Pháp Mệnh Thiên Tôn
-
79: Giả Tạo
Trần Phong một lần nữa rơi vào ảo giới, lần này trước mặt cậu là một ngôi nhà tranh nho nhỏ.
Trời đã tối, không gian vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cú đêm cùng tiếng lá cây xào xạc.
Thanh niên tiến lại, nhìn qua cửa sổ quan sát bên trong.
Có hai bóng người bên ngọn đèn dầu.
Người già hơn là một mỹ phụ trông có vẻ bệnh nặng, đang nằm trên giường.
Ngay cạnh đó là một thanh niên trẻ tuổi ân cần chăm sóc, bưng bát thuốc vẫn còn nóng, gắng cho bà uống từng chút một.
Xong xuôi đâu đấy, anh ta đắp chăn lại cho bà rồi đứng dậy, chuẩn bị đồ đạc.
Mỹ phụ thấy vậy lên tiếng:
– Muộn như vậy rồi, con còn đi đâu?
– Mẹ đừng lo, con ra ngoài kiếm ít thảo dược thôi!
Nai nịt gọn gàng, anh dỗ cho mẫu thân ngủ rồi mới rời đi.
Theo bước chân của anh, Trần Phong đến Thiên Huyền lâm quen thuộc.
Tại đây, anh ta bắt đầu quá trình thu thập tài liệu linh dược, tinh hạch ma thú các loại.
Trông cách làm việc của thanh niên trước mặt, Trần Phong có thể đoán được phần nào con người này.
Anh ta thực sự rất cẩn thận và chu đáo, hoàn toàn không có chỗ nào lỗ mãng bất cẩn.
Mặt khác, người này cũng có bản chất khá lương thiện, không phải kẻ hung ác gì.
Anh ta làm việc rất cần cù, gần như không ngừng nghỉ, cứ như vậy liên tục chém giết ma thú và thu thập linh dược, không quan tâm đến thời gian.
Theo Trần Phong cảm nhận, thực lực của anh đâu đó khoảng thất tinh pháp vũ, là khá đủ để đối phó với những nguy hiểm rìa ngoài Thiên Huyền lâm.
Dĩ nhiên cho dù là mạnh mẽ thế nào cũng phải cẩn thận, bởi vạn sự vốn chẳng có gì là tuyệt đối, nhưng người trước mặt kia với phẩm chất của mình thì không đáng ngại.
Bình minh lên, chiếu những tia nắng đầu tiên xuống bóng người dong dỏng cao nọ.
Một hồi thám hiểm lâu như vậy thu hoạch đương nhiên là không tồi.
Anh thanh niên thở ra một hơi dài, ngừng tay nghỉ mệt, chuẩn bị thu dọn ra về.
Rời khỏi địa phận Thiên Huyền lâm, anh đến một y quán nọ.
Lúc này trong thị trấn hầu như mọi người vẫn còn đang say ngủ, nhưng nơi anh đến đã bắt đầu mở cửa, dường như là người quen của thanh niên nọ.
– Hồ Thạch! Vẫn đúng giờ nhỉ!
– Chào Hiên thúc!
Hai người chào hỏi một chút rồi bắt đầu giao dịch.
Anh thanh niên từ trong giới chỉ lấy ra toàn bộ chỗ linh dược và ma hạch mình vừa kiếm được.
Chủ quán xem xét chúng rất tỉ mỉ sau đó lấy ra một chiếc bàn tính, thống kê số tiền cho khách.
– Của con tất cả là hai trăm lượng bạc.
Ông đưa ngân lượng cho Hồ Thạch.
Anh ta nhận lấy mà không phàn nàn lời nào, mặt khác, anh hỏi:
– Hiên thúc, không biết loại thảo dược đó đã có chưa?
– Vẫn chưa! Linh Tiên thảo này quả thực khó kiếm vô cùng, những mạo hiểm giả thông thường e là không ai có đủ năng lực.
Chủ quán lắc đầu nói.
Anh thanh niên cúi gằm không đáp.
Trần Phong thì hơi nhíu mày.
Linh Tiên thảo này cậu cũng đã từng một lần đi lấy.
Con ma thú canh giữ nó thực lực đã chạm đến pháp tông đỉnh phong, người dân ở đây hiển nhiên không thể nào vượt qua nổi.
– Mẹ con sao rồi?
Vị “Hiên thúc” hỏi, vẻ mặt rất cảm thông.
Hồ Thạch thở dài:
– Ngày càng nặng, không biết có thể cầm cự đến khi nào!
– Hay là con thử đến xin quan bá hộ xem thế nào? Ông ấy nổi tiếng là sưu tầm bảo vật, hẳn sẽ có!
– Cháu đã đến đó ba, bốn lần rồi.
Đúng là ông ấy có, nhưng nhất quyết không định ra tay cứu giúp.
– Nhưng bây giờ tính mạng mẹ con đang lâm nguy, làm quan sao có thể bỏ qua được?
Chủ quán nói, giọng buồn bực.
Anh thanh niên bất đắc dĩ gật đầu:
– Vâng, để cháu đi thêm lần nữa xem sao!
Nói rồi Hồ Thạch từ biệt vị “Hiên thúc” nọ, nhanh chóng rời đi.
Tiến thẳng vào trấn, anh đến nhà quan bá hộ cầu xin giúp đỡ.
Cũng giống như những lần trước, với thực lực của mình, đám cận vệ không dám to tiếng hay ngăn cản anh mà trực tiếp dẫn vào trong sảnh lớn.
– Lại đến nữa sao?
Vị quan bá hộ thấy thanh niên kia đến thì hỏi, giọng lè nhè.
Ông ta trông không được tỉnh táo cho lắm, điều khá dễ hiểu khi mà ngoài các hầu nữ đang phục vụ mà trên bàn còn có vô số sơn hào hải vị và rượu quý, đống quyển trục, sách vở các loại đều là lăn lóc dưới sàn.
Hồ Thạch không dám vô lễ với ông ta.
Anh cố gắng nuốt cục tức vào bụng, cúi đầu chắp tay:
– Mong quan lớn giúp đỡ! Mẫu thân con nay bệnh đã rất nặng, e rằng không còn cầm cự được bao lâu nữa!
– Hừm!
Quan bá hộ tay cầm chén rượu, mắt nhìn thanh niên trước mặt cười khẩy:
– Chuyện đó… có liên quan gì đến ta?
– Bẩm, mẫu thân con…
– Sắp chết, đúng chứ? Kể cả bây giờ ta có giao Linh Tiên thảo cho ngươi thử hỏi bà ta có thể sống được thêm bao lâu? Một năm? Ba năm? Một cái mạng rẻ rúng như thế đáng cho ta ra tay sao? Cút đi, đừng bao giờ làm phiền ta nữa!
Hồ Thạch chết lặng, hoàn toàn không thể nào tin nổi những điều mình vừa nghe.
Anh không thể nói điều gì đáp lại, không phải vì anh không nghĩ ra gì để nói mà vì anh đang cố nén cơn giận đến cùng cực chỉ chực bột phát ra.
Nếu anh mất bình tĩnh, mọi chuyện có thể xấu đi rất nhiều.
Lặng người một hồi, Hồ Thạch mới có thể nghiến răng quay đầu bỏ về.
Trần Phong trông thấy một màn vừa rồi trong lòng cũng là bừng lên lửa giận tột cùng.
Cậu không thể nào hiểu được một kẻ suy nghĩ như thế, ăn nói như vậy vì cái gì mà lại có thể làm quan bá hộ của Huyền thành.
Hệ thống này rốt cuộc mục nát đến độ nào?
Thời gian qua trông thấy bao nhiêu ảo cảnh, cậu đã hiểu được bộ mặt thật của đám quan lại Thanh Phong Đế Quốc, không chút nào có thể chấp nhận được.
Cậu thực sự mong muốn có thể cải tổ hoàn toàn nó, đem đến một bộ máy vững mạnh, vì nước vì dân.
Theo chân Hồ Thạch rời đi, trong đầu Trần Phong vẫn không ngừng suy nghĩ.
Bóng tối trong tim cậu bảo rằng không cho cậu biết sự thật vì như thế sẽ giữ được cậu không sụp đổ nhưng nếu mọi chuyện cứ thế này thì chẳng ảnh hưởng gì cả.
Không biết sẽ còn xảy ra cái gì?
Thời gian sau đó, Hồ Thạch lại vào rừng lăn lộn, kiếm linh dược cùng ma hạch để kiếm tiền, đồng thời hỏi han khắp nơi nhưng không cách nào có được một gốc Linh Tiên thảo.
Bệnh tình của mẹ anh ngày càng nặng hơn, thậm chí có vài lần tưởng chừng bà đã rời khỏi thế gian, cố gắng được đến giờ phút này đã là một phép màu rồi.
Nếu như không sớm chữa trị, hiển nhiên bà không thể nào qua khỏi.
Một buổi tối nọ, trong thôn trang nho nhỏ chỉ còn thấp thoáng vài ánh đèn của những nhà đi ngủ muộn, Hồ Thạch chầm chậm về nhà.
Không gian yên ắng bao trùm lấy người thanh niên đang lặng đi vì tuyệt vọng.
Theo như thầy lang nói, mẹ anh sắp đến giới hạn, nếu từ giờ đến sáng mai không tìm được Linh Tiên thảo, bà sẽ qua đời.
Đột nhiên Hồ Thạch dừng lại, nhíu mày nhìn cổng nhà mình.
Lúc này ở đó có vài ba nhân ảnh mặc hắc y, nổi bật lên biểu tượng một đầu bạch lang bằng kim loại trên băng trán.
– Các ngươi làm gì ở đây?
Anh đương nhiên nhận ra đám người trước mặt.
Dong binh đoàn này đối với người dân Huyền thành chẳng có chút nào xa lạ, ngược lại còn khá nổi tiếng.
Hồ Thạch đối với bọn họ không mặn không nhạt, không đồng tình với cách hành sự của chúng nhưng cũng không muốn gây sự, trở mặt.
– Nghe nói ngươi đang tìm Linh Tiên thảo?
Tên đứng giữa lên tiếng, không hề tỏ ra cái gì bất mãn.
Hồ Thạch lập tức khựng người lại:
– Các ngươi có?
– Đương nhiên! Bạch Lang đoàn chúng ta không gì là không có, chỉ là ngươi có trả được hay không thôi!
– Ra giá đi!
Hồ Thạch nói ngay.
Anh không quan tâm chuyện gì khác, miễn là có thể cứu sống mẫu thân, anh sẽ bất chấp tất cả.
Tên kia bước ra ánh sáng, để lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Trần Phong lập tức sững người mà nhìn hắn ta, kẻ đã từng kịch chiến với cậu trong Thiên Huyền lâm năm xưa, Viên Lộ.
Hắn ta trông thấy bộ dạng của thanh niên kia thì giả vờ thông cảm:
– Chúng ta cũng không định làm khó ngươi quá, chỉ cần ngươi làm việc cho chúng ta là được!
– Ta đồng ý!
Hồ Thạch trả lời không chút do dự, ánh mắt cầu khẩn nhìn đám người Bạch Lang đoàn.
Viên Lộ miệng cười càng lúc càng rộng, ra lệnh cho tay sai rời đi, còn bản thân thì vỗ vai thanh niên trước mặt:
– Ngươi đợi một chút, sáng mai mẹ ngươi tất sẽ khỏi bệnh!
Một lát sau, tên thuộc hạ trở lại, đem theo một bất ngờ mới cho Trần Phong, Thanh Hương.
Tuy có nhỏ hơn một chút nhưng khuôn mặt nàng vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, chỉ là nó chan chứa những xúc cảm đầy khó khăn như hồi mới gặp, không phải thiếu nữ hồn nhiên từng vui đùa với cậu.
Thanh Hương bắt mạch, luyện đan, chữa bệnh cho mẫu thân của Hồ Thạch hết sức chu đáo, săn sóc bà tận tình từng chút một.
Trông những hành động đó, dù là ai cũng sẽ cảm nhận được tấm lòng của một thầy lang lương thiện không chút vụ lợi, chẳng giống với thân phận một kẻ đang phải làm việc cho Bạch Lang đoàn chút nào.
Đúng như những gì Viên Lộ đã nói, mẫu thân Hồ Thạch khỏi bệnh rất nhanh, tựa hồ còn khỏe mạnh hơn mấy phần.
Hai người mừng rỡ ôm chầm lấy nhau mà khóc, kiếp nạn này coi như đã vượt qua ổn thỏa.
Trần Phong thở dài nhìn họ.
Cậu biết con người Viên Lộ.
Hồ Thạch đã giao kèo với hắn ta như vậy từ nay mãi mãi sẽ không thể nào chạy thoát, vĩnh viễn một đời làm tôi làm tớ cho Bạch Lang đoàn.
Đúng như những gì cậu lo sợ, ngay từ chiều hôm đó, thanh niên kia gia nhập Bạch Lang đoàn, cùng thực hiện những phi vụ của bọn chúng.
Với thực lực của mình, Hồ Thạch mang lại lợi ích rất lớn cho đám thổ phỉ.
Anh ta dù muốn hay không thì bọn chúng cũng đã nắm được anh trong tay, nếu dám chống lại mẹ anh ở nhà sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên người thanh niên thiện lương ấy vẫn giữ được bản chất của mình, không hề tha hóa như nhiều người vẫn tưởng.
Anh luôn cố gắng gây ra ít thiệt hại nhất có thể, không những cho mọi người xung quanh mà thậm chí là cả cho hệ sinh thái Thiên Huyền lâm.
Bất quá điều làm cho tất cả mọi người cho dù là Viên Lộ cũng phải kinh ngạc nhất, là Hồ Thạch không hề thay đổi tư tưởng ấy sau khi mẫu thân qua đời.
Hai năm sau cái ngày định mệnh ấy, bà đã không thể chiến thắng được tuổi già của mình, vĩnh biệt con trai mà chưa kịp nhìn mặt dâu thảo.
Hồ Thạch lo tang lễ cho mẹ đến nơi đến chốn và tiếp tục cuộc sống.
Rõ ràng là tâm trạng của anh đã đi xuống rất nhiều nhưng hành động của anh vẫn là lương thiện như trước, không chút nào sa ngã.
Điều này gây ấn tượng rất tốt với Thanh Hương, thiếu nữ vì thế mà đối xử lại với anh vốn đã thân thiện giờ càng thêm phần gần gũi.
Hành động này giúp một người vừa mất đi người thân, hoàn toàn lạc lối như Hồ Thạch cảm thấy như tìm được ánh sáng hi vọng, bên cạnh việc đã từng là ân nhân nay càng trân trọng nàng hơn nữa.
Ngoài anh ta ra, bên trong Bạch Lang đoàn cũng có rất nhiều người hoàn cảnh tương tự.
Bọn họ đều là những pháp sư lương thiện nhưng vì một lí do nào đó đã bị đám thủ lĩnh nắm thóp rồi bắt buộc về làm việc cho chúng.
Những người này phần lớn giữ được bản chất của mình, chỉ là không thể hoàn toàn chống đối Bạch Lang đoàn nên đành cam chịu như vậy.
Cuộc sống của bọn họ lúc này gần như chỉ có một ánh sáng duy nhất là Thanh Hương.
Danh xưng “thánh nữ” của nàng cũng là từ đó mà ra, Viên Lộ chỉ là lợi dụng nó để thu hút các mạo hiểm giả khác mà thôi.
Thời gian trôi qua, cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến.
Thiếu niên Trần Phong một mình trong Thiên Huyền lâm đặt bẫy, hạ gục toàn bộ đội thám hiểm của Viên Lộ đồng thời phế đi bản nguyên của bọn họ.
Trong số những người đó, cậu nhận ra Hồ Thạch và nhiều pháp sư lương thiện khác.
Giờ nhìn kỹ lại, trong mắt bọn họ hoàn toàn không có chỗ nào thù địch, chỉ là bị ép đi tìm cậu mà thôi.
Trần Phong gần như sững người nhìn cảnh tượng ấy.
Cái hành động mà cậu cho là chính nghĩa suốt bao nhiêu năm thực ra cũng chỉ là côn đồ, man rợ chẳng hơn gì lũ sát nhân bẩn thỉu.
Cậu đã ra tay tấn công những người tốt khi mà họ bị hạn chế năng lực, trực tiếp tước đi con đường pháp sư của họ, buộc họ cả đời sống làm phế vật.
Một pháp sư khi mất đi bản nguyên của mình không chỉ đơn giản là không thể sử dụng pháp lực nữa.
Ngoài việc ảnh hưởng tâm lý nặng nề, sinh lực họ cũng giảm đi rất nhiều, tuổi đời theo đó mà cũng bị ảnh hưởng.
Mình đã làm gì thế này!
Hồ Thạch cùng những pháp sư lương thiện khác sau khi bị phế bản nguyên thì gục ngã, không cách nào đứng dậy nổi.
Một lát sau thì Thanh Hương đến, nàng cúi xuống xem xét thương thế của bọn họ.
Khẽ mỉm cười, Thanh Hương từ trong giới chỉ lấy ra một lọ đan dược, lần lượt cho một số pháp sư đang nằm trên mặt đất dùng.
Có vẻ như nàng đang cố gắng giảm thiểu cơn đau đớn, đồng thời đẩy họ vào cơn mê.
Xong xuôi đâu đấy, nàng đứng dậy, đem ánh mắt khinh bỉ nhìn những tên thổ phỉ gần đó.
Cùng với một cái phất tay, hỏa diệm khủng bố xuất hiện, thiêu chết bọn chúng.
Chứng kiến xong một loạt cảnh tượng đó, Trần Phong chính thức gục ngã.
Các hành động của Thanh Hương cậu từng đánh giá là quá nhẫn tâm thực chất lại không hề.
Nàng ta chỉ ra tay với những kẻ độc ác thật sự, còn ngược lại, những người lương thiện thì đối xử thật tốt.
Thanh niên không thể trách nàng không nói cho cậu biết sự thật.
Một người đã gia nhập vào Bạch Lang đoàn đối với cậu năm xưa mà nói chính là sa ngã tuyệt đối, không bao giờ có chuyện còn người tốt ở trong đó.
Nàng có cố thuyết phục thì cậu cũng chẳng tin được.
Ngày hôm nay nếu không được chứng kiến toàn bộ sự việc đó thì cậu cũng không thể nào tin.
Trần Phong khẳng định lần này cậu đã được xem sự thật vì suốt quá trình ấy, khung cảnh hoàn toàn yên ổn chứ không có rạn nứt như khi bóng tối trong tim tạo ra hình ảnh giả tạo của Linh Nhi.
Bóng tối bao trùm toàn bộ không gian chung quanh, nhanh chóng xâm chiếm tất cả.
Như một sinh vật sống, bóng đêm sâu thẳm ấy từ từ tiến tới quấn quanh cơ thể người thanh niên cao lớn, trói buộc cậu lại như một cái kén kỳ dị.
Tuy nhiên lúc này cậu ấy không còn tâm trí để mà quan tâm tới thế giới xung quanh hay thậm chí chính cơ thể của cậu.
Cái chính nghĩa mà cậu luôn theo đuổi từ đầu, cái chấp niệm bất tử bất diệt của cậu về lòng tốt và lương thiện hay chính Pháp Mệnh của cậu, tất cả giờ đây đều đã sụp đổ.
Không còn gì cả!
Cậu chẳng quan tâm gì nữa hết!
Bởi mọi thứ bây giờ đều là…
… Vô nghĩa….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook