Phật Tội
-
Chương 20: Hựu văn quân di trì
Hoa nở hoa tàn, mây đến mây đi, tuyết mới thành tuyết cũ, tuyết cũ tan rồi lại hóa suối khe.
Nước chảy róc rách, đỉnh Vong Tịch hoa xuân nở thắm, dãy Ngưng Bích cây lá xanh rì, rừng núi nhấp nhô trùng điệp, phóng tầm mắt cũng khiến cõi lòng thư thái.
Hoàng triều đã từ họ Vân đổi họ Hàn, quốc hiệu thay thành Hộ, niên hiệu Kỳ Hòa.
Năm Kỳ Hòa thứ ba, cách cái chết trên đài Vấn Thiên của Thấm Chiên Đàn đã một trăm lẻ sáu năm.
Một vị nữ tử áo đen ôm trong lòng một con vật nhỏ lông xù, tay cầm cái ô màu tím nhạt, ghé hàng thuốc thôn Bích Tâm mua thuốc. Lớp người trước trong thôn đều từng gặp nàng, nàng không già không chết, như yêu tựa tiên, sống trên đỉnh Vân Tịch, may mắn thay chưa từng hại bách tính, không biết đã sống trên núi được bao lâu.
Nàng chưa từng chủ động bắt chuyện cùng người khác, nhưng cũng không từ chối người khác bắt chuyện cùng nàng, nếu đủ kiên nhẫn, tò mò hỏi nàng chừng đôi chục câu, có lẽ nàng sẽ trả lời đôi câu. Nhiều năm trôi qua, người trong thôn biết nàng họ Lục, dường như không phải yêu ma quỷ quái, nhưng hiển nhiên cũng chẳng phải người thường, chỉ là vị cao nhân này chưa từng hàng yêu trừ ma, phạt bạo giúp yếu, nàng chỉ một thân một mình sống trên đỉnh núi, một năm hạ sơn mấy lần.
Không ai biết nàng ở trên ấy làm gì, cũng có người hiếu kỳ muốn trèo lên đỉnh xem nơi đó liệu có phải là tiên cung, nhưng chưa ai thành công.
“Tiên cô, đã chuẩn bị sẵn cho tiên cô rồi đây.” Người có tuổi trong hàng thuốc đều gọi nàng “tiên cô”, mấy thanh niên trai tráng lại gọi “Lục cô nương”, nàng chưa từng để tâm.
Lục Cô Quang gật nhẹ đầu, để lại bạc, lấy thuốc đi, vẫn như mọi khi, lập tức ngoảnh mặt đi thẳng về phía núi.
“Tiên cô…” Hôm ấy Lão Hà trông hàng thuốc đang vui, cứ muốn tìm người trò chuyện, đột nhiên đánh bạo gọi Lục Cô Quang. “Tiên cô ở trên núi tu tiên ư?”
Lục Cô Quang quay lại, thần sắc hững hờ, “Có chuyện gì?”
Lão Hà cũng không giận, cười ha ha nói, “Ta nghe nói gần đây trong kinh thành có quỷ, lầu Triều Châu dán một bảng thông báo rất to, nói ai bắt được quỷ thưởng ngàn lượng bạc trắng, nếu tiên cô có khả năng, ở trên núi lại rảnh rỗi, sao không đi thử xem?”
Nàng lạnh nhạt đáp lại, “Không cần.” Rồi ngoảnh mặt định bỏ đi, được mười mấy bước lại nghe phía sau có người nói, “Lão Hà à, kém nhạy tin quá, bảng treo giải ở kinh thành đã bị người ta xé lâu rồi, nghe nói mời được hữu tội tăng* ở Bạch Cốt Đường, đạo hạnh cao thâm, ngàn lượng bạc đã được đem phát chẩn cả.”
*Tăng sư có tội
“Chuyện lúc nào thế? Kể ta nghe nào.” Lão Hà đang hồi rỗi rãi, thích nhất là đưa chuyện với người qua đường.
“Mới mấy hôm trước, ta vào thành một chuyến, vừa lúc gặp hữu tội tăng đang phát chẩn, ta cũng lãnh được ít tiền.” Người nọ cười hì hì, “Nhưng vị hữu tội tăng Bạch Cốt Đường này cũng thật là quái dị, không xuống tóc, giữa hai đầu mày có đốm đỏ, nom hệt như nữ nhân.”
Lục Cô Quang quay phắt lại, Lão Hà chỉ thấy trước mắt nháng lên một cái bóng, chớp mắt nàng đã thộp cổ người qua đường nọ, lạnh lùng hỏi, “Tên ‘hữu tội tăng’ ấy ở đâu?”
“Hả?” Người nọ sợ đến hồn phi phách tán, ho sặc sụa, “Khục…khục…khục…Cái gì cơ…Cô là ai?”
“Tên hòa thượng bắt quỷ ấy, tên hòa thượng giữa hai đầu có đốm đỏ, đang ở đâu?” Nàng gằn từng chữ một.
“Bạch…Bạch Cốt Đường...”
“Bạch Cốt Đường ở đâu?”
Người nọ nhìn nàng quái dị, “Bạch Cốt Đường là Bạch Cốt Đường… Là nơi giam cầm sư sãi tăng ni nhà Phật phạm giới, cao tăng có đạo hạnh phạm giới, sẽ bị nhốt vào Bạch Cốt Đường tư quá và khổ hạnh, còn đi hàng yêu trừ ma làm từ thiện.”
“Ở đâu?” Mắt nàng long lanh sáng, chừng như vừa chớp mắt từ một người tuyết lạnh giá biến thành người sống.
“Ở Giới sơn, ở Giới sơn…” Người nọ bị năm ngón tay nàng bóp cổ tái dại cả da mặt, cuống quýt nói, “Giới sơn, Bạch Cốt Đường.”
Lục Cô Quang buông tay, Lão Hà và người qua đường nọ đồng thời chứng kiến sau lưng nữ tử áo đen mở tung một đôi cánh chim, hai cánh giang rộng, nàng bay thẳng lên không, hướng về phía đông.
“Tiên… tiên… tiên tiên cô…” Lão Hà trợn mắt líu lưỡi, “Hóa ra là điểu tinh!”
Lục Cô Quang bất chấp để lộ đôi cánh trước mặt người lạ, nàng chỉ muốn đến ngó qua tên hòa thượng giữa hai đầu mày có đốm đỏ ấy, xem gã hữu tội tăng ấy rốt cuộc trông thế nào?
Thẩm Chiên Đàn không về, nàng canh giữ gian nhà trống ấy hai mươi năm, cuối cùng châm một mồi lửa đốt thành tro, nàng rốt cuộc hiểu y đã chết, nhưng trong vô thức vẫn đợi chờ, vì không biết phải làm gì. Với cõi trần này, nàng gần như thế lại xa đến vậy, nàng chẳng biết khóc cười cùng ai, đành không ngừng nghiền ngẫm về… nỗi hận trong quá khứ… từng có người thương mến nàng trong quá khứ… có người nàng từng thành thân, từng thề nguyền, cũng từng hận thù trong quá khứ.
Nàng không đợi được Thẩm Chiên Đàn sống lại, y nói sẽ đợi nàng dưới cửu tuyền, cho nên mới không chịu tái sinh? Chính tay nàng giết y, y đã hỏi nàng có từng yêu y… dù chỉ là đôi chút? Nàng liền chính tay giết y, nên y đau lòng, không muốn sống dậy nữa? Thảng hoặc nàng nghĩ thế, thảng hoặc nàng rất hoang mang… Vì sao nàng luôn cho rằng Thẩm Chiên Đàn rồi sẽ sống lại? Rõ ràng… y đã bị giết, nàng giết nhiều người như thế, chưa từng có ai chết đi sống lại.
Nhưng nàng luôn nghĩ rằng y không chịu… Là do y không chịu.
Liệu y có luôn mong rằng nàng chết đi, trong suốt trăm năm này hay không?
Y đợi nàng dưới cửu tuyền, trong địa ngục, y cười nhạo nàng… đợi nàng thừa nhận rằng thực ra nàng… cũng yêu y, đôi chút…Đợi nàng thừa nhận y và “y” là một người, “y” không tốt đến thế, “y” thoạt trông tốt đến thế chẳng qua vì mọi thiếu sót đều trót ở chỗ y mà thôi.
Nàng không muốn thừa nhận.
Không muốn thừa nhận rằng nhiều năm sau giết y, nàng đã yêu phải kẻ cô đơn thành cuồng dại đó.
Giới sơn.
Trên Giới sơn, chỉ thấy cát vàng mênh mông, trăm năm trước chốn này là hoang nguyên hình thành sau khi núi Mân sụp đổ, về sau có yêu tháp mọc lên, tám mươi hai năm trước có cao nhân tìm đến đây thi triển dị thuật, dời một ngọn núi đến trấn bên trên yêu tháp, ngọn núi nọ cao mấy chục trượng, từ trên xuống dưới chỉ tuyền đất cát, trụi lủi không một cành cây ngọn cỏ. Lại qua ba mươi năm, có cao tăng dựng Bạch Cốt Đường, giam nhốt tất thảy các tội tăng, đến nay đã được mấy chục năm.
Bạch Cốt Đường hiện có một trăm sáu mươi tám vị tội tăng, tất thảy đều là cao tăng tu vi cao thâm lầm đường lạc lối có lòng hối cải, đa số đều đã lớn tuổi.
Giới sơn vô cùng cằn cỗi, không thể trồng trọt rau quả, cuộc sống trong Bạch Cốt Đường thanh khổ mười phần, tăng sư mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng thời gian ngồi thiền tu hành lại gấp ba tự viện bình thường. Bạch Cốt Đường không có khóa, tăng sư không muốn tuân theo giới luật có thể hoàn tục rời đi, nhưng kể từ ngày xây dựng đến nay, tội tăng hoàn tục bỏ chùa rời đi không quá ba người.
Đây là thánh địa Phật tông, dù có tội, nhưng cũng là chốn trang nghiêm nhất.
Một chấm đen từ phía xa nhẹ nhàng lướt tới, đáp xuống dưới chân Giới sơn, Lục Cô Quang thu cánh, chậm rãi men theo những bậc thang bằng đá lần lên núi.
Hòa thượng có đốm đỏ giữa hai đầu mày… Nàng thoáng thấy hoảng mê, trên đời người có chu sa chí nhiều vô số, rốt cuộc nàng đến đây… để làm gì?
Thẩm Chiên Đàn… không thể chết đi sống lại.
Liệu y có chuyển thế không?
Có hay không?
Nàng chưa từng nghĩ đến việc y sẽ chuyển thế, hồn chết bình thường… hồn chết không thành yêu ma, không ôm chấp niệm sâu sắc sẽ chuyển thế, nhưng hồn Thẩm Chiên Đàn… sao có thể không thành yêu ma?
Sao y có thể luân lạc thành một hồn chết tầm thường, rồi chuyển thế đầu thai, chùi sạch sành sanh quá khứ, bắt đầu một kiếp sống mới?
Nếu có cơ hội, y nhất định sẽ đòi xưng tôn xưng bá…
Sao y có thể cam lòng chuyển thế?
Y nói sẽ đợi nàng dưới cửu tuyền, y đau đáu cầu xin ai đó hãy thương mến y dù đôi chút, sao y lại chẳng đợi chờ?
Nàng không biết mình đến đây để tìm kiếm điều gì, nhảy lên cửa chùa, xông vào Phật đường, nàng trông thấy có người tĩnh tọa trước mặt Phật, ba ngàn sợi tóc xanh xuôi đổ, giữa đầu mày chu sa tựa như máu, y ngước mặt nhìn, nàng tưởng trăm năm vừa vút qua trong chớp mắt.
Thẩm Chiên Đàn!
Người tĩnh tọa trước mặt Phật giống Thẩm Chiên Đàn như khuôn đúc, chỉ thần sắc là tột cùng đoan chính, thấy nàng đột ngột xông vào cũng không giật mình không tức giận, bình tĩnh vô cùng.
Trong sân có sãi quét chùa, ngoài vườn có sư tập võ, thấy nàng xông vào, mà ai nấy đều như không trông thấy, thái độ phẳng lặng, ung dung như thường.
Sống trong cảnh mõ chiều chuông sớm, tăng sư tại Bạch Cốt Đường đã đạt đến cảnh giới không minh, lòng như nước lặng.
“Ngươi… ngươi…” Nàng đưa tay ra, run rẩy chạm vào khuôn mặt trước mắt, “Thẩm Chiên Đàn?”
Người nọ thần sắc tĩnh lặng, đáy mắt lại ôn hòa, không mảy may có vẻ yêu dị thiện biến như Thẩm Chiên Đàn, “Bần tăng Khổ Độ.”
Ngón tay nàng chạm vào mặt y, làn da ấm áp, người nọ không phải yêu ma quỷ quái, không có yêu khí, chỉ là một con người, nàng nhìn y đăm đăm, muốn tìm kiếm chút gì đó dấu vết của Thẩm Chiên Đàn vương sót, nhưng tuyệt không.
Nàng chưa từng ngắm kỹ Thẩm Chiên Đàn, nên không thể nhận rõ liệu người này có phải Thẩm Chiên Đàn đóng giả hay không, nàng đã lãng quên nhiều chi tiết, chỉ nhớ mang máng một điểm chu sa đỏ thắm giữa hai đầu mày.
“Thí chủ, bản đường tổng cộng một trăm sáu mươi tám tăng sư, nếu thí chủ muốn tìm người, chỗ bần tăng có danh sách cho thí chủ xem.” Vị hòa thượng giống hệt Thẩm Chiên Đàn tên Khổ Độ nọ ngữ điệu ôn hòa, im lìm như nước lặng. “Thí chủ có muốn xem không?”
Nàng giật nảy mình, “Không, không cần.” Trấn định lại, nàng dịu giọng, “Tự tiện xông vào Bạch Cốt Đường là do ta đường đột. Khổ Độ… Khổ Độ đại sư, liệu có thể hỏi tính danh tục gia của ngài không?”
Khổ Độ bình thản, không mảy may kinh ngạc hay khó chịu, ôn tồn đáp lại, “Bần tăng xuất gia từ nhỏ, từ lâu đã quên tính danh tục gia.”
“Đại sư nhốt mình trong Bạch Cốt Đường, không biết đã mắc tội gì?” Nàng lại hỏi, “Trước khi phạm giới, ngài ở chùa nào?”
“Sát giới.” Khổ Độ bình thản đáp, A di đà Phật, bần tăng đến từ chùa Phùng Mai cách đây một ngàn một trăm tám mươi dặm.”
Nàng nhìn người nọ ngây người, y giống hệt Thẩm Chiên Đàn, xương gáy đều đặn, gương mặt trái xoan tú lệ tựa Quan Ân, nốt chu sa đỏ thắm, nhưng y thản nhiên đoan chính, mang một vẻ thánh khiết vô cùng quen thuộc.
Nàng thình lình đưa tay xé toạt tấm áo tăng trên người Khổ Độ, y chừng như giật mình đưa tay ngăn lại, nhưng sao ngăn nổi tốc độ của một hoạt thi đã có trăm năm khổ luyện như Lục Cô Quang, áo tăng rách toạt trước ngực, y cũng không giận dữ, chỉ buông tay xuống.
Lục Cô Quang nhìn trân trân lồng ngực y, nơi đó có một vết bớt đỏ thắm nom như vết kiếm.
Người nọ… thực sự là kiếp sau của Thẩm Chiên Đàn.
Y chuyển thế làm sư.
Y mỏi mòn giữ mình trước cửa Phật.
Y đã gột rửa sạch sành sanh kiếp trước, người trước mặt nàng đây, là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
“Ta đợi cô dưới cửu tuyền…”
Nước mắt nàng trào ra không cầm giữ nổi, thảy đều là dối trá! Thảy đều dối trá! Đến chết y vẫn dối gạt nàng! Dối gạt để nàng chết theo y!
Y vốn không hề đợi nàng dưới cửu tuyền.
y tự ý vứt bỏ tất thảy, rửa sạch tất thảy, chuyển thế đầu thai, trở lại làm người!
Y vốn không hề đợi nàng, không mảy may!
Uổng công nàng… uổng công nàng ghi nhớ lâu như vậy… lâu như vậy…
Nước mắt nàng chảy xuống hai bên má, rớt trên lớp vải áo tăng của nhà sư Khổ Độ, chỉ nghe y ôn hòa, “A di đà Phật… Chữ Si, cũng là đại độc. Thí chú, nếu linh đài sáng rõ, nhãn giới ắt rộng mở, mới biết là khổ hay không khổ, chẳng qua chỉ là vọng niệm mà thôi.”
Tầm mắt nàng mờ nhòa, nàng nghĩ Thẩm Chiên Đàn thật tuyệt tình… Y lại dối gạt nàng… Y lại gột sạch chính mình… Y không hề yêu nàng, không hề cùng nàng muốn đồng bôi cộng ẩm, không hề muốn cùng nàng trải qua những tháng năm đằng đẵng, chưa hề khao khát tình yêu từ nàng… Y ghét nàng, cho nên mới lừa lọc để nàng nghĩ rằng mình yêu y, rồi lập tức trở mặt biến thành một gã hòa thượng chế nhạo nàng… Nói đấy đều là vọng niệm, là do tự nàng muốn tin… nàng ngốc dại… linh đài không sáng tỏ, nhãn giới không rộng mở… nàng đầu độc chính mình.
Y vẫn luôn là một tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi, nàng đã chém y một nhát, khiến y khổ sở đến thế, còn giết y… Y… y làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Y nhất định phải báo thù, dù có chết cũng phải báo thù…
Lục Cô Quang sao lại không hiểu điều đó?
Nàng lùi lại hai bước, nhìn Khổ Độ bằng cái nhìn dành cho hồng thủy mãnh thú, nước mắt vẫn luôn không cầm nổi, ngoảnh mặt bỏ đi.
Khổ Độ ngồi im lìm trên đệm cói, ôn hòa nhìn theo bóng lưng Lục Cô Quang, trong cái nhìn ôn hòa ấy, không chỉ có Lục Cô Quang, còn bao hàm cả từng cành cây ngọn cỏ, từng hạt cát hòn cuội trong tự viện, như thể đối với y mà nói, Lục Cô Quang cũng hệt như cát bụi hay cây cỏ ấy, đều chỉ là một trong chúng sinh vạn vật mà thôi.
Nhìn mãi nhìn mãi… rất lâu sau, khi sãi quét sân ngang qua, khi sư tập võ thu thế, khi từng người một rời khỏi khoảnh sân, ánh mắt y mới thoáng có biến hóa.
Chỉ một vết hằn gợn… rồi thôi.
“Ngưng!” Sau lưng chợt có người quát to, “Khổ Độ, thế nào là đại thừa?”
Khổ Độ không mảy may nhúc nhích, lập tức trả lời, “Đại thừa như cam lộ.”
Một nhà sư già vận áo xám chống gậy chậm rãi bước ra từ sau pho tượng Phật, tay phải cầm roi, đến trước mặt Khổ Độ vung tay vụt xuống, Khổ Độ trân người chịu đánh, chỉ nghe vị sư già kia hỏi bằng giọng bình lặng, “Thế nào là niết bàn?”
Khổ Độ thoáng sững người, hồi lâu sau mới đáp, “Tựa như đèn tắt.”
Vị sư già thoáng biến sắc mặt, gằn giọng quát, “Hồ đồ! Ngươi tu hành nhiều năm, ngộ tính không tiến bộ mà còn thụt lùi ư?”
Khổ Độ cụp mắt, không thể đáp lời.
“Nhịn đói ba ngày, không được ra khỏi Phật đường nửa bước, ngồi thiền ngay tại đây, cho đến khi lĩnh ngộ mới thôi.”
Vị sư già chống gậy chầm chậm ra khỏi Phật đường,bấy giờ là giữa trưa, Bạch Cốt Đường mỗi ngày dùng một bữa cơm, chuông báo đã vang, những tội tăng đều đi đến Quả đường, ông cũng không ngoại lệ.
Khói nhang vương vất, bảo tướng trang nghiêm, Khổ Độ tĩnh tọa trước mặt Phật, mắt buông mày cụp.
Y vào Bạch Cốt Đường ba năm, bái Thiên Sát thiền sư làm sư phụ, ngày mới tới Thiên Sát thiền sư nói y chẳng qua hình hài như nước lặng, mà lòng chẳng như nước lặng, thấm đẫm sát khí, không phải người trong cửa Phật, nên không cho xuống tóc. Khổ Độ quỳ lì trước cửa, quỳ suốt hai tháng trời, cuối cùng Thiên Sát nhận y làm đồ đệ, nhưng có thể khảo nghiệm tu vi ngộ tính của vị cao đồ này bất cứ lúc nào, thường xuyên hạ đòn roi gậy gộc, những câu trả lời của Khổ Độ chưa bao giờ làm ông thỏa mãn. Ba năm khổ hạnh, trong lòng Thiên Sát, gã đồ đệ này không chút tiến bộ, chỉ có mỗi nghị lực vô biên, thủy chung không thể nhập môn, khiến ông vô cùng thất vọng.
Tượng Phật an tường tĩnh lặng, đèn soi nến tỏ êm đềm, án gỗ sơn son quạnh quẽ.
Khổ Độ ngồi đó, im lìm như một pho tượng.
Y nghĩ y đã đợi dưới cửu tuyền gần trăm năm, nhưng không hề đạt được hồi báo, về sau cũng sẽ không… Rồi một ngày y hiểu ra… sẽ không có kỳ tích nào xuất hiện, cả cuộc đời y đều như thế, nắm trong tay vô vàn khả năng, có bản lĩnh thông thiên triệt địa, đến sau rốt lại chẳng hề xuất hiện kỳ tích.
Y chẳng đạt được thứ gì, dù đã tận lực.
Đấy gọi là nghiệp báo.
Vọng ngữ có nghiệp báo, gọi là bất đắc tín.
Sát nghiệp có nghiệp báo, gọi là bất khả thân*.
*Bất đắc tín là không được tin tưởng, bất khả thân là không được gần gũi.
Y đã gây nên nhiều tội nghiệt, giết nhiều người, hại nhiều người, gạt gẫm nhiều người, mỗi một điều… đều sẽ có báo ứng.
Thần Phật không thể cho phép, không thể để y sau khi đã phạm tội ác tày trời còn được yêu thương, rốt cuộc y đã thức tỉnh, đã tuyệt vọng, đã từ bỏ, nên y lựa chọn chuyển thế.
Nhưng Thần Phật thực sự không cho phép y thức tỉnh một cách dễ dàng như vậy… Y đầu thai rồi mà vẫn nhớ rõ kiếp trước, mồn một, đến từng vạt áo từng sợi tóc, mỗi một đốm máu tươi.
Y biết rằng kiếp này của y, hoặc cả kiếp sau và sau nữa, y đều sinh ra để chuộc tội, tội nghiệt không chuộc, thảy đều là cầu bất đắc, cho nên y một lòng hướng Phật, tĩnh tâm hành thiện, không tự tư không vọng tưởng, không nảy sinh một ý nghĩ nào thiên lệch.
Thẩm Chiên Đàn đã chết, y mắc phải sai lầm tày trời, y vọng tâm loạn tưởng, làm điều ngang trái, chết trăm lần không đền hết tội.
Một cơn run rẩy lan tỏa khắp toàn thân Khổ Độ, kiến cỏ hèn mọn nên an phận sống trong hang ổ do người ta tạo dựng, không biết mang ơn, lại mơ tưởng hão huyền muốn được người ta yêu mến, được người ta ghi nhớ, nhưng lại bất tài vô tướng, chỉ có thể lừa bợm dối gạt, tác ác đa đoan, giết người phóng hóa, hại người vô số… Thật nực cười và đáng thương đến mức nào!
Nhưng nực cười hơn nữa là… Những ác nghiệp, những lỗi lầm y mắc phải, bắt đầu từ kiếp này, lại do ta chuộc. Phật tổ của ta… ta hạ mình chuộc tội… Ta cung kính tu hành… thành tâm hối lỗi, Phật lại để nàng xuất hiện trước mặt ta, để nàng nhìn ta gọi “Thẩm Chiên Đàn”… Dám hỏi Ngã Phật, kiếp này đệ tử lại phạm phải tội mới nào, Ngã Phật mới sai khiến tâm ma ấy đến cám dỗ ta?
Đệ tư ti tiện, minh ngoan bất linh, tâm thần chấn động, cầu Ngã Phật độ hóa.
Khổ Độ chậm rãi khấu đầu trước tượng Phật.
Nhưng thế nào là Ngã Phật, thế nào là độ hóa?
Thiên Sát hỏi: Thế nào là đại thừa?
Khổ Độ đáp: Tựa như cam lộ.
Phật tâm như cam lộ. Hoặc có người uống cam lộ, hại thân mạng mà chết sớm, hoặc có người uống cam lộ, thêm tuổi thọ sống được lâu. Hoặc uống thuốc độc được sống, có người uống độc mà chết. Trí vô ngại như cam lộ, đó chính là kinh Đại thừa. Kinh điển Đại thừa như vậy, cũng gọi là chất thuốc độc. Như bơ như đề hồ, và các thứ đường phèn. Uống vào tiêu hóa là thuốc, chẳng tiêu hóa thời thành độc. Kinh Đại thừa cũng như vậy, nơi người trí là cam lộ, kẻ ngu cũng biết Phật tánh, nghe Đại thừa thành thuốc độc.
*Kinh Đại Bát Niết Bàn, hòa thượng Thích Trí Tịnh dịch, Nxb Tôn giáo, H., 2009
Phật tâm là thế, độ hóa cũng là thế. trên đời luôn có những kẻ ngu dại điên cuồng không thể thành Phật, như Thẩm Chiên Đàn năm xưa, đã khăng khăng biến cam lộ thành thuốc độc chết người.
Khổ Độ mọp người sát đất hồi lâu mới từ từ ngồi thẳng lại, mắt rũ mi buông, lầm rầm niệm tụng kinh văn, linh đài dần sáng tỏ, giọt nước mắt không cầm nổi của Lục Cô Quang từ từ mờ nhòa trong ký ức, y xoay lưng về phía sân chùa, cuối cùng bôi xóa sạch những tạp niệm rối ren, thế gian vạn vật trong mắt y, lại trở thành chằn chặn như nhau, không hề khác biệt.
Lục Cô Quang xuống khỏi Giới sơn, giang rộng đôi cánh, bay thẳng về phía Đông.
Nàng không biết mình phải đi đâu, nàng đã tìm được Thẩm Chiên Đàn, nhưng mọi việc khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng, đó chỉ là một con người xa lạ, một hòa thượng ăn chay niệm Phật. Hòa thượng có cuộc đời của hòa thượng, không liên can gì tới Thẩm Chiên Đàn, quá vãng nàng ghi tâm khắc cốt, yêu hận rối rắm khó phân, trong lúc nàng không hề hay biết, sớm đã tiêu tan không để lại dấu vết.
Bất tri bất giác nàng đã lên rất cao, không biết bay về đâu, bầu không tạnh ngắt, không có gì ngăn trở lối nàng đi, cũng chẳng nhìn thấy đích đến.
Cứ bay thẳng như thế rất lâu, đến khi nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ở phía xa chợt xuất hiện một bóng đen, bốn phía tỏa ra quỷ khí mãnh liệt.
Đấy là thứ gì?
Đã rất lâu nàng chưa từng bắt gặp quỷ khí nào đậm đặc như thế, đậm đặc đến mức ngưng tụ thành hình hài, từng sợi khói đen đan cài vào nhau, bện thành một cái kén đen tuyền giữa không trung.
Đấy là vật gì? Nàng bay lại lượn xung quanh vật thể nọ một vòng, cái kén to bằng kích cỡ một cái nhà, quỷ khí tầng tầng lớp lớp, yêu lực tràn đầy, không nhìn rõ được bao bọc bên trong là vật gì, nơi này cách mặt đất ít ra phải mấy ngàn trượng, rốt cuộc là loài gì mà phải kéo kén ở đây?
Lục Cô Quang ngẫm ngợi hồi lâu, rồi thử khởi động sức mạnh Huyết Lưu Hà hấp thu quỷ khí bao quanh kén. Nàng muốn rút bớt quỷ khí đậm đặc bên ngoài để xem bên trong là thứ gì.
Quỷ khí phiêu đãng, thực sự có một phần bị Huyết Lưu Hà hấp thụ, không ngừng ngấm vào cơ thể nào, nhưng cái kén quá đồ sộ, phần quỷ khí bị rút đi không thay đổi được điều gì. Đang cảm thấy nản lòng, bỗng nàng chợt giật mình, thứ quỷ khí được hút vào người này khác với quỷ khí bình thường, bên trong có lẫn long khí, hơn nữa quỷ khí này có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhậm Hoài Tô!
Nàng chấn động, thứ bao bọc bên ngoài cái kén đồ sộ này là sức mạnh của thi mị, bên trong lẽ nào là Nhậm Hoài Tô?
Nhưng Nhậm Hoài Tô làm sao có kích cỡ khổng lồ như thế được?
Bên trong cái kén rốt cuộc là gì?
Nàng không dung nảy sinh dự cảm chẳng lành, Nhậm Hoài Tô mất tích đã trăm năm, nhưng làm thế nào cũng không thể cảm ứng được khí tức của loài vua quỷ, không tìm thấy tung tích y… lẽ nào suốt trăm năm qua, Nhậm Hoài Tô vẫn lơ lửng giữa bầu không nơi đây… kéo kén?
Chưa từng nghe nói thi mị còn có bước biến hóa này, cái kén khổng lồ sở hữu một sức mạnh vĩ đại, cực kỳ nguy hiểm.
Thình lình, cái kén nhúc nhích, sự biến hóa rõ rệt hiển hiện trên bề mặt kén, nàng nhận rõ mồn một thứ hiện đang được bao bọc bên trong, không phải người, mà là một cơ thể thân rắn với kích cỡ cực lớn, nhưng lại có sừng.
Đấy là thứ gì? Lục Cô Quang hoảng hốt biến sắc, lẽ nào, là thân rồng ư?
Sao có thể? Sức mạnh của Nhậm Hoài Tô… thân rồng kéo kén… Lẽ nào suốt trăm năm qua, Nhậm Hoài Tô đều ở nơi đây kéo kén hóa rồng? Con rồng này, rốt cuộc là giống rồng nào?
Một giống rồng sung mãn quỷ khí tà lực liệu có thể nào là thiện vật? Rồng ở trong kén, còn Nhậm Hoài Tô ở đâu?
Nàng khép cánh thả mình rơi tự do xuống dưới, rồi ngay lúc sắp chạm đất thình lình tung cánh, đáp xuống an toàn. Về chuyện quái gở này, nàng cần phải tìm một người, hoặc một số người để thương lượng xem phải xử lý thế nào.
Sau trăm năm, trong lầu Triều Châu ai đang tọa trấn?
Có lẽ Cơ Nhị đã không còn sống trên đời, vị đạo trưởng áo tím bên cạnh y không biết liệu có đắc đạo hay chưa? Nàng thoáng hoang mang, ngước lên, hàng yêu trừ ma, lẽ nào… chỉ có thể đến Bạch Cốt Đường?
“A di đà Phật”. Phía sau bỗng vọng tới Phật hiệu, một giọng nói già nua lên tiếng, “Thí chủ tu hành hữu phương, vừa rồi lão nạp không hề phát hiện thí chú không phải xác người, mà là hoạt thi.”
Lục Cô Quang ngoảnh lại, sau lưng nàng thần không biết quỷ không hay một lão hòa thượng già áo xám đang đứng, nàng thoáng nhướng mày, “Lão hòa thượng, ngươi theo dõi ta?”
Vị sư già áo xám này chính là Thiên Sát, sau cuộc đối thoại với Khổ Độ trong Phật đường, ông cảm ứng được quỷ khí tàn dư ở đó, theo dấu quỷ khí lần tới, vừa đúng lúc Lục Cô Quang đáp xuống.
“Thí chủ hiểu lầm, lão nạp chỉ muốn xác nhận lai lịch thí chủ, chỉ cần thí chủ không làm việc hại người, Bạch Cốt Đường đương nhiên không quản nổi.” Giọng Thiên Sát nghe ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, chẳng ngờ giống hoạt thi này còn giữ được tâm trí, thường thì hoạt thi là dùng người sống để luyện thành, chỉ nghe lời người thi pháp, vô tri vô cảm, chính là lợi khí giết người, chưa thấy hoạt thi nào vẫn giữ được tâm trí.
“Nếu đã không quản nổi, sao ngươi còn chưa đi?” Lục Cô Quang lạnh lùng nhìn hòa thượng già, trong lòng vô cớ nảy sinh một loại sát khí vô hình, vô cùng chán ghét.
“Lão nạp còn một lời muốn nói.” Thiên Sát điềm nhiên cất lời, “Thí chủ và Khổ Độ có cựu duyên, nhưng đã vào cửa Phật, thì không còn can hệ gì với tục thế. Khổ Độ bẩm sinh có bệnh lạ, nếu thí chủ muốn tốt cho y, tốt nhất sau này đừng gặp lại y nữa.
Lục Cô Quang nhíu mày, “Bệnh lạ? Bệnh lạ gì cơ?” Lẽ nào lại mang huyết mạch của phệ yêu giả, có thể thôn tính yêu khí, luyện thành thứ mạch máu có thể đâm chồi nảy hoa nọ?
Thiên Sát lại đáp, “Khổ Độ bẩm sinh tâm mạch khiếm khuyết, lưng có cánh lạ, cánh ấy chém rồi một năm sau sẽ mọc lại, hết năm này qua năm khác, năm nào cũng như thế. Y tâm mạch khiếm khuyết, mỗi năm đều chém cánh, vốn đã hung hiểm dị thường, thí chủ khiến tâm trí y rối loạn, gây trở ngại tu hành, há chẳng phải là hại tính mạng y?”
Lục Cô Quang nhìn Thiên Sát đầy khiếp hãi, lời vị hòa thượng già nàng chỉ nghe vào một nửa, “Lưng có cánh lạ? Mỗi năm… chém cánh?”
Thiên Sát gật đầu, “Tâm ma Khổ Độ rất nặng, thí chủ vẫn đừng nên trở ngại y tu hành là hơn.”
Nhưng Lục Cô Quang chẳng nghe thấy lời nào của Thiên Sát nữa, chỉ lặp đi lặp lại, “Mỗi năm đều chém cánh… Cánh… Cánh của y là do ngươi chém?”
Thiên Sát chắp tay, “A di đà Phật, là do Khổ Độ tự chém.”
Nàng ngây ngây nhìn vị sư già, “Y… tự chém?”
Thiên Sát gật đầu, “Lão nạp đã cạn lời.”
“Chờ chút!”, Lục Cô Quang quát gọi, “Lão hòa thượng, nể tình ngươi tâm địa không xấu, ta đem ngươi đi xem một vật.” Nàng mặc kệ Thiên Sát nghe có hiểu gì hay không, chộp ngay lấy vai vị sư già, bay thẳng lên không, hướng về phía cái kén.
Thiên Sát giật mình, nhưng vẫn tỉnh bơ không biến sắc, chẳng lâu sau cả hai đã lơ lửng giữa lưng chừng trời, Thiên Sát trông thấy cái kén khổng lồ bao bọc trong quỷ khí, sắc mặc đại biến.
“Lão hòa thượng, đấy là thứ gì?” Lục Cô Quang đập cánh, quỷ khí còn mãnh liệt hơn vừa rồi, chừng như thứ bên trong sắp phá kén ra ngoài, “Là một con rồng ư?”
Thiên Sát trầm giọng đáp, “Đó là giống loài chỉ xuất hiện khi thương khung dị biến, rồng thôn tính quá nhiều yêu vật, long khí bị tà khí xâm thực, hóa thành vực.”
“Vực?” Lục Cô Quang ngạc nhiên, “Vực chẳng qua là một loài hại người sống dưới nước…”
“Vực, là khí quỷ vậy, thường chỉ có thể trú trong sâu bọ chốn đầm nước để hại người, nhưng con rồng này đã nuốt quá nhiều quỷ khí yêu vật, đã mất thần trí, hiện tại đã là một con vực khổng lồ, thân rồng sớm đã trở thành vật chứa đựng quỷ khí, một khi vực thức giấc, ắt sẽ sinh linh đồ thán!” Trên trán Thiên Sát đã có mồ hôi đổ thành giọt, “Đây là loài yêu vật chưa từng xuất hiện.”
Con rồng này thôn tính quá nhiều quỷ khí? Lục Cô Quang suy nghĩ chớp nhoáng, lẽ nào, lẽ nào năm xưa Nhậm Hoài Tô dẫn rồng đi, kết cục phía sau quỷ môn không phải là Nhậm Hoài Tô thu nạp kim long chi khí, mà là con rồng ấy đã thôn tính mọi quỷ khí phía sau quỷ môn? Nhưng cũng không có khả năng, sau đó Nhậm Hoài Tô xuất hiện mấy lần, mang đi tử hồn của Như bà bà, gặp nàng vài lần, cuối cùng giết Thẩm Chiên Đàn tại đàn Vấn Thiên, không mảy may nhìn ra có gì khác thường…
Hay là… Con rồng nọ thôn tính Nhậm Hoài Tô, nhưng lại để Nhậm Hoài Tô nắm giữ xác rồng, sau đó cưỡng chế hóa thành hình người? Nhưng nếu như vậy, phải giải thích về con vực khổng lồ này như thế nào?
Nhậm Hoài Tô ở đâu?
Kẻ kiên trì diệt trì tất thảy sừng sững không ngã, kẻ nếm trải mọi đau thương mất mát vẫn giữ được thần trí, nếu y từng khống chế con rồng, thì làm sao có thể để nó biến thành thế này cho được?
“Con.. vực này… Bạch Cốt Đường có thể trừ được không?” Nàng cau mày, không muốn kể nhiều về Nhậm Hoài Tô, chỉ trỏ cái kén khổng lồ mà nói, năm xưa Đan Hà dùng một lá bùa đốt cháy tháp Trường Sinh, nàng bản năng nghĩ vị sư già này cũng có thể.
Thiên Sát chắp tay, “A di đà Phật, nếu tìm được thánh vật trừ tà, bóp chết thứ yêu vật này trước khi nó tỉnh giấc, có lẽ sẽ trừ được.”
“Thánh vật trừ tà?” Nàng lại cau mày, “Giao cho Bạch Cốt Đường các ngươi đấy.” Nàng đột nhiên thu cánh, Thiên Sát cùng nàng rơi tự do xuống dưới từ nửa chừng trời, sợ đến toát mồ hôi hột.
“Thí chủ…” Sau khi Thiên Sát chạm đất, ngước lên nhìn, chỉ thấy vị “thí chủ” vừa rồi còn mang ông đi xem quái vật đã mất tăm mất tích, sau khi bàn giao rõ ràng con quái vật khổng lồ, nàng ta liền thực sự chuồn đi.
Trong Bạch Cốt Đường.
Khổ Độ vẫn tĩnh tọa trước mặt Phật, lòng phẳng lặng như tờ, tưởng như vô tư vô dục, nếu có thể cứ thế ngồi trước mặt Phật suốt ngàn năm, thì hết thảy những bi hoan hỉ lạc, tật hận khổ thống hồ như chưa từng tồn tại.
“Này!” Phật đường an tĩnh bỗng quét qua một luồng gió, có người xông vào, dùng giọng nói quen thuộc ấy hỏi y lạnh lùng, “Sau lưng ngươi thực sự mọc cánh lạ? Cho ta xem.”
Khổ Độ dường như hơi kinh ngạc, lại thấy Lục Cô Quang trở về, bước vào Phật đường, đưa tay xé toạc lớp áo tăng phía sau để xem dấu vết kỳ dị trên lưng y.
Lục Cô Quang ra tay chớp nhoáng, áo tăng bị xé rách để lộ một vết thương dữ tợn, chồng chất trên chỗ xương bả vai, xương bả vai… lẽ nào là nơi mọc cánh?
Nàng nhìn Khổ Độ vẻ cổ quái, tấm áo tăng của y bị nàng xé rách mấy chỗ, đã xộc xệch không ra hình dạng, y đành đứng lên, “A di đà Phật, thí chủ tùy tiện, bần tăng…”
“Có đau không?” Nàng hỏi.
Khổ Độ thoáng sững sờ, chốc lát sau, y lắc đầu.
Nàng lạnh lùng nhìn y, nhìn rất lâu, Khổ Độ im như pho tượng.
“Cánh của ngươi bao giờ lại mọc?” Ánh nhìn của nàng dời dần ra phía sau, một ý nghĩ nãy lên trong đầu, khiến nàng cảm thấy thích thú.
“Tháng tám hàng năm.” Khổ Độ trả lời.
Nàng nghiêng đầu, “Sau này mỗi tháng tám hằng năm, đôi cánh lạ của ngươi sẽ do ta chém.”
Đôi mắt Khổ Độ bình thản, “Cũng được.”
Nàng lại đâm ra ngạc nhiên, “Cũng được? Ngươi không hỏi ta vì sao muốn chém cánh của ngươi? Dựa vào đâu đòi chém cánh của ngươi?”
Khổ Độ khép hờ mắt, “A di đà Phật.”
Y không đáp? Lục Cô Quang nổi cơn thịnh nộ, chộp về phía ngực y, nhưng lần này Khổ Độ lách người né tránh, nhảy ra rất xa, lại chắp tay ôn tồn, “A di đà Phật, lưng mọc cánh lạ, ắt phải chém đi, là ai chém đâu có gì khác nhau?”
Lục Cô Quang càng giận dữ y lạnh lùng, “Trên đời chỉ mình ta mới có đủ tư cách chém cánh nhà ngươi, ngươi nghe cho rõ, đôi cánh này là của ta, nếu ngươi để ai chạm vào nó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Bao gồm chính bản thân ngươi! Tháng tám mỗi năm, ta nhất định sẽ chính tay chém cánh nhà ngươi!”
“Tùy ý thí chủ.” Giọng Khổ Độ phẳng lặng, Lục Cô Quang chợt nhớ ra khi y còn là “Nhậm Hoài Tô”, chốc chốc lại “Cô nương nói có lý”, khi ấy, ánh mắt y dịu dàng, cử chỉ ân cần, kỳ thực trong lòng hắn cũng thờ ơ như kẻ đứng trước mặt nàng đây? Một cơn oán hận dâng lên đầu tim, nàng tính toán phải hành hạ y như nào để giải hận, dù y không phải Thẩm Chiên Đàn, nhưng nom đáng ghét đáng hận hệt như nhau, Thẩm Chiên Đàn lừa gạt nàng hơn một trăm năm, nào có chuyện, nào có chuyện đầu thai là xong việc?
Đã hạ quyết tâm, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Chiên Đàn chẳng khác nào nhìn kẻ chết thay, rồi ngó quanh quất như đang tìm kiếm gì đó trong gian Phật đường.
Khổ Độ bị ánh mắt nàng làm cho hơi rung mình, y… kiếp trước tay trắng, dù có dốc cạn sức mình chiến đấu, đến khi chết đi… vẫn hoàn trắng tay, y đã ngộ, đã buông bỏ, kiếp này một lòng chuộc tội, càng không có gì vướng bận, một thân một mình, bên ngoài không sở hữu điều gì, trong lòng cũng… chẳng chứa đựng chi nữa cả. Nhưng ánh mắt nàng nhìn y như một con mồi vừa ý, chừng như y thực sự có giá trị, cảm giác đó khiến y phát hoảng.
Dù cho đã từ bỏ những gì, có nỗ lực tới đâu cũng sẽ thất vọng, kiếp này y không mong muốn mơ mộng điên cuồng nữa, cũng không muốn mong đợi điều gì, càng không muốn sẽ như kiếp trước… làm hết tất thảy, tự phụ vô vàn… cho đến khi không thể vãn hồi, chân đi đến bước đường cùng mới hiểu ra… những thứ tưởng chừng như nằm trong tay đều là hư ảo, là vọng niệm.
Lòng ôm vọng niệm, tin rằng mình vạn tri vạn năng, thảy đều có thể thực hiện, sau rốt rồi sẽ có thứ gì đó thuộc về mình… Sự tự phụ đó… thực sự… vừa đáng thương lại vừa nực cười.
Không thể có nữa.
Lục Cô Quang vỗ tay đánh đét, chừng như nảy ra ý gì khiến nàng hài lòng. Chỉ thấy nàng ngắm nghía tấm trướng rồi tay không xé tấm trướng dày thành sợi, Khổ Độ không cản được, lại thấy nàng nhanh chóng bện sợi vải thành một tấm lưới to, y càng hoang mang. Thình lình Lục Cô Quang ném tấm lưới chụp lên đầu y, hệt như đánh cá, rồi vác y lên vai đi thẳng ra ngoài.
Khổ Độ chưa hiểu rõ sự tình đã ở lưng chừng trời, rốt cuộc y mới giật mình, bắt đầu giãy giụa, “Thí chủ, thế này không ổn, xin thả Khổ Độ xuống.”
“Câm miệng!” Nàng nghe lời lẽ nhún nhường của y, cảm thấy rất chán ghét, gương mặt quen thuộc ấy, giọng nói quen thuộc ấy, từ đôi môi quen thuộc ấy tuông ra những lời khiếp nhược đến vậy, nhớ con người này ngày xưa vốn đáng hận đáng ghét, xảo quyệt gian ngoan đến thế nào, không nén được càng nghĩ càng giận dữ, nàng xách “tấm lưới”, mở tung cánh bay ngược trở về.
Khổ Độ thấy nàng giương cánh xách mình lên khỏi mặt đất thì biết nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải mang mình theo. Nàng xưa nay ngang ngược bá đạo, muốn gì làm nấy, việc trắng trợn bắt người giữa thanh thiên bạch nhật chẳng là gì to tát, y vốn muốn làm người nước trôi không dấu vết, vô vật vô ngã, nhưng lại nghĩ tính tình nàng xưa nay đã thế, qua trăm năm rốt cuộc vẫn thế, không ai thay đổi được nàng, âu cũng là chuyện tốt.
Trong lòng xáo động, y vô cớ bị nàng quăng vào lưới xách lên không trung, ở nơi Lục Cô Quang không trông thấy, đến y cũng không phát hiện ra mình đang mỉm cười, một nụ cười như có như không, thực ra chẳng mấy kinh ngạc buồn bực.
Nước chảy róc rách, đỉnh Vong Tịch hoa xuân nở thắm, dãy Ngưng Bích cây lá xanh rì, rừng núi nhấp nhô trùng điệp, phóng tầm mắt cũng khiến cõi lòng thư thái.
Hoàng triều đã từ họ Vân đổi họ Hàn, quốc hiệu thay thành Hộ, niên hiệu Kỳ Hòa.
Năm Kỳ Hòa thứ ba, cách cái chết trên đài Vấn Thiên của Thấm Chiên Đàn đã một trăm lẻ sáu năm.
Một vị nữ tử áo đen ôm trong lòng một con vật nhỏ lông xù, tay cầm cái ô màu tím nhạt, ghé hàng thuốc thôn Bích Tâm mua thuốc. Lớp người trước trong thôn đều từng gặp nàng, nàng không già không chết, như yêu tựa tiên, sống trên đỉnh Vân Tịch, may mắn thay chưa từng hại bách tính, không biết đã sống trên núi được bao lâu.
Nàng chưa từng chủ động bắt chuyện cùng người khác, nhưng cũng không từ chối người khác bắt chuyện cùng nàng, nếu đủ kiên nhẫn, tò mò hỏi nàng chừng đôi chục câu, có lẽ nàng sẽ trả lời đôi câu. Nhiều năm trôi qua, người trong thôn biết nàng họ Lục, dường như không phải yêu ma quỷ quái, nhưng hiển nhiên cũng chẳng phải người thường, chỉ là vị cao nhân này chưa từng hàng yêu trừ ma, phạt bạo giúp yếu, nàng chỉ một thân một mình sống trên đỉnh núi, một năm hạ sơn mấy lần.
Không ai biết nàng ở trên ấy làm gì, cũng có người hiếu kỳ muốn trèo lên đỉnh xem nơi đó liệu có phải là tiên cung, nhưng chưa ai thành công.
“Tiên cô, đã chuẩn bị sẵn cho tiên cô rồi đây.” Người có tuổi trong hàng thuốc đều gọi nàng “tiên cô”, mấy thanh niên trai tráng lại gọi “Lục cô nương”, nàng chưa từng để tâm.
Lục Cô Quang gật nhẹ đầu, để lại bạc, lấy thuốc đi, vẫn như mọi khi, lập tức ngoảnh mặt đi thẳng về phía núi.
“Tiên cô…” Hôm ấy Lão Hà trông hàng thuốc đang vui, cứ muốn tìm người trò chuyện, đột nhiên đánh bạo gọi Lục Cô Quang. “Tiên cô ở trên núi tu tiên ư?”
Lục Cô Quang quay lại, thần sắc hững hờ, “Có chuyện gì?”
Lão Hà cũng không giận, cười ha ha nói, “Ta nghe nói gần đây trong kinh thành có quỷ, lầu Triều Châu dán một bảng thông báo rất to, nói ai bắt được quỷ thưởng ngàn lượng bạc trắng, nếu tiên cô có khả năng, ở trên núi lại rảnh rỗi, sao không đi thử xem?”
Nàng lạnh nhạt đáp lại, “Không cần.” Rồi ngoảnh mặt định bỏ đi, được mười mấy bước lại nghe phía sau có người nói, “Lão Hà à, kém nhạy tin quá, bảng treo giải ở kinh thành đã bị người ta xé lâu rồi, nghe nói mời được hữu tội tăng* ở Bạch Cốt Đường, đạo hạnh cao thâm, ngàn lượng bạc đã được đem phát chẩn cả.”
*Tăng sư có tội
“Chuyện lúc nào thế? Kể ta nghe nào.” Lão Hà đang hồi rỗi rãi, thích nhất là đưa chuyện với người qua đường.
“Mới mấy hôm trước, ta vào thành một chuyến, vừa lúc gặp hữu tội tăng đang phát chẩn, ta cũng lãnh được ít tiền.” Người nọ cười hì hì, “Nhưng vị hữu tội tăng Bạch Cốt Đường này cũng thật là quái dị, không xuống tóc, giữa hai đầu mày có đốm đỏ, nom hệt như nữ nhân.”
Lục Cô Quang quay phắt lại, Lão Hà chỉ thấy trước mắt nháng lên một cái bóng, chớp mắt nàng đã thộp cổ người qua đường nọ, lạnh lùng hỏi, “Tên ‘hữu tội tăng’ ấy ở đâu?”
“Hả?” Người nọ sợ đến hồn phi phách tán, ho sặc sụa, “Khục…khục…khục…Cái gì cơ…Cô là ai?”
“Tên hòa thượng bắt quỷ ấy, tên hòa thượng giữa hai đầu có đốm đỏ, đang ở đâu?” Nàng gằn từng chữ một.
“Bạch…Bạch Cốt Đường...”
“Bạch Cốt Đường ở đâu?”
Người nọ nhìn nàng quái dị, “Bạch Cốt Đường là Bạch Cốt Đường… Là nơi giam cầm sư sãi tăng ni nhà Phật phạm giới, cao tăng có đạo hạnh phạm giới, sẽ bị nhốt vào Bạch Cốt Đường tư quá và khổ hạnh, còn đi hàng yêu trừ ma làm từ thiện.”
“Ở đâu?” Mắt nàng long lanh sáng, chừng như vừa chớp mắt từ một người tuyết lạnh giá biến thành người sống.
“Ở Giới sơn, ở Giới sơn…” Người nọ bị năm ngón tay nàng bóp cổ tái dại cả da mặt, cuống quýt nói, “Giới sơn, Bạch Cốt Đường.”
Lục Cô Quang buông tay, Lão Hà và người qua đường nọ đồng thời chứng kiến sau lưng nữ tử áo đen mở tung một đôi cánh chim, hai cánh giang rộng, nàng bay thẳng lên không, hướng về phía đông.
“Tiên… tiên… tiên tiên cô…” Lão Hà trợn mắt líu lưỡi, “Hóa ra là điểu tinh!”
Lục Cô Quang bất chấp để lộ đôi cánh trước mặt người lạ, nàng chỉ muốn đến ngó qua tên hòa thượng giữa hai đầu mày có đốm đỏ ấy, xem gã hữu tội tăng ấy rốt cuộc trông thế nào?
Thẩm Chiên Đàn không về, nàng canh giữ gian nhà trống ấy hai mươi năm, cuối cùng châm một mồi lửa đốt thành tro, nàng rốt cuộc hiểu y đã chết, nhưng trong vô thức vẫn đợi chờ, vì không biết phải làm gì. Với cõi trần này, nàng gần như thế lại xa đến vậy, nàng chẳng biết khóc cười cùng ai, đành không ngừng nghiền ngẫm về… nỗi hận trong quá khứ… từng có người thương mến nàng trong quá khứ… có người nàng từng thành thân, từng thề nguyền, cũng từng hận thù trong quá khứ.
Nàng không đợi được Thẩm Chiên Đàn sống lại, y nói sẽ đợi nàng dưới cửu tuyền, cho nên mới không chịu tái sinh? Chính tay nàng giết y, y đã hỏi nàng có từng yêu y… dù chỉ là đôi chút? Nàng liền chính tay giết y, nên y đau lòng, không muốn sống dậy nữa? Thảng hoặc nàng nghĩ thế, thảng hoặc nàng rất hoang mang… Vì sao nàng luôn cho rằng Thẩm Chiên Đàn rồi sẽ sống lại? Rõ ràng… y đã bị giết, nàng giết nhiều người như thế, chưa từng có ai chết đi sống lại.
Nhưng nàng luôn nghĩ rằng y không chịu… Là do y không chịu.
Liệu y có luôn mong rằng nàng chết đi, trong suốt trăm năm này hay không?
Y đợi nàng dưới cửu tuyền, trong địa ngục, y cười nhạo nàng… đợi nàng thừa nhận rằng thực ra nàng… cũng yêu y, đôi chút…Đợi nàng thừa nhận y và “y” là một người, “y” không tốt đến thế, “y” thoạt trông tốt đến thế chẳng qua vì mọi thiếu sót đều trót ở chỗ y mà thôi.
Nàng không muốn thừa nhận.
Không muốn thừa nhận rằng nhiều năm sau giết y, nàng đã yêu phải kẻ cô đơn thành cuồng dại đó.
Giới sơn.
Trên Giới sơn, chỉ thấy cát vàng mênh mông, trăm năm trước chốn này là hoang nguyên hình thành sau khi núi Mân sụp đổ, về sau có yêu tháp mọc lên, tám mươi hai năm trước có cao nhân tìm đến đây thi triển dị thuật, dời một ngọn núi đến trấn bên trên yêu tháp, ngọn núi nọ cao mấy chục trượng, từ trên xuống dưới chỉ tuyền đất cát, trụi lủi không một cành cây ngọn cỏ. Lại qua ba mươi năm, có cao tăng dựng Bạch Cốt Đường, giam nhốt tất thảy các tội tăng, đến nay đã được mấy chục năm.
Bạch Cốt Đường hiện có một trăm sáu mươi tám vị tội tăng, tất thảy đều là cao tăng tu vi cao thâm lầm đường lạc lối có lòng hối cải, đa số đều đã lớn tuổi.
Giới sơn vô cùng cằn cỗi, không thể trồng trọt rau quả, cuộc sống trong Bạch Cốt Đường thanh khổ mười phần, tăng sư mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng thời gian ngồi thiền tu hành lại gấp ba tự viện bình thường. Bạch Cốt Đường không có khóa, tăng sư không muốn tuân theo giới luật có thể hoàn tục rời đi, nhưng kể từ ngày xây dựng đến nay, tội tăng hoàn tục bỏ chùa rời đi không quá ba người.
Đây là thánh địa Phật tông, dù có tội, nhưng cũng là chốn trang nghiêm nhất.
Một chấm đen từ phía xa nhẹ nhàng lướt tới, đáp xuống dưới chân Giới sơn, Lục Cô Quang thu cánh, chậm rãi men theo những bậc thang bằng đá lần lên núi.
Hòa thượng có đốm đỏ giữa hai đầu mày… Nàng thoáng thấy hoảng mê, trên đời người có chu sa chí nhiều vô số, rốt cuộc nàng đến đây… để làm gì?
Thẩm Chiên Đàn… không thể chết đi sống lại.
Liệu y có chuyển thế không?
Có hay không?
Nàng chưa từng nghĩ đến việc y sẽ chuyển thế, hồn chết bình thường… hồn chết không thành yêu ma, không ôm chấp niệm sâu sắc sẽ chuyển thế, nhưng hồn Thẩm Chiên Đàn… sao có thể không thành yêu ma?
Sao y có thể luân lạc thành một hồn chết tầm thường, rồi chuyển thế đầu thai, chùi sạch sành sanh quá khứ, bắt đầu một kiếp sống mới?
Nếu có cơ hội, y nhất định sẽ đòi xưng tôn xưng bá…
Sao y có thể cam lòng chuyển thế?
Y nói sẽ đợi nàng dưới cửu tuyền, y đau đáu cầu xin ai đó hãy thương mến y dù đôi chút, sao y lại chẳng đợi chờ?
Nàng không biết mình đến đây để tìm kiếm điều gì, nhảy lên cửa chùa, xông vào Phật đường, nàng trông thấy có người tĩnh tọa trước mặt Phật, ba ngàn sợi tóc xanh xuôi đổ, giữa đầu mày chu sa tựa như máu, y ngước mặt nhìn, nàng tưởng trăm năm vừa vút qua trong chớp mắt.
Thẩm Chiên Đàn!
Người tĩnh tọa trước mặt Phật giống Thẩm Chiên Đàn như khuôn đúc, chỉ thần sắc là tột cùng đoan chính, thấy nàng đột ngột xông vào cũng không giật mình không tức giận, bình tĩnh vô cùng.
Trong sân có sãi quét chùa, ngoài vườn có sư tập võ, thấy nàng xông vào, mà ai nấy đều như không trông thấy, thái độ phẳng lặng, ung dung như thường.
Sống trong cảnh mõ chiều chuông sớm, tăng sư tại Bạch Cốt Đường đã đạt đến cảnh giới không minh, lòng như nước lặng.
“Ngươi… ngươi…” Nàng đưa tay ra, run rẩy chạm vào khuôn mặt trước mắt, “Thẩm Chiên Đàn?”
Người nọ thần sắc tĩnh lặng, đáy mắt lại ôn hòa, không mảy may có vẻ yêu dị thiện biến như Thẩm Chiên Đàn, “Bần tăng Khổ Độ.”
Ngón tay nàng chạm vào mặt y, làn da ấm áp, người nọ không phải yêu ma quỷ quái, không có yêu khí, chỉ là một con người, nàng nhìn y đăm đăm, muốn tìm kiếm chút gì đó dấu vết của Thẩm Chiên Đàn vương sót, nhưng tuyệt không.
Nàng chưa từng ngắm kỹ Thẩm Chiên Đàn, nên không thể nhận rõ liệu người này có phải Thẩm Chiên Đàn đóng giả hay không, nàng đã lãng quên nhiều chi tiết, chỉ nhớ mang máng một điểm chu sa đỏ thắm giữa hai đầu mày.
“Thí chủ, bản đường tổng cộng một trăm sáu mươi tám tăng sư, nếu thí chủ muốn tìm người, chỗ bần tăng có danh sách cho thí chủ xem.” Vị hòa thượng giống hệt Thẩm Chiên Đàn tên Khổ Độ nọ ngữ điệu ôn hòa, im lìm như nước lặng. “Thí chủ có muốn xem không?”
Nàng giật nảy mình, “Không, không cần.” Trấn định lại, nàng dịu giọng, “Tự tiện xông vào Bạch Cốt Đường là do ta đường đột. Khổ Độ… Khổ Độ đại sư, liệu có thể hỏi tính danh tục gia của ngài không?”
Khổ Độ bình thản, không mảy may kinh ngạc hay khó chịu, ôn tồn đáp lại, “Bần tăng xuất gia từ nhỏ, từ lâu đã quên tính danh tục gia.”
“Đại sư nhốt mình trong Bạch Cốt Đường, không biết đã mắc tội gì?” Nàng lại hỏi, “Trước khi phạm giới, ngài ở chùa nào?”
“Sát giới.” Khổ Độ bình thản đáp, A di đà Phật, bần tăng đến từ chùa Phùng Mai cách đây một ngàn một trăm tám mươi dặm.”
Nàng nhìn người nọ ngây người, y giống hệt Thẩm Chiên Đàn, xương gáy đều đặn, gương mặt trái xoan tú lệ tựa Quan Ân, nốt chu sa đỏ thắm, nhưng y thản nhiên đoan chính, mang một vẻ thánh khiết vô cùng quen thuộc.
Nàng thình lình đưa tay xé toạt tấm áo tăng trên người Khổ Độ, y chừng như giật mình đưa tay ngăn lại, nhưng sao ngăn nổi tốc độ của một hoạt thi đã có trăm năm khổ luyện như Lục Cô Quang, áo tăng rách toạt trước ngực, y cũng không giận dữ, chỉ buông tay xuống.
Lục Cô Quang nhìn trân trân lồng ngực y, nơi đó có một vết bớt đỏ thắm nom như vết kiếm.
Người nọ… thực sự là kiếp sau của Thẩm Chiên Đàn.
Y chuyển thế làm sư.
Y mỏi mòn giữ mình trước cửa Phật.
Y đã gột rửa sạch sành sanh kiếp trước, người trước mặt nàng đây, là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
“Ta đợi cô dưới cửu tuyền…”
Nước mắt nàng trào ra không cầm giữ nổi, thảy đều là dối trá! Thảy đều dối trá! Đến chết y vẫn dối gạt nàng! Dối gạt để nàng chết theo y!
Y vốn không hề đợi nàng dưới cửu tuyền.
y tự ý vứt bỏ tất thảy, rửa sạch tất thảy, chuyển thế đầu thai, trở lại làm người!
Y vốn không hề đợi nàng, không mảy may!
Uổng công nàng… uổng công nàng ghi nhớ lâu như vậy… lâu như vậy…
Nước mắt nàng chảy xuống hai bên má, rớt trên lớp vải áo tăng của nhà sư Khổ Độ, chỉ nghe y ôn hòa, “A di đà Phật… Chữ Si, cũng là đại độc. Thí chú, nếu linh đài sáng rõ, nhãn giới ắt rộng mở, mới biết là khổ hay không khổ, chẳng qua chỉ là vọng niệm mà thôi.”
Tầm mắt nàng mờ nhòa, nàng nghĩ Thẩm Chiên Đàn thật tuyệt tình… Y lại dối gạt nàng… Y lại gột sạch chính mình… Y không hề yêu nàng, không hề cùng nàng muốn đồng bôi cộng ẩm, không hề muốn cùng nàng trải qua những tháng năm đằng đẵng, chưa hề khao khát tình yêu từ nàng… Y ghét nàng, cho nên mới lừa lọc để nàng nghĩ rằng mình yêu y, rồi lập tức trở mặt biến thành một gã hòa thượng chế nhạo nàng… Nói đấy đều là vọng niệm, là do tự nàng muốn tin… nàng ngốc dại… linh đài không sáng tỏ, nhãn giới không rộng mở… nàng đầu độc chính mình.
Y vẫn luôn là một tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi, nàng đã chém y một nhát, khiến y khổ sở đến thế, còn giết y… Y… y làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Y nhất định phải báo thù, dù có chết cũng phải báo thù…
Lục Cô Quang sao lại không hiểu điều đó?
Nàng lùi lại hai bước, nhìn Khổ Độ bằng cái nhìn dành cho hồng thủy mãnh thú, nước mắt vẫn luôn không cầm nổi, ngoảnh mặt bỏ đi.
Khổ Độ ngồi im lìm trên đệm cói, ôn hòa nhìn theo bóng lưng Lục Cô Quang, trong cái nhìn ôn hòa ấy, không chỉ có Lục Cô Quang, còn bao hàm cả từng cành cây ngọn cỏ, từng hạt cát hòn cuội trong tự viện, như thể đối với y mà nói, Lục Cô Quang cũng hệt như cát bụi hay cây cỏ ấy, đều chỉ là một trong chúng sinh vạn vật mà thôi.
Nhìn mãi nhìn mãi… rất lâu sau, khi sãi quét sân ngang qua, khi sư tập võ thu thế, khi từng người một rời khỏi khoảnh sân, ánh mắt y mới thoáng có biến hóa.
Chỉ một vết hằn gợn… rồi thôi.
“Ngưng!” Sau lưng chợt có người quát to, “Khổ Độ, thế nào là đại thừa?”
Khổ Độ không mảy may nhúc nhích, lập tức trả lời, “Đại thừa như cam lộ.”
Một nhà sư già vận áo xám chống gậy chậm rãi bước ra từ sau pho tượng Phật, tay phải cầm roi, đến trước mặt Khổ Độ vung tay vụt xuống, Khổ Độ trân người chịu đánh, chỉ nghe vị sư già kia hỏi bằng giọng bình lặng, “Thế nào là niết bàn?”
Khổ Độ thoáng sững người, hồi lâu sau mới đáp, “Tựa như đèn tắt.”
Vị sư già thoáng biến sắc mặt, gằn giọng quát, “Hồ đồ! Ngươi tu hành nhiều năm, ngộ tính không tiến bộ mà còn thụt lùi ư?”
Khổ Độ cụp mắt, không thể đáp lời.
“Nhịn đói ba ngày, không được ra khỏi Phật đường nửa bước, ngồi thiền ngay tại đây, cho đến khi lĩnh ngộ mới thôi.”
Vị sư già chống gậy chầm chậm ra khỏi Phật đường,bấy giờ là giữa trưa, Bạch Cốt Đường mỗi ngày dùng một bữa cơm, chuông báo đã vang, những tội tăng đều đi đến Quả đường, ông cũng không ngoại lệ.
Khói nhang vương vất, bảo tướng trang nghiêm, Khổ Độ tĩnh tọa trước mặt Phật, mắt buông mày cụp.
Y vào Bạch Cốt Đường ba năm, bái Thiên Sát thiền sư làm sư phụ, ngày mới tới Thiên Sát thiền sư nói y chẳng qua hình hài như nước lặng, mà lòng chẳng như nước lặng, thấm đẫm sát khí, không phải người trong cửa Phật, nên không cho xuống tóc. Khổ Độ quỳ lì trước cửa, quỳ suốt hai tháng trời, cuối cùng Thiên Sát nhận y làm đồ đệ, nhưng có thể khảo nghiệm tu vi ngộ tính của vị cao đồ này bất cứ lúc nào, thường xuyên hạ đòn roi gậy gộc, những câu trả lời của Khổ Độ chưa bao giờ làm ông thỏa mãn. Ba năm khổ hạnh, trong lòng Thiên Sát, gã đồ đệ này không chút tiến bộ, chỉ có mỗi nghị lực vô biên, thủy chung không thể nhập môn, khiến ông vô cùng thất vọng.
Tượng Phật an tường tĩnh lặng, đèn soi nến tỏ êm đềm, án gỗ sơn son quạnh quẽ.
Khổ Độ ngồi đó, im lìm như một pho tượng.
Y nghĩ y đã đợi dưới cửu tuyền gần trăm năm, nhưng không hề đạt được hồi báo, về sau cũng sẽ không… Rồi một ngày y hiểu ra… sẽ không có kỳ tích nào xuất hiện, cả cuộc đời y đều như thế, nắm trong tay vô vàn khả năng, có bản lĩnh thông thiên triệt địa, đến sau rốt lại chẳng hề xuất hiện kỳ tích.
Y chẳng đạt được thứ gì, dù đã tận lực.
Đấy gọi là nghiệp báo.
Vọng ngữ có nghiệp báo, gọi là bất đắc tín.
Sát nghiệp có nghiệp báo, gọi là bất khả thân*.
*Bất đắc tín là không được tin tưởng, bất khả thân là không được gần gũi.
Y đã gây nên nhiều tội nghiệt, giết nhiều người, hại nhiều người, gạt gẫm nhiều người, mỗi một điều… đều sẽ có báo ứng.
Thần Phật không thể cho phép, không thể để y sau khi đã phạm tội ác tày trời còn được yêu thương, rốt cuộc y đã thức tỉnh, đã tuyệt vọng, đã từ bỏ, nên y lựa chọn chuyển thế.
Nhưng Thần Phật thực sự không cho phép y thức tỉnh một cách dễ dàng như vậy… Y đầu thai rồi mà vẫn nhớ rõ kiếp trước, mồn một, đến từng vạt áo từng sợi tóc, mỗi một đốm máu tươi.
Y biết rằng kiếp này của y, hoặc cả kiếp sau và sau nữa, y đều sinh ra để chuộc tội, tội nghiệt không chuộc, thảy đều là cầu bất đắc, cho nên y một lòng hướng Phật, tĩnh tâm hành thiện, không tự tư không vọng tưởng, không nảy sinh một ý nghĩ nào thiên lệch.
Thẩm Chiên Đàn đã chết, y mắc phải sai lầm tày trời, y vọng tâm loạn tưởng, làm điều ngang trái, chết trăm lần không đền hết tội.
Một cơn run rẩy lan tỏa khắp toàn thân Khổ Độ, kiến cỏ hèn mọn nên an phận sống trong hang ổ do người ta tạo dựng, không biết mang ơn, lại mơ tưởng hão huyền muốn được người ta yêu mến, được người ta ghi nhớ, nhưng lại bất tài vô tướng, chỉ có thể lừa bợm dối gạt, tác ác đa đoan, giết người phóng hóa, hại người vô số… Thật nực cười và đáng thương đến mức nào!
Nhưng nực cười hơn nữa là… Những ác nghiệp, những lỗi lầm y mắc phải, bắt đầu từ kiếp này, lại do ta chuộc. Phật tổ của ta… ta hạ mình chuộc tội… Ta cung kính tu hành… thành tâm hối lỗi, Phật lại để nàng xuất hiện trước mặt ta, để nàng nhìn ta gọi “Thẩm Chiên Đàn”… Dám hỏi Ngã Phật, kiếp này đệ tử lại phạm phải tội mới nào, Ngã Phật mới sai khiến tâm ma ấy đến cám dỗ ta?
Đệ tư ti tiện, minh ngoan bất linh, tâm thần chấn động, cầu Ngã Phật độ hóa.
Khổ Độ chậm rãi khấu đầu trước tượng Phật.
Nhưng thế nào là Ngã Phật, thế nào là độ hóa?
Thiên Sát hỏi: Thế nào là đại thừa?
Khổ Độ đáp: Tựa như cam lộ.
Phật tâm như cam lộ. Hoặc có người uống cam lộ, hại thân mạng mà chết sớm, hoặc có người uống cam lộ, thêm tuổi thọ sống được lâu. Hoặc uống thuốc độc được sống, có người uống độc mà chết. Trí vô ngại như cam lộ, đó chính là kinh Đại thừa. Kinh điển Đại thừa như vậy, cũng gọi là chất thuốc độc. Như bơ như đề hồ, và các thứ đường phèn. Uống vào tiêu hóa là thuốc, chẳng tiêu hóa thời thành độc. Kinh Đại thừa cũng như vậy, nơi người trí là cam lộ, kẻ ngu cũng biết Phật tánh, nghe Đại thừa thành thuốc độc.
*Kinh Đại Bát Niết Bàn, hòa thượng Thích Trí Tịnh dịch, Nxb Tôn giáo, H., 2009
Phật tâm là thế, độ hóa cũng là thế. trên đời luôn có những kẻ ngu dại điên cuồng không thể thành Phật, như Thẩm Chiên Đàn năm xưa, đã khăng khăng biến cam lộ thành thuốc độc chết người.
Khổ Độ mọp người sát đất hồi lâu mới từ từ ngồi thẳng lại, mắt rũ mi buông, lầm rầm niệm tụng kinh văn, linh đài dần sáng tỏ, giọt nước mắt không cầm nổi của Lục Cô Quang từ từ mờ nhòa trong ký ức, y xoay lưng về phía sân chùa, cuối cùng bôi xóa sạch những tạp niệm rối ren, thế gian vạn vật trong mắt y, lại trở thành chằn chặn như nhau, không hề khác biệt.
Lục Cô Quang xuống khỏi Giới sơn, giang rộng đôi cánh, bay thẳng về phía Đông.
Nàng không biết mình phải đi đâu, nàng đã tìm được Thẩm Chiên Đàn, nhưng mọi việc khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng, đó chỉ là một con người xa lạ, một hòa thượng ăn chay niệm Phật. Hòa thượng có cuộc đời của hòa thượng, không liên can gì tới Thẩm Chiên Đàn, quá vãng nàng ghi tâm khắc cốt, yêu hận rối rắm khó phân, trong lúc nàng không hề hay biết, sớm đã tiêu tan không để lại dấu vết.
Bất tri bất giác nàng đã lên rất cao, không biết bay về đâu, bầu không tạnh ngắt, không có gì ngăn trở lối nàng đi, cũng chẳng nhìn thấy đích đến.
Cứ bay thẳng như thế rất lâu, đến khi nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ở phía xa chợt xuất hiện một bóng đen, bốn phía tỏa ra quỷ khí mãnh liệt.
Đấy là thứ gì?
Đã rất lâu nàng chưa từng bắt gặp quỷ khí nào đậm đặc như thế, đậm đặc đến mức ngưng tụ thành hình hài, từng sợi khói đen đan cài vào nhau, bện thành một cái kén đen tuyền giữa không trung.
Đấy là vật gì? Nàng bay lại lượn xung quanh vật thể nọ một vòng, cái kén to bằng kích cỡ một cái nhà, quỷ khí tầng tầng lớp lớp, yêu lực tràn đầy, không nhìn rõ được bao bọc bên trong là vật gì, nơi này cách mặt đất ít ra phải mấy ngàn trượng, rốt cuộc là loài gì mà phải kéo kén ở đây?
Lục Cô Quang ngẫm ngợi hồi lâu, rồi thử khởi động sức mạnh Huyết Lưu Hà hấp thu quỷ khí bao quanh kén. Nàng muốn rút bớt quỷ khí đậm đặc bên ngoài để xem bên trong là thứ gì.
Quỷ khí phiêu đãng, thực sự có một phần bị Huyết Lưu Hà hấp thụ, không ngừng ngấm vào cơ thể nào, nhưng cái kén quá đồ sộ, phần quỷ khí bị rút đi không thay đổi được điều gì. Đang cảm thấy nản lòng, bỗng nàng chợt giật mình, thứ quỷ khí được hút vào người này khác với quỷ khí bình thường, bên trong có lẫn long khí, hơn nữa quỷ khí này có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhậm Hoài Tô!
Nàng chấn động, thứ bao bọc bên ngoài cái kén đồ sộ này là sức mạnh của thi mị, bên trong lẽ nào là Nhậm Hoài Tô?
Nhưng Nhậm Hoài Tô làm sao có kích cỡ khổng lồ như thế được?
Bên trong cái kén rốt cuộc là gì?
Nàng không dung nảy sinh dự cảm chẳng lành, Nhậm Hoài Tô mất tích đã trăm năm, nhưng làm thế nào cũng không thể cảm ứng được khí tức của loài vua quỷ, không tìm thấy tung tích y… lẽ nào suốt trăm năm qua, Nhậm Hoài Tô vẫn lơ lửng giữa bầu không nơi đây… kéo kén?
Chưa từng nghe nói thi mị còn có bước biến hóa này, cái kén khổng lồ sở hữu một sức mạnh vĩ đại, cực kỳ nguy hiểm.
Thình lình, cái kén nhúc nhích, sự biến hóa rõ rệt hiển hiện trên bề mặt kén, nàng nhận rõ mồn một thứ hiện đang được bao bọc bên trong, không phải người, mà là một cơ thể thân rắn với kích cỡ cực lớn, nhưng lại có sừng.
Đấy là thứ gì? Lục Cô Quang hoảng hốt biến sắc, lẽ nào, là thân rồng ư?
Sao có thể? Sức mạnh của Nhậm Hoài Tô… thân rồng kéo kén… Lẽ nào suốt trăm năm qua, Nhậm Hoài Tô đều ở nơi đây kéo kén hóa rồng? Con rồng này, rốt cuộc là giống rồng nào?
Một giống rồng sung mãn quỷ khí tà lực liệu có thể nào là thiện vật? Rồng ở trong kén, còn Nhậm Hoài Tô ở đâu?
Nàng khép cánh thả mình rơi tự do xuống dưới, rồi ngay lúc sắp chạm đất thình lình tung cánh, đáp xuống an toàn. Về chuyện quái gở này, nàng cần phải tìm một người, hoặc một số người để thương lượng xem phải xử lý thế nào.
Sau trăm năm, trong lầu Triều Châu ai đang tọa trấn?
Có lẽ Cơ Nhị đã không còn sống trên đời, vị đạo trưởng áo tím bên cạnh y không biết liệu có đắc đạo hay chưa? Nàng thoáng hoang mang, ngước lên, hàng yêu trừ ma, lẽ nào… chỉ có thể đến Bạch Cốt Đường?
“A di đà Phật”. Phía sau bỗng vọng tới Phật hiệu, một giọng nói già nua lên tiếng, “Thí chủ tu hành hữu phương, vừa rồi lão nạp không hề phát hiện thí chú không phải xác người, mà là hoạt thi.”
Lục Cô Quang ngoảnh lại, sau lưng nàng thần không biết quỷ không hay một lão hòa thượng già áo xám đang đứng, nàng thoáng nhướng mày, “Lão hòa thượng, ngươi theo dõi ta?”
Vị sư già áo xám này chính là Thiên Sát, sau cuộc đối thoại với Khổ Độ trong Phật đường, ông cảm ứng được quỷ khí tàn dư ở đó, theo dấu quỷ khí lần tới, vừa đúng lúc Lục Cô Quang đáp xuống.
“Thí chủ hiểu lầm, lão nạp chỉ muốn xác nhận lai lịch thí chủ, chỉ cần thí chủ không làm việc hại người, Bạch Cốt Đường đương nhiên không quản nổi.” Giọng Thiên Sát nghe ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, chẳng ngờ giống hoạt thi này còn giữ được tâm trí, thường thì hoạt thi là dùng người sống để luyện thành, chỉ nghe lời người thi pháp, vô tri vô cảm, chính là lợi khí giết người, chưa thấy hoạt thi nào vẫn giữ được tâm trí.
“Nếu đã không quản nổi, sao ngươi còn chưa đi?” Lục Cô Quang lạnh lùng nhìn hòa thượng già, trong lòng vô cớ nảy sinh một loại sát khí vô hình, vô cùng chán ghét.
“Lão nạp còn một lời muốn nói.” Thiên Sát điềm nhiên cất lời, “Thí chủ và Khổ Độ có cựu duyên, nhưng đã vào cửa Phật, thì không còn can hệ gì với tục thế. Khổ Độ bẩm sinh có bệnh lạ, nếu thí chủ muốn tốt cho y, tốt nhất sau này đừng gặp lại y nữa.
Lục Cô Quang nhíu mày, “Bệnh lạ? Bệnh lạ gì cơ?” Lẽ nào lại mang huyết mạch của phệ yêu giả, có thể thôn tính yêu khí, luyện thành thứ mạch máu có thể đâm chồi nảy hoa nọ?
Thiên Sát lại đáp, “Khổ Độ bẩm sinh tâm mạch khiếm khuyết, lưng có cánh lạ, cánh ấy chém rồi một năm sau sẽ mọc lại, hết năm này qua năm khác, năm nào cũng như thế. Y tâm mạch khiếm khuyết, mỗi năm đều chém cánh, vốn đã hung hiểm dị thường, thí chủ khiến tâm trí y rối loạn, gây trở ngại tu hành, há chẳng phải là hại tính mạng y?”
Lục Cô Quang nhìn Thiên Sát đầy khiếp hãi, lời vị hòa thượng già nàng chỉ nghe vào một nửa, “Lưng có cánh lạ? Mỗi năm… chém cánh?”
Thiên Sát gật đầu, “Tâm ma Khổ Độ rất nặng, thí chủ vẫn đừng nên trở ngại y tu hành là hơn.”
Nhưng Lục Cô Quang chẳng nghe thấy lời nào của Thiên Sát nữa, chỉ lặp đi lặp lại, “Mỗi năm đều chém cánh… Cánh… Cánh của y là do ngươi chém?”
Thiên Sát chắp tay, “A di đà Phật, là do Khổ Độ tự chém.”
Nàng ngây ngây nhìn vị sư già, “Y… tự chém?”
Thiên Sát gật đầu, “Lão nạp đã cạn lời.”
“Chờ chút!”, Lục Cô Quang quát gọi, “Lão hòa thượng, nể tình ngươi tâm địa không xấu, ta đem ngươi đi xem một vật.” Nàng mặc kệ Thiên Sát nghe có hiểu gì hay không, chộp ngay lấy vai vị sư già, bay thẳng lên không, hướng về phía cái kén.
Thiên Sát giật mình, nhưng vẫn tỉnh bơ không biến sắc, chẳng lâu sau cả hai đã lơ lửng giữa lưng chừng trời, Thiên Sát trông thấy cái kén khổng lồ bao bọc trong quỷ khí, sắc mặc đại biến.
“Lão hòa thượng, đấy là thứ gì?” Lục Cô Quang đập cánh, quỷ khí còn mãnh liệt hơn vừa rồi, chừng như thứ bên trong sắp phá kén ra ngoài, “Là một con rồng ư?”
Thiên Sát trầm giọng đáp, “Đó là giống loài chỉ xuất hiện khi thương khung dị biến, rồng thôn tính quá nhiều yêu vật, long khí bị tà khí xâm thực, hóa thành vực.”
“Vực?” Lục Cô Quang ngạc nhiên, “Vực chẳng qua là một loài hại người sống dưới nước…”
“Vực, là khí quỷ vậy, thường chỉ có thể trú trong sâu bọ chốn đầm nước để hại người, nhưng con rồng này đã nuốt quá nhiều quỷ khí yêu vật, đã mất thần trí, hiện tại đã là một con vực khổng lồ, thân rồng sớm đã trở thành vật chứa đựng quỷ khí, một khi vực thức giấc, ắt sẽ sinh linh đồ thán!” Trên trán Thiên Sát đã có mồ hôi đổ thành giọt, “Đây là loài yêu vật chưa từng xuất hiện.”
Con rồng này thôn tính quá nhiều quỷ khí? Lục Cô Quang suy nghĩ chớp nhoáng, lẽ nào, lẽ nào năm xưa Nhậm Hoài Tô dẫn rồng đi, kết cục phía sau quỷ môn không phải là Nhậm Hoài Tô thu nạp kim long chi khí, mà là con rồng ấy đã thôn tính mọi quỷ khí phía sau quỷ môn? Nhưng cũng không có khả năng, sau đó Nhậm Hoài Tô xuất hiện mấy lần, mang đi tử hồn của Như bà bà, gặp nàng vài lần, cuối cùng giết Thẩm Chiên Đàn tại đàn Vấn Thiên, không mảy may nhìn ra có gì khác thường…
Hay là… Con rồng nọ thôn tính Nhậm Hoài Tô, nhưng lại để Nhậm Hoài Tô nắm giữ xác rồng, sau đó cưỡng chế hóa thành hình người? Nhưng nếu như vậy, phải giải thích về con vực khổng lồ này như thế nào?
Nhậm Hoài Tô ở đâu?
Kẻ kiên trì diệt trì tất thảy sừng sững không ngã, kẻ nếm trải mọi đau thương mất mát vẫn giữ được thần trí, nếu y từng khống chế con rồng, thì làm sao có thể để nó biến thành thế này cho được?
“Con.. vực này… Bạch Cốt Đường có thể trừ được không?” Nàng cau mày, không muốn kể nhiều về Nhậm Hoài Tô, chỉ trỏ cái kén khổng lồ mà nói, năm xưa Đan Hà dùng một lá bùa đốt cháy tháp Trường Sinh, nàng bản năng nghĩ vị sư già này cũng có thể.
Thiên Sát chắp tay, “A di đà Phật, nếu tìm được thánh vật trừ tà, bóp chết thứ yêu vật này trước khi nó tỉnh giấc, có lẽ sẽ trừ được.”
“Thánh vật trừ tà?” Nàng lại cau mày, “Giao cho Bạch Cốt Đường các ngươi đấy.” Nàng đột nhiên thu cánh, Thiên Sát cùng nàng rơi tự do xuống dưới từ nửa chừng trời, sợ đến toát mồ hôi hột.
“Thí chủ…” Sau khi Thiên Sát chạm đất, ngước lên nhìn, chỉ thấy vị “thí chủ” vừa rồi còn mang ông đi xem quái vật đã mất tăm mất tích, sau khi bàn giao rõ ràng con quái vật khổng lồ, nàng ta liền thực sự chuồn đi.
Trong Bạch Cốt Đường.
Khổ Độ vẫn tĩnh tọa trước mặt Phật, lòng phẳng lặng như tờ, tưởng như vô tư vô dục, nếu có thể cứ thế ngồi trước mặt Phật suốt ngàn năm, thì hết thảy những bi hoan hỉ lạc, tật hận khổ thống hồ như chưa từng tồn tại.
“Này!” Phật đường an tĩnh bỗng quét qua một luồng gió, có người xông vào, dùng giọng nói quen thuộc ấy hỏi y lạnh lùng, “Sau lưng ngươi thực sự mọc cánh lạ? Cho ta xem.”
Khổ Độ dường như hơi kinh ngạc, lại thấy Lục Cô Quang trở về, bước vào Phật đường, đưa tay xé toạc lớp áo tăng phía sau để xem dấu vết kỳ dị trên lưng y.
Lục Cô Quang ra tay chớp nhoáng, áo tăng bị xé rách để lộ một vết thương dữ tợn, chồng chất trên chỗ xương bả vai, xương bả vai… lẽ nào là nơi mọc cánh?
Nàng nhìn Khổ Độ vẻ cổ quái, tấm áo tăng của y bị nàng xé rách mấy chỗ, đã xộc xệch không ra hình dạng, y đành đứng lên, “A di đà Phật, thí chủ tùy tiện, bần tăng…”
“Có đau không?” Nàng hỏi.
Khổ Độ thoáng sững sờ, chốc lát sau, y lắc đầu.
Nàng lạnh lùng nhìn y, nhìn rất lâu, Khổ Độ im như pho tượng.
“Cánh của ngươi bao giờ lại mọc?” Ánh nhìn của nàng dời dần ra phía sau, một ý nghĩ nãy lên trong đầu, khiến nàng cảm thấy thích thú.
“Tháng tám hàng năm.” Khổ Độ trả lời.
Nàng nghiêng đầu, “Sau này mỗi tháng tám hằng năm, đôi cánh lạ của ngươi sẽ do ta chém.”
Đôi mắt Khổ Độ bình thản, “Cũng được.”
Nàng lại đâm ra ngạc nhiên, “Cũng được? Ngươi không hỏi ta vì sao muốn chém cánh của ngươi? Dựa vào đâu đòi chém cánh của ngươi?”
Khổ Độ khép hờ mắt, “A di đà Phật.”
Y không đáp? Lục Cô Quang nổi cơn thịnh nộ, chộp về phía ngực y, nhưng lần này Khổ Độ lách người né tránh, nhảy ra rất xa, lại chắp tay ôn tồn, “A di đà Phật, lưng mọc cánh lạ, ắt phải chém đi, là ai chém đâu có gì khác nhau?”
Lục Cô Quang càng giận dữ y lạnh lùng, “Trên đời chỉ mình ta mới có đủ tư cách chém cánh nhà ngươi, ngươi nghe cho rõ, đôi cánh này là của ta, nếu ngươi để ai chạm vào nó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Bao gồm chính bản thân ngươi! Tháng tám mỗi năm, ta nhất định sẽ chính tay chém cánh nhà ngươi!”
“Tùy ý thí chủ.” Giọng Khổ Độ phẳng lặng, Lục Cô Quang chợt nhớ ra khi y còn là “Nhậm Hoài Tô”, chốc chốc lại “Cô nương nói có lý”, khi ấy, ánh mắt y dịu dàng, cử chỉ ân cần, kỳ thực trong lòng hắn cũng thờ ơ như kẻ đứng trước mặt nàng đây? Một cơn oán hận dâng lên đầu tim, nàng tính toán phải hành hạ y như nào để giải hận, dù y không phải Thẩm Chiên Đàn, nhưng nom đáng ghét đáng hận hệt như nhau, Thẩm Chiên Đàn lừa gạt nàng hơn một trăm năm, nào có chuyện, nào có chuyện đầu thai là xong việc?
Đã hạ quyết tâm, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Chiên Đàn chẳng khác nào nhìn kẻ chết thay, rồi ngó quanh quất như đang tìm kiếm gì đó trong gian Phật đường.
Khổ Độ bị ánh mắt nàng làm cho hơi rung mình, y… kiếp trước tay trắng, dù có dốc cạn sức mình chiến đấu, đến khi chết đi… vẫn hoàn trắng tay, y đã ngộ, đã buông bỏ, kiếp này một lòng chuộc tội, càng không có gì vướng bận, một thân một mình, bên ngoài không sở hữu điều gì, trong lòng cũng… chẳng chứa đựng chi nữa cả. Nhưng ánh mắt nàng nhìn y như một con mồi vừa ý, chừng như y thực sự có giá trị, cảm giác đó khiến y phát hoảng.
Dù cho đã từ bỏ những gì, có nỗ lực tới đâu cũng sẽ thất vọng, kiếp này y không mong muốn mơ mộng điên cuồng nữa, cũng không muốn mong đợi điều gì, càng không muốn sẽ như kiếp trước… làm hết tất thảy, tự phụ vô vàn… cho đến khi không thể vãn hồi, chân đi đến bước đường cùng mới hiểu ra… những thứ tưởng chừng như nằm trong tay đều là hư ảo, là vọng niệm.
Lòng ôm vọng niệm, tin rằng mình vạn tri vạn năng, thảy đều có thể thực hiện, sau rốt rồi sẽ có thứ gì đó thuộc về mình… Sự tự phụ đó… thực sự… vừa đáng thương lại vừa nực cười.
Không thể có nữa.
Lục Cô Quang vỗ tay đánh đét, chừng như nảy ra ý gì khiến nàng hài lòng. Chỉ thấy nàng ngắm nghía tấm trướng rồi tay không xé tấm trướng dày thành sợi, Khổ Độ không cản được, lại thấy nàng nhanh chóng bện sợi vải thành một tấm lưới to, y càng hoang mang. Thình lình Lục Cô Quang ném tấm lưới chụp lên đầu y, hệt như đánh cá, rồi vác y lên vai đi thẳng ra ngoài.
Khổ Độ chưa hiểu rõ sự tình đã ở lưng chừng trời, rốt cuộc y mới giật mình, bắt đầu giãy giụa, “Thí chủ, thế này không ổn, xin thả Khổ Độ xuống.”
“Câm miệng!” Nàng nghe lời lẽ nhún nhường của y, cảm thấy rất chán ghét, gương mặt quen thuộc ấy, giọng nói quen thuộc ấy, từ đôi môi quen thuộc ấy tuông ra những lời khiếp nhược đến vậy, nhớ con người này ngày xưa vốn đáng hận đáng ghét, xảo quyệt gian ngoan đến thế nào, không nén được càng nghĩ càng giận dữ, nàng xách “tấm lưới”, mở tung cánh bay ngược trở về.
Khổ Độ thấy nàng giương cánh xách mình lên khỏi mặt đất thì biết nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải mang mình theo. Nàng xưa nay ngang ngược bá đạo, muốn gì làm nấy, việc trắng trợn bắt người giữa thanh thiên bạch nhật chẳng là gì to tát, y vốn muốn làm người nước trôi không dấu vết, vô vật vô ngã, nhưng lại nghĩ tính tình nàng xưa nay đã thế, qua trăm năm rốt cuộc vẫn thế, không ai thay đổi được nàng, âu cũng là chuyện tốt.
Trong lòng xáo động, y vô cớ bị nàng quăng vào lưới xách lên không trung, ở nơi Lục Cô Quang không trông thấy, đến y cũng không phát hiện ra mình đang mỉm cười, một nụ cười như có như không, thực ra chẳng mấy kinh ngạc buồn bực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook