Pháp Mệnh Thiên Tôn
-
20: Cứu Người
Trong hang động bí mật có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Pháp lực thiên địa liên tục quán chú vào cơ thể rắn chắc cởi trần.
Chừng nửa tiếng sau, cậu chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt ánh lên vẻ ngoan cường, lanh lợi.
Thiếu niên đứng bật dậy, thân thẳng như trường thương.
Nhìn xung quanh một hồi, cậu chép miệng:
– Hôm nay lại phải đi tìm thức ăn rồi!
Một tháng sau khi rời khỏi hang động trước, cậu tìm thấy nơi này.
Nó không rộng lắm nhưng nằm phía sau thác nước nên làm nơi trú ẩn thì không còn gì bằng.
Sau khi ăn bữa sáng, Trần Phong nhận thấy có chút động tĩnh.
Cậu nhanh chóng thu dọn rồi leo lên cây, thuần thục, nhanh nhẹn không để lại dấu vết nào.
Lát sau, có một nhóm người xuất hiện.
Đi đầu là một trung niên nam tử, lưng đeo trọng kiếm trông như thủ lĩnh.
Thực lực hắn khoảng bát tinh pháp vũ.
Phía sau có ba tên thanh niên hông giắt dao găm.
Bọn chúng đều là lục tinh pháp vũ, dắt theo một thiếu nữ bị trói.
Thiếu niên cau mày theo dõi tình hình.
Tên thủ lĩnh quay lại gắt cô gái đi nhanh lên, tựa như đang vội vã điều gì.
Bị xô đẩy liên tục làm mũ trùm của cô gái tuột xuống, lộ ra đôi tai đặc trưng của hồ ly.
Trần Phong giật mình.
Nếu cậu đoán không nhầm, bốn tên này vốn là những tên buôn nô lệ.
Chúng sẽ bắt cóc những người bình thường, đặc biệt là những thiếu nữ trẻ đẹp rồi đem bán cho lũ nhà giàu, quý tộc thối nát.
Máu nóng dồn lên, cậu nhảy xuống ngay trước mặt tên thủ lĩnh.
Hắn ta giật mình lui lại, rút kiếm ra thủ thế:
– Ngươi là ai?
Ba tên đằng sau cũng vội rút dao găm ra đề phòng.
Thiếu niên không trả lời.
Mái tóc cậu để xõa tùy ý, che đi phần lớn khuôn mặt khiến đối phương không sao nhận diện.
– Để người lại, cút!
Tên thủ lĩnh sững người trước giọng nói khàn khàn.
Hắn nổi giận, lao tới chém ra một nhát.
Trần Phong bắt lấy thanh kiếm, tung một cước vào bụng hắn.
Tên thủ lĩnh bay thẳng vào một gốc cổ thụ, gục xuống không rõ sống chết.
Cậu cầm vũ khí của hắn, để là là mặt đất, từ từ tiến tới, trông qua chẳng khác nào sát nhân.
Ba tên còn lại hoảng sợ lập tức bỏ người lại, vội vàng chạy đi.
Thiếu niên cắt dây trói cho cô gái rồi rời khỏi nơi này.
Hai người đến thác nước nơi cậu trú ẩn.
Đợi cô gái tắm rửa xong, cậu mới bắt đầu nấu bữa trưa.
Trần Phong nướng cá, làm canh thảo mộc.
Cô gái thấy cậu không nói gì thì cũng hơi ngượng nhưng rồi bắt chuyện trước:
– Cảm ơn huynh đã cứu ta!
– Không có gì!
– Ta tên Đường Linh Nhi, huynh có thể gọi ta là Linh Nhi.
Cô giơ tay ra.
Thiếu niên hơi khựng lại một chút mới nắm lấy.
Bàn tay cô gái trắng trẻo, mềm mại.
Cậu nhanh chóng buông tay ra:
– Ta là Trần Phong.
Cô gái gật đầu, ngồi xuống cạnh cậu, thoải mái, tự nhiên như không có điều gì.
Thiếu niên lén thở dài.
Từ hồi Thanh Hương rời đi, thỉnh thoảng cậu mới nói chuyện với sư phụ, gần như quên đi cái cảm giác bầu bạn này.
– Tại sao huynh lại ở trong rừng này một mình?
– Ta muốn tới Thiên Huyền tông bái sư.
Linh Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, cười:
– Ta cũng muốn về đó.
Chúng ta cùng đường như vậy hay là đi cùng nhau đi!
– Muội là đệ tử Thiên Huyền tông à?
– Cũng đại loại vậy.
– Vậy đi chung cũng tốt.
Dù sao một mình trong rừng cũng không phải lựa chọn sáng suốt.
Nhưng…
Trần Phong ngập ngừng một chút rồi nói.
– Tại sao muội lại bị đám người đó bắt? Nếu là đệ tử Thiên Huyền tông đáng ra chúng không phải đối thủ của muội mới phải!
Linh Nhi, chỉ vào chiếc vòng trên cổ.
– Ta trốn khỏi tông, vào rừng chơi.
Bọn chúng tấn công ta từ phía sau rồi đeo cái vòng này vào.
Không sử dụng được pháp lực, ta đánh không lại bọn chúng.
– Để ta tháo ra giúp muội!
– Huynh không tháo được đâu! Ta biết huynh rất mạnh nhưng muốn tháo được nó mà không có dụng cụ đặc thù thì thực lực ít nhất phải đạt đến pháp tông.
Thiếu niên thở dài một hơi.
Không ngờ cái pháp cụ này lại mạnh đến như vậy.
Nếu nhờ sư phụ thì nhanh gọn thôi nhưng chẳng cần phải phiền thế.
Cứ để Linh Nhi về đến tông rồi tháo cũng chưa muộn.
– Vậy chiều nay chúng ta lập tức xuất phát đi.
Nếu để lũ người kia gọi tiếp viện thì khốn!
Buổi tối, Linh Nhi cảm thấy hơi mệt nên thiếp đi.
Trần Phong cõng cô nàng đi tiếp.
Được một lúc, cậu phát hiện phía sau có ánh đuốc.
Số lượng người đuổi theo lại không ít.
Tiếng hô hoán vang lên khắp nơi.
– Lục soát toàn bộ khu vực này cho ta.
Bọn chúng chỉ có hai tên, con nhóc lại không thể sử dụng pháp lực, không thể đi quá xa được.
Thiếu niên rủa thầm.
Cõng Linh Nhi thế này cậu không thể di chuyển được hết khả năng, nhất định chúng sẽ bắt kịp.
Cậu tăng tốc một chút, đồng thời đánh thức cô nàng.
Tìm thấy một bụi cây um tùm, cậu giấu Linh Nhi vào đó.
– Muội trốn ở đây một lát, ta đi thu hút chú ý của bọn chúng.
Muội nhân cơ hội rồi chạy đi tìm người giúp.
– Như thế không được, nguy hiểm lắm.
Chúng đông như vậy sao huynh có thể đánh lại?
– Muội đừng coi thường ta quá!
Trần Phong xoa đầu Linh Nhi rồi chạy đi.
Một lúc sau, cậu bị đám người kia phát hiện.
Cậu không hề dừng lại mà tiếp tục chạy tiếp, tránh xa vị trí của Linh Nhi.
Đám người đó cũng một mực đuổi theo cậu.
Thiếu niên cười thầm.
Như vậy hẳn có thể giúp cô nàng chạy thoát.
Giờ vấn đề là làm sao đối phó gọn gàng với đám người này.
Theo cảm ứng sơ qua, bọn chúng hầu hết đều ở ngũ tinh pháp vũ trở lên, mạnh nhất là cửu tinh pháp vũ, không có pháp quan cảnh.
Bỗng có một luồng pháp lực kinh người đánh tới.
Trần Phong vội nhảy sang một bên tránh né.
Xung quanh lập tức xuất hiện vô số thân ảnh đứng thành vòng tròn vây cậu ở giữa.
Trước mặt cậu bước ra ba trung niên nam tử.
Bọn họ đều đã là đỉnh phong pháp vũ.
Tên ở giữa mở miệng:
– Chúng ta hành sự ở vùng này đã nhiều năm, ngay cả đệ tử Thiên Huyền tông, hay các dong binh đoàn khác cũng đều phải kiêng nể ba phần.
Không ngờ hôm nay lại có tên dám ở trong tay chúng ta cướp người, ngươi gan cũng lớn lắm!
Thiếu niên không đáp, chỉ tiến thẳng về phía trước.
Tên chắn đường cậu thấy vậy cười lớn:
– Ngươi không thoát khỏi đây được đâu! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Dứt lời hắn lao đến, tung ra một chưởng thẳng vào đầu Trần Phong.
Cậu nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
Chưởng pháp nhanh chóng bị đánh tan.
Tên kia chật vật lui lại, mặt cắt không còn hột máu.
Thực lực hắn không hề yếu nhưng lại bị đánh lui đơn giản như vậy.
Tên này rốt cuộc là ai, tựa như chưa thấy bao giờ.
Hắn đưa mắt với hai tên đồng bọn.
Chúng cùng nhau lao đến, đứng thành hình tam giác quanh thiếu niên cao gầy.
– Đã lâu rồi chúng ta không dùng đến chiêu này.
Được nhìn thấy nó trước khi chết chính là vinh dự của ngươi.
TAM KIM SƯ CHƯỞNG!
Lượng pháp lực khổng lồ toả ra, uy áp khá lớn, tựa hồ còn có tiếng sư tử gầm đánh thẳng vào cơ thể Trần Phong.
Cậu nhẹ nhàng di chuyển, từ từ, chậm rãi, tiêu sái.
Đòn thế khủng bố kia cứ vậy mà đánh vào không gian, không trúng thứ gì.
Đám đông binh lính trợn mắt há mồm.
Ba người bọn họ đều là những người đang được luyện tập trở thành tân đội trưởng của Bạch Lang đoàn.
Nếu như liên thủ lại, ngay cả nhị tinh pháp quan cũng không thể xem thường họ.
Vậy mà người trước mặt đây lại có thể né chiêu của họ dễ như không.
Rốt cuộc hắn ta là thần thành phương nào?
Thiếu niên chậm rãi nhìn bọn chúng một lượt.
Pháp lực từ từ ngưng tụ trên hai tay.
Hào quang xanh ngọc dịu nhẹ tỏa ra cùng uy áp sức mạnh khổng lồ.
Cậu dộng nắm đấm xuống đất:
– Tinh Thần Vẫn Diệt!
Một cơn bão lập tức nổi lên, sóng xung kích xuất hiện, gió thổi cực mạnh, bật gốc vô số cây rừng.
Chỉ những cổ thụ mới có thể đứng vững.
Đám binh sĩ lập tức bị đánh bay.
Thân thể chúng đập vào các gốc cổ thụ rồi nằm im không biết sống chết.
Ba tên mạnh nhất cũng thổ huyết, bị đẩy lui hơn chục bước, không chút kháng cự.
– Uy lực thật khủng khiếp!
Chúng run sợ.
Thực lực bực này đã vượt quá tầm chúng có thể chống lại.
Một chiêu vừa rồi nhận phải không chỉ nhục thể tổn thương mà tinh thần bọn chúng thậm chí cũng suy giảm rõ rệt.
Thật không biết người trước mắt kia là ai mà khủng bố đến vậy!
Tình hình này ít nhất cũng phải một trong thất đội trưởng ra mặt may ra mới có thể xử lý! Bằng không toàn bộ bọn họ sẽ bị tiêu diệt.
Trần Phong liếc nhìn bọn chúng.
Như thể Bạch Lang đoàn này với cậu có duyên nợ từ kiếp trước vậy.
Từ khi vào rừng đến giờ cứ phải đối địch nhau liên tục.
Cậu nhanh chóng tiến tới xử lý ba tên đứng đầu.
Bọn chúng không có lấy một cơ hội dãy dụa, chỉ trong nháy mắt đều đã bị phế đi bản nguyên, trở lại làm người thường.
Còn đám lính quèn không đáng để cậu bận tâm.
Có lẽ lúc này Linh Nhi đã chạy khá xa.
Nhưng cậu vẫn muốn cẩn thận một chút.
Cần phải cầm chân bọn chúng thêm nữa.
Dợm tiến về phía trước, Trần Phong lập tức lùi lại cả thước.
Vị trí cậu vừa định bước tới lúc này xuất hiện một vết cào rất sâu.
Xung quanh thoáng đãng không biết từ bao giờ đã lấp đầy vô số pháp sư.
Đám người này thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.
Số lượng không thể đếm hết, mà đứng đầu bọn chúng là ba kẻ có khí tức pháp quan.
Thiếu niên hít sâu một hơi.
Tình thế đã bắt đầu nguy hiểm hơn một chút.
Bất quá vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Mấy tên thủ lĩnh sau khi dò xét Trần Phong một hồi cũng thoáng kinh ngạc nhìn nhau.
Dù cảm ứng bao nhiêu lần thì pháp lực của người này cũng chỉ là cửu tinh pháp vũ, vậy mà có thể dễ dàng đánh bại đội quân tiên phong của Bạch Lang đoàn như vậy.
Chắc chắn người này bản lĩnh không nhỏ.
Với vẻ ngoài hoang dã như thế, hẳn đã ở trong rừng khá lâu, nếu như vậy…
– Vị huynh đệ này có thể cùng ta thương lượng một chút?
Thiếu niên nhìn tên trước mặt, nghiêng đầu tỏ ý đang nghe.
Tên kia thấy thế liền tiếp tục:
– Ta là Đới Nghiêm, lục đội trưởng của Bạch Lang đoàn.
Chúng ta làm ăn ở Thiên Huyền lâm cũng là có danh tiếng.
Hôm nay vì huynh đánh người của ta rồi cướp đi món hàng nên chúng ta mới đuổi theo huynh.
Thế này đi, chỉ cần huynh đệ trả người lại, ta liền bỏ qua hiềm khích trước kia, thậm chí huynh còn có thể gia nhập Bạch Lang đoàn và được đối đãi tử tế.
Được không?
Đới Nghiêm cười cười.
Khuôn mặt ma mãnh của hẵn ánh lên vẻ tham lam.
Vừa thu hồi được món hàng, vừa thu nhập được một pháp sư hùng mạnh, như vậy chính là tốt nhất.
Phía bên kia, Trần Phong cũng cười, tiếng cười sảng khoái không biết cậu đã quên từ lúc nào.
Thấy vậy lục đội trưởng hài lòng, có lẽ thương lượng đã thành công.
Tên người rừng kia tuy có chút bổn sự nhưng đầu óc lại đơn giản…
– Các ngươi xuống địa ngục mà thương lượng!
Giọng nói khàn khàn phát ra cùng tiếng cười điên dại làm đám người Bạch Lang Đoàn sững sờ.
Lời mời của Đới Nghiêm chả khác nào mật ngọt.
Vậy mà tên kia lại không biết điều, lại còn ăn nói hỗn láo như vậy, thật là ngu xuẩn!
Lục đội trưởng giận run người.
Đã nhiều năm rồi mới có người dám ăn nói với hắn như thế.
Ngay cả đám người Thiên Huyền tông cũng không dám làm gì hắn do không có bằng chứng cụ thể.
Hắn gầm lên:
– Được! Được! Nếu đã như vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn.
Kim Lang Cuồng Sát!
– Thiên Nhận!
Trần Phong rút song kiếm ra chém tới.
Thức thứ nhất của Toàn Phong kiếm pháp cậu đã luyện tập đến lô hoả thuần thanh, cộng thêm sức mạnh của Thần Văn, uy lực thừa sức vượt giai khiêu chiến.
Kiếm pháp như bão lốc chém bay Đới Nghiêm đang lao tới.
Tuy chiêu thức hắn tung ra khá mạnh, nhưng chỉ thế là không đủ để chống lại cậu.
Thương thế liên tục xuất hiện trên cơ thể, cuối cùng hắn ta thổ huyết mà bay đi.
Đám đông sững sờ, không ai hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Lục đội trưởng Bạch Lang đoàn, một cường giả nhị tinh pháp quan hàng thật giá thật, vậy mà chỉ trong một chiêu liền đại bại.
Binh lính chung quanh xôn xao, rất nhiều kẻ đã bắt đầu sợ hãi.
Dong binh đoàn của họ hôm nay có lẽ đã đá phải một phiến niết bàn thực sự.
Hai tên còn lại cũng kiêng dè không ít.
Thực lực của Đới Nghiêm kia không kém họ bao nhiêu, vậy mà kẻ trước mắt lại dễ dàng đánh bại.
Bọn chúng nghiêm mặt, liên thủ tung sát chiêu, không lưu lại chút pháp lực nào.
Tên người rừng kia quá nguy hiểm, không thể khinh thường, không lôi kéo được vậy phải nhanh tróng diệt trừ!
Trần Phong nhếch miệng, tiếp tục thi triển Thiên Nhận.
Bão kiếm khủng khiếp va chạm với hai tên đội trưởng Bạch Lang đoàn.
Vụ nổ pháp lực kinh thiên động địa xuất hiện.
Binh lính xung quanh lập tức phụt máu bay đi không biết bao nhiêu mà kể.
Đám thổ phỉ gào thét, pháp lực điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch mà xuất ra, toàn lực đánh tới:
– SONG LANG MA SÁT!
Pháp lực khủng bố hiển hiện nhưng thiếu niên lại vững vàng, không biểu lộ ra cái gì yếu thế.
Thân thể cao gầy vẫn đứng thẳng như trường thương.
Kiếm pháp đều đặn thi triển.
Mỗi đường kiếm xuất ra đều sát phạt, mạnh mẽ, vô địch.
Cứ thêm một nhát chém, đối phương lại phải lui lại một chút, khuôn mặt càng lộ rõ vẻ kinh sợ.
Người trước mắt kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bọn chúng hôm nay thật sự là sai rồi!
Nhát chém cuối cùng vung lên, chiêu thức của hai tên đội trưởng bị đánh tan hoàn toàn.
Bọn chúng thổ huyết bay đi như diều đứt dây, không cách nào gượng lại.
Trần Phong chậm rãi bước tới mấy tên đội trưởng gục trên mặt đất.
Đôi mắt sắc lạnh, không chút chần chừ, cậu lần lượt phế đi bản nguyên bọn chúng.
Cậu tháo giới chỉ chúng ra, sau khi xóa ấn ký linh hồn thì nhìn qua một chút.
Cũng có một vài pháp kỹ, pháp quyết tạm được.
Đan dược, linh thảo các loại không có gì đáng kể, còn đâu đều là vàng bạc, châu báu.
Thu dọn chiến lợi phẩm xong, cậu quay đi, hướng tới Thiên Huyền tông.
Bạch Lang đoàn một đêm liền mất đi ba đội trưởng kỳ cựu và ba tên khác được xem xét luyện tập trở thành tân đội trưởng.
Tin tức này không lâu nữa sẽ về đến đại bản doanh của bọn chúng, thậm chí là cả những thế lực nhất lưu khác nơi đây.
Cậu không cần phải bẩn tay giải quyết bọn chúng.
Linh Nhi có lẽ đã chạy thoát.
Chuyện ở đây, đã chẳng còn ảnh hưởng gì đến cậu…
– Từ hẵng tới Thiên Huyền tông, đến thành thị gần nhất đi.
– Sư phụ có điều gì muốn làm sao?
– Tài sản ngươi thu được của bọn chúng cũng kha khá rồi, đến đấu giá hội một phen, có khi lại thu được đồ tốt.
Ngoài ra cũng bán mấy thứ vô dụng kia đi cho đỡ chật chỗ!
Trần Phong nghe vậy gật đầu, hoãn lại Thiên Huyền tông, đổi hướng đi về phía Huyền thành.
Linh Nhi cẩn thận di chuyển, bước qua đám người Bạch Lang đoàn trên mặt đất, tiến đến vị trí ban nãy Trần Phong giao thủ mà trong lòng có một chút kinh ngạc.
Tất cả bọn chúng đều chưa chết nhưng hoặc là đã bị phế đi bản nguyên, hoặc là hôn mê sâu, phải mất kha khá thời gian mới có thể tỉnh lại.
Đến nơi, thiếu nữ dừng lại, đưa mắt quan sát một hồi, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một đôi găng tay kỳ lạ, đeo vào rồi tháo cái vòng trên cổ ra, vứt đi, để cho pháp lực trong cơ thể lập tức cuồn cuộn trào dâng.
Nàng ta trước cất đôi găng tay trở lại giới chỉ rồi phất tay một cái, toàn bộ khu vực giao chiến đột nhiên xuất hiện một cơn bão lửa khủng khiếp.
Hỏa diệm xanh lam bao trùm lấy khu đất, thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Linh Nhi một lần nữa phất tay.
Bão lửa thu về cơ thể, hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại ở đây.
Cây rừng cùng đất đai đều bị đốt trụi, không còn dấu vết chiến đấu nào.
Tuy nhiên đám người Bạch Lang đoàn lại không có chút tổn hại nào, tựa như hỏa diệm không có chút tác động nào lên họ vậy.
– Có thể sao?
Thiếu nữ lẩm bẩm tự hỏi rồi quay người, tiến về Thiên Huyền sơn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook