Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích!!!
-
Chương 26-2: Ngoại truyện: Dạ Vũ (2)
Năm Dạ Vũ 4 tuổi, cô bé thức giấc, nhận ra vị trí hai bên giường của mình thật trống trải. Khi đó cô bé đã mường tượng ra được, anh chị của mình đang giấu diếm điều gì đó - rất quan trọng - cũng rất bí ẩn.
Cô bé giống như đoán ra, lại cũng giống như đoán không ra. Thế nhưng ngày đó, cô bé vô thức lựa chọn trốn tránh, không mở ra cánh cửa phòng đóng kín mít, tự động bịt chặt tai để không phải nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ, tiếng máu chảy tí tách, cùng tiếng cười đầy thỏa mãn của ai đó. Ngày đó, cô bé trốn tránh bằng một giấc ngủ thật sâu, và sáng sớm mai, đón chào cô là ánh mắt dịu dàng như nước của mẹ cùng tiếng cười đùa của anh chị.
Đúng vậy, cô bé tự cho rằng đó là một giấc mơ.
Giấc mơ của cô bé kéo dài đến tận 6 năm trời. 6 năm trời nằm trong lòng của mẹ, sống một cách thật bình thường trong sự bảo bọc của anh chị, không biết đến bóng tối, không biết đến sự tà ác.
Không, có lẽ cô bé biết, chỉ là cô bé tự cho rằng mình hoàn toàn không biết gì hết.
Ngày mà mẹ của cô và bố cùng nhau đoàn tụ, cô bé lại có thêm một con người bao bọc, có thêm một con người yêu thương cô.
Lại cũng chính vì thế, cô bé càng muốn dừng thời gian lại mãi mãi, để cô có thể mãi mãi giữ lại được những giây phút ngây thơ nhất, hạnh phúc nhất cuộc đời này của cô.
Cô bé tự nói rằng, cô bé sẽ mãi mãi giữ vững nụ cười này, ánh mắt này. Bởi cô bé biết, nụ cười của cô, ánh mắt trong sáng của cô chính là thứ mà cả gia đình của cô bé yêu quý nhất, trân trọng nhất.
Nhưng không, ánh sáng của cô bé kết thúc vào ngày sinh nhật năm cô bé 10 tuổi.
Gia đình của cô bé bị tập kích. Cô bé nhìn thấy máu tươi nhiễm đỏ chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, nhìn thấy ba mẹ lạnh lùng đem từng sinh mạng gặt hái, nhìn thấy anh chị lướt qua bóng tối như tử thần, tốc độ cắt tiết cũng không thua kém gì ba mẹ.
Ngày đó, Dạ Vũ trưởng thành rồi.
Cho dù ngày mai, cô bé vẫn làm nũng với bố mẹ, vẫn thích thú khi được anh chị cưng chiều ôm vào lòng, dấu vết của ác ma vẫn từ từ gặm nhấm linh hồn cô bé.
Đằng sau nụ cười trong sáng không chút tì vết, là hàng đêm ác mộng giày vò, là cô bé 10 tuổi phải chịu đựng những cơn rượt đuổi máu me trong ác mộng, là sinh mệnh nhỏ bé run rẩy lạc lối giữa những ác mộng liên hoàn.
Cho dù cô bé sợ hãi phải nhắm mắt, thế nhưng mỗi đêm cô bé đều an vị trong lồng ngực anh chị mà ngủ say, không để gia đình phải lo lắng hay nghi ngờ một chút nào. Mộng càng tàn nhẫn, mộng càng điên cuồng, thì nụ cười cô bé càng đẹp, ánh mắt cô bé càng trong suốt.
6 năm, thiếu nữ học được cách thích ứng hắc ám, học được cách ngụy trang bản thân, cũng học được cách tự liếm vết thương, tự mình bước đi trong bóng tối.
16 tuổi, thiếu nữ đã sớm bước tới bờ vực bên kia, chỉ cần một cú trượt chân, sẽ mãi mãi chìm vào vực sâu hắc ám. Thế nhưng nụ cười thiên chân vô tà kia, nụ cười xinh đẹp khiến lòng người an tâm kia, khiến cho không một ai nhận ra được sự thật được giấu kín này.
Những lúc cơn khát máu dâng trào, cô bé lại mỉm cười vỗ về những đứa trẻ ở cô nhi viện. Những khi ảo giác về máu tươi và chết chóc vây kín bản thân, thì cô bé lại ôm chặt lấy mẹ, nhắm mắt, cố gắng quên đi hết thảy, quên đi...
Những tưởng, cứ như vậy ngụy trang mãi mãi, cô bé sẽ có thể giống như người bình thường, được sống, được yêu, khiến cho anh chị an tâm, khiến cho bố mẹ mỉm cười...
Cho đến khi...
=== Còn tiếp ===
Cô bé giống như đoán ra, lại cũng giống như đoán không ra. Thế nhưng ngày đó, cô bé vô thức lựa chọn trốn tránh, không mở ra cánh cửa phòng đóng kín mít, tự động bịt chặt tai để không phải nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ, tiếng máu chảy tí tách, cùng tiếng cười đầy thỏa mãn của ai đó. Ngày đó, cô bé trốn tránh bằng một giấc ngủ thật sâu, và sáng sớm mai, đón chào cô là ánh mắt dịu dàng như nước của mẹ cùng tiếng cười đùa của anh chị.
Đúng vậy, cô bé tự cho rằng đó là một giấc mơ.
Giấc mơ của cô bé kéo dài đến tận 6 năm trời. 6 năm trời nằm trong lòng của mẹ, sống một cách thật bình thường trong sự bảo bọc của anh chị, không biết đến bóng tối, không biết đến sự tà ác.
Không, có lẽ cô bé biết, chỉ là cô bé tự cho rằng mình hoàn toàn không biết gì hết.
Ngày mà mẹ của cô và bố cùng nhau đoàn tụ, cô bé lại có thêm một con người bao bọc, có thêm một con người yêu thương cô.
Lại cũng chính vì thế, cô bé càng muốn dừng thời gian lại mãi mãi, để cô có thể mãi mãi giữ lại được những giây phút ngây thơ nhất, hạnh phúc nhất cuộc đời này của cô.
Cô bé tự nói rằng, cô bé sẽ mãi mãi giữ vững nụ cười này, ánh mắt này. Bởi cô bé biết, nụ cười của cô, ánh mắt trong sáng của cô chính là thứ mà cả gia đình của cô bé yêu quý nhất, trân trọng nhất.
Nhưng không, ánh sáng của cô bé kết thúc vào ngày sinh nhật năm cô bé 10 tuổi.
Gia đình của cô bé bị tập kích. Cô bé nhìn thấy máu tươi nhiễm đỏ chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, nhìn thấy ba mẹ lạnh lùng đem từng sinh mạng gặt hái, nhìn thấy anh chị lướt qua bóng tối như tử thần, tốc độ cắt tiết cũng không thua kém gì ba mẹ.
Ngày đó, Dạ Vũ trưởng thành rồi.
Cho dù ngày mai, cô bé vẫn làm nũng với bố mẹ, vẫn thích thú khi được anh chị cưng chiều ôm vào lòng, dấu vết của ác ma vẫn từ từ gặm nhấm linh hồn cô bé.
Đằng sau nụ cười trong sáng không chút tì vết, là hàng đêm ác mộng giày vò, là cô bé 10 tuổi phải chịu đựng những cơn rượt đuổi máu me trong ác mộng, là sinh mệnh nhỏ bé run rẩy lạc lối giữa những ác mộng liên hoàn.
Cho dù cô bé sợ hãi phải nhắm mắt, thế nhưng mỗi đêm cô bé đều an vị trong lồng ngực anh chị mà ngủ say, không để gia đình phải lo lắng hay nghi ngờ một chút nào. Mộng càng tàn nhẫn, mộng càng điên cuồng, thì nụ cười cô bé càng đẹp, ánh mắt cô bé càng trong suốt.
6 năm, thiếu nữ học được cách thích ứng hắc ám, học được cách ngụy trang bản thân, cũng học được cách tự liếm vết thương, tự mình bước đi trong bóng tối.
16 tuổi, thiếu nữ đã sớm bước tới bờ vực bên kia, chỉ cần một cú trượt chân, sẽ mãi mãi chìm vào vực sâu hắc ám. Thế nhưng nụ cười thiên chân vô tà kia, nụ cười xinh đẹp khiến lòng người an tâm kia, khiến cho không một ai nhận ra được sự thật được giấu kín này.
Những lúc cơn khát máu dâng trào, cô bé lại mỉm cười vỗ về những đứa trẻ ở cô nhi viện. Những khi ảo giác về máu tươi và chết chóc vây kín bản thân, thì cô bé lại ôm chặt lấy mẹ, nhắm mắt, cố gắng quên đi hết thảy, quên đi...
Những tưởng, cứ như vậy ngụy trang mãi mãi, cô bé sẽ có thể giống như người bình thường, được sống, được yêu, khiến cho anh chị an tâm, khiến cho bố mẹ mỉm cười...
Cho đến khi...
=== Còn tiếp ===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook