Lúc này Vân Chiêu bỗng sinh ra ảo giác dê vào miệng cọp.

Cô còn chưa thiếu tỉnh táo đến mức mất trí nhớ, vịn vào người Chử Lan Xuyên không buông tay, thậm chí cái cảnh lúc anh khuyên cô bình tĩnh lại cô còn mặc kệ hết thảy đều không thể chối bỏ được.

Nhưng quả thực cô đang mệt mỏi vô cùng, xốc mí mắt nặng nề nhìn lên trần nhà tối om, xoay người cái lại lăn vào trong vòm ngực của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu nói là hoảng hốt làm bừa còn không bằng nói là an tâm giao phó tất cả cho anh.

Những sự đau đớn người ta hay nói đến kia rõ ràng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, huống hồ làm chuyện cá nước thân mật với người mình thích thì sao có thể gọi là đau khổ được?

Mặc dù hai bên đùi còn đau nhưng Vân Chiêu chẳng còn tinh thần mà quan tâm nhiều đến vậy, cứ thế cấn vào xương cốt của anh, không bao lâu sau liền rơi vào giấc ngủ sâu.

Không cần biết lúc nào trên người anh đều có mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, cho dù thỉnh thoảng dính mùi khói thuốc cũng không bám được bao lâu, thậm chí khói thuốc còn hòa quyện với mùi hương dễ ngửi của cơ thể khiến cho người ta yên lòng.

Chử Lan Xuyên nghe hơi thở của người trong ngực đều đều mới im lặng bật cười, con ngươi đen như nước biển phun trào, lặng yên mà phun trào.

Lần nữa tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua khe hở trên tấm màn che không mấy dày dặn chiếu vào phòng, chùm sáng không hề thiên vị chiếu vào giữa đôi lông mày của người đàn ông như một bức họa trên giấy Tuyên* say mê hấp dẫn người khác.
(*Giấy Tuyên là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm.)

Anh mím môi, dáng vẻ ôn hòa vừa vặn hòa nhập vào không gian nửa sáng nửa tối này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ban đầu Vân Chiêu đã ngắm anh ngủ một hồi lâu, cô lại cẩn thận từng li từng tí nhích người qua, mắt nhìn chằm chằm vào đèn thủy tinh treo trên trần nhà.

Cô vẫn còn nhớ rõ, tối qua làm đến lúc ý thức mơ hồ thì chiếc đèn này vẫn tỏa sáng rực rỡ, thậm chí sáng đến mức khiến người ta choáng váng, hoa mắt hiện lên từng tầng hình ảnh chồng lên nhau.

Vừa nghĩ tới tiến triển của tối qua, đôi mắt của cô gái lại chuyển động, con ngươi sáng lấp lánh như trái nho ngâm trong làn nước trong suốt.

Sau khi làm chuyện thân mật nhất thế giới thì cô đã là người của anh trai một cách trọn vẹn.

Cô vốn định dịch về đầu giường lấy điện thoại để xem thời gian, không ngờ đầu gối lại không cẩn thận động vào phía trước.

Chử Lan Xuyên nửa nhắm nửa mở mắt, anh duỗi tay che đi chùm sáng kia, tay còn lại kéo cái chân đang động bừa bãi của cô gái.

Tới tới lui lui, chân của cô gái cứ thế quấn quanh eo của người đàn ông, tư thế kia không thể nói nên lời.

Anh vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn còn vừa dịu dàng lại trầm thấp như làn mưa bụi mấy ngày trước ở Đại Lý: “Vật nhỏ, mới sáng ra đã câu dẫn anh…”

Tiếng “vật nhỏ” của Chử Lan Xuyên khiến đầu óc cô mơ màng, suy nghĩ bay đến lúc chiến đấu kịch liệt tối qua, anh khàn giọng bảo cô gọi anh bằng hai tiếng dễ nghe.

Cô không biết sống chết mà kêu anh là “ông anh già”, tất nhiên bị làm càng mãnh liệt, về sau cánh tay chống trên ghế rủ xuống như cành liễu tháng ba, không tài nào nhấc lên nổi.


“Em…” Lời nói của cô nghẹn ngang cổ họng, nửa ngày trời mới đỏ mặt hỏi anh mấy giờ rồi.

Chử Lan Xuyên làm việc và nghỉ ngơi có quy luật đã thành thói quen, hiếm khi anh lại ngủ quên, hôm nay xem như đã phá lệ.

Thật ra trong lúc mơ mơ màng màng cũng có lúc anh tỉnh rồi, khi đó chân trời vẫn còn xanh điểm thêm chút màu trắng bạc.

Chẳng qua cô gái lại như một chú bạch tuộc ôm chặt anh, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng nên anh cũng lười giằng co thêm, từ bỏ kỷ luật giữ hơn hai mươi năm qua.

Đã không làm người rồi, cũng không kém cái này là bao.

Nhưng tinh thần của Chử Lan Xuyên lại sảng khoái hơn cô nhiều, như thể người tối hôm qua giày vò cô đủ kiểu không phải anh.

Anh đứng dậy, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay với quần dài đơn giản, cà vạt tối hôm qua treo lỏng lẻo ở lưng ghế dựa, cả cái cà vạt nhăn dúm dó.

“Ngủ thêm chút nữa không?” Ánh mắt của người đàn ông chậm rãi lướt qua gò má cô, rõ ràng là ánh mắt không để ý gì nhưng vẫn có khí thế lửa cháy lan đồng cỏ khiến cỏ dại mọc trong lòng người ta đốt mãi chẳng hết.

Người Vân Chiêu eo mỏi lưng đau, mí mắt thì sụp xuống, cô ngoan ngoãn đồng ý xong cuộn chặt trong chăn.

Dưới góc nhìn của anh, cần cổ của người con gái thon dài, ngay cả những sợi lông tơ mềm mại cũng đáng yêu vô cùng.

Chử Lan Xuyên thu dọn xong đống hành lý bừa bộn chưa kịp dọn vào tối qua, anh nhanh chóng xuống dưới tầng mua hai suất cháo ở cửa hàng hôm qua.

Dù sao hai suất cháo hôm qua anh không ăn miếng nào, Vân Chiêu cũng chỉ bị ép ăn vài miếng, còn thừa lại đã nguột hết, chỉ đành vứt đi lãng phí.

Ông chủ là người tốt bụng, nói chuyện nửa ngày trời lại cho thêm ít rau thơm do nhà mình trồng vào hai bát cháo.

Chử Lan Xuyên sững sờ, anh nhớ Vân Chiêu không thích ăn rau thơm, nhưng cũng không nỡ từ chối ý tốt của ông chủ nên chỉ đành nhận lấy, định bụng về khách sạn sẽ gắp hết rau thơm ra cho cô.

Trước khi anh trở lại, Vân Chiêu xoa bóp chỗ đau trên đầu, chuẩn bị đứng dậy rửa mặt.

Lúc vào phòng tắm Chử Lan Xuyên đã mở nắp hai hộp nhỏ đựng cháo, mùi thơm nức dậy khắp.

Cô ngáp một cái bước đến, định về phòng thay quần áo, áo choàng tắm Chử Lan Xuyên mặc cho cô hôm qua rộng quá, vừa đi cái đã chân đã giẫm ngay vào vạt sau.

Chử Lan Xuyên dừng đũa định lựa rau thơm ra cho cô, sau đó lại đậy nắp lên, tránh cháo bị nguội ăn vào sẽ hại dạ dày.

Anh vào phòng cùng cô, người phủ lên đè ép cô gái ở trước tủ quần áo trong phòng.

Vân Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại anh định làm gì đã cảm thấy bên hông lạnh một khoảng, dây lưng áo choàng tắm của cô đã bị anh tháo tung.

Tuyên dâm giữa ban ngày cũng không cần thế này nha…


Nhưng đuôi lông mày người đàn ông vẫn rất bình thản, từng động tác giơ tay nhấc chân đều có vẻ tự kiềm chế, không hề thấy mất kiểm soát như tối qua.

Chử Lan Xuyên như vậy khiến cô cảm thấy anh giống một con hồ ly tinh đực dụ dỗ cô ăn trái cấm, rõ ràng khiến cô như lơ lửng trên tầng mây nhưng vẫn kiên nhẫn giày vò cô.

Mới nếm mùi thịt xong nếu nói không có ý định gì khác là không thể nào, nhưng vừa nhớ đến lúc cô gái mơ màng còn uất ức lên án bên tai mình, lý trí thanh tỉnh vừa xuất hiện liền thắng thế trong lòng anh.

“Còn đau không?”

Nói xong anh như lột vỏ của quả vải kéo áo choàng tắm xuống, bên ngoài đỏ bừng, bên trong ướt át, vừa mở ra dường như còn ngửi thấy mùi vị ngọt ngào.

“Không đau nữa rồi…” Cô kéo nhưng không kéo lại được, đành mặc anh kiểm tra.

Chử Lan Xuyên nhìn thấy chỗ kia rõ ràng vẫn sưng đỏ, anh cảm thấy da thịt của cô gái quả thật giống miếng đậu hũ, vừa động vào đã vỡ vụn.

Hơi nóng phun ra bên thắt lưng, anh đã ngồi xổm xuống để xem xét.

Cô muốn rụt chân về nhưng lại bị một lực mạnh mẽ xiềng xích lại, không thể tránh thoát nổi.

Chử Lan Xuyên lấy thuốc bôi ở trong túi ra, anh dùng tăm bông thấm thuốc rồi bôi lên, dáng vẻ vô cùng chăm chú nghiêm túc*.
(*Nguyên văn: Bất vi sở động: Không bị những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, không cần biết người khác nói gì hoặc hấp dẫn bạn như thế nào bạn vẫn kiên trì với sự lựa chọn ban đầu của mình.)

Vân Chiêu không chịu nổi việc cọ xát như vậy, mu bàn chân cô nhanh chóng căng chặt, như nước biển vỗ lên bờ cát, trừ thở dài một hơi ra quả là không nói nên lời.

Mãi đến khi đầu ngón tay lạnh buốt của anh thăm dò vào cô mới không nhịn nổi lẩm bẩm thành tiếng: “Sao anh lại mua…?”

“Lúc mua bữa sáng tiện đường đi qua.” Anh dùng từ tiện đường đi qua rất thông minh, anh luôn im lặng quan tâm săn sóc cho người khác như vậy.

Vân Chiêu ấp úng: “Thế bây giờ có thể đi ăn sáng chưa.”

Anh cố ý giở trò xấu, rõ ràng đã rút ngón tay ra lại còn đảo quanh một vòng dấy lên từng đợt sóng.

Đợi Chử Lan Xuyên rửa tay xong đi ra hai người mới ngồi vào bàn ăn, hộp cháo được ninh nhỏ lửa vẫn còn tỏa hơi nóng nghi ngút.

Cô không để Chử Lan Xuyên phải lựa giúp mà tự tay nhặt rau thơm trên mặt ra, từng cọng hành một bị cô lựa ra để trên chiếc giấy ăn trải sẵn trên mặt bàn, nhưng vừa định động đũa lại thấy vẫn còn màu xanh trong bát.

Ăn được hơn nửa bát cháo trên trán cô cũng rịn ra không ít mồ hôi.

Cô gái nhỏ khá kén ăn, khó trách được.


Cháo còn hơi âm ấm cô mới ăn xong hết chỗ còn lại, sau khi nhìn quanh một vòng mới rũ mắt hỏi: “Anh ơi, cây bút ghi âm kia đâu?”

Hỏi rất nhẹ nhàng nhưng Chử Lan Xuyên đã nhìn thấy dáng vẻ hôm qua của cô khi biết được chân tướng đã đau khổ đến nhường nào.

Dù sao cho đến bây giờ, Vân Chiêu vẫn cho rằng Vân Án có nỗi khổ tâm nào đó mới có thể vứt bỏ con ruột của mình, nhưng sau khi biết được sự thật, cô lại rơi vào trong một vòng xoáy mới.

Con người không có cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nếu như có quyền được lựa chọn, cô nguyện ý để mẹ mình không cần sinh mệnh nhỏ bé này, hay có thể nói, nếu cô mà không ra đời, có phải Vân Án sẽ không đi đến bước đường cùng này không…?

Đáng tiếc trên thế gian này không có loại thuốc hối hận, đi quãng đường dài như vậy, căn bản đã không còn đường để quay đầu.

Chỗ cháo vừa ăn bỗng trào ngược lên trong dạ dày, cảm giác bất lực sâu thẳm làm người ta buồn nôn.

Chử Lan Xuyên không nói gì, ngón tay anh gõ trên mặt bàn, hơi nghĩ ngợi.

Mặt mày Vân Chiêu ủ rũ, nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn gượng cười: “Em không có việc gì hết, đã không còn việc gì nữa rồi…”

Những quá khứ kia rốt cuộc cũng trở thành chuyện xưa trên thế gian này, chôn vùi ở mảnh đất biên giới.

Miệng người nung chảy vàng* còn có thể hủy hoại cả một con người, huống chi là sự thật khó có thể nói ra này, trong lòng cô như bị từng đợt mũi tên xuyên qua, ngay lập tức bị đâm thủng thành trăm ngàn lỗ hổng.
(*Chúng khẩu thước kim: Ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn; Tích hủy tiêu cốt: Ý chỉ không ngừng khiến con người bị hủy diệt.)

Chử Lan Xuyên nâng cằm cô lên, anh ôm khuôn mặt của cô gái, khẽ nói mấy chữ: “Nín khóc mà cười thế này xấu lắm.”

Có lẽ do chữ xấu này kích thích dây thần kinh nào của cô mà Vân Chiêu tức giận nhìn anh, giọng nói miên man: “Anh mới xấu.”

Chử Lan Xuyên: “…”

Anh im lặng chớp mắt một cái, cố tình nói quá lên: “Được, anh trai xấu, anh trai xấu như ma.”

Lúc nói câu này người đàn ông nhíu mày lại, trong cặp mắt đào hoa như nhiễm một dòng điện, hận không thể khiến xương cốt của người ta mềm nhũn ra, thế này nào có dính dáng gì đến ba chữ xấu như ma.

“Sửa soạn chút đi.” Anh xoa ót cô, quai hàm thả lỏng.

Vân Chiêu không rõ hỏi: “Đi đâu anh?”

“Đi leo núi.” Nhìn qua Chử Lan Xuyên không giống đang nói đùa.

“Thế nhưng không phải anh vẫn cần phải thi hành nhiệm vụ sao?” Cô chần chừ một lát, trúc trắc nói xong sợ đem lại thêm phiền hà cho anh.

“Anh đã phân phó xong cho cấp dưới rồi.” Anh nhìn thẳng cô, lồng ngực rung động.

Qua ngày hôm nay thành công hay thất bại sẽ rõ.

Lúc ra ngoài mặt trời cũng không chói chang, bầu trời yên ả, chỉ có vài tia nắng thoáng qua, may thay có thể tránh việc bị bỏng nắng trong khi đi leo núi.

Ở thành cổ Đại Lý, người người bận rộn đây đó, không cần biết bốn mùa vận động ra sao, thiên nhiên* nơi đây luôn mang trên mình nét đẹp riêng biệt.
(*Nguyên văn: Phong hoa tuyết nguyệt, trong văn học cổ đây là bốn đối tượng để miêu tả thiên nhiên, tuy nhiên bây giờ thường được dùng với ý nghĩa chỉ tình yêu trai gái.)


Anh đứng trước một cửa hàng mua trứng gà, quả trứng vẫn còn bốc hơi nóng hầm hập.

Trong miệng Vân Chiêu vẫn còn ngậm một viên kẹo hồ lô ngào đường, sau khi nhận trứng gà cũng chưa ăn luôn được, vẻ mặt rầu rĩ.

Chử Lan Xuyên gọi cô lại, ánh mắt anh sáng rực.

Sau lưng dòng người như nước chảy, qua dòng chảy của lịch sử mà mấy tòa kiến trúc vẫn đứng vững, vẫn giữ được nét cổ kính.

Nếu như đến ban đêm đèn điện sáng trưng, thành cổ ôm lấy núi Thương, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chắc chắn có thể nhìn thấy ánh đèn nối quanh, như thể từ xưa tới nay chưa từng đứt đoạn.

Cô bị Chử Lan Xuyên ôm vào trong ngực, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, chóp mũi va vào nhau, hơi thở đan xen, rốt cuộc không nghe được tiếng người xe huyên náo xung quanh.

Viên kẹo đường cứng kia cuộn quanh miệng một vòng rồi bị anh cướp mất.

Trong quá trình này hai người ai cũng nếm được vị dâu nồng nàn trên viên kẹo, ngọt đến phát ngấy.

Mặc dù không phải lần đầu tiên hôn môi với Chử Lan Xuyên nhưng bây giờ hai người đang ở trên đường lớn, mọi người đi qua đi lại, không chừng người ta nhìn thấy hết rồi cũng nên.

Vân Chiêu ngại muốn chết, cô nghe thấy anh ngậm kẹo đường mở miệng thì thầm: “Bây giờ có thể ăn trứng gà rồi.”

Vân Chiêu: “…”

Được nửa quãng đường đã thấy đỉnh núi Thương ở phía xa, tuyết phủ trên đỉnh núi cả trong cái nắng hè cũng không tan, ngồi cáp treo đi lên có thể nhìn thấy Phật quang tỏa ra từ ngôi chùa bề thế, tiếng tụng kinh Phạn rầm rì.

Vân Chiêu đưa điện thoại cho anh, cô như những du khách bình thường năn nỉ anh phải có kỹ thuật chụp ảnh tốt một chút, nhất định phải chụp cho cô thật xinh.

Chử Lan Xuyên cười nhận lấy, anh không chắc mình có thể chụp ra kiểu gì.

Dù sao lấy kỹ thuật chụp ảnh của trai thẳng có cố gắng đến đâu thì trình độ cũng chỉ có hạn thôi.

Tầng mây cuồn cuộn phía chân trời, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy ngói đồng mạ vàng, ngôi chùa đứng sừng sững, trên nóc phủ tuyết trắng xóa, trải qua năm tháng đằng đẵng lại như thể không nhiễm chút bụi trần.

Ánh mặt trời xuyên thủng tầng mây đen ló ra sau vị trí cô đứng, ánh nắng chiếu rực rỡ, trong suốt đến mức có thể thấy rõ từng hạt bụi trong đó.

“Được chưa?” Cô sốt ruột thúc giục anh, quả là mắt ngọc mày ngài, môi đỏ đầy đặn.

Anh nhìn những hạt bụi bay lượn trong không khí, có cảm giác chẳng có thứ gì sinh ra trong trời đất có thể vượt qua nữa.

Giờ phút này, chỉ cần một nụ cười của cô gái đã có thể khiến suy nghĩ của anh bay bổng đi rất xa.

Rõ ràng có muôn vàn chúng sinh nhưng trái tim của anh chỉ nóng lên vì cô, không có ai có thể khiến anh có cảm giác này.

Điện thoại hiện lên tin nhắn của Đàm Yếm, dường như hắn biết được điều gì đó nên nhắn hết tin này đến tin khác, không biết là đang an ủi cô hay đang ăn năn.

Nhưng tất cả thứ đó đều không quan trọng, cô gái của anh, Vân Chiêu tốt nhất của anh, cô gái nhỏ vì anh mà liều mạng trưởng thành, đến tận bây giờ chưa từng có lỗi với ai, cũng không nợ nần ai.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương