Pháp Sư Đôi Mươi
-
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Eo, không ổn rồi..." - Hoàng nghĩ thầm trong đầu - " đến giọng nói cũng thấy hay, liệu có khi nào mình đang trúng mỹ nhân kế?!? Đang bị ma nữ yêu hoặc?!?"
"Ngươi còn không trả lời ta, vì sao ngươi có được mắt âm dương?"
Cô gái kia không chịu từ bỏ, vẫn lặp lại câu hỏi. Lạnh tanh, giọng nói như băng tuyết đổ ầm ầm lên đầu Hoàng.
Hoàng nghĩ ngợi một hồi, sợ lỡ như cậu trả lời sai, ma nữ nó phật ý, bắt cậu đi mất. Mà tu vi nó cao thế, lá bùa trong tay cậu, chắc chắn không khả quan. Chỉ còn cách câu giờ, để chờ thầy Long đáng kính ứng viện.
"Mẹ tôi sinh ra tôi vốn dĩ đã có đôi mắt đẹp này rồi..."
"Ngươi nói dối!"
"Huhu, thật, thật!"
"Hoàng! Hoàng!..."
Từ xa, giọng thầy Long lấp ló cùng ánh đèn tiến lại gần Hoàng, tuy ánh đèn nhỏ, nhưng đối với Hoàng còn sáng hơn cả đèn thắp trên đường cao tốc.
"Thầy... Thầy... Con ở đây..."
Ma nữ kia ánh mắt sắc lẹm, xéo qua người Hoàng một cái.
"Huhu, vẫn đẹp."
Thời khắc nguy cmn hiểm nhất, cậu lại không tỉnh táo, vẫn lạc vào "Mê hồn trận" của yêu nữ kia -_-
"Hoàng, vong nữ kia... Ơ, ai cạnh con đây?!?"
Hoàng mếu máo chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đối diện. Theo phản xạ, ông Long lập tức nhìn về phía cô gái.
"Người... Người là... Ôi, lâu rồi không gặp."
"Ha... Hả?!?"
Hoàng lắp bắp... Thầy của Hoàng quen cô ta sao?
"Lại gặp ông nữa rồi, ông Long. Đồ đệ của ông đấy à?"
Ma nữ khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc, nhìn về phía hai người kia.
"Vâng, tôi mới thu nhận nó ạ. Đã lâu rồi không gặp, cũng hai mấy năm rồi..."
"Được rồi, tôi không ôn lại chuyện xưa với ông nữa, giờ tôi muốn hỏi, tại sao cậu ta lại có mắt âm dương?!?"
Hoàng nhíu mày, trốn sau lưng thầy mình, đầy tính cảnh giác.
"À dạ, chuyện là &@@&₫/;)&..."
Ông Long giảng giải, kể lể một hồi rất dài, rồi mới dừng lại. Hoàng rất thắc mắc, tại sao thầy Long đường đường chính chính là một truyền nhân của một phái lớn, Hà cớ gì phải nhún nhường mỹ nữ xinh đẹp kia?!? Không phải là cứ xinh thì sẽ được quyền thế chứ???
Hoàng vòng từ phía sau, ghé sát vào tai thầy mình, khẽ nói nhỏ.
"Thầy ơi, người đẹp này là ai thế?"
"Tầm bậy, đã nghe ta kể về mỹ nữ nghìn năm câu quỷ ở dưới âm ty rồi, giờ còn hỏi?!!"
Mỹ nữ? Câu quỷ? Giai nhân nghìn năm?!?
Chính là nữ câu quỷ, người đã phạm trọng tội bị đày lên dương gian Cao Tuệ Mẫn trong truyền thuyết???
"Eo, không ổn rồi..." - Hoàng nghĩ thầm trong đầu - " đến giọng nói cũng thấy hay, liệu có khi nào mình đang trúng mỹ nhân kế?!? Đang bị ma nữ yêu hoặc?!?"
"Ngươi còn không trả lời ta, vì sao ngươi có được mắt âm dương?"
Cô gái kia không chịu từ bỏ, vẫn lặp lại câu hỏi. Lạnh tanh, giọng nói như băng tuyết đổ ầm ầm lên đầu Hoàng.
Hoàng nghĩ ngợi một hồi, sợ lỡ như cậu trả lời sai, ma nữ nó phật ý, bắt cậu đi mất. Mà tu vi nó cao thế, lá bùa trong tay cậu, chắc chắn không khả quan. Chỉ còn cách câu giờ, để chờ thầy Long đáng kính ứng viện.
"Mẹ tôi sinh ra tôi vốn dĩ đã có đôi mắt đẹp này rồi..."
"Ngươi nói dối!"
"Huhu, thật, thật!"
"Hoàng! Hoàng!..."
Từ xa, giọng thầy Long lấp ló cùng ánh đèn tiến lại gần Hoàng, tuy ánh đèn nhỏ, nhưng đối với Hoàng còn sáng hơn cả đèn thắp trên đường cao tốc.
"Thầy... Thầy... Con ở đây..."
Ma nữ kia ánh mắt sắc lẹm, xéo qua người Hoàng một cái.
"Huhu, vẫn đẹp."
Thời khắc nguy cmn hiểm nhất, cậu lại không tỉnh táo, vẫn lạc vào "Mê hồn trận" của yêu nữ kia -_-
"Hoàng, vong nữ kia... Ơ, ai cạnh con đây?!?"
Hoàng mếu máo chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đối diện. Theo phản xạ, ông Long lập tức nhìn về phía cô gái.
"Người... Người là... Ôi, lâu rồi không gặp."
"Ha... Hả?!?"
Hoàng lắp bắp... Thầy của Hoàng quen cô ta sao?
"Lại gặp ông nữa rồi, ông Long. Đồ đệ của ông đấy à?"
Ma nữ khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc, nhìn về phía hai người kia.
"Vâng, tôi mới thu nhận nó ạ. Đã lâu rồi không gặp, cũng hai mấy năm rồi..."
"Được rồi, tôi không ôn lại chuyện xưa với ông nữa, giờ tôi muốn hỏi, tại sao cậu ta lại có mắt âm dương?!?"
Hoàng nhíu mày, trốn sau lưng thầy mình, đầy tính cảnh giác.
"À dạ, chuyện là &@@&₫/;)&..."
Ông Long giảng giải, kể lể một hồi rất dài, rồi mới dừng lại. Hoàng rất thắc mắc, tại sao thầy Long đường đường chính chính là một truyền nhân của một phái lớn, Hà cớ gì phải nhún nhường mỹ nữ xinh đẹp kia?!? Không phải là cứ xinh thì sẽ được quyền thế chứ???
Hoàng vòng từ phía sau, ghé sát vào tai thầy mình, khẽ nói nhỏ.
"Thầy ơi, người đẹp này là ai thế?"
"Tầm bậy, đã nghe ta kể về mỹ nữ nghìn năm câu quỷ ở dưới âm ty rồi, giờ còn hỏi?!!"
Mỹ nữ? Câu quỷ? Giai nhân nghìn năm?!?
Chính là nữ câu quỷ, người đã phạm trọng tội bị đày lên dương gian Cao Tuệ Mẫn trong truyền thuyết???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook