Phát Ngoan Tiên Sinh
-
Chương 23
Sau khi tiễn mẹ Bảo, Bảo quản lí cùng Tô trợ lý càng lâm vào trong yên lặng kỳ quái.
“Này, ” cuối cùng Tô trợ lý rầm rì nói, “Mẹ anh thật sự hiểu lầm…”
“Ừ.” Bảo quản lí đáp.
“Vậy xử lí thế nào đây?” Tô trợ lý nghiêng đầu nhìn hắn.
Bảo quản lí liếc nhìn tiểu trợ lý đang giả bộ vô tội, giọng điệu lạnh lùng nói: “Còn không phải chính cậu muốn làm cho thành ra thế này.”
“Hừ, ” Tô trợ lý có chút khó chịu quay đầu, rồi cậu mới lại chống nạnh cười lạnh nói, “Này, nói không chừng anh thật sự thích tôi há!”
“Thích.” Bảo quản lí hừ lạnh một tiếng, không chấp nhặt với cậu.
Tô trợ lý bị bẽ mặt, tự mình cũng cảm thấy nhàm chán, sờ sờ cái mũi nói : “Vậy tôi phải về nhà đây.”
Bảo quản lí phất phất tay: “Về đi về đi.”
Thế là Tô trợ lý thu dọn xong cái gì ví di động liền lẩn mất, chỉ để lại Bảo quản lí đầy bụng tâm sự.
Bảo Chiếu tuy nói tính tình không tốt, nhưng là diện mạo anh tuấn trong nhà lại có tiền, cho tới bây giờ cũng không thiếu mỹ nữ vây quanh. Thế nhưng sao mà qua từng đó năm, hắn lại không có mấy đối tượng kết giao. Bảo Chiếu vẫn chưa hề cảm nhận được “Thích”, hắn từ nhỏ đã quen với cảm xúc “chống đối” của người khác đối với tính xấu của hắn. Chỉ là vì tiền và quyền liền có thể chịu đựng ta sao? Bảo Chiếu từ trước đến nay dè bỉu những người nhờ được bao dưỡng leo lên này.
Nhưng thật ra là thật sự không rõ “Thích” là loại cảm tình như thế nào. Là trên TV nói cái loại này nhìn thấy nhau là cảm thấy vui mừng, hi vọng luôn luôn ở bên người đó, hay là trong lòng muốn theo người đó, vì nụ cười của hắn vui vẻ, vì hắn khóc mà khổ sở? Bảo Chiếu có đôi khi cũng từng có khát vọng, ai có thể vì “Bảo Chiếu” này vui vẻ hay khổ sở đây? Không phải cậu hai Bảo gia, không phải Bảo quản lí, chỉ là Bảo Chiếu này.
Tự hỏi lòng mình. Bảo Chiếu cười có chút bất đắc dĩ, kỳ thật cứ tiếp tục như thế này thì có gì không tốt đây? Lại nói tiếp cũng không có tịch mịch với bất an gì. Cái gì cũng đừng vạch trần, không rõ những tình cảm hỗn loạn này, thì cũng không có khát vọng, không có không cam lòng, cũng sẽ không có tiếc nuối.
Tô Lạc đứng trên xe buýt công cộng về nhà, mặc cho tóc bị gió đêm ngoài cửa sổ xe thổi loạn. Cậu đêm nay kỳ thật là chạy trối chết, trong lòng không rõ cái loại khẩn trương cùng chờ mong kỳ quái này là cái gì, chỉ cần nghĩ đến là Bảo Chiếu có thể “Thích”, liền sẽ nhịn không được mặt đỏ tai hồng. Thật ra cũng biết là không thể nào, bởi vì tất cả những vụ đồn đãi tai tiếng một mực là do chính cậu một tay tạo ra hiểu lầm. Thế nhưng, khoảnh khắc nói ra “Nói không chừng anh thật sự thích tôi” này, trong lòng lại ngoài ý muốn khát vọng có một người làm bạn. Chẳng sợ chỉ là tranh chấp cãi nhau, cũng có thể khiến cho trái tim ấm áp một chút.
Tối hôm đó người trong xe buýt không tính là chen chúc, trong đài phát thanh truyền ra ca khúc trữ tình. Một giọng nam đang mơ mơ hồ hồ hát: “Rõ ràng yêu đấy, cũng không biết xử lí thế nào, để tình yêu cố nén không vỡ tan. Vì sao sinh mệnh, không cho phép đợi con người trưởng thành, liền có thể gỉ sét thành đã trải qua. Ta đã từng có được em, thật khiến lòng ta chua xót…”* Thế là, lại thật sự muốn đau đớn trong lòng nổi lên. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy hốc mắt nhoi nhói, rõ ràng đã từng có được hạnh phúc, hiện tại lại chỉ có thể dựa vào một chút vọng tưởng để cầu xin ấm áp.
Này, ta nên xử lí thế nào đây? Mặc kệ có bao nhiêu khó quên, đều chỉ có thể một người cậy mạnh. Đã nói hảo tụ hảo tán**, nói tình yêu chẳng qua cũng chỉ là như thế này. Thế là liền có thể cam chịu rồi sao?
Sớm biết rằng sẽ như vậy, thì ngay từ đầu cũng đừng có thích bất cứ người nào là được rồi. Này những khó quên, này những cuồng nhiệt, ta đều nguyện ý quên. Nếu sớm biết rằng có thể đau như vậy, rõ ràng cũng không nên bắt đầu là được rồi…
Bởi vì một câu của mẹ Bảo, làm cho hai kẻ chỉ muốn trốn tránh trằn trọc một đêm.
Tự hỏi lòng mình, trong lòng đều là sợ hãi.
——— ————
* lời bài hát mà ta dịch sao cũng cứ thấy tối nghĩa quá chả hiểu j cả, nàng nào biết thì chia sẻ cho ta với nha.
**hảo tụ hảo tán: ám chỉ một tình yêu tự nguyện, không bắt buộc, thuận theo tự nhiên. Đến với nhau thoải mái, chia tay cũng tự nhiên
“Này, ” cuối cùng Tô trợ lý rầm rì nói, “Mẹ anh thật sự hiểu lầm…”
“Ừ.” Bảo quản lí đáp.
“Vậy xử lí thế nào đây?” Tô trợ lý nghiêng đầu nhìn hắn.
Bảo quản lí liếc nhìn tiểu trợ lý đang giả bộ vô tội, giọng điệu lạnh lùng nói: “Còn không phải chính cậu muốn làm cho thành ra thế này.”
“Hừ, ” Tô trợ lý có chút khó chịu quay đầu, rồi cậu mới lại chống nạnh cười lạnh nói, “Này, nói không chừng anh thật sự thích tôi há!”
“Thích.” Bảo quản lí hừ lạnh một tiếng, không chấp nhặt với cậu.
Tô trợ lý bị bẽ mặt, tự mình cũng cảm thấy nhàm chán, sờ sờ cái mũi nói : “Vậy tôi phải về nhà đây.”
Bảo quản lí phất phất tay: “Về đi về đi.”
Thế là Tô trợ lý thu dọn xong cái gì ví di động liền lẩn mất, chỉ để lại Bảo quản lí đầy bụng tâm sự.
Bảo Chiếu tuy nói tính tình không tốt, nhưng là diện mạo anh tuấn trong nhà lại có tiền, cho tới bây giờ cũng không thiếu mỹ nữ vây quanh. Thế nhưng sao mà qua từng đó năm, hắn lại không có mấy đối tượng kết giao. Bảo Chiếu vẫn chưa hề cảm nhận được “Thích”, hắn từ nhỏ đã quen với cảm xúc “chống đối” của người khác đối với tính xấu của hắn. Chỉ là vì tiền và quyền liền có thể chịu đựng ta sao? Bảo Chiếu từ trước đến nay dè bỉu những người nhờ được bao dưỡng leo lên này.
Nhưng thật ra là thật sự không rõ “Thích” là loại cảm tình như thế nào. Là trên TV nói cái loại này nhìn thấy nhau là cảm thấy vui mừng, hi vọng luôn luôn ở bên người đó, hay là trong lòng muốn theo người đó, vì nụ cười của hắn vui vẻ, vì hắn khóc mà khổ sở? Bảo Chiếu có đôi khi cũng từng có khát vọng, ai có thể vì “Bảo Chiếu” này vui vẻ hay khổ sở đây? Không phải cậu hai Bảo gia, không phải Bảo quản lí, chỉ là Bảo Chiếu này.
Tự hỏi lòng mình. Bảo Chiếu cười có chút bất đắc dĩ, kỳ thật cứ tiếp tục như thế này thì có gì không tốt đây? Lại nói tiếp cũng không có tịch mịch với bất an gì. Cái gì cũng đừng vạch trần, không rõ những tình cảm hỗn loạn này, thì cũng không có khát vọng, không có không cam lòng, cũng sẽ không có tiếc nuối.
Tô Lạc đứng trên xe buýt công cộng về nhà, mặc cho tóc bị gió đêm ngoài cửa sổ xe thổi loạn. Cậu đêm nay kỳ thật là chạy trối chết, trong lòng không rõ cái loại khẩn trương cùng chờ mong kỳ quái này là cái gì, chỉ cần nghĩ đến là Bảo Chiếu có thể “Thích”, liền sẽ nhịn không được mặt đỏ tai hồng. Thật ra cũng biết là không thể nào, bởi vì tất cả những vụ đồn đãi tai tiếng một mực là do chính cậu một tay tạo ra hiểu lầm. Thế nhưng, khoảnh khắc nói ra “Nói không chừng anh thật sự thích tôi” này, trong lòng lại ngoài ý muốn khát vọng có một người làm bạn. Chẳng sợ chỉ là tranh chấp cãi nhau, cũng có thể khiến cho trái tim ấm áp một chút.
Tối hôm đó người trong xe buýt không tính là chen chúc, trong đài phát thanh truyền ra ca khúc trữ tình. Một giọng nam đang mơ mơ hồ hồ hát: “Rõ ràng yêu đấy, cũng không biết xử lí thế nào, để tình yêu cố nén không vỡ tan. Vì sao sinh mệnh, không cho phép đợi con người trưởng thành, liền có thể gỉ sét thành đã trải qua. Ta đã từng có được em, thật khiến lòng ta chua xót…”* Thế là, lại thật sự muốn đau đớn trong lòng nổi lên. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy hốc mắt nhoi nhói, rõ ràng đã từng có được hạnh phúc, hiện tại lại chỉ có thể dựa vào một chút vọng tưởng để cầu xin ấm áp.
Này, ta nên xử lí thế nào đây? Mặc kệ có bao nhiêu khó quên, đều chỉ có thể một người cậy mạnh. Đã nói hảo tụ hảo tán**, nói tình yêu chẳng qua cũng chỉ là như thế này. Thế là liền có thể cam chịu rồi sao?
Sớm biết rằng sẽ như vậy, thì ngay từ đầu cũng đừng có thích bất cứ người nào là được rồi. Này những khó quên, này những cuồng nhiệt, ta đều nguyện ý quên. Nếu sớm biết rằng có thể đau như vậy, rõ ràng cũng không nên bắt đầu là được rồi…
Bởi vì một câu của mẹ Bảo, làm cho hai kẻ chỉ muốn trốn tránh trằn trọc một đêm.
Tự hỏi lòng mình, trong lòng đều là sợ hãi.
——— ————
* lời bài hát mà ta dịch sao cũng cứ thấy tối nghĩa quá chả hiểu j cả, nàng nào biết thì chia sẻ cho ta với nha.
**hảo tụ hảo tán: ám chỉ một tình yêu tự nguyện, không bắt buộc, thuận theo tự nhiên. Đến với nhau thoải mái, chia tay cũng tự nhiên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook