Pháp Sư Trừ Yêu
-
C1: Chương 1
1.
Ta tên Vân Nhược Cẩn, là một pháp sư trừ yêu. Nhiều năm qua ta trừ yêu vô số, không ngờ rằng sẽ ngã gục trước một con hồ ly tinh nam.
Bây giờ nghĩ lại, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta tuyệt đối sẽ không nhặt đồ linh tinh. Nhưng là người ai cũng có lúc mắc sai lầm.
Ngày ấy ta vừa thu phục một con yêu quái gấu đen, liền nhặt được ở ven đường một con tiểu hồ ly hơi thở thoi thóp. Tiểu hồ ly hơi thở rất yếu, dưới thân còn một vết máu rất to. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, ta liền đem tiểu hồ ly mang về nơi ở, băng bó tìm thuốc cho nó.
Cứ như vậy mấy ngày, dưới sự chăm sóc tận tình của ta, nhóc con gần như đã hồi phục hoàn toàn, mà ta cũng định thả nó về rừng. Nhưng ai biết vào buổi sáng khi ta muốn đem thả nó đi, vừa mở mắt ra thứ nghênh đón ta không phải là chiếc đuôi hồ ly lông xù mà là một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi.
“Nhược Cẩn!” Nam nhân thấy ta tỉnh dậy, vui vẻ rung rung tai.
Tai, lỗ tai?
Ta nhìn chằm chằm vào đôi tai có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh kia, rồi chuyển tầm mắt qua nam nhân có chiếc đuôi đang phe phẩy phía sau, trầm mặc một lát, cuối cùng gian nan mở miệng nói:
“Nhóc con?”
“Êi!”
Nam nhân đáp lời, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm tươi rói, kéo tay ta đặt lên tai hắn rồi hỏi:
“Muốn sờ tai không?”
Ta trầm mặc.
Nhìn lướt qua mặt hắn một lượt, nhớ lại bộ dạng bán manh làm nũng của nhóc con ban đầu khi mới gặp, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
“Hay là ngươi biến lại như cũ đi.” Ta đầy thành khẩn đưa ra ý kiến.
Ta tên Vân Nhược Cẩn, rõ ràng là một pháp sư trừ yêu. Mà nhóc con trước mặt ta này là một hồ ly tinh nam. Còn là một con hồ ly tinh lừa đảo, trước đây không lâu giả vờ yếu đuối vô hại cùng ăn cùng ở, cùng chung chăn gối với ta.
Như vậy, ta vốn nên thay trời hành đạo đánh cho hắn một trận tơi bời - nhưng đối phương dường như phát hiện ra ý đồ của ta, thân hình cao lớn sát lại gần, ôm lấy cánh tay ta không chịu buông, trong mắt còn long lanh nước mắt.
“Huhuhu, Nhược Cẩn cô đừng tức giận, không phải ta cố ý lừa gạt cô đâu!”
“Cô đừng bỏ mặc ta mà, cô nhìn ta có được không?”
“Ta đều có lý do cả, cô nghe ta giải thích!”
Bạch Tương Ngôn tủi thân than khóc đứt ruột đứt gan, ai không biết còn tưởng ta làm gì hắn. Bàn tay ta nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cũng không xuống tay được với khuôn mặt đầy tủi thân trước mặt.
Không thể không nói hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, quả nhiên chỉ dựa vào khuôn mặt tỏ vẻ đang thương liền có thể khiến người ta không cứng rắn nổi. Ta dùng cánh tay còn lại vẫn đang tự do xoa xoa thái dương, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vậy tốt nhất người cho ta một cái giải thích hợp lý!”
“Ừm!”
Bạch Tương Ngôn lau nước mắt, bắt đầu từ từ kể.
Theo như lời hắn kể, Yêu tộc tu luyện đều cần phải lịch kiếp, đặc biệt là sau khi tu luyện đến một cấp bâc nhất định, kiếp nạn gặp phải cùng sẽ càng khó khăn hơn. Lần trước sau khi trải qua lịch kiếp hắn vốn dĩ đã suy yếu, không ngờ lại bị yêu quái khác nhân lúc suy yếu đả thương, khiến hắn bị biến trở về nguyên hình tiểu hồ ly. Trời xui đất khiến được ta cứu, cho đến không lâu trước đây được ta thả vào khu rừng phía sau, lại hấp thụ linh khí thiên địa tu luyện mấy ngày mới có thể biến thành hình người một lần nữa.
“Vậy trước đây khi ngươi vẫn trong hình dạng tiểu hồ ly, thật ra đã có ý thức con người?”
“Ừm…à…” đôi mắt tròn xoe của Bạch Tương Ngôn hơi chuyển động, ấp úng nói.
Ta nheo mắt, cảm giác răng hàm sau sắp bị cắn nát rồi: “Vậy khi ta đi tắm ngươi ở bên cạnh đều đã nhìn thấy hết?”
“Ta nhắm mắt!”
“Khi đi ngủ ngươi còn trèo lên giường ta?”
“Đó không phải cô sự lạnh nên chủ động bảo ta lên sao!”
“Ta...” Ta nhất thời nghẹn lời, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, đôi tay run rẩy không tự chủ móc ra một xấp phù chú, hướng về phía Bạch Tương Ngôn giận dữ hét lên.
“Ngươi vào trong tháp khóa yêu mà ngây ngốc trong đấy đi!”
Ta, một pháp sư trừ yêu, từ khi bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ trừ yêu tới nay, đối mặt với các kiểu các loại yêu quái đã sớm tạo thành thói quen núi có sập thì cũng mặt không biến sắc tim không loạn nhịp, vậy mà sau khi gặp Bạch Tương Ngôn liền biết được nét mặt muốn nứt vỡ nhân sinh là như nào.
Cảm thấy phía sau lại có hơi thở ấm áp sát lại gần, ta vội vàng nghiên người tránh thoát, trừng mắt nhìn “người” đối diện: “Ngươi có thể đừng đi theo ta nữa được không!”
Bạch Tương Ngôn vồ hụt, lại bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn ta:
“Nhược Cẩn, ta thật sự chỉ là muốn báo ân.”
Ta có chút bực bội nắm lấy một chòm tóc, nhìn bộ dạng này của hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi mặc kệ. (*Chắc thương tình nên chị nhà k cho anh vào tháp nghe niệm kinh.)
Sau khi tự mình đưa chồn yêu vào tháp khóa yêu, ta vừa xuống núi liền thấy Bạch Tương Ngôn đứng ở ngã rẽ chờ ta, hay cho một câu “Ân cứu mạng lấy thân báo đáp.”
Đối với chuyện này ta tỏ vẻ không cần hắn lấy thân báo đáp, vừa rồi khi đánh nhau với chồn yêu hắn giúp ta một phen, coi như đã trả đủ nhân tình rồi.
Nhưng đối phương trước sau vẫn cái dáng vẻ không nghe lọt tai lời ta nói.
“Lần đó cho dù ta không giúp cô cũng sẽ đối phó được, cho nên không tính là ta báo ân!” Bạch Tương Ngôn phản bác ta hết sức hợp tình hợp lý.
Thật sự là bị hắn phiền đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể ngầm đồng ý cho đối phương đi theo.
Không, như này không phải gọi là đi theo, mà chính xác là dính theo. Ăn cơm cũng muốn kề cạnh, lúc ta nói chuyện với người ủy thác cũng dính lại gần một cách khó hiểu, ngay cả buổi tối đến khách điếm nghỉ ngơi cũng vào chung một phòng với ta.
“Ngươi đừng có mà quá mức!” Ta chặn hắn ngoài cửa phòng, không thể nhịn được nữa nói.
Bạch Tương Ngôn chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà trước đây không phải chúng ta đều ngủ chung sao?”
Hai tay ta lại nắm chặt một lần nữa: “Vì khi đó ngươi vẫn chỉ là tiểu hồ ly!”
Hắn vui mừng mở to hai mắt: “Vậy tiểu hồ ly là có thể sao!” Dứt lời, liền định biến trở về nguyên hình.
“Cút!!!”
Ta dứt khoát đóng cửa phòng, nghe thấy Bạch Tương Ngôn lại ở ngoài cửa rầm rì làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng yên tĩnh không còn tiếng gì nữa. Thở phào một hơi, ta vỗ về trái tim bị chọc tức đến mức đang đập điên cuồng, rửa mặt qua loa xong liền nằm lên giường, mệt mỏi nhắm mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook