Pháo Hôi Tấn Cấp Thư
-
Chương 21: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (10)
Đối phương sửng sốt: làm bài tập hả? Hắn ta nhìn Thất Nguyệt, rõ ràng hắn ta không có nhận lầm người mà! Sau đó, hắn ta nhớ tới mấy lời đồn gần đây về Long Tam. Tuy người này mới là thiếu niên nhưng lại vô cùng lợi hại, cảnh sát cũng không thể nắm bắt được bất kỳ nhược điểm nào của của người này, như thế có thể thấy là năng lực của người này cao bao nhiêu. Vì thế, hắn ta càng cố gắng bình tĩnh, duỗi tay ngăn Thất Nguyệt lại rồi nói:
-Xin lỗi, Long ca, ngài cần phải đi theo chúng tôi một chuyến! Thượng Quan Cảnh cũng ở đó, nếu ngài không đi thì có khả năng ngày mai cậu sẽ không thể gặp lại cậu ấy!
Thất Nguyệt cảm thấy có chút bực bội, gãi gãi đầu. Cô thật sự phải về nhà làm bài tập mà! Cô thật sự không muốn đi trộn lẫn vào cuộc chiến của mấy bang xã hội đen đâu! Tuy tất cả đều khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cô là người có nghĩa khí, bởi vì cô từ nhỏ lớn lên trong trại huấn luyện ảnh vệ, điều cô học được ngoài lòng trung thành còn có tình đồng đội. Tuy cô không muốn Thượng Quan Cảnh tôn mình làm đại ca nhưng không thể không nói là Thượng Quan Cảnh và Phan Chương đúng là vô cùng trung thành, cô căn bản không thể trơ mắt mặc kệ Thượng Quan Cảnh bị đánh chết.
-Được!
Thất Nguyệt im lặng gật đầu, không nhiều lời thêm nữa, đi theo phía sau mấy người đó tới chỗ đậu xe.
-Đại ca, anh đợi em một chút, em đi gọi thêm người!
Phan Chương vẫn luôn đi theo sau lưng Thất Nguyệt, thấy Thất Nguyệt đồng ý, còn định đ theo những người kia thì vội vàng ngăn cản cô.
-Không cần đâu! Cậu cũng không cần đi theo đâu, nếu hôm nay tôi không về được thì cứ cậu cứ làm đại ca của bang đi!
Thất Nguyệt hời hợt nói một câu.
Vừa rồi, Thất Nguyệt đột nhiên nghĩ ra được một diệu kế, cô muốn chạy trốn cũng không có gì khó, mặc dù đối phương có đông người nhưng những gì cô học được từ nhỏ cũng đâu phải là vô dụng, nếu như có thể thì mang theo Thượng Quan Cảnh chạy trốn cũng không phải là việc bất khả thi. Đến lúc đó, cô sẽ đán ngất xỉu Thượng Quan Cảnh rồi mang tới trường học, còn cô thì sẽ giả mất tích hai năm, sau đó thì sẽ đổi thân phận quay lại trường học, cố gắng hóa trang bề ngoài để đám Phan Chương không thể nhận ra, sau đó cô sẽ có thể trải qua thời cấp ba vui vẻ, Thất Nguyệt khoái trí tự like cho bản thân, kế hoạch quá hoàn hảo! cô chính là một thiên tài! Nghĩ đến việc sẽ không cần phỉ ở chung với đám Phan Chương, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không bị người khác phá rối, ánh mất cô nhìn mọi người cũng ôn hòa hơn.
Những người bên cạnh không biết Thất Nguyệt đang lập kế hoạch trong lòng, chỉ thấy Thất Nguyệt đồng ý một mình đi mà trên mặt vẫn ung dung thì không khỏi dâng lên sự kính phục. Qủa nhiên lời đồn không sai! Long Tam này vừa có trí dũng song toàn mà cũng rất có nghĩa khí nữa.
-Đại ca, anh không được đi, nếu không thì em đi thay anh!
Phan Chương thấy Thất Nguyệt muốn lên xe thì vội vàng la lên, cậu ta muốn tiến lên nhưg lại bị mấy người kia ngăn cản.
Mấy người đi theo Phan Chương muốn tiến lên hỗ trợ.
-Tôi là đại ca, mấy người phải nghe lời tôi!
Thất Nguyệt phất tay, tuy nói chuyện nhưng cũng không quay đầu lại.
Mọi người sau lưng vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lòng lại rất cảm động, có một đại ca như vậy, làm gì cũng đáng giá!
Xe chạy thẳng tới một sòng bạc, sòng bạc này tên là Phú Qúy Hương, do một bang phái tên bang Thiên Nghĩa quản lý, bang phái này chính là “ đầu rồng” ở đây, bá chủ thế giới ngầm. Nhưng lại có thể lọt vào mắt của “ anh đại” bang phái này làm cho rất nhiều người muốn tận mắt gặp thiếu niên được đồn có rất có tiềm lực kia.
Trong một phòng riêng của sòng bạc, có năm, sáu đại ca của các bang phái trong thành phố đang ngồi.
-Chú Thiên, con nghĩ tên ngóc kia chắc không dám tới đâu!
Một thanh niên trẻ tuổi lên tiếng.
Người này là thủ lĩnh của hội Lưu Tinh, tên là Lưu Nguyệt, tất cả mọi người đều gọi hắn là A Tinh hoặc anh Tinh, bang hội này là băng đảng đua xe tại thành phố này. Hắn lại chính là người trẻ tuổi nhất trong số những người ở đây cho nên khi biết có một ngôi sao mới nổi còn trẻ hơn mình thì hắn cảm thấy không phục.
Thủ lĩnh của bang Thiên Nghĩa tên là Triệu Thiên Nghĩa.
Người này rất có đạo nghĩa giang hồ, là người đứng đầu thủ lĩnh mấy bang phái khác, rất có tiếng nói. Lí do ông ta cảm thấy có hứng thú với Long Tam cũng không giống những người khác, bởi vì ông ta muốn chọn con rể.
Cả đời Triệu Thiên Nghĩa chỉ có một cô con gái, tới hơn 40 tuổi thì vợ mới sinh cho ông ta một đứa nhỏ, đứa bé được sinh ra không bao lâu thì vợ ông ta qua đời, vì thế ông ta cực kỳ yêu thương con gái mình. Nhũ danh ( tên đặt lúc mới sinh, tên mụ) là Jasmine ( hoa nhài), ông ta vốn dĩ muốn bồi dưỡng con gái kế nghiệp mình nhưng Jasmine lại rất nhát gan, ngây thơ, thấy máu là đã hoảng sợ rồi, loại tính cách này không thích hợp tiếp nhận vị trí của ông ta, vốn là ông ta còn định hi vọng vào cháu ngoại nhưng sau này mới phát hiện là khi Jasmie còn bé, cô bé đã vô tình chạy tới chỗ nhà thổ ( kỹ viện) mà ông ta mở, thấy được mấy chuyện hư hỏng kia nên tạo thành bóng ma tâm lý, vô cùng sợ hãi laoị chuyện này, dù đã đi bao nhiêu bác sĩ cũng không hết. Ông ta không phải không muốn truyền vị trí của mình cho người ngoài mà ông ta sợ là lúc mình nhắm mắt xuôi tay thì con gái mình sẽ mất đi chỗ dựa.
Ông ta chỉ còn cách tìm một người thanh niên đáng tin cậy để gả con gái, nhưng với tình huống của con gái thì làm sao dễ dàng chứ! Ông ta cũng không cần người đó có thể chung thủy một lòng với con gái mà chỉ cần có thể che chở Jasmine, không để cho con bé chịu ấm ức là được, còn chuyện đối phương muốn chơi bời bên ngoài như thế nào thì ông ta không quan tâm.
Ông ta rất tin tưởng thân tín của mình, họ đều là mấy lão già chiến đấu giành giang sơn cùng ông ta, bây giờ cũng đã già rồi, căn bản cũng không lấy Jasmine được. Mà mấy đứa con của họ thì đều không được dạy bảo đàng hoàng. Cũng có thanh niên gia nhập bang, xum xoe, lấy lòng Jasmie nhưng thật ra cũng là vì cái ghế của ông ta thôi, sợ là ngày nào đó ông ta chết thì con gái mình sẽ bị người khác định đoạt số phận. Vì thế, khi ông a biết có thiếu niên bằng tuổi với con gái, có năng lực, nhân phẩm cũng không tệ thì ông ta lại đánh bàn tính.
Triệu Thiên Nghĩa cũng không để ý câu nói cảu A Tinh mà chỉ nhắm mắt, vân vê chuỗi phật châu trên tay.
Cửa vừa được mở ra, một gnười bước vào, nhỏ giọng nói vào tai ông ta:
-Thưa thủ lĩnh, Long Tam đã đến!
-Dẫn theo bao nhiêu người?
Triệu Thiên Nghĩa nhắm mắt hỏi.
-Chỉ có một mình!
Thủ hạ trả lời.
-Hử?
Triệu Thiên Nghĩa mở mắt, trầm tư một chút rồi cười nói:
-Tên nhóc đó cũng gan đấy! Dẫn cậu ta vào đi!
Thất Nguyệt bị người dẫn vào phòng, căn phòng rất lớn, thiết bị bên trong cũng rất xa hoa, ghế trong phòng đã có năm, sáu người ngồi, đứng là cấp dưới có khoảng ba mươi mấy người. Thượng Quan Cảnh bị trói ở góc tường, miệng bị dán băng keo rất chặt, thấy Thất Nguyệt tiến vào thì cậu ta ô ô vài tiếng, lắc đầu với cô.
Thất Nguyệt dò xét mấy người ngồi chính giữa, cô cảm thấy ông lão mặt mũi hiền lành chính là người đứng đầu.
Thất Nguyệt cũng không hề khách khí, thấy một cái ghế trống thì trực tiếo ngồi xuống, sau đó cô nói với ông già kia:
-Tôi tới rồi đây, có thể thả bạn tôi ra chưa?
Thời điểm cô đang đánh giá Triệu Thiên Nghĩa thì Triệu Thiên Nghĩa cũng đang dánh giá thanh niên trước mặt mình.
Cả đời này, ông ta đã gặp rất nhiều người, không phải ông ta chưa từng gặp người trẻ có năng lực hơn người nhưng ông ta lại không nhìn thấu thiếu niên trước mặt mình. Vốn dĩ, theo lời đồn thì người này phải là người ngạo mạn, phách lối, thông minh hơn người, là ngôi sao sáng có lòng dạ độc ác nhưng những người như thế thường có một khuyết điểm là vô cùng cuồng ngạo và dã tâm bừng bừng. Nhưng người trước mắt lại hoàn toàn không có: không có khẩn trương, không có sợ hãi, không có liều lĩnh và cũng không có dục vọng, nhìn qua thì thậm chí còn mang theo sự bình tĩnh khiến Triệu Thiên Nghĩa không đoán ra người này nghĩ gì.
Thất Nguyệt thật sự không có kiên nhẫn, ý tưởng của cô là tranh thủ thời gian giải quyết mấy chuyện này rồi nghĩ cách có thân phận mới, tiếp tục trở lại trường học hoàn thành nhiệm vụ, không biết cô đổi thân phận thì người ủy thác có tức giận không.
-Xin lỗi, Long ca, ngài cần phải đi theo chúng tôi một chuyến! Thượng Quan Cảnh cũng ở đó, nếu ngài không đi thì có khả năng ngày mai cậu sẽ không thể gặp lại cậu ấy!
Thất Nguyệt cảm thấy có chút bực bội, gãi gãi đầu. Cô thật sự phải về nhà làm bài tập mà! Cô thật sự không muốn đi trộn lẫn vào cuộc chiến của mấy bang xã hội đen đâu! Tuy tất cả đều khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cô là người có nghĩa khí, bởi vì cô từ nhỏ lớn lên trong trại huấn luyện ảnh vệ, điều cô học được ngoài lòng trung thành còn có tình đồng đội. Tuy cô không muốn Thượng Quan Cảnh tôn mình làm đại ca nhưng không thể không nói là Thượng Quan Cảnh và Phan Chương đúng là vô cùng trung thành, cô căn bản không thể trơ mắt mặc kệ Thượng Quan Cảnh bị đánh chết.
-Được!
Thất Nguyệt im lặng gật đầu, không nhiều lời thêm nữa, đi theo phía sau mấy người đó tới chỗ đậu xe.
-Đại ca, anh đợi em một chút, em đi gọi thêm người!
Phan Chương vẫn luôn đi theo sau lưng Thất Nguyệt, thấy Thất Nguyệt đồng ý, còn định đ theo những người kia thì vội vàng ngăn cản cô.
-Không cần đâu! Cậu cũng không cần đi theo đâu, nếu hôm nay tôi không về được thì cứ cậu cứ làm đại ca của bang đi!
Thất Nguyệt hời hợt nói một câu.
Vừa rồi, Thất Nguyệt đột nhiên nghĩ ra được một diệu kế, cô muốn chạy trốn cũng không có gì khó, mặc dù đối phương có đông người nhưng những gì cô học được từ nhỏ cũng đâu phải là vô dụng, nếu như có thể thì mang theo Thượng Quan Cảnh chạy trốn cũng không phải là việc bất khả thi. Đến lúc đó, cô sẽ đán ngất xỉu Thượng Quan Cảnh rồi mang tới trường học, còn cô thì sẽ giả mất tích hai năm, sau đó thì sẽ đổi thân phận quay lại trường học, cố gắng hóa trang bề ngoài để đám Phan Chương không thể nhận ra, sau đó cô sẽ có thể trải qua thời cấp ba vui vẻ, Thất Nguyệt khoái trí tự like cho bản thân, kế hoạch quá hoàn hảo! cô chính là một thiên tài! Nghĩ đến việc sẽ không cần phỉ ở chung với đám Phan Chương, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không bị người khác phá rối, ánh mất cô nhìn mọi người cũng ôn hòa hơn.
Những người bên cạnh không biết Thất Nguyệt đang lập kế hoạch trong lòng, chỉ thấy Thất Nguyệt đồng ý một mình đi mà trên mặt vẫn ung dung thì không khỏi dâng lên sự kính phục. Qủa nhiên lời đồn không sai! Long Tam này vừa có trí dũng song toàn mà cũng rất có nghĩa khí nữa.
-Đại ca, anh không được đi, nếu không thì em đi thay anh!
Phan Chương thấy Thất Nguyệt muốn lên xe thì vội vàng la lên, cậu ta muốn tiến lên nhưg lại bị mấy người kia ngăn cản.
Mấy người đi theo Phan Chương muốn tiến lên hỗ trợ.
-Tôi là đại ca, mấy người phải nghe lời tôi!
Thất Nguyệt phất tay, tuy nói chuyện nhưng cũng không quay đầu lại.
Mọi người sau lưng vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lòng lại rất cảm động, có một đại ca như vậy, làm gì cũng đáng giá!
Xe chạy thẳng tới một sòng bạc, sòng bạc này tên là Phú Qúy Hương, do một bang phái tên bang Thiên Nghĩa quản lý, bang phái này chính là “ đầu rồng” ở đây, bá chủ thế giới ngầm. Nhưng lại có thể lọt vào mắt của “ anh đại” bang phái này làm cho rất nhiều người muốn tận mắt gặp thiếu niên được đồn có rất có tiềm lực kia.
Trong một phòng riêng của sòng bạc, có năm, sáu đại ca của các bang phái trong thành phố đang ngồi.
-Chú Thiên, con nghĩ tên ngóc kia chắc không dám tới đâu!
Một thanh niên trẻ tuổi lên tiếng.
Người này là thủ lĩnh của hội Lưu Tinh, tên là Lưu Nguyệt, tất cả mọi người đều gọi hắn là A Tinh hoặc anh Tinh, bang hội này là băng đảng đua xe tại thành phố này. Hắn lại chính là người trẻ tuổi nhất trong số những người ở đây cho nên khi biết có một ngôi sao mới nổi còn trẻ hơn mình thì hắn cảm thấy không phục.
Thủ lĩnh của bang Thiên Nghĩa tên là Triệu Thiên Nghĩa.
Người này rất có đạo nghĩa giang hồ, là người đứng đầu thủ lĩnh mấy bang phái khác, rất có tiếng nói. Lí do ông ta cảm thấy có hứng thú với Long Tam cũng không giống những người khác, bởi vì ông ta muốn chọn con rể.
Cả đời Triệu Thiên Nghĩa chỉ có một cô con gái, tới hơn 40 tuổi thì vợ mới sinh cho ông ta một đứa nhỏ, đứa bé được sinh ra không bao lâu thì vợ ông ta qua đời, vì thế ông ta cực kỳ yêu thương con gái mình. Nhũ danh ( tên đặt lúc mới sinh, tên mụ) là Jasmine ( hoa nhài), ông ta vốn dĩ muốn bồi dưỡng con gái kế nghiệp mình nhưng Jasmine lại rất nhát gan, ngây thơ, thấy máu là đã hoảng sợ rồi, loại tính cách này không thích hợp tiếp nhận vị trí của ông ta, vốn là ông ta còn định hi vọng vào cháu ngoại nhưng sau này mới phát hiện là khi Jasmie còn bé, cô bé đã vô tình chạy tới chỗ nhà thổ ( kỹ viện) mà ông ta mở, thấy được mấy chuyện hư hỏng kia nên tạo thành bóng ma tâm lý, vô cùng sợ hãi laoị chuyện này, dù đã đi bao nhiêu bác sĩ cũng không hết. Ông ta không phải không muốn truyền vị trí của mình cho người ngoài mà ông ta sợ là lúc mình nhắm mắt xuôi tay thì con gái mình sẽ mất đi chỗ dựa.
Ông ta chỉ còn cách tìm một người thanh niên đáng tin cậy để gả con gái, nhưng với tình huống của con gái thì làm sao dễ dàng chứ! Ông ta cũng không cần người đó có thể chung thủy một lòng với con gái mà chỉ cần có thể che chở Jasmine, không để cho con bé chịu ấm ức là được, còn chuyện đối phương muốn chơi bời bên ngoài như thế nào thì ông ta không quan tâm.
Ông ta rất tin tưởng thân tín của mình, họ đều là mấy lão già chiến đấu giành giang sơn cùng ông ta, bây giờ cũng đã già rồi, căn bản cũng không lấy Jasmine được. Mà mấy đứa con của họ thì đều không được dạy bảo đàng hoàng. Cũng có thanh niên gia nhập bang, xum xoe, lấy lòng Jasmie nhưng thật ra cũng là vì cái ghế của ông ta thôi, sợ là ngày nào đó ông ta chết thì con gái mình sẽ bị người khác định đoạt số phận. Vì thế, khi ông a biết có thiếu niên bằng tuổi với con gái, có năng lực, nhân phẩm cũng không tệ thì ông ta lại đánh bàn tính.
Triệu Thiên Nghĩa cũng không để ý câu nói cảu A Tinh mà chỉ nhắm mắt, vân vê chuỗi phật châu trên tay.
Cửa vừa được mở ra, một gnười bước vào, nhỏ giọng nói vào tai ông ta:
-Thưa thủ lĩnh, Long Tam đã đến!
-Dẫn theo bao nhiêu người?
Triệu Thiên Nghĩa nhắm mắt hỏi.
-Chỉ có một mình!
Thủ hạ trả lời.
-Hử?
Triệu Thiên Nghĩa mở mắt, trầm tư một chút rồi cười nói:
-Tên nhóc đó cũng gan đấy! Dẫn cậu ta vào đi!
Thất Nguyệt bị người dẫn vào phòng, căn phòng rất lớn, thiết bị bên trong cũng rất xa hoa, ghế trong phòng đã có năm, sáu người ngồi, đứng là cấp dưới có khoảng ba mươi mấy người. Thượng Quan Cảnh bị trói ở góc tường, miệng bị dán băng keo rất chặt, thấy Thất Nguyệt tiến vào thì cậu ta ô ô vài tiếng, lắc đầu với cô.
Thất Nguyệt dò xét mấy người ngồi chính giữa, cô cảm thấy ông lão mặt mũi hiền lành chính là người đứng đầu.
Thất Nguyệt cũng không hề khách khí, thấy một cái ghế trống thì trực tiếo ngồi xuống, sau đó cô nói với ông già kia:
-Tôi tới rồi đây, có thể thả bạn tôi ra chưa?
Thời điểm cô đang đánh giá Triệu Thiên Nghĩa thì Triệu Thiên Nghĩa cũng đang dánh giá thanh niên trước mặt mình.
Cả đời này, ông ta đã gặp rất nhiều người, không phải ông ta chưa từng gặp người trẻ có năng lực hơn người nhưng ông ta lại không nhìn thấu thiếu niên trước mặt mình. Vốn dĩ, theo lời đồn thì người này phải là người ngạo mạn, phách lối, thông minh hơn người, là ngôi sao sáng có lòng dạ độc ác nhưng những người như thế thường có một khuyết điểm là vô cùng cuồng ngạo và dã tâm bừng bừng. Nhưng người trước mắt lại hoàn toàn không có: không có khẩn trương, không có sợ hãi, không có liều lĩnh và cũng không có dục vọng, nhìn qua thì thậm chí còn mang theo sự bình tĩnh khiến Triệu Thiên Nghĩa không đoán ra người này nghĩ gì.
Thất Nguyệt thật sự không có kiên nhẫn, ý tưởng của cô là tranh thủ thời gian giải quyết mấy chuyện này rồi nghĩ cách có thân phận mới, tiếp tục trở lại trường học hoàn thành nhiệm vụ, không biết cô đổi thân phận thì người ủy thác có tức giận không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook