Phạt Anh Phải Lòng Em
-
Chương 16
Ưng Thủ lén lút mở to mắt, chỉ nhìn thấy bóng dáng Y Đằng nặng nề bước vào phòng tắm. Tấm lưng y gầy gò đầy những vết hôn chi chít như sao, Ưng Thủ đột nhiên cảm thấy không đành lòng.
Qua nửa giờ, Y Đằng còn chưa từ đó bước ra, Ưng Thủ nhịn không được bắt đầu có chút lo lắng.
“Tên kia sẽ không ngã sấp xuống sàn phòng tắm chứ?” Đang nghĩ ngợi xem có nên tới nhìn một chút hay không, Y Đằng lại mở cửa bước ra. Tóc vẫn còn đẫm nước, nhẹ nhàng quay lưng về phía Ưng Thủ cởi khăn lông, thay quần áo.
Tuy rằng chỉ liếc nhìn một cái, Ưng Thủ vẫn rõ ràng nhìn thấy khóe mắt y hồng hồng. Thì ra y trốn trong phòng tắm khóc! Ưng Thủ càng nhìn lén lại càng cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện. Ngắm nhìn hình dáng Y Đằng thật gần kia, hắn lại thấy đúng là y rất xinh đẹp. Mơ hồ nhớ rõ đêm qua hắn lướt nhẹ qua làn da đó, cảm giác thật là thoải mái. Sau đó, Ưng Thủ lại nhịn không được miên man suy nghĩ mà bắt đầu trách cứ chính mình. Hiện tại dưới loại tình huống này, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, cố gắng mà giả bộ ngủ cho tốt.
Y Đằng thay quần áo xong xuôi liền xoay người ngồi ở đầu giường nửa ngày không nói gì, Ưng Thủ cũng không dám mở to mắt nhìn xem y đang làm gì. Qua thật lâu, Y Đằng nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ mặt của Ưng Thủ. Động tác mềm nhẹ giống như bình thường người ta hay đối đãi với trẻ con. Làm cho Ưng Thủ cảm thấy tim hắn kìm không được bắt đầu đập loạn nhịp.
“Rất thích......” Y Đằng nghẹn ngào thì thầm, chưa nói đi xong đã xoay người chạy vọt vào phòng tắm.
Ưng Thủ mở to mắt, đột nhiên thấy chính mình quả thực đê tiện tới cùng cực. Tuy rằng chưa từng nghĩ tới sẽ thích một người nam nhân, chỉ là, Y Đằng lén lút nói “Thích” xong rồi nhỏ lệ thật sự làm cho hắn không biết làm sao. Còn hơn Y Đằng độc mồm, chính mình thật sự là rất thấp hèn, rõ ràng biết hết thảy lại giả bộ ngủ. Căn bản không giống nam tử hán! Dám làm lại không dám nhận! Cho dù là cự tuyệt cũng còn hơn làm rùa đen rút đầu như lúc này!
Ngay khi Ưng Thủ còn đang tự phỉ nhổ mình, Y Đằng tựa như đã điều chỉnh tốt tâm lý, bèn quay lại từ phòng tắm. Y đổi thái độ, hung tợn cầm gối phang vào mặt Ưng Thủ mà lạnh lùng gọi, “Đứng lên, anh muốn ngủ tới khi nào nữa?”
Ưng Thủ làm sao thích ứng được với sắc mặt biến hóa của Y Đằng. Đang ngốc ra suy tính đã bị đạp mông. Hắn mở to hai mắt nhìn con người trong một thời gian ngắn thay đổi thái độ nhanh chóng kia, liền theo lẽ thường cảm thấy không biết phải làm sao mới đúng.
Y Đằng nghiêm mặt khoanh tay nhìn hắn, giấu đầu hở đuôi cao giọng nói, “Ngày hôm qua chúng ta đều uống rượu.”
Đúng vậy! Ưng Thủ gật gật đầu, đúng vậy, ngày hôm qua nếu không uống rượu cũng sẽ không đến cái nông nỗi rối tinh rối mù không biết đi về đâu như vầy nha!
“Anh có nhớ rõ chuyện gì phát sinh không?” Y Đằng mở to hai mắt trừng trừng nhìn Ưng Thủ, trên mặt cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Ưng Thủ hé miệng thở, trong khoảng thời gian ngắn không biết như trả lời thế nào. Nói nhớ rõ sao? Hay là nói không nhớ rõ? Ánh mắt đảo qua thấy Y Đằng nắm chặt hai tay, ngón tay cùng đốt tay đều bởi vì gồng siết mà trở nên trắng bệch. Lại nhìn vẻ mặt của y, tựa hồ chỉ chờ Ưng Thủ nói sai đáp án, y sẽ giống một con mèo bị dẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.
“Anh không nhớ rõ! Anh uống đến say như vậy khẳng định cái gì cũng không nhớ, có đúng không?” thấy Ưng Thủ nửa ngày không nói lời nào, Y Đằng lại càng buông mắt thuyết phục. Sợ Ưng Thủ đáp án y không muốn nghe.
“Anh nhất định là cái gì cũng không nhớ được đúng không? Cho dù có là cái gì cũng chỉ là ác mộng thôi!”
Y Đằng một khắc trước còn phủ nhận không nhớ với ánh mắt hung hăng, bây giờ đôi mắt ấy lại chậm rãi biến thành đáng thương.. Ưng Thủ mềm lòng, cúi đầu khẩu thị tâm phi mà nói theo y, “Ừ, tôi say nên cái gì cũng không nhớ rõ!”
Những lời này vừa ra tới, Y Đằng biểu tình khẩn trương lập tức thả lỏng. Lúc này y mới nhẹ giọng, mang theo chút thương cảm mà nói, “Tôi, cũng không nhớ rõ!”
Này rõ ràng là nói dối! Chính là nhìn thấy biểu tình của Y Đằng, Ưng Thủ thật sự không dám vạch trần sự thật. Đành phải giả ngốc cùng y. Trong lòng lại suy nghĩ, người này làm gì phải nói dối như vậy? Rõ ràng là đang muốn khóc lắm rồi! Mà Ưng Thủ cũng không biết nếu Y Đằng thật sự khóc trước mặt hắn, hắn nên làm gì. Có lẽ giả bộ cái gì cũng không biết là tốt nhất đi!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, chính là chuyện đã phát sinh dù sao cũng không thể làm như cái gì cũng không có!
________
“Sư phụ, gần đây có phải gặp chuyện phiền lòng không? Làm gì luôn than thở vậy?” Thời gian nghỉ ngơi, đệ tử Matsui mà Ưng Thủ ưu ái nhất nhịn không được hỏi thăm tâm sự Ưng Thủ.
Tuy rằng lúc dạy dỗ hắn vẫn chuyên tâm, nhưng mà chỉ cần rảnh rỗi một chút, Ưng Thủ sẽ mạc danh kì diệu mà thở dài, còn không thì lại lộ ra bộ dáng đăm chiêu. Khiến cho tất cả mọi người phải đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đột nhiên đã làm cho sư phụ vốn chỉ biết mỗi ăn và Taekwondo giờ đây cũng phải có tâm tư.
“Đúng là rất phiền.” Ưng Thủ vuốt đầu, phiền lòng thầm nghĩ, làm cách nào có thể hỏi đây. Không thể nói thẳng đuột ra là ta cùng bác sỹ Y Đằng, cái vị lần trước chữa chân cho ngươi, đã phát sinh quan hệ được. Thật là…
Lo lắng nửa ngày, Ưng Thủ chọn cách vòng vo uyển chuyển dễ so sánh mà hỏi: “Uy, Matsui, tôi hỏi trò. Tiểu tử ngươi có bạn gái chưa?”
Nghe xong lời này, Matsui cào đầu gãi tai, có chút ngượng ngùng nói, “Kế bên nhà tôi trọ có nữ sinh, mấy hôm trước đã hướng tôi bày tỏ!”
Có kinh nghiệm là tốt rồi. Ưng Thủ nghĩ, nếu tiểu tử Matsui kia cái gì cũng không biết, hắn liền hỏi người khác.
“Người thích trò thổ lộ với trò như thế nào?”
“Kia còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nói thật diu dàng!” Matsui nhắc tới bạn gái, nhịn không được hai mắt tỏa ánh sáng, “Mĩ Tân Tử đối với tôi tốt miễn bàn. Chờ sau khi tôi đoạt giải đấu, tôi sẽ cùng cô ấy kết hôn!”
“Người thích trò có hay mắng chửi, rồi đột nhiên nghiêm mặt trừng mắt với trò không ?” Ưng Thủ nhớ tới biểu hiện của Y Đằng trước kia đối với hắn, nhịn không được hoài nghi chính mình có phải đã nghe lầm vào tối hôm đó hay không.
“Còn nữa, nếu hai người phát sinh quan hệ, người ta có làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh hay không? Tiếp tục lạnh lùng với trò. Ngay cả con mắt cũng lười nhìn trò một cái?”
“Như thế nào có thể!” Matsui nghe xong vẻ mặt hoài nghi nhìn Ưng Thủ, “Sư phụ, anh chắc chắn người kia thích anh chứ?”
“Xác định cũng là vấn đề a!” Bị Matsui hỏi lại, Ưng Thủ nguyên bản tâm chưa trấn định lại càng dao động hơn. Hắn thì thào tự nói, “Hẳn là, là nghe lầm đi! Thích không phải hẳn là thực ôn nhu với đối phương. Hơn nữa rõ ràng đã phát sinh quan hệ, lại làm như là chưa? Này cũng quá bất thường đi!”
Matsui thính tai đã nghe được mấu chốt của Ưng Thủ khá rõ ràng, đã phát sinh quan hệ. Hắn mở to hai mắt hỏi: “Sư phụ, có phải là có cô gái nào hiến thân cho anh không?”
“Là hiến thân sao? Tôi cũng không rõ ràng lắm!” Ưng Thủ thở dài thật to một hơi. Trong lòng nghĩ, nếu thật sự mất trí nhớ thì tốt rồi. Nếu thật sự cái gì cũng nhớ không rõ thì tốt rồi. Nếu thật sự cái gì cũng không phát sinh thì tốt rồi. Hoặc là Y Đằng phản ứng bình thường một chút thì tốt rồi. Chính là tất cả hy vọng của hắn đều thất bại.
Sự tình phát sinh vào tối hôm đó cứ như đã khắc sâu vào bộ nhớ, hoàn toàn in sâu trong đầu hắn. Chỉ cần khi rảnh rỗi, đoạn phim ấy sẽ tự động tua đi tua lại. Bộ dáng khêu gợi của Y Đằng, lúc y khóc, còn có dáng vẻ giả vờ lạnh lùng, từng hình từng hình sống động hiện ra.
Rõ ràng đã phát sinh quan hệ thân mật như vậy, rõ ràng từng vừa khóc vừa kêu rên “ Thích Dũng Nhân, rất thích…” như vậy. Vì cái gì lúc gặp lại, Y Đằng vẫn mang cái vẻ mặt băng sơn ngàn năm khó tan như thế.
Thậm chí từ ngày đó, ăn xong cái lẩu, sau này ngay cả những món ăn đơn giản cũng không thèm làm cho hắn ăn nữa. Quả thực giống như đem nhau trở thành người xa lạ. Hay là phải nói ngay cả người xa lạ cũng không giống, quả thực giống như là tránh người bị bệnh truyền nhiễm. Ngay cả đi đường đều hận không thể cách hắn xa nhất.
Nhưng mà Y Đằng càng như vậy, trong lòng Ưng Thủ lại càng có cảm giác không cam tâm. Nguyên bản còn cảm thấy may mắn vì Y Đằng không hướng hắn thổ lộ, rất nhanh liền biến thành nghi vấn, tiện đà chậm rãi biến thành không thể chấp nhận, sau đó càng nghĩ càng không bực bội, thậm chí bắt đầu chậm rãi biến thành tức tối, thật khó chịu với cái phản ứng kì lạ của Y Đằng.
Ưng Thủ đơn thuần nghĩ, đầu óc hắn sở dĩ luôn xoay vòng vòng quanh Y Đằng, khẳng định là bởi vì phản ứng của Y Đằng thật khác người bình thường. Nếu Y Đằng có cái phản ứng như hắn định liệu, nhất định là sau khi Y Đằng hướng hắn thổ lộ, hắn sẽ cự tuyệt. Sau đó coi như cái gì cũng không phát sinh. Chính hắn lại quay trở về nhịp sống thường ngày.
Qua nửa giờ, Y Đằng còn chưa từ đó bước ra, Ưng Thủ nhịn không được bắt đầu có chút lo lắng.
“Tên kia sẽ không ngã sấp xuống sàn phòng tắm chứ?” Đang nghĩ ngợi xem có nên tới nhìn một chút hay không, Y Đằng lại mở cửa bước ra. Tóc vẫn còn đẫm nước, nhẹ nhàng quay lưng về phía Ưng Thủ cởi khăn lông, thay quần áo.
Tuy rằng chỉ liếc nhìn một cái, Ưng Thủ vẫn rõ ràng nhìn thấy khóe mắt y hồng hồng. Thì ra y trốn trong phòng tắm khóc! Ưng Thủ càng nhìn lén lại càng cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện. Ngắm nhìn hình dáng Y Đằng thật gần kia, hắn lại thấy đúng là y rất xinh đẹp. Mơ hồ nhớ rõ đêm qua hắn lướt nhẹ qua làn da đó, cảm giác thật là thoải mái. Sau đó, Ưng Thủ lại nhịn không được miên man suy nghĩ mà bắt đầu trách cứ chính mình. Hiện tại dưới loại tình huống này, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, cố gắng mà giả bộ ngủ cho tốt.
Y Đằng thay quần áo xong xuôi liền xoay người ngồi ở đầu giường nửa ngày không nói gì, Ưng Thủ cũng không dám mở to mắt nhìn xem y đang làm gì. Qua thật lâu, Y Đằng nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ mặt của Ưng Thủ. Động tác mềm nhẹ giống như bình thường người ta hay đối đãi với trẻ con. Làm cho Ưng Thủ cảm thấy tim hắn kìm không được bắt đầu đập loạn nhịp.
“Rất thích......” Y Đằng nghẹn ngào thì thầm, chưa nói đi xong đã xoay người chạy vọt vào phòng tắm.
Ưng Thủ mở to mắt, đột nhiên thấy chính mình quả thực đê tiện tới cùng cực. Tuy rằng chưa từng nghĩ tới sẽ thích một người nam nhân, chỉ là, Y Đằng lén lút nói “Thích” xong rồi nhỏ lệ thật sự làm cho hắn không biết làm sao. Còn hơn Y Đằng độc mồm, chính mình thật sự là rất thấp hèn, rõ ràng biết hết thảy lại giả bộ ngủ. Căn bản không giống nam tử hán! Dám làm lại không dám nhận! Cho dù là cự tuyệt cũng còn hơn làm rùa đen rút đầu như lúc này!
Ngay khi Ưng Thủ còn đang tự phỉ nhổ mình, Y Đằng tựa như đã điều chỉnh tốt tâm lý, bèn quay lại từ phòng tắm. Y đổi thái độ, hung tợn cầm gối phang vào mặt Ưng Thủ mà lạnh lùng gọi, “Đứng lên, anh muốn ngủ tới khi nào nữa?”
Ưng Thủ làm sao thích ứng được với sắc mặt biến hóa của Y Đằng. Đang ngốc ra suy tính đã bị đạp mông. Hắn mở to hai mắt nhìn con người trong một thời gian ngắn thay đổi thái độ nhanh chóng kia, liền theo lẽ thường cảm thấy không biết phải làm sao mới đúng.
Y Đằng nghiêm mặt khoanh tay nhìn hắn, giấu đầu hở đuôi cao giọng nói, “Ngày hôm qua chúng ta đều uống rượu.”
Đúng vậy! Ưng Thủ gật gật đầu, đúng vậy, ngày hôm qua nếu không uống rượu cũng sẽ không đến cái nông nỗi rối tinh rối mù không biết đi về đâu như vầy nha!
“Anh có nhớ rõ chuyện gì phát sinh không?” Y Đằng mở to hai mắt trừng trừng nhìn Ưng Thủ, trên mặt cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Ưng Thủ hé miệng thở, trong khoảng thời gian ngắn không biết như trả lời thế nào. Nói nhớ rõ sao? Hay là nói không nhớ rõ? Ánh mắt đảo qua thấy Y Đằng nắm chặt hai tay, ngón tay cùng đốt tay đều bởi vì gồng siết mà trở nên trắng bệch. Lại nhìn vẻ mặt của y, tựa hồ chỉ chờ Ưng Thủ nói sai đáp án, y sẽ giống một con mèo bị dẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.
“Anh không nhớ rõ! Anh uống đến say như vậy khẳng định cái gì cũng không nhớ, có đúng không?” thấy Ưng Thủ nửa ngày không nói lời nào, Y Đằng lại càng buông mắt thuyết phục. Sợ Ưng Thủ đáp án y không muốn nghe.
“Anh nhất định là cái gì cũng không nhớ được đúng không? Cho dù có là cái gì cũng chỉ là ác mộng thôi!”
Y Đằng một khắc trước còn phủ nhận không nhớ với ánh mắt hung hăng, bây giờ đôi mắt ấy lại chậm rãi biến thành đáng thương.. Ưng Thủ mềm lòng, cúi đầu khẩu thị tâm phi mà nói theo y, “Ừ, tôi say nên cái gì cũng không nhớ rõ!”
Những lời này vừa ra tới, Y Đằng biểu tình khẩn trương lập tức thả lỏng. Lúc này y mới nhẹ giọng, mang theo chút thương cảm mà nói, “Tôi, cũng không nhớ rõ!”
Này rõ ràng là nói dối! Chính là nhìn thấy biểu tình của Y Đằng, Ưng Thủ thật sự không dám vạch trần sự thật. Đành phải giả ngốc cùng y. Trong lòng lại suy nghĩ, người này làm gì phải nói dối như vậy? Rõ ràng là đang muốn khóc lắm rồi! Mà Ưng Thủ cũng không biết nếu Y Đằng thật sự khóc trước mặt hắn, hắn nên làm gì. Có lẽ giả bộ cái gì cũng không biết là tốt nhất đi!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, chính là chuyện đã phát sinh dù sao cũng không thể làm như cái gì cũng không có!
________
“Sư phụ, gần đây có phải gặp chuyện phiền lòng không? Làm gì luôn than thở vậy?” Thời gian nghỉ ngơi, đệ tử Matsui mà Ưng Thủ ưu ái nhất nhịn không được hỏi thăm tâm sự Ưng Thủ.
Tuy rằng lúc dạy dỗ hắn vẫn chuyên tâm, nhưng mà chỉ cần rảnh rỗi một chút, Ưng Thủ sẽ mạc danh kì diệu mà thở dài, còn không thì lại lộ ra bộ dáng đăm chiêu. Khiến cho tất cả mọi người phải đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đột nhiên đã làm cho sư phụ vốn chỉ biết mỗi ăn và Taekwondo giờ đây cũng phải có tâm tư.
“Đúng là rất phiền.” Ưng Thủ vuốt đầu, phiền lòng thầm nghĩ, làm cách nào có thể hỏi đây. Không thể nói thẳng đuột ra là ta cùng bác sỹ Y Đằng, cái vị lần trước chữa chân cho ngươi, đã phát sinh quan hệ được. Thật là…
Lo lắng nửa ngày, Ưng Thủ chọn cách vòng vo uyển chuyển dễ so sánh mà hỏi: “Uy, Matsui, tôi hỏi trò. Tiểu tử ngươi có bạn gái chưa?”
Nghe xong lời này, Matsui cào đầu gãi tai, có chút ngượng ngùng nói, “Kế bên nhà tôi trọ có nữ sinh, mấy hôm trước đã hướng tôi bày tỏ!”
Có kinh nghiệm là tốt rồi. Ưng Thủ nghĩ, nếu tiểu tử Matsui kia cái gì cũng không biết, hắn liền hỏi người khác.
“Người thích trò thổ lộ với trò như thế nào?”
“Kia còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nói thật diu dàng!” Matsui nhắc tới bạn gái, nhịn không được hai mắt tỏa ánh sáng, “Mĩ Tân Tử đối với tôi tốt miễn bàn. Chờ sau khi tôi đoạt giải đấu, tôi sẽ cùng cô ấy kết hôn!”
“Người thích trò có hay mắng chửi, rồi đột nhiên nghiêm mặt trừng mắt với trò không ?” Ưng Thủ nhớ tới biểu hiện của Y Đằng trước kia đối với hắn, nhịn không được hoài nghi chính mình có phải đã nghe lầm vào tối hôm đó hay không.
“Còn nữa, nếu hai người phát sinh quan hệ, người ta có làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh hay không? Tiếp tục lạnh lùng với trò. Ngay cả con mắt cũng lười nhìn trò một cái?”
“Như thế nào có thể!” Matsui nghe xong vẻ mặt hoài nghi nhìn Ưng Thủ, “Sư phụ, anh chắc chắn người kia thích anh chứ?”
“Xác định cũng là vấn đề a!” Bị Matsui hỏi lại, Ưng Thủ nguyên bản tâm chưa trấn định lại càng dao động hơn. Hắn thì thào tự nói, “Hẳn là, là nghe lầm đi! Thích không phải hẳn là thực ôn nhu với đối phương. Hơn nữa rõ ràng đã phát sinh quan hệ, lại làm như là chưa? Này cũng quá bất thường đi!”
Matsui thính tai đã nghe được mấu chốt của Ưng Thủ khá rõ ràng, đã phát sinh quan hệ. Hắn mở to hai mắt hỏi: “Sư phụ, có phải là có cô gái nào hiến thân cho anh không?”
“Là hiến thân sao? Tôi cũng không rõ ràng lắm!” Ưng Thủ thở dài thật to một hơi. Trong lòng nghĩ, nếu thật sự mất trí nhớ thì tốt rồi. Nếu thật sự cái gì cũng nhớ không rõ thì tốt rồi. Nếu thật sự cái gì cũng không phát sinh thì tốt rồi. Hoặc là Y Đằng phản ứng bình thường một chút thì tốt rồi. Chính là tất cả hy vọng của hắn đều thất bại.
Sự tình phát sinh vào tối hôm đó cứ như đã khắc sâu vào bộ nhớ, hoàn toàn in sâu trong đầu hắn. Chỉ cần khi rảnh rỗi, đoạn phim ấy sẽ tự động tua đi tua lại. Bộ dáng khêu gợi của Y Đằng, lúc y khóc, còn có dáng vẻ giả vờ lạnh lùng, từng hình từng hình sống động hiện ra.
Rõ ràng đã phát sinh quan hệ thân mật như vậy, rõ ràng từng vừa khóc vừa kêu rên “ Thích Dũng Nhân, rất thích…” như vậy. Vì cái gì lúc gặp lại, Y Đằng vẫn mang cái vẻ mặt băng sơn ngàn năm khó tan như thế.
Thậm chí từ ngày đó, ăn xong cái lẩu, sau này ngay cả những món ăn đơn giản cũng không thèm làm cho hắn ăn nữa. Quả thực giống như đem nhau trở thành người xa lạ. Hay là phải nói ngay cả người xa lạ cũng không giống, quả thực giống như là tránh người bị bệnh truyền nhiễm. Ngay cả đi đường đều hận không thể cách hắn xa nhất.
Nhưng mà Y Đằng càng như vậy, trong lòng Ưng Thủ lại càng có cảm giác không cam tâm. Nguyên bản còn cảm thấy may mắn vì Y Đằng không hướng hắn thổ lộ, rất nhanh liền biến thành nghi vấn, tiện đà chậm rãi biến thành không thể chấp nhận, sau đó càng nghĩ càng không bực bội, thậm chí bắt đầu chậm rãi biến thành tức tối, thật khó chịu với cái phản ứng kì lạ của Y Đằng.
Ưng Thủ đơn thuần nghĩ, đầu óc hắn sở dĩ luôn xoay vòng vòng quanh Y Đằng, khẳng định là bởi vì phản ứng của Y Đằng thật khác người bình thường. Nếu Y Đằng có cái phản ứng như hắn định liệu, nhất định là sau khi Y Đằng hướng hắn thổ lộ, hắn sẽ cự tuyệt. Sau đó coi như cái gì cũng không phát sinh. Chính hắn lại quay trở về nhịp sống thường ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook