Pháp Mệnh Thiên Tôn
-
117: Tử Chiến
Hoàng cung hỗn loạn, mùi huyết tinh nồng nặc, kéo dài đến tận cổng Hoàng thành.
Binh lính chém giết lẫn nhau, bên đuổi bên chạy, nhìn qua đã trông thấy áp đảo số lượng lẫn thực lực.
Đoàn Thiên Ân và Trần Lâm mở đường máu, đánh bay bất cứ kẻ nào dám tiếp cận Hoàng hậu.
Phùng Mạnh và Hoàng thượng đi cuối đoàn người, điên cuồng chiến đấu, chặn đứng mọi công kích từ binh đoàn sát thủ của Thái thượng hoàng.
Ngay khi phát hiện ra gian tế, Quốc Vương lập tức cho sơ tán quân đồng minh, bất quá vị trí của họ lại nằm giữa lòng địch, dù có thần tốc đến đâu cũng không thể nào chạy thoát được toàn bộ.
Kết cục, may mắn một nửa trong số họ thành công rời đi, trong khi những người còn lại chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Những người này thường ngày đều là thiên chi kiêu tử của Đế Quốc, là chủ nhân của thế giới tương lai, vậy mà đứng trước quân đoàn của Hắc Thiên lại chẳng có chút chống cự nào.
Phùng Mạnh, nói là đệ tử mạnh thứ ba của Hoàng hậu, thực lực vững chắc tại bát tinh pháp tông, bất quá công kích thậm chí còn không trúng chứ đừng nói là có chút sát thương nào lên kẻ địch.
Cuối cùng, để tránh bị bắt và cầm chân bọn chúng lâu hơn, anh ta lựa chọn tự bạo.
Vụ nổ của một pháp sư gần đạt tới pháp tôn cảnh gây ra đương nhiên khủng bố, trực tiếp đem phạm vi trăm trượng chung quanh mà tàn phá.
Bất quá sự hi sinh của anh đáng tiếc không kéo theo nổi một kẻ đi cùng, chỉ gây ra vài ba xây xát nho nhỏ cho mấy kẻ đứng gần.
Một màn như vậy diễn ra không khiến Hoàng thượng kinh ngạc, ông chỉ đơn giản đem ánh mắt âm trầm nhìn đoàn quân hung hãn của Thái thượng hoàng.
Ông là người rõ ràng nhất bọn chúng cường hãn đến nhường nào, khi mà ngay cả ông cũng là yếu hơn bọn chúng ít nhất ba tinh thực lực.
Tứ tinh Pháp Vương quân đoàn!
Quốc Vương chẳng thể nào tưởng tượng được, quân đồng minh cố gắng chuẩn bị là thế, tài liệu đầu tư cật lực như vậy, nhưng vẫn chỉ nhỉnh hơn quân chính thống một chút.
Còn ở đây Hắc Thiên chỉ bằng một cái vung tay liền có cả một đội quân mạnh hơn hẳn người cường hãn nhất quân đồng minh.
Chuyện này ngay từ đầu vốn đã là không thể rồi sao?
Thái thượng hoàng không bận tâm mấy cái suy nghĩ phức tạp của Hoàng thượng, ánh mắt âm lãnh nhìn Hắc Lâm, hỏi:
– Tên tiểu tử Trần Dụ dám phản bội cả gia tộc chỉ vì ganh ghét nhỏ nhen.
Còn Hoàng thượng, ta đã giao cho cả thiên hạ, đang yên đang lành vì cái gì mà lại chống lại ta?
Uy áp lục tinh Pháp Vương lộ ra, cùng với một màn khí tức cực độ hung hiểm khiến cho Hoàng thượng hít thở cũng khó khăn.
Cố giữ cho bản thân đứng vững, ông nghiến răng, đáp:
– Thái thượng hoàng nói cho quả nhân cả thiên hạ? Người tưởng quả nhân là một kẻ đần độn không biết gì sao? Tất cả mọi việc trong Đế Quốc có khi nào là do quả nhân tự mình quyết định? Hay đều là mệnh lệnh của người bắt quả nhân phải theo? Quả nhân muốn thiên hạ thái bình, nhân dân ấm no, Thái thượng hoàng muốn chiến tranh xâm lược, ép buộc quả nhân.
Nếu như thiên hạ trong tay quả nhân thì nó đã không phải như vậy!
Quốc Vương phẫn nộ nói.
Thái thượng hoàng thở dài:
– Một đứa con bất tuân lệnh cha, còn dám liên kết với kẻ thù chống lại cha thì tốt nhất nên chết đi.
Vừa dứt lời, lão vung trảo, xuyên thủng lồng ngực Hoàng thượng.
Trái tim trong tay Hắc Thiên dập nát thành nhiều mảnh, trong khi linh hồn Hắc Lâm bay ra liền bị Thái thượng hoàng một hơi hút vào miệng, thôn phệ hoàn toàn.
Lão rút tay ra, khiến cho thân xác vô hồn đổ gục xuống đất.
Viên tể tướng đứng sau lão, liền bước tới, đưa nhục thể này trở về, chuẩn bị quá trình tạo thành khôi lỗi.
Hắc Thiên âm trầm đợi binh đoàn bóng đêm chỉnh đốn đội hình xong xuôi, đưa ra mệnh lệnh duy nhất:
– Tàn sát lũ phản bội!
Lục Kha hai người ngồi xếp bằng, cố gắng hồi phục pháp lực nhanh nhất có thể.
Trương Bích thiêu đốt linh hồn tấn công chúng, giờ đây đã hoàn toàn vẫn lạc, vĩnh viễn không thể luân hồi, chẳng cần nói đến chuyện hồi sinh để mà phải lo lắng.
Cái bọn chúng chuẩn bị, chính là kết cục trận chiến giữa hai đại tướng quân mạnh nhất, và dò xét mật thất Trần phủ.
Trần Tuấn và Mạc Xà chiến đấu, từ đầu tới giờ đã tung ra chẳng biết bao nhiêu chiêu thức để mà nói, mà chiêu nào cũng là cực kỳ cường hãn, khiến cho chiến trường bị tàn phá thảm khốc.
Bọn họ cũng đã cảm nhận được kết cục trận chiến của bốn vị đại tướng, khi mà dư lực của nó đồng dạng cũng ảnh hưởng tới họ không ít.
Mạc Xà cười lạnh nhìn đối phương:
– Thê tử của ngươi vậy mà lựa chọn từ bỏ luân hồi!
Trần Tuấn không đáp, ánh mắt âm lãnh vẫn tiếp tục tung công kích vào yếu huyệt kẻ địch.
Trương Bích tử trận, ông là người biết rõ nhất, đồng thời cũng là người đau đớn nhất, cuồng nộ nhất.
Hai người từ lâu đã luôn kết nối với nhau, mối tương quan của họ thể xác thậm chí còn chẳng đáng nhắc tới, bởi nó vốn đã vượt xa cả linh hồn.
Vậy mà lúc này đây, sự hiện diện của bà hoàn toàn biến mất khỏi mọi cảm giác của ông, chẳng còn lấy một chút nào của sợi dây liên kết, mọi thứ đã tan biến thành hư vô.
Tinh Vân ma pháp bùng nổ, mặt đất phạm vi trăm trượng chung quanh tức thì sụp đổ thêm ngàn trượng.
Từ đầu trận đến giờ, cả hai vị đại tướng đều chỉ dùng ma pháp thông thường nhưng trao đổi chiêu thức đã là vô cùng khốc liệt, khiến cho chiến trường bị hủy diệt.
Giờ đây hai người đều chân chính tung ra sức mạnh tối thượng của mình, không gian chung quanh có chút không chịu nổi.
Mạc Xà đương nhiên chẳng thể nào xem nhẹ Trần Tuấn.
Giao thủ liên tục nãy giờ, hắn nhận ra sức mạnh của ông không đúng, mà với kinh nghiệm chinh chiến bao nhiêu năm, hắn thừa sức đoán ra đó là hậu quả của việc truyền tinh huyết lại cho người khác.
Hắn không biết người mà đối thủ của mình lựa chọn để kế thừa đại nghiệp tài năng thế nào, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa hai người coi như đã bị san lấp, thậm chí hắn còn vượt trội hơn.
Nhưng nói gì thì nói, Tinh Vân ma pháp của Trần Tuấn vẫn là bá đạo bậc nhất trong số Thập đại tướng quân, theo đó mà hắn cũng chẳng dại gì chỉ vì nguyên nhân kia mà chủ quan đối chiến.
Không gian phía sau lưng Trần Tuấn nhộn nhạo một hồi, cuối cùng xuất hiện vô số cánh cổng không gian, từ trong mỗi cánh lại xuất hiện một đạo bảo kiếm ánh sáng, tỏa ra khí tức hùng mạnh.
Mạc Xà ánh mắt ngưng trọng nhìn loạt vũ khí kinh người ấy, rõ ràng độ cường hãn của chúng chính là toàn lực của một nhất tinh pháp tôn sử dụng huyền giai cao cấp công kích pháp cụ.
Uy thế của chúng vốn vang vọng khắp chiến trường Đế Quốc và Liên Minh suốt bao nhiêu năm qua, giờ đây xuất hiện chẳng khác nào mở ra một con đường sống cho Trần phủ.
Ánh sáng thần thánh lan tỏa xua đi bóng đêm vô tận đang bao lấy di tích nơi đây.
Bất quá cũng gần như ngay lập tức, một màn sương ai oán xuất hiện, bao trùm lấy một nửa những gì còn sót lại của Trần phủ.
Ma pháp Tinh Vân của Mạc Xà, về độ nổi tiếng cũng chẳng kém gì Trần Tuấn, nhưng sức mạnh của nó không nằm ở tính hủy diệt, có thể nhận thấy ngay tức khắc, mà đáng sợ ở độ ăn mòn, xâm thực đến vô tận.
Một nhất tinh pháp tôn, so ra ở Đế Quốc hay bất cứ nơi nào cũng không phải là yếu, nhưng một khi chạm phải dù chỉ là rìa ngoài của màn sương này thôi liền sẽ bị phân rã toàn cơ thể chỉ trong vòng chưa đến mười hơi thở.
Về cơ bản, ngoại trừ chủ nhân của nó ra, bất cứ sinh vật sống nào cũng gần như không thể tồn tại bên trong màn sương ấy.
Mà với những vật thể có năng lượng phép thuật chạm vào, cũng sẽ rất nhanh liền vỡ ra thành vụn cám.
Hào quang của hai Tinh Vân ma pháp tỏa ra là cực lớn, thôn phệ, bào mòn, xóa sổ lẫn nhau.
Chủ nhân của chúng đem ánh mắt âm lãnh nhìn đối phương, chẳng có chút nào nhượng bộ, đều hướng đến kết cục xấu nhất có thể.
Tinh thần Trần Tuấn vừa động, hàng loạt bảo kiếm sau lưng ông liền phóng tới kẻ địch không chút nhân từ.
Chúng mạnh mẽ lao thẳng vào màn sương, đánh tan đi một mảng rộng lớn, trả lại không khí thoáng đãng cho không gian.
Và không để cho nó có cơ hội để phục hồi hay lấn tới chút nào, lượt bảo kiếm tiếp theo, nối đuôi đợt trước đâm tới như vũ bão.
Thanh thế mà chúng tạo thành chỉ có thể dùng hai từ khiếp sợ mà hình dung, dám chắc một đội quân gồm trăm pháp tông cảnh cũng khó lòng trụ vững được quá vài đợt.
Tuy nhiên, nói màn sương hắc ám bị tịnh hóa đi liên tục quả không sai, nhưng những bảo kiếm bay thẳng vào chúng chưa tới một hơi thở thì cũng bốc hơi đi không còn một chút.
Hàng chục, hàng trăm tia sáng rạng ngời cứ lóe lên rồi rất nhanh liền vụt tắt, kéo dài đến vô tận bị bao phủ hoàn toàn bởi hắc ám ma sương, trông qua khó có phần ngạnh kháng.
Một cỗ lực lượng khổng lồ như vậy nhưng chỉ trong thời gian cực ngắn liền tan biến vào hư vô là quá đủ để hiểu độ ăn mòn kia khủng khiếp đến nhường nào.
Cả hai vị đại tướng quân đều biết, màn sương kia không phải vô tận, nhưng số lượng bảo kiếm ánh sáng đồng dạng cũng như thế, rất nhanh thôi liền sẽ cạn kiệt.
Chính vì vậy mà Mạc Xà chẳng hứng thú gì đứng yên đợi chúng kết thúc, lập tức lao thẳng tới Trần Tuấn mà đối cứng.
Vũ khí của người đứng đầu Trần phủ là một thanh bảo kiếm đơn thuần, trông qua chẳng có chỗ nào hào nhoáng nhưng lại ẩn chứa uy lực của một Địa giai sơ cấp bảo vật, cực kỳ mạnh mẽ.
Mà đôi vuốt sắt của sát thủ số một Thanh Phong Đế Quốc cũng chẳng kém cạnh gì, phối hợp hoàn hảo với pháp lực kỳ dị của chủ nhân mình, liên tục khiến cho đối phương khổ sở.
Hai người giao thủ không biết đây đã là trận thứ bao nhiêu trong đời mình.
Họ chính là đối thủ truyền kiếp của nhau suốt từng ấy năm, nay có thể nói chính là trận cuối cùng.
Đối với Trần Tuấn, ông muốn kéo dài trận này lâu nhất có thể để hoàn thành đại sự; còn Mạc Xà lại muốn giải quyết nhanh gọn bao nhiêu tốt bấy nhiêu, chấm dứt mọi ân oán, so tài bao lâu nay.
Cả hai tinh thần chẳng có ai là đang tận hưởng trận chiến của hai cường giả đại danh đỉnh đỉnh Thanh Phong Đế Quốc.
Số lượng sát chiêu rất nhanh liền vượt qua hàng trăm cái.
Không gian chung quanh bị phá hủy liên tục, mọi thứ đều bị phân rã không còn một chút, bỏ lại một phần nho nhỏ thế giới được bao bọc bởi ma thuật của cửu vĩ hồ ly.
Tất cả các đòn thế đều được đánh thẳng vào tử huyệt của đối phương, áp lực là cực kỳ to lớn.
Hai bên hàn ý từ lúc bắt đầu đã là cực hạn, cơ thể di chuyển liên tục, trao đổi chiêu thức không ngừng, chẳng có lấy một khắc thời gian chết khi mà kinh nghiệm chiến đấu của họ đều là cực độ phong phú.
Hai nhân ảnh, một hiệp sĩ, một sát thủ, cật lực so tài, chiến đấu giữa bầu không gian hủy diệt của hắc sắc ma sương và hoàng kim ánh sáng, trông qua thực khiến người ta phải cảm thán.
Số lượng cổng không gian và bảo kiếm bắt đầu giảm xuống rõ rệt, mà thể tích màn sương cũng đã thu hẹp không ít, dấu hiệu của sự cạn kiệt Tinh Vân ma pháp hai vị lão tướng.
Bất quá trung tâm trận chiến ấy, hai người vẫn đang điên cuồng kịch chiến.
Pháp lực có thể đã giảm, nhục thể chắc chắn đã mệt mỏi hơn rất nhiều, nhưng ý chí của họ thì vẫn cứ sôi sục như vậy, tấn công cả bằng vô thức lẫn chủ ý, khiến cho thế giằng co kéo dài rất lâu.
Tất cả những lần giao thủ trước, kết quả hoặc là Trần Tuấn thắng hoặc là hòa.
Lý do không phải người đứng đầu Trần phủ mạnh hơn Mạc Xà, mà là do đặc tính chiến đấu của hai người là sát thủ đánh với đấu sĩ.
Cái đặc biệt ở Tinh Vân ma pháp của Trần tướng quân chính là khi sử dụng thì không chỉ kháng phép của ông được tăng mạnh, mà các chỉ số vật lý cũng được cường hóa rất nhiều.
Nói cách khác, khi Tinh Vân ma pháp của hai người cạn kiệt, thế trận lập tức sẽ thay đổi, mà người rơi xuống hạ phong, chính là Trần Tuấn.
Ông đương nhiên biết điều ấy, nhưng cũng không có phương pháp gì, vẫn cứ duy trì tình trạng như vậy.
Lý do không phải ông không muốn thắng, đó là chuyện của những trận trước, lần này ông chỉ quan tâm câu kéo Mạc Xà lâu nhất có thể là được.
Thời gian trôi qua, cuối cùng không gian ánh sáng cùng hắc ám rộng lớn chung quanh tan biến, bỏ lại hai thân ảnh vẫn như cũ, đem hết sức ra mà tung phép.
Mạc Xà trải qua một hồi lâu như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tức với Trần Tuấn nhiều hơn.
Ông ta rõ ràng yếu đi vài phần do hậu quả của truyền thừa tinh huyết, vậy mà vẫn có thể chiến đấu như chẳng có gì.
Trong khi hắn đang ở trạng thái toàn thịnh nhất nhưng cố hết sức mới có thể giữ cho trận chiến cân bằng như trước, có lẽ đây chính là khoảng cách giữa hai người bao nhiêu năm qua không đổi.
Tinh Vân ma pháp cả hai vừa mất, chiến lực Trần Tuấn liền bị giảm đi đáng kể.
Mạc Xà đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lao tới tung cả chục chiêu liên tiếp, khiến cho đối phương không thể nào trở tay kịp.
Người đứng đầu Trần phủ cứ như vậy bị ép xuống hạ phong, tuyệt nhiên không thể nào phản kháng.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến.
Mạc Xà với thế công hung hãn của mình, đánh bay trường kiếm trong tay đối thủ truyền kiếp rồi đâm thẳng bộ vuốt sắc lạnh của mình xuyên qua người Trần Tuấn.
Hắn rút vũ khí ra, kéo theo máu tươi ồ ạt tuôn chảy, nhuốm đỏ mặt đất chung quanh.
Nhìn Trần tướng quân gục xuống đau đớn, hắn nói:
– Kết thúc rồi!
Cánh tay Mạc Xà đâm thẳng xuống, nhưng chẳng thể nào đúng như ý muốn của hắn, mặt khác, nó còn vòng ngược lên, đâm xuyên qua cổ họng hắn rồi giật mạnh ra.
Tên sát thủ số một Thanh Phong Đế Quốc vậy mà bị giết bởi chính vũ khí của chính mình, khuôn mặt đến chết vẫn không mất đi vẻ sững sờ cùng kinh ngạc.
– Ừ, kết thúc rồi!
Tuyết Nguyệt nói, giọng sắc lạnh.
Nàng lao tới cạnh Trần Tuấn, cố gắng trị thương cho ông, vẻ mặt cực kỳ khó đoán..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook