắt nhìn lên, liền thấy Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông đến, chỉ còn thiếu Hắc Bạch Tử. Cái này cơ bản có thể chứng minh Nhậm Ngã Hành đang đào tẩu, khiến cho Tả An Chi bình thường bình tĩnh thì lần này cũng phải biến sắc. Không chỉ là vì nàng biết Nhậm Ngã Hành khó đối phó ra sao, mà chủ yếu vì mọi chuyện đang diễn ra theo con đường đã có sẵn, nàng biết rõ tất cả, lại không thay đổi được gì.
Nàng đứng lên, không chờ bọn hắn mở miệng, vội vàng bước lên, nói: “Mang ta đến địa lao, nhanh lên.”
Tả An Chi mất tích hơn mười năm, người trong Nhật Nguyệt Thần giáo đi khắp nơi tìm nàng, nhưng một chút dấu vết cũng tìm không thấy. Mà nay nàng đột nhiên xuất hiện, vừa mở miệng lại đòi gặp Nhậm Ngã Hành. Việc này không phải là nhỏ, Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông không dám dễ dàng đáp ứng. Hai người họ nhìn Hoàng Chung Công, chờ quyết định của ông ta.
Tả An Chi thấy bọn họ do dự, cười lạnh một tiếng nói: “Trưởng lão Thanh Long đường đã đổi người sao?”
Ba người Hoàng Chung Công vội đồng thanh đáp: “Trưởng lão Thanh Long đường vẫn là Phạm trưởng lão, chưa từng thay đổi.”
Tả An Chi gật gật đầu: “Được lắm, các người mặc dù là cấp dưới của ta, nhưng bởi vì ta nhiều năm không về, cho nên các người không nghe lệnh ta nữa cũng là lẽ phải.”
Đối với những người này, mười hai năm đã trôi qua, nhưng đối với nàng, chẳng qua lại chỉ là mấy tháng. Một hồi chém giết máu me đầm đìa trên Hằng Sơn, Đông Phương Bất Bại trên người vết thương chồng chất, bọn họ và Ngũ Nhạc kiếm phái quyết chiến một ngày, vô số người ở trước mắt nàng chết đi, những chuyện này một chút nàng cũng không quên. Cho nên, nàng không muốn lại nhìn thấy người nàng muốn bảo vệ bị thương tổn, cũng không muốn lại tái diễn cảnh đầu rơi máu chảy. Tả An Chi giận quá mà cười, trong tay cầm Tam Thi não thần đan, định khống chế Hoàng Chung Công để sai khiến bọn hắn, nhưng làm sao để Hoàng Chung Công ăn vào đây? Ba người bên mình khẳng định không phải là đối thủ của ba người hắn, nhưng bọn hắn lại đối với mình phi thường cung kính, xem ra cũng không dám làm mình bị thương.
Nàng cười đến ôn hòa, mà Hoàng Chung Công lại lạnh cả người. Hắn nhớ tới cô nương này cũng là một người sát phạt quyết đoán. Thủ đoạn nàng sử dụng để giết Lôi Đình, chưởng môn phái Thái Sơn năm đó, quả thực là vô cùng tàn nhẫn. Nàng nhận chức trưởng lão Thanh Long đường, trong giáo rất nhiều người không phục, võ công cao có, thâm độc có, nhưng cũng không một ai hại được nàng. Sau đó bị Ngũ Nhạc kiếm phái bao vây tiêu diệt, nàng nhảy xuống vực mà không chết, cũng không biết là đã gặp kì ngộ gì. Mà quan trọng hơn là, nàng là người quan trọng nhất trong lòng Đông Phương Bất Bại. Mười hai năm nay, tuy nàng sống chết không rõ, nhưng Nhật Nguyệt Thần giáo năm nào cũng phái người đi tìm, hơn nữa, vị trí trưởng lão Thanh Long đường vẫn để trống. Trong giáo, chỉ cần ai dám nói một câu về việc chọn trưởng lão Thanh Long đường, Đông Phương Bất Bại liền lập tức giận dữ, cho dù lúc ấy không động thủ, thì sau cũng tìm một cớ giết người nọ. Nhưng hắn không hiểu được một chuyện, tại sao nàng còn sống mà không đi tìm Đông Phương Bất Bại, chỉ e là còn có uẩn khúc trong chuyện này? Nhưng nếu giáo chủ biết nàng đã trở lại, chỉ cần nàng nói một giáo chủ sẽ không nói hai, nếu chuyện bọn hắn không nghe lời nàng bị giáo chủ biết được…
Hoàng Chung Công rùng mình một cái, cắn răng nói: “Phạm cô nương tới đây, tựa như giáo chủ đích thân tới, chúng ta sẽ đưa cô nương đi.” Hắn đi trước dẫn đường, đưa nàng đến nhà tù tối tăm, trong lòng vô cùng bất an, chỉ sợ phòng giam Nhậm Ngã Hành xảy ra chuyện bất trắc.
Lấy tính tình của Đông Phương Bất Bại, nếu không may để vị tiền giáo chủ kia chạy thoát, bọn họ đừng mong sống sót. Nhưng nếu vị cô nương này đứng ra xin tha cho bọn họ thì mọi chuyện tất nhiên là khác. Hoàng Chung Công nghĩ vậy, trong lòng âm thầm khẩn cầu nàng sẽ giúp bọn hắn. Nhưng lại nghĩ đến chính mình hơn Tả An Chi mấy chục tuổi, làm ông nội của nàng cũng được, mà nàng thì lạnh lùng như vậy, hắn làm sao dám mở miệng đây. Vì thế đành phải cung kính soi đèn đi trước dẫn đường.
Địa lao giam giữ Nhậm Ngã Hành vô cùng nghiêm mật. Bọn họ hạ ván giường Hoàng Chung Công xuống, sau đó nhảy vào, đi một đoạn đường, qua vài cánh cửa đá cửa sắt. Con đường này đi sâu xuống, dễ phải tới vài trăm trượng. Mà trong mật đạo vô cùng âm u ẩm ướt, càng đi sâu càng lạnh, Lâm Bình Chi võ công kém nhất ở đây không kìm nổi mà răng va lập cập vào nhau, khổ không nói nổi. Nhưng thấy mọi người ở đây vẫn đang đi, mà ngay cả nữ tử như Tả An Chi còn không ý kiến, hắn liền tự xốc lại tinh thần, kiên cường chống đỡ chịu đựng.
Đột nhiên Tả An Chi đứng lại, nói với Hoàng Chung Công: “Ta có chút lạnh, không biết ông có quần áo hay thuốc chống lạnh không?”
Hoàng Chung Công tỉnh ngộ, vội vàng liên thanh xin lỗi: “Là sơ sót của thuộc hạ. Nơi này có một khối noãn ngọc, xin cô nương cầm trong tay, như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Tả An Chi nhìn khối ngọc bội xanh biếc kia, quả thực là ngọc thượng đẳng, liền đưa tay nhận lấy, cười nói: “Đa tạ ông.”
Nàng nhìn thấy Lâm Bình Chi đã lạnh đến tái mét mặt, đành âm thầm thở dài, nói: “Ta mệt rồi, huynh lại đây đỡ ta.”
Lâm Bình Chi vừa mới đi đến bên người nàng, liền cảm giác có một thứ gì phi thường ấm áp nhét vào trong tay mình. Nhất thời cơ thể hắn bớt lạnh hơn rất nhiều. Vừa định mở miệng nói lời cảm tạ thì Tả An Chi đã đi ra xa, cho nên Lâm Bình Chi đành yên lặng đi theo sau, không nói một lời.
Cánh cửa sắt kia rất nặng, ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, Tả An Chi vẫn không tự chủ được mà chảy mồ hôi hột, nhìn ba người Hoàng Chung Công mặt xám như tro tàn. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh Sinh xông lên trước, vội vàng đỡ Hắc Bạch Tử đang ngồi dựa vào tường ra, dậm chân nói: “Nhị ca, huynh làm sao…”
Hai người kia oán giận, thấy Hắc Bạch Tử thảm hại như vậy, chỉ đành thở dài một tiếng, nhìn về phía Tả An Chi.
Tả An Chi liếc mắt liền hiểu được, cười nói: “Các người trông coi Nhậm Ngã Hành nhiều năm như vậy, hắn muốn đối phó với Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ trước tiên sẽ chọn các người để khai đao. Bây giờ hắn trốn rồi, các người cũng không cần ở lại bảo vệ Mai trang nữa, mau theo ta lên Hắc Mộc Nhai. Ta đảm bảo các người sẽ bình an sống sót.”
Nàng trong lòng càng kích động thì ngoài mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh thản nhiên. Trong những lúc nguy cấp như thế này, vô hình trung chính là liều thuốc an thần cho mọi người.
Nàng vừa lên tiếng, Hoàng Chung Công lập tức yên tâm. Tất cả bọn họ vội vàng chạy ra khỏi địa lao, thu thập một ít hành lý, ngay trong đêm rời khỏi Mai Trang. Công lực của Hắc Bạch Tử đã mất hết, bọn họ chỉ đành bỏ hắn lại bên trong địa lao, lại sai người chăm sóc. Hiện giờ, ít ra Mai trang chính là nơi an toàn nhất.
Chính là vừa đi ra rừng mai, Tả An Chi đã cảm thấy trong lòng có chút bất an. Nàng nhớ rõ lúc chạng vạng đi qua, cây này còn nở đầy hoa, vậy mà giờ đây hoa tàn lá rụng đầy trên đất…
Dự cảm không lành của nàng rất nhanh được chứng thật. Nhậm Ngã Hành từ trong rừng mai đi ra, vẫn cười hòa ái dễ gần như ngày đầu gặp Tả An Chi, nói: “Phạm trưởng lão, thì ra cô vẫn chưa chết.”
Tả An Chi miễn cưỡng cười: “Nhờ phúc của Nhậm giáo chủ, cho nên Diêm Vương mới chê không thu cái mạng nhỏ của ta.”
Nhậm Ngã Hành lắc đầu nói: “Đừng gọi ta là Nhậm giáo chủ, hai chữ giáo chủ này ta thực không dám nhận. Năm đó, tiểu tử Đông Phương Bất Bại này trách ta hại chết cô, cho nên mới nhốt ta dưới đáy Tây Hồ này. Ước chừng có lẽ ta đã bị hắn tra tấn mười hai năm rồi a.”
Lời hắn nói ra vô cùng oán độc, mặt ba người Hoàng Chung Công sớm đã tái nhợt không còn chút máu. Sau đó, lại nghe Nhậm Ngã Hành nói tiếp: “Ba người các ngươi quy phục ta, ta sẽ tha cho, thế nào?”
Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi tay cầm kiếm, một trái một phải đứng bên cạnh Tả An Chi, vừa nghe lời này của Nhậm Ngã Hành, vội vàng bước lên trước che cho nàng, chỉ sợ đám người Hoàng Chung Công lâm trận phản chiến.
Hoàng Chung Công cười thảm nói: “Huynh đệ chúng ta mặc dù tham sống sợ chết, nhưng cũng không phải loại người nay Tần mai Sở. Trông coi ngươi mười hai năm, tuy là phụng lệnh mà làm, nhưng nếu Nhậm giáo chủ đã thoát khỏi, chúng ta cũng không mong được sống…” Hắn nói xong, lại quay sang nói với Tả An Chi: “Phạm trưởng lão, ngài đi đi, tương lai xin ngài nhớ đến báo thù cho huynh đệ chúng ta.” Hắn phất tay áo, đi tiên phong xông tới Nhậm Ngã Hành.
Mặc dù không biết tại sao Hướng Vấn Thiên không ở đây, nhưng Tả An Chi biết ba người Hoàng Chung Công không ngăn Nhậm Ngã Hành được bao lâu. Nàng quyết không phải loại người ủy mị, biết chính mình ở lại chỉ là để chết thêm một người, chứ không có tác dụng gì. Nhậm Ngã Hành chưa vội bắt nàng, có lẽ còn có vài phần kiêng kị. Nàng đầu vừa nghĩ, chân đã thi triển khinh công chạy đi. Mà Mạc Tùng Bách thì ôm lấy Lâm Bình Chi, chạy theo Tả An Chi.
Vừa mới chạy ra khỏi rừng mai, xuống đến bậc thang cuối cùng, đã thấy một người đứng phía trước cười nói: “Phạm trưởng lão, đã lâu không gặp.”
Tả An Chi dừng chân, cười khổ nói: “Hướng trưởng lão không có việc gì chứ?”
Hướng Vấn Thiên cười nói: “Ta rất tốt, hình như nhiều năm không gặp, Phạm trưởng lão cũng rất tốt. Chính là nghĩ tới Đông Phương Bất Bại nhiều năm qua đã chiếu cố Nhậm đại tiểu thư, Nhậm giáo chủ không biết phải báo đáp thế nào, cho nên đành phải mời Phạm trưởng lão đến làm khách…”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên hai mắt không thể tin mà trợn to, khuôn mặt vặn vẹo nhìn sau lưng Tả An Chi. Vừa rồi tiêu sái nhàn tản bao nhiêu, thì bây giờ lại run rẩy bấy nhiều.
Tả An Chi trong lòng vừa động, chậm rãi quay đầu lại nhìn, đã thấy một nam tử mặc quần áo sẫm màu đang lẳng lặng đứng trên bậc thang cao nhất, ánh mắt rõ ràng rất vội vàng, nhưng bên môi lại nở nụ cười không chút để ý, vươn tay với nàng: “Theo ta không?”
Hoàng Chung Công ngẩn người, đáp lại: “Quả nhiên không có chuyện gì qua được mắt Phạm trưởng lão. Người nọ gọi là Phong Nhị Trung, đi theo hắn là sư thúc của Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn. Huynh đệ thuộc hạ hổ thẹn, đã thất bại trong tay Phong Nhị Trung.”
Tả An Chi giật mình, đang định mở miệng, thì lại có người chạy vào. Nàng giương mắt nhìn lên, liền thấy Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông đến, chỉ còn thiếu Hắc Bạch Tử. Cái này cơ bản có thể chứng minh Nhậm Ngã Hành đang đào tẩu, khiến cho Tả An Chi bình thường bình tĩnh thì lần này cũng phải biến sắc. Không chỉ là vì nàng biết Nhậm Ngã Hành khó đối phó ra sao, mà chủ yếu vì mọi chuyện đang diễn ra theo con đường đã có sẵn, nàng biết rõ tất cả, lại không thay đổi được gì.
Nàng đứng lên, không chờ bọn hắn mở miệng, vội vàng bước lên, nói: “Mang ta đến địa lao, nhanh lên.”
Tả An Chi mất tích hơn mười năm, người trong Nhật Nguyệt Thần giáo đi khắp nơi tìm nàng, nhưng một chút dấu vết cũng tìm không thấy. Mà nay nàng đột nhiên xuất hiện, vừa mở miệng lại đòi gặp Nhậm Ngã Hành. Việc này không phải là nhỏ, Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông không dám dễ dàng đáp ứng. Hai người họ nhìn Hoàng Chung Công, chờ quyết định của ông ta.
Tả An Chi thấy bọn họ do dự, cười lạnh một tiếng nói: “Trưởng lão Thanh Long đường đã đổi người sao?”
Ba người Hoàng Chung Công vội đồng thanh đáp: “Trưởng lão Thanh Long đường vẫn là Phạm trưởng lão, chưa từng thay đổi.”
Tả An Chi gật gật đầu: “Được lắm, các người mặc dù là cấp dưới của ta, nhưng bởi vì ta nhiều năm không về, cho nên các người không nghe lệnh ta nữa cũng là lẽ phải.”
Đối với những người này, mười hai năm đã trôi qua, nhưng đối với nàng, chẳng qua lại chỉ là mấy tháng. Một hồi chém giết máu me đầm đìa trên Hằng Sơn, Đông Phương Bất Bại trên người vết thương chồng chất, bọn họ và Ngũ Nhạc kiếm phái quyết chiến một ngày, vô số người ở trước mắt nàng chết đi, những chuyện này một chút nàng cũng không quên. Cho nên, nàng không muốn lại nhìn thấy người nàng muốn bảo vệ bị thương tổn, cũng không muốn lại tái diễn cảnh đầu rơi máu chảy. Tả An Chi giận quá mà cười, trong tay cầm Tam Thi não thần đan, định khống chế Hoàng Chung Công để sai khiến bọn hắn, nhưng làm sao để Hoàng Chung Công ăn vào đây? Ba người bên mình khẳng định không phải là đối thủ của ba người hắn, nhưng bọn hắn lại đối với mình phi thường cung kính, xem ra cũng không dám làm mình bị thương.
Nàng cười đến ôn hòa, mà Hoàng Chung Công lại lạnh cả người. Hắn nhớ tới cô nương này cũng là một người sát phạt quyết đoán. Thủ đoạn nàng sử dụng để giết Lôi Đình, chưởng môn phái Thái Sơn năm đó, quả thực là vô cùng tàn nhẫn. Nàng nhận chức trưởng lão Thanh Long đường, trong giáo rất nhiều người không phục, võ công cao có, thâm độc có, nhưng cũng không một ai hại được nàng. Sau đó bị Ngũ Nhạc kiếm phái bao vây tiêu diệt, nàng nhảy xuống vực mà không chết, cũng không biết là đã gặp kì ngộ gì. Mà quan trọng hơn là, nàng là người quan trọng nhất trong lòng Đông Phương Bất Bại. Mười hai năm nay, tuy nàng sống chết không rõ, nhưng Nhật Nguyệt Thần giáo năm nào cũng phái người đi tìm, hơn nữa, vị trí trưởng lão Thanh Long đường vẫn để trống. Trong giáo, chỉ cần ai dám nói một câu về việc chọn trưởng lão Thanh Long đường, Đông Phương Bất Bại liền lập tức giận dữ, cho dù lúc ấy không động thủ, thì sau cũng tìm một cớ giết người nọ. Nhưng hắn không hiểu được một chuyện, tại sao nàng còn sống mà không đi tìm Đông Phương Bất Bại, chỉ e là còn có uẩn khúc trong chuyện này? Nhưng nếu giáo chủ biết nàng đã trở lại, chỉ cần nàng nói một giáo chủ sẽ không nói hai, nếu chuyện bọn hắn không nghe lời nàng bị giáo chủ biết được…
Hoàng Chung Công rùng mình một cái, cắn răng nói: “Phạm cô nương tới đây, tựa như giáo chủ đích thân tới, chúng ta sẽ đưa cô nương đi.” Hắn đi trước dẫn đường, đưa nàng đến nhà tù tối tăm, trong lòng vô cùng bất an, chỉ sợ phòng giam Nhậm Ngã Hành xảy ra chuyện bất trắc.
Lấy tính tình của Đông Phương Bất Bại, nếu không may để vị tiền giáo chủ kia chạy thoát, bọn họ đừng mong sống sót. Nhưng nếu vị cô nương này đứng ra xin tha cho bọn họ thì mọi chuyện tất nhiên là khác. Hoàng Chung Công nghĩ vậy, trong lòng âm thầm khẩn cầu nàng sẽ giúp bọn hắn. Nhưng lại nghĩ đến chính mình hơn Tả An Chi mấy chục tuổi, làm ông nội của nàng cũng được, mà nàng thì lạnh lùng như vậy, hắn làm sao dám mở miệng đây. Vì thế đành phải cung kính soi đèn đi trước dẫn đường.
Địa lao giam giữ Nhậm Ngã Hành vô cùng nghiêm mật. Bọn họ hạ ván giường Hoàng Chung Công xuống, sau đó nhảy vào, đi một đoạn đường, qua vài cánh cửa đá cửa sắt. Con đường này đi sâu xuống, dễ phải tới vài trăm trượng. Mà trong mật đạo vô cùng âm u ẩm ướt, càng đi sâu càng lạnh, Lâm Bình Chi võ công kém nhất ở đây không kìm nổi mà răng va lập cập vào nhau, khổ không nói nổi. Nhưng thấy mọi người ở đây vẫn đang đi, mà ngay cả nữ tử như Tả An Chi còn không ý kiến, hắn liền tự xốc lại tinh thần, kiên cường chống đỡ chịu đựng.
Đột nhiên Tả An Chi đứng lại, nói với Hoàng Chung Công: “Ta có chút lạnh, không biết ông có quần áo hay thuốc chống lạnh không?”
Hoàng Chung Công tỉnh ngộ, vội vàng liên thanh xin lỗi: “Là sơ sót của thuộc hạ. Nơi này có một khối noãn ngọc, xin cô nương cầm trong tay, như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Tả An Chi nhìn khối ngọc bội xanh biếc kia, quả thực là ngọc thượng đẳng, liền đưa tay nhận lấy, cười nói: “Đa tạ ông.”
Nàng nhìn thấy Lâm Bình Chi đã lạnh đến tái mét mặt, đành âm thầm thở dài, nói: “Ta mệt rồi, huynh lại đây đỡ ta.”
Lâm Bình Chi vừa mới đi đến bên người nàng, liền cảm giác có một thứ gì phi thường ấm áp nhét vào trong tay mình. Nhất thời cơ thể hắn bớt lạnh hơn rất nhiều. Vừa định mở miệng nói lời cảm tạ thì Tả An Chi đã đi ra xa, cho nên Lâm Bình Chi đành yên lặng đi theo sau, không nói một lời.
Cánh cửa sắt kia rất nặng, ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, Tả An Chi vẫn không tự chủ được mà chảy mồ hôi hột, nhìn ba người Hoàng Chung Công mặt xám như tro tàn. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh Sinh xông lên trước, vội vàng đỡ Hắc Bạch Tử đang ngồi dựa vào tường ra, dậm chân nói: “Nhị ca, huynh làm sao…”
Hai người kia oán giận, thấy Hắc Bạch Tử thảm hại như vậy, chỉ đành thở dài một tiếng, nhìn về phía Tả An Chi.
Tả An Chi liếc mắt liền hiểu được, cười nói: “Các người trông coi Nhậm Ngã Hành nhiều năm như vậy, hắn muốn đối phó với Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ trước tiên sẽ chọn các người để khai đao. Bây giờ hắn trốn rồi, các người cũng không cần ở lại bảo vệ Mai trang nữa, mau theo ta lên Hắc Mộc Nhai. Ta đảm bảo các người sẽ bình an sống sót.”
Nàng trong lòng càng kích động thì ngoài mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh thản nhiên. Trong những lúc nguy cấp như thế này, vô hình trung chính là liều thuốc an thần cho mọi người.
Nàng vừa lên tiếng, Hoàng Chung Công lập tức yên tâm. Tất cả bọn họ vội vàng chạy ra khỏi địa lao, thu thập một ít hành lý, ngay trong đêm rời khỏi Mai Trang. Công lực của Hắc Bạch Tử đã mất hết, bọn họ chỉ đành bỏ hắn lại bên trong địa lao, lại sai người chăm sóc. Hiện giờ, ít ra Mai trang chính là nơi an toàn nhất.
Chính là vừa đi ra rừng mai, Tả An Chi đã cảm thấy trong lòng có chút bất an. Nàng nhớ rõ lúc chạng vạng đi qua, cây này còn nở đầy hoa, vậy mà giờ đây hoa tàn lá rụng đầy trên đất…
Dự cảm không lành của nàng rất nhanh được chứng thật. Nhậm Ngã Hành từ trong rừng mai đi ra, vẫn cười hòa ái dễ gần như ngày đầu gặp Tả An Chi, nói: “Phạm trưởng lão, thì ra cô vẫn chưa chết.”
Tả An Chi miễn cưỡng cười: “Nhờ phúc của Nhậm giáo chủ, cho nên Diêm Vương mới chê không thu cái mạng nhỏ của ta.”
Nhậm Ngã Hành lắc đầu nói: “Đừng gọi ta là Nhậm giáo chủ, hai chữ giáo chủ này ta thực không dám nhận. Năm đó, tiểu tử Đông Phương Bất Bại này trách ta hại chết cô, cho nên mới nhốt ta dưới đáy Tây Hồ này. Ước chừng có lẽ ta đã bị hắn tra tấn mười hai năm rồi a.”
Lời hắn nói ra vô cùng oán độc, mặt ba người Hoàng Chung Công sớm đã tái nhợt không còn chút máu. Sau đó, lại nghe Nhậm Ngã Hành nói tiếp: “Ba người các ngươi quy phục ta, ta sẽ tha cho, thế nào?”
Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi tay cầm kiếm, một trái một phải đứng bên cạnh Tả An Chi, vừa nghe lời này của Nhậm Ngã Hành, vội vàng bước lên trước che cho nàng, chỉ sợ đám người Hoàng Chung Công lâm trận phản chiến.
Hoàng Chung Công cười thảm nói: “Huynh đệ chúng ta mặc dù tham sống sợ chết, nhưng cũng không phải loại người nay Tần mai Sở. Trông coi ngươi mười hai năm, tuy là phụng lệnh mà làm, nhưng nếu Nhậm giáo chủ đã thoát khỏi, chúng ta cũng không mong được sống…” Hắn nói xong, lại quay sang nói với Tả An Chi: “Phạm trưởng lão, ngài đi đi, tương lai xin ngài nhớ đến báo thù cho huynh đệ chúng ta.” Hắn phất tay áo, đi tiên phong xông tới Nhậm Ngã Hành.
Mặc dù không biết tại sao Hướng Vấn Thiên không ở đây, nhưng Tả An Chi biết ba người Hoàng Chung Công không ngăn Nhậm Ngã Hành được bao lâu. Nàng quyết không phải loại người ủy mị, biết chính mình ở lại chỉ là để chết thêm một người, chứ không có tác dụng gì. Nhậm Ngã Hành chưa vội bắt nàng, có lẽ còn có vài phần kiêng kị. Nàng đầu vừa nghĩ, chân đã thi triển khinh công chạy đi. Mà Mạc Tùng Bách thì ôm lấy Lâm Bình Chi, chạy theo Tả An Chi.
Vừa mới chạy ra khỏi rừng mai, xuống đến bậc thang cuối cùng, đã thấy một người đứng phía trước cười nói: “Phạm trưởng lão, đã lâu không gặp.”
Tả An Chi dừng chân, cười khổ nói: “Hướng trưởng lão không có việc gì chứ?”
Hướng Vấn Thiên cười nói: “Ta rất tốt, hình như nhiều năm không gặp, Phạm trưởng lão cũng rất tốt. Chính là nghĩ tới Đông Phương Bất Bại nhiều năm qua đã chiếu cố Nhậm đại tiểu thư, Nhậm giáo chủ không biết phải báo đáp thế nào, cho nên đành phải mời Phạm trưởng lão đến làm khách…”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên hai mắt không thể tin mà trợn to, khuôn mặt vặn vẹo nhìn sau lưng Tả An Chi. Vừa rồi tiêu sái nhàn tản bao nhiêu, thì bây giờ lại run rẩy bấy nhiều.
Tả An Chi trong lòng vừa động, chậm rãi quay đầu lại nhìn, đã thấy một nam tử mặc quần áo sẫm màu đang lẳng lặng đứng trên bậc thang cao nhất, ánh mắt rõ ràng rất vội vàng, nhưng bên môi lại nở nụ cười không chút để ý, vươn tay với nàng: “Theo ta không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook