Phạt Anh Phải Lòng Em
-
Chương 7
Đã beta lại =.=!!!
Cũng không biết qua bao lâu, Y Đằng đang mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên bị một loạt âm thanh ồn ào đánh thức. Mắt vẫn còn ngái ngủ mông lung, y mở cửa ra liền thấy tên hỗn trướng Ưng Thủ bại hoại đứng đường hoàng ở đó, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.
“Tên khốn kia, anh làm loạn cái gì? Đây là viện thú y của tôi. Anh đến trộm đồ cũng dám công khai giữa ban ngày hả?”
“Bệnh viện nhà cậu có cái gì tốt để tôi trộm hở, cậu thức đúng lúc lắm, mau lấy thuốc sát trùng rồi theo tôi một chuyến đi.” Ưng Thủ cũng không quản Y Đằng có nguyện ý hay không mà lôi y theo.
“Buông tay, buông tay ra!” Y Đằng dùng sức kéo tay khỏi Ưng Thủ, ý muốn giãy ra. Bất đắc dĩ tên khốn nạn kia thật sự dùng lực mạnh đến độ muốn bẻ gãy cổ tay của y, căn bản không hề muốn buông ra.
“Anh đừng có mà vì trước đây tôi nói nặng vài câu mà hiện giờ đã muốn bắt cóc tôi đi? Lòng dạ anh thật ác độc!” Y Đằng bị Ưng Thủ lôi kéo đến mức ngả nghiêng, vội vàng bước đến võ quán của hắn, miệng không ngừng mắng, “Vừa hay chính anh mắng người ta ẻo lả, còn không tự mình thấy lòng dạ hẹp hòi, chưa chi đã muốn trả thù? Thật sự là đồ khốn.”
“Cậu đừng có nghĩ lúc nào cậu cũng đúng đi! Tôi bắt cóc cậu về làm gì? Mỗi ngày nghe cậu xỉ vả để tự ngược a?” Ưng Thủ cứ ba bước một nửa lôi nửa kéo Y Đằng vào võ quán của mình, “Tôi có đệ tử bị thương, cậu không phải bác sĩ sao? Nhanh lại đây xem một chút!”
“Chỉ số thông minh của anh thật sự có vấn đề a? Tôi là bác sĩ thú y!” Thấy người bị thương, Y Đằng liền do dự, chân người kia giống như bị đè vào, máu chảy không ngừng. Mộc Hạ cùng tiểu Lan cư nhiên cũng đều ở đó.
“Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết cậu là bác sỹ thú y, hiện tại gấp quá rồi! Dù sao cũng không khác mấy, cậu nhanh cầm máu đi!” Ưng Thủ lúc này vẫn còn giữ ý định cũ, làm cho Y Đằng tức giận nói không nên lời.
“Loại tình huống này hẳn nên đi bệnh viện đi! Vậy mà tùy tiện mời bác sĩ thú y lại đây, anh thật sự là đúng như tôi nói, không có kiến thức cơ bản!” Y Đằng xoay người, “Tôi đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới cho anh.”
“Uầy, cậu mới là người không hiểu chuyện!” Không đợi Y Đằng tiến lên hai bước, Ưng Thủ tựa như một ngọn núi đổ xuống ngăn trước mặt y, mặt nhăn mày nhíu hung tợn nhìn y, “Học thuật căn bản cũng giống nhau, tôi không tin cậu không thể chữa! Thật sự là đồ máu lạnh! Mắt thấy người khác chịu khổ, chính mình rõ ràng có năng lực cũng không cứu giúp, cho dù cậu cùng tôi không ưa nhau, như thế nào có thể giận chó đánh mèo lên trên người vô tội? Cậu mau qua đây cho tôi! Bằng không đừng trách tôi xuống tay vô tình!”
“Anh thật đúng là đầu người não heo! Tôi đã nói là không phải không muốn chữa, là tôi không thể chữa. Anh làm sao vậy? Có phải tôi không chữa anh lại chuẩn bị đánh tôi?” Y Đằng nhanh chóng nổi điên, lại bắt đầu chửi rủa không tiếc lời. Tiểu Lan đang ở bên cạnh người bị thương liền nhanh chạy đến kế bên Ưng Thủ mà giữ chặt hắn, vẻ mặt sốt ruột nói, “Bác sĩ, xin anh đấy! Trước tiên qua đó xem hắn một cái đi!”
Quả nhiên ở cùng một chỗ với người ngu ngốc sẽ trở nên ngu ngốc theo. Như thế nào có thể để bác sĩ thú y chữa bệnh cho người? Y Đằng mới vừa định cự tuyệt, đột nhiên thấy Ưng Thủ vẻ mặt hung tợn, liền đổi ý, muốn nhìn vẻ chật vật của hắn, y liền nói, “Muốn tôi chữa cũng được đi, bất quá thỉnh người thì phải có thái độ thành khẩn, anh chỉ cần cúi đầu cầu xin.”
Y nói như vậy kỳ thật chính là cố ý muốn gây khó cho Ưng Thủ, Y Đằng là người tùy hứng, lòng dạ lại hẹp hòi. Người khác làm khó y, y tất nhiên trả đòn, giờ y đối nghịch với Ưng Thủ, có cơ hội tốt này đương nhiên càng không thể lãng phí được. Hơn nữa y cũng đoán chắc Ưng Thủ sẽ không ở trước mặt đệ tử cúi đầu, đến lúc đó y cũng sẽ cắn ngược lại hắn một cái, không phải y không muốn chữa, là bởi vì Ưng Thủ sĩ diện chết thôi. Hơn nữa người vì thể diện mà không chịu cúi đầu trước y thì có tư cách gì nói y vô tình?
Nhưng mà sự tình một lần nữa phát triển ngoài ý muốn của Y Đằng, cái tên Ưng Thủ kia thần kinh cũng không biết làm từ cái gì? Hắn ngay cả một phút đồng hồ cũng không do dự, lại thực rõ ràng hướng Y Đằng cúi đầu hành lễ.
“Xin cậu!”
Tất cả đệ tử phía sau cùng nhau hướng y cúi đầu, chỉnh tề lớn tiếng nói, “Xin anh!” Tình thế nghịch chuyển, lập tức biến thành Y Đằng đâm lao phải theo lao.
“Đã biết. Một đám người không có kiến thức căn bản.” Miệng oán giận, Y Đằng không thể kiên trì được nữa, tiến lên xem xét thương thế người kia, cũng may không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là nhìn có vẻ dọa người một chút, máu chảy cũng khá nhiều.
“Tiểu Lan đi đem thuốc sát trùng lại đây, nhớ lấy băng gạc.”
“Vâng!”
“Mộc Hạ, cậu cũng đừng có thất thần, đi xem thuốc hạ sốt còn không, đem một ít lại đây, nhớ lấy cả một ít thuốc giảm đau.”
Miệng tuy rằng oán giận, nhưng Y Đằng dù sao vẫn là một người giữ chữ tín. Lập tức xem người bị thương trước mặt là một con cảnh khuyển cực to mà cứu chữa. Lúc chữa còn theo thói quen vỗ về an ủi. Không nghĩ tới sẽ có đãi ngộ đặc biệt như vậy, người bị thương cảm động đến muốn khóc, cậu nào biết đâu rằng này chính là thói quen của Y Đằng, an ủi động vật nhỏ bị thương y luôn luôn là làm như vậy.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Y Đằng quay đầu nhìn vào mắt Ưng Thủ, mặc kệ nói như thế nào, thì tên kia cũng đã trước mặt đệ tử cúi đầu cầu xin y, trong lòng y không khỏi có chút đắc ý.
“Cậu không sao chứ, Matsui? Đỡ hơn chưa?” Ưng Thủ căn bản không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, chỉ lo nhìn xem thương thế đệ tử như thế nào.
“Tốt hơn nhiều, sư phụ”
Nhìn thấy đệ tử vừa rồi còn đau đến sắc mặt trắng bệch hiện tại rõ ràng tốt hơn nhiều, Ưng Thủ lúc này mới yên lòng, “Lần sau làm cái gì cũng phải coi chừng cẩn thận một chút.”
“Vâng, sư phụ.”
“Xin…cậu kê đơn cho em ấy chút thuốc.” Ưng Thủ nghiễm nhiên đã đem Y Đằng trở thành bác sĩ phụ trách, “Em ấy là tuyển thủ rất có thiên phú, ngàn vạn lần đừng để cho thương thế của em ấy chuyển biến xấu, làm ơn.”
“Tôi không phải đã nói rồi, tôi không phải bác sĩ, tôi là thú y, anh sợ miệng vết thương của cậu ta chuyển biến xấu như vậy, không phải hẳn là nên đưa đi bệnh viện chính quy xem xét cẩn thận mới đúng chứ? Vì cái gì muốn tìm tôi đến xem?”
“Không cần khó chịu mà, sở dĩ không đi đương nhiên là có nguyên nhân không thể đi. Vừa rồi cậu không phải đã làm tốt lắm sao?” Ưng Thủ lại ngẩng mặt lên, một chút cũng không giống nói giỡn, “Xin cậu kê thuốc cho em ấy đi! Cho dù muốn tôi lại cầu xin thêm một lần nữa cũng được. Không cần lại nói là cậu không thể chữa.”
Việc như vậy dùng hai lần sẽ không còn cảm giác hứng thú, Y Đằng hơi hạ mi, lãnh đạm nói, “Biết rồi. Miệng vết thương không nặng, nhưng mà chảy máu hơi nhiều, thoạt nhìn sẽ dọa người, mấy ngày nay đừng cho miệng vết thương bị ướt, uống chút thuốc hạ sốt là được. Không cần băng bó nhiều.”
“Như vậy thật tốt quá. Cám ơn cậu!” Ưng Thủ nhẹ nhàng thở ra, giải thích thực rõ ràng, “Vừa rồi tôi rất sốt ruột, thái độ thật không tốt, thật có lỗi!”
“Hừ!”mũi Y Đằng phát ra một tiếng hừ lạnh, “Tôi căn bản không trông cậy vào việc động vật giữ đúng phép tắc của con người.”
Lại rõ rànglà khiêu khích, Ưng Thủ hiển nhiên nghe được, nhưng hắn cũng chỉ nghiêm mặt, không cãi lại.
Y Đằng ngẩng cao đầu, lạnh lùng rời đi. Trong lòng thì lại lén cười vang. Chính y vừa chữa cho đệ tử ruột của hắn, cho dù là bởi vì Ưng Thủ thỉnh y mới chữa, nhưng nói như thế nào Ưng Thủ cũng thiếu y một cái nhân tình, về sau y gặp tên hỗn trướng kia thì có mắng như thế nào hắn cũng chỉ được nghe, không thể cãi. Chắc không dám đôi co với ân nhân đi? Chỉ cần nghĩ như vậy, Y Đằng liền cảm thấy được tâm tình của mình tốt đến mức thăng thiên.
“Kỳ thật, tên kia cũng rất thú vị.” Trở lại viện thú y của mình, Y Đằng vẫn là nhịn không được muốn cười. Y đã định về sau mỗi lần nhìn thấy Ưng Thủ đều phải cố ý chọc hắn vài câu, sau đó hảo hảo thưởng thức biểu tình của hắn khi nhịn đến nội thương .
Cũng không biết qua bao lâu, Y Đằng đang mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên bị một loạt âm thanh ồn ào đánh thức. Mắt vẫn còn ngái ngủ mông lung, y mở cửa ra liền thấy tên hỗn trướng Ưng Thủ bại hoại đứng đường hoàng ở đó, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.
“Tên khốn kia, anh làm loạn cái gì? Đây là viện thú y của tôi. Anh đến trộm đồ cũng dám công khai giữa ban ngày hả?”
“Bệnh viện nhà cậu có cái gì tốt để tôi trộm hở, cậu thức đúng lúc lắm, mau lấy thuốc sát trùng rồi theo tôi một chuyến đi.” Ưng Thủ cũng không quản Y Đằng có nguyện ý hay không mà lôi y theo.
“Buông tay, buông tay ra!” Y Đằng dùng sức kéo tay khỏi Ưng Thủ, ý muốn giãy ra. Bất đắc dĩ tên khốn nạn kia thật sự dùng lực mạnh đến độ muốn bẻ gãy cổ tay của y, căn bản không hề muốn buông ra.
“Anh đừng có mà vì trước đây tôi nói nặng vài câu mà hiện giờ đã muốn bắt cóc tôi đi? Lòng dạ anh thật ác độc!” Y Đằng bị Ưng Thủ lôi kéo đến mức ngả nghiêng, vội vàng bước đến võ quán của hắn, miệng không ngừng mắng, “Vừa hay chính anh mắng người ta ẻo lả, còn không tự mình thấy lòng dạ hẹp hòi, chưa chi đã muốn trả thù? Thật sự là đồ khốn.”
“Cậu đừng có nghĩ lúc nào cậu cũng đúng đi! Tôi bắt cóc cậu về làm gì? Mỗi ngày nghe cậu xỉ vả để tự ngược a?” Ưng Thủ cứ ba bước một nửa lôi nửa kéo Y Đằng vào võ quán của mình, “Tôi có đệ tử bị thương, cậu không phải bác sĩ sao? Nhanh lại đây xem một chút!”
“Chỉ số thông minh của anh thật sự có vấn đề a? Tôi là bác sĩ thú y!” Thấy người bị thương, Y Đằng liền do dự, chân người kia giống như bị đè vào, máu chảy không ngừng. Mộc Hạ cùng tiểu Lan cư nhiên cũng đều ở đó.
“Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết cậu là bác sỹ thú y, hiện tại gấp quá rồi! Dù sao cũng không khác mấy, cậu nhanh cầm máu đi!” Ưng Thủ lúc này vẫn còn giữ ý định cũ, làm cho Y Đằng tức giận nói không nên lời.
“Loại tình huống này hẳn nên đi bệnh viện đi! Vậy mà tùy tiện mời bác sĩ thú y lại đây, anh thật sự là đúng như tôi nói, không có kiến thức cơ bản!” Y Đằng xoay người, “Tôi đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới cho anh.”
“Uầy, cậu mới là người không hiểu chuyện!” Không đợi Y Đằng tiến lên hai bước, Ưng Thủ tựa như một ngọn núi đổ xuống ngăn trước mặt y, mặt nhăn mày nhíu hung tợn nhìn y, “Học thuật căn bản cũng giống nhau, tôi không tin cậu không thể chữa! Thật sự là đồ máu lạnh! Mắt thấy người khác chịu khổ, chính mình rõ ràng có năng lực cũng không cứu giúp, cho dù cậu cùng tôi không ưa nhau, như thế nào có thể giận chó đánh mèo lên trên người vô tội? Cậu mau qua đây cho tôi! Bằng không đừng trách tôi xuống tay vô tình!”
“Anh thật đúng là đầu người não heo! Tôi đã nói là không phải không muốn chữa, là tôi không thể chữa. Anh làm sao vậy? Có phải tôi không chữa anh lại chuẩn bị đánh tôi?” Y Đằng nhanh chóng nổi điên, lại bắt đầu chửi rủa không tiếc lời. Tiểu Lan đang ở bên cạnh người bị thương liền nhanh chạy đến kế bên Ưng Thủ mà giữ chặt hắn, vẻ mặt sốt ruột nói, “Bác sĩ, xin anh đấy! Trước tiên qua đó xem hắn một cái đi!”
Quả nhiên ở cùng một chỗ với người ngu ngốc sẽ trở nên ngu ngốc theo. Như thế nào có thể để bác sĩ thú y chữa bệnh cho người? Y Đằng mới vừa định cự tuyệt, đột nhiên thấy Ưng Thủ vẻ mặt hung tợn, liền đổi ý, muốn nhìn vẻ chật vật của hắn, y liền nói, “Muốn tôi chữa cũng được đi, bất quá thỉnh người thì phải có thái độ thành khẩn, anh chỉ cần cúi đầu cầu xin.”
Y nói như vậy kỳ thật chính là cố ý muốn gây khó cho Ưng Thủ, Y Đằng là người tùy hứng, lòng dạ lại hẹp hòi. Người khác làm khó y, y tất nhiên trả đòn, giờ y đối nghịch với Ưng Thủ, có cơ hội tốt này đương nhiên càng không thể lãng phí được. Hơn nữa y cũng đoán chắc Ưng Thủ sẽ không ở trước mặt đệ tử cúi đầu, đến lúc đó y cũng sẽ cắn ngược lại hắn một cái, không phải y không muốn chữa, là bởi vì Ưng Thủ sĩ diện chết thôi. Hơn nữa người vì thể diện mà không chịu cúi đầu trước y thì có tư cách gì nói y vô tình?
Nhưng mà sự tình một lần nữa phát triển ngoài ý muốn của Y Đằng, cái tên Ưng Thủ kia thần kinh cũng không biết làm từ cái gì? Hắn ngay cả một phút đồng hồ cũng không do dự, lại thực rõ ràng hướng Y Đằng cúi đầu hành lễ.
“Xin cậu!”
Tất cả đệ tử phía sau cùng nhau hướng y cúi đầu, chỉnh tề lớn tiếng nói, “Xin anh!” Tình thế nghịch chuyển, lập tức biến thành Y Đằng đâm lao phải theo lao.
“Đã biết. Một đám người không có kiến thức căn bản.” Miệng oán giận, Y Đằng không thể kiên trì được nữa, tiến lên xem xét thương thế người kia, cũng may không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là nhìn có vẻ dọa người một chút, máu chảy cũng khá nhiều.
“Tiểu Lan đi đem thuốc sát trùng lại đây, nhớ lấy băng gạc.”
“Vâng!”
“Mộc Hạ, cậu cũng đừng có thất thần, đi xem thuốc hạ sốt còn không, đem một ít lại đây, nhớ lấy cả một ít thuốc giảm đau.”
Miệng tuy rằng oán giận, nhưng Y Đằng dù sao vẫn là một người giữ chữ tín. Lập tức xem người bị thương trước mặt là một con cảnh khuyển cực to mà cứu chữa. Lúc chữa còn theo thói quen vỗ về an ủi. Không nghĩ tới sẽ có đãi ngộ đặc biệt như vậy, người bị thương cảm động đến muốn khóc, cậu nào biết đâu rằng này chính là thói quen của Y Đằng, an ủi động vật nhỏ bị thương y luôn luôn là làm như vậy.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Y Đằng quay đầu nhìn vào mắt Ưng Thủ, mặc kệ nói như thế nào, thì tên kia cũng đã trước mặt đệ tử cúi đầu cầu xin y, trong lòng y không khỏi có chút đắc ý.
“Cậu không sao chứ, Matsui? Đỡ hơn chưa?” Ưng Thủ căn bản không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, chỉ lo nhìn xem thương thế đệ tử như thế nào.
“Tốt hơn nhiều, sư phụ”
Nhìn thấy đệ tử vừa rồi còn đau đến sắc mặt trắng bệch hiện tại rõ ràng tốt hơn nhiều, Ưng Thủ lúc này mới yên lòng, “Lần sau làm cái gì cũng phải coi chừng cẩn thận một chút.”
“Vâng, sư phụ.”
“Xin…cậu kê đơn cho em ấy chút thuốc.” Ưng Thủ nghiễm nhiên đã đem Y Đằng trở thành bác sĩ phụ trách, “Em ấy là tuyển thủ rất có thiên phú, ngàn vạn lần đừng để cho thương thế của em ấy chuyển biến xấu, làm ơn.”
“Tôi không phải đã nói rồi, tôi không phải bác sĩ, tôi là thú y, anh sợ miệng vết thương của cậu ta chuyển biến xấu như vậy, không phải hẳn là nên đưa đi bệnh viện chính quy xem xét cẩn thận mới đúng chứ? Vì cái gì muốn tìm tôi đến xem?”
“Không cần khó chịu mà, sở dĩ không đi đương nhiên là có nguyên nhân không thể đi. Vừa rồi cậu không phải đã làm tốt lắm sao?” Ưng Thủ lại ngẩng mặt lên, một chút cũng không giống nói giỡn, “Xin cậu kê thuốc cho em ấy đi! Cho dù muốn tôi lại cầu xin thêm một lần nữa cũng được. Không cần lại nói là cậu không thể chữa.”
Việc như vậy dùng hai lần sẽ không còn cảm giác hứng thú, Y Đằng hơi hạ mi, lãnh đạm nói, “Biết rồi. Miệng vết thương không nặng, nhưng mà chảy máu hơi nhiều, thoạt nhìn sẽ dọa người, mấy ngày nay đừng cho miệng vết thương bị ướt, uống chút thuốc hạ sốt là được. Không cần băng bó nhiều.”
“Như vậy thật tốt quá. Cám ơn cậu!” Ưng Thủ nhẹ nhàng thở ra, giải thích thực rõ ràng, “Vừa rồi tôi rất sốt ruột, thái độ thật không tốt, thật có lỗi!”
“Hừ!”mũi Y Đằng phát ra một tiếng hừ lạnh, “Tôi căn bản không trông cậy vào việc động vật giữ đúng phép tắc của con người.”
Lại rõ rànglà khiêu khích, Ưng Thủ hiển nhiên nghe được, nhưng hắn cũng chỉ nghiêm mặt, không cãi lại.
Y Đằng ngẩng cao đầu, lạnh lùng rời đi. Trong lòng thì lại lén cười vang. Chính y vừa chữa cho đệ tử ruột của hắn, cho dù là bởi vì Ưng Thủ thỉnh y mới chữa, nhưng nói như thế nào Ưng Thủ cũng thiếu y một cái nhân tình, về sau y gặp tên hỗn trướng kia thì có mắng như thế nào hắn cũng chỉ được nghe, không thể cãi. Chắc không dám đôi co với ân nhân đi? Chỉ cần nghĩ như vậy, Y Đằng liền cảm thấy được tâm tình của mình tốt đến mức thăng thiên.
“Kỳ thật, tên kia cũng rất thú vị.” Trở lại viện thú y của mình, Y Đằng vẫn là nhịn không được muốn cười. Y đã định về sau mỗi lần nhìn thấy Ưng Thủ đều phải cố ý chọc hắn vài câu, sau đó hảo hảo thưởng thức biểu tình của hắn khi nhịn đến nội thương .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook