Phật Môn Ác Thê
-
Chương 8: Tượng đá
Vạn Phật Tự ở phía Tây, đến Bắc gia ở phía Nam cách nhau hơn mười ngàn dặm đường, trung gian có một Vạn Yêu Sâm Lâm rộng khoảng mười vạn dặm nhưng dài hơn mấy trăm ngàn dặm. Bên trong dị thường hung hiểm, nhân sĩ tu chân dưới cảnh giới Nguyên Anh không ai dám một mình đi vào Vạn Yêu Sâm Lâm, nếu chỉ đơn thuần là đi ngang qua, đều là sử dụng linh khí phi hành suốt đêm không ngừng chạy đi, hơn nữa trên đường không dám lưu lại trong rừng.
Âm Tế Thiên hiện tại đã là người thường, tất nhiên không thể dùng linh lực để điều khiển pháp khí phi hành, cũng không có năng lực đánh yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm. Cho nên, từ Viện Trụ Trì đi ra, liền vẫn luôn là đại đồ đệ của trụ trì – Vô Tịnh một đường hộ tống bay qua Vạn Yêu Sâm Lâm.
Linh khí phi hành của Vô Tịnh tốc độ rất nhanh, ngắn ngủi chỉ có nửa canh giờ, người đã cách Vạn Phật Tự ngàn dặm. Lúc này, trong tay Âm Tế Thiên là hộp gỗ màu đỏ mà trước khi đi Tịch Lễ vội vội vàng vàng nhét vào trong tay của hắn, bởi vì lúc ấy vội vàng, Tịch Lễ cũng chưa kịp nói là hộp gỗ này có phải đưa cho Bắc gia trưởng lão Bắc Vũ Hoành hay không. Càng không có nói cho hắn gửi quà rốt cục là Lễ của tấn chức cảnh giới, hay Lễ chúc thọ, hay Lễ thành thân hoặc là Lễ đầy tháng.
Bây giờ mới nhớ tới, thật sự cảm thấy sự tình càng ngày càng không thích hợp. Lúc ấy nhắc tới để hắn đến phía Nam cấp Bắc gia đưa lễ, vẻ mặt của các đại trưởng lão cùng Tịch Thiện thật sự cổ quái, hơn nữa cứ như vậy để hắn rời Vạn Phật Tự, khiến hắn không khỏi cảm thấy chuyện này khả nghi. Chính là nếu trong quá trình có chuyện gì bất lợi xảy ra, hẳn là Tịch Thiện cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Còn có, từ sau khi hắn rời đi thạch thất, không có nghe Tịch Lễ cùng các trưởng lão nhắc đến chuyện phát sinh xung đột với người Thuần Trần phái. Các trưởng lão cũng không có nói với hắn cái gì, giống như chuyện này chưa từng phát sinh vậy. Chẳng lẽ khi hắn bị nhốt trong thạch thất thì có chuyện xảy ra?
“Vô Tịnh, ngươi có biết Bắc gia phía nam làm tiệc gì hay không?”
Người ở phía trước không trả lời, ngay khi hắn nghĩ đối phương không có nghe được câu trả lời của hắn thì Vô Tịnh đột nhiên trả lời: “Vô Tịnh không biết!”
“Chuyện ta đả thương đệ tử Thuần Trần phái, Hư Vô trưởng lão hướng chưởng môn Thuần Trần phái giải thích như thế nào?”
Dù sao thì cũng là hắn thật sự đả thương đệ tử Thuần Trần phái, đương nhiên chưởng môn phái cũng sẽ không dễ dàng như vậy từ bỏ ý đồ!
“Vô Tịnh không biết!”
Lúc này Vô Tịnh lại trả lời đến là nhanh.
“Vậy ngươi biết cái gì liền nói cái đó, tỷ như trong lúc ta bị nhốt ở thạch thất, có chuyện gì xảy ra?”
“Vô Tịnh không biết!”
Phắc! Con lừa ngốc() này là cố ý không nói đi! Âm Tế Thiên có chút căm tức trừng cái ót giống như bóng đèn của Vô Tịnh, sau đó tức giận chỉ một pho tượng lớn bằng một lóng tay trong Vạn Yêu Sâm Lâm: “Cái kia chắc ngươi biết là cái gì đi?”
[Từ dùng ám chỉ hòa thượng]
Tượng hình người thật lớn đứng thẳng, thập phần hùng vĩ mà lại thần thánh, rõ ràng chính là một khối tượng đá, khiến cho người ta tưởng phải bái lạy. Tượng đá đưa lưng về phía họ, hơn nữa cách bọn họ rất xa, làm cho người ta cảm thấy dị thường lóa mắt, không thể rời khỏi nó.
Vô Tịnh thản nhiên liếc liếc mắt một cái: “Vô Tịnh không biết!”
Lúc này, Âm Tế Thiên thực sự tức giận: “Ngươi là thực sự không biết hay là không muốn nói?”
Mày Vô Tịnh nhăn chặt lại: “Vô Tịnh quả thật không biết tượng đá kia là gì, chỉ nghe ngàn năm trước, tượng đá này từ trên thiên giới rơi xuống Vạn Yêu Sâm Lâm. Đã từng có rất nhiều tu sĩ suy đoán, cái tượng đá này là được một tiên nhân điêu khắc nên, cũng có người kia đoán là có người tu chân cảm thấy ngày thật sự là buồn tẻ chán nản, cho nên cố ý đem pho tượng tới cho nhân sĩ giới Tu Chân thêm sự thú vị. Về phần chân tướng thì không thể hiểu hết, nhưng là có một chút có thể xác nhận, thì phải là yêu thú của Vạn Yêu Sâm Lâm luôn luôn bảo hộ tượng đá này, không cho người khác dễ dàng tiếp cận.”
Vừa nói thì nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ thật lớn, nhất thời chung quanh mặt đất đều rung chuyển. Theo đó, toàn bộ dã thú Vạn Yêu Sâm Lâm cũng sôi nổi gào thét theo, tựa như phi thường hưng phấn. Tiếng kêu càng ngày càng kích động, giống như đáp lại cái gì đó, các loại tiếng kêu không ngừng quanh quẩn phía trên Vạn Yêu sâm Lâm.
Trong khoảnh khắc, trong Vạn Yêu Sâm Lâm đột nhiên chạy ra ngàn vạn nhân sĩ tu chân, tựa như chim nhỏ bị chấn kinh, một đám một đám sắc mặt tái nhợt, tựa binh lính chiến bại, bị đánh tơi bời mà thoát tháo khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm, bộ dáng thật là chật vật bất kham.
Nhất thời, sắc mặt Vô Tịnh đại biến!
Âm Tế Thiên hiện tại đã là người thường, tất nhiên không thể dùng linh lực để điều khiển pháp khí phi hành, cũng không có năng lực đánh yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm. Cho nên, từ Viện Trụ Trì đi ra, liền vẫn luôn là đại đồ đệ của trụ trì – Vô Tịnh một đường hộ tống bay qua Vạn Yêu Sâm Lâm.
Linh khí phi hành của Vô Tịnh tốc độ rất nhanh, ngắn ngủi chỉ có nửa canh giờ, người đã cách Vạn Phật Tự ngàn dặm. Lúc này, trong tay Âm Tế Thiên là hộp gỗ màu đỏ mà trước khi đi Tịch Lễ vội vội vàng vàng nhét vào trong tay của hắn, bởi vì lúc ấy vội vàng, Tịch Lễ cũng chưa kịp nói là hộp gỗ này có phải đưa cho Bắc gia trưởng lão Bắc Vũ Hoành hay không. Càng không có nói cho hắn gửi quà rốt cục là Lễ của tấn chức cảnh giới, hay Lễ chúc thọ, hay Lễ thành thân hoặc là Lễ đầy tháng.
Bây giờ mới nhớ tới, thật sự cảm thấy sự tình càng ngày càng không thích hợp. Lúc ấy nhắc tới để hắn đến phía Nam cấp Bắc gia đưa lễ, vẻ mặt của các đại trưởng lão cùng Tịch Thiện thật sự cổ quái, hơn nữa cứ như vậy để hắn rời Vạn Phật Tự, khiến hắn không khỏi cảm thấy chuyện này khả nghi. Chính là nếu trong quá trình có chuyện gì bất lợi xảy ra, hẳn là Tịch Thiện cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Còn có, từ sau khi hắn rời đi thạch thất, không có nghe Tịch Lễ cùng các trưởng lão nhắc đến chuyện phát sinh xung đột với người Thuần Trần phái. Các trưởng lão cũng không có nói với hắn cái gì, giống như chuyện này chưa từng phát sinh vậy. Chẳng lẽ khi hắn bị nhốt trong thạch thất thì có chuyện xảy ra?
“Vô Tịnh, ngươi có biết Bắc gia phía nam làm tiệc gì hay không?”
Người ở phía trước không trả lời, ngay khi hắn nghĩ đối phương không có nghe được câu trả lời của hắn thì Vô Tịnh đột nhiên trả lời: “Vô Tịnh không biết!”
“Chuyện ta đả thương đệ tử Thuần Trần phái, Hư Vô trưởng lão hướng chưởng môn Thuần Trần phái giải thích như thế nào?”
Dù sao thì cũng là hắn thật sự đả thương đệ tử Thuần Trần phái, đương nhiên chưởng môn phái cũng sẽ không dễ dàng như vậy từ bỏ ý đồ!
“Vô Tịnh không biết!”
Lúc này Vô Tịnh lại trả lời đến là nhanh.
“Vậy ngươi biết cái gì liền nói cái đó, tỷ như trong lúc ta bị nhốt ở thạch thất, có chuyện gì xảy ra?”
“Vô Tịnh không biết!”
Phắc! Con lừa ngốc() này là cố ý không nói đi! Âm Tế Thiên có chút căm tức trừng cái ót giống như bóng đèn của Vô Tịnh, sau đó tức giận chỉ một pho tượng lớn bằng một lóng tay trong Vạn Yêu Sâm Lâm: “Cái kia chắc ngươi biết là cái gì đi?”
[Từ dùng ám chỉ hòa thượng]
Tượng hình người thật lớn đứng thẳng, thập phần hùng vĩ mà lại thần thánh, rõ ràng chính là một khối tượng đá, khiến cho người ta tưởng phải bái lạy. Tượng đá đưa lưng về phía họ, hơn nữa cách bọn họ rất xa, làm cho người ta cảm thấy dị thường lóa mắt, không thể rời khỏi nó.
Vô Tịnh thản nhiên liếc liếc mắt một cái: “Vô Tịnh không biết!”
Lúc này, Âm Tế Thiên thực sự tức giận: “Ngươi là thực sự không biết hay là không muốn nói?”
Mày Vô Tịnh nhăn chặt lại: “Vô Tịnh quả thật không biết tượng đá kia là gì, chỉ nghe ngàn năm trước, tượng đá này từ trên thiên giới rơi xuống Vạn Yêu Sâm Lâm. Đã từng có rất nhiều tu sĩ suy đoán, cái tượng đá này là được một tiên nhân điêu khắc nên, cũng có người kia đoán là có người tu chân cảm thấy ngày thật sự là buồn tẻ chán nản, cho nên cố ý đem pho tượng tới cho nhân sĩ giới Tu Chân thêm sự thú vị. Về phần chân tướng thì không thể hiểu hết, nhưng là có một chút có thể xác nhận, thì phải là yêu thú của Vạn Yêu Sâm Lâm luôn luôn bảo hộ tượng đá này, không cho người khác dễ dàng tiếp cận.”
Vừa nói thì nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ thật lớn, nhất thời chung quanh mặt đất đều rung chuyển. Theo đó, toàn bộ dã thú Vạn Yêu Sâm Lâm cũng sôi nổi gào thét theo, tựa như phi thường hưng phấn. Tiếng kêu càng ngày càng kích động, giống như đáp lại cái gì đó, các loại tiếng kêu không ngừng quanh quẩn phía trên Vạn Yêu sâm Lâm.
Trong khoảnh khắc, trong Vạn Yêu Sâm Lâm đột nhiên chạy ra ngàn vạn nhân sĩ tu chân, tựa như chim nhỏ bị chấn kinh, một đám một đám sắc mặt tái nhợt, tựa binh lính chiến bại, bị đánh tơi bời mà thoát tháo khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm, bộ dáng thật là chật vật bất kham.
Nhất thời, sắc mặt Vô Tịnh đại biến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook