Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích!!!
-
Chương 19: Thiên Nhi
Dạ Tiểu Vũ thành công đặt bẫy tên ngốc kỹ sư, vui vẻ đi dạo trong thành phố. Tổng bộ này được đặt trong một thành phố rất đẹp, người dân Venus cũng rất hiếu khách. Ngày nơi này bị tấn công, cũng rất khốc liệt.
Bầu trời tối dần, từng hàng đèn năng lượng đồng loạt bật mở, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhè nhẹ. Thành phố như một biên bảo thạch hổ phách tỏa sáng trong đêm, nhộn nhịp, phồn vinh. Người Venus luôn luôn như vậy, cho dù chiến tranh diễn ra từng ngày trên hành tinh họ, bọn họ vẫn sẽ sống, vui vẻ cho đến giây phút cuối cùng.
Quân đội Venus có phong cách chiến đấu cũng đặc biệt y như cách sống của bọn họ. Họ bảo rằng, người Venus không biết buồn bã, không biết tuyệt vọng, quân Venus sẽ mỉm cười khi chiến đấu, và cũng sẽ như vậy cho đến khi ngã xuống, tan xác dưới những họng pháo đen đặc.
”Những người lính như vậy cũng rất đáng sợ. Cho dù ngươi có hung tàn như thế nào, dã man đến thế nào, bọn họ mãi mãi sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi...” Dạ Tiểu Vũ lẩm bẩm.
Hệ thống bán “xếc toi” cũng rung rung hưởng ứng.
[Đúng vậy. Người Venus rất thú vị, và cũng rất biết hưởng thụ. Cô biết không, 80% dân số Venus khi “ấy ấy” đều sẽ sử dụng đạo cụ tình thú đặc biệt như que xỏ, vòng trinh tiết, BCS đặc chế siêu gai nhọn, siêu lồi lõm, các loại “đò giả” thì càng thêm thiên kì bách quái.]
Dạ Tiểu Vũ có chút...
Theo như cô nhớ, Trịnh Công tên ngốc kia cũng là người Venus.
Có một cơn gió thoáng bay qua~~~
”Chị gái, mua hoa không? Chị gái, mua hoa không?” Cô bé níu níu ống tay áo Dạ Tiểu Vũ, đôi mắt long lanh đầy ngóng trông.
Trái tim thiếu nữ bị một mũi tên xuyên qua, mềm nhũn thành một bãi máu. Cô xoa xoa đầu nó, rút ra một bông hoa.”Cám ơn nhóc.”
Mong sao, nhóc có thể an toàn mà vượt qua trận hạo kiếp sắp tơi.
Thành phố này, rồi sẽ bị hủy diệt trong nay mai. Điều mà cô có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng bảo trụ cái mạng nhỏ này, thoát khỏi số phận bi thảm.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Yêu cầu kí chủ cẩn thận thu giữ bản thân, “thần” của thế giới này xuất hiện.]
[Nữ thần của thế giới này xuất hiện! Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!]
Nữ thần? Cái gì đây?
Dạ Tiểu Vũ nhìn xung quanh, sau đó cô giật mình.
Mái tóc bạc màu trắng thánh khiết như ánh trăng, đôi môi hồng nhợt nhạt, ánh mắt đen sâu thẳm đầy tang thương. Cô bé đứng giữa chốn đông đúc, hình thành một khí chất riêng biệt nổi bật giữa đám người.
Lạc lõng và bơ vơ.
[Nhiệm vụ bắt buộc: Tiếp cận Nữ Thần Thiên Nhi, lấy được hảo cảm của cô ấy.
Phần thưởng:???]
Mày của Dạ Tiểu Vũ nhăn chặt lại với nhau. Rốt cuộc, đây là có chuyện gì?
[Đã đến lượt hệ thống hỗ trợ trí năng ra tay!!!
Hãy xem bổn hệ thống đại phát thần uy!!!!
Thứ nhất, tên thế giới này là Đọa Thiên, đồng thời diễn ra song song 2 cốt truyện.
+Đại chiến chiếm đoạt tiểu nữ phụ ngây thơ - tác giả Dạ Vũ.
+Đọa Thiên -???
Và có đồng thời 2 vị nữ chủ: Phương Ly Hy và Thiên Nhi.
Thứ hai, khác với Phương Ly Hy, Nữ Thần Thiên Nhi không dễ dây vào. Xem tên thế giới này -”Đọa Thiên” là có thể thấy, thế giới này ưu ái cho Thiên Nhi như thế nào.
Thứ ba, mức độ nguy hiểm của Nữ Thần được xếp vào cấp bậc: XX, hệ thống cảnh cáo, chỉ có thể làm bạn, không thể gây thù!!!
Để tìm hiểu thêm thông tin, xin mời ký chủ trở về tra cứu sổ thông tin nhân vật.]
Thiên Nhi? Con trời? Có thể dung mạo con bé có thể gọi là con trời đấy, nhưng năng lực của nó đáng không? Nhìn Phương Ly Hy nữ chủ kia, Dạ Tiểu Vũ đã muốn thổ tào một hồi.
Dù sao, cô cực kì không muốn hòa nhã với những kẻ não tàn!
”Xin chào.” Dạ Tiểu Vũ chỉ có thể nhận mệnh đi đến trước mặt Thiên Nhi, đánh ra một cái mặt cười thân thiện.
Thiên Nhi có chút hoảng hốt, cúi người xuống một góc 90°.”Chào... chào chị.”
”Chị là Dạ Tiểu Vũ, một nữ binh đóng quân ở thành phố này. Em sao lại bơ vơ ở đây vậy? Ba mẹ đâu? Quần áo của em...” Dạ Tiểu Vũ cười nói, trong lòng đang sóng ngầm mãnh liệt.
Phong cách cúi chào này, bộ đồ cổ trang sặc mùi “cổ đại địa cầu” này... Con bé xuyên không??? Hệ thống! Ngươi ở đâu???
[Thông tin chi tiết của “Nữ Chủ Thần Nữ Thiên Nhi” đã được phổ cập trong sổ thông tin, thỉnh kí chủ trở về xem xét.]
P h ắ c! Nếu tui mang theo tui đã không thế này!
”Em là Thiên Nhi, em... không có nhà.” Thiên Nhi cúi đầu xuống, ánh mắt tối tăm.
Dạ Tiểu Vũ thở dài một tiếng. Hình như cô đoán đúng rồi. Đột nhiên, một cỗ bi ai dâng lên trong lòng cô. Làm con người, ai mà không cảm thấy cô đơn lạc lõng khi nhận ra bản thân đột ngột bị kéo đến một nơi xa lạ, thân phận xa lạ, con người xa lạ.
”Vậy, để chị sắp xếp cho em một chỗ ở nhé.” Dạ Tiểu Vũ nắm lấy tay của Thiên Nhi cười nói. Đều chung một hoàn cảnh, chăm sóc cho nhau một chút cũng tốt.”Một nữ binh sẽ không thể làm ngơ trước một đứa bé không có nhà để về!”
Thiên Nhi dường như có chút chấn động, ngơ ngác ngước nhìn Dạ Tiểu Vũ. Ánh mắt trong suốt thuần màu bạch sắc, xuyên thấu lòng người. Không thể không nói, ánh mắt cô bé thật đẹp. Có lẽ cô bé là một tộc người bí ẩn nào đó ở trái đất, nhãn cầu và tóc màu trắng bạch.
”Cảm ơn chị. Người tốt như chị, chắc chắn mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.” Thiên Nhi mỉm cười, ánh mắt giống như hai vì sao tỏa sáng giữa màn đêm.
”Cảm ơn em.” Dạ Tiểu Vũ mỉm cười không để ý lắm. Một câu chúc bình an có thể giúp cô bước qua những con đường gian nan này sao? Đáp án là không, ha ha...
Dạ Tiểu Vũ không chú ý đến, khi Thiên Nhi kết thúc những lời này, một luồng sáng nhè nhẹ dần bao phủ quanh miệng con bé, sau đó tan biến nhẹ nhàng trong không khí.
...
Sắp xếp xong chỗ ở cho Thiên Nhi trong phòng nhỏ của mình, Dạ Tiểu Vũ thở phào một hơi, tiến ra ban công chung hóng gió một lát.
Dù sao, đột ngột có một đồng hương xuất hiện trước mắt khi bạn đang nhớ nhà vô cùng, sẽ dễ ảnh hướng đến tâm lí của bạn.
”Dạ tiểu binh?” Một giọng nam trầm ấm đột ngột xuất hiện bên tai Dạ Tiểu Vũ. Sở Lưu mỉm cười đứng bên cạnh cô, tay nắm lấy một sợi tóc của cô khẽ vuốt ve. Xúc cảm thật tốt - Sở Lưu cười trong lòng.
”Sở Đại úy.” Dạ Tiểu Vũ cố gắng khống chế cho bản thân thật tự nhiên chào hỏi, khóe mắt co giật. Dù sao có một con rắn độc cứ luôn vờn quanh cần cổ bản thân thật là một cảm giác không tốt đẹp chút nào.
Kì thực nói về độc địa hắc ám, tâm lí âm u, mưu kế hiểm ác không ai bằng gián điệp - sama hết cả a...
Đột nhiên cô nhớ Tần Đông tên ngốc kia ghê gớm.
”Nhớ kỹ, mạng của cô là tôi nhặt về!” Sở Lưu thì thầm bên tai Dạ Tiểu Vũ, đôi con ngươi tím nhìn thẳng vào cô, sâu không lường được.
”Đừng để tôi phải sử dụng những hình thức cực đoan trước mặt em.”
”Trước mặt em, tôi muốn bản thân hoàn mỹ nhất.”
Bầu trời tối dần, từng hàng đèn năng lượng đồng loạt bật mở, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhè nhẹ. Thành phố như một biên bảo thạch hổ phách tỏa sáng trong đêm, nhộn nhịp, phồn vinh. Người Venus luôn luôn như vậy, cho dù chiến tranh diễn ra từng ngày trên hành tinh họ, bọn họ vẫn sẽ sống, vui vẻ cho đến giây phút cuối cùng.
Quân đội Venus có phong cách chiến đấu cũng đặc biệt y như cách sống của bọn họ. Họ bảo rằng, người Venus không biết buồn bã, không biết tuyệt vọng, quân Venus sẽ mỉm cười khi chiến đấu, và cũng sẽ như vậy cho đến khi ngã xuống, tan xác dưới những họng pháo đen đặc.
”Những người lính như vậy cũng rất đáng sợ. Cho dù ngươi có hung tàn như thế nào, dã man đến thế nào, bọn họ mãi mãi sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi...” Dạ Tiểu Vũ lẩm bẩm.
Hệ thống bán “xếc toi” cũng rung rung hưởng ứng.
[Đúng vậy. Người Venus rất thú vị, và cũng rất biết hưởng thụ. Cô biết không, 80% dân số Venus khi “ấy ấy” đều sẽ sử dụng đạo cụ tình thú đặc biệt như que xỏ, vòng trinh tiết, BCS đặc chế siêu gai nhọn, siêu lồi lõm, các loại “đò giả” thì càng thêm thiên kì bách quái.]
Dạ Tiểu Vũ có chút...
Theo như cô nhớ, Trịnh Công tên ngốc kia cũng là người Venus.
Có một cơn gió thoáng bay qua~~~
”Chị gái, mua hoa không? Chị gái, mua hoa không?” Cô bé níu níu ống tay áo Dạ Tiểu Vũ, đôi mắt long lanh đầy ngóng trông.
Trái tim thiếu nữ bị một mũi tên xuyên qua, mềm nhũn thành một bãi máu. Cô xoa xoa đầu nó, rút ra một bông hoa.”Cám ơn nhóc.”
Mong sao, nhóc có thể an toàn mà vượt qua trận hạo kiếp sắp tơi.
Thành phố này, rồi sẽ bị hủy diệt trong nay mai. Điều mà cô có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng bảo trụ cái mạng nhỏ này, thoát khỏi số phận bi thảm.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Yêu cầu kí chủ cẩn thận thu giữ bản thân, “thần” của thế giới này xuất hiện.]
[Nữ thần của thế giới này xuất hiện! Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!]
Nữ thần? Cái gì đây?
Dạ Tiểu Vũ nhìn xung quanh, sau đó cô giật mình.
Mái tóc bạc màu trắng thánh khiết như ánh trăng, đôi môi hồng nhợt nhạt, ánh mắt đen sâu thẳm đầy tang thương. Cô bé đứng giữa chốn đông đúc, hình thành một khí chất riêng biệt nổi bật giữa đám người.
Lạc lõng và bơ vơ.
[Nhiệm vụ bắt buộc: Tiếp cận Nữ Thần Thiên Nhi, lấy được hảo cảm của cô ấy.
Phần thưởng:???]
Mày của Dạ Tiểu Vũ nhăn chặt lại với nhau. Rốt cuộc, đây là có chuyện gì?
[Đã đến lượt hệ thống hỗ trợ trí năng ra tay!!!
Hãy xem bổn hệ thống đại phát thần uy!!!!
Thứ nhất, tên thế giới này là Đọa Thiên, đồng thời diễn ra song song 2 cốt truyện.
+Đại chiến chiếm đoạt tiểu nữ phụ ngây thơ - tác giả Dạ Vũ.
+Đọa Thiên -???
Và có đồng thời 2 vị nữ chủ: Phương Ly Hy và Thiên Nhi.
Thứ hai, khác với Phương Ly Hy, Nữ Thần Thiên Nhi không dễ dây vào. Xem tên thế giới này -”Đọa Thiên” là có thể thấy, thế giới này ưu ái cho Thiên Nhi như thế nào.
Thứ ba, mức độ nguy hiểm của Nữ Thần được xếp vào cấp bậc: XX, hệ thống cảnh cáo, chỉ có thể làm bạn, không thể gây thù!!!
Để tìm hiểu thêm thông tin, xin mời ký chủ trở về tra cứu sổ thông tin nhân vật.]
Thiên Nhi? Con trời? Có thể dung mạo con bé có thể gọi là con trời đấy, nhưng năng lực của nó đáng không? Nhìn Phương Ly Hy nữ chủ kia, Dạ Tiểu Vũ đã muốn thổ tào một hồi.
Dù sao, cô cực kì không muốn hòa nhã với những kẻ não tàn!
”Xin chào.” Dạ Tiểu Vũ chỉ có thể nhận mệnh đi đến trước mặt Thiên Nhi, đánh ra một cái mặt cười thân thiện.
Thiên Nhi có chút hoảng hốt, cúi người xuống một góc 90°.”Chào... chào chị.”
”Chị là Dạ Tiểu Vũ, một nữ binh đóng quân ở thành phố này. Em sao lại bơ vơ ở đây vậy? Ba mẹ đâu? Quần áo của em...” Dạ Tiểu Vũ cười nói, trong lòng đang sóng ngầm mãnh liệt.
Phong cách cúi chào này, bộ đồ cổ trang sặc mùi “cổ đại địa cầu” này... Con bé xuyên không??? Hệ thống! Ngươi ở đâu???
[Thông tin chi tiết của “Nữ Chủ Thần Nữ Thiên Nhi” đã được phổ cập trong sổ thông tin, thỉnh kí chủ trở về xem xét.]
P h ắ c! Nếu tui mang theo tui đã không thế này!
”Em là Thiên Nhi, em... không có nhà.” Thiên Nhi cúi đầu xuống, ánh mắt tối tăm.
Dạ Tiểu Vũ thở dài một tiếng. Hình như cô đoán đúng rồi. Đột nhiên, một cỗ bi ai dâng lên trong lòng cô. Làm con người, ai mà không cảm thấy cô đơn lạc lõng khi nhận ra bản thân đột ngột bị kéo đến một nơi xa lạ, thân phận xa lạ, con người xa lạ.
”Vậy, để chị sắp xếp cho em một chỗ ở nhé.” Dạ Tiểu Vũ nắm lấy tay của Thiên Nhi cười nói. Đều chung một hoàn cảnh, chăm sóc cho nhau một chút cũng tốt.”Một nữ binh sẽ không thể làm ngơ trước một đứa bé không có nhà để về!”
Thiên Nhi dường như có chút chấn động, ngơ ngác ngước nhìn Dạ Tiểu Vũ. Ánh mắt trong suốt thuần màu bạch sắc, xuyên thấu lòng người. Không thể không nói, ánh mắt cô bé thật đẹp. Có lẽ cô bé là một tộc người bí ẩn nào đó ở trái đất, nhãn cầu và tóc màu trắng bạch.
”Cảm ơn chị. Người tốt như chị, chắc chắn mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.” Thiên Nhi mỉm cười, ánh mắt giống như hai vì sao tỏa sáng giữa màn đêm.
”Cảm ơn em.” Dạ Tiểu Vũ mỉm cười không để ý lắm. Một câu chúc bình an có thể giúp cô bước qua những con đường gian nan này sao? Đáp án là không, ha ha...
Dạ Tiểu Vũ không chú ý đến, khi Thiên Nhi kết thúc những lời này, một luồng sáng nhè nhẹ dần bao phủ quanh miệng con bé, sau đó tan biến nhẹ nhàng trong không khí.
...
Sắp xếp xong chỗ ở cho Thiên Nhi trong phòng nhỏ của mình, Dạ Tiểu Vũ thở phào một hơi, tiến ra ban công chung hóng gió một lát.
Dù sao, đột ngột có một đồng hương xuất hiện trước mắt khi bạn đang nhớ nhà vô cùng, sẽ dễ ảnh hướng đến tâm lí của bạn.
”Dạ tiểu binh?” Một giọng nam trầm ấm đột ngột xuất hiện bên tai Dạ Tiểu Vũ. Sở Lưu mỉm cười đứng bên cạnh cô, tay nắm lấy một sợi tóc của cô khẽ vuốt ve. Xúc cảm thật tốt - Sở Lưu cười trong lòng.
”Sở Đại úy.” Dạ Tiểu Vũ cố gắng khống chế cho bản thân thật tự nhiên chào hỏi, khóe mắt co giật. Dù sao có một con rắn độc cứ luôn vờn quanh cần cổ bản thân thật là một cảm giác không tốt đẹp chút nào.
Kì thực nói về độc địa hắc ám, tâm lí âm u, mưu kế hiểm ác không ai bằng gián điệp - sama hết cả a...
Đột nhiên cô nhớ Tần Đông tên ngốc kia ghê gớm.
”Nhớ kỹ, mạng của cô là tôi nhặt về!” Sở Lưu thì thầm bên tai Dạ Tiểu Vũ, đôi con ngươi tím nhìn thẳng vào cô, sâu không lường được.
”Đừng để tôi phải sử dụng những hình thức cực đoan trước mặt em.”
”Trước mặt em, tôi muốn bản thân hoàn mỹ nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook