Phật Tội
-
Chương 18-2: Xuân phong độ lộ nhân (2)
Nàng nhớ đến cái nhìn tưởng như chứa chan âu yếm y từng có, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng kín kẽ như băng giá nơi y, tâm tư y không ai dò đoán nổi, muốn đồ thành giết người, muốn huỷ diệt chùa Bích Phi, y có thể không để lộ dù chút phong thanh, kẻ như vậy đáng nhẽ nên chết cả vạn lần từ lâu, nhưng Nhậm Hoài Tô muốn huỷ trận y bày, muốn y triển để đại bại, nàng nghĩ đến việc Thẩm Chiên Đàn không có dù mảy may phần thắng, lại nhớ đến cảnh y say khướt trên đồi tuyết, tim nàng lại đau nhói, không thể nói rõ mình đang cảm thấy gì.
Nàng nên đến bồi cho một đạo, chém cho một kiếm… Mạng Thẩm Chiên Đàn là của Nhậm Hoài Tô, nhưng nàng lại luôn cảm thấy mình… nếu cứ trơ mắt đứng nhìn y chết trong tay Nhậm Hoài Tô, chỉ sợ nàng sẽ day dứt mãi, cứ thế có gì đó trong lòng chưa kịp cắt đứt triệt để.
Nàng nhất định phải làm gì đó.
Nhậm Hoài Tô đi về hướng chùa Bích Phi.
Lục Cô Quang bám theo sau.
Gần đây đã tạnh cơn bão gió, có dấu chân nông để lại trên nền tuyết, Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang dễ dàng trông thấy những dấu chân quanh chùa Bích Phi… dấu chân quanh co suốt một vòng trong thành, một vòng ngoài thành, có những chỗ còn lặp đi lặp lại.
Dấu chân dù phơi bày rõ rệt, nhưng trận pháp lại không chút dấu vết. Thẩm Chiên Đàn tinh thông vô số những kỳ môn dị thuật, yêu pháp hung trận, Lục Cô Quang từng mấy lần chứng kiến y lén lút vẽ trận, nhưng đều là chưa hoàn thành, còn bấy giờ trên đất không có hình vẽ, cũng không có những vật thường dùng để bày trận như lông vũ, tàn hương hay chu sa, phải phá trận thế nào chính là một vấn đề nan giải.
Nhậm Hoài Tô cũng mấy lượt quanh quẩn ở những chỗ có dấu chân Thẩm Chiên Đàn để lại, y biết sơ qua về trận pháp, nhưng không nhìn ra dù chỉ may mảy dấu vết. Nếu bày trận bằng cách vẽ bùa, thì chỉ cần xoá bùa là phá trận, dù là kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, một khi người vào trận tìm được trận nhãn sinh môn, thì vẫn có thể phá trận, nhưng trận pháp này lại vô hình vô tích, thậm chí khi chưa tới giờ thì không cách nào khởi động, phá trận trở thành nan đề.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Thời gian từ từ trôi đi, thình lình mặt đất rrung động,ở phái xa loáng thoáng có tiếng vật gì gầm thé, âm thanh thật quen tai. Nhậm Hoài Tô chợt dừng chân, Lục Cô Quang biến sắc, kêu thất thanh,”Long ngâm!”
Không sau, tiếng gầm thét vọng đến từ phái xa chính là tiếng rồng kêu hệt như tiếng kim long ngày trước.
“Lẽ nào y có thể đưa tới một con rồng khác?” Mặt Lục Cô Quang tái nhợt,”Lẽ nào trận Liệt Địa Phong Thần có thể khống chế long tộc?”
Lòng đất hoang nguyên thông với huyệt rồng, Thẩm Chiên Đàn biết rõ địa điểm, ngày ấy Nhậm Hoài Tô có thể dẫn kim long, Thẩm Chiên Đàn vì sao không thể? Địa đạo dưới lòng đất chỉ bị đá tảng chất chồng che lấp, không thể gây khó dễ cho Thẩm Chiên Đàn. Lcd hiểu rõ việc ấy, Nhậm Hoài Tô nghe tiếng rồng kêu cũng thoáng biến sắc, ngửa đầu nhắm mắt, không nói gì.
“Nhậm Hoài Tô…”Lục Cô Quang nhìn về hướng viện tử của Như bà bà,”Thành Mậu Uyển… không thể chịu thêm một tai hoạ lớn nào nữa, ngươi có muốn bà ấy… đến tận cùng, thậm chí còn không giữ nổi một nấm mồ côi…”
“Thẩm Chiên Đàn tàn nhẫn hiếu sát, thị phi bất phân, há có thể làm hoàng đế.”
Nàng im lặng rất lâu mới cất giọng đều đều,”Ta lại nghĩ… xưng vương xưng đế, lên ngôi chí tôn, chẳng qua chỉ là một tâm nguyện của y… chỉ là một tâm nguyên mà thôi.”
“Ha…”Nhậm Hoài Tô cười nhạt,”Nữ nhân, vì sao cô lại bênh y?”
Lục Cô Quang gượng gạo mím môi, không đáp.
Một canh giờ sau, bầu trời hoành thành sấm vang chớp giật, mây đen ùn un, bá quan kinh hãi, hoàn đế đích thân dâng hương cầu trời, xin được an khang, Nhậm Hoài Tô xuất hiện cùng với một tia sét đánh thẳng xuống đàn tế tự, Vân Di sợ vãi cả mật, Nhậm Hoài Tô bắt Vân Di đi ngay trước mũi bá quan văn võ và hơn nghìn viên cấm vệ quân. Nửa canh giờ sau, Vân Di mặt mũi trắng bệch xuất hiện trở lại, hại một chiếu chỉ, tự phong thái thượng hoàng, đem hoàng vị nhường cho ngoại thích Thẩm Chiên Đàn.
Thẩm Chiên Đàn cũng thuộc dòng giống hoàng tộc, chỉ là không được vang danh, bá quan văn võ đến tám chín phần mười chẳng biết y là ai. Chiếu vừa ban xuống, bá quan hoảng hốt, nhưng chẳng bao lâu sau, mây đen che phủ hoàng thành tan hết, để lộ một khoảng trời quang đãng xanh trong. Ai nấy đều ngầm hiểu bên trong có điều bí ẩn, nhất định dính dáng đến kỳ môn dị thuật, sau khi đã được chứng kiến khí thế kim long, tất thảy đều im như thóc, không dám vọng ngôn nửa lời.
Trong bầu không khí kỳ dị đó, trước cái nhìn lạ lùng của ba quan văn võ, Thẩm Chiên Đàn mình vận long bào bước lên đàn Vấn Thiên.
Bản triều phàm là hoàng đế đăng cơ, đều phải lên đàn Vấn Thiên đọc đăng cơ đại điển, nhưng sự tình hôm nay có phần bất ngờ, không chuẩn bị trước, bá quan văn võ triều đình chỉ kịp khoác cho vị “tân hoàng” nhất định có liên can đến yêu vật tà pháp, xuất hiện khác thường này tấm long bào, rồi vội vã mời lên đàn.
Thẩm Chiên Đàn mặc long bào vàng kim, chân xỏ hài bảy màu, đầu đội mão vàng, chậm rãi, từng bước một, bước trên con đường dẫn tới đàn Vấn Thiên.
Cung nữ thái giám, văn võ bá quan cuống cuồng chuẩn bị xung quanh nhốn nháo đọc những chúc tụng bằng giọng sợ sệt bất an, nhã nhạc vang lừng, đàn sáo rền rĩ, thoạt nghe cũng có vẻ sang trọng náo nhiệt.
Thẩm Chiên Đàn đi đến trước đàn VấnThiên, chậm rãi bước lên chín bậc thang chạm hình con li, theo lễ nghi, y phải bái trời tế tổi, nhưng y chỉ đứng sững nơi đó, ngửa đầu, đăm đắm dõi mắt ngắm bầu trời.
Trời sáng, đã một ngày một đêm sau cái ngày y buông lời ngọc đá cùng nát.
Văn võ bá quan, cung nữ nhạc sư, thái giám thị vệ xung quanh ai nấy đều run lẩy bẩy, sợ mất mật, giống yêu vật không rõ là người hay quỷ này muốn làm hoàng đế, không biết tình hình rồi sẽ ra sao… Nhưng với hành vi bất kính thiên địa không màng lễ nghĩa này của y, thì rõ là y thậm chí còn không buồn giả vờ làm “người”, thế thì tiếp theo có khi y sẽ ăn thịt người mất?
Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang đứng nhìn từ phía xa, bấy giờ đã qua sáu canh giờ, trận pháp vẫn không chuyển động, Thẩm Chiên Đàn lên ngôi, có lẽ trận pháp đã giải. Tay Nhậm Hoài Tô nắm chắc trường thương, trước mặt y là muôn ngàn cấm quân, vô số quan lại, nhưng trong mắt y tất thảy chỉ như gỗ mục đá nát, gương mặt phẳng lặng, nhìn Thẩm Chiên Đàn trong tấm long bào, cái nhìn như thể trong mắt y đó chỉ là một xác chết.
Lục Cô Quang cũng đang nhìn Thẩm Chiên Đàn.
Cuối cùng y cũng làm hoàng đế.
Sau bao nhiêu năm dày công tính kế, y đã quân lâm thiên hạ, không ai dám không xưng tụng y, không ai dám khinh nhờn y, vào khoảnh khắc này, tên y được ghi vào sử sách.
Đó là truy cầu cuả cả cuộc đời y.
Nhưng rồi thì đã sao?
Làm hoàng đế, quân lâm thiên hạ, rồi sao?
Rồi sao?
Thẩm Chiên Đàn nhìn bầu trời dần sáng rõ, im lìm bất động, không nói một lời.
Không ai biết vị tân hoàng đế này muốn gì, lời văn xưng tụng vốn được qua quýt viết vội, bấy giờ đã đọc hai lần, y vẫn đứng đó, viên thái giám giữ trách nhiệm tụng văn sợ hãi đọc sai nhiều câu, nhưng vị yêu hoàng nọ chừng như không nghe thấy.
Mặt trời treo cao ở phái đông, ánh dương quang soi tỏ mặt đất.
Nhậm Hoài Tô siết chặt càn trường thương, trong khung cảnh trang nghiêm long trọng, nhã nhạc tưng bừng, bá quan quỳ mọp, y phóng thương qua, mũi thương vút đi như một ánh chớp, cắm phập vào giữa ngực Thẩm Chiên Đàn.
Phập một tiếng, sắc máu loé sáng, tưới đẫm thềm rồng chạm hình li trên đàn Vấn Thiên, trường thương đâm xuyên thân thể Thẩm Chiên Đàn, mũi thương ló ra ngay trước ngực y.
Nhậm Hoài Tô vừa chuyển động, Lục Cô Quang lập tức bật dập theo, trông thấy Nhậm Hoài Tô ra tay giết người chỉ bằng một đòn giản đơn như thế, chẳng dùng bất cứ quỷ khí yêu lực gì, nàng gần như không thể tin vào mắt mình!
Thẩm Chiên Đàn không chút đề phòng, cũng không phản kháng!
Máu ướt đẫm nửa người, dòng chất lỏng đỏ thắm chảy xuống từ cán thương Nhậm Hoài Tô, Thẩm Chiên Đàn nhờ cán thương chống đỡ nên không té ngã, vẫn đứng sừng sững, tấm long bào trên người y sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Thẩm… Thẩm Chiên Đàn!”Lục Cô Quang gào lạc giọng, đưa hai tay đỡ lấy y.
Nhậm Hoài Tô xoay cổ tay, chớp mắt rút trường thương, Thẩm Chiên Đàn đổ về sau, ngã vào lòng Lục Cô Quang.
Bấy giờ bá quan đang quỳ mọp trên đất ai nấy kêu lên hoảng hốt, có người hành thích “hoàng thượng” giữa đám đông, nhưng hoàng thượng này rõ ràng là yêu vật, rốt cuộc có cần phải gọi thị vệ bắt thích khách hay không? Thích khách lại cao cường như thế, chỉ sợ có thị vệ cũng vô dụng, tình cảnh trở nên rối loạn.
“Thẩm Chiên Đàn!” Nàng ôm cơ thể đẫm máu ấy, không hiểu vì sao thấy lòng mình đau đớn không chịu nổi, y cứ chết đi như vậy ư? Nàng còn chưa kịp chém y dù chỉ một nhát kiếm, y nợ nàng nhiều đến thế, chhuaw hoàn trả một món nào…
Thẩm Chiên Đàn mở mắt, đôi mắt chưa từng khép, Nhậm Hoài Tô giết y chỉ bằng một đường thương, y không kinh ngạc, thậm chí bên môi còn treo một nụ cười nhợt nhạt.
“Quân lâm thiên hạ… thì sao?” Giọng y rất khẽ, như tự nhủ với mình,”Chẳng qua chỉ một cơn mê chướng.”
Nàng thoáng sững sờ, chỉ thấy y ngước mắt, nói bằng vẻ nghiêm trang vô cùng quen thuộc,”Cô Quang, ta sắp chết rồi.”
“Hả…“Nàng hoảng loạn và bối rối.
“Có vài lời nhất định phải nói với cô,”Y đua tay lên muốn nắm tay nàng, nhưng xoè bàn tay, thấy năm ngón tay đẫm máu, y lại buông xuống, giọng càng trở nên dịu dàng,”Y… y tuy chỉ là cái xác không hồn, nhưng y… thực sự coi cô là vợ. Y không hiểu ái dục, chỉ biết đối xử với mình thế nào, thì đối xử với cô thế ấy. Y tổn thương cô giết chết cô lừa gạt cô, là vì y coi cô là… coi cô là… người gần gũi nhất.” Y thở dốc, lại mỉm cười,”Gần gũi như chính máu thịt mình…”
Nàng không biết phải nói gì, mặt nàng tái nhợt.
“Y yêu cô.”Thẩm Chiên Đàn nói,”Vì y yêu cô, cho nên ta… cũng không thể không…” Khuôn mặt trắng bệch của y bỗng nhiên ửng đỏ,”không thể không yêu.” Y đưa bàn tay đẫm máu nắm tay Lục Cô Quang, bàn tay nàng cũng đỏ máu, nàng nghe y nói khẽ,”Ta yêu cô sâu sắc tận tuỷ xương, trên đời này chỉ có cô được phép bằng lòng cùng ta uống rượu ngắm tuyết, chỉ có cô được khiến ta nếm trải đủ mùi vị, nhớ nhung oán hận, ghen tuông đau đớn… Còn cô… cô có từng.. yêu ta dù chỉ là một chút nào không?” Y dịu dàng,”Không phải yêu Nhậm Hoài Tô, mà là yêu Thẩm Chiên Đàn, liệu từng có… một chút nào… ta chỉ cần một chút…”
Ngữ khí dỗ dành đó, vì trọng thương nên nghe yếu ớt, chừng như đang hạ mình lấy lòng. Sắc mặt Lục Cô Quang càng nhợt nhạt, những việc y đã làm vút qua trong đầu, mưu hại Nhậm Hoài Tô, dựng tháp Trường Sinh, bày trận Liệt Địa Phong Thần, đăng cơ làm hoàng đế… loại người như y chết muôn lần không đền hết tội, tỏ vẻ yếu thế đáng thương như vậy hẳn có ý đồ riêng, là cách thoát thân mới của y chăng? Nghĩ đến đây, nàng thình lình biến sắc, nét mặt lạnh lùng như băng giá,”Ngươi lạm sát người vô tội, tội ác tày trời, chỉ với những gì ngươi làm trong kiếp này, còn muốn người khác yêu thương? Trời xanh bắt ngươi cả đời cô độc, đó là vì trời xanh có mắt!”
Thần thái trên gương mặt Thẩm Chiên Đàn tắt lịm ngay vào khoảnh khắc ấy, y thẫn thờ nhìn Lục Cô Quang, chừng như rất ngỡ ngàng. Lục Cô Quang đã hạ quyết tâm, ném y xuống đất, tuốt kiếm, đâm thẳng góc vào ngực y.
Soạt một tiếng, không nhiều máu bắn ra.
Máu trong người Thẩm Chiên Đàn đã chẳng còn bao nhiêu.
“Ta đến chỉ để bồi thêm một kiếm vào người ngươi, kẻo đêm dài lắm mộng, yêu vật chết lại hồi sinh.”Nàng lạnh nhạt.
Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng, vào lúc Lục Cô Quang ngỡ y đã tắt thở, y bỗng cất giọng thì thào,”… Ta đợi cô dưới cửu tuyền.”
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, nói khẽ,”Đáng tiếc ta không bao giờ tới.”
Y chớp mắt, nàng không biết trong đôi mắt ấy kiệu có nỗi đau khổ nào không, đau khổ thỉ đã làm sao, dù gì khi đôi mắt ấy khép lại, thì sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
Lục Cô Quang không phải người sống, mà là thây sống, cái thấy sống Thẩm Chiên Đàn tự tay chế tạo… thây sống không có sức mạnh như thi mị, nhưng cũng là loài bất tử.
Cái hẹn ở cửu tuyền, chẳng qua chỉ mình Thẩm Chiên Đàn đơn phương thề ước.
“Y chết rồi.”Nàng đờ đẫn nhìn cái xác, Thẩm Chiên Đàn thực sự đã chết, là nàng bồi nhát kiếm cuối cùng, y đã tắt thở, nàng lại cảm thấy không thực, tựa như một giấc chiêm bao.
Nhậm Hoài Tô chăm chú nhìn cái xác rất lâu, rồi xách trường thương quay lưng bỏ đi.
Đại thù đã báo, y ra đi cũng thật tiêu sái.
Thẩm Chiên Đàn đã chết.
Thực sự đã chết.
Nàng cúi nhìn cái thây đẫm máu, không biết mình nên đi đâu về đâu.
Nàng nên đến bồi cho một đạo, chém cho một kiếm… Mạng Thẩm Chiên Đàn là của Nhậm Hoài Tô, nhưng nàng lại luôn cảm thấy mình… nếu cứ trơ mắt đứng nhìn y chết trong tay Nhậm Hoài Tô, chỉ sợ nàng sẽ day dứt mãi, cứ thế có gì đó trong lòng chưa kịp cắt đứt triệt để.
Nàng nhất định phải làm gì đó.
Nhậm Hoài Tô đi về hướng chùa Bích Phi.
Lục Cô Quang bám theo sau.
Gần đây đã tạnh cơn bão gió, có dấu chân nông để lại trên nền tuyết, Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang dễ dàng trông thấy những dấu chân quanh chùa Bích Phi… dấu chân quanh co suốt một vòng trong thành, một vòng ngoài thành, có những chỗ còn lặp đi lặp lại.
Dấu chân dù phơi bày rõ rệt, nhưng trận pháp lại không chút dấu vết. Thẩm Chiên Đàn tinh thông vô số những kỳ môn dị thuật, yêu pháp hung trận, Lục Cô Quang từng mấy lần chứng kiến y lén lút vẽ trận, nhưng đều là chưa hoàn thành, còn bấy giờ trên đất không có hình vẽ, cũng không có những vật thường dùng để bày trận như lông vũ, tàn hương hay chu sa, phải phá trận thế nào chính là một vấn đề nan giải.
Nhậm Hoài Tô cũng mấy lượt quanh quẩn ở những chỗ có dấu chân Thẩm Chiên Đàn để lại, y biết sơ qua về trận pháp, nhưng không nhìn ra dù chỉ may mảy dấu vết. Nếu bày trận bằng cách vẽ bùa, thì chỉ cần xoá bùa là phá trận, dù là kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, một khi người vào trận tìm được trận nhãn sinh môn, thì vẫn có thể phá trận, nhưng trận pháp này lại vô hình vô tích, thậm chí khi chưa tới giờ thì không cách nào khởi động, phá trận trở thành nan đề.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Thời gian từ từ trôi đi, thình lình mặt đất rrung động,ở phái xa loáng thoáng có tiếng vật gì gầm thé, âm thanh thật quen tai. Nhậm Hoài Tô chợt dừng chân, Lục Cô Quang biến sắc, kêu thất thanh,”Long ngâm!”
Không sau, tiếng gầm thét vọng đến từ phái xa chính là tiếng rồng kêu hệt như tiếng kim long ngày trước.
“Lẽ nào y có thể đưa tới một con rồng khác?” Mặt Lục Cô Quang tái nhợt,”Lẽ nào trận Liệt Địa Phong Thần có thể khống chế long tộc?”
Lòng đất hoang nguyên thông với huyệt rồng, Thẩm Chiên Đàn biết rõ địa điểm, ngày ấy Nhậm Hoài Tô có thể dẫn kim long, Thẩm Chiên Đàn vì sao không thể? Địa đạo dưới lòng đất chỉ bị đá tảng chất chồng che lấp, không thể gây khó dễ cho Thẩm Chiên Đàn. Lcd hiểu rõ việc ấy, Nhậm Hoài Tô nghe tiếng rồng kêu cũng thoáng biến sắc, ngửa đầu nhắm mắt, không nói gì.
“Nhậm Hoài Tô…”Lục Cô Quang nhìn về hướng viện tử của Như bà bà,”Thành Mậu Uyển… không thể chịu thêm một tai hoạ lớn nào nữa, ngươi có muốn bà ấy… đến tận cùng, thậm chí còn không giữ nổi một nấm mồ côi…”
“Thẩm Chiên Đàn tàn nhẫn hiếu sát, thị phi bất phân, há có thể làm hoàng đế.”
Nàng im lặng rất lâu mới cất giọng đều đều,”Ta lại nghĩ… xưng vương xưng đế, lên ngôi chí tôn, chẳng qua chỉ là một tâm nguyện của y… chỉ là một tâm nguyên mà thôi.”
“Ha…”Nhậm Hoài Tô cười nhạt,”Nữ nhân, vì sao cô lại bênh y?”
Lục Cô Quang gượng gạo mím môi, không đáp.
Một canh giờ sau, bầu trời hoành thành sấm vang chớp giật, mây đen ùn un, bá quan kinh hãi, hoàn đế đích thân dâng hương cầu trời, xin được an khang, Nhậm Hoài Tô xuất hiện cùng với một tia sét đánh thẳng xuống đàn tế tự, Vân Di sợ vãi cả mật, Nhậm Hoài Tô bắt Vân Di đi ngay trước mũi bá quan văn võ và hơn nghìn viên cấm vệ quân. Nửa canh giờ sau, Vân Di mặt mũi trắng bệch xuất hiện trở lại, hại một chiếu chỉ, tự phong thái thượng hoàng, đem hoàng vị nhường cho ngoại thích Thẩm Chiên Đàn.
Thẩm Chiên Đàn cũng thuộc dòng giống hoàng tộc, chỉ là không được vang danh, bá quan văn võ đến tám chín phần mười chẳng biết y là ai. Chiếu vừa ban xuống, bá quan hoảng hốt, nhưng chẳng bao lâu sau, mây đen che phủ hoàng thành tan hết, để lộ một khoảng trời quang đãng xanh trong. Ai nấy đều ngầm hiểu bên trong có điều bí ẩn, nhất định dính dáng đến kỳ môn dị thuật, sau khi đã được chứng kiến khí thế kim long, tất thảy đều im như thóc, không dám vọng ngôn nửa lời.
Trong bầu không khí kỳ dị đó, trước cái nhìn lạ lùng của ba quan văn võ, Thẩm Chiên Đàn mình vận long bào bước lên đàn Vấn Thiên.
Bản triều phàm là hoàng đế đăng cơ, đều phải lên đàn Vấn Thiên đọc đăng cơ đại điển, nhưng sự tình hôm nay có phần bất ngờ, không chuẩn bị trước, bá quan văn võ triều đình chỉ kịp khoác cho vị “tân hoàng” nhất định có liên can đến yêu vật tà pháp, xuất hiện khác thường này tấm long bào, rồi vội vã mời lên đàn.
Thẩm Chiên Đàn mặc long bào vàng kim, chân xỏ hài bảy màu, đầu đội mão vàng, chậm rãi, từng bước một, bước trên con đường dẫn tới đàn Vấn Thiên.
Cung nữ thái giám, văn võ bá quan cuống cuồng chuẩn bị xung quanh nhốn nháo đọc những chúc tụng bằng giọng sợ sệt bất an, nhã nhạc vang lừng, đàn sáo rền rĩ, thoạt nghe cũng có vẻ sang trọng náo nhiệt.
Thẩm Chiên Đàn đi đến trước đàn VấnThiên, chậm rãi bước lên chín bậc thang chạm hình con li, theo lễ nghi, y phải bái trời tế tổi, nhưng y chỉ đứng sững nơi đó, ngửa đầu, đăm đắm dõi mắt ngắm bầu trời.
Trời sáng, đã một ngày một đêm sau cái ngày y buông lời ngọc đá cùng nát.
Văn võ bá quan, cung nữ nhạc sư, thái giám thị vệ xung quanh ai nấy đều run lẩy bẩy, sợ mất mật, giống yêu vật không rõ là người hay quỷ này muốn làm hoàng đế, không biết tình hình rồi sẽ ra sao… Nhưng với hành vi bất kính thiên địa không màng lễ nghĩa này của y, thì rõ là y thậm chí còn không buồn giả vờ làm “người”, thế thì tiếp theo có khi y sẽ ăn thịt người mất?
Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang đứng nhìn từ phía xa, bấy giờ đã qua sáu canh giờ, trận pháp vẫn không chuyển động, Thẩm Chiên Đàn lên ngôi, có lẽ trận pháp đã giải. Tay Nhậm Hoài Tô nắm chắc trường thương, trước mặt y là muôn ngàn cấm quân, vô số quan lại, nhưng trong mắt y tất thảy chỉ như gỗ mục đá nát, gương mặt phẳng lặng, nhìn Thẩm Chiên Đàn trong tấm long bào, cái nhìn như thể trong mắt y đó chỉ là một xác chết.
Lục Cô Quang cũng đang nhìn Thẩm Chiên Đàn.
Cuối cùng y cũng làm hoàng đế.
Sau bao nhiêu năm dày công tính kế, y đã quân lâm thiên hạ, không ai dám không xưng tụng y, không ai dám khinh nhờn y, vào khoảnh khắc này, tên y được ghi vào sử sách.
Đó là truy cầu cuả cả cuộc đời y.
Nhưng rồi thì đã sao?
Làm hoàng đế, quân lâm thiên hạ, rồi sao?
Rồi sao?
Thẩm Chiên Đàn nhìn bầu trời dần sáng rõ, im lìm bất động, không nói một lời.
Không ai biết vị tân hoàng đế này muốn gì, lời văn xưng tụng vốn được qua quýt viết vội, bấy giờ đã đọc hai lần, y vẫn đứng đó, viên thái giám giữ trách nhiệm tụng văn sợ hãi đọc sai nhiều câu, nhưng vị yêu hoàng nọ chừng như không nghe thấy.
Mặt trời treo cao ở phái đông, ánh dương quang soi tỏ mặt đất.
Nhậm Hoài Tô siết chặt càn trường thương, trong khung cảnh trang nghiêm long trọng, nhã nhạc tưng bừng, bá quan quỳ mọp, y phóng thương qua, mũi thương vút đi như một ánh chớp, cắm phập vào giữa ngực Thẩm Chiên Đàn.
Phập một tiếng, sắc máu loé sáng, tưới đẫm thềm rồng chạm hình li trên đàn Vấn Thiên, trường thương đâm xuyên thân thể Thẩm Chiên Đàn, mũi thương ló ra ngay trước ngực y.
Nhậm Hoài Tô vừa chuyển động, Lục Cô Quang lập tức bật dập theo, trông thấy Nhậm Hoài Tô ra tay giết người chỉ bằng một đòn giản đơn như thế, chẳng dùng bất cứ quỷ khí yêu lực gì, nàng gần như không thể tin vào mắt mình!
Thẩm Chiên Đàn không chút đề phòng, cũng không phản kháng!
Máu ướt đẫm nửa người, dòng chất lỏng đỏ thắm chảy xuống từ cán thương Nhậm Hoài Tô, Thẩm Chiên Đàn nhờ cán thương chống đỡ nên không té ngã, vẫn đứng sừng sững, tấm long bào trên người y sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Thẩm… Thẩm Chiên Đàn!”Lục Cô Quang gào lạc giọng, đưa hai tay đỡ lấy y.
Nhậm Hoài Tô xoay cổ tay, chớp mắt rút trường thương, Thẩm Chiên Đàn đổ về sau, ngã vào lòng Lục Cô Quang.
Bấy giờ bá quan đang quỳ mọp trên đất ai nấy kêu lên hoảng hốt, có người hành thích “hoàng thượng” giữa đám đông, nhưng hoàng thượng này rõ ràng là yêu vật, rốt cuộc có cần phải gọi thị vệ bắt thích khách hay không? Thích khách lại cao cường như thế, chỉ sợ có thị vệ cũng vô dụng, tình cảnh trở nên rối loạn.
“Thẩm Chiên Đàn!” Nàng ôm cơ thể đẫm máu ấy, không hiểu vì sao thấy lòng mình đau đớn không chịu nổi, y cứ chết đi như vậy ư? Nàng còn chưa kịp chém y dù chỉ một nhát kiếm, y nợ nàng nhiều đến thế, chhuaw hoàn trả một món nào…
Thẩm Chiên Đàn mở mắt, đôi mắt chưa từng khép, Nhậm Hoài Tô giết y chỉ bằng một đường thương, y không kinh ngạc, thậm chí bên môi còn treo một nụ cười nhợt nhạt.
“Quân lâm thiên hạ… thì sao?” Giọng y rất khẽ, như tự nhủ với mình,”Chẳng qua chỉ một cơn mê chướng.”
Nàng thoáng sững sờ, chỉ thấy y ngước mắt, nói bằng vẻ nghiêm trang vô cùng quen thuộc,”Cô Quang, ta sắp chết rồi.”
“Hả…“Nàng hoảng loạn và bối rối.
“Có vài lời nhất định phải nói với cô,”Y đua tay lên muốn nắm tay nàng, nhưng xoè bàn tay, thấy năm ngón tay đẫm máu, y lại buông xuống, giọng càng trở nên dịu dàng,”Y… y tuy chỉ là cái xác không hồn, nhưng y… thực sự coi cô là vợ. Y không hiểu ái dục, chỉ biết đối xử với mình thế nào, thì đối xử với cô thế ấy. Y tổn thương cô giết chết cô lừa gạt cô, là vì y coi cô là… coi cô là… người gần gũi nhất.” Y thở dốc, lại mỉm cười,”Gần gũi như chính máu thịt mình…”
Nàng không biết phải nói gì, mặt nàng tái nhợt.
“Y yêu cô.”Thẩm Chiên Đàn nói,”Vì y yêu cô, cho nên ta… cũng không thể không…” Khuôn mặt trắng bệch của y bỗng nhiên ửng đỏ,”không thể không yêu.” Y đưa bàn tay đẫm máu nắm tay Lục Cô Quang, bàn tay nàng cũng đỏ máu, nàng nghe y nói khẽ,”Ta yêu cô sâu sắc tận tuỷ xương, trên đời này chỉ có cô được phép bằng lòng cùng ta uống rượu ngắm tuyết, chỉ có cô được khiến ta nếm trải đủ mùi vị, nhớ nhung oán hận, ghen tuông đau đớn… Còn cô… cô có từng.. yêu ta dù chỉ là một chút nào không?” Y dịu dàng,”Không phải yêu Nhậm Hoài Tô, mà là yêu Thẩm Chiên Đàn, liệu từng có… một chút nào… ta chỉ cần một chút…”
Ngữ khí dỗ dành đó, vì trọng thương nên nghe yếu ớt, chừng như đang hạ mình lấy lòng. Sắc mặt Lục Cô Quang càng nhợt nhạt, những việc y đã làm vút qua trong đầu, mưu hại Nhậm Hoài Tô, dựng tháp Trường Sinh, bày trận Liệt Địa Phong Thần, đăng cơ làm hoàng đế… loại người như y chết muôn lần không đền hết tội, tỏ vẻ yếu thế đáng thương như vậy hẳn có ý đồ riêng, là cách thoát thân mới của y chăng? Nghĩ đến đây, nàng thình lình biến sắc, nét mặt lạnh lùng như băng giá,”Ngươi lạm sát người vô tội, tội ác tày trời, chỉ với những gì ngươi làm trong kiếp này, còn muốn người khác yêu thương? Trời xanh bắt ngươi cả đời cô độc, đó là vì trời xanh có mắt!”
Thần thái trên gương mặt Thẩm Chiên Đàn tắt lịm ngay vào khoảnh khắc ấy, y thẫn thờ nhìn Lục Cô Quang, chừng như rất ngỡ ngàng. Lục Cô Quang đã hạ quyết tâm, ném y xuống đất, tuốt kiếm, đâm thẳng góc vào ngực y.
Soạt một tiếng, không nhiều máu bắn ra.
Máu trong người Thẩm Chiên Đàn đã chẳng còn bao nhiêu.
“Ta đến chỉ để bồi thêm một kiếm vào người ngươi, kẻo đêm dài lắm mộng, yêu vật chết lại hồi sinh.”Nàng lạnh nhạt.
Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng, vào lúc Lục Cô Quang ngỡ y đã tắt thở, y bỗng cất giọng thì thào,”… Ta đợi cô dưới cửu tuyền.”
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, nói khẽ,”Đáng tiếc ta không bao giờ tới.”
Y chớp mắt, nàng không biết trong đôi mắt ấy kiệu có nỗi đau khổ nào không, đau khổ thỉ đã làm sao, dù gì khi đôi mắt ấy khép lại, thì sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
Lục Cô Quang không phải người sống, mà là thây sống, cái thấy sống Thẩm Chiên Đàn tự tay chế tạo… thây sống không có sức mạnh như thi mị, nhưng cũng là loài bất tử.
Cái hẹn ở cửu tuyền, chẳng qua chỉ mình Thẩm Chiên Đàn đơn phương thề ước.
“Y chết rồi.”Nàng đờ đẫn nhìn cái xác, Thẩm Chiên Đàn thực sự đã chết, là nàng bồi nhát kiếm cuối cùng, y đã tắt thở, nàng lại cảm thấy không thực, tựa như một giấc chiêm bao.
Nhậm Hoài Tô chăm chú nhìn cái xác rất lâu, rồi xách trường thương quay lưng bỏ đi.
Đại thù đã báo, y ra đi cũng thật tiêu sái.
Thẩm Chiên Đàn đã chết.
Thực sự đã chết.
Nàng cúi nhìn cái thây đẫm máu, không biết mình nên đi đâu về đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook