Phật Hệ Kiều Khí Bao
-
7: Tôi Chọn Cái Thứ Nhất
Hề Khê đem áo ngoài khoác lên cánh tay, trước khi đi theo thói quen đem túi xách mang trên vai.
Cô đi theo Chu Trì, Hồ Chính, Tạ Nhất Minh và Phan Đông Văn ra ngoài, cánh cửa đen in hoa văn nửa trong suốt nặng nề chậm rãi khép lại, cô và bốn người kia đều yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Năm người đi về phía toilet, đi xong sau đó ra tới, nhưng không có lập tức trở về.
Trong phòng, từng tế bào trên người Tào Nghiên đều đang tản ra mấy chữ ta không vui, mà năm người bọn họ đã thành công chạy thoát ra ngoài, cũng không nghĩ hiện tại đi vào tiếp tục chọc thiếu gia không thoải mái.
Hề Khê là người không muốn đi vào nhất, cô vốn dĩ đã tính toán đâu vào đấy, yên lặng ngồi chơi game, chờ tiệc kết thúc lập tức trở về ngủ.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Chu Trì bọn họ lại không thèm chơi cái khác, mà chạy tới cùng cô chơi game di động.
Hơn nữa bọn họ còn tỏ vẻ mọi người đều là người một nhà, quan tâm chiếu cố bảo hộ cô hết mình.
Tào Nghiên bỏ ra tiền bạc và thời gian, vốn dĩ mục đích chính là mang cô tới để ghê tởm, không cho cô thoải mái.
Kết quả không ghê tởm đến cô còn chưa tính, bốn người anh em của mình còn nửa đường tạo phản, thân thiết ngồi chơi game với người hắn ghét, này không phải rõ ràng là không cho hắn mặt mũi?
Mà liền tính Hề Khê không phải người Tào Nghiên ghét nhất, tiệc hắn làm chủ, không chơi cái nên chơi, lại tụm thành một đám chơi game di dộng..
Cũng quá kỳ cục.
Hề Khê ôm áo khoác cùng Chu Trì bốn người bọn họ đứng ở một góc cuối hành lang, cô cúi đầu nhìn chiếc váy ngắn mặc trên người, ánh mắt còn thoáng thấy mũi giày cao gót lóe lên vụn sáng bạc.
Cô không nói chuyện, chờ Chu Trì bọn họ khi nào vào thì sẽ vào theo.
Đợi một hồi chỉ nghe được Tạ Nhất Minh kêu mình: "Đại minh tinh."
Hề Khê hoàn hồn ngẩng đầu lên, "Đi vào à?"
Đi vào khẳng định là muốn đi vào, nhưng cả bọn đều tưởng trì hoãn một chút lại vào.
Tạ Nhất Minh nhìn Hề Khê, nhỏ giọng thương lượng: "Cô vào trước đi, dỗ Nghiên ca tụi này cao hứng một chút, được chứ?"
"Tôi?" Hề Khê giơ tay chỉ vào mình, hợp lý cự tuyệt, "Tôi là người anh ta ghét nhất trên đời, mấy người đừng đùa."
Ai đi dỗ cũng không thể là cô a.
Chu Trì bọn họ lại cảm thấy, cởi chuông còn cần người cột chuông.
Sau đó bọn họ đưa cho Hề Khê hai lựa chọn, ý đồ làm cô tiếp thu đề nghị này.
Cái thứ nhất, Hề Khê cự tuyệt không dỗ, vậy thì sau khi đi vào, bọn họ bốn cái sẽ đứng về phía Tào Nghiên, giúp Tào Nghiên chỉnh cô, chỉnh đến khi nào Tào Nghiên cao hứng mới thôi.
Cái thứ hai chính là, Hề Khê đi vào lấy lòng dỗ Tào Nghiên cao hứng, vậy thì mọi người đều có thể chung sống hòa bình.
Hề Khê nghĩ nghĩ, cảm thấy lựa chọn thứ nhất tương đối phù hợp hướng đi của cốt truyện, vì thế chậm rãi giơ lên ngón trỏ phải, "Tôi..
chọn cái thứ nhất."
Chu Trì bốn người đồng thời trợn mắt nhìn cô..
Cùng nhau chơi quá mấy ván, hiện tại chính là bạn bè.
Hề Khê nguyện ý làm cho bọn họ chỉnh, bọn họ cũng không muốn xuống tay.
Hai phút sau, Hề Khê bị bốn người ép tới trước cửa phòng.
Cô còn giãy giụa thuyết phục bọn họ một chút, "Tôi thật sự không được mà, tôi.."
Nói chưa hết câu, cửa phòng đã bị mở ra, không biết trong bốn người là ai làm, Hề Khê đã bị nhẹ nhàng đẩy vào.
Hề Khê không cảm nhận được thân thể bị người xô đẩy nữa, xoay người lại thì nhìn thấy bốn người kia đang nhanh chóng khép cửa lại.
Cô ôm áo khoác đứng ở cạnh cửa, nhìn một vòng liền thấy được Tào Nghiên ngồi ở trên sô pha, trong miệng đang cắn xì gà, ngồi bên cạnh là một cô gái mặc một cái áo yếm màu đen, váy lụa dài mỏng đang châm lửa cho anh ta.
Mà ánh mắt của người nọ thì dừng ở trên người cô, cùng cô mắt đối mắt.
Không khí trong phòng đã lại nóng lên một lần nữa, rất ồn ào, ánh đèn chiếu khắp nơi đến lóa mắt.
Hề Khê muốn đi ra ngoài, một bên nhìn Tào Nghiên một bên yên lặng đưa tay tìm kiếm chốt cửa.
Dùng sức kéo mới phát hiện cửa đã bị người từ bên ngoài giữ chặt, căn bản kéo không nhúc nhích.
Phí công vô ích, Hề Khê từ bỏ, cô yên lặng thu hồi tay, đem áo khoác ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hít một hơi, cất bước đi đến chỗ Tào Nghiên.
Chờ cô đã đến nơi, cô gái châm thuốc đem chiếc bật lửa bằng vàng ròng đặt xuống bàn, rất tự giác mà đi chỗ khác chơi.
Hiện tại trong phòng, khách nhân thiếu, nhóm công chúa cũng trở nên thảnh thơi không có việc gì để làm.
Khi Hề Khê bị Chu Trì bọn họ đẩy vào phòng, trong đầu cô cũng vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể dỗ được Tào Nghiên, khiến tâm trạng của anh ta tốt lên.
Sau đó, cô nghĩ tới một thứ.
Bên tai là thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, chung quanh tràn ngập sương khói.
Hề Khê đứng ở trước mặt Tào Nghiên, hắn cũng không nhìn cô mà là trừu xì gà xem người khác khiêu vũ ca hát, lên đến đoạn cao trào còn đi theo nhẹ nhàng mà lắc lư đầu nhúc nhích thân mình.
Hề Khê đứng một hồi, vẫn luôn không tìm được lời mở đầu gì hay ho, sau đó cô đơn giản cũng không cần cái quỷ gì lời mở đầu, tại sao cô cần phải nói năng uyển chuyển với người này chứ?
Cho nên cô nhìn thẳng Tào Nghiên, nói thẳng: "Ngày mai, tôi đi theo anh ly hôn."
Anh ta bày ra những trò này chỉnh cô, còn không phải là vì để phát tiết cơn giận đồng thời buộc cô ly hôn sao?
Nữ phụ là không muốn, cho nên trước sau không đồng ý ly hôn, mặt dày tới gần nên bị nam chính không ngừng dày vò.
Nhưng cô lại không phải Bối Hề Khê, cô rất muốn cùng người nam nhân trước mắt này phủi sạch tất cả mọi quan hệ, sau đó cô sẽ có thể tự do tự tại tận hưởng cuộc sống.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook