Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu
Chương 37: Đảo Đầu Lâu (19)

"Grào ----!!"

Buổi sáng tinh mơ, King Kong liền đứng gầm rú trên đường nhỏ ở trong rừng rậm, đối diện nó là hai con khủng long săn mồi tốc độ.

"Ô ô --"

Tiểu A Minh trốn ở phía sau King Kong, cáo mượn oai hùm.

Nó cùng Kiều Hân Hân thiếu chút nữa bị hai con khủng long săn mồi này cắn chết, đương nhiên, King Kong tìm chúng không phải vì muốn báo thù.

King Kong đang gây hấn với khủng long săn mồi, nó muốn dùng thực lực của mình để chinh phục chúng.

Khỉ đột khổng lồ đứng thẳng người, dùng hai tay nện lên lồng ngực, hai con khủng long săn mồi lui từng bước, tựa hồ muốn chạy trốn.

King Kong khiêu khích nửa ngày, phát hiện bọn chúng không tiếp chiêu, thậm chí còn muốn vụng trộm chuồn đi... Hừ, King Kong duỗi ngón tay út ra cạy mũi, vừa khinh bỉ nhìn chúng, vừa bắn gỉ mũi bắn về phía chúng...

Nhịn gì thì nhịn, không thể nhịn cái này!

Hai con khủng long săn mồi bị hành động của nó chọc giận, chúng gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào tới, King Kong bắt đầu hưng phấn nghênh chiến --

Đấm móc bên trái! Đấm móc bên phải!

Nó mới là tiểu bá vương của rừng rậm!

"Ô ô -- Ô ô --"

Tiểu A Minh luôn luôn đứng ở bên cạnh động viên trợ uy, Kiều Hân Hân ngồi trên cây, ôm trong ngực vài quả dại màu xanh biếc.

Thuốc mê trên người King Kong đã hoàn toàn bị loại bỏ, nó tỉnh sớm hơn so với mọi người, dưới sự dẫn dắt của Kiều Hân Hân, nó mở một võ đài thi đấu tại nơi này.

Trong thế giới động vật, kẻ thắng là vua, chỉ cần bại dưới tay King Kong, đều phải phục tùng mệnh lệnh của nó.

Khi quyết đấu cùng chúng, King Kong không gắng sức đánh chết đối thủ, mà buông lỏng tay sau khi đã hoàn toàn chế ngự được chúng, vẻ mặt méo méo.

Hai con khủng long săn mồi bị nó đánh ngã trên mặt đất, nằm thở hồng hộc.

King Kong tự hào đấm ngực hoan hô, chỉ cần chiến thắng nó liền vui vẻ!

Hơn một trăm tên linh đánh thuê lẻn vào trong rừng đã dẫn tới trận náo động không nhỏ, dầu gì bọn chúng cũng võ trang đầy đủ, khi trộm trứng khủng long liền đánh thức khủng long ăn cỏ ở xung quanh, dứt khoát bắt đầu cầm súng máy oanh tạc.

Quần thể khủng long xảy ra sự kiện chạy trốn, toàn bộ rừng rậm nguyên thủy hỗn loạn, đương nhiên đại đa số những tên lính đánh thuê kia đều chết rất thảm.

Dù chúng chỉ là khủng long ăn cỏ, nhưng thân thể nhỏ bé của loài người cũng không thể gánh nổi cơn giận của chúng.

Dưới tình huống bầy khủng long chạy trốn bốn phía, những con gặp được King Kong đều bị nó chặn lại. Ngoại trừ King Kong, cha mẹ của Tiểu A Minh cũng đang tập kết đội ngũ.

Từ giờ cho tới tối vẫn còn sớm, Kiều Hân Hân ngồi trên cây cắn một quả dại, cô đã vượt qua nhiều ngày như vậy ở trong phim, bụng bắt đầu cảm thấy hơi đói. Nhưng ảnh hưởng không lớn, hơi ăn một chút liền lập tức lấp đầy cảm giác đói bụng.

Hai con khủng long săn mồi quỳ rạp trên mặt đất có chút ủ rũ, chúng nó nhìn King Kong, lại nhìn khủng long bạo chúa nhỏ ở bên cạnh.

King Kong đi tới trước thân cây, vươn tay bắt lấy Kiều Hân Hân, đặt cô lên đầu vai của mình.

Nó đi về phía dòng suối ở xa xa, Tiểu A Minh không nói hai lời liền đuổi kịp, hai con khủng long săn mồi nhìn nhau, lại nhìn bóng lưng của King Kong, do dự trong chốc lát, vẫn đi theo sau.

*

Trong hang núi âm u ẩm ướt, rất nhiều người phụ nữ đang cùng ôm nhau, nhỏ giọng khóc nức nở, chồng cùng con cái của họ đều đã bị bắt, hiện trong tộc Thổ Mộc chỉ còn người già yếu.

A Tát vẫn đang gắng sức thuyết phục bà lão có thân phận cao nhất tộc Thổ Mộc: "Bà ơi, bây giờ chúng ta đã chẳng còn đường lui -- Ngài hãy tin con một lần được không, để tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực mở cửa thành ra!"

"Hồ đồ! Tổ tiên đã lưu lại quy củ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không thể mở cửa thành này! Cho dù con là tù trưởng cũng đừng nghĩ tới việc đó!"

"Nhưng người của chúng ta đều đã bị bắt, bọn họ bắt đầu lục soát khắp núi, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến nơi này!"

"Nếu ông trời quả thực muốn bộ tộc Thổ mộc của ta phải chết, ta đây cũng chẳng thể nói gì hơn."

"Bà! Chỉ cần mở cửa thành, có lẽ còn có một tia hy vọng!"

"Tù trưởng mệt mỏi rồi, để cậu ấy đi nghỉ ngơi đi."

"Bà à!"

Quy củ mà tổ tiên của tộc Thổ Mộc lưu lại tựa như một tòa núi sắt đè nặng trên người A Tát, khó có thể đẩy ra. Tuy cậu là tù trưởng, những người đóng giữ ở hang núi càng bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của bà lão.

Chỉ còn một đoạn thời gian nữa là tới buổi tối, cửa thành cao hơn năm mét, một mình cậu đâu thể đẩy ra được?

Làm sao bây giờ? Đã hẹn xong cùng chị Tiểu Kiều rồi, dù thế nào cậu cũng muốn mở cửa thành!

Một mình A Tát sốt ruột, mẹ của cậu nấu cơm cho mọi người xong, thấy cậu đi tới đi lui liền nói lời khuyên can: "A Tát à, con không biết bên kia tường thành có rất nhiều dã thú sao? Nếu để chúng xông vào, chúng ta đều sẽ bị ăn sạch."

"Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nghĩ rằng đám dã thú ấy sẽ giúp chúng ta xua đuổi kẻ địch ư?"

"Làm sao có thể chứ?" Người phụ nữ hơi hơi nhíu mày, bà lắc đầu nói: "Sao dã thú lại giúp chúng ta cho được, chúng đều là những kẻ khủng bố chuyên ăn thịt người, căn bản không hiểu nhân tính."

Đúng vậy, trong mắt mọi người, ở bên kia tường thành chỉ có khủng long có thể giết một mạng người bằng một cái đợp, chẳng có con nào ở trong đám kia là kẻ dễ bắt nạt.

Thổ dân ở trên đảo Đầu Lâu hiểu rõ tính nguy hiểm hơn bất kì kẻ nào, cho dù nơi sinh sống hiện đang bị xâm lấn, trai tráng có thể chiến đấu đều bị bắt, bọn họ vẫn sẽ không mượn sức khủng long -- Bởi vì căn bản không ai tin khủng long sẽ giúp bọn họ.

"Mẹ, không phải con vẫn còn sống sao?"

A Tát cúi đầu, cậu chậm rãi lui về phía sau, xoay người bỏ chạy dưới ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ.

Cậu tin Kiều Hân Hân!

Cậu cũng tin King Kong cùng Tiểu A Minh!

Chẳng qua mọi người đều không biết quái vật ở phía bên kia tường thành mà thôi. Cho dù những con khủng long đó thật sự tàn bạo, King Kong cùng Tiểu A Minh nhất định, nhất định sẽ không làm tổn thương mọi người.

Trong tộc Thổ Mộc không có thanh niên trai tráng, một mình A Tát chạy ra ngoài, cậu đi đến bên tường thành, dùng sức đẩy cửa thành cao lớn kia.

Đây là cánh cửa cần sức đẩy của hơn mười người tráng niên, chỉ bằng một mình cậu, làm sao có thể di chuyển nó?

Nhưng cậu đã chẳng còn cách nào khác...

Người trong tộc cũng không chịu tin cậu.

A Tát mới 8 tuổi, cậu đặt mông ngồi xuống đất, gấp tới mức rơi nước mắt.

Cửa thành cách hang núi khá xa, không ít trẻ con ở trong tộc đều theo qua, khoảng chừng mười mấy người.

Bọn họ đứng sau lưng A Tát, nhỏ giọng nói: "Tù trưởng, chúng tôi đều len lén theo tới đây, không phải ngài nói muốn mở cửa thành sao? Vậy ngài còn khóc cái gì, lãng phí rất nhiều thời gian đó."

A Tát có chút sửng sốt, cậu quay đầu lại, liền nhìn thấy nhóm đồng bạn thường cùng mình chơi đùa đều đứng ở phía sau, người nào người nấy đều vừa đen vừa nhỏ, nhưng ánh mắt lại sáng hơn những vì sao.

Người tín nhiệm thân phận tù trưởng của A Tát ở trong tộc nhất chính là nhóm đồng bạn nhỏ, bọn họ thề, sống chết gì cũng phải bảo vệ ngài tù trưởng.

"Chúng ta cùng nhau đẩy di!"

"Đúng vậy, kỳ thực tôi đặc biệt muốn biết rốt cuộc bên kia tường thành có cái gì?"

"Còn thất thần làm gì, cùng đẩy đi thôi!"

Nhóm đồng bạn nhỏ cậu một câu tôi một câu đi tới bên tường thành, tổ đội tự phát của bọn họ đứng thành một hàng, bắt đầu dùng sức đẩy cánh cửa lớn không thể dao động ở trước mắt.

Đây là nơi tuyệt đối không thể đụng chạm của tộc Thổ Mộc, nếu vi phạm quy củ sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng!

Nhưng sự tình đã phát triển tới nước này, trong tộc chỉ còn người già yếu, tuy bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đều hiểu rằng đã có chuyện xảy ra. Trẻ nhỏ sẽ không nhìn trước ngó sau, một khi nhận định lý do nào đó thì sẽ miệt mài thực hiện.

A Tát nhanh chóng đứng lên, cậu lau khô nước mắt, gia nhập vào đám người.

Bọn họ không biết, hang núi ở bên kia đã xảy ra chuyện...

*

"Tìm được hang ổ của đám mọi rồi!"

"Còn bao nhiêu người?"

"Đại khái hơn hai trăm, toàn bộ đều là phụ nữ và người già!"

"Bắt hết về!"

Trong khoảng thời gian ngắn, cả hang núi tràn đầy tiếng kêu rên, bọn họ đều là dân bản xứ ở trên đảo Đầu Lâu, nhưng giáo mác không đủ để chống lại súng ống, dưới tình huống nhóm thanh niên trai tráng lục tục bị bắt, hang ổ bị vén mở cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Chuyện đáng ăn mừng duy nhất là, bọn trẻ đều không ở nơi này.

Nhóm thổ dân mang làn da ngăm đen, dùng lá cây làm quần áo, đã tách khỏi xã hội văn minh từ lâu.

Đám lính cũng sẽ không đối xử dịu dàng với bọn họ, lần này bọn chúng đến chính là để hung hăng chiếm giữ đảo Đầu Lâu, cho nên nhất định phải đuổi sạch đám mọi rợ này!

Toàn bộ những người còn lại đều bị mang đi một cách thô bạo, ở nơi tường thành phía xa xa còn có thể mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ khóc, những đứa trẻ đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi.

Có một đứa mập mạp nhỏ nhắn chạy tới, cậu thở hổn hển nói: "Bọn, bọn chúng đến rồi!"

Sau khi quét sạch tất cả thổ dân, đám binh lính kia rốt cuộc mò tới tường thành đầu tiên. Toàn bộ thổ dân đã rơi vào tay giặc, không còn đường lui.

A Tát cắn răng nói: "Sẽ có người giúp chúng ta! Bọn họ ở ngay phía bên kia tường thành!"

Đẩy!

Dùng sức đẩy!

Đám trẻ kề vai, giành giật từng giây để lay động cánh cửa cao lớn, nhưng so với cửa thành cao năm mét, bọn họ thực sự quá nhỏ bé.

Tiếng súng vang lên ở sau lưng, có người hét: "Mau đến xem! Vẫn còn một đám mọi nhỏ này!"

"Mẹ nó, hai ngày nay vẫn luôn đi tìm bọn chúng, lần này coi như một lưới bắt sạch nhỉ!?"

Tộc Thổ Mộc cũng không bó tay chịu trói, bọn họ sắp đặt rất nhiều cơ quan cạm bẫy, vì bắt bọn họ, đám lính đã ăn không ít khổ.

Cũng không khó để lý giải oán khí của bọn chúng.

Một đám binh lính vây lại, hơn mười đứa trẻ đều bị bắt giữ.

A Tát hét lớn: "Buông tao ra! Buông tao ra!"

"Nơi này còn có một cánh cửa nè, nhìn xem, bên kia tường thành là rừng rậm nguyên thủy mênh mông."

"Có muốn tìm người tới cho nổ cửa không?"

"Cậu điên rồi à! Hiện tại mọi người còn chưa rõ tình huống, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chờ ngày mai bố trí tốt đội ngũ ở trên cổng thành rồi hẵng mở cửa."

Bọn chúng mang theo một lượng lớn vũ khí, đến lúc đó, nhất định sẽ hành động cẩn thận.

Hai ngày này chỉ mải vật lộn cùng thổ dân, chẳng ai rõ tình hình ở phía bên kia tường thành, hiện tại phải nhốt toàn bộ đám thổ dân trước, chờ đem về New York rồi nói sau.

"Những thứ mà đám trẻ này mang đều rất đặc biệt nha."

Một binh lính đầu tròn trực tiếp tháo vòng cổ của A Tát, gã chậc chậc nói: "Lại còn là kim cương thật, xem ra kho báu ở trên đảo còn nhiều hơn so với trong tượng tượng!"

"Trả lại cho tao!" A Tát muốn đoạt vòng, lại bị gã đàn ông chĩa họng súng vào đầu.

"Tiểu gia hỏa, nếu mày không thành thật một chút, tao sẽ trực tiếp bắn chết mày."

"Tù trưởng!"

Mấy đứa trẻ kinh hô thành tiếng, phản ứng của chúng khiến bọn lính hứng thú.

"Tù trưởng? Thì ra tù trưởng của tộc Thổ Mộc tụi bây chính là thằng bé này sao?"

"Vậy thì không thể mang nó về New York rồi, vẫn theo quy củ cũ, thủ lĩnh của đám thổ dân nhất định phải bị xử phạt ở trước mặt mọi người."

"Ừ, treo nó lên cửa thành đi thôi."

Những ngày này bọn chúng vẫn luôn tìm kiếm tù trưởng, phải giết người kia mới có thể coi như hoàn toàn chiếm được đảo Đầu lâu. Không ngờ tù trưởng của đám thổ dân lại là một đứa trẻ.

A Tát bị trói, bọn trẻ oa oa kêu to, muốn xông lên cứu người.

"Pằng!"

Đứa trẻ chạy lên đầu tiên bị viên đạn bắn xuyên qua trán, cậu ngã xuống, máu tươi nhanh chóng chảy xuôi trên mặt đất.

Mấy đứa trẻ ở phía sau bị sợ đến choáng váng, bọn họ đứng run rẩy tại chỗ, không dám tiến lên phía trước một bước.

A Tát bị một gã đàn ông cường tráng khiêng, cậu không còn sức để đánh trả, sau khi nhìn thấy đồng bạn nhỏ chết liền khàn giọng gào thét: "Cái đám khốn nạn chúng mày!! Mau cút ra khỏi hòn đảo này!! Tất cả đều cút ra khỏi đảo cho tao!!! --"

"Ai..."

Sau đám cỏ khô, truyền đến một tiếng thở dài.

Một đứa bé trai với làn da xanh đen đứng dậy, cậu giơ đuốc, vẻ mặt thờ ơ.

"Nếu không sợ chết thì cứ tiếp tục đi về phía trước."

Đứa bé trai này xuất hiện rất quỷ dị, trước đó chẳng ai nhìn thấy cậu.

Đám trẻ của tộc Thổ Mộc biết cậu, bình thường cậu cũng xuất quỷ nhập thần ở trong tộc, chưa bao giờ cùng đi với mọi người.

Lần này còn xảy ra chuyện lớn như thế, đều cho rằng cậu đã trốn đi, không ngờ... Vẫn còn thấy cậu ở chỗ này.

Đám binh lính đi tới đảo Đầu Lâu chẳng khác nào thổ phỉ, thổ dân ở trên đảo đều bị chúng bắt sạch, làm đủ mọi loại nghiêm hình tra tấn -- Mà hiện tại còn trực tiếp nổ súng giết chết một đứa trẻ, có thể thấy rõ sự máu lạnh của chúng.

Cho dù là sát thủ, cũng có luật không giết trẻ nhỏ, nhưng bọn chúng lại...

Bé trai bình tĩnh cào cỏ dại trên mặt đất, cậu giễu cợt nói: "Tao trộm được không ít thuốc nổ từ chỗ tụi mày, nghe nói chỉ cần dùng một mồi lửa liền -- "Bùm"!"

Phản ứng của cậu cực kỳ không tương xứng với tuổi tác.

Thế nhưng, những binh lính đi đằng trước lại thấy rõ, kia là một bao dài xếp đầy thuốc nổ.

Bọn chúng nhanh chóng lui về phía sau!

Nếu thằng nhóc hoang dã này thực sự ném cây đuốc qua, cái túi ấy có nhiều lượng thuốc nổ như vậy, chẳng phải sẽ nổ bay mọi người sao!

A Tát ngơ ngác nhìn người kia, cậu không nghĩ rằng, ở thời điểm quan trọng nhất, chuyện này vẫn còn có đường sống!

Đứa bé trai nhìn cậu, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Hy vọng cậu không nói dối."

Lúc A Tát mặt mày hớn hở nói về King Kong cùng Tiểu A Minh với đám bạn cùng trang lứa, người ngủ ở trong bụi cỏ là cậu đều nghe được. Khi ấy, A Tát vừa trở về, tình thế còn chưa hiểm ác như bây giờ.

Cậu quyết định tin A Tát một lần.

Lúc này đây, coi nhẹ quy củ của bộ tộc, phá tan cửa thành!

Bé trai vứt cây đuốc lên mặt đất, cậu chạy về một bên, kíp thuốc nổ rất dài, cho cậu đủ thởi gian để chạy đến phạm vi an toàn.

Tất cả binh lính ở đây đều lùi về phía sau, bọn họ không rõ, rốt cuộc vì sao đám trẻ hoang dã này lại chấp nhất với cửa thành đến thế?

Chẳng nhẽ... Bọn chúng có cứu binh?

Không có khả năng! Toàn bộ thổ dân ở trên đảo đều đã bị bắt! Phía bên kia tường thành tuyệt đối không thể còn kẻ nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương