Pháp Mệnh Thiên Tôn
-
96: Sư Huynh
– Cuối cùng cũng thoát được, đúng là âm hồn bất tán!
Người nọ thở ra một hơi thật dài, nói.
Trần Phong có chút dò xét vị pháp sư này.
Tuy nói ông ta vừa giúp cậu tiêu diệt hiểm họa, Thần Văn cũng không có phản ứng gì bất thường, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo để có thể tin tưởng ngay, đặc biệt là khi ngoại hình của ông ta giống hệt với hình dáng mà Dị Tộc vừa cố dùng để lừa cậu.
Linh hồn Dị Tộc tan biến, thế giới bạch sắc nơi tầng tám theo đó cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là một đống đổ nát hoang tàn.
Pháp sư trung niên nhìn thấy một màn như vậy thì cười nhạt, nói với thanh niên đứng cạnh:
– Đây mới là khung cảnh thật sự của nơi này hiện tại, trận chiến kéo dài suốt cả vạn năm, tòa tháp này vốn đã bị hư hại quá nửa rồi! Những gì mà các ngươi trải qua bên dưới phần lớn đã được xây lại, chẳng thể nào so sánh được với trước kia!
Nhận thấy Trần Phong không hề có ý định đáp lại, vẫn chỉ chăm chú nhìn mình, vị tiền bối mới như nhận ra hoàn cảnh hai người bây giờ.
Lấy tay gãi đầu, ông trỏ vào cầu thang xoắn dẫn lên tầng chín, nói với cậu:
– Vừa đi vừa nói nhé!
Thanh niên cao lớn khẽ gật.
Thần Văn đã xác nhận người kia hoàn toàn không có dấu hiệu của Dị Tộc, vậy nỗi lo trong lòng cậu coi như cũng giảm đi kha khá.
Cuộc chiến tại Cổ điện này không rõ thế nào nhưng cậu đã vượt qua được một trận khổ chiến, giờ nên tranh thủ hồi sức một chút.
Pháp sư trung niên khẽ cười:
– Sở hữu Phong Thần Văn trong tay, lại vận dụng thuần thục như vậy, hẳn ngươi là đệ tử thân truyền của Chí Tôn Pháp Thần?
Khẽ gật đầu thêm một cái, xác nhận câu hỏi của người nọ, Trần Phong hỏi lại ông ta:
– Không biết tiền bối là ai, quen biết thế nào với sư phụ ta?
Vị pháp sư hình thái vốn là linh hồn, không có cơ thể, vậy nên di chuyển chính là bay trong không trung.
Nghe được câu hỏi đó, ông quay lại nhìn cậu, mỉm cười:
– Ta là Ngô Thần, tam đệ tử thân truyền của người, kể ra chính là sư huynh của đệ!
– Vậy ra người chính là tam huynh mà Vương sư tỷ nhắc tới.
Thanh niên cao lớn gật gù, đáp.
Sư huynh nghe thấy lời cậu thì đôi mắt mở lớn, hỏi lại:
– Đệ gặp Vương muội muội rồi?
– Ừm, trận chiến của sư tỷ đã kết thúc!
Trần Phong xác nhận.
Ngô Thần vươn tay ra, chạm vào giới chỉ của cậu.
Tức thì, một dao động tuy nhỏ nhưng rõ ràng xuất hiện bên trong giới chỉ cậu, cùng với đó là quá trình tấm lệnh bài của Vương Thanh truyền thông tin cho pháp sư trung niên.
Khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ buồn rầu, vị sư huynh ôn tồn nói:
– Muội đã vất vả nhiều rồi!
Hai người tiếp đó không nói thêm câu nào, cứ yên lặng như vậy đi qua tầng chín.
Cũng giống như tầng dưới, nơi này bị tàn phá cực kỳ nặng nề, chỉ còn những cột trụ chính chống đỡ trần nhà cùng với cầu thang xoắn màu đen tuyền.
Áp lực của cả hai tầng này cùng với sự vẫn lạc của Dị Tộc cũng đã hoàn tan biến, vì vậy mà hiện tại Trần Phong không phải chịu bất cứ uy áp nào, toàn thân cực kỳ thoải mái.
Tầng mười, nói không ngoa, chẳng khác nào một cung điện nguy nga, chỉ là giờ đây cung điện ấy đã trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều sau khi chịu vô số công kích hủy diệt.
Bao quanh toàn bộ không gian nơi đây là một lớp màn chắn khổng lồ màu xanh ngọc.
Chính giữa cung điện hiện ra một trận pháp được khắp trực tiếp lên sàn, tại ba vị trí quan trọng nhất của pháp thuật cao thâm này là ba thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Thanh niên cao lớn dễ dàng nhận ra thân xác của Ngô Thần đang đảm đương vị trí phức tạp và hàm chứa nhiều năng lượng nhất.
Hai người còn lại, tuy nói là công việc có phần đơn giản hơn nhưng cũng chẳng thể nào xem nhẹ, đặc biệt là khi phải thực hiện nó suốt cả vạn năm dài đằng đẵng.
– Năm xưa, khi thế giới bị Dị Tộc bị tấn công, ta được sư phụ giao nhiệm vụ lãnh đạo các pháp sư bảo vệ Thiên Huyền giới này.
Bản thân ta dẫn đầu những người mạnh mẽ nhất, ngoan cường nhất, tạo thành sức mạnh cực lớn tại Cổ điện.
Tuy nhiên, thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều, trận chiến càng kéo dài, chúng ta càng xuống sức nhiều hơn.
Vô số cường giả chiến đấu kiên cường là vậy nhưng cũng không chịu nổi áp lực mà lần lượt vẫn lạc.
Ngô Thần nói, ánh mắt lộ ra vẻ buồn rầu, tiếc nuối.
Dừng một lát, ông tiếp tục, giọng có chút bất mãn:
– Chúng ta gắng gượng ở đây vốn là vì tình cảm mà sư phụ dành cho tông phái, không thể trở về Vạn Cổ Thiên Phong điện hậu thuẫn.
Vậy mà không những tổng bộ nội tông Thiên Huyền bị chiếm, bọn chúng vẫn còn lực lượng cực mạnh để mà tổng công kích vào các cứ điểm truyền tống, khiến cho quân lực của ta đại giảm.
Thật không hiểu nổi đám người Thiên Huyền tông rốt cục thế nào lại có thể xứng với cái danh ngũ đại tông phái.
Trần Phong không đáp lại câu chuyện của sư huynh, ngược lại trong lòng càng trầm xuống.
Như vậy có thể nói, tất cả các pháp sư trẻ tuổi bọn họ hiện tại đang tu luyện trong một môi trường mà Dị Tộc tạo ra.
Theo như suy nghĩ của cậu, việc mà cậu nên làm nhất lúc này chính là cùng Linh Nhi rời khỏi nội tông ngay lập tức.
Thực lực hai người còn quá yếu so với binh đoàn Dị Tộc, không thể nào chống lại bọn chúng.
Nếu như càng ở lâu, nguy hiểm sẽ càng cao hơn, đặc biệt là khi cậu đang nắm trong tay sức mạnh của Phong Thần Văn.
Nhận ra những khúc mắc ấy trong lòng cậu, Ngô Thần cũng nói:
– Đệ hiện tại, nhất định phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, sau đó cật lực tu luyện, tập hợp lực lượng đợi ngày đoạt lại Thiên Huyền tông từ tay bọn chúng.
Bất quá, trước hết có hai chuyện ta cần đệ giúp một tay.
– Huynh nói đi!
Thanh niên cao lớn gật đầu.
Cậu đã xác định sẽ về ngoại tông ngay sau khi kết thúc Vương Giả chiến, bất quá vẫn còn chút cảm giác tội lỗi.
Nếu như có thể giúp gì được cho những người ở lại thì tâm can cậu sẽ thoải mái hơn một chút.
Sư huynh cậu trỏ vào vòng ma pháp trên sàn, nói:
– Thứ này chính là đại pháp trận đang bảo vệ chúng ta khỏi công kích của Dị Tộc.
Việc đệ là người đầu tiên lên được đến đây không phải chỉ vì đệ có đủ ý chí và thực lực.
Phong ấn ở Thiên Huyền điện này ngăn chặn hoàn toàn Dị Tộc tiến vào.
Đặc biệt ở tầng tám trở lên nó còn ngăn cản mọi tác động ngầm của Dị Tộc nữa.
Toàn bộ đệ tử trong tông hiện nay có lẽ đều đã bị bọn chúng làm gì đó nên khi lên đến tầng bảy, họ đã bị phong ấn tác động dừng lại, không bao giờ có ý nghĩ muốn tiến lên này.
Kẻ mà chúng ta vừa đánh bại tại tầng tám kia chỉ là một trong số những linh hồn tướng lĩnh của bọn chúng mà thôi, vẫn còn vô số thủ đoạn khác mà bọn chúng sử dụng để phá hủy pháp trận.
Trong đó, cuộc thi cuối cùng của Vương Giả chiến này có thể nói là thứ tàn độc nhất.
Các pháp sư trẻ tuổi đánh vào thứ đó theo hướng dẫn thì là để thi thực lực, nhưng bản chất, chính là đánh thẳng vào pháp trận này.
Điều mà ta muốn đệ làm chính là kiểm soát lực lượng mà bọn họ đánh vào năm nay lại một chút, đồng thời truyền cho chúng ta năng lượng Thần Văn.
Trần Phong thở hắt ra một hơi.
Cậu coi như đã giải thích được tình trạng của Bạch Vũ Sinh hồi nãy, đồng thời đặt thêm một câu hỏi về cách Dị Tộc đặt mầm mống hiểm họa vào người bọn họ.
Tuy nhiên việc cậu có thể làm bây giờ là khá hạn chế để giải quyết việc đó.
Cậu hỏi Ngô Thần:
– Vậy còn chuyện thứ hai?
– Giải quyết khu vực tu luyện của Phong tháp giúp chúng ta.
Chỉ có những ai chứa mầm mống Dị Tộc trong cơ thể mới có thể tạo ra sát thương lên pháp trận.
Đệ hạn chế đi số lượng người nhiễm thứ đó, chúng ta càng bảo vệ được pháp trận lâu hơn.
– Huynh nói giải quyết khu vực tu luyện sao?
Thanh niên cao lớn nhíu mày hỏi lại.
Vị sư huynh gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
– Không sai! Thời gian qua chúng ta không ngừng quan sát và nghiên cứu mầm mống Dị Tộc bên trong các hậu bối, nhận ra nguồn gốc của chúng xuất phát từ trong bản nguyên.
Việc này chỉ có thể xảy ra nếu như phương pháp tu luyện bị Dị Tộc can thiệp.
Nhất định bọn chúng đã làm gì đó địa điểm hấp thu pháp lực của mọi người.
– Cứ giao cho ta!
Trần Phong trả lời, hoàn toàn nghiêm túc.
Ngô Thần phân tích không sai, bất quá cậu hiện tại chỉ tiếp cận được điểm tu luyện của Phong tháp, mà cũng không chắc là kiểm tra được toàn bộ.
Tuy nhiên, cậu bắt buộc phải làm, việc này dường như đã ảnh hưởng cực lớn đến kỳ tuyển chọn Tư Hình, nếu để lâu hơn thật không tưởng tượng chuyện gì sẽ có thể xảy ra.
– À phải rồi!
Thanh niên cao lớn từ trong giới chỉ lấy ra một quả cầu phong lực.
Đưa ra trước mặt Ngô Thần, cậu nói:
– Thứ này là ta từ một căn phòng trong điện, ngăn Dị Tộc đoạt lấy, không biết là có nguy hiểm gì?
Linh hồn vị sư huynh chăm chú nhìn lớp năng lượng của Phong Thần Văn chậm rãi mở ra.
Nheo mắt nghiên cứu vật bên trong nó một hồi, ông lắc đầu với cậu:
– Tạm thời chưa hiểu được nó để làm gì, phải kiểm tra thêm mới biết được.
Hi vọng không phải là cái bẫy.
Trần Phong khẽ gật đầu, hướng tới cả ba người mà nói:
– Nếu vậy việc này nhờ huynh, tiếp theo ta phải hoàn thành Vương Giả chiến rồi! Huynh giúp ta gửi lời chào của ta tới hai vị này nhé!
Mỉm cười với cậu một cái, vị sư huynh trước tiên dẫn cậu xuống tầng chín, sau đó truyền cho cậu hai luồng sáng, nói:
– Ta biết tình hình cơ thể hiện tại không tốt.
Bộ giáp này tuy không phải bảo vật gì bá đạo, bất quá sức phòng ngự của nó ở đẳng cấp Pháp Hoàng mà nói thì lại là khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng, hi vọng rằng nó có thể trợ giúp đệ một chút trong tương lai.
Mặt khác, đệ nên đột phá lên ngũ tinh pháp tôn luôn đi, nếu đó là giới hạn trong thời gian tới, vậy nên đạt đến ngay đề phòng gặp phải kẻ địch quá mạnh.
Tuy nói tứ tinh và ngũ tinh pháp tôn khoảng cách không là bao, nhưng đệ không giống người thường, chỉ một tinh thôi cũng khác xa rất nhiều sức mạnh!
– Cảm ơn huynh!
Thanh niên cao lớn nhận lấy hai luồng sáng, chắp tay nói.
Cậu ngay lập tức mặc bộ giáp vào, ẩn sau lớp áo đồng phục của nội tông Phong tháp.
Sau đó, cậu nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, bắt ấn tu luyện, hấp thu lượng pháp lực khổng lồ mà Ngô Thần truyền cho.
Khẽ gật đầu với cậu, vị sư huynh trở lại tầng mười, quan sát tình hình bên ngoài cung điện.
Tấm khiên màu xanh ngọc vẫn đang bị sức mạnh ma ám không ngừng bào mòn, tuy nhiên nó cũng vô cùng kiên cường, không hề có dấu hiệu suy yếu.
– Phong Thần kế nhiệm vậy mà lại là người đó sao?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Ngô Thần linh hồn khẽ quay lại.
Người vừa cảm thán chính là một trong hai người còn trụ lại bên cạnh ông, một nữ pháp sư sở hữu đôi mắt rất đẹp.
Đáp lại lời nàng ta, Ngô Thần trầm giọng:
– Ăn nói cẩn thận một chút, đệ ấy xét theo vai vế dù sao vẫn là sư thúc của ngươi đấy!
– Thực ra đâu có gì chứng minh được? Người đó hoàn toàn có thể bằng cách khác mà có được Thần Văn lắm chứ!
Người còn lại lên tiếng, bênh vực nữ tử bên cạnh.
Dáng vẻ anh tuấn của người này chứa mị lực cực kỳ lớn, hoàn toàn có thể mê hoặc, ngay cả là những người cao ngạo nhất.
Ngô Thần nhướn mày:
– Ngươi nói xem đó là cách nào? Một tiểu tử ngay cả Pháp Vương còn chưa có đạt tới thì có thể làm gì để đoạt được sức mạnh của một vị Thần hả? Ta thực muốn biết phương pháp đó lắm đấy!
Hai người kia không đáp, ánh mắt vẫn không tỏ ra dù chỉ là một chút tôn trọng dành cho vị sư thúc của mình.
Một hồi trầm mặc, cuối cùng nữ pháp sư lên tiếng, hỏi Ngô Thần:
– Việc này liệu có làm thay đổi kế hoạch của chúng ta không sư phụ?
– Không, vẫn đang tiến triển rất tốt! Sư thúc của các ngươi tuy yếu đuối nhưng lại vô cùng được việc, hi vọng hắn không làm chúng ta thất vọng!
Trần Phong thở ra một hơi thật dài, đem phương thức mà thực thể Phong Linh tại Thiên Huyền giới chỉnh sửa tinh cầu pháp lực của cậu thành Tinh Vân cầu ra chiêm nghiệm lại.
Tuy nói người này đã bị Dị Tộc làm rối loạn thần trí nhưng có vẻ sư phụ vẫn không ngừng đấu tranh, vậy nên mà tác hại thực thể này gây ra đến cậu đã được hạn chế rất nhiều.
Xin người hãy bảo trọng, con nhất định sẽ giải thoát được cho người!
Trong lòng quyết tâm như vậy, cậu càng cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Khẽ tán thưởng cách làm bá đạo vừa chính xác vừa tốc độ của sư phụ, thanh niên Phong tháp tập trung tuyệt đối thần trí, không bỏ sót bất cứ chí tiết nào.
Chỉ một lát sau, cậu không chỉ nắm được cấu trúc tạo thành tinh vân lực hoàn hảo của sư phụ mà còn cả phương pháp lắp ráp Tinh Vân cầu sao cho nhanh nhất.
Thời gian còn lại của Vương Giả chiến không còn nhiều, vì vậy mà Trần Phong ngay lập tức tiến hành công việc với tốc độ cao nhất.
Thời gian trôi qua, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
Cậu hiện tại đã hoàn toàn vững chắc tại ngũ tinh pháp tôn, cộng với việc sở hữu trong tay những bảo vật cùng chiêu thức như vậy, hi vọng là đã đủ để chống chọi với những cơn bão sắp tới.
Khẽ đứng dậy, cậu nhíu mày nhìn lên tầng trên.
Năng lượng Thần Văn ẩn chứa linh hồn ấn ký huyền ảo, cẩn thận, chậm rãi bay xuống, đáp vào lòng bàn tay cậu.
Đôi mắt cậu khẽ nhắm lại một lát, sau đó chậm rãi mở ra, kèm theo một tia tiếu ý.
Miệng nhẹ nhàng nhếch lên chút ít, thanh niên cao lớn khoan thai bước xuống tầng tám, chuẩn bị cho những sự kiện cuối cùng của Vương Giả chiến.
Đúng là trên đời này, có những thứ vốn không thể nào che giấu cho nổi!
Người xưa có nói đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.
Đối với việc này, Trần Phong hoàn toàn đồng ý bởi lòng người khó đoán, mọi việc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, không thể đánh giá thứ gì quá vội vàng.
Bất quá Ngô Thần kia thì lại rõ ràng đến đáng sợ, chỉ ngay lời nói đầu tiên mà ông ta hướng đến mình, cậu đã cảm thấy dự cảm chẳng lành chút nào.
Ta không biết mấy người định làm gì, nhưng có những thứ mà có trả giá thế nào cũng không thể đủ được đâu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook