Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu
-
Chương 42: Dạ Phi
Convert: Bến
Editor: Mãn Mãn
Thiên hậu truyện tranh... Tô Linh Nhiên.
Kiều Hân Hân vẫn luôn hướng tới cái tên này, Tô Linh Nhiên tựa như một thần tượng đối với cô, mỗi khi cô tuyệt vọng đều sẽ xem tin tức về Tô Linh Nhiên... Từ một người mới không có tiếng tăm gì, cô ấy đã làm thế nào để từng bước trèo lên đỉnh cao ngày hôm nay, xem những bài phỏng vấn của cô cũng mang đến hy vọng cho Kiều Hân Hân.
Ông trời luôn ưu ái những người không bao giờ bỏ cuộc, tựa như Tô Linh Nhiên vậy.
Mà Kiều Hân Hân cũng muốn trở thành một tác giả truyện tranh xuất sắc như cô ấy.
Chẳng qua hiện tại cô còn chưa ngông cuồng đến mức nhất định phải vượt qua Tô Linh Nhiên.
Tranh Tử thẳng thắn, có sao nói vậy, cô nghiêng người về phía trước, che tay bên miệng, nhỏ giọng nói: "Cô đã nghe tin chưa? Tô Linh Nhiên định ký hợp đồng với Ánh Sáng Xanh đấy! Những người ở bộ phận truyện tranh đều vui đến mức không ngậm miệng được! Ngẫm lại cũng phải, nếu một người nổi tiếng như Tô Linh Nhiên ký hợp đồng với Ánh Sáng Xanh, nhất định sẽ mang lại sự đột phá rất lớn cho lượng tiêu thụ của bọn họ -- Đến lúc đó, có khi bọn họ lại vinh dự trở thành tòa soạn truyện tranh mạnh nhất trong nước cũng nên."
"Ký, ký hợp đồng?"
Kiều Hân Hân sửng sốt một chút, cái tên Tô Linh Nhiên này cách cô quá xa, nhưng... Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trên, ở trong cùng một tòa nhà cao tầng, cô sẽ đụng phải Tô Linh Nhiên sao?
"Đúng vậy, tôi vốn rất cao hứng, rốt cuộc cũng có thể gặp được người thật! Hình như lễ ký hợp đồng sẽ được tổ chức sau hơn một tuần thì phải? Đến lúc đó, chúng ta còn có thể đi tham gia náo nhiệt."
Tuy những người ở Ánh Sáng Xanh rất đáng ghét, nhưng Tô Linh Nhiên lại là đại thần siêu cấp trong ngành này, ai lại không muốn gặp.
Kiều Hân Hân gật đầu, dù cô không thích ra ngoài, không hợp với nơi có nhiều người, lúc này cũng muốn đến xem lễ ký kết của Tô Linh Nhiên.
Có thể tận mắt nhìn thấy cô ấy ở trong hiện thực...
Cô cảm thấy thật khó tin.
Khoảng 9 giờ rưỡi, Thái Văn Tường mới đến, anh mặc một bộ áo sơ mi kẻ ca-rô khiêm tốn.
Anh đặt chiếc ô đen trong thùng nhựa ở bên cạnh, sau khi thấy Kiều Hân Hân liền sửng sốt một chút, vội vàng cười nói: "Cô đã tới lâu chưa?"
"Chưa đâu, tôi vừa tới thôi."
Kiều Hân Hân đứng lên cùng Tranh Tử, Tranh Tử lè lưỡi, trêu chọc nói: "Nếu tổng biên tập đại nhân của chúng ta đã đến, tôi phải đi làm việc vặt đây, hai người nói chuyện nhé."
Hiện nay phòng làm việc chỉ có một nhân viên là Tranh Tử, có lẽ sẽ còn có vài người thử việc khác, Thái Văn Tường đẩy cửa phòng làm việc ra, hỏi cô: "Hôm nay cô có mang bản thảo tới không?"
"Tôi có mang theo."
Kiều Hân Hân theo anh vào phòng làm việc, cửa không khóa, Thái Văn Tường kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống. "Ở đây là trụ sở gốc của trang truyện tranh mạng Alice, là một trang web mới, tuy không có quy mô quá lớn trong những giai đoạn đầu, nhưng chúng tôi vẫn có bản sắc của riêng mình. Hôm qua tôi đã xem tranh cô vẽ rồi, rất tốt đấy chứ, nếu nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì có thể nói là hoàn mỹ -- Xem ra kiến thức cơ bản của cô rất vững chắc, nhất định đã có nhiều năm kinh nghiệm vẽ tranh."
Bức tranh mà Kiều Hân Hân mang theo ngày hôm qua đã trải qua vô số lần sửa đổi, tuyệt đối là trình độ hạng nhất.
Biên tập viên Lưu Niên bới lông tìm vết, không có nghĩa là không có người biết phân biệt tốt xấu.
Trong lòng Thái Văn Tường vẫn có một giấc mộng truyện tranh, anh đã sống hơn ba mươi năm, cũng đã tiếp xúc với truyện tranh hơn ba mươi năm. Anh gần như có thể khẳng định rằng cô gái trẻ tuổi ở trước mắt anh có thiên phú về truyện tranh, chỉ thiếu chút sức nóng mà thôi.
Trang web cần bồi dưỡng người mới trong giai đoạn đầu, nên anh mới nhiệt tình mời cô tới công ty nói chuyện như vậy.
Kiều Hân Hân không biết cách để ứng phó với trường hợp như vậy, nhưng... Vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ ở trong lòng khi được khen ngợi.
Cô khẽ nói: "Tôi chỉ có kinh nghiệm vẽ tranh, về phương diện truyện tranh... Cũng đã tự vẽ qua, đã từng gửi bản thảo cho tạp chí truyện tranh, nhưng chưa bao giờ được nhận."
Cô lấy tác phẩm của mình ra, đặt lên bàn: "Tổng biên tập Thái, đây là một chút tranh mà tôi luyện vẽ trong ngày thường, anh có thể xem qua trước."
Kiều Hân Hân thực sự sợ anh sẽ thất vọng, dù sao cô cũng chẳng có lòng tin gì với phương diện này.
Thái Văn Tường nhận bản vẽ của cô, gồm vài trang giấy, là một câu chuyện vô cùng đơn giản.
Không có vấn đề gì về phương diện cấu trúc hình ảnh, nhân vật rất đặc biệt, phong cảnh tinh tế, đối thoại cũng rất cảm xúc... Có thể thấy phong cách viết của cô gái này không tệ.
Nhưng thủ pháp đúng là có vẻ hơi mới lạ... Đây không phải vấn đề lớn, dù sao cũng là người mới.
Thái Văn Tường rất trực tiếp: "Truyện tranh của cô đã đạt tới yêu cầu của trang web, chúng tôi rất hoan nghênh nếu cô bằng lòng đăng dài kỳ. Hẳn là cô chưa hiểu nghề của chúng tôi lắm...Có lẽ sẽ không có quá nhiều độc giả trong giai đoạn đầu, nhưng chúng tôi sẽ tích cực quảng cáo, sẽ càng ngày càng có nhiều độc giả, cô không cần lo về điểm này."
Kiều Hân Hân cũng biết trang web sẽ đăng truyện nhiều kỳ, chỉ là trước đó không suy xét mà thôi, khi đó cô rất thiếu tiền.
Còn bây giờ... Nếu TV Thái Dương thật sự có thể phát lương cho cô, cô vẫn rất sẵn lòng lựa chọn hình thức không ổn định này.
Cho dù mấy tháng trước không kiếm được một đồng nào cũng chẳng sao, chỉ cần kiên trì, không phải cô sẽ luôn có thể thu hoạch được thứ gì đó sao?
Cô vẽ tranh minh họa chỉ để kiếm tiền, bản thân cô thực sự rất, rất muốn làm chuyện mà mình thích...
"Vẽ cái gì cũng được sao?"
"Đúng vậy, biên tập viên của trang web sẽ hướng dẫn cho họa sĩ, nhưng không hạn chế tài hoa của mọi người. Cô muốn vẽ về đề tài gì cũng được! Đương nhiên, nếu cô muốn kiếm tiền, nhất định phải biết độc giả thích gì... Truyện tranh Alice Dreamworks của chúng ta chủ yếu nhằm vào học sinh nữ, thường được gọi là truyện tranh thiếu nữ (Shoujo Manga). Tôi thấy phong cách của cô cũng rất mơ mộng, nhất định các cô gái sẽ thích."
"Cảm ơn anh..."
"Thế nào, cô có muốn thử một chút không?"
"Được."
Thái Văn Tường vừa định uống nước, anh không ngờ Kiều Hân Hân sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy! Anh đặt ly xuống, vui vẻ nói: "Cô đồng ý rồi sao?"
"Vâng."
Mặc dù Kiều Hân Hân không có tiếng tăm gì, nhưng cô là một họa sĩ lão luyện, kỹ năng cơ bản đặc biệt vững chắc.
Những ngày này, dạng bản thảo nào trang web cũng thu được... Thái Văn Tường cũng sắp bị tranh vẽ của những học sinh tiểu học giày vò đến điên rồi. Thật sự rất khó để tìm được họa sĩ thuần thục, người như Kiều Hân Hân cực kỳ thích hợp.
Anh hưng phấn nói: "Trang web của chúng ta có rất nhiều phúc lợi, cô còn là người mà tôi khai thác được, tôi nhất định sẽ tận lực bồi dưỡng cô! Tóm lại, rất cảm ơn cô đã chọn chúng tôi, sau này cô nhất định sẽ hiểu -- Sự lựa chọn của cô không hề sai!"
Kiều Hân Hân ngượng ngùng nở nụ cười, kỳ thực cô không nghĩ quá nhiều như vậy, chỉ muốn vẽ truyện tranh mà thôi.
Phương diện tranh minh họa đã bị Lưu Niên đả kích lợi hại như thế, cô cũng định bỏ qua hoàn toàn.
Hiện tại liền bắt đầu lại từ đầu, truyện tranh Alice cũng vừa cất bước, mọi người liền cùng nỗ lực, cùng tiến bộ.
Hy vọng sẽ có một ngày Alice có thể trở thành trang diendanlequydon tranh số một trong nước, mà tên của cô... Cũng có thể được mọi người biết đến.
Thái Văn Tường lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo, đẩy tới trước mặt Kiều Hân Hân, nói: "Cô có thể cầm về nhà xem một chút, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi -- Đúng rồi, cô hỏi Tranh Tử cũng được, sau này cô ấy sẽ là biên tập viên chuyên phụ trách cô. Nếu cô có suy nghĩ sáng tạo nào, cũng có thể tìm cô ấy để nói chuyện."
"Được, tôi biết rồi."
Kiều Hân Hân cầm hợp đồng lên, cô không nhìn kỹ, cảm thấy đã bàn chuyện không sai biệt lắm, vẫn nên rời đi thì hơn.
"Vậy tôi đi trước nhé?"
"A, được, nếu có có việc thì về trước đi." Thái Văn Tường đứng lên, đưa cô đến cửa ra.
Anh quay đầu hô: "Tranh Tử, em ra tiễn cô ấy đi, sau này cô ấy sẽ là người của em đấy."
"Ha ha ha..." Tranh Tử đang lau bàn, nghe thấy thế liền vui vẻ cười.
Cô vội vã thả khăn trong tay xuống, chạy tới: "Tiểu Kiều, cậu định ký hợp đồng à?"
"Ừm."
"A a a thật tốt quá! Rốt cuộc tôi cũng có một họa sĩ đáng tin rồi! Về sau cậu nhất định phải tới tìm tôi nhiều hơn nhé, tôi không thấy phiền chút nào đâu! Tổng biên tập Thái, ngài đã bận rộn như vậy thì hãy về phòng làm việc đi, để em tiễn cô ấy, đảm bảo sẽ đưa cô ấy lên xe an toàn!"
"Cẩn thận một chút."
"Biết rồi biết rồi."
Thái Văn Tường chẳng có chút dáng vẻ nào của một tổng biên tập, điện thoại của phòng làm việc reo lên, anh vội vàng đi nhận.
Tranh Tử phụ trách tiễn Kiều Hân Hân ra ngoài.
Lúc hai người đi thang máy, Tranh Tử vẫn không ngừng nói líu ríu, cô và Kiều Hân Hân là hai loại người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng có lẽ vì cô là biên tập viên truyện tranh, những lời cô nói đều liên quan tới truyện tranh, Kiều Hân Hân cảm thấy vô cùng hứng thú.
Cô vẫn mỉm cười nghe Tranh Tử nói một đống lớn, thỉnh thoảng phụ họa.
Khi bọn họ ra tới cửa lớn, đúng lúc đụng phải nhân viên của Ánh Sáng Xanh, những người kia có quen biết với Tranh Tử.
"A, Tranh Tử, nghe nói cô đã tìm được công việc mới rồi hả?"
"Đúng vậy."
"Tạp chí truyện tranh Alice sao? Cái tên thật lạ, tôi chưa nghe qua bao giờ."
"Vậy thì chỉ có thể nói là kiến thức của cô quá hạn hẹp!"
Tranh Tử thấy Võng Hồng Liễm liền tức giận, bọn họ cùng ở trong một nhóm thực tập sinh, nhưng Tranh Tử lại rất thành thật, không biết làm tổng biên tập vui vẻ như cô ta.
"Nóng tính như thế làm gì, có rảnh thì tới Ánh Sáng Xanh chơi nhé, tôi sẽ mời cô uống cà phê."
"Cảm ơn."
Tranh Tử nhanh chân kéo Kiều Hân Hân rời đi, còn chưa đi xa, chợt nghe thấy Võng Hồng Liễm giễu cợt.
Tranh Tử thực sự muốn bùng nổ!
"Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Cô đứng dậm chân ở cửa, cực kỳ trẻ con.
Có lẽ Kiều Hân Hân cũng nhìn ra giữa bọn họ đã từng va chạm, cô gái kia ăn nói kỳ quái, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
"Chúng ta thêm QQ đi, để tiện trò chuyện về phương diện truyện tranh." Kiều Hân Hân gắng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
Sắc mặt của Tranh Tử thay đổi thất thường tựa như trời tháng 3. Cô nghe thấy Kiều Hân Hân nói thế, lập tức hứng thú: "Được được! Một tháng nữa trang web mới được thành lập, chúng ta phải mau xác định đề tài! Hay là thế này, buổi tối tôi mời cô ăn cơm nhé? Tôi tan tầm lúc năm rưỡi, đến lúc đó cô tới cửa ra vào chờ tôi được không?"
Đối mặt với khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Tranh Tử, Kiều Hân Hân không đành lòng cự tuyệt.
Cô gật đầu, khẽ nói: "Được."
"A a a a! Cô thật là tốt!!" Tranh Tử kích động giang hai tay, xông về phía Kiều Hân Hân.
Kiều Hân Hân né tránh theo bản năng.
... Đúng vậy, cô né tránh.
Tranh Tử không bổ nhào vào cô, mà nhào tới trên người một người khác.
Là một người đàn ông cao gầy.
Người đàn ông nhìn qua hơn hai mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, mặc tây trang màu đen, rất nghi lễ.
Anh nhìn cô gái đang treo trên người mình, nhíu mày nói: "Tiểu thư, mời cô buông tay ra."
Lúc này Tranh Tử mới phát hiện chính mình ôm sai người... Cô đã nghĩ sao cảm xúc lại không quá đúng như vậy, một cô gái lẽ ra phải mềm mại, thứ mà cô ôm lại cứng rắn như cột điện... Khụ khụ.
Tranh Tử nhanh chóng buông tay, lui tới bên cạnh Kiều Hân Hân, hai tay ôm lấy cánh tay của cô.
Xem ra người đàn ông này không dễ chọc đâu nhỉ?
Nhưng có vẻ khá quen đấy chứ?
Kiều Hân Hân cũng thấy anh rất quen mắt.
Ngũ quan của người đàn ông rất xuất chúng, tỉ lệ người đi đường quay đầu nhất định siêu cao. Ví dụ như, anh ta đứng ở chỗ này, đám phụ nữ tri thức cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần -- Có ai mà không yêu người đẹp trai chứ.
Luôn cảm thấy đã gặp ở nơi nào...
Là ở đâu nhỉ?
Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử đều suy nghĩ vấn đề này, mà người đàn ông đã tiến vào tòa nhà cao tầng, từ đầu tới cuối, thái độ của anh ta đều rất lạnh nhạt.
A!
Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử khiếp sợ nhìn về phía nhau, Tranh Tử kích động hô lên: "Là Dạ Phi!!"
Dạ Phi!!
Vị tác giả truyện tranh xếp thứ nhất trên bảng phú hào chính là người kia!!
Đại thần!! Nhất định là đại thần!!
Editor: Mãn Mãn
Thiên hậu truyện tranh... Tô Linh Nhiên.
Kiều Hân Hân vẫn luôn hướng tới cái tên này, Tô Linh Nhiên tựa như một thần tượng đối với cô, mỗi khi cô tuyệt vọng đều sẽ xem tin tức về Tô Linh Nhiên... Từ một người mới không có tiếng tăm gì, cô ấy đã làm thế nào để từng bước trèo lên đỉnh cao ngày hôm nay, xem những bài phỏng vấn của cô cũng mang đến hy vọng cho Kiều Hân Hân.
Ông trời luôn ưu ái những người không bao giờ bỏ cuộc, tựa như Tô Linh Nhiên vậy.
Mà Kiều Hân Hân cũng muốn trở thành một tác giả truyện tranh xuất sắc như cô ấy.
Chẳng qua hiện tại cô còn chưa ngông cuồng đến mức nhất định phải vượt qua Tô Linh Nhiên.
Tranh Tử thẳng thắn, có sao nói vậy, cô nghiêng người về phía trước, che tay bên miệng, nhỏ giọng nói: "Cô đã nghe tin chưa? Tô Linh Nhiên định ký hợp đồng với Ánh Sáng Xanh đấy! Những người ở bộ phận truyện tranh đều vui đến mức không ngậm miệng được! Ngẫm lại cũng phải, nếu một người nổi tiếng như Tô Linh Nhiên ký hợp đồng với Ánh Sáng Xanh, nhất định sẽ mang lại sự đột phá rất lớn cho lượng tiêu thụ của bọn họ -- Đến lúc đó, có khi bọn họ lại vinh dự trở thành tòa soạn truyện tranh mạnh nhất trong nước cũng nên."
"Ký, ký hợp đồng?"
Kiều Hân Hân sửng sốt một chút, cái tên Tô Linh Nhiên này cách cô quá xa, nhưng... Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trên, ở trong cùng một tòa nhà cao tầng, cô sẽ đụng phải Tô Linh Nhiên sao?
"Đúng vậy, tôi vốn rất cao hứng, rốt cuộc cũng có thể gặp được người thật! Hình như lễ ký hợp đồng sẽ được tổ chức sau hơn một tuần thì phải? Đến lúc đó, chúng ta còn có thể đi tham gia náo nhiệt."
Tuy những người ở Ánh Sáng Xanh rất đáng ghét, nhưng Tô Linh Nhiên lại là đại thần siêu cấp trong ngành này, ai lại không muốn gặp.
Kiều Hân Hân gật đầu, dù cô không thích ra ngoài, không hợp với nơi có nhiều người, lúc này cũng muốn đến xem lễ ký kết của Tô Linh Nhiên.
Có thể tận mắt nhìn thấy cô ấy ở trong hiện thực...
Cô cảm thấy thật khó tin.
Khoảng 9 giờ rưỡi, Thái Văn Tường mới đến, anh mặc một bộ áo sơ mi kẻ ca-rô khiêm tốn.
Anh đặt chiếc ô đen trong thùng nhựa ở bên cạnh, sau khi thấy Kiều Hân Hân liền sửng sốt một chút, vội vàng cười nói: "Cô đã tới lâu chưa?"
"Chưa đâu, tôi vừa tới thôi."
Kiều Hân Hân đứng lên cùng Tranh Tử, Tranh Tử lè lưỡi, trêu chọc nói: "Nếu tổng biên tập đại nhân của chúng ta đã đến, tôi phải đi làm việc vặt đây, hai người nói chuyện nhé."
Hiện nay phòng làm việc chỉ có một nhân viên là Tranh Tử, có lẽ sẽ còn có vài người thử việc khác, Thái Văn Tường đẩy cửa phòng làm việc ra, hỏi cô: "Hôm nay cô có mang bản thảo tới không?"
"Tôi có mang theo."
Kiều Hân Hân theo anh vào phòng làm việc, cửa không khóa, Thái Văn Tường kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống. "Ở đây là trụ sở gốc của trang truyện tranh mạng Alice, là một trang web mới, tuy không có quy mô quá lớn trong những giai đoạn đầu, nhưng chúng tôi vẫn có bản sắc của riêng mình. Hôm qua tôi đã xem tranh cô vẽ rồi, rất tốt đấy chứ, nếu nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì có thể nói là hoàn mỹ -- Xem ra kiến thức cơ bản của cô rất vững chắc, nhất định đã có nhiều năm kinh nghiệm vẽ tranh."
Bức tranh mà Kiều Hân Hân mang theo ngày hôm qua đã trải qua vô số lần sửa đổi, tuyệt đối là trình độ hạng nhất.
Biên tập viên Lưu Niên bới lông tìm vết, không có nghĩa là không có người biết phân biệt tốt xấu.
Trong lòng Thái Văn Tường vẫn có một giấc mộng truyện tranh, anh đã sống hơn ba mươi năm, cũng đã tiếp xúc với truyện tranh hơn ba mươi năm. Anh gần như có thể khẳng định rằng cô gái trẻ tuổi ở trước mắt anh có thiên phú về truyện tranh, chỉ thiếu chút sức nóng mà thôi.
Trang web cần bồi dưỡng người mới trong giai đoạn đầu, nên anh mới nhiệt tình mời cô tới công ty nói chuyện như vậy.
Kiều Hân Hân không biết cách để ứng phó với trường hợp như vậy, nhưng... Vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ ở trong lòng khi được khen ngợi.
Cô khẽ nói: "Tôi chỉ có kinh nghiệm vẽ tranh, về phương diện truyện tranh... Cũng đã tự vẽ qua, đã từng gửi bản thảo cho tạp chí truyện tranh, nhưng chưa bao giờ được nhận."
Cô lấy tác phẩm của mình ra, đặt lên bàn: "Tổng biên tập Thái, đây là một chút tranh mà tôi luyện vẽ trong ngày thường, anh có thể xem qua trước."
Kiều Hân Hân thực sự sợ anh sẽ thất vọng, dù sao cô cũng chẳng có lòng tin gì với phương diện này.
Thái Văn Tường nhận bản vẽ của cô, gồm vài trang giấy, là một câu chuyện vô cùng đơn giản.
Không có vấn đề gì về phương diện cấu trúc hình ảnh, nhân vật rất đặc biệt, phong cảnh tinh tế, đối thoại cũng rất cảm xúc... Có thể thấy phong cách viết của cô gái này không tệ.
Nhưng thủ pháp đúng là có vẻ hơi mới lạ... Đây không phải vấn đề lớn, dù sao cũng là người mới.
Thái Văn Tường rất trực tiếp: "Truyện tranh của cô đã đạt tới yêu cầu của trang web, chúng tôi rất hoan nghênh nếu cô bằng lòng đăng dài kỳ. Hẳn là cô chưa hiểu nghề của chúng tôi lắm...Có lẽ sẽ không có quá nhiều độc giả trong giai đoạn đầu, nhưng chúng tôi sẽ tích cực quảng cáo, sẽ càng ngày càng có nhiều độc giả, cô không cần lo về điểm này."
Kiều Hân Hân cũng biết trang web sẽ đăng truyện nhiều kỳ, chỉ là trước đó không suy xét mà thôi, khi đó cô rất thiếu tiền.
Còn bây giờ... Nếu TV Thái Dương thật sự có thể phát lương cho cô, cô vẫn rất sẵn lòng lựa chọn hình thức không ổn định này.
Cho dù mấy tháng trước không kiếm được một đồng nào cũng chẳng sao, chỉ cần kiên trì, không phải cô sẽ luôn có thể thu hoạch được thứ gì đó sao?
Cô vẽ tranh minh họa chỉ để kiếm tiền, bản thân cô thực sự rất, rất muốn làm chuyện mà mình thích...
"Vẽ cái gì cũng được sao?"
"Đúng vậy, biên tập viên của trang web sẽ hướng dẫn cho họa sĩ, nhưng không hạn chế tài hoa của mọi người. Cô muốn vẽ về đề tài gì cũng được! Đương nhiên, nếu cô muốn kiếm tiền, nhất định phải biết độc giả thích gì... Truyện tranh Alice Dreamworks của chúng ta chủ yếu nhằm vào học sinh nữ, thường được gọi là truyện tranh thiếu nữ (Shoujo Manga). Tôi thấy phong cách của cô cũng rất mơ mộng, nhất định các cô gái sẽ thích."
"Cảm ơn anh..."
"Thế nào, cô có muốn thử một chút không?"
"Được."
Thái Văn Tường vừa định uống nước, anh không ngờ Kiều Hân Hân sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy! Anh đặt ly xuống, vui vẻ nói: "Cô đồng ý rồi sao?"
"Vâng."
Mặc dù Kiều Hân Hân không có tiếng tăm gì, nhưng cô là một họa sĩ lão luyện, kỹ năng cơ bản đặc biệt vững chắc.
Những ngày này, dạng bản thảo nào trang web cũng thu được... Thái Văn Tường cũng sắp bị tranh vẽ của những học sinh tiểu học giày vò đến điên rồi. Thật sự rất khó để tìm được họa sĩ thuần thục, người như Kiều Hân Hân cực kỳ thích hợp.
Anh hưng phấn nói: "Trang web của chúng ta có rất nhiều phúc lợi, cô còn là người mà tôi khai thác được, tôi nhất định sẽ tận lực bồi dưỡng cô! Tóm lại, rất cảm ơn cô đã chọn chúng tôi, sau này cô nhất định sẽ hiểu -- Sự lựa chọn của cô không hề sai!"
Kiều Hân Hân ngượng ngùng nở nụ cười, kỳ thực cô không nghĩ quá nhiều như vậy, chỉ muốn vẽ truyện tranh mà thôi.
Phương diện tranh minh họa đã bị Lưu Niên đả kích lợi hại như thế, cô cũng định bỏ qua hoàn toàn.
Hiện tại liền bắt đầu lại từ đầu, truyện tranh Alice cũng vừa cất bước, mọi người liền cùng nỗ lực, cùng tiến bộ.
Hy vọng sẽ có một ngày Alice có thể trở thành trang diendanlequydon tranh số một trong nước, mà tên của cô... Cũng có thể được mọi người biết đến.
Thái Văn Tường lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo, đẩy tới trước mặt Kiều Hân Hân, nói: "Cô có thể cầm về nhà xem một chút, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi -- Đúng rồi, cô hỏi Tranh Tử cũng được, sau này cô ấy sẽ là biên tập viên chuyên phụ trách cô. Nếu cô có suy nghĩ sáng tạo nào, cũng có thể tìm cô ấy để nói chuyện."
"Được, tôi biết rồi."
Kiều Hân Hân cầm hợp đồng lên, cô không nhìn kỹ, cảm thấy đã bàn chuyện không sai biệt lắm, vẫn nên rời đi thì hơn.
"Vậy tôi đi trước nhé?"
"A, được, nếu có có việc thì về trước đi." Thái Văn Tường đứng lên, đưa cô đến cửa ra.
Anh quay đầu hô: "Tranh Tử, em ra tiễn cô ấy đi, sau này cô ấy sẽ là người của em đấy."
"Ha ha ha..." Tranh Tử đang lau bàn, nghe thấy thế liền vui vẻ cười.
Cô vội vã thả khăn trong tay xuống, chạy tới: "Tiểu Kiều, cậu định ký hợp đồng à?"
"Ừm."
"A a a thật tốt quá! Rốt cuộc tôi cũng có một họa sĩ đáng tin rồi! Về sau cậu nhất định phải tới tìm tôi nhiều hơn nhé, tôi không thấy phiền chút nào đâu! Tổng biên tập Thái, ngài đã bận rộn như vậy thì hãy về phòng làm việc đi, để em tiễn cô ấy, đảm bảo sẽ đưa cô ấy lên xe an toàn!"
"Cẩn thận một chút."
"Biết rồi biết rồi."
Thái Văn Tường chẳng có chút dáng vẻ nào của một tổng biên tập, điện thoại của phòng làm việc reo lên, anh vội vàng đi nhận.
Tranh Tử phụ trách tiễn Kiều Hân Hân ra ngoài.
Lúc hai người đi thang máy, Tranh Tử vẫn không ngừng nói líu ríu, cô và Kiều Hân Hân là hai loại người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng có lẽ vì cô là biên tập viên truyện tranh, những lời cô nói đều liên quan tới truyện tranh, Kiều Hân Hân cảm thấy vô cùng hứng thú.
Cô vẫn mỉm cười nghe Tranh Tử nói một đống lớn, thỉnh thoảng phụ họa.
Khi bọn họ ra tới cửa lớn, đúng lúc đụng phải nhân viên của Ánh Sáng Xanh, những người kia có quen biết với Tranh Tử.
"A, Tranh Tử, nghe nói cô đã tìm được công việc mới rồi hả?"
"Đúng vậy."
"Tạp chí truyện tranh Alice sao? Cái tên thật lạ, tôi chưa nghe qua bao giờ."
"Vậy thì chỉ có thể nói là kiến thức của cô quá hạn hẹp!"
Tranh Tử thấy Võng Hồng Liễm liền tức giận, bọn họ cùng ở trong một nhóm thực tập sinh, nhưng Tranh Tử lại rất thành thật, không biết làm tổng biên tập vui vẻ như cô ta.
"Nóng tính như thế làm gì, có rảnh thì tới Ánh Sáng Xanh chơi nhé, tôi sẽ mời cô uống cà phê."
"Cảm ơn."
Tranh Tử nhanh chân kéo Kiều Hân Hân rời đi, còn chưa đi xa, chợt nghe thấy Võng Hồng Liễm giễu cợt.
Tranh Tử thực sự muốn bùng nổ!
"Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Cô đứng dậm chân ở cửa, cực kỳ trẻ con.
Có lẽ Kiều Hân Hân cũng nhìn ra giữa bọn họ đã từng va chạm, cô gái kia ăn nói kỳ quái, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
"Chúng ta thêm QQ đi, để tiện trò chuyện về phương diện truyện tranh." Kiều Hân Hân gắng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
Sắc mặt của Tranh Tử thay đổi thất thường tựa như trời tháng 3. Cô nghe thấy Kiều Hân Hân nói thế, lập tức hứng thú: "Được được! Một tháng nữa trang web mới được thành lập, chúng ta phải mau xác định đề tài! Hay là thế này, buổi tối tôi mời cô ăn cơm nhé? Tôi tan tầm lúc năm rưỡi, đến lúc đó cô tới cửa ra vào chờ tôi được không?"
Đối mặt với khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Tranh Tử, Kiều Hân Hân không đành lòng cự tuyệt.
Cô gật đầu, khẽ nói: "Được."
"A a a a! Cô thật là tốt!!" Tranh Tử kích động giang hai tay, xông về phía Kiều Hân Hân.
Kiều Hân Hân né tránh theo bản năng.
... Đúng vậy, cô né tránh.
Tranh Tử không bổ nhào vào cô, mà nhào tới trên người một người khác.
Là một người đàn ông cao gầy.
Người đàn ông nhìn qua hơn hai mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, mặc tây trang màu đen, rất nghi lễ.
Anh nhìn cô gái đang treo trên người mình, nhíu mày nói: "Tiểu thư, mời cô buông tay ra."
Lúc này Tranh Tử mới phát hiện chính mình ôm sai người... Cô đã nghĩ sao cảm xúc lại không quá đúng như vậy, một cô gái lẽ ra phải mềm mại, thứ mà cô ôm lại cứng rắn như cột điện... Khụ khụ.
Tranh Tử nhanh chóng buông tay, lui tới bên cạnh Kiều Hân Hân, hai tay ôm lấy cánh tay của cô.
Xem ra người đàn ông này không dễ chọc đâu nhỉ?
Nhưng có vẻ khá quen đấy chứ?
Kiều Hân Hân cũng thấy anh rất quen mắt.
Ngũ quan của người đàn ông rất xuất chúng, tỉ lệ người đi đường quay đầu nhất định siêu cao. Ví dụ như, anh ta đứng ở chỗ này, đám phụ nữ tri thức cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần -- Có ai mà không yêu người đẹp trai chứ.
Luôn cảm thấy đã gặp ở nơi nào...
Là ở đâu nhỉ?
Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử đều suy nghĩ vấn đề này, mà người đàn ông đã tiến vào tòa nhà cao tầng, từ đầu tới cuối, thái độ của anh ta đều rất lạnh nhạt.
A!
Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử khiếp sợ nhìn về phía nhau, Tranh Tử kích động hô lên: "Là Dạ Phi!!"
Dạ Phi!!
Vị tác giả truyện tranh xếp thứ nhất trên bảng phú hào chính là người kia!!
Đại thần!! Nhất định là đại thần!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook