Phất Huyền Thập Tam Khúc
Chương 132: Thân nan xá


"Mọi lời nói dối, chung quy sẽ có ngày phải phơi bày dưới ánh mặt trời, Trừng Công chúa, ngươi nói phải không?"
Trong tẩm cung Hoàng hậu đã cho lui cung nữ nội thị, Tát Tát Hoàng hậu đem một lọ Kim Sang dược đặt ở trên bàn, cau mày hỏi.
Hai tay Trừng nhi bị trói ở phía sau hờ hững nhìn Tát Tát Hoàng hậu, "Nếu nương nương đã nói rõ ràng như vậy, không ngại lại nói rõ thêm một chút, rốt cuộc muốn ta làm cái gì?"
Tát Tát Hoàng hậu có chút đáng tiếc mà liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, nói: "Bổn cung thật ra rất hâm mộ Dương Lan Thanh, dạy dỗ được một nữ nhi như ngươi." Thoáng ngừng một chút, Tát Tát Hoàng hậu âm lãnh cười cười, "Bổn cung cũng không phải người vô tình như vậy, thầm nghĩ muốn làm trao đổi với ngươi, nếu như ngươi có thể làm chuyện này cho bổn cung, bổn cung có thể đáp ứng ngươi, lưu lại tính mạng của ngươi và Dương Lan Thanh."
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?" Trừng nhi lạnh lùng liếc nhìn Tát Tát Hoàng hậu một cái, "Nếu như ta làm theo lời của ngươi, không một ai có thể thoát chết được." Nói xong, Trừng nhi đột nhiên oai nghiêm mỉm cười, "Nếu như ta đoán không sai, ngươi sở dĩ không vạch trần thân phận của ta trên điện, là vì Phò mã Tạ Uyên. Ngươi đã dám dùng mạng của mẫu phi để áp chế ta, ta vì sao không dùng tính mạng của Phò mã đến áp chế ngươi?"
"Chậc chậc, ngươi thật ra nhìn mọi việc cũng đủ thấu triệt đi." Tát Tát Hoàng hậu nói xong, dùng âm thanh lạnh lùng nói, "Chết một nam tử, đổi lấy ba cái mạng của các ngươi, bổn cung vẫn là có lợi! Tin rằng ngươi hiểu được, Tâm nhi là Công chúa, chết một Phò mã, còn có thể lại tìm người khác, ngươi cho là bổn cung sẽ sợ ngươi sao?"
"Ngươi!" Trừng nhi nghe ra ý tứ trong lời nói của Tát Tát Hoàng hậu, tiểu cô cô cùng Thanh Hà nhất định cũng nằm trong tay nàng! Trong lòng chợt lạnh, giờ khắc này, tính mạng của một mình nàng, gánh lấy tính mạng của ba người, cho dù Tố Tố một mình ở bên ngoài, nếu như tiểu cô cô xảy ra chuyện gì không hay, Tố Tố nhất định cũng sống không được!
"Kim Sang dược này ngươi mang về, nói mẫu phi của ngươi hảo hảo trị thương cho ngươi, tin rằng vài canh giờ sau, Hoàng thượng sẽ sai người tới bắt ngươi đi đích thân thẩm vấn." Tát Tát Hoàng hậu cầm lấy Kim Sang dược trên bàn, nhét vào trong lòng Trừng nhi, "Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có tin bổn cung hay không?"
Trừng nhi cười lạnh một tiếng, "Chuyện tới nước này, ta còn có thể lựa chọn sao?" Nói xong, Trừng nhi xoay người đi, "Thỉnh nương nương đưa ta trở lại thiên lao đi."
"Tốt lắm!" Tát Tát Hoàng hậu vừa lòng gật gật đầu, đi tới cửa đại điện, cao giọng hô: "Người tới, đưa Tề vương điện hạ quay về thiên lao!"
"Dạ!" Thị vệ nghe được Hoàng hậu phân phó, lập tức tiến lên áp giải Trừng nhi đi về phía thiên lao.
Tạ Uyên chờ Tư Mã Diệp đi xa, đứng ở trước đại môn thiên lao đợi một hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy Trừng nhi bị áp giải trở về, nắm thật chặt những sợi tóc bạc trong lòng bàn tay, nghênh đón.
"Các ngươi tạm lui xuống trước đi." Tạ Uyên phất tay áo ý bảo thị vệ lui ra, "Có ta ở đây, không có việc gì."
"Dạ!" Thị vệ cùng thủ vệ thiên lao tạm thời rời khỏi tầm mắt Tạ Uyên.
Trừng nhi trào phúng mỉm cười, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Tạ Uyên, mạng chó của ngươi, ta sẽ bảo trụ giúp ngươi...Ngươi không cần nói thêm gì nữa, ta chỉ muốn cùng mẫu phi nói chuyện một chút."
Tạ Uyên cười khẽ lắc lắc đầu, đưa những sợi tóc bạc trong lòng bàn tay quơ quơ trước mặt Trừng nhi, "Mặc kệ ngươi có tin hay không, ít nhất giờ khắc này, chúng ta cũng không phải là địch thủ."
"Thì ra tiểu cô cô ở chỗ của ngươi!" Trừng nhi thoáng cả kinh, nghĩ lại, Tạ Uyên cùng Tát Tát Hoàng hậu vốn là một người, tiểu cô cô nằm trong tay hắn, cũng không phải việc ngoài dự liệu.
Ý cười của Tạ Uyên càng nồng đậm vài phần, "Tửu Tửu ở bên cạnh ta, tất nhiên là không có việc gì, chính là ta đã đáp ứng nàng, nhất định phải bảo trụ tính mạng của ngươi, cho nên, hôm nay ta đến đây, chính là muốn báo cho ngươi một chút, ngươi không chết được."
"Nói xong chưa?" Trừng nhi lạnh lùng hỏi lại.
"Ngươi tin cũng tốt..."
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi tàn sát nhiều quân cờ từng trung tâm với ngươi như vậy, thật sự không sợ gặp báo ứng sao?" Trừng nhi đột nhiên cắt ngang lời nói của hắn, thì thào hỏi ra một câu như vậy.
"Báo ứng?" Tạ Uyên lên tiếng cười lạnh, "Nếu như thực sự có báo ứng, ta còn có thể đứng ở đây sao?"
"Dưới cửu tuyền, ta thật ra muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc còn có thể lưu lại bao lâu?" Trừng nhi lạnh như băng nói xong, không muốn lại quan tâm đến Tạ Uyên thêm một khắc nào nữa, thẳng tắp đi về phía thiên lao.
Mẫu phi, đừng sợ, Trừng nhi đã trở lại...
Cả đời này, Trừng nhi khắp nơi ỷ lại mẫu phi, vẫn cô phụ sự kỳ vọng của mẫu phi, thẹn với mẫu phi thật nhiều...
Tướng sĩ canh gác thiên lao bị Tạ Uyên kêu to trở về, mở đại môn thiên lao ra cho Trừng nhi, một đường hộ tống Trừng nhi đi vào con đường âm lãnh trong lao.
Tiếng khóc của Dương Lan Thanh vẫn là một tiếng lại một tiếng vang lên, khiến cho Trừng nhi tan nát cõi lòng.
Mẫu phi đừng khóc, hôm nay cho dù con có phải dùng hết mọi thứ, cũng sẽ dùng một mạng của con, đổi lấy người cùng tiểu cô cô không chịu liên lụy...
"Trừng nhi!"
Dương Lan Thanh nhìn thấy nữ nhi trở về, vội vàng đứng lên, bối rối lau đi nước mắt trên mặt, không muốn để cho Trừng nhi nhìn thấy một mặt yếu ớt như vậy của nàng.
Trừng nhi cứng ngắc cười cười, nước mắt không kiềm nén được chảy xuống hai má, bước nhanh đi tới trước cửa lao, "Mẫu phi đừng khóc, không sao, đừng khóc."
Xích sắt bị mở ra, tướng sĩ canh gác thấp giọng nói: "Thỉnh Tề vương điện hạ nhập lao."
Trừng nhi lạnh lùng liếc nhìn tướng sĩ canh gác một cái, đi vào trong lao, mặc cho cánh cửa lao kia lại bị khoá lại, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của tướng sĩ canh gác, sau chỉ còn lại tiếng bước chân đi xa của tướng sĩ canh gác.
"Trừng nhi..." Dương Lan Thanh vội vàng cởi bỏ bàn tay bị trói ra phía sau của Trừng nhi, đau lòng xoa lên hai má của nàng, "Con nghe nương nói, không cần tin tưởng bất kỳ ai trong cung này, nương sẽ bảo hộ con chu toàn, sẽ để con bình yên rời khỏi nơi này."
"Vậy còn mẫu phi?" Trừng nhi kiên định hỏi lại, "Người nên làm thế nào đây?"
"Nương không sao." Dương Lan Thanh nghẹn ngào lắc đầu, "Nương mong con có thể bình yên còn sống..."
"Tội khi quân được định, con trốn không thoát, có lẽ Thanh Hà cũng trốn không thoát." Trừng nhi mệt mỏi cười cười, từ trong lòng lấy ra bình Kim Sang dược kia, hung hăng nén xuống, nước mắt trong phút chốc chảy xuống, "Nếu như mẫu phi dùng mạng của người, để đổi lấy con bình yên rời khỏi cung, có biết không, đó mới là đau đớn lớn nhất! Trong vòng một ngày, mất đi Thanh Hà, mất đi mẫu phi, thậm chí còn có thể mất đi tiểu cô cô, người nói con làm sao sống đây?"
"Con..."
Trừng nhi kiên định mở miệng, nâng tay lau đi nước mắt của Dương Lan Thanh, "Con biết, nếu như mẫu phi có thể sống rời khỏi nơi này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói đến cái chết – người sẽ giống như lúc trước đối với phụ hoàng, dùng hết tất cả tinh lực, báo thù cho con, giết hết tất cả những người từng muốn lấy mạng của con."
"Nếu con chết, tiểu cô cô cũng có thể thoát khỏi liên can, Tạ Uyên niệm tình cũng không dám làm gì nàng." Trừng nhi cắt ngang lời Dương Lan Thanh muốn nói, lắc lắc đầu, "Tiểu cô cô có thể sống, Tố Tố tiểu cô cô cũng có thể sống, bên cạnh mẫu phi còn có rất nhiều người có thể trợ giúp người, Trừng nhi chết, cũng coi như đáng giá."
"Trừng nhi..." Dương Lan Thanh nghe nữ nhi nói như vậy, trái tim thắt lại phá lệ thống khổ.
Hài tử ngốc...Hài tử ngốc...Nếu con xảy ra chút chuyện, làm sao mẫu phi có thể sống tạm được đây?
Trừng nhi nâng mi, cười đến bình thản, nói: "Mẫu phi, chỉ cần con một mực kiên định, chính là một mình con cải trang lừa gạt các ngươi, đứa nhỏ trong bụng Thanh Hà, cũng là do con sắp đặt mới có được, gánh tội khi quân này cũng chỉ cần một mình con!"
"Trừng nhi...Nương không cho phép con làm như vậy!" Dương Lan Thanh tức giận quát lớn, "Con là một tay ta dạy dỗ! Sao có thể rơi vào tuyệt cảnh, liền đem khó khăn nhất giao cho mẫu thân?"
"Thực xin lỗi...Mẫu phi..." Trừng nhi liền quỳ xuống, ôm chặt lấy thắt lưng Dương Lan Thanh, nhẹ nhàng cọ lên bụng của nàng, "Lúc này đây, con chỉ còn một con đường này, chỉ có như vậy, mới có thể đổi lấy càng nhiều người có thể sống."
"Ngốc!" Dương Lan Thanh vung tay lên, đánh lên má Trừng nhi, "Nương muốn con sống! Chẳng lẽ con không nghe lời của nương nữa sao?"
"Kiếp này liền ngỗ nghịch một lần này, xin mẫu phi tha thứ..." Trong lòng Trừng nhi đau đến lợi hại, trên gương mặt một mảnh nóng bỏng, ngược lại làm cho đớn đau trong lòng, thư hoãn một chút, ngẩng mặt lên, gượng cười nói, "Mẫu phi, để cho con hảo hảo ôm người một cái, được không?"
"Con..." Nhiệt lệ của Dương Lan Thanh rơi trên gương mặt Trừng nhi, run rẩy đem Trừng nhi gắt gao ôm vào lòng.
Tát Tát, hôm nay ngươi giết con của ta, nếu có một ngày, ta có thể rời khỏi nơi này, nhất định sẽ bắt ngươi trả lại ta gấp mười lần!
Nước mắt của Trừng nhi cuối cùng vỡ oà, ôm chặt lấy thắt lưng Dương Lan Thanh, gắt gao cắn chặt khớp hàm, kịch liệt run rẩy.
Còn nhớ rõ, đã từng nói, sẽ vì người đánh ra một mảnh thái bình thiên hạ; còn nhớ rõ, đã từng nói, không để cho người bị thương tổn.
Thì ra, đứng trước hoàng quyền, ta chính là nhỏ yếu như vậy, không còn có thể bảo hộ người bình an, thậm chí, không thể hảo hảo trở lại bên cạnh người nữa.
Một câu kia, không được không về, ta cuối cùng vẫn là nuốt lời...
Cùng lúc đó, trước cửa cung Hoàng thành, Mộ Dung Yên ôm tỳ bà xuống xe ngựa, ánh mắt nhìn xuyên qua đại môn Hoàng thành, hờ hững nhìn vào cung điện lâu vũ nguy nga ở bên trong.
Hoàng gia vô tình, rốt cuộc khi nào mới có thể vĩnh viễn thoát khỏi nơi Hoàng thành tràn ngập mùi máu tươi này?
"Linh Tố, ở lại đây." Mộ Dung Yên đột nhiên thì thào mở miệng.
Trương Linh Tố cả kinh, "Không phải đã nói cùng nhau vào cung sao, sao ngươi có thể..."
"Lưu lại, trông chừng cỗ xe ngựa này, con đường sau này, không thể thiếu ngươi được, ngươi phải hảo hảo còn sống." Giọng điệu lạnh như băng của Mộ Dung Yên, làm cho Trương Linh Tố nghe được run sợ.
"Sau này?" Trương Linh Tố hít vào một hơi, với cục diện này, hai chữ "Sau này" đều là hy vọng xa vời!
"Trừng nhi thường nói, hảo hảo còn sống, mới có cơ hội nhìn thấy thiên hạ thái bình." Mộ Dung Yên kiên định nhìn xa xa, "Chết rất dễ dàng, nhưng mà những người làm hại chúng ta vẫn còn sống, chết như vậy liền quá mức không đáng giá, cho nên, chúng ta đều phải hảo hảo còn sống!"
"Có thể vì hận, có thể vì yêu..." Mộ Dung Yên quay đầu yên lặng nhìn Trương Linh Tố, "Ngươi có thể chờ đợi tiểu cô cô nhiều năm như vậy, nhất định cũng sẽ vì tiểu cô cô mà sống sót, có phải hay không?"
Thân mình Trương Linh Tố run lên, "Ta sẽ..."
"Ta tin rằng tiểu cô cô cũng sẽ cố gắng còn sống, bao gồm cả mẫu phi cũng vậy..." Thanh âm của Mộ Dung Yên đột nhiên nghẹn ngào một trận, gắng gượng nở một nụ cười, "Chỉ có nha đầu ngốc của ta, mới có thể ngây ngốc một lòng muốn chết...Chính là, ta không cho phép nàng nuốt lời với ta! Một lần cũng không cho phép!"
"Thanh Hà..."
"Hôm nay ta muốn nói với nàng, cho dù nàng có ngã xuống, chống đỡ không được một mảnh trời đất này, cũng còn có ta, Mộ Dung Yên." Mộ Dung Yên nói xong, hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên ôm lấy tỳ bà đi vào bên trong hoàng thành --
"Nhất định phải trở về! Đều phải trở về!" Trương Linh Tố nghẹn ngào nói một tiếng, "Nếu không, ta sẽ khi dễ thi thể của nàng, muốn làm cho ngươi đau lòng!"
"Ngươi cứ nhìn thử xem!"
Mộ Dung Yên xoay đầu qua, Trương Linh Tố rưng rưng nháy mắt với nàng, giảo hoạt mỉm cười giống như ở trong núi Lạc Hà năm đó, nhuộm đầy bất đắc dĩ thê lương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương