Không chỉ có Vân Già, lần thu lưới này còn có thể kết thúc cả những chuyện cũ năm xưa.

Vân Chiêu rửa mặt xong ra gặp anh, thiếu nữ không hề trang điểm, sắc mặt trong trẻo như đóa phù dung nhưng vành mắt lại đỏ bừng, nhìn rất rõ là vừa mới khóc.

Chử Lan Xuyên ngồi trên ghế da trong phòng, cà vạt chỉnh tề, dáng người rắn rỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh không nhìn nổi nhất là dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của cô, anh đành vỗ chân mình, nhỏ giọng gọi: “Đến đây, đến bên anh trai.”

Vân Chiêu nghe lời bước lên phía trước, vạt váy phất phơ trên đầu gối, lộ ra cả khoảng bắp chân thon dài nhỏ xinh.

Cô đi đến trước ghế mới dừng lại, đầu gối cọ xát vào ống quần của người đàn ông, vải vóc mềm mại dán vào da thịt đầy đặn.

“Anh trai.”

Từ mười ba tuổi đến giờ không biết cô đã gọi anh bao nhiêu tiếng anh trai rồi.

Ban đêm lúc nhớ anh cô sẽ nhẹ giọng thì thầm, lúc lâm vào khổ sở bi thương anh là khát vọng cứu rỗi cô, hàm chứa trong đó là toàn bộ khát khao và ảo tưởng của cô.

Cô gái nhỏ đến gần anh, đầu gối ửng đỏ đong đưa trước mắt, thứ không thể phá vỡ trong lòng anh như xuất hiện một vết nứt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọt nước trượt trên gương mặt cô, rơi xuống chiếc áo sơ mi sạch sẽ như mới của anh, trên áo sơ mi ngay lập tức xuất hiện vệt nước.

Cô không nói gì nhưng con ngươi hơi động đậy, phủ lên một tầng sương mù giống như ống kính làm mờ của máy ảnh.

Chử Lan Xuyên duỗi tay kéo cô đến, ánh mắt lướt qua thái dương và môi của cô.

Vân Chiêu không hiểu, cũng có thể nói là không hề có kỹ xảo gì nhích lại gần, thấm ướt mảnh đồng ruộng đã khô hạn hết lần này đến lần khác.

Trên người anh toàn là mùi hương sữa tắm tươi mát, còn có cả mùi của nắng ấm áp và an toàn, những thứ này được nhân lên không ngừng trong giác quan của cô.

Nhưng chạm vào kiểu này đối với Chử Lan Xuyên thì không đau cũng chẳng ngứa, giống chuồn chuồn lướt nước chỉ để lại mấy vòng gợn sóng.

Anh cầm cổ tay cô, lập tức đảo khách thành chủ, công thành chiếm đất.

Cảm giác này như thể Chử Lan Xuyên đang nắm một đám mây, sợ chỉ dùng thêm chút sức đám mây đó sẽ tan nát trong gió.

Mãi đến khi tìm được khoảng trống ở giữa cô mới uất ức nói: “Không có ai thương em…”


Cảm giác bất lực bị người nhà vứt bỏ mặc sức lan tràn trong lòng cô.

Chử Lan Xuyên vuốt ve mi mắt của cô, giọng nói dịu dàng không tưởng tượng nổi: “Có anh trai ở đây, anh trai thương em.”

Nói nhỏ như thế khiến hơi thở của cô loạn nhịp, giống như đã hoàn toàn lạc vào giấc mơ dịu dàng của anh.

Cô không để ý nhích lên bên trên, đụng phải thứ cong cong trong quần tây của anh.

Chử Lan Xuyên ngay lập tức rên hừ một tiếng bên tai cô, ánh mắt anh bình tĩnh không một gợn sóng nhưng cổ họng lại hơi động đậy, cảm xúc dâng trào.

Nếu mặc kệ tiếp anh không chừng sẽ không khống chế nổi nữa.

Mắt anh dần tối lại, vỗ lưng cô để cô xuống khỏi đùi mình.

Đôi mắt của cô gái đã khóc sưng lên, cứ như vậy mà muốn cô chắc chắn không được.

Chử Lan Xuyên nhìn thấy cái bút ghi âm trên bàn, trong lòng có suy đoán lờ mờ.

Anh buông cô ra, cảm xúc trong mắt dâng trào cuối cùng lại tan biến, giống đang an ủi một chú mèo con bị thương: “Em nghỉ ngơi đi đã, anh trai ở cùng em.”

Có lẽ do có Chử Lan Xuyên ở đây, sự phòng bị khắp người đã không còn, cũng có thể do lượng thông tin quá nhiều mà não cô chưa kịp tiêu hóa.

Vừa chui vào tấm chăn trắng noãn cô đã mệt mỏi không chịu được, ánh mắt mơ hồ, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Chử Lan Xuyên giúp cô đắp kín lại chăn, ngắm khuôn mặt ngủ yên bình của cô, da thịt của cô gái mỏng manh, chỉ cần dùng sức mạnh một chút đã để lại dấu vết, rõ ràng yếu ớt như thế này nhưng lần nào trong lòng cũng bướng bỉnh giống anh vậy.

Anh chăm sóc cô cẩn thận xong mới cầm bút ghi âm ra ngoài, cô không hề giấu diếm chuyện này, Chử Lan Xuyên không bỏ sót chỗ nào nghe từ đầu đến cuối câu chuyện một lần.

Trái tim mềm mại đã sụp đổ, nỗi đau lòng của anh không còn che giấu được nữa, sao lại nỡ để cô gái nhỏ anh nhìn lớn lên phải chịu tội thế này.

Sắc trời dần tối, Chử Lan Xuyên đã vào nhìn mấy lần nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, xem ra ngủ rất say.

Anh xuống dưới mua hai suất cháo, vừa nóng hổi vừa thơm lừng, bên trong còn có cả tôm nõn trang trí.

Căn phòng rơi vào bóng tối, Vân Chiêu sờ soạng bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường lên, ôm gối tựa vào gối ở đầu giường.

Đã không còn bóng dáng của Chử Lan Xuyên.

Anh lại bận công việc rồi sao?


Vân Chiêu khó chịu không thôi, vừa xuống giường xỏ dép lê vào đã thấy đèn bên ngoài sáng lên.

Chử Lan Xuyên mở cánh cửa đang khép hờ ra, anh đặt hai suất cháo lên trên bàn rồi quay đầu lại hỏi cô: “Đã đói chưa? Ăn chút trước đã.”

Cô lắc đầu như trống bỏi, ôm vòng eo gầy rắn chắc của anh không chịu buông tay.

Anh im lặng, không động đậy: “Ăn no rồi ngủ tiếp nhé?”

“Không buồn ngủ…”

Không biết vì sao bây giờ cô chỉ nghĩ phải có được anh một cách chân thật nhất, thậm chí còn làm mấy việc còn tội lỗi và quá đáng hơn.

Chử Lan Xuyên xé túi đồ, lấy cái thìa ra múc một miếng, anh thổi nguội thìa cháo nóng rồi đưa đến bên miệng cô: “Há miệng nào. Nghe lời.”

Cô rất nghe lời ăn miếng cháo kia, nhưng chẳng qua còn không quen được người khác đút cho, cháo trong thìa còn thừa tràn ra ngoài, chảy dọc theo đường cong của chiếc cằm.

Lông mày anh nhíu lại, lấy giấy lau vết bẩn đi, đang định mở miệng nói vài câu thì cô gái lại bất chấp nhào vào lồng ngực anh.

Gương mặt cô ngây thơ, hơi thở thơm như hoa lan: “Anh trai không phải là người hiểu em nhất sao?”

Tay cầm thìa của Chử Lan Xuyên run lên, cháo thừa vãi tung tóe lên sàn nhà.

Ngụ ý rất rõ, bây giờ cô muốn anh thương cô.

“Chiêu Chiêu, tỉnh táo lại…”

Cảm giác như tơ liễu tháng ba tháng tư quấn quanh đầu ngón tay không chịu bay đi.

Cho dù có là khối băng lạnh đi chăng nữa thì cũng tan rã thành nước dưới độ ấm của lòng bàn tay.

Anh bị bức lui đến bên ghế da, lưng tựa vào ghế đối mặt với cô.

Độ ấm di chuyển dọc theo xương sống, sau đó lần lên, che chở chặt chẽ trong lòng tạo thành một rào cản tự nhiên.

Tất cả bản lĩnh của cô gái nhỏ toàn là không học mà thành tài, cô vụng về di chuyển, không cần biết hậu quả thế nào, cũng khó có thể suy nghĩ đến cái khác.

“Muốn làm gì? Hử?” Chử Lan Xuyên dịu dàng lùi về sau một chút, anh hỏi lại cô: “Có biết mình đang làm cái gì không?”


Đầu óc cô uỳnh một tiếng, gương mặt đỏ như đá mã não.

“Em biết.” Có lẽ cô cảm thấy lời nói này còn chưa đủ mạnh mẽ, câu tiếp theo cô nói chắc nịch: “Em mười tám tuổi rồi, cũng không phải…”

Cũng không phải không thể.

Chử Lan Xuyên vừa mới ổn định được đầu óc thì trong lòng lại rối tung lên, thế giới anh tạo dựng từ trước đến nay sụp đổ trong nháy mắt.

Cô giẫm chân trần trên mép ghế, hướng sát về phía trước, như một chiếc kẹo bông gòn mềm mại.

Trực tiếp khiến da đầu người ra tê dại, không thể không phát điên lên.

Cô cựa quậy, vẫn dán trên ống quần tây tối màu, thậm chí có thể cảm nhận được chất vải được cắt may tỉ mỉ.

Giọng nói của Chử Lan Xuyên mập mờ, nhịn đến nỗi mồ hôi đầm đìa: “Mở ra.”

“Bẩn.” Màu mắt cô sáng trong, không muốn để anh chạm vào.

Anh ôm luôn cô lên, giọng nói trầm thấp: “Thế thì đi tắm.”

Cháo trên bàn đã nguội ngắt cô mới được bọc trong khăn tắm, mặc cho anh ôm vào trong chăn.

Trong phòng tắm, nước nóng chảy từ trên đầu xuống, tóc đen dính trước trán anh.

Vân Chiêu không thể quên được, chân tay người đàn ông đều dài, ngay cả mắt cá chân cũng rất đẹp, từng đường cong căng đầy lại không thô cứng.

Anh vẫn luôn kìm nén thương tiếc, ngay cả giây phút đã động tình thì vẫn rất dịu dàng.

Tóc vẫn chưa khô xõa tung trên giường, cô giống một miếng bạch ngọc*, hoàn mỹ không có lấy một khuyết điểm.
(*Ngọc Dương Chi hay bạch ngọc trắng mướt như mỡ dê, bóng mịn, trong suốt, hoàn toàn không có tạp chất. Đây là cấp thượng đẳng nhất trong các loại ngọc, thường tượng trưng cho phẩm chất của người quân tử và được làm ngọc bội hay ngọc ấn cho vương công quý tộc.)

Mắt Chử Lan Xuyên dần nóng lên, anh chậm rãi cúi người một ngụm ngậm trọn.

Cô giãy giụa lại không tránh thoát nổi, ngược lại càng đón nhận anh hơn, nở rộ giữa cánh môi của anh.

Cảm giác chưa được trải nghiệm qua khiến thần trí Vân Chiêu hoảng loạn, giọng nói mềm mại, lúc mở miệng ra chỉ thấy hơi thở mềm ngọt (mềm mại ngọt ngào).

Chử Lan Xuyên cực kỳ chăm chú vào chuyện này, đôi mắt anh giống đốm lửa đỏ, phóng tận tầm mắt toàn là da thịt mỡ màng.

Cô như đang ngâm mình trong suối nước nóng, hơi nước bốc lên khiến tầm mắt chỉ thấy được lờ mờ, mãi đến đợt thủy triều cuối cùng vọt tới cô mới nghẹn ngào lên tiếng: “Anh trai… Hu hu hu hu…”

“Đừng sợ.” Bên tai vang lên tiếng xé đồ, đó là tiếng anh xé cái hộp nhỏ mới mua hồi chiều, lúc đó cũng không nghĩ tới dùng luôn vào đêm nay.

Ngoài cửa sổ sóng biển dập dềnh, sóng lớn đánh vào bờ, mỗi một lần triều lên triều xuống đều phá vỡ sự yên lặng.


Ánh trăng rơi trên bờ vai anh, tia sáng mờ ảo nhưng cô vẫn nhìn thấy ý cười ở đuôi mắt anh, cảm giác vô cùng đẹp đẽ.

Trước khi căng thẳng hết mức mũi chân cô căng chặt, cô nghe thấy anh kiên nhẫn dỗ dành: “Có thể không?”

“Ừ.” Cô nhỏ giọng đồng ý, trong khoảnh khắc anh nhấn người hai mắt cô mở lớn, giống như nhìn thấy vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, lại giống như là chú chim tung cánh bay.

Cho dù anh đã cố khống chế sức lực cũng không thể tránh khỏi đau đớn của lần đầu.

Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, chôn chặt ở hõm vai anh, nuốt hết tiếng lại trong họng.

“Không cần nhịn…” Ở nơi của anh cô vốn có thể tùy ý làm càn.

Cảm giác cô gái nhỏ không còn căng thẳng nữa anh cũng không nhẫn nhịn thêm, va chạm mỗi lần một nặng hơn.

Đêm dài đằng đẵng, cả người cô đong đưa trong những cơn xóc nảy, giống một con thuyền tròng trành trên biển lớn, cùng nhau lắc lư đến bờ bên kia.

Về sau cô chống trên ghế, anh đứng phía sau ôm lấy cô, không cho cô một cơ hội trốn tránh nào.

Mãi đến khi cô gái nhỏ bị giày vò đến mệt nhoài, không còn chút sức lực nào anh mới hơi thỏa mãn, ôm cô vào phòng tắm.

Chân cô run lẩy bẩy, chút sức lực đã bị anh ép khô.

Chử Lan Xuyên dùng hành động để chứng minh thể lực đã tốt nghiệp ở trường Cảnh sát là hàng thật giá thật.

Cảm giác được nhiệt độ nơi mắt cá chân, cô trốn tránh như nói mớ: “Không muốn nữa…”

“Xin lỗi, anh trai không phải người.” Anh lau sạch nước trên người cho cô gái, giọng điệu dịu dàng: “Lần sau anh trai làm nhẹ hơn.”

Vân Chiêu buồn bực vùi vào gối đầu, hung hăng nói: “Không có lần sau!!!”

“Thật hả?” Cổ họng Chử Lan Xuyên nhấp nhô, ôm cô như ôm con rối vào lòng, giọng nói còn dính giọng mũi hỏi lại: “Không muốn … với anh trai thật hả?”

Cơn buồn ngủ của cô biến mất hoàn toàn, cô giật nảy người, không có năng lực chống trả lại con người mặt dày vô đối này.

“Chử Lan Xuyên, có phải anh muốn khiến em…” Chữ kia còn chưa nói ra khỏi miệng cô đã bị anh chặn miệng lại.

Tinh thần của Chử Lan Xuyên sáng láng, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ như cá chết của cô.

Anh ra hiệu suỵt, khẽ thì thào: “Cô gái nhỏ, đừng dùng từ thô lỗ.”

Vân Chiêu than thở khóc lóc lên án anh: “Anh không thương em gì hết.”

Chử Lan Xuyên khàn giọng, anh tắt đèn ốp tường ở đầu giường đi, lật người ôm lấy cô: “Có muốn anh giúp em nhớ lại xem ai là người khóc lóc hô lên bảo muốn anh không? Hử?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương