“Trợ lý” cái từ này gần đây ở Bảo gia thuộc về từ ngữ mẫn cảm, mà “trợ lý của Bảo Chiếu” năm chữ này, thuộc về từ ngữ siêu mẫn cảm. Giờ phút này, mẹ Bảo đứng ở trong phòng khách của con trai mình, nhìn “trợ lý của Bảo Chiếu” tuỳ tiện khoác áo choàng tắm ăn đến miệng đầy nước sốt, nháy mắt chỉ muốn giữ chặt lấy này tim này gan này phổi của mình.

Tô trợ lý lúc này đang xấu hổ cùng cực, thế nhưng cậu chỉ nghĩ đến việc ở trước mặt một quý bà ăn mặc bất nhã, trái lại hoàn toàn quên giải thích tại sao cậu lại ở phía sau xuất hiện trong nhà quản lí, còn mặc áo choàng tắm ăn mỳ Ý tương cà.

“Khụ, ” mẹ Bảo không hổ là gặp qua sóng to gió lớn, nhanh chóng điều chỉnh tình huống, thanh hắng giọng bình tĩnh nói : “A, là Tiểu Tô à.”

Tô trợ lý thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ), phu nhân chủ tịch không ngờ lại biết tên mình? Cậu nhanh chóng nuốt xuống một miếng mỳ Ý cuối cùng, hàm hồ đáp ứng nói: “Bà, bà chào buổi trưa…”

Mẹ Bảo như không có việc gì nhặt lên chiếc túi đánh rơi, ôn hòa nói: “A, quấy rầy con dùng cơm rồi.”

“Không có không có, ” Tô trợ lý ngượng ngùng kéo kéo áo choàng tắm trên người, lại kịp phản ứng, “A, Bảo phu nhân, bà ngồi đi, tôi đi rót nước cho bà.” Cậu luống cuống tay chân lễ phép giống như chính mình là chủ nhân.

Mẹ Bảo nhìn cậu một bộ dáng khẩn trương, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cũng không so đo cậu một bộ dạng chủ nhân điệu bộ ngây ngốc.”Rót nước cũng không cần, ta chỉ là đến đây đem cho Tiểu Chiếu mấy thứ đồ này nọ. Có điều, Tiểu Tô con hôm nay không đi làm hả?”

Tô trợ lý kia bị kêu một cái liền lúng túng, tay chân cũng không biết để đâu, cái gì quần áo bị mất cũng không không biết xấu hổ mở miệng, chỉ có thể ấp úng nói : “Tôi, tôi hôm nay dậy thì đã muộn, cái đó, quản lí giúp tôi xin nghỉ.”

Mẹ Bảo chớp mắt mấy cái, đánh giá một chút bộ dạng của Tô trợ lý. Chỉ thấy Tô trợ lý trên đầu tóc tai rối bời ── tức giận nên không chú ý chải đầu; khoác áo ngủ ── không có quần áo khác; sắc mặt cũng không được khá lắm ── bị chủ tịch phu nhân dọa sợ; một bộ dáng bất an đứng thẳng ── xấu hổ muốn chết. Thế là mẹ Bảo trong lòng thầm nghĩ, tuổi còn trẻ thế này cũng quá mức buông thả đi? Thằng con trai mình sao có thể gây sức ép người ta như vậy, hơn nữa cũng không tốt cho sức khỏe mà! Rồi bà nói: “Cái này là các con không đúng rồi, tuổi còn trẻ sao có thể không biết bảo vệ thân thể như vậy đây? Buổi sáng thức dậy hẳn là rất khó chịu đi.”

Tô trợ lý còn cho là trên người mình mùi rượu chưa tiêu, khó chịu do say rượu đã bị chủ tịch phu nhân phát hiện, thế là xấu hổ chậm chạp nói : “Cũng không đến mức rất khó chịu, chỉ, chỉ một chút…”

Mẹ Bảo cười, xem ra tiểu trợ lý này cũng coi như lanh lợi hiểu chuyện, liền nói: “Đều là Tiểu Chiếu nhà chúng ta không tốt.”

Tô trợ lý nào dám ở trước mặt phu nhân chủ tịch trách sếp của mình là không tốt, vội vàng đáp: “Không có không có, là tôi sai trước. Quản lí tốt lắm!” Đây là nói không lựa lời.

Mẹ Bảo nhìn tiểu trợ lý dáng vẻ khẩn trương cảm thấy thú vị, nói : “Ta biết là trước đây nó khi dễ con. Song, chuyện của các con ta cũng không muốn quản, thế nhưng khó đảm bảo là ông lão nhà ta sẽ bằng lòng đâu.” Kỳ thật mẹ Bảo là một người rộng lượng, cách nghĩ cũng rất đơn giản, ngẫm lại con trai mình vừa khi dễ lại bắt buộc người ta, nên làm đều đã làm, rõ ràng là rất thích đứa nhỏ này. Tiểu trợ lý này thoạt nhìn cũng là người biết lý lẽ, thật không có gì không tốt. Chỉ là ông lão nhà mình có lẽ sẽ đại phát một trận tà hỏa đi?

Tô trợ lý hoàn toàn không biết mẹ Bảo đã nghĩ đến đâu, chỉ là nghĩ đến mình cùng quản lí uống rượu, còn muốn xin phép nghỉ làm cái gì, đúng là rất gay go. Lại hồi tưởng thái độ của chủ tịch đối với quản lí, việc này nếu bị ông ấy biết, nghĩ đến quản lí có lẽ còn có thể bị quở trách một trận cái gì mà quản lí cấp dưới không nghiêm linh tinh. Thế là Tô trợ lý có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Đây, đều là lỗi của tôi, Bảo phu nhân bà đừng nói với chủ tịch.”

Mẹ Bảo gật gật đầu, xem ra tiểu trợ lý này đúng thật là đứa nhỏ hiểu chuyện biết lý lẽ, ở bên thằng con trai xấu tính của mình thật là có chút ủy khuất cậu. Mẹ Bảo nháy mắt cảm thấy rất mềm lòng, liền ấm giọng nói : “Con đi nghỉ ngơi một lát đi, phòng bếp để ta dọn dẹp cho.”

Tô trợ lý sợ tới mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vội vàng xắn tay áo, nói thẳng: “Không dám không dám, để tôi làm.”

Mẹ Bảo nhìn Tô trợ lý bộ dáng thu dọn nhanh nhẹn, lại cảm thấy có chút vừa lòng. Kỳ thật chỉ cần có người nguyện ý bao dung Tiểu Chiếu, thực sự ở bên nó, làm mẹ cũng cảm thấy an tâm.

Bảo quản lí hôm nay tâm tình cũng không tệ, chạng vạng sau khi tan sở, hắn còn vui sướng hài lòng tự mình đi lấy quần áo đã đem đi giặt. Đứng ở trong thang máy về nhà, hắn không khỏi tưởng tượng đến bộ dáng Tô trợ lý tội nghiệp quấn lấy ga giường. Ta cho ngươi hãm hại ta, ta cho ngươi hãm hại ta, đều là báo ứng mà!

Chỉ có điều Bảo quản lí trăm triệu không nghĩ tới chính là, sau khi hắn về đến nhà, mở cửa đón, lại là mẹ hắn.

“Chiếu Chiếu con đã về rồi hả?” Mẹ Bảo thoạt nhìn rất vui vẻ.

Bảo quản lí kinh nghi bất định nhìn một chút vẻ mặt vui mừng của mẹ mình, lại trộm liếc phòng ngủ một cái.

“Là tìm Tiểu Tô sao?” Mẹ Bảo vẻ tự nhiên nói, “Cậu ấy đang trong bếp.”

Bảo quản lí kiềm nén lòng đầy lo lắng không yên, cố gắng bình tĩnh nói : “Cậu ta ở trong bếp làm cái gì đây?”

Mẹ Bảo cười nói: “Tiểu Tô nấu ăn không tệ đâu.”

Não của Bảo Chiếu chỉnh sửa một chút bộ dáng Tô trợ lý quấn ga tay cầm muôi, yên lặng quay đầu đi.

Tiểu Tô trợ lý đúng lúc từ trong bếp ló ra nửa người, ngoan ngoãn nói: “Quản lí, anh đã trở lại?”

Bảo quản lí nhìn Tô trợ lý mặc áo sơ mi của mình, bộ dáng mặc tạp dề tay áo xắn lên lại có điểm muốn cười. Hắn hắng hắng giọng, gật đầu tỏ ý : “Ây, cậu vất vả rồi.”

Tô trợ lý nhìn bộ dáng quản lí nhếch môi mới nghĩ tới bộ dạng của chính mình ngoài ý muốn vô cùng có *** khí chất, có chút ngượng ngùng rụt rụt cổ, chậm chạp nói : “A, không có…”

Mẹ Bảo cười híp mắt nhìn hành động của “Vợ chồng son” với nhau, cười đến ánh mắt cong cong.

Được rồi, cái này thật sự nhảy vào Thái Bình Dương Đại Tây Dương Ấn Độ Dương Bắc Băng Dương đều rửa không sạch!

——— —————— ————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương