Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao
-
C30: Ôm một cái
Gió lạnh lẽo thổi qua tán cây bên ngoài, vang lên tiếng sàn sạt, mà hàng hiên giống như chết lặng.
Thẩm Lê cầm lẩu Oden nhìn Biên Dịch: “Chiều này trước khi đi ra ngoài đã mang Quyển Quyển ra ngoài, hôm nay chị còn làm người tốt cứu con mèo đáng thương.”
Cô giống như trẻ con tranh công vì trợ giúp người khác làm người tốt chuyện tốt trong nhà trẻ.
Biên Dịch: “Ừm, thế thì sao?”
“Cho nên, em muốn suy xét việc thu lưu chị một đêm hay không?” Đôi mắt của Thẩm Lê cũng không chớp mà nhìn cậu, nói là một câu dò hỏi, thật ra là một lần thử. Phàm là tên khốn nhỏ này hôm nay nói câu “không thích hợp” ra, cô đều có thể tức giận đến mức không để ý nửa tháng.
Tự nhiên, Thẩm Lê còn hơi lo lắng.
Biên Dịch chưa từng dừng lại mà xoay người đi lên lầu: “Trong nhà không có quần áo của chị.”
Thẩm Lê lập tức vui vẻ đi theo phía sau: “Không sao, chị có thể mặc của em.”
Người phía trước hơi cứng đờ, động tác lấy chìa khoá mở cửa nước chảy mây trôi, nhưng không tiếp lời của cô.
Sau khi cậu vào cửa cậu đã để lại dép lê cho Thẩm Lê, tự cậu đi dép của Tống Gia Trạch.
Thẩm Lê đi dép lê siêu lớn ngồi lên sô pha, lần đầu cô đánh giá căn hộ này thật tốt. Giống hình dạng căn phòng của cô, nhưng đồ trong phòng rất ít, ngoại trừ chuẩn bị TV bàn ăn gì đó, dường như không vật trang trí gì, liếc mắt một cái nhìn thấy sự trống trải.
Quả nhiên là chung cư của nam sinh độc thân.
Thẩm Lê không nhịn được: “Em trai, phòng ở này của em thật qua loa, hay là chị trang trí giúp em chút nhé.”
Điều hoà mới mở còn không quá nóng, Biên Dịch rót nước ấm từ phòng bếp đặt đến trước mặt Thẩm Lê, từ chối: “Có thể nhưng không cần thiết.”
Thẩm Lê ôm ly làm ấm tay, khó hiểu nói: “Vì sao không cần thiết?”
“Phòng này là tôi thuê, thi Đại học xong thì tôi cũng không ở đây nữa.”
Thẩm Lê sửng sốt, trong đầu nghĩ đến lại là vấn đề khác, sau khi cậu thi xong Đại học sẽ đi học, Giang Thành đương nhiên cũng có Đại học rất tốt, có thể lựa chọn hai trường Đại học đứng đầu 985, nhưng nếu suy xét đến vấn đề chuyên ngành, vậy hai trường học này có lẽ đều không phải Đại học lý tưởng của cậu.
Người thân, bạn bè của Thẩm Lê đều ở đây, cô sẽ không vì bạn trai chạy đến một thành phố xa lạ hoàn toàn để sinh sống. Nếu Biên Dịch đến nơi khác học Đại học, vậy sẽ thành yêu xa, vậy cô sẽ rất luyến tiếc, tuy bây giờ hai người cũng chưa rõ ràng, vẫn là bộ dáng chưa đâu vào đâu.
Cô mắt thường có thể thấy trầm mặc xuống, mày nhăn nhợt nhạt, nhìn qua hơi buồn rầu.
“Bây giờ ở đây là bởi vì cách trường học gần, thi Đại học xong thì không cần ở đây nữa.” Người trước mặt đột nhiên nói.
Thẩm Lê qua lúc lâu mới phản ứng lại cậu đang giải thích, muốn hỏi cậu sau này muốn học ngành nào trường nào, nhưng lại sợ nghe thấy đáp án không tốt, lời nói đến miệng cũng không nói được, trằn trọc nhiều lần, lựa chọn cuối cùng làm một con đà điểu.
Chuyện sau này để sau này nói, cô nên hưởng thụ niềm vui trước mặt.
Trong phòng nóng lên, Biên Dịch không biết lấy một bộ quần áo nữ tử chỗ nào đưa cho Thẩm Lê, sờ soạng mũi nói: “Chị tắm rửa trước? Chỉ có cái này, cái khác tạm chấp nhận chút.”
Quần áo kiểu nữ?
Thẩm Lê nhận lấy, nghi ngờ nhìn Biên Dịch, ánh mắt vèo vèo.
Biên Dịch bị cô nhìn hơi không chịu nổi: “Nhìn tôi làm gì? Trước kia Hạ Kỳ đến nên để lại, hình như hơi bé, em ấy rất ít khi mặc.”
Thẩm Lê xác thật hơi muốn tắm rửa, nhận quần áo cũng không nhìn kỹ, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Nhưng mà chờ đến khi tắm xong mới phát hiện quần áo này cũng quá nhỏ, Thẩm Lê đứng bên cạnh Biên Dịch tuy là nhỏ con, nhưng nói thế nào cũng cao hơn 1m65, nhưng Hạ Kỳ, cẩn thận nghĩ lại, không biết có đủ 1m6 hay không.
Không biết vì sao hai người cũng chưa phát hiện chuyện này.
“Cục cưng! Quần áo quá nhỏ!”
Biên Dịch đã quen với các loại xưng hô của Thẩm Lê với cậu, đứng ở cửa phòng tắm nghe rõ ràng lời cô nói trong tiếng nước tí tách tí tách, rơi vào đường cùng chỉ có thể xoay người lấy quần áo của mình.
Cậu nói cho Thẩm Lê: “Quần áo treo ngoài cửa.”
Lần này chính là áo thun dài tay và quần vận động rộng thùng thình của cậu, trên quần áo còn có mùi hương trên quần áo mới, thoạt nhìn cũng rất mới. Quần áo quá lớn, quần cũng vừa dài vừa rộng, Thẩm Lê bất đắc dĩ gập tay áo và ống quần lên, thoạt nhìn vẫn rất lớn.
Thẩm Lê mặc xong quần áo đi tìm bóng dáng của Biên Dịch, phòng ngủ và phòng khách không có ai, đèn phòng cho khách sáng lên, bên trong, nam sinh cao lớn cong eo đổi chăn nệm cho cô.
Áo lông vũ và áo khoác đồng phục bị cậu cởi ra, bây giờ cũng không khác gì cô lắm, chỉ mặc một chiếc áo thun tương đối đơn bạc, áo thun phác hoạ vòng eo thon chắc của cậu, đột nhiên hiện ra xương sống rắn chắc.
Thẩm Lê không thích người lộ cơ bắp, ở trong mắt cô, cơ bắp có cường tráng cũng kém phong cảnh trước mắt.
Cô dùng sữa tắm của Biên Dịch, bây giờ trên người hai người có mùi thơm ngọt tương tự. Cô rất thích mùi hương này.
Biên Dịch đã nhận ra người phía sau, nhưng động tác của cậu không dừng lại, tỉ mỉ mà trải giường.
“Chị tắm xong rồi.” Thẩm Lê cũng mặc kệ nhiều như vậy, ngồi trên khăn trải giường vừa mới được vuốt phẳng, nệm mềm mại lõm xuống một chút, khăn trải giường lại biến thành bộ dáng nhàu nát.
Biên Dịch cũng không tức giận, “ừm” một tiếng, xoay người lấy một vỏ chăn trên ngăn tủ, nói: “Giường này không có ai ngủ mấy, lần trước Hạ Kỳ từng ngủ ở đây, chị có thể chứ?”
Thẩm Lê là hơi có thói ở sạch, nhưng cũng không kén chọn như vậy, mà không thể cũng không có cách nào, chẳng lẽ cô còn có thể bỏ giường không ngủ chạy đến ngủ trên sô pha à?
Nhưng Thẩm Lê muốn trêu cậu, cô cười nhìn cậu: “Nếu chị nói không thể, có thể ngủ giường của em không?”
Biên Dịch liếc mắt một cái đã nhìn ra Thẩm Lê suốt ngày thích trêu chọc mình, mặt không biểu cảm nói: “Không thể thì ra ngoài ngủ khách sạn.”
Thẩm Lê bẹp miệng, thuận miệng lẩm bẩm: “Em trai, hung dữ quá.”
Biên Dịch không dính bẫy này, trong tay cậu cầm vỏ chăn ô vuông màu xám đậm, vẻ mặt bình tĩnh bảo cô đứng dậy.
Không biết có phải nhiệt độ điều hoà quá cao hay không, Thẩm Lê đêm nay thật sự hơi xao động, cô cảm thấy trong lòng mình có vài cảm xúc cần phát tiết, không tìm được đường ra lại không thể tức giận với cậu.
Cần đổi cách khác.
Cô nhìn mặt thiếu niên chằm chằm, không ngọn nguồn mà giang tay với cậu, đưa ra yêu cầu mình thèm muốn đã lâu: “Ôm một cái.”
Biên Dịch từ trên xuống dưới, buông mắt nhìn cô, ý vị trong mắt thâm trầm.
Ánh mắt Thẩm Lê giống như có móc câu, trắng bệch rõ ràng, làm người liếc mắt là có thể thấy mục đích của cô, nhưng lại luyến tiếc từ chối.
“Không ôm sao?” Thẩm Lê không biết vì sao mình đột nhiên lại lùi bước, cô dường như không có việc gì mà thu tay lại: “Nếu không ôm thì chị muốn đi ngủ.”
Biên Dịch biết ý nghĩa của cái ôm này, đơn thuần vì tình huống khẩn cấp bạn khác phái hay hàng xóm muốn ở nhờ một đêm có thể miễn miễng cưỡng cưỡng cho qua, nhưng bọn họ sẽ không tùy tùy tiện tiện ôm một cái thân mật, chỉ bởi vì cô nhất thời hứng khởi, đây là chuyện người yêu mới có thể làm.
Chẳng qua giả thiết vừa rồi đều không thành lập, trong lòng cậu biết rõ mục đích của Thẩm Lê không đơn thuần. Thẩm Lê muốn tán tỉnh cậu, mà chính cậu cũng mặc kệ cô đến gần từng bước.
Biên Dịch cúi đầu cười nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy mình còn rất không quyết đoán.
Có đôi khi người rất tin tà, trốn không thoát chính là trốn không thoát.
Vỏ chăn bị người tùy ý ném sang một bên, Biên Dịch bỗng nhiên cúi đầu kéo người vào trong lồng ngực, động tác lỏng lẻo, tay nhẹ nhàng đặt trên lưng, ôm không quá chặt.
Nhưng Thẩm Lê vẫn bị hơi thở của thiếu niên chui đầy cõi lòng như cũ, cậu phủ người, cằm dựa trên vai cô, tóc ngắn mềm xốp lướt qua cổ, ngứa ngáy.
Cái ôm này ấm áp mê người giống trong tưởng tượng.
Tiếng của cậu trầm thấp: “Được chưa?”
Trong nháy mắt Thẩm Lê chỉ cảm thấy tất cả phiền muộn đều tan thành mây khói, cô vùi đầu, cọ cọ vào hõm vai cậu cách quần áo, tay cũng ôm eo, ngón trỏ nhẹ nhàng thổi qua xương sống của cậu, mê hoặc lòng người nửa mệnh lệnh nửa làm nũng: “Gọi chị.”
Lúc ngón trỏ xẹt qua thân thể của Biên Dịch giống như bị điện giật.
Chị gái này thật sự biết quá nhiều.
Cậu “shh” một tiếng, nhắm mắt, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ và thoả hiệp, rầu rĩ nói: “Chị vừa lòng không?”
Đâu chỉ vừa lòng!
Thẩm Lê quả thực muốn thét chói tai, “làm” em trai quá sung sướng, mẹ nó!
Cô liếm liếm khoé môi, không nhịn được lại cọ cọ: “Thật muốn hôn em.”
Biên Dịch: “…”
Biên Dịch gặp không ít đôi tình nhân ở trong trường, con gái nhà người ta đều e lệ ngượng ngùng, làm sao đến Thẩm Lê lại trái ngược?
Luôn cảm thấy chị gái này có một loại thể chất bắt được đến tay là không quý trọng của gái tồi.
Cậu từ chối đầy mặt, nhéo bả vai xách người từ trong lồng ngực ra, tay niết mặt cô: “Có thể đừng gấp gáp như vậy không? Hửm? Tóc còn chưa sấy, máy sấy ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái trong phòng tắm, đi sấy tóc.”
Thẩm Lê nhìn rất gầy, trên mặt lại rất có thịt, nhéo hai tay, miệng chu lệ, mơ hồ không rõ mà “hừ” một tiếng tỏ vẻ bất mãn, nhưng cô vẫn luyến tiếc, có loại hưng phấn trẻ con nhận được đồ vật rất âu yếm, nửa đêm không ngủ được muốn bò dậy xem thêm mấy lần: “Lát nữa sấy, không thể hôn thì lại ôm cái nữa.”
Cậu lại ôm người vào trong lồng ngực, rất nghi hoặc: “Chị thật sự 23 tuổi sao?” Làm sao lại dính người như vậy.
Thẩm Lê đấm cậu một quyền, sau khi ôm đủ thì chủ động thoát khỏi cái ôm này, đứng ở một bên sai cậu tiếp tục thu dọn giường đệm. Biên Dịch nhìn thoáng qua thuần thục lại nhẹ nhàng, không giống Thẩm Lê nắm chăn nửa ngày không trải đều được.
“Lão Chu nhất định phải để em ở ký túc trường đến thi xong Đại học sao?” Thẩm Lê hỏi.
Biên Dịch gật đầu: “Ngày đó thầy ấy tức giận ở văn phòng đến mức mắng cả em và chị.”
Thẩm Lê đếm mấy ngày trên ngón tay, thở dài: “Còn có sáu tháng mười ngày, thật lâu, chị nhất định sẽ rất nhớ em, em trai.”
Động tác trên tay Biên Dịch ngừng lại: “Mấy ngày hôm trước chị còn bảo em chuẩn bị thi Đại học cho tốt.”
“Em sẽ vì chị mà không học tập tốt sao?” Trong lòng Thẩm Lê đương nhiên hy vọng cậu có thể chuẩn bị thi Đại học cho tốt, nhưng vẫn là rất thú vị, chờ mong nhìn cậu.
Biên Dịch: “Sẽ không.”
Cô ra vẻ mất mát mà nhìn cậu: “Nhưng chị sẽ vì em mà không muốn làm việc.”
Kẻ lừa đảo.
Rõ ràng cuối tuần trước trở về lêu lổng không thấy bóng người đâu.
Nhưng Biên Dịch thu thập xong giường đệm nghe câu như vậy, biết rõ cô đang nói dối dỗ cậu, lại vẫn không ức chế được mà rùng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook