Đã beta ;___;

Ngày hôm sau Y Đằng mang vẻ mặt chán nản bước đến viện thú y làm việc. Ưng Thủ vừa vặn lại phải mang theo đệ tử chuẩn bị leo núi để huấn luyện thể năng ngang qua. Đệ tử đi theo hắn chính là người được Y Đằng chữa trị – Matsui, cho nên rất lễ phép cúi chào y. Ưng Thủ đi trước lại mang vẻ mặt hớn hở hoạt bát. Y Đằng nhìn thấy thế là nhanh chóng phát cáu. Y ở nhà, bởi vì nhận ra đã thích hắn mà khốn khổ khóc lóc, tên khốn kiếp Ưng Thủ kia lại như không có gì, ăn ngủ bình thường đầy đủ, bây giờ lại mang bộ dạng tỉnh táo tốt tươi như vậy.

Nghĩ đến đây, Y Đằng nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn cái tên kia một cái, biểu tình trên mặt  quả thực có thể dùng từ ai oán để hình dung. Chỉ tiếc tên thần kinh thô Ưng Thủ kia thế nào có thể đoán được Y Đằng trừng hắn một cái như vậy là có nhiều nguyên nhân sâu xa? Đương nhiên vẫn tự động lý giải vì Y Đằng vẫn là nhìn hắn không vừa mắt. Nếu hắn không muốn cùng Y Đằng cãi nhau, đương nhiên chỉ có thể giả bộ ngó lơ mà thôi.

Thật lòng mà nói thái độ của Ưng Thủ  thật sự có thể coi là rất nhẫn nhịn rồi, chính là Y Đằng tâm tình cực kém lại thấy Ưng Thủ hờ hững nên trong lòng y lại càng khó chịu, cảm giácvừa không cam lòng vừa ủy khuất hoàn toàn bị não bộ chuyển thành lời lẽ khó nghe.

“Hỗn đản, vì cái gì không chào tôi?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ưng Thủ cùng các đệ tử liền dừng bước, chỉnh tề  quay đầu lại nhìn thì thấy vẻ mặt phẫn nộ của Y Đằng rồi nghe y tiếp tục nói.

“Tôi nói anh, là anh đó, vì cái gì không chào hỏi tôi? Tôi không phải là ân nhân cứu mạng đệ tử anh sao? Anh liền không hiểu lễ phép, cư nhiên dám không hỏi thăm tôi?”

“Buổi sáng tốt lành, vậy được chưa!”

“Cái gì được chưa? Thái độ vậy là sao? Thật là tệ!”

“Cậu thật sự không muốn yên? Tôi không phải đã nhẫn nhịn cậu lắm sao? Cậu còn có cái gì không hài lòng  hả?” Thấy Y Đằng  gần như cố tình gây sự, Ưng Thủ cũng đã gần đến cực hạn nhẫn nại.

“Anh nói tôi có cái gì không hài lòng? Tôi căn bản là cái gì cũng không vừa lòng, cho nên không được chào hỏi đàng hoàng hay sao? Đừng tự cho là đúng!”

Có một câu là : « Chó sủa sẽ không cắn, chó không sủa sẽ cắn người. »  Y Đằng hiện tại hoàn toàn thuộc trạng thái ở vế trước, ngoài mặt y bực dọc nhưng trong lòng lại thoải mái. Y càng để ý Ưng Thủ càng không cam lòng, mà cũng sợ người khác nhìn ra. Cho nên chỉ có thể liều mạng  dùng sự khiêu khích để che dấu tâm tư đang dao động rối rắm của chính mình.

Hơn nữa càng khẩn trương lại càng quản không được miệng mình, càng nói ra lời lẽ khó nghe trong lòng lại càng trở nên khẩn trương. Cứ như một vòng tuần hoàn trớ trêu, Y Đằng càng lúc càng nói lời xúc xiểm thì sắc mặt Ưng Thủ cũng rất tự nhiên càng lúc càng khó xem.

“Cậu đồ hỗn trướng kia, càng lúc càng quá đáng! Tôi thật sự không nhịn được nữa! Cậu mau câm cái mồm lại!”

“Anh mới là đồ hỗn trướng. Anh mới là đồ quá đáng!”Nếu hắn không phải người ta thích, hà cớ gì nước mắt ta lại rơi? Đều là lỗi do ngươi cái đồ hỗn trướng. Ta vì cái gì phải đi thích loại người kỳ quái như ngươi?

“Tôi mặc kệ cậu!” thấy Y Đằng hoàn toàn không nói đạo lý, Ưng Thủ đã hoàn toàn không muốn nói thêm gì đi nữa. Hắn vung tay lên, “Tiếp tục chạy bộ!”

Tất cả  đệ tử đồng thanh hô to “Hây ~ a”, Y Đằng đang căng người chuẩn bị cho chiến sự thấy thế thần kinh đang căng thẳng liền mềm xuống, tâm tình lập tức buồn bã như ở dưới vực sâu.  Cái này coi như là càng bị chán ghét  thêm đi! Y Đằng bi thảm nghĩ, vì cái gì chính mình thế nào cũng lập tức phun ra mấy lời khó nghe như thế chứ? Có đôi khi y thật sự hận chết cái mồm không biết giữ của chính mình. Nhìn thấy bóng dáng Ưng Thủ, liều mạng nhịn xuống nước mắt cơ hồ muốn rơi, Y Đằng khịt mũi, xoay người giả bộ rằng là chuyện gì cũng không phát sinh, tiêu sái hướng viện thú y mà quay về.

Tâm tình cứ thế rối bời cho đến giữa trưa, tới giờ ăn cơm trưa, tất cả mọi người hứng trí lấy bento ra vui vẻ ăn cùng nhau. Bởi vì Y Đằng vẫn còn phụng phịu, mọi người cũng biết tâm tình y đang không tốt, tiểu Lan cùng Mộc Hạ đương nhiên không có khả năng chạy qua nói chuyện để  làm nơi trút giận rồi chết luôn. Hơn nữa Ưng Thủ ở đạo quán bên kia đường ăn cơm chung với đệ tử, người dùng bữa rất đông, mọi người cười đùa cùng nhau, không khí lại càng náo nhiệt, cho nên tiểu Lan cùng Mộc Hạ thực tự nhiên ôm cơm chạy qua ăn chung. Cả viện thú y cũng chỉ còn có Y Đằng một mình trốn trong phòng.

Từ những ô cửa nho nhỏ, Y Đằng nhìn Ưng Thủ bên kia đường vui vẻ náo nhiệt, càng vạch rõ ra bên đây y lạnh lùng cô đơn. Tuy rằng thức ăn chuẩn bị vô cùng ngon, nhưng Y Đằng một miếng cũng không ăn vào. Ánh mắt chỉ lo nhìn chăm chăm cái tên đang ăn như sói đói cọp vồ kia. Càng nhìn lâu, càng cảm thấy tên kia kì thực rất đáng yêu. Tuy rằng toàn khuôn mặt thoạt nhìn không phải là dạng tinh xảo xinh đẹp, nhưng kỳ thật cũng có thể nói là anh tuấn.

Hơn nữa hàng mi hắn vừa dài vừa dày, ánh mắt sáng ngời có thần. Cái mũi vừa cao vừa thẳng, miệng hơi dài lại vô cùng hài hòa với toàn thể gương mặt. Tuy rằng tên kia thường xuyên để râu ria rậm rạp, nhưng răng lại vô cùng trắng, cười rộ lên sẽ bừng sáng cả khuôn mặt. Vì cái gì trước kia chính mình lại chán ghét hắn như vậy? Bây giờ lại vì cái gì mà thích hắn như thế? Y Đằng không làm rõ được, chính là cảm thấy được như vậy thật khác thường, chính mình phi thường bi thảm.

Đặc biệt nhìn thấy Ưng Thủ cùng tiểu Lan ngồi chuyện trò vui vẻ cùng nhau, Y Đằng cảm thấy được quả thực tựa như có cái gì đó làm tâm khảm y đau nhức. Dạ dày cũng ể ẩm, cảm giác ghê người muốn nôn.

Tên kia quả nhiên vẫn là thích người giống tiểu Lan – nữ hài tử ôn nhu đáng yêu như vậy! Y Đằng bi thảm nghĩ. Chính mình vừa không ôn nhu cũng không đáng yêu, đương nhiên lại càng không là nữ hài tử. Quả nhiên là không có hy vọng rồi!

“Chỗ này sắp xếp thật khéo léo nha!” U linh Odagiri dường như đột nhiên hiện ra, dọa Y Đằng nhảy dựng.

Y thu hồi ánh mắt giả bộ người đang nhàn rỗi, bộ dáng lạnh lùng  hỏi, “Sao anh lại tới đây? Vì cái gì không gõ cửa lại liền bước vào phòng của người ta?”

“Thật oan uổng a? Tôi rõ ràng có gõ cửa  đó?” Odagiri thực tao nhã đem theo một bó hoa tươi, cười tủm tỉm nói, “Tặng cho cậu, tôi đến thăm mèo nhỏ, thuận đường định mời cậu cùng đi ăn cơm trưa.”

“Tôi có tự mình chuẩn bị rồi.” Y Đằng nhận hoa của Odagiri cũng không thèm nhìn mà trực tiếp quăng vào thùng rác, lạnh lùng  nói, “Đừng lấy một đống thực vật chết tặng tôi, ảnh hưởng hứng ăn uống của tôi.”

“Chính là tôi lại thấy cậu có dáng vẻ chán ăn đó. Tôi biết một quán ăn nấu những bài thuốc bổ cũng không tồi, cùng đi ăn thử một chút không!” Dùng con lật đật để hình dung Odagiri cũng không quá đáng. Đối mặt Y Đằng đang cố ý khó dễ, hắn ngay cả mắt cũng không nháy một chút. Cư nhiên còn có thể mặt không đỏ tim không đập tiếp tục mời mọc. Ngay cả Y Đằng cũng nhịn không được mà bội phục sức chịu đựng phi thường của hắn. Đáng tiếc Odagiri càng làm như vậy, y lại càng không để ý tới. Quan điểm của Y Đằng  chính là, người có thái độ đúng mực như vậy hoặc là bị tâm thần, hoăc là thánh nhân, hoặc là biến thái hiện hình. Mà y thì không tin thế giới này có thánh nhân.

“Tôi sẽ không đi, không cần hao tâm tổn trí.”

“Được rồi! Tôi đi một mình vậy. Lần sau nếu cậu đổi ý, tôi lúc nào cũng chờ điện thoại của cậu.” Odagiri cầm bó hoa lên, lựa một chỗ quang đãng mà để vào. Dựa vào cá tính của Y Đằng, còn dông dài y chắc chắn sẽ lại nói lời chối tai. Nên thôi, cứ rút lui để hôm khác tái chiến!

“Đừng quên thăm con mèo nhỏ. Nó chính là “lý do” để anh đến đây”. Y Đằng nhấn mạnh hai chữ lý do để nhắc nhở Odagiri.

“Có cậu chiếu cố nó, tôi thực yên tâm.” Buông lại những lời này, Odagiri thực nhã nhặn xoay người rời đi.

Y Đằng nhìn thấy cảnh đó, nhịn không được nhíu mày. So với Odagiri hoa ngôn xảo ngữ thì tên hỗn đản Ưng Thủ kia quả thực đáng yêu hơn nhiều. Chỉ tiếc y cảm giác được rằng tên đáng yêu kia sẽ càng ngày càng làm cho y bi thảm hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương